Chương 138: THỰC SỰ ĐIÊN RỒI
Rose Novel
22/07/2017
Tiêu Nhiên đau khổ cười chế nhạo rồi nói: “Cô thực sự điên rồi.”
“Kể cả tôi có điên cũng là do Diệp Dĩ Muội ép.” Châu Lan Na ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng lại nói, cô ta đã hận Diệp Dĩ Muội vào tới tận xương tủy rồi.
“Lan Na, đừng làm thêm những việc ngốc nghếch nữa, cô sẽ phá hoại chính cô đấy.” Tiêu Nhiên đưa tay nắm lấy hai bên bờ vai của cô ta, hết lời khuyên nhủ cô ta.
Anh thực sự hối hận, nói gì không nói lại đi nói giết Diệp Dĩ Muội.
Nếu, Châu Lan Na thực sự nghĩ không thông mà đi hại Diệp Dĩ Muội thì cô ta sẽ không còn cách nào để quay đầu lại nữa.
“Nếu để tôi mất đi Hàm Dịch, tôi thà chết còn hơn, anh hiểu không?” Châu Lan Na cười như một kẻ quá si mê, cô ta đã bị tình yêu làm cho mê muội rồi.
“Lan Na, không có ai rời xa ai thì sẽ không thể sống nổi, cô không thử thì làm sao mà biết được?” Tiêu Nhiên nhìn cô ta biến thành cái bộ dạng này, anh lại không có cách nào để mà tức giận nữa mà chỉ thấy thương cho cô ta.
“Tôi rời xa anh ấy thực sự tôi sẽ không sống nổi.” Châu Lan Na nói nức nở, đau đớn, tại sao Tiêu Nhiên lại không hiểu cô ta chứ!
“Lan Na, đi theo anh đi! Anh đưa em rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu có được không?” Tiêu Nhiên thích Châu Lan Na đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói với cô ta muốn ở cạnh cô ta.
Anh biết, toàn bộ tâm trí của cô ta đều hướng về Tần Hàm Dịch.
Trước đây Tần Hàm Dịch đối với Châu Lan Na cũng được coi là có chút đặc biệt.
Nhưng bây giờ, nếu như vẫn không đưa cô ta đi, Tiêu Nhiên thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa.
“Cuối cùng anh cũng nói ra ý đồ của anh rồi?” Châu Lan Na lạnh lùng nhìn anh, ngay đến cả Tiêu Nhiên cô ta cũng hận rồi.
Tại sao những người yêu Diệp Dĩ Muội đều có thể không chút nghĩ cho bản thân.
Còn kẻ duy nhất yêu cô ta là Tiêu Nhiên lại có rắp tâm chiếm hữu cô ta?
“Ha ha, đúng, đúng là anh có ý đồ, có rắp tâm.” Con tim Tiêu Nhiên đau như có kim châm, anh không nói ra nổi những lời nói tức giận.
“Tôi không biết anh có rắp tâm gì, tóm lại, anh bắt buộc phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ đem những việc tốt anh đã làm nói hết cho Hàm Dịch.” Châu Lan Na nhìn Tiêu Nhiên lạnh lùng.
“Nếu em muốn thì cứ đi đi!” Tiêu Nhiên hoàn toàn chẳng sợ mà trả lời cô ta.
Châu Lan Na giật mình, trong lòng bắt đầu hoảng loạn: “Anh không sợ nếu Hàm Dịch biết thì anh ấy sẽ không tha cho anh à?”
“Kể cả có mất đi công việc này thì sao chứ?” Tiêu Nhiên hỏi lại mỉa mai.
“Được, Tiêu Nhiên, anh cứ đợi đấy!” Châu Lan Na không còn cách nào khác, chỉ có thể phẫn nộ rời khỏi phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn cánh cửa đó được mở ra, rồi lại khép vào, khi mà bóng dáng của người phụ nữ vì yêu mà như phát điên kia biến mất anh mới dám để lộ ra thần sắc đau khổ trên nét mặt.
Anh sai rồi, thực sự sai rồi, nếu trước đây anh không chịu giúp cô ta thì có lẽ bây giờ đã không thế này, đã sai lại càng sai.
Anh biết, lúc này muốn Châu Lan Na quay đầu lại đã là điều không thể.
Diệp Dĩ Muội sau khi vào phòng nghỉ ngơi lau qua váy một chút, khi đi ra thì Tần Hàm Dịch đang cúi đầu, đọc tài liệu trên tay rất nghiêm túc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nheo mày lại hỏi: “Sao không thay đồ ra?”
Cô gái này, chẳng lẽ lại muốn mặc một chiếc váy đầy mùi cà phê chạy đi khắp nơi?
“Ở đây không có đồ của tôi.” Diệp Dĩ Muội cười khểnh mỉa mai: “Nếu mặc đồ của anh, sao tôi biết được có mặc nhầm đồ gì quý báu mà anh giữ gìn hay không?”
Sắc mặt Tần Hàm Dịch hơi lúng túng, anh biết cô gái này nhất định sẽ vẫn nhớ vụ lần trước cô mặc chiếc áo sơ mi mà Hạ Lam tặng anh mà anh đã nổi cơn khùng lên với cô.
“Trong tủ quần áo chẳng phải là có đồ nữ đấy à?” Tần Hàm Dịch vẫn nhìn Diệp Dĩ Muội nói dửng dưng.
“Xin lỗi, cô mắc bệnh sạch sẽ!” Diệp Dĩ Muội trả lời không chút khách khí.
