Chương 112: Cô đang ghen
Rose Novel
14/07/2017
Vu Uyển Dung vỗ nhẹ vào tay Diệp Dĩ Muội, an ủi: “Không sao đâu.”
“Vâng.” Diệp Dĩ Muội nói với bản thân mình, nhất định không được căng thẳng sợ hãi, phải bình tĩnh đối diện với Tần Hàm Dịch, như vậy mới không gặp phiền phức.
Vu Uyển Dung liếc nhìn Diệp Dĩ Muội rồi mới đứng lên, đi ra mở cửa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là Tần Hàm Dịch.
“Hàm Dịch, đến thăm chị à?” Vu Uyển Dung cười cười rồi hỏi.
“Chị, Dư Khê nói rằng Dĩ Muội ở đây, em tới đón cô ấy về nhà.” Tần Hàm Dịch sắc mặt không rõ đang buồn vui giận hờn gì, nói.
“Chị còn muốn để Dĩ Muội ở đây với chị một hai ngày đấy! nếu Tần tổng không chịu thì thôi bỏ đi.” Vu Uyển Dung bỏ tay đang đặt trên cánh cửa ra cho Tần Hàm Dịch bước vào.
“Chị về nước khi nào đấy?” Tần Hàm Dịch vừa đi vào vừa hỏi.
“Về hôm nay, gặp Dĩ Muội trên đường, thấy cô ấy cũng chẳng có việc gì nên kéo cô ấy tới đây.” Vu Uyển Dung trả lời rất tự nhiên như thể đó hoàn toàn là sự thật.
“Chị và Dĩ Muội đúng là thật có duyên với nhau, hôm khác em và Dĩ Muội đến thăm chị rồi mời chị ăn cơm nhé.” Tần Hàm Dịch đã sải chân bước tới bên cạnh ghế sô pha, nhìn thấy Diệp Dĩ Muội ngồi đó, cúi đầu xuống, nhìn cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, lúc này anh đang cả một cục tức dồn nén trong người.
“Được, cậu ngồi một lát đi.” Vu Uyển Dung nói rồi đi về phía nhà bếp, nhường lại không gian cho cặp vợ chồng.
“Diệp Dĩ Muội, cô không nhìn thấy tôi à?” lúc này Tần Hàm Dịch đã đi tới trước ghế sô pha, lạnh lùng nhìn vào đầu Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội nghe thấy vậy, hơi co người lại, cúi đầu xuống càng thấp hơn.
“Diệp Dĩ Muội, cô ý gì đấy hả?” Tần Hàm Dịch không ngờ Diệp Dĩ Muội lại có sự phản ứng như thế này.
Thế này là thế nào? Chột dạ à?
Diệp Dĩ Muội vẫn không nói gì, không để ý tới sự tồn tại của anh.
Thế nhưng tuy khuôn mặt thì trầm tĩnh nhưng trong lòng con tim đã đập loạn lên.
Đối kháng với loại đàn ông bá đạo như ác quỷ này phải cần có dũng khí.
“Diệp Dĩ Muội, sao hả? cô và Dư Khê làm ra chuyện xấu để người ta đồn thổi lên vì thế mà chột dạ rồi à?” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, lạnh lùng nhìn vào một bên má đỏ lên của cô.
Trong lòng tuy có thắc mắc về vết thương đó, nhưng khi cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm thì căm bản không mở miệng ra hỏi được nữa.
Con tim Diệp Dĩ Muội lúc này lạnh ngắt, không ngờ Tần Hàm Dịch lại có thể ở Lam gia nói ra những lời khó nghe như vậy.
“Tại sao tôi phải chột dạ?” Diệp Dĩ Muội bị lời của anh làm cho tức giận, cô ngẩng đầu nhìn anh trừng trừng.
Cô và Lam Dư Khê đã làm gì? Những bức ảnh đó ngoài việc nhìn hai người có vẻ xứng đôi thì không hề có động tác hay hành động nào quá đáng.
Giây phút cô ngẩng đầu lên đó làm cho Tần Hàm Dịch giật mình, lúc này anh mới phát hiện ra bên má trái của cô sưng đỏ lên thế nào.
Nheo mày lại nhìn chằm chằm vào má cô, môi anh mấp máy mấy lần nhưng cũng không thể bỏ qua sĩ diện mà nói ra được một câu.
Diệp Dĩ Muội nhìn anh cau mày lại cùng với ánh mắt nhìn cô chằm chằm, trong lòng lại thấy đau, cho rằng anh chê bai cái bộ dạng khó coi lúc này của mình, lúc này cơn tức lại nổi lên.
“Chẳng phải là anh đi gặp Hạ Lam à? sao nhanh như thế đã về rồi?” cô cười khểnh, cố ý thách thức anh.
Bọn họ là vợ chồng, anh đi gặp tình nhân cũ, cô còn chưa tức giận, anh dựa vào cái gì mà chỉ trích cô và Lam Dư Khê – bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau trên đường.
“Cô ý gì hả?” Tần Hàm Dịch mặt hằm hằm, nói lời rõ ràng là chỉ trích.
“Anh thấy tôi có ý gì thì ý tôi là như vậy.” Diệp Dĩ Muội thấy nực cười rõ ràng anh biết rồi mà còn hỏi.
“Diệp Dĩ Muội, tôi có thể hiểu, cô đang ghen à?” Tần Hàm Dịch cười nhếch môi, cười như không cười nhìn cô gái trước mặt đang tranh cãi với anh.
