Chương 45:
Hương Chun
20/06/2021
Cũng may đã qua giờ cao điểm nên giao thông có phần ổn định hơn. Bảo Tú sốt sắng đợi xe di chuyển, luống cuống nhắn vài dòng gửi cho Hàn Mạc Quân rồi quẳng điện thoại một nơi, tâm trí một nẻo. Hai mươi phút quãng đường di chuyển không lúc nào cô có thể ngồi im và lấy lại sự bình tĩnh dù chỉ một giây. Vừa đến nơi, Bảo Tú lập tức xuống xe vì tiền xe được trừ trực tiếp vào tài khoản ngân hàng và để lại một tờ note nhỏ ở phía sau ghế lái: “ Giúp tôi gọi cảnh sát, con trai tôi bị bắt cóc!”.
Bảo Tú do dự đứng trước cánh cửa sắt vẫn đóng kín, không biết vào thế nào. Cách chỗ cô đứng khoảng 5m là một người đàn ông ăn mày ngồi nhìn chằm chằm vào cô từ lúc cô xuống xe. Đợi cho chiếc taxi khuất bóng, người đó mới đứng lên, từng bước nhọc nhằn đi đến cạnh cô. Bảo Tú hơi tò mò, quay lại nhìn người ăn xin, chợt giật mình khi người đó đứng sát lại, từ trong chiếc áo tả tơi rút ra một khẩu súng đâm mạnh vào sườn phải của cô. Đầu khẩu súng lạnh băng cùng ánh mắt đầy sát khí và cẩn trọng của người ăn xin khiến cô rùng mình sợ hãi. Rồi người đó nói: “Câm miệng và đi theo con đường mòn phía bên trái. Đi hết có người ra đón.” Xong liền lưới qua người cô như chưa có chuyện gì xảy ra, đến góc đường đối diện, bẩn thỉu ngồi đó như một ăn mày đích thụ.
Bảo Tú cẩn thận từng bước men theo con đường đất chỉ sẵn, lòng tự an ủi và vực dậy ý chí nhưng tay vẫn không kìm được mà run nhè nhẹ. Cô đâu có ngờ rằng: trong cái xã hội ổn định cả về chính trị và xã hội, luật pháp được đề cao và kiểm soát chặt chẽ này mà vũ khí cấm lại xuất hiện với tần suất cao ở ngoài doanh trại quân đội. Tên canh gác giả mày cũng được trang bị súng. Chẳng lẽ… buôn lậu và nhập khẩu trái phép?
Đang suy đoán xuôi ngược, bất thình lình có người xuất hiện sau lưng Bảo Tú, đặt đầu súng vào gáy cô và lên đạn khiến cô đứng sững lại. Người đó nói:
- Đi tiếp đi
Cô nghe ngữ khí nói của người đó cũng lờ mờ đoán được giới tính, tuổi tác và tính cách. Có lẽ là đàn ông đang trong độ tuổi từ 40- 50 tuổi bởi giọng hơi ồm do ảnh hưởng của thuốc lá (quanh quẩn đây nồng nặc mùi thuốc lá) và có vẻ nóng tính, mất kiên nhẫn khi cô dừng lại nên giọng mới nghe có phần khó chịu.
Hắn ta nói thế buộc cô phải thúc đẩy đôi chân bước nhanh trong khi cái lạnh từ đầu súng vẫn truyền từ da lên thần kinh não bộ. Đi khoảng 10m là đến một cái ngách nhỏ, sâu trong đó là một nhà kho nhỏ cũng bị bỏ hoang.
Bảo Tú đẩy chiếc cửa sắt đóng hờ ra, bên trong bụi bặm và những thùng cát- tông lộn xộn dưới sàn. Sau cửa có hai người cầm súng đứng canh, sâu vào trong, mỗi một ngã rẽ lại một nhóm người tụ tập chơi bài, đưa con mắt khó chịu nhìn cô . Rẽ 4 lần, cô mới nhìn thấy Hoàng Am và tiểu Bảo ngồi gục ở trên ghế, bên cạnh có người trông.
Chạy vội đến bên hai người, cô lo lắng kiểm tra xem họ có thương xuất gì không và cởi trói cho họ nhưng không được. Sợi dây thừng to cuốn chặt hai tay ra sau lưng, hai chân vào chân ghế trước và giẻ lau bẩn nhét trong miệng. Cô chỉ có thể bỏ cái giẻ ố vàng, bẩn thỉu ra khỏi miệng hai người. Tên to con đứng cạnh chăm chú chơi điện thoại rồi cười khẩy khi thấy cô cố gắng tháo dây thừng, tên đưa cô đến cũng không ngăn vì hắn ta thừa biết cô không làm được. Cô vỗ vỗ vào người gọi Hoàng Am dậy nhưng chẳng thấy anh có dấu hiệu phản hồi nào.
