Chương 49:
Hương Chun
02/07/2021
Bảo Tú tỉnh dậy trong dư vị của ác mộng. Trong cơn mơ đó, Tiểu Bảo đang vui vẻ nô đùa chợt dừng lại, trầm lặng nhìn thẳng vào cô. Khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống, đôi môi dần trở nên thâm tím mấp máy hỏi: “ Mẹ, tại sao lại như vậy? Tại sao mẹ lại bỏ con? Sao mẹ biết mà không nhắc nhở con, tại sao mẹ không cứu con?”. Cô nhìn sự thay đổi của con mà hoảng loạn, lắp bắp một hồi không ra câu, nước mắt ứ lên đầy oan khuất.
Một tràng câu hỏi ấy của con như lời định tội tày trời giáng xuống người cô, cô muốn thanh minh cũng không nổi.
Nhưng tội đó cô phải chịu là đúng. Sự đau khổ và đáng trách nhất của một người mẹ là không bảo vệ được con. Người ấy không xứng đáng để được gọi tiếng “mẹ” đầy thiêng liêng.
Chợt cả người cô bị lay động, kéo tâm trí cô về thực tại.
Hoàng Uyên ngồi cạnh giường, chăm sóc cô từ lâu. Khi thấy em gái tỉnh dậy, anh chưa kịp vui mừng thì cô lại nhìn trần nhà một hồi lâu mà không chớp mắt khiến anh lo lắng, liền lay lay người Bảo Tú khiến cô giật mình quay sang.
Bảo Tú ngạc nhiên nhìn anh trai trước mặt và cả căn phòng lạ lẫm. Hoàng Uyên cuống lên, dùng thủ ngữ hỏi cô:
- (Em có sao không? Có đau chỗ nào không?)
Cô thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt, nở nụ cười buồn. Đặt tay mình lên đôi tay run rẩy của anh, cô lắc nhẹ đầu, theo thói quen vừa mấp máy môi vừa dùng thủ ngữ nói: “Em không sao, lại khiến anh và bác phải lo rồi.” rồi giật mình, cả người sững lại vì âm thanh vừa hiện hữu. Bảo Tú đặt tay lên cổ không thốt lên lời, quay sang nhìn Uyên đầy nghi vấn. Uyên cũng ngạc nhiên không kém cô, tay chân loạn xạ hỏi: Em nói được rồi? Có phải anh nghe nhầm hay không? Nhưng cô không trả lời vì chính cô cũng ngạc nhiên về điều đó. Khuôn mặt đáng lẽ đầy sự hân hoan lại ngập tràn đau khổ. Hoàng Uyên cũng ý thức được, nèn lại tâm trạng của mình, lo lắng nhìn cô.
Vậy đoạn kí ức ấy… không phải là mơ sao? Vậy.. tiểu Bảo, anh Hoàng Am cũng ……
Bảo Tú bắt đầu điên loạn, vò đầu một lúc rồi vùng dậy chạy ra khỏi giường, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tiểu Bảo …… con đâu rồi..... Anh trai …. lại bỏ em…. lần nữa ư?” . Hoàng Uyên vội đến ôm ghì cô lại ở cửa phòng, cố gắng giữ cô, ngăn cô tự tổn hại bản thân mình. Anh hét lên, cố gắng đánh động cha và vị bác sĩ tư nhân gần đó.
Sau một loạt tiếng đổ vỡ, bác sĩ đã kịp thời chạy đến, tiêm cho Bảo Tú một liều thuốc an thần, ép cô vào giấc ngủ sâu. Ba người im lặng nhìn cô mất dần ý thức, vô lực dựa vào người Hoàng Uyên.
