Chương 16:
Hương Chun
12/05/2021
Hàn Lương chạy sang bên giường mẹ ngồi, thẫn thờ nhìn mẹ còn anh bỏ ra ngoài hành lang hút thuốc. Hoàng Am đi ra cùng trước sự lo lắng của bác Chu. Bác ấy không ra cùng mà muốn ngồi đó cạnh tiểu Bảo và trông Bảo Tú luôn.
Hàn Mạc Quân dựa người vào lan can, tay cầm diếu thuốc hướng ánh mắt đến nơi xa xăm. Hoàng Am ra cũng lặng lẽ đứng bên cạnh, châm điếu thuốc, dựa lưng vào tường, nói:
- Đừng hiểu nhầm mối quan hệ của chúng tôi.
Hàn Mạc Quân nghe thế chỉ quay sang cười khẩy rồi tiếp tục chú ý vào điếu thuốc đang kẹp trên tay. Hoàng Am cũng chẳng nóng vội gì, anh ung dung nói tiếp:
“Cô ấy là nhân viên bán thời gian ở cửa hàng tranh của bố tôi.”
“Hình như anh đang cho người theo dõi cô ấy nhỉ? Nhắc nhở anh một điều. Đừng làm gì quá đáng khiến tôi mất bình tĩnh mà cướp cô ấy từ tay anh đấy. ”
Hàn Mạc Quân trừng mắt với Hoàng Am. Nhìn anh ta buông trái bom nổ chậm thật nhẹ nhàng và bình thản .
Hắn ta có chút gì đó giống anh.
Phong thái, sự bình tĩnh kia không dễ gì xuất hiện ở một người bình thường cả.
Giống khí thế của quân nhân.
Chẳng lẽ hắn ta xuất thân từ quân đội?
Hàn Mạc Quân nhìn đối thủ đáng gờm trước mặt có phần thích thú. Hiếm khi gặp người nào ngang tầm anh cả.
Thật ra, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi. Anh bộc lộ sự hứng thú trên gương mặt làm phai nhạt đi sự áy náy với cô.
Anh lặp lại sai lầm của Trương Sinh( nhân vật trong “Truyền kì mạn lục” của Nguyễn Dữ) một lần nữa.
Anh chưa nghe cô giải thích đã cắt ngang và phán án.
Anh đối xử, nhốt cô không khác gì cầm thú.
Anh đưa ra hình phạt thâm độc đối với tội lỗi vốn không phải của cô.
Chẳng lẽ…. lăn lộn trên thương trường bao năm nay khiến anh mất đi “tình người” vốn có?
Anh sẽ không phản bác lại con tim nữa. Anh sẽ không tự nhủ bản thân là: Hãy để cái đầu lạnh và con tim sắt đá để duy trì cuộc sống như trước nữa.
Sẽ không có lần nữa đâu.
Bên cạnh đó, Hàn Lương vốn sống không thể thiếu mẹ và có lẽ cả anh cũng vậy. Ba năm chung sống, ba năm hưởng sự chăm sóc của cô một cách vô tình đã tạo cho anh cái thói quen khó bỏ đó. Nay vắng cô vài hôm, anh tự hỏi mình đã ngột ngạt đến phần nào? Anh đi bar để giải toả tâm trạng. Cô thống khổ trên giường vì cơn đói, vì cơn khát và hơn cả là vì nhớ con.
Anh nhớ mình đã từng thờ ơ với tình cảm của cô như thế nào nhưng sao nay anh lại ghen chỉ vì tấm ảnh vô căn cứ? Sao nay lại nổi tính chiếm hữu riêng cô, cần tình cảm đó của cô? Anh là đứa trẻ thích cái mới và trong nhận thức của anh, tình yêu nồng nhiệt ngày trước của cô đã thuộc vào trường “mới” đó rồi.
Những cảm xúc này anh không muốn để ai biết. Không phải vì nhục , cũng không phải vì sợ lời đồn mà anh không biết nói như thế nào. Nhưng dù có cẩn thận che giấu thế nào, sâu trong mắt sẽ phản ánh đúng sự thật, chỉ cần người đối diện quá tinh ý sẽ thấy. Hoàng Am đã nhận ra điều đó từ lúc nói chuyện. Anh hút nốt hơi cuối cùng rồi dập tắt, vất điếu thuốc cháy chưa hết một lửa vào thùng rác bên cạnh. Anh bỏ Hàn Mạc Quân ở đó rồi quay về phòng bệnh của cô. Anh không muốn ở cùng kẻ vô lại mang tên “chồng cô” đâu.
Hoàng Am vào đúng lúc Bảo Tú tỉnh lại. Cổ họng cô thật khó chịu. Có vẻ đã lâu cô không được ngụm nước tử tế rồi. Cô khó nhọc “um” vài tiếng. Suất hiện trong tầm mắt cô là một bàn tay nhỏ bé ôm chiếc cốc sứ chìa ra . Bảo Tú gắng gượng ngồi dậy, đưa tay đón cốc nước rồi nhìn lên. Là Hàn Lương.
