Chương 23:
Hương Chun
29/05/2021
Sáng Bảo Tú dậy thì thấy anh vẫn trong tư thế cũ còn mình thì đang vòng tay ôm cổ anh. Cô giật mình, luống cuống gỡ tay ra thì bị bàn tay anh bắt lại. Anh ngọt ngào cười:
- Làm thì phải nhận đó. Chào buổi sáng, vợ!
Bảo Tú không chịu nổi tính sát thương của nụ cười kia, vội tránh khỏi vòng tay anh, chạy vù vào trong phòng tắm. Cô bước ra thì không thấy anh đâu, chắc anh về phòng thay đồ rồi. Nghĩ vậy cô liền thở phào một hơi rồi sang phòng đánh thức Hàn Lương dậy.
Vì hôm nay cô dậy hơi muộn nên đành để cả nhà ngồi đợi đồ ăn sáng. Hôm qua mẹ đã chê cô làm đạm bạc, đành ra cô phải làm chút gì đó linh đình mới được.
Bảo Tú mở tủ lạnh ra xem đồ ăn gì không. May là vẫn còn vài quả trứng gà, bốn lát miếng thịt bò với cả vài củ hành tây, một chút hành khô. Chỗ đó cũng đủ làm món bít tết rồi. Cô đang loay hoay tìm cái đựng thì chợt nhớ ra hồi trước đi Bát Tràng, Tiểu Bảo có đòi mua mấy cái bát gốm dẹt hình con cá, lòng bát cũng không sâu lắm, khoảng 2-3 cm mà đun không lo vỡ hay nứt. Bảo Tú ngồi thụp xuống đất, mở cánh tủ gần đó ra, lục lọi một hồi mới thấy bốn cái bát đó. Mỉm cười hài lòng, cô nhanh chóng tráng qua mấy cái bát và bắt đầu làm bữa sáng.
30 phút sau, trên bàn bày bốn suất bít tết cùng bộ dao nĩa luôn. Sợ không đủ no, cô có mua thêm mấy cái bánh mì để ăn với nước sốt. Bít tết thơm mùi hành phi gòn ngụm và hương thịt cháy xém. Bảo Tú chưa kịp ra gọi mọi người vào thì đã thấy Tiểu Bảo lon ton chạy vào. Cu cậu với lên bàn, hít hà vài cái rồi bắt đầu xuýt xoa. Nhìn biểu cảm của con hài quá, Bảo Tú vui vẻ cười tươi.
Cô bước đến bên cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên, đi ra phòng khách. Cô gõ vài nhát vào chiếc bàn, thu hút sự chú ý của hai người rồi chỉ tay vào phòng ăn. Hàn Mạc Quân hiểu ý, gật đầu rồi nhét chiếc điện thoại vào túi quần, thong dong bước vào. Mạc Duyên cũng theo sau.
Khi ngồi ở phòng khách, Mạc Duyên đã thoáng đoán được món gì rồi nhưng không ngờ tay nghề cô lại cao như vậy. Nhưng vì cái tôi quá cao nên bà chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào khiến Bảo Tú tưởng bà vẫn chưa hài lòng. Đôi mắt biết cười kia thoáng một chút buồn rầu. Nó chỉ xuất hiện và giây rồi biến mất. Bảo Tú vừa thưởng thức vừa tự khen bản thân mình.
Vì mẹ chồng ở nhà nên cô không tiện đi làm. Để đề phòng bất trắc gì, trưa hôm qua cô đã nhắn tin cho bác Chu xin nghỉ hai hôm. Bác ấy tưởng cô đổ bệnh nên hỏi thăm. Bảo Tú chỉ ái ngại bảo mẹ chồng cô đang ở nhà mà trước đó bà ấy đã không cho cô đi làm rồi nên nếu có gì thì cô xin nghỉ hai hôm. Bác Chu cũng thông cảm, bảo cô nên nói cho bà ấy biết đi, không thì mai sau cô sẽ gặp rắc rối đó. Bảo Tú cũng biết điều ấy, cũng chẳng gửi hồi âm lại cho bác ấy.
Một buổi sáng nhàm chám trôi qua. Khoảng 2 giờ chiều, Mạc Duyên nhất quyết kéo cô đi tút tát lại nhan sắc một chút. Điểm đến đầu tiên chính là Spa. Vì ở đây có gói combo tắm xông hơi, tắm trắng và mát xoa nên bà ấy mới chọn quán này. Tuy quán này nhìn nhỏ nhỏ mà quy mô cũng rất lớn. Trước tiên là phòng xông hơi. Hai mẹ con vào khoảng 30 phút mới ra. Rồi đến tắm trắng. Cái hồ một này toàn là thảo dược dưỡng da, cánh hồng thì phủ kín trên mặt hồ, toả mùi thoang thoảng khắp cả căn phòng. Lần này thì 45 phút mới xong. Tính ra đi mát xoa mới dễ chịu nhất, chỉ khổ lúc triệt lông thôi. Tia lare quét qua tạo cảm giác ngưa ngứa trên da. Hút mụn cũng vậy. Dong mấy cái đấy thì mới chuyển sang mát xoa.