Nửa đêm, Bảo tú tỉnh dậy, im lặng nhìn vào bóng tối trước mặt. Đầu óc cô trống rỗng chẳng thể để tâm đến mọi việc xung quanh. Cứ thẫn thờ ngồi đó, không một suy nghĩ, không một tia cảm xúc. Bảo Tú trở thành con búp bê vô hồn ngồi trong lồng kính bảo vệ, ơ thờ nhìn loài người diệt vong mà không một chút thương tiếc. Cô giam mình trong chính vùng an toàn của bản thân, khóa chặt trái tim đang xa mạc hóa bởi sự cạn kiệt nguồn nước yêu thương.
Đúng. Tiểu Bảo đã bỏ cô để đến một thế giới không bao giờ tồn tại, một thế giới mà anh Nguyệt vẫn luôn hạnh phúc ở đó.
Ông Trời thật biết trêu đùa. Với mọi người, “ông” lấy đi mồ hôi, nước mắt, sức khỏe để đổi lấy một thành công. Giờ ông toại nguyện cho cô thứ hằng mong muốn bằng cái giá cắt cổ: lấy đi viên kim cương quý nhất của cô. Đó đâu phải là điều cô muốn. Thà chết cô cũng không bao giờ đánh đổi con chỉ vì chút lợi nhuận bản thân. Với Bảo Tú, Hàn Lương là ánh sáng trời ban, là vô giá, là thứ không gì sánh bằng và là cả mạng sống của cô. Cớ sao lại đoạt nó đi?
Lòng tham con người vô đáy. Cô trước giờ vốn thủ phận khiên nhường, chịu mọi bất công để có một cuộc sống bình thường theo đúng nghĩa, chẳng hề ước muốn cao xa: xe hơi, nhà lầu, vàng bạc, kim cương…. Cô chỉ muốn kể cho con những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ, ru con bằng những lời ca thấm đãm tình mẹ, trò chuyện cùng con như bao mẹ con tình thường khác thôi mà. Ông trời cho cô tham một lần này thôi cũng không được sao? Chỉ một lần thôi mà….. tại sao……
“Tại sao khổ đau lại đến vào lúc hạnh phúc nhất của một đời người?”
“Tại sao cô lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt?”
“ Phải chăng cô trở nên vô cảm rồi, trở thành một con người mà cô ghét cay ghét đắng?”
Bảo Tú đã liên tục hỏi những câu ấy mà chẳng có lời hồi đáp. Có lẽ… một ả đàn bà vô cảm trói buộc người thân vào vòng xoáy địa ngục nào ai dung tha nổi, một con người mang bất hạnh nào ai dám chứa; một người vợ gần khiến chồng đánh mất công ăn việc làm, một người mẹ gián tiếp giết con, một đứa em gái trơ mắt nhìn anh bị sát hại, một mụ đàn bà đau khổ bất lực …. nào đáng được trân trọng, nào được thỏa mãn một ước vọng nhỏ nhoi, được một sự công bằng ít ỏi khó kiếm.
…….
Trong màn đêm tĩnh lặng,tiếng bước chân ngoài hành lang vang vọng từng nhịp rồi dừng lại trước cửa phòng Bảo Tú. Hoàng Uyên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, lần mò đặt khay đồ ăn lên bàn rồi quay sang bật điện, giật mình khi thấy cô nhìn chằm chằm vào mình. Vuốt ngực vài cái, Hoàng Uyên thở phào một hơi, dùng thủ ngữ hỏi:
- (Em dậy rồi à? Có đói không? Anh mang đồ ăn tới cho em nè.)
- Uh. Cảm ơn anh.
- (Khách sáo gì mấy chuyện cỏn con như thế này. Đã bình tĩnh lại chưa?)
Bảo Tú không trả lời, cúi gằm mặt xuống rồi gật đầu nhẹ. Cơn đói từ đâu kéo đến ầm ầm trong dạ dày của cô khiến Uyên bật cười, đưa cho cô bát cháo. Bảo Tú ngần ngại đón lấy nhưng không muốn ăn, Uyên đau khổ nói: (Em có thể nhịn một hai bữa nhưng có thể nhịn suốt quãng đời còn lại không? Nhóc Lương muốn nhìn mẹ chết khô trước quan tài mình à? Rồi em muốn từ bỏ cuộc sống cùng con mình?). Cô lại câm lặng nhìn bát cháo trên tay, nhệu nhạo ăn từng miếng một.