Tên to con ấy nhét cái điện thoại vào túi sau của chiếc quần bò, hỏi: “Cô không nói được?.” rồi đá chiếc ghế gỗ đến gần cô. Bảo Tú biết ý, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi gật đầu đáp trả. Tên to con đấy bảo cô mở máy ra và đưa cho hắn ta. Hơi ngạc nhiên về yêu cầu của hắn nhưng cô vẫn làm theo lời hắn, cũng may tin nhắn vừa nãy cô gửi cho Hàn Mạc Quân bị xóa rồi. Hắn ta cầm lướt lên xuống một hồi, không thấy khả nghi liền vào nhật kí cuộc gọi, tìm số liên lạc nhiều nhất của Bảo Tú. Chỉ tiếc là danh bạ của cô có khoảng 10 số và cô cũng chẳng mấy khi dùng đến điện thoại. Hắn ta lại tìm đến mesenger và facebook nhưng lại không thấy app nào cả, chán nản vất trả cô điện thoại.
Chợt hắn nhìn về góc nào đó rồi lắc đầu, ngay sau đó vài giây, chiếc điện thoại của hắn vang lên chuông báo của tin nhắn. Đọc xong liền liếc mắt, phẩy tay ra với đàn em đằng xa. Nhận được tín hiệu, một người trung niên bụng phệ đưa Hoàng Am và Hàn Lương vào căn phòng kính trước mặt, đóng chặt cửa lại và bắt đầu dùng roi đánh vào Hoàng Am trong sự ngỡ ngàng của Bảo Tú. Tiếng roi vun vút trong không trung tiếp xúc với thân thể người tạo nên những vết hằn đau đớn. Cách một bức tường mà tiếng roi nghe rát hơn bình thường như được khếch đại lên vậy. Những vết roi xé toạc không gian khiến cô nhớ đến ngày ở nhà. Từng tiếng vút đó như một vết đâm xuyên thấu tâm can cô. Tháng ngày bẩn thỉu, mùi tanh của máu vây quanh không dừng như đang hiện hữu trước mặt cô, phơi bày tất cả nỗi đau trong lòng cho người đời đàm tiếu và xỉa xói.
Trận roi đau đớn ép người hít phải lượng lớn thuốc mê cũng phải tỉnh dậy. Hoàng Am thwor dốc vì đau khi hứng chịu toàn bộ cú roi vọt vào người. Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, hòa vào với máu như chất xúc tác cực mạnh đến trung tâm não bộ. Anh cắn răng chịu đựng, không hé một tiếng nào. Bên ngoài căn phòng kính ấy, đôi đồng tử của Bảo Tú giãn nở không nhất định trước ảnh hưởng của quá khứ gây ra. Cái bóng tối đấy cô vẫn chẳng thể nào thoát ra được.
Tên to con đứng đấy cười sảng khoái, ra hiệu cho đàn em dừng lại rồi nói: “ Giờ thì vào việc nào!”. Tiếng roi đã dừng, cô cũng dần trở nên bình tĩnh lại, nhịp tim đã thôi điên cuồng nhưng vẫn trong cường độ cao. Hắn ta nói:
- Cô đã cho người điều tra ai? Để làm gì? Cô có biết đó là con đường ngắn nhất để đến vối thế giới “thần tiên” không?
Mỗi câu hỏi đều nhận lại câu trả lời như nhau, một cái lắc đầu vô tội. Bảo Tú thật sự chẳng biết hắn ta hỏi chuyện gì. Cái gan cô chẳng to để làm việc xấu. Riêng cái vụ bị súng dí vào đầu là tim gan cô lộn tùng phèo rồi còn đâu. Nhưng hắn đâu có tin cô dễ dàng vậy. Hắn ta vừa giơ tay chuẩn bị ra hiệu đánh tiếp, cô phải dùng ghi chú trong máy đưa hắn ta đọc.
Tôi thật sự không biết chuyện anh nói đến là chuyện gì nhưng nếu có liên quan đến tôi thì hãy cho tôi biết, tôi sẽ giải thích Hơn nữa, tôi là phụ nữ, gan tôi không lớn nên làm ơn đừng đánh anh ấy nữa, anh ấy vô tội.
Hắn ta đọc xong liền cười khẩy, hỏi lại:
- Không biết? Hay nói dối? Phụ nữ không làm được việc lớn? Cô đang khinh thường hay chế nhạo ngài ấy à?
