Chương 6: Quyển 1 - Chương 6
Huỳnh Dạ
17/12/2020
Tương Duyệt có cảm giác vô cùng xấu hổ.
Không chỉ là vì ở cùng một chỗ với Hoắc Trọng Cẩm, mà còn bởi vì chuyện mình trượt chân lúc trước. Mặc dù biết đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng cậu cũng không muốn lộ ra nhiều bộ dáng mất mặt trước mặt đối phương. Ngược lại với vẻ quẫn bách của cậu, Hoắc Trọng Cẩm có vẻ bình thản ung dung, sau khi đi chung quanh trong nhà xem có dị trạng gì khác không, cuối cùng cư nhiên dừng lại lấy một chai rượu tây từ trong tủ rượu ra, sau đó tiếp tục đi tìm ly rượu, hiển nhiên tính toán một mình nhấm nháp một phen.
Đại khái là do lúc chạng vạng vừa mới ngủ xong, hiện tại Tương Duyệt hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, càng không xong là di động cũng hết pin, chuyện gì cũng không thể làm, đang nghĩ xem có nên tìm chuyện gì làm để giết thời gian không, cậu liền thình lình hắt xì một cái.
_Cậu bị cảm? – Hoắc Trọng Cẩm nhíu mày.
Tương Duyệt vội vàng lắc đầu, lúc này mới nhớ tới mình vừa mới tắm xong đã vội ra khỏi phòng tắm, hiện giờ tóc vẫn còn ướt, máy sấy lại không thể dùng, lúc cậu đang định đi tìm khăn mặt lau khô tóc, Hoắc Trọng Cẩm đã đứng dậy trước một bước, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo cậu về chỗ cũ ngồi, một lát sau, Hoắc Trọng Cẩm cầm khăn mặt sạch sẽ quay lại, đưa cho cậu.
_Tôi có thể tự đi lấy khăn mặt. – Tương Duyệt nhịn không được nói.
_Chỉ cần cậu có thể cam đoan sẽ không tiếp tục trượt chân hay té ngã tôi cũng không cần phải làm như vậy. – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí vững vàng.
Tương Duyệt nhất thời ngây ngẩn cả người, há há miệng, thật sự không biết nên bác bỏ thế nào, cuối cùng chỉ có thể hậm hực cầm lấy khăn mặt, lau khô tóc mình. Bởi vì phòng khách tương đối lớn, ánh sáng lại chỉ đủ sáng ở một khu vực cố định, Tương Duyệt ngồi trên sô pha, nhìn bộ dáng đối phương không chút để ý nào ngồi uống rượu, cư nhiên có chút thất thần.
Nếu xem nhẹ cách nói chuyện không chút lưu tình và nụ cười ngẫu nhiên mang theo đùa cợt, thái độ của Hoắc Trọng Cẩm đối với cậu kỳ thật coi như không sai, ít nhất là chỉ vừa mới nghe thấy cậu kêu sợ hãi, đối phương đã nhanh chóng đi đến phòng cậu xem xét, ngay cả hiện tại cũng chủ động đem khăn mặt đến cho cậu, tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đã có thể nhìn ra thái độ của đối phương.
_Cậu đang nhìn cái gì? – đối phương bỗng nhiên mở miệng.
Tương Duyệt hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Không có gì”. Cậu không thể nói chính mình hiện đang cân nhắc sự tình với Hoắc Trọng Cẩm, cho nên ánh mắt cũng không tự giác nhìn qua, mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, loại ngôn ngữ ái muội này nên tận lực tránh vẫn là tốt nhất.
_Tủ lạnh không chạy nữa, cậu có cái gì để ở trong đó thì lấy ra ăn luôn đi. – Hoắc Trọng Cẩm nói tới đây, lại thản nhiên bồi thêm một câu – Không biết sẽ cúp điện tới khi nào.
Tương Duyệt ngẩn ra, nghĩ đến lúc trước mình có mua kem để trong tủ lạnh, tuy rằng tan ra rồi sau này đông lại cũng không phải không được, thế nhưng đến khi đó mới ăn vị chắc chắn sẽ khác, lại nói cũng có khả năng sẽ biến chất; Cậu cầm lấy đèn pin, bước vào phòng bếp, tìm hộp kem của mình mở ra xem xét, hơi tan ra một chút, bất quá hẳn là còn có thể ăn.
