Chương 27: Tức nước vỡ bờ
nhuy
14/05/2023
Khi về đến nhà Sơn Hạ vẫn chưa nguôi giận vẫn tiếp tục trách móc Quân Vũ.
" Anh phải làm gì em mới hết giận?"
Sơn Hạ im lặng không nói gì nữa cứ thế quay mặt đi. Lần đầu tiên Quân Vũ thấy Sơn Hạ giận như vậy nhất thời không biết phải làm gì, trước đây cô cũng có cãi nhau với hắn mấy lần nhưng chưa có lúc nào là cô giận, chỉ có lần này cô giận đến mức hắn phải tìm mọi cách để dỗ dành cô. Ngày hôm sau cả hai vẫn tiếp tục đi làm vì Sơn Hạ mới vào công ty nên không thể mới ngày thứ hai đã nghỉ được. Khi vào công ty Sơn Hạ đã được hướng dẫn rất nhiều.
Ngày hôm nay mọi người lại nói xấu, xỉa xói sau lưng cô, cô nghe chứ nhưng lại không dám lên tiếng. Cả văn phòng thấy cô chỉ ngồi không làm gì nên kiếm cớ sai vật nào là đi mua đồ ăn, nào là mua nước còn công việc thì cứ đẩy qua cho cô làm.
" Sơn Hạ à tụi tôi bận làm việc quá cô không làm gì thì đi mua đồ ăn cho chúng tôi được không?"
Sơn Hạ thấy cũng có lỗi vì chỉ cô được ngồi không nên cô chấp nhận đi mua đồ ăn trưa cho mọi người. Sơn Hạ cẩn thận ghi những món mà mọi người muốn ăn.
" Sao mọi người không đặt đồ ăn để người ta giao?"
" Vì họ không có nhận ship đã phiền em rồi Sơn Hạ."
Linh Đan đang ngồi bên kia cũng xen vào nói.
" Nhờ đi mua có một chút mà cũng làm biếng"
Sơn Hạ chỉ là hỏi một câu đơn giản thôi mà?
Mà thậm chí đồ ăn còn không phải cùng một tiệm và hơi xa công ty, Sơn Hạ thở dài trong ngao ngán rồi đi mua. Lúc này Quân Vũ vẫn chưa biết cô bị bắt nạt hắn chỉ đang ở trong phòng ngẫm nghĩ cách nào để dỗ dành cô. Lúc hắn biết cô bị bắt nạt hắn đã rất giận, hắn điện cô không ngừng nhưng cô không bắt máy mà chỉ nhắn một câu rằng " Em không cần anh xía vô chuyện của em, đừng nói gì bậy bạ!"
Quân Vũ cũng mặc kệ cô, hắn không nói gì cứ thế cho đến khi cô về. Linh Đan nói nhỏ nhưng vẫn đủ âm lượng để cô có thể nghe thấy.
" Sao mà lâu vậy? sắp tới giờ vào làm rồi có việc mua đồ ăn cũng trễ, rồi giờ sao ăn?"
Sơn Hạ quay lại bàn nhưng vẫn có nghe thoáng qua, Linh Đan lại không cho phép cô yên.
" Sơn Hạ không phải tôi kêu cháo thịt heo sao? sao cô mua cháo gà?"
Sơn Hạ lên tiếng giải thích.
" Không phải trong miếng giấy tôi ghi là cháo gà sao?"
" Vậy thì cô ghi lộn rồi đó, tôi ăn cháo thịt heo bầm. Thôi mệt quá kệ đi cháo gà thì cháo gà, có mỗi việc đi mua đồ ăn mà cũng không xong."
Lúc này Quân Vũ không chịu được nữa bèn phải ra mặt nhưng Sơn Hạ lại lên tiếng.
" Chị Linh Đan khi nãy em có ghi âm lại lúc mọi người oder chị có muốn nghe lại không?"
Linh Đan tái xanh vì biết cãi không lại nên nói
" Thôi được rồi bỏ đi chỉ có một tô cháo chị không so đo với em, cháo gà cũng được."
Sơn Hạ lại không chịu im miệng cô nói tiếp.
" Chị rộng lượng quá ha? nhưng chị không có cái tư cách gì mà đòi không so đo với tôi? Chị ghét tôi vì chị ghen tị với tôi à? "
Linh Đan bất đầu bực tức hỏi lại.
" Tôi ghen tị? tôi ghen tị với cô cái gì?"
Sơn Hạ cười nhếch mép rồi nói
" Vì chị quyến rũ giám đốc bất thành, vì anh ta không để ý đến chị bằng tôi."
Linh Đan bị tức điên đến giới hạn cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc mà tát thẳng lên má Sơn Hạ thế là cô cũng tát lại, không ai nhường ai cho đến khi Quân Vũ xuất hiện mà can ngăn.
