Chương 25: Say em
nhuy
11/05/2023
Đã mười một giờ đêm mà Quân Vũ vẫn chưa về nhà, Sơn Hạ điện thì hắn cũng không bắt máy, cô sợ giữa đường hắn lại gặp chuyện gì rồi. Đang lúc cô
đứng ngồi không yên đợi hắn về thì Quân Vũ say mèm loạn choạng bước
xuống xe. Sơn Hạ thấy vậy liền chạy ra đỡ hắn
" Anh không sao chứ? Sao lại không nghe máy làm em còn tưởng có chuyện gì."
" Em đang lo lắng cho tôi đó hả?"
" Anh xưng hô cái kiểu gì vậy? tưởng đang trong phim ngôn tình chắc?"
Sơn Hạ dùng thân thể nhỏ bé mà vát Quân Vũ lên phòng khi vừa đặt hắn xuống giường cô định rời đi thì tay hắn nắm chặt lấy tay cô kéo thật mạnh lại, Sơn Hạ chống tay lên giường theo phản xạ, cô mà không làm như thế thì đã vô tình hôn hắn mất rồi. Khuôn mặt của cả hai chỉ cách nhau 1cm vô cùng gần, làm Sơn Hạ đỏ mặt nhưng tay bị Quân Vũ nắm quá chặt cô không thể nào rút ra được. Hắn lại kéo tay cô một lần nữa lần này hắn thừa cơ hội mà ôm trọn cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô, Sơn Hạ ra sức chống cự, hắn hôn cô mạnh đến mức môi cô bị hắn cắn chảy máu. Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tha cho cô hắn lật người cô xuống giường hắn cúi xuống mà tiếp tục hôn vào môi Sơn Hạ, Sơn Hạ đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn một lúc lâu sau cuối cùng hắn cũng buông tha cho cô mà lăng ra ngủ, Sơn Hạ mệt mỏi cũng nằm trên giường đó cứ thế mà ngủ quên đến sáng.
Đến sáng hôm sau Sơn Hạ mới nhận ra là bản thân ngủ quên. Vừa tỉnh dậy đã thấy đám nhóc xầm xì trước mặt cả đám ai cũng cười Hạ Vũ hỏi.
" Sao mẹ lại ngủ ở phòng của chú?"
Sơn Hạ ấp úng trả lời.
" Mẹ đâu có ngủ ở đây? mẹ mới vô thì bị ngã"
" Mẹ ơi nói dối con nít là không được đâu."
Sơn Hạ không biện lý do được nữa nên bèn đuổi đám trẻ ra cô cũng xuống dưới lầu pha một ly nước chanh giải rượu cho Quân Vũ. Khi Sơn Hạ đem nước chanh lên thì hắn đã không còn nằm trên giường nữa, hắn bước ra từ phòng tắm trên người chỉ có duy nhất một chiếc khăn nhưng hắn chỉ choàng có phần thân dưới phần thân trên với cơ bắp rắn chắc quyến rũ của hắn lộ ra. Sơn Hạ hoảng hồn mà làm rơi ly nước chanh, cô bỏ chạy ra khỏi phòng Quân Vũ cũng quay lại nhà tắm thể thay đồ.
Thay đồ xong hắn cũng tự dọn đống mảnh vỡ trên sàn. Sơn Hạ hỏi
" Bữa nay không đi làm hả?"
" Không, ở nhà cùng em."
Đột nhiên Sơn Hạ nghĩ về tối hôm qua không kiềm được mặt đỏ phừng phừng.
" Chuyện tối qua anh có nhớ không."
Thật ra Quân Vũ nhớ rõ như in, đêm qua hắn cũng giả say để cố tình hôn cô nhưng hắn lại trả lời là không nhớ. Quân Vũ không nhớ cô cũng chả mắng hắn được, đúng là ranh ma. Sơn Hạ đã rơi vào bẫy của hắn mà không hề hay biết. Sơn Hạ bỏ đi ra ngoài khi đang đi thì gặp Mẫn Nhi con bé mới hỏi.
" Cô sẽ lấy ba cháu ạ? và cháu sẽ gọi cô là mẹ?"
" Cô sẽ không lấy ba cháu đâu."
Mẫn Nhi ngây ngô hỏi
" Sao cô không lấy ba cháu ạ?
" Vì sao hả? chuyện này con nít như cháu không hiểu được đâu."
Sơn Hạ cười mỉm rồi trả lời.