Cậu cầm thìa, một lần nữa trở lại phòng khách. Hoắc Trọng Cẩm vẫn ngồi trên sô pha, tương đối thả lỏng tựa lưng vào ghế dựa, Tương Duyệt nhìn anh, không biết tại sao, bỗng nhiên lại nhớ đến lúc chạng vạng hôm nay ở trên xe nhìn thấy khuôn mặt xa lạ lúc đang ngủ.
Hiện tại Hoắc Trọng Cẩm và cậu, trên người đều chỉ mặc áo choàng tắm, đại khái là vừa mới tắm xong…Nghĩ đến chuyện này, Tương Duyệt bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên. Trên người cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm mà Hoắc Trọng Cẩm đưa cho, dưới cái áo choàng tắm rộng rãi cái gì cũng không mặc, cậu đối với loại cảm giác xa lạ này khá là không quen, nhưng tại thời điểm này mà lên lầu thay quần áo thì lại có chút kỳ quái.
Tương Duyệt thấp thỏm ăn kem, không tự giác thay đổi tư thế, giống như ngồi thế nào cũng không thích hợp. Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền phát hiện ra dị trạng của cậu, mở miệng hỏi: “Cậu lại làm sao?”
_Không có gì…- Tương Duyệt hàm hồ nói.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, đại khái chỉ có một mình cậu cảm thấy hai người ở chung một chỗ không được tự nhiên, Hoắc Trọng Cẩm thần thái trấn định, thả lỏng, không biết là đã uống đến chén rượu thứ mấy, nhưng nhìn vào thần thái của đối phương hình như hoàn toàn không có chút men say nào. Tại vì thất thần, Tương Duyệt không cẩn thận làm nghiêng thìa, một miếng kem rơi xuống trên tay, cậu cúi đầu liếm luôn vệt kem ấy, sau đó mới lấy giấy ăn lau đi sạch sẽ.
Tương Duyệt buông hộp kem rỗng tuếch, lúc này mới chú ý tới, Hoắc Trọng Cẩm đang nhìn cậu, loại ánh mắt này không hề bình thường, ẩn ẩn mang theo một tia khó hiểu.
_Sao thế? – Tương Duyệt cẩn thận hỏi, bắt đầu hoài nghi có phải trên mặt mình dính kem hay không.
_Cậu cố ý hay là không cẩn thận? – đối phương đột ngột hỏi.
Tương Duyệt hoàn toàn không rõ câu này là ý gì, cũng không hiểu đối phương đến tột cùng là muốn nói gì, lúc đang muốn hỏi rõ ràng, đối phương đã bỏ xuống một câu “Kể cả…”, đồng thời thoáng khó chịu rời ánh mắt đi, không hề nhìn cậu. Đột nhiên đưa ra một vấn đề mạc danh kỳ diệu, sau đó lại thản nhiên thu hồi nghi vấn, Tương Duyệt không khỏi có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên xong lại cảm thấy không thoải mái.
_Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi. – Cậu không khỏi đề cao âm lượng lên một chút.
Câu nói bỏ dở của đối phương, quả thực giống như đang muốn nói “Kể cả nói cậu cũng không hiểu”, cái loại ngữ khí này khiến cho Tương Duyệt sâu sắc cảm nhận rằng chính mình đang bị miệt thị, mặc dù biết đối phương không nghĩ như thế, nhưng cảm giác không thoải mái vẫn cứ càng ngày càng tăng.
Hoắc Trọng Cẩm một lần nữa nhìn về phía cậu, trầm mặc một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói: “Hay là cậu đã quên sự tình chúng ta đã làm một đêm kia.”
Tương Duyệt ngạc nhiên, không kịp tự hỏi liền mở miệng: “Không hề, loại chuyện đó tôi làm sao có thể quên được!”
_Nếu đã như vậy, cậu cũng đừng ở trước mặt tôi làm ra cái loại hành động này – đối phương có chút không kiên nhẫn.
_Cái gì? – Tương Duyệt không phản ứng kịp.
_Cậu vừa rồi ở trước mặt tôi liếm tay, đó không phải là đang ám chỉ hay sao? – Hoắc Trọng Cẩm thấp giọng nói.