Thằng bé về lúc nào vậy? Đó không phải giấc mơ về con và anh à?
Sao khoé mắt con đỏ ửng thế này?
Bảo Tú chợt nhận ra điều khác thường của con. Cô lo lắng đưa tay vuốt nhẹ mí mắt, đôi lông mày vô thức nhíu lại.
Có vẻ Tiểu Bảo hiểu vì sao mẹ như vậy, nở nụ cười nhằm trấn an cô.
Bảo Tú nhìn vậy cũng chỉ miễn cưỡng cười với con. Đến giờ cô mới để ý trong phòng có người lạ.
Là Bác Chu à? Sao bác ấy lại ở đây? Mình có báo cho bác ấy đâu nhỉ? Cả anh Hoàng Am nữa à. Không thấy anh Hoàng Uyên, chắc ở lại trông hàng. Lại làm phiền gia đình bác ấy rồi. Haizzz.
Bác Chu cười xoà, trước câu nói khách sáo của cô. Bác cũng dùng thủ ngữ trả lời cô.
- (Cháu để ý mấy cái này làm gì?)
- (Nhưng bác còn phải trông hàng nữa. Không phải anh Hoàng Am phải đi làm ạ? Cháu lại làm mất một ngày việc của ảnh rồi.)
Hoàng Am đứng cạnh cửa vẫn chăm chú theo dõi cuộc hội thoại không lời của hai người, thấy cô nhắc tới mình, anh cười cười với cô khi cô nhìn ra chỗ mình:
-( Không mất cô nhân viên nhỏ của ba anh là được rồi.)
Bảo Tú nhìn xong thì bật tiếng cười nhẹ. Tiếng cười ấy chợt ngưng lại vì tiếng “ừm” của anh.
Cô không tin anh lại ở đây. Cô tưởng sau khi đưa cô vào bệnh viện, anh phải về nhà điên cuồng tắm rửa à? Anh từng chê cô bẩn mà.
Hàn Mạc Quân vào phòng cũng được lúc lâu rồi. Tự nhiên thấy khó chịu trong người, anh chẳng thể hiểu họ đã nói gì mà khiến cô cười như vậy. Anh lại nổi cơn ghen, lườm Hoàng Am. Bác Chu thấy thế chỉ cười khổ, nói với cô rằng bao giờ cô khoẻ thì quay lại làm còn mình thì phải về sớm. Bảo Tú cười, cúi đầu cảm ơn bác ấy. Cô khúc khích cười khi nhìn anh Hoàng Am bị bác ấy kéo đi xềnh xệch mà vẫn không quên vẫy tay chào cô.
Chờ hai người ấy khuất bóng, cô trở lại khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh, bầu không khí thoải mái vừa nãy biến mất không hề có chút dấu tích.
Hàn Mạc Quân dựa người vào lan can, tay cầm diếu thuốc hướng ánh mắt đến nơi xa xăm. Hoàng Am ra cũng lặng lẽ đứng bên cạnh, châm điếu thuốc, dựa lưng vào tường, nói:
- Đừng hiểu nhầm mối quan hệ của chúng tôi.
Hàn Mạc Quân nghe thế chỉ quay sang cười khẩy rồi tiếp tục chú ý vào điếu thuốc đang kẹp trên tay. Hoàng Am cũng chẳng nóng vội gì, anh ung dung nói tiếp:
“Cô ấy là nhân viên bán thời gian ở cửa hàng tranh của bố tôi.”
“Hình như anh đang cho người theo dõi cô ấy nhỉ? Nhắc nhở anh một điều. Đừng làm gì quá đáng khiến tôi mất bình tĩnh mà cướp cô ấy từ tay anh đấy. ”
Hàn Mạc Quân trừng mắt với Hoàng Am. Nhìn anh ta buông trái bom nổ chậm thật nhẹ nhàng và bình thản .
Hắn ta có chút gì đó giống anh.
Phong thái, sự bình tĩnh kia không dễ gì xuất hiện ở một người bình thường cả.
Giống khí thế của quân nhân.
Chẳng lẽ hắn ta xuất thân từ quân đội?
Hàn Mạc Quân nhìn đối thủ đáng gờm trước mặt có phần thích thú. Hiếm khi gặp người nào ngang tầm anh cả.
Thật ra, đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm thôi. Anh bộc lộ sự hứng thú trên gương mặt làm phai nhạt đi sự áy náy với cô.
Anh lặp lại sai lầm của Trương Sinh( nhân vật trong “Truyền kì mạn lục” của Nguyễn Dữ) một lần nữa.
Anh chưa nghe cô giải thích đã cắt ngang và phán án.
Anh đối xử, nhốt cô không khác gì cầm thú.
Anh đưa ra hình phạt thâm độc đối với tội lỗi vốn không phải của cô.
Chẳng lẽ…. lăn lộn trên thương trường bao năm nay khiến anh mất đi “tình người” vốn có?
Anh sẽ không phản bác lại con tim nữa. Anh sẽ không tự nhủ bản thân là: Hãy để cái đầu lạnh và con tim sắt đá để duy trì cuộc sống như trước nữa.