Bảo Tú không muốn con phải buồn nhưng cũng không thể tiếp tục sống như thế này được. Cô không cam tâm. Cô muốn trả thù cho con, nếu không, ít nhất cô cũng phải lôi được chuyện này ra ánh sáng dù có phải đánh đổi cả mạng sống đi nữa. Cô phải tiếp tục sống, sống vì con, vì mối thù.
Chợt cô nhớ ra một người, ái ngại nhìn anh Uyên nói:
- …. Anh Uyên này…. Anh Am…..
- (À. Em không phải lo, anh ấy không sao rồi..)
Cô tròn mắt nhìn Hoàng Uyên, anh ấy bị bắn ngay trước mặt cô mà. Sao lạ vậy? Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Quá nhiều câu hỏi cần lời giải đáp. Hoàng Uyên chỉ cười nhẹ, nhắc cô nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ giải thích cho rồi tiện thể báo cho cô rằng Tiểu Bảo đang được bảo quản trong nhà xác còn chồng cô đang lo liệu thủ tục, có lẽ tới giờ vẫn chưa xong.
Bảo Tú mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong hàng ngàn câu nghi vấn. Sau bữa sáng của ngày hôm sau, Hoàng Uyên đã giữ lời hứa, kể hết cho cô mọi chuyện. Bác Chu Hồng trầm ngâm nhắc lại chuyện cũ.
- Trước cái ngày bác nhận cháu làm con nuôi đã có một người tìm đến, tự xưng là ông nội của cháu, đề nghị bác nhận cháu làm con nuôi, mong cháu có thể vui vẻ, thoải mái sống qua ngày. Từ đầu, bác vốn không đồng ý bởi điều đó rất ích kỉ và không dễ dàng để cô mở lòng với một người lạ mới quen nhưng có lẽ ông ta đã đoán trước được điều đó, ông ta đã gọi bác bằng một cái tên cũ đầu quen thuộc trong thế giới ngầm khiến bác phải dè chừng. Trước khi bác đưa ra câu trả lời, ông ta đã kể qua về quá khứ đau thương của cháu khiến bác mềm lòng và quyết định nhận cháu là con nuôi, đổi lại, quá khứ của bác phải được giấu kín cũng như ông ta phải đảm bảo gia đình bác không vướng vào bất kì rắc rối nào của thế lực ngầm cũng như bảo toàn tính mạng của từng thành viên. Ông ta nở nụ cười, gật đầu đồng ý với bác. Bác nhận cháu làm con nuôi vốn xuất phát từ lòng ích kỉ của mình….
Bảo Tú nghe vậy nhẹ nhàng ngắt lời:
- Nhưng bác vẫn đối xử với cháu như con ruột của mình mà.
Bảo Tú vừa dứt câu, Hoàng Am chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi xuống cạnh cô, kể tiếp câu chuyện dang dở:
- Còn anh vẫn toàn mạng, mặc dù người đầy vết thương. Hôm qua, cái tát mà anh nhận được chỉ là cái cớ để chúng dễ dàng gắn một bịch máu dự trữ nhỏ có gán chíp lên thái dương. Khi chúng giơ tay bắn, một tay sẽ kích hoạt làm nổ con chíp khiến máu giả chảy ra và tạo một vệt tham trên thái dương. Cũng chính người đó khiêng anh ra ngoài cùng một người khác đều là người của ông em cài vào. Khi họ giấu anh ở một chỗ khó tìm, họ quay vào hòng cứu hàn Lương và em ra nhưng không kịp. Cuối cùng họ mang anh về nhà và cử một người bác sĩ tư nhân đến xử lí vết thương cho anh. Còn em thì được Hàn Mạc Quân bế về sau nửa tiếng, vị bác sĩ ấy cũng chính là người xử lí vết thương và tiêm cho em mũi an thần tối qua đấy.