Tương Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía tay mình, nhớ tới hành động cúi đầu liếm kem vừa rồi, cùng cái mà đối phương gọi là ám chỉ, nhất thời liền hiểu được. Cậu quẫn bách mặt đỏ tai hồng, nghĩ muốn thanh minh, nhưng lại luống cuống không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt khiếp sợ trừng đối phương.
_Anh đến cùng là đang nghĩ gì? – Tương Duyệt không tin nổi, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi – tôi không có ám chỉ anh!
Ánh mắt Hoắc Trọng Cẩm trầm xuống, không rõ mang theo cái gì, giọng điệu lại giống như không có chuyện gì nói: “Nếu không phải thì tốt rồi.”
Mặc dù nói thế, nhưng đối phương thoạt nhìn vẫn không thoải mái giống như hiểu lầm đã được gỡ bỏ. Thần sắc Tương Duyệt càng ngày càng cứng ngắc, lời nói của Hoắc Trọng Cẩm khiến cho cậu trở nên vô cùng lúng túng, lại bắt đầu cảm thấy vô thố. Mỗi khi cậu cho rằng đối phương lạnh nhạt, Hoắc Trọng Cẩm lại nói ra những lời loại này khiến cho cậu không biết nên đáp lại ra sao. Mặc dù thường xuyên bị đùa cợt nhưng cậu cũng không thể mặc kệ đối phương hoàn toàn không để ý đến, vì vậy cậu đến giờ vẫn không rõ Hoắc Trọng Cẩm đối với mình đến tột cùng là như thế nào.
Nghĩ đến đây, Tương Duyệt nhìn về phía đối phương, Hoắc Trọng Cẩm tựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt không giống bình thường cho lắm. Trong lòng Tương Duyệt có chút nghi hoặc, cậu liền cầm lấy chai rượu vang nhìn thử, bên trong còn không đến một nửa, tốc độ uống rượu của đối phương hình như hơi quá nhanh, cậu không chắc chắn lắm liền cẩn thận hỏi: “Anh…say?”
_Không có – Hoắc Trọng Cẩm ngắn gọn đáp, tùy tiện buông ly rượu xuống, nhưng trong ánh mắt rõ ràng nhiều ra một tia mông lung mờ mịt, vẻ mặt cũng không khắc chế lạnh nhạt như bình thường, ngược lại có thêm một chút lơi lỏng tản mát. Mặc dù đối phương phủ nhận, nhưng không biết tại sao, bằng trực giác Tương Duyệt có thể khẳng định anh ta quả thật đã say.
_Đừng uống nữa – Cậu nhịn không được nói. Nếu chỉ là nhấm nháp mấy chén thì thôi, nhưng đối phương rõ ràng là tính toán đem toàn bộ chai rượu uống hết. Tương Duyệt không khỏi có chút lo lắng.
Lại nói tiếp, Hoắc Trọng Cẩm cùng những người đàn ông mà cậu biết đều không giống nhau, mặc kệ là cách ăn nói thẳng thắn lợi hại hay là động tác uống rượu, thậm chí đã biết rõ trong nhà có trẻ vị thành niên đang tá túc mà vẫn ngang nhiên đem người về nhà qua đêm, những việc này đều khiến cậu cảm thấy kinh ngạc, cơ hồ có cảm giác được mở rộng tầm mắt. Đàn ông mà Tương Duyệt quen biết vốn không nhiều, có thể khẳng định Hoắc Trọng Cẩm chính là người đặc biệt nhất, hơn nữa bọn họ còn từng phát sinh quan hệ.
Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn mặc kệ lời khuyên của cậu, thản nhiên cầm lấy chai rượu, rót xuống ly thủy tinh rỗng tuếch, Tương Duyệt không kịp suy nghĩ, theo bản năng đứng dậy vươn tay đoạt lấy chai rượu trong tay đối phương. Hoắc Trọng Cẩm đương nhiên sẽ không để cậu thực hiện được, không cẩn thận một lúc, chai rượu rơi xuống trên thảm, cốc thủy tinh bị đánh đổ, rượu vang màu đỏ sậm đổ lên người Tương Duyệt, vương vãi trên sô pha, trên thảm.
_Cậu đang làm cái gì? – Hoắc Trọng Cẩm lạnh lùng nói.
Tương Duyệt một trận tâm hoảng ý loạn, có cảm giác chính mình vừa mới gây họa, vội vàng đứng thẳng người, áy náy thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ đền bù cho anh — hả?!”