Sẽ không có lần nữa đâu.
Bên cạnh đó, Hàn Lương vốn sống không thể thiếu mẹ và có lẽ cả anh cũng vậy. Ba năm chung sống, ba năm hưởng sự chăm sóc của cô một cách vô tình đã tạo cho anh cái thói quen khó bỏ đó. Nay vắng cô vài hôm, anh tự hỏi mình đã ngột ngạt đến phần nào? Anh đi bar để giải toả tâm trạng. Cô thống khổ trên giường vì cơn đói, vì cơn khát và hơn cả là vì nhớ con.
Anh nhớ mình đã từng thờ ơ với tình cảm của cô như thế nào nhưng sao nay anh lại ghen chỉ vì tấm ảnh vô căn cứ? Sao nay lại nổi tính chiếm hữu riêng cô, cần tình cảm đó của cô? Anh là đứa trẻ thích cái mới và trong nhận thức của anh, tình yêu nồng nhiệt ngày trước của cô đã thuộc vào trường “mới” đó rồi.
Những cảm xúc này anh không muốn để ai biết. Không phải vì nhục , cũng không phải vì sợ lời đồn mà anh không biết nói như thế nào. Nhưng dù có cẩn thận che giấu thế nào, sâu trong mắt sẽ phản ánh đúng sự thật, chỉ cần người đối diện quá tinh ý sẽ thấy. Hoàng Am đã nhận ra điều đó từ lúc nói chuyện. Anh hút nốt hơi cuối cùng rồi dập tắt, vất điếu thuốc cháy chưa hết một lửa vào thùng rác bên cạnh. Anh bỏ Hàn Mạc Quân ở đó rồi quay về phòng bệnh của cô. Anh không muốn ở cùng kẻ vô lại mang tên “chồng cô” đâu.
Hoàng Am vào đúng lúc Bảo Tú tỉnh lại. Cổ họng cô thật khó chịu. Có vẻ đã lâu cô không được ngụm nước tử tế rồi. Cô khó nhọc “um” vài tiếng. Suất hiện trong tầm mắt cô là một bàn tay nhỏ bé ôm chiếc cốc sứ chìa ra . Bảo Tú gắng gượng ngồi dậy, đưa tay đón cốc nước rồi nhìn lên. Là Hàn Lương.
Thằng bé về lúc nào vậy? Đó không phải giấc mơ về con và anh à?
Sao khoé mắt con đỏ ửng thế này?
Bảo Tú chợt nhận ra điều khác thường của con. Cô lo lắng đưa tay vuốt nhẹ mí mắt, đôi lông mày vô thức nhíu lại.
Có vẻ Tiểu Bảo hiểu vì sao mẹ như vậy, nở nụ cười nhằm trấn an cô.
Bảo Tú nhìn vậy cũng chỉ miễn cưỡng cười với con. Đến giờ cô mới để ý trong phòng có người lạ.
Là Bác Chu à? Sao bác ấy lại ở đây? Mình có báo cho bác ấy đâu nhỉ? Cả anh Hoàng Am nữa à. Không thấy anh Hoàng Uyên, chắc ở lại trông hàng. Lại làm phiền gia đình bác ấy rồi. Haizzz.
Bác Chu cười xoà, trước câu nói khách sáo của cô. Bác cũng dùng thủ ngữ trả lời cô.
- (Cháu để ý mấy cái này làm gì?)
- (Nhưng bác còn phải trông hàng nữa. Không phải anh Hoàng Am phải đi làm ạ? Cháu lại làm mất một ngày việc của ảnh rồi.)
Hoàng Am đứng cạnh cửa vẫn chăm chú theo dõi cuộc hội thoại không lời của hai người, thấy cô nhắc tới mình, anh cười cười với cô khi cô nhìn ra chỗ mình:
-( Không mất cô nhân viên nhỏ của ba anh là được rồi.)
Bảo Tú nhìn xong thì bật tiếng cười nhẹ. Tiếng cười ấy chợt ngưng lại vì tiếng “ừm” của anh.
Cô không tin anh lại ở đây. Cô tưởng sau khi đưa cô vào bệnh viện, anh phải về nhà điên cuồng tắm rửa à? Anh từng chê cô bẩn mà.
Hàn Mạc Quân vào phòng cũng được lúc lâu rồi. Tự nhiên thấy khó chịu trong người, anh chẳng thể hiểu họ đã nói gì mà khiến cô cười như vậy. Anh lại nổi cơn ghen, lườm Hoàng Am. Bác Chu thấy thế chỉ cười khổ, nói với cô rằng bao giờ cô khoẻ thì quay lại làm còn mình thì phải về sớm. Bảo Tú cười, cúi đầu cảm ơn bác ấy. Cô khúc khích cười khi nhìn anh Hoàng Am bị bác ấy kéo đi xềnh xệch mà vẫn không quên vẫy tay chào cô.
Chờ hai người ấy khuất bóng, cô trở lại khuôn mặt lạnh lùng nhìn anh, bầu không khí thoải mái vừa nãy biến mất không hề có chút dấu tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.