Chương 36
Bàn Phím Không Vỏ
20/08/2020
Tần Tiêu uống thuốc giải rượu xong, đầu óc quay cuồng mới thanh tỉnh được một chút. Ngụy Thất đi đến bên người hắn, còn chưa đứng vững đã bị hắn kéo vào lòng. Mùi rượu xộc vào mũi khiến Ngụy Thất không chịu nổi đẩy hắn ra:“ Anh uống bao nhiêu đó?”
“Cũng không bao nhiêu…ư.” Tần Tiêu tuy uống nhiều nhưng khí lực vẫn rất lớn, kéo Ngụy Thất qua vừa hôn vừa cắn.
“Uống say cũng đừng làm bậy!” Ngụy Thất đẩy mặt Tần Tiêu ra.
“Thất Thất.” Tần Tiêu vừa tỉ mỉ hôn lên gáy Ngụy Thất, vừa sờ soạng da thịt bóng loáng.
Ngụy Thất bắt lấy tay của Tần Tiêu nói:“ Còn sờ nữa tôi chặt tay anh!”
Tần Tiêu biết Ngụy Thất đang dọa hắn, nên đổi đề tài nói:“ Ăn cơm tối chưa?”
“Hỏi thừa, anh không xem mấy giờ rồi à.”
“Sau này anh sẽ về sớm.” Ngón tay thon dài của Tần Tiêu bắt đầu mở nút áo ngủ của Ngụy Thất, đầu vai mượt mà dần lộ ra.
Nơi bị Tần Tiêu sờ qua nóng như lửa bốc. Chỗ ấn kí ở cổ bị đầu lưỡi liếm qua liếm lại. Quần ngủ cũng bị cởi đến đầu gối, ngón tay hơi lạnh của Tần Tiêu kéo quần lót màu trắng xuống. Quy đầu thô to không chút trở ngại đỉnh vào trong, khoái cảm kịch liệt khiến cho Ngụy Thất không kìm lòng được vặn vẹo mông, không ngờ khiến cho vật nóng càng vào sâu hơn.
Quần lót mới thay bị dịch từ tràng đạo rỉ ra thấm ướt. Bàn tay Tần Tiêu nhẹ nhàng sờ lên phân thân của Ngụy Thất, trước sau đều bị khoái cảm kích thích dường như khiến Ngụy Thất mất đi lý trí.
“Buông… ra…”
Lồng ngực trắng nõn của Ngụy Thất ưỡn lên, cái cổ hơi ngửa, mồ hôi rỉ ra tan vào không khí càng thêm câu người. Tần Tiêu kéo cravat đeo trên cổ xuống, cột lên tính khí muốn bắn ra của đối phương.
“Bắn nhiều không tốt, nhịn một chút.”
Tần Tiêu lật người Ngụy Thất ra, đem quần ngủ của cậu cởi ra hết. Cách một lớp quần lót mà sờ soạng cặp mông căng tròn. Hai chân Ngụy Thất bị ép tách ra. Hung khí dưới thân hung hăng đè lên khoang sinh sản yếu ớt, mị thịt nộn nộn lại cứ một mực hút lấy không muốn rời đi.
Theo hơi say chếnh chóng, động tác của Tần Tiêu thô bạo hơn so với ngày thường, nhưng vẫn lo lắng cho cảm nhận của Ngụy Thất. Mùi thơm từ Ngụy Thất trong không khí như trêu chọc lý trí Tần Tiêu. Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đầu v* phấn nộn của cậu, hàm răng gặm cắn mút vào. Hắn tưởng tượng nếu như Ngụy Thất mang thai, nơi này sẽ chảy ra sữa tươi ngọt, tính khí sung mãn lại nở ra thêm mấy phần, hoàn toàn lấp đầy khoang sinh sản nhỏ hẹp.
“Thất Thất.” Tần Tiêu rất thích gọi Ngụy Thất bằng cái tên này, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh cậu thuộc về hắn.