Mới nói được một nửa, Tương Duyệt liền bị hành động của đối phương dọa cho hoảng sợ.
Hoắc Trọng Cẩm vẫn ngồi trên sô pha, lại đột ngột giữ chặt vạt áo choàng tắm của cậu xả xuống, trong nháy mắt đó, miệng lưỡi của nam nhân liền bắt đầu liếm láp xương quai xanh của cậu. Tương Duyệt bối rối muốn đẩy đối phương ra, nhưng Hoắc Trọng Cẩm khí lực thật sự quá lớn, huống hồ ngoại trừ liếm láp ra, đối phương cái gì cũng chưa làm…… Cậu nghĩ đến đây, liền hiểu được, vừa rồi rượu vang có đổ một chút lên người mình, đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến cho Hoắc Trọng Cẩm giữ chặt cậu.
Rượu vang trên người Tương Duyệt từng chút một đều bị liếm láp sạch sẽ, làn da vốn cảm thấy lạnh lẽo do rượu đổ vào dần dần bị miệng lưỡi hun nóng, Tương Duyệt bị hai tay đối phương kiềm chế không thể động đậy, trên mặt nóng đến mức khó tin. Mặc dù biết đối phương có lẽ đã say nên mới làm ra cử chỉ vượt quá mức bình thường như vậy, nhưng Tương Duyệt chung quy vẫn còn tỉnh táo, đương nhiên không có khả năng không có cảm giác.
_Đợi chút, anh buông tay ra đã. – cậu không nén được bối rối kêu lên.
Đối phương hoàn toàn không có ý định dừng lại, miệng lưỡi xuôi theo vạt áo choàng tắm xâm nhập vào bên trong, khi đầu nhũ trước ngực bị ngậm, Tương Duyệt cuối cùng không thốt nên lời. Đầu lưỡi Hoắc Trọng Cẩm vô cùng linh hoạt, tựa hồ đã nắm rõ phương thức lấy lòng Tương Duyệt, trước dùng đầu lưỡi liếm láp, sau đó dùng miệng khẽ cắn, Tương Duyệt cảm thấy mỗi nơi bị đụng chạm trên người mình đều nóng như thiêu đốt. Cậu vốn đang đẩy tay Hoắc Trọng Cẩm ra, bất tri bất giác lại biến thành nắm chặt bả vai kiên cố của đối phương.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng cảm thấy mĩ mãn buông cậu ra, lồng ngực bên trái bị liếm cắn một trận, trở nên thoáng sưng, Tương Duyệt từ hoảng hốt cùng bối rối cũng hồi phục tinh thần, sau đó liền phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã ngồi lên đùi đối phương.
Tư thế này thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ, cậu ngẩng đầu, đang định nói gì đó, liền thấy Hoắc Trọng Cẩm đang nghiêm túc nhìn thẳng mình, loại ánh mắt này rất khó dùng từ ngữ để miêu tả, rõ ràng chỉ là một ánh mắt mông lung, nhưng lại giống như đang mang theo độ ấm chân thật vậy. Vạt áo rộng mở thong thả trượt ra sau làm lộ lồng ngực cùng bả vai, Tương Duyệt vô nguyên do cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Dù có trì độn như thế nào, cậu cũng hiểu rõ đối phương đang muốn làm chuyện gì. Mặc dù Hoặc Trọng Cẩm đối với cậu biểu hiện vẫn khinh thường như cũ, thậm chí còn thường xuyên đùa cợt cậu, thế nhưng cái loại ánh mắt nóng rực này, hơn nữa vật để dưới bắp đùi mình còn cứng như vậy, tất cả đều không phải là giả.
Đến cùng có nên đáp ứng hay không?
Hoắc Trọng Cẩm sớm đã buông tay, không hề kiềm chế thân hình cậu, nếu Tương Duyệt không muốn mà nói, đại khái có thể ngay lập tức rời khỏi chỗ này, nhưng mà dưới tình huống có thể lựa chọn cậu lại không lập tức rời đi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy do dự.