Một tràng câu hỏi ấy của con như lời định tội tày trời giáng xuống người cô, cô muốn thanh minh cũng không nổi.
Nhưng tội đó cô phải chịu là đúng. Sự đau khổ và đáng trách nhất của một người mẹ là không bảo vệ được con. Người ấy không xứng đáng để được gọi tiếng “mẹ” đầy thiêng liêng.
Chợt cả người cô bị lay động, kéo tâm trí cô về thực tại.
Hoàng Uyên ngồi cạnh giường, chăm sóc cô từ lâu. Khi thấy em gái tỉnh dậy, anh chưa kịp vui mừng thì cô lại nhìn trần nhà một hồi lâu mà không chớp mắt khiến anh lo lắng, liền lay lay người Bảo Tú khiến cô giật mình quay sang.
Bảo Tú ngạc nhiên nhìn anh trai trước mặt và cả căn phòng lạ lẫm. Hoàng Uyên cuống lên, dùng thủ ngữ hỏi cô:
- (Em có sao không? Có đau chỗ nào không?)
Cô thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt, nở nụ cười buồn. Đặt tay mình lên đôi tay run rẩy của anh, cô lắc nhẹ đầu, theo thói quen vừa mấp máy môi vừa dùng thủ ngữ nói: “Em không sao, lại khiến anh và bác phải lo rồi.” rồi giật mình, cả người sững lại vì âm thanh vừa hiện hữu. Bảo Tú đặt tay lên cổ không thốt lên lời, quay sang nhìn Uyên đầy nghi vấn. Uyên cũng ngạc nhiên không kém cô, tay chân loạn xạ hỏi: Em nói được rồi? Có phải anh nghe nhầm hay không? Nhưng cô không trả lời vì chính cô cũng ngạc nhiên về điều đó. Khuôn mặt đáng lẽ đầy sự hân hoan lại ngập tràn đau khổ. Hoàng Uyên cũng ý thức được, nèn lại tâm trạng của mình, lo lắng nhìn cô.
Vậy đoạn kí ức ấy… không phải là mơ sao? Vậy.. tiểu Bảo, anh Hoàng Am cũng ……
Bảo Tú bắt đầu điên loạn, vò đầu một lúc rồi vùng dậy chạy ra khỏi giường, miệng liên tục lẩm bẩm: “Tiểu Bảo …… con đâu rồi..... Anh trai …. lại bỏ em…. lần nữa ư?” . Hoàng Uyên vội đến ôm ghì cô lại ở cửa phòng, cố gắng giữ cô, ngăn cô tự tổn hại bản thân mình. Anh hét lên, cố gắng đánh động cha và vị bác sĩ tư nhân gần đó.
Sau một loạt tiếng đổ vỡ, bác sĩ đã kịp thời chạy đến, tiêm cho Bảo Tú một liều thuốc an thần, ép cô vào giấc ngủ sâu. Ba người im lặng nhìn cô mất dần ý thức, vô lực dựa vào người Hoàng Uyên.
Nửa đêm, Bảo tú tỉnh dậy, im lặng nhìn vào bóng tối trước mặt. Đầu óc cô trống rỗng chẳng thể để tâm đến mọi việc xung quanh. Cứ thẫn thờ ngồi đó, không một suy nghĩ, không một tia cảm xúc. Bảo Tú trở thành con búp bê vô hồn ngồi trong lồng kính bảo vệ, ơ thờ nhìn loài người diệt vong mà không một chút thương tiếc. Cô giam mình trong chính vùng an toàn của bản thân, khóa chặt trái tim đang xa mạc hóa bởi sự cạn kiệt nguồn nước yêu thương.