Hai người làm trên sofa một lần, Tần Tiêu lại áp Ngụy Thất lên tường phòng khách làm một lần nữa. Bởi vì cách biệt chiều cao, Ngụy Thất không thể không nhón chân lên, tinh dịch bắn ra từ lần trước theo nhịn trừu sáp mà chảy xuống đùi.
Tư thế đứng khiến cho tính khí của Tần Tiêu vào rất sâu. Ngụy Thất cảm thấy khoang sinh sản của mình đang run rẩy. Khoái cảm ngập tràn khiến hai chân cậu run rẩy, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Tần Tiêu dường như cũng tìm được điểm khoái cảm ở tư thế này. Hắn nhấn mạnh tay của Ngụy Thất lên tường, cự vật bên dưới không ngừng khuấy động trong nhục huyệt ướt át, mị thịt co rút kẹp chặt lấy côn th*t nóng hổi.
“Nhanh lên, khốn khiếp…” Ngụy Thất bị khoái cảm bức đến phát điên.
“Thất Thất, phía sau em chặt quá, sắp cắn đứt anh rồi.” Tần Tiêu thở hổn hển:“ Đã làm bao nhiêu lần rồi, sao lại cứ như lần đầu tiên vậy.”
“Im miệng…aa…” Ngụy Thất khẽ lắc đầu, mặt phiếm đồng:“ Sâu quá…”
Tình ái qua đi đều khiến cho hai người mệt mỏi. Lúc chui vào chăn đã là rạng sáng, Tần Tiêu thích nhất là Ngụy Thất gối lên cánh tay hắn ngủ khì. Giúp người kia kéo chăn đến ngực, mới nhắm mắt lại. Ngụy Thất liền hỏi:” Anh có quen Nghiêm Duệ không?”
“Nghiêm Duệ?” Tần Tiêu hỏi lại:“ Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ta?”
“Anh có quen anh ta không?” Ngụy Thất lại hỏi một lần nữa.
“Có biết. Lúc trước khi còn làm ở Trình thị anh có gặp anh ta mấy lần, nhưng không quen.” Tần Tiêu nghĩ đến Nghiêm Dật, trộm lo lắng trong lòng:“ Sao thế?”
“Không có gì, tiện miệng hỏi thôi.” Tần Tiêu nói như vậy hẳn là hắn không quen Nghiêm Duệ thật:“ Ngủ đi.”
Tần Tiêu cũng không hỏi tiếp, hôn hôn khóe mắt Ngụy Thất nói:“ Đừng quá tiếp xúc với người của nhà họ Nghiêm.”
Ngụy Thất vừa mới cảm thấy Tần Tiêu và Nghiêm Duệ không có gì, lại bị lời nói của đối phương làm cho trong lòng có chút khó chịu. Có một loại cảm giác không biết làm sao khiến cậu có chút phiền não.
“Tại sao không thể tiếp xúc với người nhà họ Nghiêm?”
“Người của tứ đại tài phiệt đều không ai đơn giản cả.”
Hợp tác của Nghiêm thị và Từ thị thất bại, cha Nghiêm tuy không vui lắm, nhưng sau khi nghe Nghiêm Duệ giải thích cũng có thể thông cảm, cũng không quan tâm lắm. Chỉ có mẹ Nghiêm thì liên tục phàn nàn không dứt.
Nghiêm Duệ là con trưởng của nhà họ Nghiêm, y có 1 bí mật không thể nói cho người khác. Bí mật này trừ bản thân y ra, chỉ có ba Nghiêm, mẹ Nghiêm biết.
Năm đó cha Nghiêm mẹ Nghiêm kết hôn đã lâu mà không có con, cho nên họ mới liên hệ với một số đường dây bế về một Nghiêm Duệ. Vì để đảm bảo chuyện này không có ai biết, cha Nghiêm đã chuyển cho cha mẹ ruột của Nghiêm Duệ một số tiền rất lớn, để họ từ đó về sau mãi mãi biến mất khỏi thành phố A.
