Chương 9: Sơn Hạ
nhuy
01/05/2023
Quân Vũ và Sơn Hạ ngồi trên giường tâm sự rất nhiều điều từ đó mà cả hai dần hiểu nhau hơn.
" Anh thấy có phải tôi ngốc lắm không?"
Quân Vũ cầm ly rượu trong tay rồi đưa cho cô hắn nói.
" Con người khi yêu ai cũng ngốc, có những người ngốc thật cũng có những người giả vờ ngốc vì không thể buông bỏ được."
" Vậy tôi là kiểu ngốc nào?"
Hắn đặt tay lên càm vuốt ve vài cái rồi trả lời.
" Có lúc ngốc thật cũng có lúc giả."
Sơn Hạ cầm ly rượu xoay nhẹ vài vòng vẫn không biết nói gì tiếp khuôn mặt suy tư buồn bã. Thấy cô như vậy hắn muốn chuyển chủ đề để cô bớt buồn.
" Nhưng sao nhóc lại có tên là Sơn Hạ? nó có ý nghĩa gì?"
Sơn Hạ quay qua giải thích về ý nghĩa tên của mình cho hắn.
" Khi xưa nhà tôi ở trên vùng núi cách trạm xá rất xa lúc mẹ tôi sắp sinh phải nhờ một bà đỡ đẽ trong thôn để giúp. Nhưng y tế không đủ bà nội sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ mẹ con tôi nên đã cầu xin với thần rừng cầu xin với mẹ thiên nhiên cầu xin với Sơn Tinh cầu xin các vị thần linh sau đó mẹ tôi sinh ra tôi bình an vô sự. Lúc đó trời mùa hè nắng nóng kéo dài rất lâu mùa màn không tốt nhưng vào khoảng khắc tôi được sinh ra trời lại mưa rất tốt nên bà đặt tôi là Sơn Vũ nhưng lại thấy nó giống con trai quá nên đổi lại là Sơn Hạ."
Quân Vũ chăm chú nghe cô giải thích cũng phải thốt lên.
" Wow ly kì thiệt."
Sơn Hạ kể xong trong lòng cũng nhẹ hẳn lại còn vô tình mà cười như một đứa trẻ. đúng là khi nhắc đến lịch sử của cái tên " Sơn Hạ" lần nào cô cũng cười như lần nào. Cười xong cô cầm ly rượu trên tay đưa lên mà uống cạn. Hắn thấy cô cười trong lòng cũng vui theo hắn nói.
" Nhóc hết buồn rồi đó, đi ngủ sớm đi."
Có người tâm sự quả là nhẹ nhõm hẳn cô mới khóc lóc mới 1 phút mà đã say giấc nồng. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã không thấy Quân Vũ ở đâu hết hỏi người hầu thì mới biết hắn đi làm. Cô vừa bước chân xuống phòng khách thì họ hàng của mẹ chồng đã ngồi sẵn ở đấy chờ. Vừa thấy cô ngủ đến 7 giờ sáng mới dậy họ hàng lườm cô rồi quay qua thì thầm to nhỏ.
" Con gái con đứa ngủ tới trưa mới chịu dậy đợi mẹ chồng nấu ăn cho sẵn mới xuống nó mà ngủ thêm tí nữa có khi mẹ chồng nó tới đút đồ ăn sáng luôn không chừng."
Mặc dù bà ấy quay mặt đi chỗ khác mà nói nhưng mà vẫn cố tình nói lớn để cho Sơn Hạ nghe thấy. Sơn Hạ vội gật đầu chào hỏi sau khi được mẹ chồng giới thiệu thì cô mới biết họ là ai. Một người phụ nữ vừa mới nói xỉa cô tên là Quỳnh Mỹ Linh là chị lớn trong nhà cũng là chị ruột của mẹ chồng cô. Người phụ nữ liếc ngang liếc dọc ngồi kế bên tên là Quỳnh Thùy Dương chị ba trong nhà cuối cùng là mẹ chồng của Sơn Hạ Quỳnh Ngọc Ánh. Bà Ánh bên ngoài thì làm một người mẹ chồng tốt không nói móc hay chửi rủa con chồng và con dâu nhưng các chị gái của bà ta thì ăn nói không nể ai. Đến cả Quân Vũ không có lịch trình cũng phải trốn đi ra ngoài từ sáng sớm.