Đúng. Tiểu Bảo đã bỏ cô để đến một thế giới không bao giờ tồn tại, một thế giới mà anh Nguyệt vẫn luôn hạnh phúc ở đó.
Ông Trời thật biết trêu đùa. Với mọi người, “ông” lấy đi mồ hôi, nước mắt, sức khỏe để đổi lấy một thành công. Giờ ông toại nguyện cho cô thứ hằng mong muốn bằng cái giá cắt cổ: lấy đi viên kim cương quý nhất của cô. Đó đâu phải là điều cô muốn. Thà chết cô cũng không bao giờ đánh đổi con chỉ vì chút lợi nhuận bản thân. Với Bảo Tú, Hàn Lương là ánh sáng trời ban, là vô giá, là thứ không gì sánh bằng và là cả mạng sống của cô. Cớ sao lại đoạt nó đi?
Lòng tham con người vô đáy. Cô trước giờ vốn thủ phận khiên nhường, chịu mọi bất công để có một cuộc sống bình thường theo đúng nghĩa, chẳng hề ước muốn cao xa: xe hơi, nhà lầu, vàng bạc, kim cương…. Cô chỉ muốn kể cho con những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ, ru con bằng những lời ca thấm đãm tình mẹ, trò chuyện cùng con như bao mẹ con tình thường khác thôi mà. Ông trời cho cô tham một lần này thôi cũng không được sao? Chỉ một lần thôi mà….. tại sao……
“Tại sao khổ đau lại đến vào lúc hạnh phúc nhất của một đời người?”
“Tại sao cô lại chẳng thể rơi một giọt nước mắt?”
“ Phải chăng cô trở nên vô cảm rồi, trở thành một con người mà cô ghét cay ghét đắng?”
Bảo Tú đã liên tục hỏi những câu ấy mà chẳng có lời hồi đáp. Có lẽ… một ả đàn bà vô cảm trói buộc người thân vào vòng xoáy địa ngục nào ai dung tha nổi, một con người mang bất hạnh nào ai dám chứa; một người vợ gần khiến chồng đánh mất công ăn việc làm, một người mẹ gián tiếp giết con, một đứa em gái trơ mắt nhìn anh bị sát hại, một mụ đàn bà đau khổ bất lực …. nào đáng được trân trọng, nào được thỏa mãn một ước vọng nhỏ nhoi, được một sự công bằng ít ỏi khó kiếm.
…….
Trong màn đêm tĩnh lặng,tiếng bước chân ngoài hành lang vang vọng từng nhịp rồi dừng lại trước cửa phòng Bảo Tú. Hoàng Uyên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, lần mò đặt khay đồ ăn lên bàn rồi quay sang bật điện, giật mình khi thấy cô nhìn chằm chằm vào mình. Vuốt ngực vài cái, Hoàng Uyên thở phào một hơi, dùng thủ ngữ hỏi:
- (Em dậy rồi à? Có đói không? Anh mang đồ ăn tới cho em nè.)
- Uh. Cảm ơn anh.
- (Khách sáo gì mấy chuyện cỏn con như thế này. Đã bình tĩnh lại chưa?)
Bảo Tú không trả lời, cúi gằm mặt xuống rồi gật đầu nhẹ. Cơn đói từ đâu kéo đến ầm ầm trong dạ dày của cô khiến Uyên bật cười, đưa cho cô bát cháo. Bảo Tú ngần ngại đón lấy nhưng không muốn ăn, Uyên đau khổ nói: (Em có thể nhịn một hai bữa nhưng có thể nhịn suốt quãng đời còn lại không? Nhóc Lương muốn nhìn mẹ chết khô trước quan tài mình à? Rồi em muốn từ bỏ cuộc sống cùng con mình?). Cô lại câm lặng nhìn bát cháo trên tay, nhệu nhạo ăn từng miếng một.