Thật không may, năm Nghiêm Duệ hai tuổi, mẹ Nghiêm đột nhiên mang thai, cũng chính là Nghiêm Dật. Không cần nghĩ cũng biết, con mình sinh ra và con không phải mình sinh, bên nặng bên nhẹ liếc mắt cũng có thể thấy.
Nghiêm Duệ là tình cờ trong một lần cãi nhau của cha mẹ Nghiêm mà biết được thân thế thực sự của mình. Tuy cha Nghiêm rất tốt với y, nhưng thái độ của mẹ Nghiêm thực sự không phải là mẹ hiền. Đặc biệt là trong những chuyện liên quan đến Nghiêm Dật, mẹ Nghiêm đều là thiên vị Nghiêm Dật.
Sau khi biết chuyện, Nghiêm Duệ thất thần hết mấy ngày. Tuy lời của cha Nghiêm đã an ủi y rất nhiều, nhưng từ đó về sau y luôn tự cảm thấy mình là người thừa trong nhà họ Nghiêm.
“Tôi đã nói với ông rồi, nên để Nghiêm Dật đi.” mẹ Nghiêm lại bắt đầu ca thán về chuyện hợp tác không thành với Từ thị.
Cha Nghiêm nhướng mày:“ Chuyện này bà không bỏ qua được à? Tiểu Duệ đã nhận sai rồi, bà cứ nói hoài vậy?”
“Không phải chính ông nói chuyện hợp tác với Từ thị rất quan trọng sao?”
“Tôi còn chưa tới mức bán con mình. Bà chưa nghe là thằng họ Từ kia muốn làm gì tiểu Duệ hả?” Cha Nghiêm đối với thiên vị của mẹ Nghiêm luôn là mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này là vấn đề đạo đức.
“Ông nói gì?” Mẹ Nghiêm trừng mắt nhìn cha Nghiêm:“ Ông đã giao công ty cho nó quản rồi, chẳng lẽ nó không thể hy sinh một chút sao?”
“Tôi phát hiện bà càng lúc càng không nói lý rồi đó!” Cha Nghiêm cũng không ngờ mẹ Nghiêm có thể nói ra mấy lời này:“ Dù gì bà cũng đã nuôi lớn tiểu Duệ từng ấy năm rồi, bà không hề có chút tình cảm nào với nó sao?”
“Ông chỉ biết Nghiêm Duệ! Nghiêm Dật cũng là con của ông còn gì, ông đã từng công bằng với nó chưa?”
“Nghiêm Dật đã nói bao nhiêu lần rồi, nó không có hứng thú với việc kinh doanh. Huống hồ để cho nó có thể đến công ty làm việc, Tiểu Duệ đã phải phế đi bao nhiêu cái miệng bàn tán bà còn chưa rõ sao?”
“Ai biết nó còn có toan tính gì?”
“Thôi đi, không nói nữa. Càng nói càng không ra cái gì!” Cha Nghiêm cau mày, nói:“ Ngủ đi!”
Bởi vì hôm qua làm quá nhiều, lúc Ngụy Thất thức dậy lưng nhức eo mỏi. Kẻ đầu tiêu lại vui vẻ lạ thường.
Ngụy Thất đến công ty, do dự một lát rồi kí tên lên hợp đồng của Nghiêm thị, sau đó hẹn Nghiêm Duệ thời gian để đến giao việc.
Nghiêm Duệ nói hiện tại buổi chiều y có thời gian, Ngụy Thất liền giao công việc buổi chiều cho trợ lý Ngô xử lý hết. Lúc Ngụy Thất đến Nghiêm thị, cậu không ngờ gặp được một người – Cao Dật.
Cao Dật tại sao lại ở đây?
