Chương 36: THÀ ĐỪNG GẶP LẠI
Rose Novel
22/06/2017
Diệp Dĩ Muội chỉ cười khểnh một cái không hề đáp lại.
Cô còn có thể nói gì?
Anh ta không phân biệt được trắng đen tốt xấu liền giáng ngay cho cô một cái tát, bây giờ lại đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên người cô.
Dường như, cô mới chính là kẻ gây ra mọi chuyện....
Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm vào Diệp Dĩ Muội như muốn ăn tươi nuốt sống cô, dường như vô cùng hận cái nụ cười mặc kệ và không chịu “ngụy biện” trước lời nói vừa rồi của mình.
Diệp Dĩ Muội cũng nhìn lại anh ta, trong đôi mắt đó chỉ ngập tràn sự hận thù và tức giận.
Cô đột nhiên cảm thấy hết sức đau lòng, trái tim nhói đau, cô quay đầu sang một bên, không muốn nhìn anh ta thêm nữa....
Tần Hàm Dịch thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, đỡ lấy Hạ Lam, đi ra ngoài đường, vẫy tay đón một chiếc xe taxi và biến mất.
“Dĩ Muội, anh xin lỗi....” Hứa An Ca nhìn Diệp Dĩ Muội với vẻ áy náy, ngữ khí mang đầy sự hối lỗi và đau khổ.
“Hứa An Ca, tại sao anh phải xuất hiện?”
Trong lòng Diệp Dĩ Muội đột nhiên dâng tràn lên sự tức giận, cô gằn giọng nói với Hứa An Ca.
Cuộc sống của cô đã đủ khó khăn lắm rồi, vậy mà anh lại vào đúng lúc này, tặng cô một chiếc váy quý giá như vậy, một chiếc váy vô cùng đặc biệt, thậm chí còn gây xôn xao dư luận.
Cô không tin rằng anh không nghĩ được cục diện ngày hôm nay.
An ca ca, động cơ cuối cùng của anh là gì?
Lẽ nào, anh thực sự muốn đẩy DĨ Muội vào hoàn cảnh khiến cô vô vọng sao?
Ánh đèn đột nhiên trở nên chói mắt, còn Diệp Dĩ Muội trong sự chờ đợi thì cuối cùng cũng không có được câu trả lời của Hứa An Ca.
Cô không chút do dự liền quay người, bước về phía cánh cổng của khách sạn tráng lệ.
“Dĩ Muội.” Hứa An Ca chạy theo phía sau cô, giọng khàn khàn gọi cô với đầy sự đau khổ.
Con tim của Diệp Dĩ Muội có chút đau nhói, nhưng cũng chẳng quay đầu lại nhìn anh.
Khi mà nỗi nhớ và sự mong chờ đã trở thành nỗi đau thì thực sự gặp mặt chẳng bằng là không gặp.
Nhanh chóng bước chân lại quầy lễ tân, Diệp Dĩ Muội dùng tiếng anh lưu loát nói với nhân viên lễ tân cô cần thêm một cái thẻ phòng nữa.
Dường như tất cả mọi nhân viên phục vụ của khách sạn đều biết cô là Tần thái thái, đương nhiên là không dám chối từ, lập tức cho người cùng cô đi lên tầng số 26, giúp cô mở cửa phòng.
Vừa vào tới phòng, cô liền nhìn thấy Châu Lan Na đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Cô còn có thể nói gì?
Anh ta không phân biệt được trắng đen tốt xấu liền giáng ngay cho cô một cái tát, bây giờ lại đem tất cả trách nhiệm đều đẩy lên người cô.
Dường như, cô mới chính là kẻ gây ra mọi chuyện....
Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm vào Diệp Dĩ Muội như muốn ăn tươi nuốt sống cô, dường như vô cùng hận cái nụ cười mặc kệ và không chịu “ngụy biện” trước lời nói vừa rồi của mình.
Diệp Dĩ Muội cũng nhìn lại anh ta, trong đôi mắt đó chỉ ngập tràn sự hận thù và tức giận.
Cô đột nhiên cảm thấy hết sức đau lòng, trái tim nhói đau, cô quay đầu sang một bên, không muốn nhìn anh ta thêm nữa....
Tần Hàm Dịch thở hắt ra một tiếng lạnh lùng, đỡ lấy Hạ Lam, đi ra ngoài đường, vẫy tay đón một chiếc xe taxi và biến mất.
“Dĩ Muội, anh xin lỗi....” Hứa An Ca nhìn Diệp Dĩ Muội với vẻ áy náy, ngữ khí mang đầy sự hối lỗi và đau khổ.
“Hứa An Ca, tại sao anh phải xuất hiện?”
Trong lòng Diệp Dĩ Muội đột nhiên dâng tràn lên sự tức giận, cô gằn giọng nói với Hứa An Ca.
Cuộc sống của cô đã đủ khó khăn lắm rồi, vậy mà anh lại vào đúng lúc này, tặng cô một chiếc váy quý giá như vậy, một chiếc váy vô cùng đặc biệt, thậm chí còn gây xôn xao dư luận.
Cô không tin rằng anh không nghĩ được cục diện ngày hôm nay.
An ca ca, động cơ cuối cùng của anh là gì?
Lẽ nào, anh thực sự muốn đẩy DĨ Muội vào hoàn cảnh khiến cô vô vọng sao?
Ánh đèn đột nhiên trở nên chói mắt, còn Diệp Dĩ Muội trong sự chờ đợi thì cuối cùng cũng không có được câu trả lời của Hứa An Ca.
Cô không chút do dự liền quay người, bước về phía cánh cổng của khách sạn tráng lệ.
“Dĩ Muội.” Hứa An Ca chạy theo phía sau cô, giọng khàn khàn gọi cô với đầy sự đau khổ.
Con tim của Diệp Dĩ Muội có chút đau nhói, nhưng cũng chẳng quay đầu lại nhìn anh.
Khi mà nỗi nhớ và sự mong chờ đã trở thành nỗi đau thì thực sự gặp mặt chẳng bằng là không gặp.
Nhanh chóng bước chân lại quầy lễ tân, Diệp Dĩ Muội dùng tiếng anh lưu loát nói với nhân viên lễ tân cô cần thêm một cái thẻ phòng nữa.
Dường như tất cả mọi nhân viên phục vụ của khách sạn đều biết cô là Tần thái thái, đương nhiên là không dám chối từ, lập tức cho người cùng cô đi lên tầng số 26, giúp cô mở cửa phòng.
Vừa vào tới phòng, cô liền nhìn thấy Châu Lan Na đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.