Thật dễ chịu mà!
Cô thả lỏng bản thân trên chiếc giường, nhắm mắt mà hưởng thụ nó. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, cô nhất quyết giữ bản thân không được nhắm mắt ngủ mặc cho hai mí mắt sắp đánh vào nhau. Cuối cùng cô cũng không cưỡng lại được mà thiu thiu ngủ nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng động nhẹ, chắc chắn cô sẽ mở mắt ngay lập tức.
Đến 4 giờ chiều mới rời khỏi quán spa này. Ngồi trên xe di chuyển đến quán gội đầu mà bà ưa nhất trên Hà Thành này. Khoảng 1 tiếng sau thì xong. Hai mẹ con lập tức sang studio của Hàn gia để làm tóc và trang điểm. Lễ phục cũng mang sang rồi, chỉ đợi thợ làm là xong.
Thơ trang điểm cứ xuýt xoa mãi vì làn da trắng không tì vết của cô. Khuôn mặt cân đối thon gọn, làn da trắng mịn khó lẫn với ai, đôi lông mày lá liễu đầy thanh thoát. Mặt mộc cô đủ đẹp rồi, giờ chỉ cần trang điểm qua loa cũng được. Chú thợ cằn nhằn:
- Cô đẹp như này thì cần gì tìm tôi trang điểm. Đừng giấu vẻ kiêu sa, tinh khiết của ngọc trai trong bùn nữa. Không đáng.
Họ nói thế cô cũng chẳng biết phản bác cái gì, chỉ cười trừ cho qua.
Vì bộ lễ phục của cô là cổ cao nên họ quyết định vén hết tóc lên. Họ đánh búi rối trên đỉnh đầu rồi cố định nó bằng một sợi ruy băng màu nâu nhẹ nhàng. Mái layer tỉa dài đến cằm, bồng bềnh từng lớp tóc mỏng bên chiếc cằm nhỏ của cô.
- Vận thêm bộ lễ phục vào là đẹp hết sảy luôn.
Nhà tạo mẫu Việt Cường nổi tiếng, đồng thời là chủ studio này lên tiếng. Mấy nhân viên nữ gần ấy liên tục hâm mộ mà gật đầu đồng tình.
Vừa nãy vội chưa làm nail nên tranh thủ lúc trang điểm thì làm luôn. Bảo Tú chọn một bộ màu nâu đất, Mạc Duyên thì chọn một bộ màu trắng đục.
Bảo Tú và Mạc Duyên làm xong cũng gần 7 giờ rồi nên vội vã đến tiểu biệt thự của Huyền Nhi.
- Làm thì phải nhận đó. Chào buổi sáng, vợ!
Bảo Tú không chịu nổi tính sát thương của nụ cười kia, vội tránh khỏi vòng tay anh, chạy vù vào trong phòng tắm. Cô bước ra thì không thấy anh đâu, chắc anh về phòng thay đồ rồi. Nghĩ vậy cô liền thở phào một hơi rồi sang phòng đánh thức Hàn Lương dậy.
Vì hôm nay cô dậy hơi muộn nên đành để cả nhà ngồi đợi đồ ăn sáng. Hôm qua mẹ đã chê cô làm đạm bạc, đành ra cô phải làm chút gì đó linh đình mới được.
Bảo Tú mở tủ lạnh ra xem đồ ăn gì không. May là vẫn còn vài quả trứng gà, bốn lát miếng thịt bò với cả vài củ hành tây, một chút hành khô. Chỗ đó cũng đủ làm món bít tết rồi. Cô đang loay hoay tìm cái đựng thì chợt nhớ ra hồi trước đi Bát Tràng, Tiểu Bảo có đòi mua mấy cái bát gốm dẹt hình con cá, lòng bát cũng không sâu lắm, khoảng 2-3 cm mà đun không lo vỡ hay nứt. Bảo Tú ngồi thụp xuống đất, mở cánh tủ gần đó ra, lục lọi một hồi mới thấy bốn cái bát đó. Mỉm cười hài lòng, cô nhanh chóng tráng qua mấy cái bát và bắt đầu làm bữa sáng.
30 phút sau, trên bàn bày bốn suất bít tết cùng bộ dao nĩa luôn. Sợ không đủ no, cô có mua thêm mấy cái bánh mì để ăn với nước sốt. Bít tết thơm mùi hành phi gòn ngụm và hương thịt cháy xém. Bảo Tú chưa kịp ra gọi mọi người vào thì đã thấy Tiểu Bảo lon ton chạy vào. Cu cậu với lên bàn, hít hà vài cái rồi bắt đầu xuýt xoa. Nhìn biểu cảm của con hài quá, Bảo Tú vui vẻ cười tươi.
Cô bước đến bên cậu, nhẹ nhàng bế cậu lên, đi ra phòng khách. Cô gõ vài nhát vào chiếc bàn, thu hút sự chú ý của hai người rồi chỉ tay vào phòng ăn. Hàn Mạc Quân hiểu ý, gật đầu rồi nhét chiếc điện thoại vào túi quần, thong dong bước vào. Mạc Duyên cũng theo sau.