Bảo Tú nghe vậy liền giật mình lắc đầu phủ nhận, cô không hề có ý đó. Nhiều phụ nữ có ý chí lớn lao và làm được điều lớn lao nhưng đó không phải là cô. Chợt cô thấy xa xa có một bóng hình quen thuộc, khi nhìn rõ mới nhận ra đó là Nguyệt Nhi- tình cũ của chồng cô. Cô giật mình thêm một lần nữa, sao cô ấy có thể ở đây? Lệnh Sương theo dõi cô từ đằng xa, trên một chiếc ghế tựa cao cấp chẳng phù hợp với quang cảnh đổ nát này. Chẳng lẽ, cô ấy…
Bảo Tú do dự đứng trước cánh cửa sắt vẫn đóng kín, không biết vào thế nào. Cách chỗ cô đứng khoảng 5m là một người đàn ông ăn mày ngồi nhìn chằm chằm vào cô từ lúc cô xuống xe. Đợi cho chiếc taxi khuất bóng, người đó mới đứng lên, từng bước nhọc nhằn đi đến cạnh cô. Bảo Tú hơi tò mò, quay lại nhìn người ăn xin, chợt giật mình khi người đó đứng sát lại, từ trong chiếc áo tả tơi rút ra một khẩu súng đâm mạnh vào sườn phải của cô. Đầu khẩu súng lạnh băng cùng ánh mắt đầy sát khí và cẩn trọng của người ăn xin khiến cô rùng mình sợ hãi. Rồi người đó nói: “Câm miệng và đi theo con đường mòn phía bên trái. Đi hết có người ra đón.” Xong liền lưới qua người cô như chưa có chuyện gì xảy ra, đến góc đường đối diện, bẩn thỉu ngồi đó như một ăn mày đích thụ.
Bảo Tú cẩn thận từng bước men theo con đường đất chỉ sẵn, lòng tự an ủi và vực dậy ý chí nhưng tay vẫn không kìm được mà run nhè nhẹ. Cô đâu có ngờ rằng: trong cái xã hội ổn định cả về chính trị và xã hội, luật pháp được đề cao và kiểm soát chặt chẽ này mà vũ khí cấm lại xuất hiện với tần suất cao ở ngoài doanh trại quân đội. Tên canh gác giả mày cũng được trang bị súng. Chẳng lẽ… buôn lậu và nhập khẩu trái phép?
Đang suy đoán xuôi ngược, bất thình lình có người xuất hiện sau lưng Bảo Tú, đặt đầu súng vào gáy cô và lên đạn khiến cô đứng sững lại. Người đó nói:
- Đi tiếp đi
Cô nghe ngữ khí nói của người đó cũng lờ mờ đoán được giới tính, tuổi tác và tính cách. Có lẽ là đàn ông đang trong độ tuổi từ 40- 50 tuổi bởi giọng hơi ồm do ảnh hưởng của thuốc lá (quanh quẩn đây nồng nặc mùi thuốc lá) và có vẻ nóng tính, mất kiên nhẫn khi cô dừng lại nên giọng mới nghe có phần khó chịu.
Hắn ta nói thế buộc cô phải thúc đẩy đôi chân bước nhanh trong khi cái lạnh từ đầu súng vẫn truyền từ da lên thần kinh não bộ. Đi khoảng 10m là đến một cái ngách nhỏ, sâu trong đó là một nhà kho nhỏ cũng bị bỏ hoang.
Bảo Tú đẩy chiếc cửa sắt đóng hờ ra, bên trong bụi bặm và những thùng cát- tông lộn xộn dưới sàn. Sau cửa có hai người cầm súng đứng canh, sâu vào trong, mỗi một ngã rẽ lại một nhóm người tụ tập chơi bài, đưa con mắt khó chịu nhìn cô . Rẽ 4 lần, cô mới nhìn thấy Hoàng Am và tiểu Bảo ngồi gục ở trên ghế, bên cạnh có người trông.
Chạy vội đến bên hai người, cô lo lắng kiểm tra xem họ có thương xuất gì không và cởi trói cho họ nhưng không được. Sợi dây thừng to cuốn chặt hai tay ra sau lưng, hai chân vào chân ghế trước và giẻ lau bẩn nhét trong miệng. Cô chỉ có thể bỏ cái giẻ ố vàng, bẩn thỉu ra khỏi miệng hai người. Tên to con đứng cạnh chăm chú chơi điện thoại rồi cười khẩy khi thấy cô cố gắng tháo dây thừng, tên đưa cô đến cũng không ngăn vì hắn ta thừa biết cô không làm được. Cô vỗ vỗ vào người gọi Hoàng Am dậy nhưng chẳng thấy anh có dấu hiệu phản hồi nào.
