Chương 99: Bị thương toàn thân
Rose Novel
10/07/2017
Lam Dư Khê làm đồ ăn với tốc độ rất nhanh, nhaanh tới nỗi mà Diệp Dĩ Muội cảm thấy anh vừa mới vào trong đã đi ra rồi.
Có điều, cũng rất đơn giản, trên một chiếc khay, đặt một chiếc bát lớn đang bốc hơi lên, bên cạnh lại hai cái bát nhỏ.
“Dĩ Muội, ăn cơm thôi.” Lam Dư Khê nhìn chân cô bị thương đi lại không tiện nên đã bê lên.
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn đồ ăn đang bốc hơi trong bát, cô lại nhìn anh có chút giật mình: “Cháo trứng cà chua?”
“Ừm.” Lam Dư Khê nheo mắt cười cười, cầm một cái bát lên, múc nửa bát đưa cho Diệp Dĩ Muội: “Cô đừng nhìn nó đơn giản, ngon lắm đấy, món sở trường của tôi.”
“Thật sự không ngờ, anh còn biết làm món này.” Diệp Dĩ Muội đỡ lấy, cầm chiếc thìa lên, thổi thổi rồi cho một miếng vào miệng.
“Mùi vị thế nào?” Lam Dư Khê lại múc cho mình một bát, ngồi xuống bên cạnh cô, đợi cô bình luận.
“Ừm, không tới nỗi nào.” Diệp Dĩ Muội chân thành khen ngợi.
“Vậy thì ăn nhiều một chút!” Lam Dư Khê cười hài lòng, lúc này mới ăn phần của mình.
“Được!” Diệp Dĩ Muội cũng là đói thật rồi, nửa bát cháo cô ăn nhoằng cái hết.
“Đưa cho tôi.” Lam Dư Khê vui vẻ đỡ lấy bát, lại múc cho cô nửa bát nữa đưa cho Diệp Dĩ Muội.
“Lam Dư Khê, ai dậy anh làm món này đấy?” Diệp Dĩ Muội khi đỡ lấy cái bát, liền tiện miệng hỏi.
Lam Dư Khê mắt vẫn hơi cười, nhưng đang bị phân tâm, không đợi Diệp Dĩ Muội cầm tay được vào bát, anh đã bỏ tay ra rồi.
“A.....” Diệp Dĩ Muội kêu lên một tiếng, bát cháo vẫn còn nóng liền đổ vào tay cô.
“Dĩ Muội, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội rồi nói xin lỗi, bế cô từ ghế sô pha lên: “Tôi đưa cô đi băng bó lại.”
“Không sao.” Diệp Dĩ Muội miễn cưỡng nở một nụ cười, trong lòng thì đang kêu lên là đen đủi.
Rốt cuộc còn có ai đen đủi hơn cô không, trong một ngay, vì người đàn ông này mà chân bị thương, mặt thì như biến dạng, bây giờ lại bị bỏng tay, từ trên xuống dưới chẳng còn chỗ nào yên lành cả.
“Dĩ Muội, tôi xin lỗi.” Lam Dư Khê bế Diệp Dĩ Muội vào trong nhà tắm, đặt cô ngồi xuống thành bồn tắm, dùng nước lạnh xả vào bàn tay bị bỏng của cô.
“Không sao, cũng không phải là cố ý, anh đã nói rất nhiều lần xin lỗi rồi.” Diệp Dĩ Muội dừng lại vài giây rồi mới nói xin lỗi: “Là tôi không tốt, tự nhiên đi hỏi linh tinh.”
Rõ ràng cô biết trong lòng anh đang có chuyện, lẽ ra lúc nói hay hỏi gì nên tránh đi những vấn đề nhạy cảm.
Loại cháo này người có thể dạy anh làm chỉ có thể là phụ nữ, cô lại còn ngốc mà đi hỏi, đúng là bị bỏng cũng đáng đời.
Nét mặt Lam Dư Khê như đóng băng lại, ánh mắt anh bàng hoàng và mênh mang, dường như đang nhìn về một phía rất xa, rất xa.
Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt u sầu của anh, lúc này mới biết, Lam Dư Khê mà lúc trước cô quen biết không phải là con người thực sự của anh.
“....... Lam Dư Khê, đừng buồn!” Diệp Dĩ Muội nhìn anh một lúc mới nói ra được một câu an ủi mà cô biết cũng không tác dụng lắm.
Vết thương của anh là chuyện của nhiều năm, đã đưuọc kìm nén trong tim rất lâu rồi, sao có thể vì một câu nói của anh đó thì sẽ không đau nữa!
“Diệp Dĩ Muội, có thể ôm tôi một lát không?” khi anh quay đầu sang nhìn cô, cô mới nhìn rõ, ánh mắt anh lại buồn như vậy.
“Được.” giọng cô khàn khàn nghẹn đi như thể buồn cùng nỗi buồn với anh.
Không biết từ khi nào, người đàn ông to lớn này, lúc này trong mắt cô lại là một đứa trẻ bị thương và cần được an ủi.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra cũng có người có lúc cần tới cô.
Cô dang hai cánh tay ra ôm anh vào lòng.
Những giọt nước vẫn còn đọng trên tay cô, thấm vào áo sơ mi của anh và ngấm vào trong da thịt anh, anh cảm thấy những giọt nước vốn dĩ lạnh lúc này lại mang theo chút hơi ấm, đột nhiên làm ấm con tim đã băng giá bao nhiêu năm của anh.
Nhưng, lần này, anh vẫn chưa đem câu chuyện của mình nói cho cô biết, không phải anh không tin cô, mà là ánh mắt thương cảm của cô dành cho anh làm anh không muốn cô lo cho anh.
