Chương 48: Thái An bị bắt
nhuy
02/06/2023
Quân Vũ bị ngăn ở ngoài không được vào, cảnh sát cơ động tiến vào trong
đám bắt cóc dùng những người vô tội khác để làm con tin. Các cảnh sát
đang hết sức cẩn thận tiến vào.
Đám bắt cóc hô to.
" Mấy người còn tiến lên thêm một bước nữa thì tao giết hết, bỏ hết vũ khí xuống."
Cảnh sát cẩn thận bỏ vũ khí xuống nhầm trấn an những tên bắt cóc. Bọn chúng dùng năm con tin bao quây thành vòng tròn từ từ tiến ra ngoài bệnh viện. Cảnh sát cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của bọn chúng.
" Các người không được nhút nhít nếu không tao sẽ giết con tin. mau gọi một chiếc xe buýt đến đây."
Lúc này bên ngoài người của Quân Vũ đang sử dụng thiết bị không người lái để truy tìm tung tích của Thái An. Dễ dàng phát hiện ra hắn đang ở một khách sạn đối diện bệnh viện. Thái An biết mình đã bị phát hiện bèn nhanh chóng tẩu thoát, nhưng người của Quân Vũ đã nhanh hơn một bước, Thái An được đưa đến chỗ Quân Vũ. Hắn quỳ xuống cầu xin Quân Vũ tha mạng.
" Nếu mày bảo bọn khốn cấp dưới của mày thả Sơn Hạ và mọi người ra thì tao sẽ xem xét lại."
Thái An quay sang hô to.
" Dừng lại đi, thả họ ra đi."
Nhưng bọn chúng vốn đã không còn cần gì tiền công của Thái An nữa rồi. bây giờ đối với chúng sống sót và thoát khỏi đây mới là quan trọng. Hai mươi tên cùng với năm con tin cảnh sát đang đau đầu suy nghĩ giải pháp. Quân Vũ không chịu được nữa bèn lớn tiếng nói.
" Nếu các người thả họ ra tôi chắc chắn các người sẽ không phải chịu trách nhiệm gì về hình sự, chẳng phải trước đây các người chỉ làm theo lệnh của Thái An thôi hay sao? chỉ cần có hắn các người sẽ không phải chịu tội vì các người bị hắn uy hiếp mà đúng không?"
Vị cảnh sát kế bên nói nhỏ với Quân Vũ.
" Anh có nhận thức được những gì bản thân nên nói không đó."
" Chỉ là dụ bọn chúng thôi mà, các anh là cảnh sát không được phát ngôn bừa bãi, còn tôi thì được."
Bây giờ bên phe bọn chúng đang chia làm hai luồng suy nghĩ trái chiều, một bên ủng hộ câu nói của Quân Vũ vì không muốn ngồi tù, một bên phản bát vì không tin tưởng Quân Vũ. Các viên cảnh sát cũng góp vài câu khuyên ngăn.
" Nghe theo lời anh ấy đi."
" Nếu các người tin lời người đàn ông này thì hãy qua đây, đừng sợ cảnh sát sẽ không giết hay bắn các anh đâu, chúng tôi biết các anh chỉ làm việc theo lệnh nên là đừng sợ."
Mười hai tên trong số chúng bắt đầu lung lay nhưng đang bận tranh cãi với những tên khác thì đột nhiên bọn chúng tự chỉa súng vào nhau muốn bắn đối phương. Cảnh sát bắt đầu cho người dân di tản ra nơi an toàn vì sợ đạn lạc. Mười hai tên muốn đầu thú chỉa thẳng súng vào tám tên còn lại từ từ mà bước lùi lại về phía cảnh sát. Hai mươi tên lính bắn tỉa khác cũng hay vừa lên tới sân thượng của các toà nhà gần đó, vốn hai mươi người này được bố trí để đối phó với hai mươi tên bắt cóc nhưng bây giờ bên chúng đang hao hụt dân số. Mười hai người từ từ đưa vũ khí lại cho cảnh sát và được các cảnh sát bao quay để bảo vệ. Tám viên đạn bắt ngờ được bắn ra cùng một lúc sau khi nhận được tín hiệu, tám tên bắt cóc nằm gục xuống bất tỉnh, máu chảy khắp nơi, con tin cũng được một phen hết hồn cứ nghĩ là bản thân đã chết đến nơi rồi. Bọn người xấu được áp giải lên xe cùng với tiếng hô hào của tất cả mọi người.