“Tôi giới thiệu một chút, đây là em trai tôi Nghiêm Dật.” Cao Dật nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ngụy Thất như đông cứng. “Trước đây đã từng là sinh viên thực tập đi theo luật sư Ngụy một thời gian.”
Ngụy Thất đột nhiên cảm thấy mình hình như đã vướng vào cạm bẫy của người khác.
“Nghiêm tổng, tôi không thể nhận công việc này.”
Nghiêm Duệ nhướng mày:“ Tại sao?”
“Nếu như tôi biết Cao Dật… à nên gọi là Nghiêm Dật mới đúng, là em trai của anh, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý là cố vấn pháp luật cho Nghiêm thị.”
“Luật sư Ngụy, anh nghe em giải thích đã…”
“Tôi không biết các anh có mục đích gì, nhưng tôi không thích cảm giác bị người khác đùa bỡn.”
“Luật sư Ngụy, anh nghĩ nhiều rồi.” Nghiêm Duệ lên tiếng:“ Nghiêm thị mời anh đến làm cố vấn pháp luật, chỉ đơn giản là vì năng lực của anh, không liên quan gì đến em trai tôi.”
“Tôi sẽ về nói lại với ngài Diệp về chuyện này.”
“Luật sư Ngụy, hợp đồng anh đã ký rồi. Anh là luật sư, nên biết rõ số tiền đền bù khi đơn phương vi phạm hợp đồng chứ?” Nghiêm Duệ cười nhẹ:“ Huống hồ còn có thể liên lụy đến các luật sư khác ở văn phòng anh. Đây đâu phải là điều anh muốn thấy đâu nhỉ?”
“Nếu như em trai tôi trước đây có gì mạo phạm anh, tôi thay mặt nó nói xin lỗi. Tôi có thể đảm bảo sau này trong công việc em trai tôi sẽ không đụng chạm gì đến anh cả.”
“Cho nên chuyện hợp đồng, hy vọng luật sư Ngụy suy xét kỹ càng. Đừng vì cảm tính mà quyết định. Tôi với anh đều biết đây không chỉ là việc của anh và Nghiêm thị, nó còn đặc biệt ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác thân mật của cả bốn gia tộc.”
“Cũng không bao nhiêu…ư.” Tần Tiêu tuy uống nhiều nhưng khí lực vẫn rất lớn, kéo Ngụy Thất qua vừa hôn vừa cắn.
“Uống say cũng đừng làm bậy!” Ngụy Thất đẩy mặt Tần Tiêu ra.
“Thất Thất.” Tần Tiêu vừa tỉ mỉ hôn lên gáy Ngụy Thất, vừa sờ soạng da thịt bóng loáng.
Ngụy Thất bắt lấy tay của Tần Tiêu nói:“ Còn sờ nữa tôi chặt tay anh!”
Tần Tiêu biết Ngụy Thất đang dọa hắn, nên đổi đề tài nói:“ Ăn cơm tối chưa?”
“Hỏi thừa, anh không xem mấy giờ rồi à.”
“Sau này anh sẽ về sớm.” Ngón tay thon dài của Tần Tiêu bắt đầu mở nút áo ngủ của Ngụy Thất, đầu vai mượt mà dần lộ ra.
Nơi bị Tần Tiêu sờ qua nóng như lửa bốc. Chỗ ấn kí ở cổ bị đầu lưỡi liếm qua liếm lại. Quần ngủ cũng bị cởi đến đầu gối, ngón tay hơi lạnh của Tần Tiêu kéo quần lót màu trắng xuống. Quy đầu thô to không chút trở ngại đỉnh vào trong, khoái cảm kịch liệt khiến cho Ngụy Thất không kìm lòng được vặn vẹo mông, không ngờ khiến cho vật nóng càng vào sâu hơn.
Quần lót mới thay bị dịch từ tràng đạo rỉ ra thấm ướt. Bàn tay Tần Tiêu nhẹ nhàng sờ lên phân thân của Ngụy Thất, trước sau đều bị khoái cảm kích thích dường như khiến Ngụy Thất mất đi lý trí.
