Chương 30:
Hương Chun
08/06/2021
Hai người im lặng đứng trước chiếc cửa đang rung lên từng đợt rồi dần dần nhỏ lại. Bảo Tú cúi gằm mặt xuống đất không nói năng hay giải thích cái gì. Hàn Mạc Quân nhíu mày nhìn cô. Anh không thấy rõ gương mặt cô sau mái tóc rối, chỉ thấy đôi môi trắng bệch bị cắn đến rỉ máu.
Bảo Tú loạng choạng dựa vào tường, theo đà trượt xuống, ngồi bệt trên đất. Anh luống cuống chẳng biết làm gì, đôi tay đưa ra đỡ cô vẫn còn trên không trung.
- Em…..
Cô chậc lưỡi ngắt lời anh, dùng thủ ngữ nói anh đừng vào ấy nữa rồi vịm vào tường đứng dậy, liêu xiêu bước đi. Anh ngơ ngác nhìn cô, trong đầu tái hiện lại vài thủ thuật tay của cô mà vẫn chẳng hiểu gì.
Chỉ là Hàn Mạc Quân không ngờ chỉ qua một hành động nhỏ đó đã thể hiện sự bất lực, có chút khinh bỉ và chán nản. Nếu anh không thừa hưởng sự sắc sảo của mẹ thì lại như thằng ngốc nói chuyện với con câm rồi. Cả căn phòng gỗ trước mặt nữa. Có vẻ sự tình không đơn giản như bề ngoài. Đời luôn là vậy, nhất là mấy gia đình danh tộc dạng như này.
Hàn Mạc Quân có năng lực quan sát và sự nhạy bén rất cao. Cương đấu trên thương trường không phải nơi dành cho lũ tép tôm nhảy múa. Căn phòng kia có mùi gỗ mốc. Tuy được vệ sinh hàng tuần nhưng không tránh khỏi lớp bụi mịn trên ảnh. Cái roi thừng và roi mây nhuộm một lớp màu đỏ đất bên ngoài- một màu đặc trưng của máu tươi bị oxi hoá sau thời gian dài tiếp xúc với không khí. Có vẻ chúng lâu không được sử dụng rồi.
Thường thì mỗi một gia đình lớn như nhà anh với nhà cô thì mỗi thành viên sẽ dùng trọn một tầng bao gồm phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ, phòng quần áo, phòng gym hay bể bơi. Toà nhà này có cùng một kết cấu như vậy. Mà theo lời gia nhân vừa nãy thì tầng ba là của Đinh Thuận, tức là anh trai cô.
Chẳng lẽ cô….
Suy nghĩ anh bị ngắt lại bởi tiếng cười của Tiểu Bảo truyền ra từ trong phòng. Hàn Mạc Quân đứng ngoài nhìn Bảo Tú cười đùa với con dịu dàng như kiểu bộ mặt ban nãy là anh hoa mắt vậy. Cả điệu độ hoang mang kia nữa. Nụ cười hiền từ trên môi đằng sau là bao kịch độc. Cô giấu nó giỏi thật!
Bỏ qua tất cả, Hàn Mạc Quân bỏ lên giường làm một giấc. Hôm qua anh ngủ không ngon lắm. Nửa đêm tỉnh dậy sang phòng cô, ôm cô ngủ, chút nữa không kìm được mà chào cờ. Khó khăn lắm mới vào giấc ngủ thì hai tiếng sau Bảo Tú lại dậy. Nên sáng giờ mặt anh phờ phạc như chết trôi lâu ngày vậy.
Hàn Mạc Quân mệt mỏi nằm trên giường thiếp đi gần một tiếng đồng hồ. Mãi đến giờ ăn trưa, Bảo Tú phải lay mãi anh mới dậy. Bố mẹ cô ngồi dưới bàn đợi. Trên bàn bày la liệt thức ăn. Cả bữa ăn chỉ có tiếng cười nói của bố mẹ cô và tiểu Bảo, thỉnh thoảng có tiếng anh còn đâu Bảo Tú im lặng cả bữa. Nhìn họ vui vẻ như một gia đình vậy. Bảo Tú cảm giác như mình là người ngoài, con ruột còn không bằng một cô hầu trong nhà.