Có điều, cũng rất đơn giản, trên một chiếc khay, đặt một chiếc bát lớn đang bốc hơi lên, bên cạnh lại hai cái bát nhỏ.
“Dĩ Muội, ăn cơm thôi.” Lam Dư Khê nhìn chân cô bị thương đi lại không tiện nên đã bê lên.
Diệp Dĩ Muội liếc nhìn đồ ăn đang bốc hơi trong bát, cô lại nhìn anh có chút giật mình: “Cháo trứng cà chua?”
“Ừm.” Lam Dư Khê nheo mắt cười cười, cầm một cái bát lên, múc nửa bát đưa cho Diệp Dĩ Muội: “Cô đừng nhìn nó đơn giản, ngon lắm đấy, món sở trường của tôi.”
“Thật sự không ngờ, anh còn biết làm món này.” Diệp Dĩ Muội đỡ lấy, cầm chiếc thìa lên, thổi thổi rồi cho một miếng vào miệng.
“Mùi vị thế nào?” Lam Dư Khê lại múc cho mình một bát, ngồi xuống bên cạnh cô, đợi cô bình luận.
“Ừm, không tới nỗi nào.” Diệp Dĩ Muội chân thành khen ngợi.
“Vậy thì ăn nhiều một chút!” Lam Dư Khê cười hài lòng, lúc này mới ăn phần của mình.
“Được!” Diệp Dĩ Muội cũng là đói thật rồi, nửa bát cháo cô ăn nhoằng cái hết.
“Đưa cho tôi.” Lam Dư Khê vui vẻ đỡ lấy bát, lại múc cho cô nửa bát nữa đưa cho Diệp Dĩ Muội.
“Lam Dư Khê, ai dậy anh làm món này đấy?” Diệp Dĩ Muội khi đỡ lấy cái bát, liền tiện miệng hỏi.
Lam Dư Khê mắt vẫn hơi cười, nhưng đang bị phân tâm, không đợi Diệp Dĩ Muội cầm tay được vào bát, anh đã bỏ tay ra rồi.
“A.....” Diệp Dĩ Muội kêu lên một tiếng, bát cháo vẫn còn nóng liền đổ vào tay cô.
“Dĩ Muội, xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Lam Dư Khê nhìn Diệp Dĩ Muội rồi nói xin lỗi, bế cô từ ghế sô pha lên: “Tôi đưa cô đi băng bó lại.”
“Không sao.” Diệp Dĩ Muội miễn cưỡng nở một nụ cười, trong lòng thì đang kêu lên là đen đủi.
Rốt cuộc còn có ai đen đủi hơn cô không, trong một ngay, vì người đàn ông này mà chân bị thương, mặt thì như biến dạng, bây giờ lại bị bỏng tay, từ trên xuống dưới chẳng còn chỗ nào yên lành cả.
“Dĩ Muội, tôi xin lỗi.” Lam Dư Khê bế Diệp Dĩ Muội vào trong nhà tắm, đặt cô ngồi xuống thành bồn tắm, dùng nước lạnh xả vào bàn tay bị bỏng của cô.
“Không sao, cũng không phải là cố ý, anh đã nói rất nhiều lần xin lỗi rồi.” Diệp Dĩ Muội dừng lại vài giây rồi mới nói xin lỗi: “Là tôi không tốt, tự nhiên đi hỏi linh tinh.”
Rõ ràng cô biết trong lòng anh đang có chuyện, lẽ ra lúc nói hay hỏi gì nên tránh đi những vấn đề nhạy cảm.
Loại cháo này người có thể dạy anh làm chỉ có thể là phụ nữ, cô lại còn ngốc mà đi hỏi, đúng là bị bỏng cũng đáng đời.
Nét mặt Lam Dư Khê như đóng băng lại, ánh mắt anh bàng hoàng và mênh mang, dường như đang nhìn về một phía rất xa, rất xa.
Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt u sầu của anh, lúc này mới biết, Lam Dư Khê mà lúc trước cô quen biết không phải là con người thực sự của anh.
“....... Lam Dư Khê, đừng buồn!” Diệp Dĩ Muội nhìn anh một lúc mới nói ra được một câu an ủi mà cô biết cũng không tác dụng lắm.
Vết thương của anh là chuyện của nhiều năm, đã đưuọc kìm nén trong tim rất lâu rồi, sao có thể vì một câu nói của anh đó thì sẽ không đau nữa!
“Diệp Dĩ Muội, có thể ôm tôi một lát không?” khi anh quay đầu sang nhìn cô, cô mới nhìn rõ, ánh mắt anh lại buồn như vậy.
“Được.” giọng cô khàn khàn nghẹn đi như thể buồn cùng nỗi buồn với anh.
Không biết từ khi nào, người đàn ông to lớn này, lúc này trong mắt cô lại là một đứa trẻ bị thương và cần được an ủi.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hóa ra cũng có người có lúc cần tới cô.
Cô dang hai cánh tay ra ôm anh vào lòng.
Những giọt nước vẫn còn đọng trên tay cô, thấm vào áo sơ mi của anh và ngấm vào trong da thịt anh, anh cảm thấy những giọt nước vốn dĩ lạnh lúc này lại mang theo chút hơi ấm, đột nhiên làm ấm con tim đã băng giá bao nhiêu năm của anh.
Nhưng, lần này, anh vẫn chưa đem câu chuyện của mình nói cho cô biết, không phải anh không tin cô, mà là ánh mắt thương cảm của cô dành cho anh làm anh không muốn cô lo cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.