“Buông… ra…”
Lồng ngực trắng nõn của Ngụy Thất ưỡn lên, cái cổ hơi ngửa, mồ hôi rỉ ra tan vào không khí càng thêm câu người. Tần Tiêu kéo cravat đeo trên cổ xuống, cột lên tính khí muốn bắn ra của đối phương.
“Bắn nhiều không tốt, nhịn một chút.”
Tần Tiêu lật người Ngụy Thất ra, đem quần ngủ của cậu cởi ra hết. Cách một lớp quần lót mà sờ soạng cặp mông căng tròn. Hai chân Ngụy Thất bị ép tách ra. Hung khí dưới thân hung hăng đè lên khoang sinh sản yếu ớt, mị thịt nộn nộn lại cứ một mực hút lấy không muốn rời đi.
Theo hơi say chếnh chóng, động tác của Tần Tiêu thô bạo hơn so với ngày thường, nhưng vẫn lo lắng cho cảm nhận của Ngụy Thất. Mùi thơm từ Ngụy Thất trong không khí như trêu chọc lý trí Tần Tiêu. Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đầu v* phấn nộn của cậu, hàm răng gặm cắn mút vào. Hắn tưởng tượng nếu như Ngụy Thất mang thai, nơi này sẽ chảy ra sữa tươi ngọt, tính khí sung mãn lại nở ra thêm mấy phần, hoàn toàn lấp đầy khoang sinh sản nhỏ hẹp.
“Thất Thất.” Tần Tiêu rất thích gọi Ngụy Thất bằng cái tên này, dường như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh cậu thuộc về hắn.
Hai người làm trên sofa một lần, Tần Tiêu lại áp Ngụy Thất lên tường phòng khách làm một lần nữa. Bởi vì cách biệt chiều cao, Ngụy Thất không thể không nhón chân lên, tinh dịch bắn ra từ lần trước theo nhịn trừu sáp mà chảy xuống đùi.
Tư thế đứng khiến cho tính khí của Tần Tiêu vào rất sâu. Ngụy Thất cảm thấy khoang sinh sản của mình đang run rẩy. Khoái cảm ngập tràn khiến hai chân cậu run rẩy, ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Tần Tiêu dường như cũng tìm được điểm khoái cảm ở tư thế này. Hắn nhấn mạnh tay của Ngụy Thất lên tường, cự vật bên dưới không ngừng khuấy động trong nhục huyệt ướt át, mị thịt co rút kẹp chặt lấy côn th*t nóng hổi.
“Nhanh lên, khốn khiếp…” Ngụy Thất bị khoái cảm bức đến phát điên.
“Thất Thất, phía sau em chặt quá, sắp cắn đứt anh rồi.” Tần Tiêu thở hổn hển:“ Đã làm bao nhiêu lần rồi, sao lại cứ như lần đầu tiên vậy.”
“Im miệng…aa…” Ngụy Thất khẽ lắc đầu, mặt phiếm đồng:“ Sâu quá…”
Tình ái qua đi đều khiến cho hai người mệt mỏi. Lúc chui vào chăn đã là rạng sáng, Tần Tiêu thích nhất là Ngụy Thất gối lên cánh tay hắn ngủ khì. Giúp người kia kéo chăn đến ngực, mới nhắm mắt lại. Ngụy Thất liền hỏi:” Anh có quen Nghiêm Duệ không?”
“Nghiêm Duệ?” Tần Tiêu hỏi lại:“ Sao lại đột nhiên nhắc đến anh ta?”
“Anh có quen anh ta không?” Ngụy Thất lại hỏi một lần nữa.
“Có biết. Lúc trước khi còn làm ở Trình thị anh có gặp anh ta mấy lần, nhưng không quen.” Tần Tiêu nghĩ đến Nghiêm Dật, trộm lo lắng trong lòng:“ Sao thế?”