Hàn Lương để ý thấy mẹ chẳng gắp mấy, đúng hơn là vươn ra rồi lại rút tay lại, không hề động vào chút đồ ăn nào thì vui vẻ gắp cho mẹ miếng thịt trên bát mình. Bảo Tú ngạc nhiên rồi cười hiền xoa đầu con. Hàn Mạc Quân không nói gì, nhìn ông bà Sơn Bạch đầy ý tứ. Bố cô hơi run người, huých vội khuỷ tay của vợ nhắc nhở. Bà Bình Xuân tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn cười cười, trách yêu cô:
- Con bé này! Tính giảm cân mà ngược đãi bản thân à. Cho con miếng thịt tẩm bổ này. Nhìn con gầy chưa này.
Đôi đũa mẹ gắp một miếng thịt ngấy lên bát cô. Bảo Tú nhìn mà chẳng quen nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười méo xệch. Cô không có người mẹ tốt tính và lo lắng cho cô như thế này. Người mẹ hằn sâu trong trí nhớ non nớt xưa là một người phụ nữ độc ác, luôn cùng anh trai hành hạ cô bằng những trận roi trong căn phòng gỗ ẩm mốc. Sự việc này bắt đầu từ cái ngày cô xảy ra tai nạn mất đi giọng nói.
Cúi đầu nhìn miếng thịt bóng ngấy trên bát cơm ăn dở rồi cả bàn sơn hào hải vị trước mặt thật lạ lẫm. Nó khác xa bát cơm hẩm hiu với chiếc bánh mì mốc; hương vị đắng chát của nước mắt lại thay bằng bát canh cá thơm nức. Bố mẹ cô thay đổi từ bao giờ vậy?
Không. Bố mẹ cô vẫn vậy, chỉ là có anh, có con, họ chẳng thể làm gì khác ngoài giả tình giả nghĩa với cô. Không thì sao căn phòng đó lại xuất hiện trong nhà cũng như không phá nó từ ngày cô về nhà chồng. Bảo Tú cười cay đắng, tự chế giễu bản thân mơ cao vọng tưởng.
Thôi thì nhân lúc bố mẹ tốt tính, cô phải hưởng thụ một chút để bù đắp quá khứ đau thương vậy. Nhưng ông trời nào có chiều người đến thế. Hàn Mạc Quân ăn xong một lúc lại đi làm, Hàn Lương lại ngủ li bì trên phòng, anh trai lại lôi cô ra chất vấn.
Căn phòng gỗ ẩm mốc lại xuất hiện thêm hai người, một nam một nữ. Nữ cắn răng quỳ xuống đất, nam thì chiễm chệ ngồi trên ghế bành, tay cầm cái roi gỉ sắt vui đùa nghịch. Đình Thuận cầm cái roi lâu ngày không được sử dụng, nở nụ cười quỷ dị nhìn cô. Bảo Tú im lặng quỳ trên đất. Cái cảnh tượng này cô chịu cũng lâu rồi.
Anh trai cô thuộc cái loại SM, lấy sự đau khổ của người khác làm thú vui cho mình. Cô là em gái ruột còn phải chịu nói gì đến mấy cô mà hắn ta hay phong ba ở ngoài.
Ngày trước, mỗi tuần Bảo Tú bị hắn đánh ít nhất là ba lần, nhiều nhất là năm lần. Ông nội sang Mĩ khi cô 4 tuổi rồi về hai năm sau ông về đón cô sang đấy chữa trị. Bảo Tú theo quá trình trị liệu mất một năm nhưng không thành. Ông nội tính cho cô về ngày, nào ngờ cô nằng nặc đòi ở lại với ông. Mãi đến lớp 6 cô mới đồng ý chuyển về. Từ ngày đó, cô lại…. Từ ngày học cấp ba thì ít hơn vì cô ở kí túc xá, chẳng có việc gì mà về nên gần một tháng cô mới phải chịu đòn roi.