Bây giờ nhớ lại, chuyện cùng Hoắc Trọng Cẩm lên giường cũng không thể coi là hỏng bét, ngoại trừ chính bản thân cậu bởi vì thất tình mà cảm xúc suy sụp uể oải ra, lúc ấy Hoắc Trọng Cẩm so với tưởng tượng còn ôn nhu hơn, chính là từ lúc đó, Tương Duyệt mới bắt dầu cảm thấy có lẽ Hoắc Trọng Cẩm cũng không chán ghét mình như trong tưởng tượng.
Đối phương hơi hơi động một chút, Tương Duyệt nháy mắt liền từ trong suy nghĩ linh tinh tỉnh táo lại.
Hoắc Trọng Cẩm vẫn nhìn cậu như cũ, tựa hồ đang chờ cậu đưa ra quyết định, rõ ràng đối phương cái gì cũng chưa nói, thậm chí còn không có bất cứ ám chỉ nào, thế nhưng Tương Duyệt ngay cả một lời cự tuyệt cũng không thể nói ra. Sự thật là, cậu không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt. Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, lần trước là xuất phát từ việc cậu cam chịu, mà lần này lại do Hoắc Trọng Cẩm say rượu mà ra, mặc kệ nói thế nào, Hoắc Trọng Cẩm lúc ấy đã giúp cậu, về tình về lý, cậu tựa hồ còn thiếu đối phương một lần.
Mặc dù lý do này hơi vô lý, nhưng đối với Tương Duyệt hiện tại, thế là đã đủ.
Với cậu mà nói, cùng Hoắc Trọng Cẩm lên giường cũng không phải là chuyện đáng ghét gì, chuyện đó kỳ thật khiến cho người ta hưởng thụ, tựa như chính cậu đã từng nói qua, cậu chưa bao giờ vì khi đó cam chịu cùng xúc động mà cảm thấy hối hận. Hơn nữa nếu chọn Hoắc Trọng Cảm làm đối tượng lên giường, hình như cũng không có chỗ nào để soi mói.
Cho dù ban đầu Tương Duyệt không có đem đối phương coi như đối tượng để đầu tư tình cảm hay làm bạn tình, nhưng đến hiện tại, suy nghĩ của cậu bất tri bất giác đã có sự thay đổi. Hoắc Trọng Cẩm khi lên giường cùng bộ dáng lãnh đạm thường ngày hoàn toàn bất đồng, cho dù anh ta khi thì nhẹ nhàng an ủi, khi thì lại đùa cợt thậm chí còn mang theo ý cười mỉa mai, nhưng tất cả đều dần dần mang theo một loại mị lực hấp dẫn khó mà diễn tả.
Tương Duyệt cuối cùng ý thức được trái tim mình hình như đập hơi nhanh, không biết là vì chờ mong hay phấn khởi, có lẽ là cả hai. Nghĩ đến đây, cậu cuối cùng nhịn không được vươn tay chạm vào đối phương; Mặc dù thần sắc trên mặt vẫn như thường, nhưng bộ dáng lười biếng này của Hoắc Trọng Cẩm thật sự cũng gặp không nhiều, mà nhiệt độ cơ thể đối phương so với cậu tưởng tượng còn muốn cao hơn, cho dù chỉ là tựa vào nhau, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực.
Tương Duyệt nín thở, không biết vì nguyên do nào mà cậu đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Hoắc Trọng Cẩm đại khái là say thật, cánh tay ôm cậu nhìn như vững vàng, động tác lại vô cùng thong thả. Tương Duyệt thử đưa tay chạm vào khuôn mặt đối phương vài cái, Hoắc Trọng Cảm cũng không giống như vài người khác mặt hồng tai đỏ, khuôn mặt kia cùng dĩ vãng vẫn y như vậy, chỉ là nhiều thêm vài phần biếng nhác.
Tương Duyệt bỗng nhiên có chút vô thố.
Nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm không cho cậu có cơ hội ngẩn người, trong nháy mắt liền đẩy ra vạt áo choàng tắm hờ hững trên người cậu, dưới lớp áo choàng cái gì cũng chưa mặc, Tương Duyệt trắng trợn ngồi trên đầu gối đối phương, miễn cưỡng duy trì trấn định, Hoắc Trọng Cẩm cúi đầu hôn lên thân thể cậu. Đầu lưỡi nam nhân mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Tương Duyệt nhịn không được run rẩy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Bởi vì khẩn trương, cho nên cậu căn bản không biết nên làm như thế nào, hai tay không biết làm sao mà khoác lên vai đối phương, Hoắc Trọng Cẩm đem áo choàng tắm đang mở rộng kéo ra, bàn tay vuốt ve lên xuống sau lưng Tương Duyệt, động tác vuốt ve ôn nhu ngoài ý muốn, có cảm giác giống như đang vỗ về chơi đùa thú cưng, Tương Duyệt không biết tại sao mình lại liên tưởng như vậy, nhưng nói thật loại cảm giác này kỳ thật cũng không xấu.