Khi ngồi ở phòng khách, Mạc Duyên đã thoáng đoán được món gì rồi nhưng không ngờ tay nghề cô lại cao như vậy. Nhưng vì cái tôi quá cao nên bà chẳng biểu lộ một chút cảm xúc nào khiến Bảo Tú tưởng bà vẫn chưa hài lòng. Đôi mắt biết cười kia thoáng một chút buồn rầu. Nó chỉ xuất hiện và giây rồi biến mất. Bảo Tú vừa thưởng thức vừa tự khen bản thân mình.
Vì mẹ chồng ở nhà nên cô không tiện đi làm. Để đề phòng bất trắc gì, trưa hôm qua cô đã nhắn tin cho bác Chu xin nghỉ hai hôm. Bác ấy tưởng cô đổ bệnh nên hỏi thăm. Bảo Tú chỉ ái ngại bảo mẹ chồng cô đang ở nhà mà trước đó bà ấy đã không cho cô đi làm rồi nên nếu có gì thì cô xin nghỉ hai hôm. Bác Chu cũng thông cảm, bảo cô nên nói cho bà ấy biết đi, không thì mai sau cô sẽ gặp rắc rối đó. Bảo Tú cũng biết điều ấy, cũng chẳng gửi hồi âm lại cho bác ấy.
Một buổi sáng nhàm chám trôi qua. Khoảng 2 giờ chiều, Mạc Duyên nhất quyết kéo cô đi tút tát lại nhan sắc một chút. Điểm đến đầu tiên chính là Spa. Vì ở đây có gói combo tắm xông hơi, tắm trắng và mát xoa nên bà ấy mới chọn quán này. Tuy quán này nhìn nhỏ nhỏ mà quy mô cũng rất lớn. Trước tiên là phòng xông hơi. Hai mẹ con vào khoảng 30 phút mới ra. Rồi đến tắm trắng. Cái hồ một này toàn là thảo dược dưỡng da, cánh hồng thì phủ kín trên mặt hồ, toả mùi thoang thoảng khắp cả căn phòng. Lần này thì 45 phút mới xong. Tính ra đi mát xoa mới dễ chịu nhất, chỉ khổ lúc triệt lông thôi. Tia lare quét qua tạo cảm giác ngưa ngứa trên da. Hút mụn cũng vậy. Dong mấy cái đấy thì mới chuyển sang mát xoa.
Thật dễ chịu mà!
Cô thả lỏng bản thân trên chiếc giường, nhắm mắt mà hưởng thụ nó. Rút kinh nghiệm từ hôm qua, cô nhất quyết giữ bản thân không được nhắm mắt ngủ mặc cho hai mí mắt sắp đánh vào nhau. Cuối cùng cô cũng không cưỡng lại được mà thiu thiu ngủ nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng động nhẹ, chắc chắn cô sẽ mở mắt ngay lập tức.
Đến 4 giờ chiều mới rời khỏi quán spa này. Ngồi trên xe di chuyển đến quán gội đầu mà bà ưa nhất trên Hà Thành này. Khoảng 1 tiếng sau thì xong. Hai mẹ con lập tức sang studio của Hàn gia để làm tóc và trang điểm. Lễ phục cũng mang sang rồi, chỉ đợi thợ làm là xong.
Thơ trang điểm cứ xuýt xoa mãi vì làn da trắng không tì vết của cô. Khuôn mặt cân đối thon gọn, làn da trắng mịn khó lẫn với ai, đôi lông mày lá liễu đầy thanh thoát. Mặt mộc cô đủ đẹp rồi, giờ chỉ cần trang điểm qua loa cũng được. Chú thợ cằn nhằn:
- Cô đẹp như này thì cần gì tìm tôi trang điểm. Đừng giấu vẻ kiêu sa, tinh khiết của ngọc trai trong bùn nữa. Không đáng.
Họ nói thế cô cũng chẳng biết phản bác cái gì, chỉ cười trừ cho qua.
Vì bộ lễ phục của cô là cổ cao nên họ quyết định vén hết tóc lên. Họ đánh búi rối trên đỉnh đầu rồi cố định nó bằng một sợi ruy băng màu nâu nhẹ nhàng. Mái layer tỉa dài đến cằm, bồng bềnh từng lớp tóc mỏng bên chiếc cằm nhỏ của cô.
- Vận thêm bộ lễ phục vào là đẹp hết sảy luôn.
Nhà tạo mẫu Việt Cường nổi tiếng, đồng thời là chủ studio này lên tiếng. Mấy nhân viên nữ gần ấy liên tục hâm mộ mà gật đầu đồng tình.
Vừa nãy vội chưa làm nail nên tranh thủ lúc trang điểm thì làm luôn. Bảo Tú chọn một bộ màu nâu đất, Mạc Duyên thì chọn một bộ màu trắng đục.
Bảo Tú và Mạc Duyên làm xong cũng gần 7 giờ rồi nên vội vã đến tiểu biệt thự của Huyền Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.