Sơn Hạ bị chặn họng không biết nói gì đúng là cô dậy giờ này thì không thể chuẩn bị đồ ăn sáng được nhưng cũng không phải là quá trễ, cho dù có trễ đi chăng nữa thì người hầu cũng đã làm sẵn hết rồi bà ta cũng không cần phải làm gì. Trong lòng cô cảm thấy có dự cảm không lành nhưng vẫn cố nhịn. Mẹ chồng cô cũng được đà mà nói tiếp.
" Không sao đâu chị em cũng quen rồi với cả đó là giờ giấc sinh hoạt của con bé không đổi được cũng không cần phải đổi."
Bà ta là đang đóng vai một người mẹ chồng tội nghiệp còn tất cả vai phản diện điều thuộc về cô. Lần đầu đối diện với tình huống như thế này cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc phải chịu đựng, nếu mà cãi lại thì chắc cô sẽ thua mất. Sơn Hạ nhẹ nhàng hỏi.
" Mọi người đã ăn gì chưa ạ?"
Bà Mỹ Linh khó chịu nói.
" mọi người mà mọi người là ai? học đâu cái thói nói chuyện ngang hàng như vậy?"
" Dạ con xin lỗi."
Bà Thùy Dương cũng chen vào một câu.
" Đợi chị bọn tôi ăn được mấy kiếp trước rồi."
Nghe xong cô cũng không biết phải nói gì tiếp, biết là rất uất ức nhưng không thể nói được gì. Cô cứ thế mà đi ăn sáng không nói thêm một câu nào nữa thì bọn họ lại kiếm cớ.
" Con dâu gì suốt ngày lầm lầm lì lì không hỏi han về mẹ chồng hay họ hàng gì cả? không biết phép tắc lịch sự vậy mà bỏ đi ăn vậy đó, coi được không?"
" Đúng đúng họ hàng lâu lâu đến chơi vậy mà lại không ra chào đón, cái này là đang xem thường mình mà?"
Mẹ chồng cô ngồi kế bên bọn họ cũng chỉ giả vờ nói vài câu " thôi mà", " được rồi để nó ăn đi" nhưng thật chất trên mặt bà ta vẫn đang cười nhếch mép. Sơn Hạ vội hít một hơi thật sâu kiếm cớ ra ngoài vì có hẹn với bạn bè. Biết là họ sẽ lại kiếm cớ nhưng cô cứ thế mà quay mặt bỏ đi.
" Anh thấy có phải tôi ngốc lắm không?"
Quân Vũ cầm ly rượu trong tay rồi đưa cho cô hắn nói.
" Con người khi yêu ai cũng ngốc, có những người ngốc thật cũng có những người giả vờ ngốc vì không thể buông bỏ được."
" Vậy tôi là kiểu ngốc nào?"
Hắn đặt tay lên càm vuốt ve vài cái rồi trả lời.
" Có lúc ngốc thật cũng có lúc giả."
Sơn Hạ cầm ly rượu xoay nhẹ vài vòng vẫn không biết nói gì tiếp khuôn mặt suy tư buồn bã. Thấy cô như vậy hắn muốn chuyển chủ đề để cô bớt buồn.
" Nhưng sao nhóc lại có tên là Sơn Hạ? nó có ý nghĩa gì?"
Sơn Hạ quay qua giải thích về ý nghĩa tên của mình cho hắn.
" Khi xưa nhà tôi ở trên vùng núi cách trạm xá rất xa lúc mẹ tôi sắp sinh phải nhờ một bà đỡ đẽ trong thôn để giúp. Nhưng y tế không đủ bà nội sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ mẹ con tôi nên đã cầu xin với thần rừng cầu xin với mẹ thiên nhiên cầu xin với Sơn Tinh cầu xin các vị thần linh sau đó mẹ tôi sinh ra tôi bình an vô sự. Lúc đó trời mùa hè nắng nóng kéo dài rất lâu mùa màn không tốt nhưng vào khoảng khắc tôi được sinh ra trời lại mưa rất tốt nên bà đặt tôi là Sơn Vũ nhưng lại thấy nó giống con trai quá nên đổi lại là Sơn Hạ."
Quân Vũ chăm chú nghe cô giải thích cũng phải thốt lên.
" Wow ly kì thiệt."
Sơn Hạ kể xong trong lòng cũng nhẹ hẳn lại còn vô tình mà cười như một đứa trẻ. đúng là khi nhắc đến lịch sử của cái tên " Sơn Hạ" lần nào cô cũng cười như lần nào. Cười xong cô cầm ly rượu trên tay đưa lên mà uống cạn. Hắn thấy cô cười trong lòng cũng vui theo hắn nói.