" Linh Đan cô có chịu dừng lại không?"
Hắn quát lớn khiến Linh Đan hoảng sợ, cô bất đầu khóc mếu máo tỏ vẻ người bị hại trước mặt hắn nhưng hắn nào có quan tâm hắn tiến lại kiểm tra xem Sơn Hạ có bị thương ở đâu không. Má cô đỏ hết cả lên cả khoé mắt cũng đỏ như muốn khóc. Linh Đan kéo áo Quân Vũ khóc lóc thảm thiết hắn quay lại nhìn Linh Đan với ánh mắt như muốn đạp cô xuống thẳng 18 tầng địa ngục.
" Linh Đan ngày mai cô không cần đi làm."
Linh Đan cười tưởng bở, tưởng rằng Quân Vũ lo cho sức khỏe của mình nên cho cô nghỉ một ngày để lấy lại sức không ngờ câu tiếp theo của hắn khiến Sơn Hạ hả dạ.
" Từ đây về sau vĩnh viễn cũng không cần đi làm."
Đúng, tức là cô bị đuổi việc Linh Đan tỏ vẻ khó hiểu cô vẫn chưa biết tại sao bản thân lại bị đuổi. Quân Vũ lại nói tiếp
" Trong suốt hai ngày qua cô đã nói gì thì tự biết."
Linh Đan hận Sơn Hạ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô xấu mặt ê chề dọn hành lý đi về trước mặt mọi người.
" Tôi không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa! Nghe rõ chưa?"
" Rõ thưa giám đốc."
Mọi người đồng thanh nói.
" Sơn Hạ theo tôi, tôi cần nói chuyện với cô."
Sơn Hạ bước đi theo Quân Vũ về văn phòng của hắn, khi hắn vừa đóng cửa thì lại hỏi han chăm sóc tận tình cho cô.
" Má em đỏ lên rồi để anh xem."
" Lúc nãy anh xưng hô khác lắm mà sao giờ lại đổi cách xưng hô rồi?"
Quân Vũ thấy Sơn Hạ bây giờ trông rất dễ thương hắn dùng hai tay áp sát vào má cô.
" Anh xin lỗi, vì không bảo vệ tốt cho em."
" Ai cần mấy người bảo vệ?"
Quân Vũ nhẹ nhàng xoa xoa chiếc má ửng đỏ kia trông chả khác gì đang nặn bột
" Anh phải làm gì em mới hết giận?"
Sơn Hạ im lặng không nói gì nữa cứ thế quay mặt đi. Lần đầu tiên Quân Vũ thấy Sơn Hạ giận như vậy nhất thời không biết phải làm gì, trước đây cô cũng có cãi nhau với hắn mấy lần nhưng chưa có lúc nào là cô giận, chỉ có lần này cô giận đến mức hắn phải tìm mọi cách để dỗ dành cô. Ngày hôm sau cả hai vẫn tiếp tục đi làm vì Sơn Hạ mới vào công ty nên không thể mới ngày thứ hai đã nghỉ được. Khi vào công ty Sơn Hạ đã được hướng dẫn rất nhiều.
Ngày hôm nay mọi người lại nói xấu, xỉa xói sau lưng cô, cô nghe chứ nhưng lại không dám lên tiếng. Cả văn phòng thấy cô chỉ ngồi không làm gì nên kiếm cớ sai vật nào là đi mua đồ ăn, nào là mua nước còn công việc thì cứ đẩy qua cho cô làm.
" Sơn Hạ à tụi tôi bận làm việc quá cô không làm gì thì đi mua đồ ăn cho chúng tôi được không?"
Sơn Hạ thấy cũng có lỗi vì chỉ cô được ngồi không nên cô chấp nhận đi mua đồ ăn trưa cho mọi người. Sơn Hạ cẩn thận ghi những món mà mọi người muốn ăn.
" Sao mọi người không đặt đồ ăn để người ta giao?"
" Vì họ không có nhận ship đã phiền em rồi Sơn Hạ."
Linh Đan đang ngồi bên kia cũng xen vào nói.
" Nhờ đi mua có một chút mà cũng làm biếng"
Sơn Hạ chỉ là hỏi một câu đơn giản thôi mà?
Mà thậm chí đồ ăn còn không phải cùng một tiệm và hơi xa công ty, Sơn Hạ thở dài trong ngao ngán rồi đi mua. Lúc này Quân Vũ vẫn chưa biết cô bị bắt nạt hắn chỉ đang ở trong phòng ngẫm nghĩ cách nào để dỗ dành cô. Lúc hắn biết cô bị bắt nạt hắn đã rất giận, hắn điện cô không ngừng nhưng cô không bắt máy mà chỉ nhắn một câu rằng " Em không cần anh xía vô chuyện của em, đừng nói gì bậy bạ!"