Đinh Thuận nhịch mãi cái roi cũng chán. Quẳng nó sang một bên, hắn ta đến trước mặt Bảo Tú, nắm cằm ép cô ngẩng lên. Hắn ta ngằng giọng hỏi:
- Em gái à! Sao im thế? Chuyện anh bảo em làm đã làm chưa? Sao chưa thấy động tĩnh gì? Mày tính trì hoãn đến bao giờ? Đến tết tây à?
Bảo Tú hất tay của hắn ra, khó chịu chỉ vào miệng, thầm nghĩ:
Anh ta mất trí à? Mình có nói được đâu mà bắt nói. Mà có lời đồng ý phát ra từ miệng mình à?
Đinh Thuận khó hiểu, “ Hửm?” một cái. Chợt nghĩ ra cái gì đó, cười cười, lại gần hộc bàn, ném một tập giấy về phía cô, cợt nhả nói:
- Chà! Tao quên mất, con đĩ câm.
Bảo Tú trừng mắt tức giận nhìn thằng anh trai. Hắn ta dám gọi cô là “đĩ” ư? Cái từ này cô gánh không nổi.
Hắn ta có vẻ khá vui trước cơn tức giận của cô. Hắn cợt nhả tiếp:
- Ấy! Xin lỗi mày, anh mày lỡ lời nhưng sự thật là vậy mà! Không phải thằng em rể kia ghét mày lắm à, sao giờ quan tâm nhau thế? Mày làm nó nứng quá rồi giúp nó giải toả thằng nhóc con kia với bộ dạng lẳng lơ trên giường của mày để cải thiện mối quan hệ tốt đẹp hơn à?
Máu nóng trong người dâng lên, Bảo Tú cả người run rẩy vì kiềm chế cơn giận. Cô chẳng thể nào gào to chửi lại hắn ta cả. Cô thật muốn tát vào mặt hắn mà. Sỉ nhục vừa thôi! Cô cũng là người, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn.
Đè nén cơn giận xuống một lần nữa, Bảo Tú khinh bỉ nhìn Đinh Thuận, mấp máy môi nói: “ Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!” . Hắn ta dịch được và điên người vì câu nói đó.
Đinh Thuận chộp lấy cái roi sắt gần đó, liên tiếp quật vào người cô. Phần thân roi được ướp đá khiến da cô hằn đầy vết bỏng lạnh. Những chiếc gai gỉ sắt cứa rách quần áo, da cô, để lộ mạch máu và phần cơ bên trong lẫn lộn với máu tươi.
Cả căn phòng chỉ có tiếng ma sát của roi với da cô, tuyệt nhiên không một tiếng kêu nào. Bảo Tú ngoan cường chịu đựng, nước mắt lưng tròng nhưng quyết không rơi. Cô khóc hắn cũng chẳng tha vậy khóc làm gì? Cô không thừa sức. Nói vậy chứ thật ra cô không muốn kêu, sợ lỡ đánh thức tiểu Bảo dậy thì lại không hay.
Tiếng roi vẫn đều đều giáng xuống nhưng lực lại càng tăng thêm. Những vệt máu dài bắt đầu in dấu lên sàn, tường rồi cả bộ quần áo xa xỉ của Đinh Thuận. Cánh cửa chợt hé ra nhưng không ai hay vì tiếng roi át đi rồi. Một nhóc con sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nụ cười trên mặt tắt ngấm chỉ để lại sự hoang mang. Một giọt máu nóng dính vô tình bay vào mặt nhóc. Thằng bé run rẩy, nước mắt vô thức chảy ra, lật bật đứng dậy chạy đi. Nhưng vài giây sau, nhóc con quay lại với chiếc máy trên tay. Cậu thò máy vào trong quay lại. Tiếc là phần cam sau dính máu lên cũng chẳng nhìn rõ ai với ai.