Quân Vũ nhanh chóng xông vào tìm kiếm tung tích của Sơn Hạ. Vị trưởng khoa kia đẩy chiếc giường bệnh mà Sơn Hạ đang nằm ra ngoài, bị Quân Vũ chặn lại hỏi.
" Ông muốn đưa vợ của tôi đi đâu."
Quân Vũ hiểu lầm vị trưởng khoa kia là người của Thái An bèn dùng ánh mắt sắc lạnh mà hỏi cung. Vị trưởng khoa cũng nhận thức được tình hình bèn nhanh chóng giải thích.
" Thật ra vợ cậu bị bọn chúng bắt cóc hay đại loại thế, tôi chỉ muốn đưa cô ấy ra để cảnh sát điều tra thôi chứ tôi không có ý gì xấu cả. "
Quân Vũ nhìn từ trên xuống dưới của vị bác sĩ để soi xét. Vị trưởng khoa kia bèn đưa thẻ của mình cho hắn xem rồi nói.
" Tôi là trưởng khoa chịu trách nhiệm chính ca phẫu thuật của vợ cậu, tin hay không thì tùy nhưng ở đây tôi là người nắm rõ tình hình của vợ cậu nhất, muốn nghe hay không là do cậu."
Quân Vũ nhận thức được những hành động vô lễ của bản thân bèn xin lỗi trưởng khoa rồi hỏi về tình hình sức khỏe của cô.
" Cô ấy bị một viên đạn bắn vào đầu, ở phía sau nhưng viên đạn không sâu không gây nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, có điều có thể sẽ có một số di chứng."
" Cụ thể là gì vậy bác sĩ."
" Như là thường xuyên đau đầu, hay quên hoặc thậm chí là mất trí nhớ."
" Được cảm ơn bác sĩ, chỉ cần cô ấy có thể sống tốt là được rồi."
" Bây giờ cô ấy bị kiệt sức chưa tỉnh dậy được chúng tôi sẽ kiểm tra thêm về tình hình sức khỏe của vợ anh, xem ngoài vùng não bộ còn phần nào bị chấn thương nữa không."
" được, Cảm ơn bác sĩ."
Đám bắt cóc hô to.
" Mấy người còn tiến lên thêm một bước nữa thì tao giết hết, bỏ hết vũ khí xuống."
Cảnh sát cẩn thận bỏ vũ khí xuống nhầm trấn an những tên bắt cóc. Bọn chúng dùng năm con tin bao quây thành vòng tròn từ từ tiến ra ngoài bệnh viện. Cảnh sát cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của bọn chúng.
" Các người không được nhút nhít nếu không tao sẽ giết con tin. mau gọi một chiếc xe buýt đến đây."
Lúc này bên ngoài người của Quân Vũ đang sử dụng thiết bị không người lái để truy tìm tung tích của Thái An. Dễ dàng phát hiện ra hắn đang ở một khách sạn đối diện bệnh viện. Thái An biết mình đã bị phát hiện bèn nhanh chóng tẩu thoát, nhưng người của Quân Vũ đã nhanh hơn một bước, Thái An được đưa đến chỗ Quân Vũ. Hắn quỳ xuống cầu xin Quân Vũ tha mạng.
" Nếu mày bảo bọn khốn cấp dưới của mày thả Sơn Hạ và mọi người ra thì tao sẽ xem xét lại."
Thái An quay sang hô to.
" Dừng lại đi, thả họ ra đi."
Nhưng bọn chúng vốn đã không còn cần gì tiền công của Thái An nữa rồi. bây giờ đối với chúng sống sót và thoát khỏi đây mới là quan trọng. Hai mươi tên cùng với năm con tin cảnh sát đang đau đầu suy nghĩ giải pháp. Quân Vũ không chịu được nữa bèn lớn tiếng nói.
" Nếu các người thả họ ra tôi chắc chắn các người sẽ không phải chịu trách nhiệm gì về hình sự, chẳng phải trước đây các người chỉ làm theo lệnh của Thái An thôi hay sao? chỉ cần có hắn các người sẽ không phải chịu tội vì các người bị hắn uy hiếp mà đúng không?"