Quân Vũ cũng mặc kệ cô, hắn không nói gì cứ thế cho đến khi cô về. Linh Đan nói nhỏ nhưng vẫn đủ âm lượng để cô có thể nghe thấy.
" Sao mà lâu vậy? sắp tới giờ vào làm rồi có việc mua đồ ăn cũng trễ, rồi giờ sao ăn?"
Sơn Hạ quay lại bàn nhưng vẫn có nghe thoáng qua, Linh Đan lại không cho phép cô yên.
" Sơn Hạ không phải tôi kêu cháo thịt heo sao? sao cô mua cháo gà?"
Sơn Hạ lên tiếng giải thích.
" Không phải trong miếng giấy tôi ghi là cháo gà sao?"
" Vậy thì cô ghi lộn rồi đó, tôi ăn cháo thịt heo bầm. Thôi mệt quá kệ đi cháo gà thì cháo gà, có mỗi việc đi mua đồ ăn mà cũng không xong."
Lúc này Quân Vũ không chịu được nữa bèn phải ra mặt nhưng Sơn Hạ lại lên tiếng.
" Chị Linh Đan khi nãy em có ghi âm lại lúc mọi người oder chị có muốn nghe lại không?"
Linh Đan tái xanh vì biết cãi không lại nên nói
" Thôi được rồi bỏ đi chỉ có một tô cháo chị không so đo với em, cháo gà cũng được."
Sơn Hạ lại không chịu im miệng cô nói tiếp.
" Chị rộng lượng quá ha? nhưng chị không có cái tư cách gì mà đòi không so đo với tôi? Chị ghét tôi vì chị ghen tị với tôi à? "
Linh Đan bất đầu bực tức hỏi lại.
" Tôi ghen tị? tôi ghen tị với cô cái gì?"
Sơn Hạ cười nhếch mép rồi nói
" Vì chị quyến rũ giám đốc bất thành, vì anh ta không để ý đến chị bằng tôi."
Linh Đan bị tức điên đến giới hạn cuối cùng không kiềm chế được cảm xúc mà tát thẳng lên má Sơn Hạ thế là cô cũng tát lại, không ai nhường ai cho đến khi Quân Vũ xuất hiện mà can ngăn.
" Linh Đan cô có chịu dừng lại không?"
Hắn quát lớn khiến Linh Đan hoảng sợ, cô bất đầu khóc mếu máo tỏ vẻ người bị hại trước mặt hắn nhưng hắn nào có quan tâm hắn tiến lại kiểm tra xem Sơn Hạ có bị thương ở đâu không. Má cô đỏ hết cả lên cả khoé mắt cũng đỏ như muốn khóc. Linh Đan kéo áo Quân Vũ khóc lóc thảm thiết hắn quay lại nhìn Linh Đan với ánh mắt như muốn đạp cô xuống thẳng 18 tầng địa ngục.
" Linh Đan ngày mai cô không cần đi làm."
Linh Đan cười tưởng bở, tưởng rằng Quân Vũ lo cho sức khỏe của mình nên cho cô nghỉ một ngày để lấy lại sức không ngờ câu tiếp theo của hắn khiến Sơn Hạ hả dạ.
" Từ đây về sau vĩnh viễn cũng không cần đi làm."
Đúng, tức là cô bị đuổi việc Linh Đan tỏ vẻ khó hiểu cô vẫn chưa biết tại sao bản thân lại bị đuổi. Quân Vũ lại nói tiếp
" Trong suốt hai ngày qua cô đã nói gì thì tự biết."
Linh Đan hận Sơn Hạ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô xấu mặt ê chề dọn hành lý đi về trước mặt mọi người.
" Tôi không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa! Nghe rõ chưa?"
" Rõ thưa giám đốc."
Mọi người đồng thanh nói.
" Sơn Hạ theo tôi, tôi cần nói chuyện với cô."
Sơn Hạ bước đi theo Quân Vũ về văn phòng của hắn, khi hắn vừa đóng cửa thì lại hỏi han chăm sóc tận tình cho cô.
" Má em đỏ lên rồi để anh xem."
" Lúc nãy anh xưng hô khác lắm mà sao giờ lại đổi cách xưng hô rồi?"
Quân Vũ thấy Sơn Hạ bây giờ trông rất dễ thương hắn dùng hai tay áp sát vào má cô.
" Anh xin lỗi, vì không bảo vệ tốt cho em."
" Ai cần mấy người bảo vệ?"
Quân Vũ nhẹ nhàng xoa xoa chiếc má ửng đỏ kia trông chả khác gì đang nặn bột
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.