Bảo Tú loạng choạng dựa vào tường, theo đà trượt xuống, ngồi bệt trên đất. Anh luống cuống chẳng biết làm gì, đôi tay đưa ra đỡ cô vẫn còn trên không trung.
- Em…..
Cô chậc lưỡi ngắt lời anh, dùng thủ ngữ nói anh đừng vào ấy nữa rồi vịm vào tường đứng dậy, liêu xiêu bước đi. Anh ngơ ngác nhìn cô, trong đầu tái hiện lại vài thủ thuật tay của cô mà vẫn chẳng hiểu gì.
Chỉ là Hàn Mạc Quân không ngờ chỉ qua một hành động nhỏ đó đã thể hiện sự bất lực, có chút khinh bỉ và chán nản. Nếu anh không thừa hưởng sự sắc sảo của mẹ thì lại như thằng ngốc nói chuyện với con câm rồi. Cả căn phòng gỗ trước mặt nữa. Có vẻ sự tình không đơn giản như bề ngoài. Đời luôn là vậy, nhất là mấy gia đình danh tộc dạng như này.
Hàn Mạc Quân có năng lực quan sát và sự nhạy bén rất cao. Cương đấu trên thương trường không phải nơi dành cho lũ tép tôm nhảy múa. Căn phòng kia có mùi gỗ mốc. Tuy được vệ sinh hàng tuần nhưng không tránh khỏi lớp bụi mịn trên ảnh. Cái roi thừng và roi mây nhuộm một lớp màu đỏ đất bên ngoài- một màu đặc trưng của máu tươi bị oxi hoá sau thời gian dài tiếp xúc với không khí. Có vẻ chúng lâu không được sử dụng rồi.
Thường thì mỗi một gia đình lớn như nhà anh với nhà cô thì mỗi thành viên sẽ dùng trọn một tầng bao gồm phòng khách, phòng tắm, phòng ngủ, phòng quần áo, phòng gym hay bể bơi. Toà nhà này có cùng một kết cấu như vậy. Mà theo lời gia nhân vừa nãy thì tầng ba là của Đinh Thuận, tức là anh trai cô.
Chẳng lẽ cô….
Suy nghĩ anh bị ngắt lại bởi tiếng cười của Tiểu Bảo truyền ra từ trong phòng. Hàn Mạc Quân đứng ngoài nhìn Bảo Tú cười đùa với con dịu dàng như kiểu bộ mặt ban nãy là anh hoa mắt vậy. Cả điệu độ hoang mang kia nữa. Nụ cười hiền từ trên môi đằng sau là bao kịch độc. Cô giấu nó giỏi thật!
Bỏ qua tất cả, Hàn Mạc Quân bỏ lên giường làm một giấc. Hôm qua anh ngủ không ngon lắm. Nửa đêm tỉnh dậy sang phòng cô, ôm cô ngủ, chút nữa không kìm được mà chào cờ. Khó khăn lắm mới vào giấc ngủ thì hai tiếng sau Bảo Tú lại dậy. Nên sáng giờ mặt anh phờ phạc như chết trôi lâu ngày vậy.
Hàn Mạc Quân mệt mỏi nằm trên giường thiếp đi gần một tiếng đồng hồ. Mãi đến giờ ăn trưa, Bảo Tú phải lay mãi anh mới dậy. Bố mẹ cô ngồi dưới bàn đợi. Trên bàn bày la liệt thức ăn. Cả bữa ăn chỉ có tiếng cười nói của bố mẹ cô và tiểu Bảo, thỉnh thoảng có tiếng anh còn đâu Bảo Tú im lặng cả bữa. Nhìn họ vui vẻ như một gia đình vậy. Bảo Tú cảm giác như mình là người ngoài, con ruột còn không bằng một cô hầu trong nhà.