Rất nhanh, cậu liền có một chút phản ứng, nam nhân vươn tay cầm tính khí đã bán cương, lập tức nhích người lại hôn cậu. Khoang miệng Hoắc Trọng Cẩm tràn ngập mùi rượu nho, Tương Duyệt ngây ngốc đáp lại, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi đối phương, cậu bối rối vội vàng ngậm lấy đầu lưỡi anh nhẹ nhàng liếm láp, xem như biểu đạt áy náy, mà Hoắc Trọng Cẩm lại không hề nói ra bất cứ lời đùa cợt nào, ngược lại không lên tiếng buông lỏng cậu ra.
_Thế nào… sao thế? – Tương Duyệt thật cẩn thận hỏi, cho rằng chính mình đã làm sai cái gì.
Hoắc Trọng Cẩm nhìn cậu, trên mặt lộ ra một loại biểu cảm phức tạp khó nói, lời ra khỏi miệng lại khiến người ta nghẹn họng trân trối, “Cậu so với tôi tưởng tượng còn tùy tiện hơn.”
_Cái gì, cái gì?! – Tương Duyệt sửng sốt.
_ Nguyên lai ai đều có thể sao? – Hoắc Trọng Cẩm biểu đạt trực tiếp.
Tương Duyệt ngây ngốc vài giây tự hỏi mới hiểu được ý tứ đối phương, nhất thời có chút tức giận, “Làm sao có thể!” cậu dừng một chút, vắt hết óc suy nghĩ một lát sau mới lại tiếp tục mở miệng: “Đó còn không phải tại vì anh chủ…chủ động trước, lại nói, anh có lập trường gì để nói tôi?” Tương Duyệt nói xong, mang theo một chút tâm tính trả thù, dùng đùi cọ cọ vật cứng rắn đang để dưới thân cậu.
_Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền muốn cùng cậu lên giường, chuyện ấy cậu đã biết – Hoắc Trọng Cẩm nói dị thường thản nhiên.
Không biết tại sao, những lời này lại khiến Tương Duyệt một trận mặt đỏ tai hồng.
_Đừng nói nữa. – Cậu mềm giọng xuống, có điểm như đang cầu xin tha thứ.
_Vậy thì sao? Chỉ cần người khác chủ động cậu đều sẽ đáp ứng sao? – Hoắc Trọng Cẩm bám riết không tha truy vấn.
_Nếu thật như vậy, tôi làm sao có thể cho đến giờ mới chỉ làm với anh! – Tương Duyệt cuối cùng không thể nhịn được nữa, vô thức đề cao âm lượng.
Hai người đồng thời yên lặng xuống, Tương Duyệt cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa muốn nói gì đó, môi liền bị đối phương thình lình chặn lại. Ánh mắt Hoắc Trọng Cẩm giống như vẫn còn điều gì đó không thể giải thích, cậu vốn muốn hỏi đối phương là sao thế này, nhưng sự tình kế tiếp không cho cậu nhiều thời gian để đặt câu hỏi.
Chiếc áo choàng tắm lả lướt cuối cùng cũng bị xả hết xuống dưới, Tương Duyệt bị bắt ghé vào trên sô pha, Hoắc Trọng Cẩm đứng ở phía sau. Cậu có chút khẩn trương, theo bản năng đem mặt vùi vào trong cánh tay, thẳng đến khi cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng nào đó chen vào giữa hai chân mới kinh ngạc quay đầu nhìn. Hoắc Trong Cẩm thong thả trừu đưa, ngẫu nhiên lại hạ xuống lưng cậu vài nụ hôn. Mặc dù không phải là âu yếm thực sự, thế nhưng vừa nghĩ đến tính khí đối phương đang để ở giữa hai chân mình, dựa vào ma sát qua lại mà đạt được khoái cảm, Tương Duyệt liền không khỏi cả người nóng lên.