Được! dám nói chuyện với anh như vậy!
“Vâng.” Diệp Dĩ Muội nói với bản thân mình, nhất định không được căng thẳng sợ hãi, phải bình tĩnh đối diện với Tần Hàm Dịch, như vậy mới không gặp phiền phức.
Vu Uyển Dung liếc nhìn Diệp Dĩ Muội rồi mới đứng lên, đi ra mở cửa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là Tần Hàm Dịch.
“Hàm Dịch, đến thăm chị à?” Vu Uyển Dung cười cười rồi hỏi.
“Chị, Dư Khê nói rằng Dĩ Muội ở đây, em tới đón cô ấy về nhà.” Tần Hàm Dịch sắc mặt không rõ đang buồn vui giận hờn gì, nói.
“Chị còn muốn để Dĩ Muội ở đây với chị một hai ngày đấy! nếu Tần tổng không chịu thì thôi bỏ đi.” Vu Uyển Dung bỏ tay đang đặt trên cánh cửa ra cho Tần Hàm Dịch bước vào.
“Chị về nước khi nào đấy?” Tần Hàm Dịch vừa đi vào vừa hỏi.
“Về hôm nay, gặp Dĩ Muội trên đường, thấy cô ấy cũng chẳng có việc gì nên kéo cô ấy tới đây.” Vu Uyển Dung trả lời rất tự nhiên như thể đó hoàn toàn là sự thật.
“Chị và Dĩ Muội đúng là thật có duyên với nhau, hôm khác em và Dĩ Muội đến thăm chị rồi mời chị ăn cơm nhé.” Tần Hàm Dịch đã sải chân bước tới bên cạnh ghế sô pha, nhìn thấy Diệp Dĩ Muội ngồi đó, cúi đầu xuống, nhìn cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, lúc này anh đang cả một cục tức dồn nén trong người.
“Được, cậu ngồi một lát đi.” Vu Uyển Dung nói rồi đi về phía nhà bếp, nhường lại không gian cho cặp vợ chồng.
“Diệp Dĩ Muội, cô không nhìn thấy tôi à?” lúc này Tần Hàm Dịch đã đi tới trước ghế sô pha, lạnh lùng nhìn vào đầu Diệp Dĩ Muội.
Diệp Dĩ Muội nghe thấy vậy, hơi co người lại, cúi đầu xuống càng thấp hơn.
“Diệp Dĩ Muội, cô ý gì đấy hả?” Tần Hàm Dịch không ngờ Diệp Dĩ Muội lại có sự phản ứng như thế này.
Thế này là thế nào? Chột dạ à?
Diệp Dĩ Muội vẫn không nói gì, không để ý tới sự tồn tại của anh.
Thế nhưng tuy khuôn mặt thì trầm tĩnh nhưng trong lòng con tim đã đập loạn lên.
Đối kháng với loại đàn ông bá đạo như ác quỷ này phải cần có dũng khí.
“Diệp Dĩ Muội, sao hả? cô và Dư Khê làm ra chuyện xấu để người ta đồn thổi lên vì thế mà chột dạ rồi à?” Tần Hàm Dịch cười lạnh lùng một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, lạnh lùng nhìn vào một bên má đỏ lên của cô.
Trong lòng tuy có thắc mắc về vết thương đó, nhưng khi cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm thì căm bản không mở miệng ra hỏi được nữa.
Con tim Diệp Dĩ Muội lúc này lạnh ngắt, không ngờ Tần Hàm Dịch lại có thể ở Lam gia nói ra những lời khó nghe như vậy.
“Tại sao tôi phải chột dạ?” Diệp Dĩ Muội bị lời của anh làm cho tức giận, cô ngẩng đầu nhìn anh trừng trừng.
Cô và Lam Dư Khê đã làm gì? Những bức ảnh đó ngoài việc nhìn hai người có vẻ xứng đôi thì không hề có động tác hay hành động nào quá đáng.
Giây phút cô ngẩng đầu lên đó làm cho Tần Hàm Dịch giật mình, lúc này anh mới phát hiện ra bên má trái của cô sưng đỏ lên thế nào.
Nheo mày lại nhìn chằm chằm vào má cô, môi anh mấp máy mấy lần nhưng cũng không thể bỏ qua sĩ diện mà nói ra được một câu.
Diệp Dĩ Muội nhìn anh cau mày lại cùng với ánh mắt nhìn cô chằm chằm, trong lòng lại thấy đau, cho rằng anh chê bai cái bộ dạng khó coi lúc này của mình, lúc này cơn tức lại nổi lên.
“Chẳng phải là anh đi gặp Hạ Lam à? sao nhanh như thế đã về rồi?” cô cười khểnh, cố ý thách thức anh.
Bọn họ là vợ chồng, anh đi gặp tình nhân cũ, cô còn chưa tức giận, anh dựa vào cái gì mà chỉ trích cô và Lam Dư Khê – bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau trên đường.
“Cô ý gì hả?” Tần Hàm Dịch mặt hằm hằm, nói lời rõ ràng là chỉ trích.
“Anh thấy tôi có ý gì thì ý tôi là như vậy.” Diệp Dĩ Muội thấy nực cười rõ ràng anh biết rồi mà còn hỏi.
“Diệp Dĩ Muội, tôi có thể hiểu, cô đang ghen à?” Tần Hàm Dịch cười nhếch môi, cười như không cười nhìn cô gái trước mặt đang tranh cãi với anh.
Được! dám nói chuyện với anh như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.