Hàn Lương để ý thấy mẹ chẳng gắp mấy, đúng hơn là vươn ra rồi lại rút tay lại, không hề động vào chút đồ ăn nào thì vui vẻ gắp cho mẹ miếng thịt trên bát mình. Bảo Tú ngạc nhiên rồi cười hiền xoa đầu con. Hàn Mạc Quân không nói gì, nhìn ông bà Sơn Bạch đầy ý tứ. Bố cô hơi run người, huých vội khuỷ tay của vợ nhắc nhở. Bà Bình Xuân tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn cười cười, trách yêu cô:
- Con bé này! Tính giảm cân mà ngược đãi bản thân à. Cho con miếng thịt tẩm bổ này. Nhìn con gầy chưa này.
Đôi đũa mẹ gắp một miếng thịt ngấy lên bát cô. Bảo Tú nhìn mà chẳng quen nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười méo xệch. Cô không có người mẹ tốt tính và lo lắng cho cô như thế này. Người mẹ hằn sâu trong trí nhớ non nớt xưa là một người phụ nữ độc ác, luôn cùng anh trai hành hạ cô bằng những trận roi trong căn phòng gỗ ẩm mốc. Sự việc này bắt đầu từ cái ngày cô xảy ra tai nạn mất đi giọng nói.
Cúi đầu nhìn miếng thịt bóng ngấy trên bát cơm ăn dở rồi cả bàn sơn hào hải vị trước mặt thật lạ lẫm. Nó khác xa bát cơm hẩm hiu với chiếc bánh mì mốc; hương vị đắng chát của nước mắt lại thay bằng bát canh cá thơm nức. Bố mẹ cô thay đổi từ bao giờ vậy?
Không. Bố mẹ cô vẫn vậy, chỉ là có anh, có con, họ chẳng thể làm gì khác ngoài giả tình giả nghĩa với cô. Không thì sao căn phòng đó lại xuất hiện trong nhà cũng như không phá nó từ ngày cô về nhà chồng. Bảo Tú cười cay đắng, tự chế giễu bản thân mơ cao vọng tưởng.
Thôi thì nhân lúc bố mẹ tốt tính, cô phải hưởng thụ một chút để bù đắp quá khứ đau thương vậy. Nhưng ông trời nào có chiều người đến thế. Hàn Mạc Quân ăn xong một lúc lại đi làm, Hàn Lương lại ngủ li bì trên phòng, anh trai lại lôi cô ra chất vấn.
Căn phòng gỗ ẩm mốc lại xuất hiện thêm hai người, một nam một nữ. Nữ cắn răng quỳ xuống đất, nam thì chiễm chệ ngồi trên ghế bành, tay cầm cái roi gỉ sắt vui đùa nghịch. Đình Thuận cầm cái roi lâu ngày không được sử dụng, nở nụ cười quỷ dị nhìn cô. Bảo Tú im lặng quỳ trên đất. Cái cảnh tượng này cô chịu cũng lâu rồi.
Anh trai cô thuộc cái loại SM, lấy sự đau khổ của người khác làm thú vui cho mình. Cô là em gái ruột còn phải chịu nói gì đến mấy cô mà hắn ta hay phong ba ở ngoài.
Ngày trước, mỗi tuần Bảo Tú bị hắn đánh ít nhất là ba lần, nhiều nhất là năm lần. Ông nội sang Mĩ khi cô 4 tuổi rồi về hai năm sau ông về đón cô sang đấy chữa trị. Bảo Tú theo quá trình trị liệu mất một năm nhưng không thành. Ông nội tính cho cô về ngày, nào ngờ cô nằng nặc đòi ở lại với ông. Mãi đến lớp 6 cô mới đồng ý chuyển về. Từ ngày đó, cô lại…. Từ ngày học cấp ba thì ít hơn vì cô ở kí túc xá, chẳng có việc gì mà về nên gần một tháng cô mới phải chịu đòn roi.