“Không có gì, tiện miệng hỏi thôi.” Tần Tiêu nói như vậy hẳn là hắn không quen Nghiêm Duệ thật:“ Ngủ đi.”
Tần Tiêu cũng không hỏi tiếp, hôn hôn khóe mắt Ngụy Thất nói:“ Đừng quá tiếp xúc với người của nhà họ Nghiêm.”
Ngụy Thất vừa mới cảm thấy Tần Tiêu và Nghiêm Duệ không có gì, lại bị lời nói của đối phương làm cho trong lòng có chút khó chịu. Có một loại cảm giác không biết làm sao khiến cậu có chút phiền não.
“Tại sao không thể tiếp xúc với người nhà họ Nghiêm?”
“Người của tứ đại tài phiệt đều không ai đơn giản cả.”
Hợp tác của Nghiêm thị và Từ thị thất bại, cha Nghiêm tuy không vui lắm, nhưng sau khi nghe Nghiêm Duệ giải thích cũng có thể thông cảm, cũng không quan tâm lắm. Chỉ có mẹ Nghiêm thì liên tục phàn nàn không dứt.
Nghiêm Duệ là con trưởng của nhà họ Nghiêm, y có 1 bí mật không thể nói cho người khác. Bí mật này trừ bản thân y ra, chỉ có ba Nghiêm, mẹ Nghiêm biết.
Năm đó cha Nghiêm mẹ Nghiêm kết hôn đã lâu mà không có con, cho nên họ mới liên hệ với một số đường dây bế về một Nghiêm Duệ. Vì để đảm bảo chuyện này không có ai biết, cha Nghiêm đã chuyển cho cha mẹ ruột của Nghiêm Duệ một số tiền rất lớn, để họ từ đó về sau mãi mãi biến mất khỏi thành phố A.
Thật không may, năm Nghiêm Duệ hai tuổi, mẹ Nghiêm đột nhiên mang thai, cũng chính là Nghiêm Dật. Không cần nghĩ cũng biết, con mình sinh ra và con không phải mình sinh, bên nặng bên nhẹ liếc mắt cũng có thể thấy.
Nghiêm Duệ là tình cờ trong một lần cãi nhau của cha mẹ Nghiêm mà biết được thân thế thực sự của mình. Tuy cha Nghiêm rất tốt với y, nhưng thái độ của mẹ Nghiêm thực sự không phải là mẹ hiền. Đặc biệt là trong những chuyện liên quan đến Nghiêm Dật, mẹ Nghiêm đều là thiên vị Nghiêm Dật.
Sau khi biết chuyện, Nghiêm Duệ thất thần hết mấy ngày. Tuy lời của cha Nghiêm đã an ủi y rất nhiều, nhưng từ đó về sau y luôn tự cảm thấy mình là người thừa trong nhà họ Nghiêm.
“Tôi đã nói với ông rồi, nên để Nghiêm Dật đi.” mẹ Nghiêm lại bắt đầu ca thán về chuyện hợp tác không thành với Từ thị.
Cha Nghiêm nhướng mày:“ Chuyện này bà không bỏ qua được à? Tiểu Duệ đã nhận sai rồi, bà cứ nói hoài vậy?”
“Không phải chính ông nói chuyện hợp tác với Từ thị rất quan trọng sao?”
“Tôi còn chưa tới mức bán con mình. Bà chưa nghe là thằng họ Từ kia muốn làm gì tiểu Duệ hả?” Cha Nghiêm đối với thiên vị của mẹ Nghiêm luôn là mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này là vấn đề đạo đức.
“Ông nói gì?” Mẹ Nghiêm trừng mắt nhìn cha Nghiêm:“ Ông đã giao công ty cho nó quản rồi, chẳng lẽ nó không thể hy sinh một chút sao?”