" Nhóc hết buồn rồi đó, đi ngủ sớm đi."
Có người tâm sự quả là nhẹ nhõm hẳn cô mới khóc lóc mới 1 phút mà đã say giấc nồng. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã không thấy Quân Vũ ở đâu hết hỏi người hầu thì mới biết hắn đi làm. Cô vừa bước chân xuống phòng khách thì họ hàng của mẹ chồng đã ngồi sẵn ở đấy chờ. Vừa thấy cô ngủ đến 7 giờ sáng mới dậy họ hàng lườm cô rồi quay qua thì thầm to nhỏ.
" Con gái con đứa ngủ tới trưa mới chịu dậy đợi mẹ chồng nấu ăn cho sẵn mới xuống nó mà ngủ thêm tí nữa có khi mẹ chồng nó tới đút đồ ăn sáng luôn không chừng."
Mặc dù bà ấy quay mặt đi chỗ khác mà nói nhưng mà vẫn cố tình nói lớn để cho Sơn Hạ nghe thấy. Sơn Hạ vội gật đầu chào hỏi sau khi được mẹ chồng giới thiệu thì cô mới biết họ là ai. Một người phụ nữ vừa mới nói xỉa cô tên là Quỳnh Mỹ Linh là chị lớn trong nhà cũng là chị ruột của mẹ chồng cô. Người phụ nữ liếc ngang liếc dọc ngồi kế bên tên là Quỳnh Thùy Dương chị ba trong nhà cuối cùng là mẹ chồng của Sơn Hạ Quỳnh Ngọc Ánh. Bà Ánh bên ngoài thì làm một người mẹ chồng tốt không nói móc hay chửi rủa con chồng và con dâu nhưng các chị gái của bà ta thì ăn nói không nể ai. Đến cả Quân Vũ không có lịch trình cũng phải trốn đi ra ngoài từ sáng sớm.
Sơn Hạ bị chặn họng không biết nói gì đúng là cô dậy giờ này thì không thể chuẩn bị đồ ăn sáng được nhưng cũng không phải là quá trễ, cho dù có trễ đi chăng nữa thì người hầu cũng đã làm sẵn hết rồi bà ta cũng không cần phải làm gì. Trong lòng cô cảm thấy có dự cảm không lành nhưng vẫn cố nhịn. Mẹ chồng cô cũng được đà mà nói tiếp.
" Không sao đâu chị em cũng quen rồi với cả đó là giờ giấc sinh hoạt của con bé không đổi được cũng không cần phải đổi."
Bà ta là đang đóng vai một người mẹ chồng tội nghiệp còn tất cả vai phản diện điều thuộc về cô. Lần đầu đối diện với tình huống như thế này cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc phải chịu đựng, nếu mà cãi lại thì chắc cô sẽ thua mất. Sơn Hạ nhẹ nhàng hỏi.
" Mọi người đã ăn gì chưa ạ?"
Bà Mỹ Linh khó chịu nói.
" mọi người mà mọi người là ai? học đâu cái thói nói chuyện ngang hàng như vậy?"
" Dạ con xin lỗi."
Bà Thùy Dương cũng chen vào một câu.
" Đợi chị bọn tôi ăn được mấy kiếp trước rồi."
Nghe xong cô cũng không biết phải nói gì tiếp, biết là rất uất ức nhưng không thể nói được gì. Cô cứ thế mà đi ăn sáng không nói thêm một câu nào nữa thì bọn họ lại kiếm cớ.
" Con dâu gì suốt ngày lầm lầm lì lì không hỏi han về mẹ chồng hay họ hàng gì cả? không biết phép tắc lịch sự vậy mà bỏ đi ăn vậy đó, coi được không?"
" Đúng đúng họ hàng lâu lâu đến chơi vậy mà lại không ra chào đón, cái này là đang xem thường mình mà?"
Mẹ chồng cô ngồi kế bên bọn họ cũng chỉ giả vờ nói vài câu " thôi mà", " được rồi để nó ăn đi" nhưng thật chất trên mặt bà ta vẫn đang cười nhếch mép. Sơn Hạ vội hít một hơi thật sâu kiếm cớ ra ngoài vì có hẹn với bạn bè. Biết là họ sẽ lại kiếm cớ nhưng cô cứ thế mà quay mặt bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.