Đinh Thuận nhịch mãi cái roi cũng chán. Quẳng nó sang một bên, hắn ta đến trước mặt Bảo Tú, nắm cằm ép cô ngẩng lên. Hắn ta ngằng giọng hỏi:
- Em gái à! Sao im thế? Chuyện anh bảo em làm đã làm chưa? Sao chưa thấy động tĩnh gì? Mày tính trì hoãn đến bao giờ? Đến tết tây à?
Bảo Tú hất tay của hắn ra, khó chịu chỉ vào miệng, thầm nghĩ:
Anh ta mất trí à? Mình có nói được đâu mà bắt nói. Mà có lời đồng ý phát ra từ miệng mình à?
Đinh Thuận khó hiểu, “ Hửm?” một cái. Chợt nghĩ ra cái gì đó, cười cười, lại gần hộc bàn, ném một tập giấy về phía cô, cợt nhả nói:
- Chà! Tao quên mất, con đĩ câm.
Bảo Tú trừng mắt tức giận nhìn thằng anh trai. Hắn ta dám gọi cô là “đĩ” ư? Cái từ này cô gánh không nổi.
Hắn ta có vẻ khá vui trước cơn tức giận của cô. Hắn cợt nhả tiếp:
- Ấy! Xin lỗi mày, anh mày lỡ lời nhưng sự thật là vậy mà! Không phải thằng em rể kia ghét mày lắm à, sao giờ quan tâm nhau thế? Mày làm nó nứng quá rồi giúp nó giải toả thằng nhóc con kia với bộ dạng lẳng lơ trên giường của mày để cải thiện mối quan hệ tốt đẹp hơn à?
Máu nóng trong người dâng lên, Bảo Tú cả người run rẩy vì kiềm chế cơn giận. Cô chẳng thể nào gào to chửi lại hắn ta cả. Cô thật muốn tát vào mặt hắn mà. Sỉ nhục vừa thôi! Cô cũng là người, sức chịu đựng của cô cũng có giới hạn.
Đè nén cơn giận xuống một lần nữa, Bảo Tú khinh bỉ nhìn Đinh Thuận, mấp máy môi nói: “ Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!” . Hắn ta dịch được và điên người vì câu nói đó.
Đinh Thuận chộp lấy cái roi sắt gần đó, liên tiếp quật vào người cô. Phần thân roi được ướp đá khiến da cô hằn đầy vết bỏng lạnh. Những chiếc gai gỉ sắt cứa rách quần áo, da cô, để lộ mạch máu và phần cơ bên trong lẫn lộn với máu tươi.
Cả căn phòng chỉ có tiếng ma sát của roi với da cô, tuyệt nhiên không một tiếng kêu nào. Bảo Tú ngoan cường chịu đựng, nước mắt lưng tròng nhưng quyết không rơi. Cô khóc hắn cũng chẳng tha vậy khóc làm gì? Cô không thừa sức. Nói vậy chứ thật ra cô không muốn kêu, sợ lỡ đánh thức tiểu Bảo dậy thì lại không hay.
Tiếng roi vẫn đều đều giáng xuống nhưng lực lại càng tăng thêm. Những vệt máu dài bắt đầu in dấu lên sàn, tường rồi cả bộ quần áo xa xỉ của Đinh Thuận. Cánh cửa chợt hé ra nhưng không ai hay vì tiếng roi át đi rồi. Một nhóc con sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nụ cười trên mặt tắt ngấm chỉ để lại sự hoang mang. Một giọt máu nóng dính vô tình bay vào mặt nhóc. Thằng bé run rẩy, nước mắt vô thức chảy ra, lật bật đứng dậy chạy đi. Nhưng vài giây sau, nhóc con quay lại với chiếc máy trên tay. Cậu thò máy vào trong quay lại. Tiếc là phần cam sau dính máu lên cũng chẳng nhìn rõ ai với ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.