Đồ con gái trong phòng nghỉ của anh, biết được là của người phụ nữ nào, cô còn lâu mới mặc.
“Kể cả tôi có điên cũng là do Diệp Dĩ Muội ép.” Châu Lan Na ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng lại nói, cô ta đã hận Diệp Dĩ Muội vào tới tận xương tủy rồi.
“Lan Na, đừng làm thêm những việc ngốc nghếch nữa, cô sẽ phá hoại chính cô đấy.” Tiêu Nhiên đưa tay nắm lấy hai bên bờ vai của cô ta, hết lời khuyên nhủ cô ta.
Anh thực sự hối hận, nói gì không nói lại đi nói giết Diệp Dĩ Muội.
Nếu, Châu Lan Na thực sự nghĩ không thông mà đi hại Diệp Dĩ Muội thì cô ta sẽ không còn cách nào để quay đầu lại nữa.
“Nếu để tôi mất đi Hàm Dịch, tôi thà chết còn hơn, anh hiểu không?” Châu Lan Na cười như một kẻ quá si mê, cô ta đã bị tình yêu làm cho mê muội rồi.
“Lan Na, không có ai rời xa ai thì sẽ không thể sống nổi, cô không thử thì làm sao mà biết được?” Tiêu Nhiên nhìn cô ta biến thành cái bộ dạng này, anh lại không có cách nào để mà tức giận nữa mà chỉ thấy thương cho cô ta.
“Tôi rời xa anh ấy thực sự tôi sẽ không sống nổi.” Châu Lan Na nói nức nở, đau đớn, tại sao Tiêu Nhiên lại không hiểu cô ta chứ!
“Lan Na, đi theo anh đi! Anh đưa em rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu có được không?” Tiêu Nhiên thích Châu Lan Na đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói với cô ta muốn ở cạnh cô ta.
Anh biết, toàn bộ tâm trí của cô ta đều hướng về Tần Hàm Dịch.
Trước đây Tần Hàm Dịch đối với Châu Lan Na cũng được coi là có chút đặc biệt.
Nhưng bây giờ, nếu như vẫn không đưa cô ta đi, Tiêu Nhiên thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa.
“Cuối cùng anh cũng nói ra ý đồ của anh rồi?” Châu Lan Na lạnh lùng nhìn anh, ngay đến cả Tiêu Nhiên cô ta cũng hận rồi.
Tại sao những người yêu Diệp Dĩ Muội đều có thể không chút nghĩ cho bản thân.
Còn kẻ duy nhất yêu cô ta là Tiêu Nhiên lại có rắp tâm chiếm hữu cô ta?
“Ha ha, đúng, đúng là anh có ý đồ, có rắp tâm.” Con tim Tiêu Nhiên đau như có kim châm, anh không nói ra nổi những lời nói tức giận.
“Tôi không biết anh có rắp tâm gì, tóm lại, anh bắt buộc phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ đem những việc tốt anh đã làm nói hết cho Hàm Dịch.” Châu Lan Na nhìn Tiêu Nhiên lạnh lùng.
“Nếu em muốn thì cứ đi đi!” Tiêu Nhiên hoàn toàn chẳng sợ mà trả lời cô ta.
Châu Lan Na giật mình, trong lòng bắt đầu hoảng loạn: “Anh không sợ nếu Hàm Dịch biết thì anh ấy sẽ không tha cho anh à?”
“Kể cả có mất đi công việc này thì sao chứ?” Tiêu Nhiên hỏi lại mỉa mai.
“Được, Tiêu Nhiên, anh cứ đợi đấy!” Châu Lan Na không còn cách nào khác, chỉ có thể phẫn nộ rời khỏi phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn cánh cửa đó được mở ra, rồi lại khép vào, khi mà bóng dáng của người phụ nữ vì yêu mà như phát điên kia biến mất anh mới dám để lộ ra thần sắc đau khổ trên nét mặt.
Anh sai rồi, thực sự sai rồi, nếu trước đây anh không chịu giúp cô ta thì có lẽ bây giờ đã không thế này, đã sai lại càng sai.
Anh biết, lúc này muốn Châu Lan Na quay đầu lại đã là điều không thể.
Diệp Dĩ Muội sau khi vào phòng nghỉ ngơi lau qua váy một chút, khi đi ra thì Tần Hàm Dịch đang cúi đầu, đọc tài liệu trên tay rất nghiêm túc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nheo mày lại hỏi: “Sao không thay đồ ra?”
Cô gái này, chẳng lẽ lại muốn mặc một chiếc váy đầy mùi cà phê chạy đi khắp nơi?
“Ở đây không có đồ của tôi.” Diệp Dĩ Muội cười khểnh mỉa mai: “Nếu mặc đồ của anh, sao tôi biết được có mặc nhầm đồ gì quý báu mà anh giữ gìn hay không?”
Sắc mặt Tần Hàm Dịch hơi lúng túng, anh biết cô gái này nhất định sẽ vẫn nhớ vụ lần trước cô mặc chiếc áo sơ mi mà Hạ Lam tặng anh mà anh đã nổi cơn khùng lên với cô.
“Trong tủ quần áo chẳng phải là có đồ nữ đấy à?” Tần Hàm Dịch vẫn nhìn Diệp Dĩ Muội nói dửng dưng.
“Xin lỗi, cô mắc bệnh sạch sẽ!” Diệp Dĩ Muội trả lời không chút khách khí.
Đồ con gái trong phòng nghỉ của anh, biết được là của người phụ nữ nào, cô còn lâu mới mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.