Bảo Tú không muốn con phải buồn nhưng cũng không thể tiếp tục sống như thế này được. Cô không cam tâm. Cô muốn trả thù cho con, nếu không, ít nhất cô cũng phải lôi được chuyện này ra ánh sáng dù có phải đánh đổi cả mạng sống đi nữa. Cô phải tiếp tục sống, sống vì con, vì mối thù.
Chợt cô nhớ ra một người, ái ngại nhìn anh Uyên nói:
- …. Anh Uyên này…. Anh Am…..
- (À. Em không phải lo, anh ấy không sao rồi..)
Cô tròn mắt nhìn Hoàng Uyên, anh ấy bị bắn ngay trước mặt cô mà. Sao lạ vậy? Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Quá nhiều câu hỏi cần lời giải đáp. Hoàng Uyên chỉ cười nhẹ, nhắc cô nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ giải thích cho rồi tiện thể báo cho cô rằng Tiểu Bảo đang được bảo quản trong nhà xác còn chồng cô đang lo liệu thủ tục, có lẽ tới giờ vẫn chưa xong.
Bảo Tú mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong hàng ngàn câu nghi vấn. Sau bữa sáng của ngày hôm sau, Hoàng Uyên đã giữ lời hứa, kể hết cho cô mọi chuyện. Bác Chu Hồng trầm ngâm nhắc lại chuyện cũ.
- Trước cái ngày bác nhận cháu làm con nuôi đã có một người tìm đến, tự xưng là ông nội của cháu, đề nghị bác nhận cháu làm con nuôi, mong cháu có thể vui vẻ, thoải mái sống qua ngày. Từ đầu, bác vốn không đồng ý bởi điều đó rất ích kỉ và không dễ dàng để cô mở lòng với một người lạ mới quen nhưng có lẽ ông ta đã đoán trước được điều đó, ông ta đã gọi bác bằng một cái tên cũ đầu quen thuộc trong thế giới ngầm khiến bác phải dè chừng. Trước khi bác đưa ra câu trả lời, ông ta đã kể qua về quá khứ đau thương của cháu khiến bác mềm lòng và quyết định nhận cháu là con nuôi, đổi lại, quá khứ của bác phải được giấu kín cũng như ông ta phải đảm bảo gia đình bác không vướng vào bất kì rắc rối nào của thế lực ngầm cũng như bảo toàn tính mạng của từng thành viên. Ông ta nở nụ cười, gật đầu đồng ý với bác. Bác nhận cháu làm con nuôi vốn xuất phát từ lòng ích kỉ của mình….
Bảo Tú nghe vậy nhẹ nhàng ngắt lời:
- Nhưng bác vẫn đối xử với cháu như con ruột của mình mà.
Bảo Tú vừa dứt câu, Hoàng Am chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi xuống cạnh cô, kể tiếp câu chuyện dang dở:
- Còn anh vẫn toàn mạng, mặc dù người đầy vết thương. Hôm qua, cái tát mà anh nhận được chỉ là cái cớ để chúng dễ dàng gắn một bịch máu dự trữ nhỏ có gán chíp lên thái dương. Khi chúng giơ tay bắn, một tay sẽ kích hoạt làm nổ con chíp khiến máu giả chảy ra và tạo một vệt tham trên thái dương. Cũng chính người đó khiêng anh ra ngoài cùng một người khác đều là người của ông em cài vào. Khi họ giấu anh ở một chỗ khó tìm, họ quay vào hòng cứu hàn Lương và em ra nhưng không kịp. Cuối cùng họ mang anh về nhà và cử một người bác sĩ tư nhân đến xử lí vết thương cho anh. Còn em thì được Hàn Mạc Quân bế về sau nửa tiếng, vị bác sĩ ấy cũng chính là người xử lí vết thương và tiêm cho em mũi an thần tối qua đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.