“Tôi phát hiện bà càng lúc càng không nói lý rồi đó!” Cha Nghiêm cũng không ngờ mẹ Nghiêm có thể nói ra mấy lời này:“ Dù gì bà cũng đã nuôi lớn tiểu Duệ từng ấy năm rồi, bà không hề có chút tình cảm nào với nó sao?”
“Ông chỉ biết Nghiêm Duệ! Nghiêm Dật cũng là con của ông còn gì, ông đã từng công bằng với nó chưa?”
“Nghiêm Dật đã nói bao nhiêu lần rồi, nó không có hứng thú với việc kinh doanh. Huống hồ để cho nó có thể đến công ty làm việc, Tiểu Duệ đã phải phế đi bao nhiêu cái miệng bàn tán bà còn chưa rõ sao?”
“Ai biết nó còn có toan tính gì?”
“Thôi đi, không nói nữa. Càng nói càng không ra cái gì!” Cha Nghiêm cau mày, nói:“ Ngủ đi!”
Bởi vì hôm qua làm quá nhiều, lúc Ngụy Thất thức dậy lưng nhức eo mỏi. Kẻ đầu tiêu lại vui vẻ lạ thường.
Ngụy Thất đến công ty, do dự một lát rồi kí tên lên hợp đồng của Nghiêm thị, sau đó hẹn Nghiêm Duệ thời gian để đến giao việc.
Nghiêm Duệ nói hiện tại buổi chiều y có thời gian, Ngụy Thất liền giao công việc buổi chiều cho trợ lý Ngô xử lý hết. Lúc Ngụy Thất đến Nghiêm thị, cậu không ngờ gặp được một người – Cao Dật.
Cao Dật tại sao lại ở đây?
“Tôi giới thiệu một chút, đây là em trai tôi Nghiêm Dật.” Cao Dật nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ngụy Thất như đông cứng. “Trước đây đã từng là sinh viên thực tập đi theo luật sư Ngụy một thời gian.”
Ngụy Thất đột nhiên cảm thấy mình hình như đã vướng vào cạm bẫy của người khác.
“Nghiêm tổng, tôi không thể nhận công việc này.”
Nghiêm Duệ nhướng mày:“ Tại sao?”
“Nếu như tôi biết Cao Dật… à nên gọi là Nghiêm Dật mới đúng, là em trai của anh, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý là cố vấn pháp luật cho Nghiêm thị.”
“Luật sư Ngụy, anh nghe em giải thích đã…”
“Tôi không biết các anh có mục đích gì, nhưng tôi không thích cảm giác bị người khác đùa bỡn.”
“Luật sư Ngụy, anh nghĩ nhiều rồi.” Nghiêm Duệ lên tiếng:“ Nghiêm thị mời anh đến làm cố vấn pháp luật, chỉ đơn giản là vì năng lực của anh, không liên quan gì đến em trai tôi.”
“Tôi sẽ về nói lại với ngài Diệp về chuyện này.”
“Luật sư Ngụy, hợp đồng anh đã ký rồi. Anh là luật sư, nên biết rõ số tiền đền bù khi đơn phương vi phạm hợp đồng chứ?” Nghiêm Duệ cười nhẹ:“ Huống hồ còn có thể liên lụy đến các luật sư khác ở văn phòng anh. Đây đâu phải là điều anh muốn thấy đâu nhỉ?”
“Nếu như em trai tôi trước đây có gì mạo phạm anh, tôi thay mặt nó nói xin lỗi. Tôi có thể đảm bảo sau này trong công việc em trai tôi sẽ không đụng chạm gì đến anh cả.”
“Cho nên chuyện hợp đồng, hy vọng luật sư Ngụy suy xét kỹ càng. Đừng vì cảm tính mà quyết định. Tôi với anh đều biết đây không chỉ là việc của anh và Nghiêm thị, nó còn đặc biệt ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác thân mật của cả bốn gia tộc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.