Không biết tại sao, ma sát nguyên bản vốn thô ráp dần dần trở nên thông thuận, Tương Duyệt một lát sau mới hiểu, đó là bởi vì phía trước tính khí của Hoắc Trọng Cẩm tràn ra thể dịch. Giữa hai chân có cảm giác nóng cháy, cửa huyệt từng bị tiến vào ngẫu nhiên cũng bị đỉnh lộng, nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm lúc này lại có chút đùa dai, cọ xát như có như không xung quanh mật huyệt, mỗi khi Tương Duyệt cho rằng đối phương sẽ ngay lập tức cắm vào, nháy mắt sau đó đối phương lại làm như không có chuyện gì bỏ qua cậu, loại giày vò này khiến cho cậu nhịn không được mà run rẩy.
Hoắc Trọng Cẩm bỗng nhiên giữ chặt eo cậu, bảo cậu thay đổi tư thế, Tương Duyệt bị bắt quỳ gối xuống sô pha, duy trì tư thế nằm sấp mà nâng nửa người dưới lên. Khi cậu đang mờ mịt, khó hiểu, bỗng nhiên liền cảm nhận được một vật mềm mại ẩm ướt trượt dọc theo sống lưng mình không ngừng liếm láp, thậm chí càng ngày càng đi xuống, cậu đột nhiên hiểu ra đối phương đang muốn làm gì, vừa khẽ cựa quậy, Hoắc Trọng Cẩm đã gắt gao đè lại.
_Không…Khoan đã! Ưm… – Tương Duyệt nhịn không được giãy dụa, nhưng lại bị áp chế đến không thể động đậy, hốc mắt dần dần phiếm đỏ, không nói ra được là xấu hổ hay sung sướng, loại cảm giác này đối với cậu mà nói vẫn tương đối xa lạ khiến cho cậu không biết nên làm gì.
Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn không để ý đến việc cả người cậu cứng ngắc cùng kháng cự, đầu lưỡi chạm tới địa phương từng bị tiến vào kia, sau đó không chút do dự bắt đầu liếm láp lên, bởi vì vừa tắm rửa xong, chỗ đó tương đối thanh sạch, chỉ có một tia sữa tắm thản nhiên, nhưng mà như vậy đối với Tương Duyệt chung quy vẫn là quá mức, Hoắc Trọng Cẩm chỉ hơi liếm láp một chút, sau một lúc cậu rõ ràng bắt đầu run rẩy, hạ thân chỉ trong một thời gian cực ngắn liền trở nên cứng rắn, phía trước không tự giác tràn ra một tia thể dịch.
Cậu xấu hổ đến mức cơ hồ không nói lên lời, chỉ có thể đứt quãng rên rỉ vài tiếng từ trong cổ họng như là “không cần” hoặc “dừng lại”… bao hàm ngữ điệu cầu xin, nhưng Hoắc Trọng Cẩm phảng phất như không nghe thấy, thậm chí có ý đồ đem đầu lưỡi tham nhập càng sâu, Tương Duyệt bối rỗi quẫn bách rất nhiều, lại bắt đầu giãy dụa, một lần này cuối cùng thành công.
Sau khi thành công tránh thoát khỏi ràng buộc của nam nhân, Tương Duyệt lui vào góc sô pha, thoáng đề phòng nhìn đối phương.
_… Không vui sao? – Hoắc Trọng Cẩm mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt dị thường.
Tương Duyệt mặt đỏ lên, co quắp xấu hổ một chữ cũng không nói ra được. Cậu bỗng chú ý tới tầm mắt của Hoắc Trọng Cẩm đang tập trung nhìn vào nơi nào đó, theo ánh mắt đối phương nhìn xuống, tính khí chính mình không biết tại sao lại trở nên ướt sũng, phảng phất như đối với hành động của Hoắc Trọng Cẩm lúc trước tương đối hưởng thụ. Tương Duyệt ý thức được điểm này, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
_Không…không cần như vậy. – Tương Duyệt có chút gian nan mở miệng – Tôi không quen…
Hoắc Trọng Cẩm vẻ mặt như thường: “Trừ chỗ đó không thể liếm ra, còn chỗ nào khác không?”