Vị cảnh sát kế bên nói nhỏ với Quân Vũ.
" Anh có nhận thức được những gì bản thân nên nói không đó."
" Chỉ là dụ bọn chúng thôi mà, các anh là cảnh sát không được phát ngôn bừa bãi, còn tôi thì được."
Bây giờ bên phe bọn chúng đang chia làm hai luồng suy nghĩ trái chiều, một bên ủng hộ câu nói của Quân Vũ vì không muốn ngồi tù, một bên phản bát vì không tin tưởng Quân Vũ. Các viên cảnh sát cũng góp vài câu khuyên ngăn.
" Nghe theo lời anh ấy đi."
" Nếu các người tin lời người đàn ông này thì hãy qua đây, đừng sợ cảnh sát sẽ không giết hay bắn các anh đâu, chúng tôi biết các anh chỉ làm việc theo lệnh nên là đừng sợ."
Mười hai tên trong số chúng bắt đầu lung lay nhưng đang bận tranh cãi với những tên khác thì đột nhiên bọn chúng tự chỉa súng vào nhau muốn bắn đối phương. Cảnh sát bắt đầu cho người dân di tản ra nơi an toàn vì sợ đạn lạc. Mười hai tên muốn đầu thú chỉa thẳng súng vào tám tên còn lại từ từ mà bước lùi lại về phía cảnh sát. Hai mươi tên lính bắn tỉa khác cũng hay vừa lên tới sân thượng của các toà nhà gần đó, vốn hai mươi người này được bố trí để đối phó với hai mươi tên bắt cóc nhưng bây giờ bên chúng đang hao hụt dân số. Mười hai người từ từ đưa vũ khí lại cho cảnh sát và được các cảnh sát bao quay để bảo vệ. Tám viên đạn bắt ngờ được bắn ra cùng một lúc sau khi nhận được tín hiệu, tám tên bắt cóc nằm gục xuống bất tỉnh, máu chảy khắp nơi, con tin cũng được một phen hết hồn cứ nghĩ là bản thân đã chết đến nơi rồi. Bọn người xấu được áp giải lên xe cùng với tiếng hô hào của tất cả mọi người.
Quân Vũ nhanh chóng xông vào tìm kiếm tung tích của Sơn Hạ. Vị trưởng khoa kia đẩy chiếc giường bệnh mà Sơn Hạ đang nằm ra ngoài, bị Quân Vũ chặn lại hỏi.
" Ông muốn đưa vợ của tôi đi đâu."
Quân Vũ hiểu lầm vị trưởng khoa kia là người của Thái An bèn dùng ánh mắt sắc lạnh mà hỏi cung. Vị trưởng khoa cũng nhận thức được tình hình bèn nhanh chóng giải thích.
" Thật ra vợ cậu bị bọn chúng bắt cóc hay đại loại thế, tôi chỉ muốn đưa cô ấy ra để cảnh sát điều tra thôi chứ tôi không có ý gì xấu cả. "
Quân Vũ nhìn từ trên xuống dưới của vị bác sĩ để soi xét. Vị trưởng khoa kia bèn đưa thẻ của mình cho hắn xem rồi nói.
" Tôi là trưởng khoa chịu trách nhiệm chính ca phẫu thuật của vợ cậu, tin hay không thì tùy nhưng ở đây tôi là người nắm rõ tình hình của vợ cậu nhất, muốn nghe hay không là do cậu."
Quân Vũ nhận thức được những hành động vô lễ của bản thân bèn xin lỗi trưởng khoa rồi hỏi về tình hình sức khỏe của cô.
" Cô ấy bị một viên đạn bắn vào đầu, ở phía sau nhưng viên đạn không sâu không gây nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, có điều có thể sẽ có một số di chứng."
" Cụ thể là gì vậy bác sĩ."
" Như là thường xuyên đau đầu, hay quên hoặc thậm chí là mất trí nhớ."
" Được cảm ơn bác sĩ, chỉ cần cô ấy có thể sống tốt là được rồi."
" Bây giờ cô ấy bị kiệt sức chưa tỉnh dậy được chúng tôi sẽ kiểm tra thêm về tình hình sức khỏe của vợ anh, xem ngoài vùng não bộ còn phần nào bị chấn thương nữa không."
" được, Cảm ơn bác sĩ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.