" Cô sẽ không lấy ba cháu nhưng mà còn việc làm mẹ cháu cô sẽ làm nếu cháu cần."
Mẫn Nhi nhảy cẩn lên vì vui mừng sau đó ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng mà hôn lên má cô.
Từ lúc dọn vào nhà hắn đến bây giờ Sơn Hạ luôn cảm thấy chán nản không có việc gì làm ngủ rồi lại ăn, ăn rồi lại ngủ, lúc thì đọc sách, lúc thì xem phim cuộc sống bình yên nhàm chán này đối với cô đúng là có chút xa lạ. Ngay cả tiệm bánh cô cũng bán đi. Quân Vũ cũng dần như hiểu được cảm giác của cô. Mọi người đang cùng nhau ăn sáng thì hắn hỏi cô.
" Trước đây em có muốn đi làm công việc gì sau khi tốt nghiệp không?"
" Chắc là nhân viên văn phòng hoặc cái gì đại loại thế, mà không thực hiện được chẳng phải nhờ ơn của anh sao?"
" Anh nhận em."
Sơn Hạ bật cười rồi nói.
" Anh nhận em làm gì?"
" Làm thư ký riêng cho anh."
Sơn Hạ chỉ cười khinh hắn một cái rồi quay đi nhưng một tiếng sau lại bị hắn bắt đi làm chung. Sơn Hạ chống cự cũng vô ích, hắn đứng trước cửa phòng chờ cô thay đồ còn kéo tay cô để đi vào xe. Cả hai sánh bước cùng hắn tiến vào công ty ai cũng bàn tán xôn xao về thân phận của người phụ nữ lạ mặt này. Quân Vũ muốn đích thân giới thiệu nhưng Sơn Hạ lại không muốn mọi người chú ý đến cô quá nhiều nên đã nói với Quân Vũ rằng.
" Ở công ty anh giả vờ không biết em nha, em không muốn bị mọi người chú ý đến em quá nhiều, em ngại lắm"
Quân Vũ cũng đồng ý với yêu cầu của cô.
" Xin chào mọi người tôi tên là Sơn Hạ thư ký mới được tuyển vào. mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.
Mọi người có vẻ như đang thì thầm to nhỏ không biết cô là ai. Người thì đồn cô là bồ nhí của hắn, người thì đồn cô là vợ của hắn, cũng có người đồn cô thật ra chẳng có liên quan gì đến giám đốc.
" Anh không sao chứ? Sao lại không nghe máy làm em còn tưởng có chuyện gì."
" Em đang lo lắng cho tôi đó hả?"
" Anh xưng hô cái kiểu gì vậy? tưởng đang trong phim ngôn tình chắc?"
Sơn Hạ dùng thân thể nhỏ bé mà vát Quân Vũ lên phòng khi vừa đặt hắn xuống giường cô định rời đi thì tay hắn nắm chặt lấy tay cô kéo thật mạnh lại, Sơn Hạ chống tay lên giường theo phản xạ, cô mà không làm như thế thì đã vô tình hôn hắn mất rồi. Khuôn mặt của cả hai chỉ cách nhau 1cm vô cùng gần, làm Sơn Hạ đỏ mặt nhưng tay bị Quân Vũ nắm quá chặt cô không thể nào rút ra được. Hắn lại kéo tay cô một lần nữa lần này hắn thừa cơ hội mà ôm trọn cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô, Sơn Hạ ra sức chống cự, hắn hôn cô mạnh đến mức môi cô bị hắn cắn chảy máu. Nhưng hắn vẫn chưa chịu buông tha cho cô hắn lật người cô xuống giường hắn cúi xuống mà tiếp tục hôn vào môi Sơn Hạ, Sơn Hạ đến cả thở cũng cảm thấy khó khăn một lúc lâu sau cuối cùng hắn cũng buông tha cho cô mà lăng ra ngủ, Sơn Hạ mệt mỏi cũng nằm trên giường đó cứ thế mà ngủ quên đến sáng.
Đến sáng hôm sau Sơn Hạ mới nhận ra là bản thân ngủ quên. Vừa tỉnh dậy đã thấy đám nhóc xầm xì trước mặt cả đám ai cũng cười Hạ Vũ hỏi.
" Sao mẹ lại ngủ ở phòng của chú?"
Sơn Hạ ấp úng trả lời.
" Mẹ đâu có ngủ ở đây? mẹ mới vô thì bị ngã"
" Mẹ ơi nói dối con nít là không được đâu."