Tên to con ấy nhét cái điện thoại vào túi sau của chiếc quần bò, hỏi: “Cô không nói được?.” rồi đá chiếc ghế gỗ đến gần cô. Bảo Tú biết ý, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi gật đầu đáp trả. Tên to con đấy bảo cô mở máy ra và đưa cho hắn ta. Hơi ngạc nhiên về yêu cầu của hắn nhưng cô vẫn làm theo lời hắn, cũng may tin nhắn vừa nãy cô gửi cho Hàn Mạc Quân bị xóa rồi. Hắn ta cầm lướt lên xuống một hồi, không thấy khả nghi liền vào nhật kí cuộc gọi, tìm số liên lạc nhiều nhất của Bảo Tú. Chỉ tiếc là danh bạ của cô có khoảng 10 số và cô cũng chẳng mấy khi dùng đến điện thoại. Hắn ta lại tìm đến mesenger và facebook nhưng lại không thấy app nào cả, chán nản vất trả cô điện thoại.
Chợt hắn nhìn về góc nào đó rồi lắc đầu, ngay sau đó vài giây, chiếc điện thoại của hắn vang lên chuông báo của tin nhắn. Đọc xong liền liếc mắt, phẩy tay ra với đàn em đằng xa. Nhận được tín hiệu, một người trung niên bụng phệ đưa Hoàng Am và Hàn Lương vào căn phòng kính trước mặt, đóng chặt cửa lại và bắt đầu dùng roi đánh vào Hoàng Am trong sự ngỡ ngàng của Bảo Tú. Tiếng roi vun vút trong không trung tiếp xúc với thân thể người tạo nên những vết hằn đau đớn. Cách một bức tường mà tiếng roi nghe rát hơn bình thường như được khếch đại lên vậy. Những vết roi xé toạc không gian khiến cô nhớ đến ngày ở nhà. Từng tiếng vút đó như một vết đâm xuyên thấu tâm can cô. Tháng ngày bẩn thỉu, mùi tanh của máu vây quanh không dừng như đang hiện hữu trước mặt cô, phơi bày tất cả nỗi đau trong lòng cho người đời đàm tiếu và xỉa xói.
Trận roi đau đớn ép người hít phải lượng lớn thuốc mê cũng phải tỉnh dậy. Hoàng Am thwor dốc vì đau khi hứng chịu toàn bộ cú roi vọt vào người. Từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, hòa vào với máu như chất xúc tác cực mạnh đến trung tâm não bộ. Anh cắn răng chịu đựng, không hé một tiếng nào. Bên ngoài căn phòng kính ấy, đôi đồng tử của Bảo Tú giãn nở không nhất định trước ảnh hưởng của quá khứ gây ra. Cái bóng tối đấy cô vẫn chẳng thể nào thoát ra được.
Tên to con đứng đấy cười sảng khoái, ra hiệu cho đàn em dừng lại rồi nói: “ Giờ thì vào việc nào!”. Tiếng roi đã dừng, cô cũng dần trở nên bình tĩnh lại, nhịp tim đã thôi điên cuồng nhưng vẫn trong cường độ cao. Hắn ta nói:
- Cô đã cho người điều tra ai? Để làm gì? Cô có biết đó là con đường ngắn nhất để đến vối thế giới “thần tiên” không?
Mỗi câu hỏi đều nhận lại câu trả lời như nhau, một cái lắc đầu vô tội. Bảo Tú thật sự chẳng biết hắn ta hỏi chuyện gì. Cái gan cô chẳng to để làm việc xấu. Riêng cái vụ bị súng dí vào đầu là tim gan cô lộn tùng phèo rồi còn đâu. Nhưng hắn đâu có tin cô dễ dàng vậy. Hắn ta vừa giơ tay chuẩn bị ra hiệu đánh tiếp, cô phải dùng ghi chú trong máy đưa hắn ta đọc.
Tôi thật sự không biết chuyện anh nói đến là chuyện gì nhưng nếu có liên quan đến tôi thì hãy cho tôi biết, tôi sẽ giải thích Hơn nữa, tôi là phụ nữ, gan tôi không lớn nên làm ơn đừng đánh anh ấy nữa, anh ấy vô tội.
Hắn ta đọc xong liền cười khẩy, hỏi lại:
- Không biết? Hay nói dối? Phụ nữ không làm được việc lớn? Cô đang khinh thường hay chế nhạo ngài ấy à?
Bảo Tú nghe vậy liền giật mình lắc đầu phủ nhận, cô không hề có ý đó. Nhiều phụ nữ có ý chí lớn lao và làm được điều lớn lao nhưng đó không phải là cô. Chợt cô thấy xa xa có một bóng hình quen thuộc, khi nhìn rõ mới nhận ra đó là Nguyệt Nhi- tình cũ của chồng cô. Cô giật mình thêm một lần nữa, sao cô ấy có thể ở đây? Lệnh Sương theo dõi cô từ đằng xa, trên một chiếc ghế tựa cao cấp chẳng phù hợp với quang cảnh đổ nát này. Chẳng lẽ, cô ấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.