Sơn Hạ không biện lý do được nữa nên bèn đuổi đám trẻ ra cô cũng xuống dưới lầu pha một ly nước chanh giải rượu cho Quân Vũ. Khi Sơn Hạ đem nước chanh lên thì hắn đã không còn nằm trên giường nữa, hắn bước ra từ phòng tắm trên người chỉ có duy nhất một chiếc khăn nhưng hắn chỉ choàng có phần thân dưới phần thân trên với cơ bắp rắn chắc quyến rũ của hắn lộ ra. Sơn Hạ hoảng hồn mà làm rơi ly nước chanh, cô bỏ chạy ra khỏi phòng Quân Vũ cũng quay lại nhà tắm thể thay đồ.
Thay đồ xong hắn cũng tự dọn đống mảnh vỡ trên sàn. Sơn Hạ hỏi
" Bữa nay không đi làm hả?"
" Không, ở nhà cùng em."
Đột nhiên Sơn Hạ nghĩ về tối hôm qua không kiềm được mặt đỏ phừng phừng.
" Chuyện tối qua anh có nhớ không."
Thật ra Quân Vũ nhớ rõ như in, đêm qua hắn cũng giả say để cố tình hôn cô nhưng hắn lại trả lời là không nhớ. Quân Vũ không nhớ cô cũng chả mắng hắn được, đúng là ranh ma. Sơn Hạ đã rơi vào bẫy của hắn mà không hề hay biết. Sơn Hạ bỏ đi ra ngoài khi đang đi thì gặp Mẫn Nhi con bé mới hỏi.
" Cô sẽ lấy ba cháu ạ? và cháu sẽ gọi cô là mẹ?"
" Cô sẽ không lấy ba cháu đâu."
Mẫn Nhi ngây ngô hỏi
" Sao cô không lấy ba cháu ạ?
" Vì sao hả? chuyện này con nít như cháu không hiểu được đâu."
Sơn Hạ cười mỉm rồi trả lời.
" Cô sẽ không lấy ba cháu nhưng mà còn việc làm mẹ cháu cô sẽ làm nếu cháu cần."
Mẫn Nhi nhảy cẩn lên vì vui mừng sau đó ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng mà hôn lên má cô.
Từ lúc dọn vào nhà hắn đến bây giờ Sơn Hạ luôn cảm thấy chán nản không có việc gì làm ngủ rồi lại ăn, ăn rồi lại ngủ, lúc thì đọc sách, lúc thì xem phim cuộc sống bình yên nhàm chán này đối với cô đúng là có chút xa lạ. Ngay cả tiệm bánh cô cũng bán đi. Quân Vũ cũng dần như hiểu được cảm giác của cô. Mọi người đang cùng nhau ăn sáng thì hắn hỏi cô.
" Trước đây em có muốn đi làm công việc gì sau khi tốt nghiệp không?"
" Chắc là nhân viên văn phòng hoặc cái gì đại loại thế, mà không thực hiện được chẳng phải nhờ ơn của anh sao?"
" Anh nhận em."
Sơn Hạ bật cười rồi nói.
" Anh nhận em làm gì?"
" Làm thư ký riêng cho anh."
Sơn Hạ chỉ cười khinh hắn một cái rồi quay đi nhưng một tiếng sau lại bị hắn bắt đi làm chung. Sơn Hạ chống cự cũng vô ích, hắn đứng trước cửa phòng chờ cô thay đồ còn kéo tay cô để đi vào xe. Cả hai sánh bước cùng hắn tiến vào công ty ai cũng bàn tán xôn xao về thân phận của người phụ nữ lạ mặt này. Quân Vũ muốn đích thân giới thiệu nhưng Sơn Hạ lại không muốn mọi người chú ý đến cô quá nhiều nên đã nói với Quân Vũ rằng.
" Ở công ty anh giả vờ không biết em nha, em không muốn bị mọi người chú ý đến em quá nhiều, em ngại lắm"
Quân Vũ cũng đồng ý với yêu cầu của cô.
" Xin chào mọi người tôi tên là Sơn Hạ thư ký mới được tuyển vào. mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.
Mọi người có vẻ như đang thì thầm to nhỏ không biết cô là ai. Người thì đồn cô là bồ nhí của hắn, người thì đồn cô là vợ của hắn, cũng có người đồn cô thật ra chẳng có liên quan gì đến giám đốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.