Tương Duyệt có cảm giác mặt mình đều sắp bốc cháy, bối rối lắc lắc đầu, thầm nghĩ mau chóng chấm dứt đề tài này. May mắn Hoắc Trọng Cẩm cũng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ là thuận thế từ phía sau áp lên; Lồng ngực đối phương kề sát sau lưng Tương Duyệt, một bàn tay theo phần eo của cậu vuốt ve đi xuống, khi vuốt xuống hạ bộ, cậu thiếu chút nữa là quên cả hô hấp.
Hoắc Trọng Cẩm hiển nhiên tương đối thuần thục, bộ lộng khi có khi không, bất quá mới chỉ một lát, Tương Duyệt suýt chút nữa đã bắn ra, trong một phút chỉ mành treo chuông, đối phương buông lỏng tay, Tương Duyệt thở ra một hơi không rõ là chính mình cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm, nhưng mà khi nhận ra tay của đối phương vòng ra phía sau, ngón tay có ý đồ tham nhập, cậu vẫn bất tri bất giác căng thẳng thân mình.
Bởi vì đã từng có kinh nghiệm, Tương Duyệt biết rõ chính mình hẳn là nên thả lỏng. Động tác của Hoắc Trọng Cẩm cực kỳ ôn nhu, trong nháy mắt Tương Duyệt có chút hoài nghi đối phương đến tột cùng có phải là say hay không, nhưng khi nghĩ đến hơi rượu trong khoang miệng đối phương, cậu lại phủ quyết ý tưởng này.
Dũng đạo căng chật bị ngón tay của đối phương vỗ về chơi đùa khuếch trương, dần dần trở nên thả lỏng, có thể dung nạp thêm một ngón tay, cuối cùng khi Hoắc Trọng Cẩm từ phía sau tiến vào, Tương Duyệt đã cả người vô lực ghé vào trên sô pha, thậm chí ngay cả rên rỉ cũng không phát ra được.
Cả người nóng lên, địa phương bị tiến vào truyền đến một trận đau đớn, nhưng vẫn có thể chịu đựng được, Tương Duyệt gắng hết sức thả lỏng thân thể, mà Hoắc Trọng Cẩm ở phía sau cậu, cả người buộc chặt, đợi đến khi hoàn toàn tiến vào, Tương Duyệt mới nghe được đối phương cúi xuống, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Cậu bé ngoan”
Trong nháy mắt cậu cảm thấy bên tai nóng lên, đem mặt chôn trong cánh tay, có một cảm xúc khó tả nào đó khiến cho cậu không nói lên lời. Mà Hoắc Trọng Cẩm tựa hồ cũng không cần cậu đáp lại, anh hôn lên gáy cậu một lát, rất nhanh liền bắt đầu nhợt nhạt trừu đưa, như là đang thăm dò gì đó. Vài giây sau Tương Duyệt cuối cùng cũng minh bạch đối phương đang tìm kiếm cái gì, vật nóng bỏng chôn trong cơ thể cậu thình lình ma sát đến địa phương nào đó cực kỳ mẫn cảm, Tương Duyệt không kìm lòng được uốn cong thân hình, khẽ rên một tiếng.
Lúc trước động tác của Hoắc Trọng Cẩm có lẽ còn có vài phần thu liễm, nhưng từ khi đó liền bắt đầu trở nên không hề cố kỵ. Tương Duyệt vốn tưởng rằng chuyện này cũng giống như lần trước vậy, không có quá nhiều khác biệt, nhưng chung quy cậu đã sai. Động tác đỉnh nhập của Hoắc Trọng Cẩm bắt đầu trở nên sâu nặng, khiến cho Tương Duyệt khó mà chịu đựng nổi, tiếng thở dốc cùng thanh âm rên rỉ đều không thể khống chế, đối phương thậm chí còn cầm tay cậu đi xuống tìm kiếm, ý bảo cậu vuốt ve bộ vị đang giao hợp lẫn nhau.
Tương Duyệt xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, mặc dù nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn kiên trì làm theo, mà thái độ thuận theo của cậu tựa hồ khiến cho đối phương càng thêm phấn khởi, khí quan chôn sâu trong cơ thể càng ngày càng trở nên cứng rắn.
Vì cậu nghe lời ngoan ngoãn làm theo, Hoắc Trọng Cẩm ghé vào tai cậu mà nói “Ngoan lắm” …như là đang khen ngợi một đứa trẻ, những lời này rõ ràng cùng tình cảnh hiện tại cực kỳ tương phản, nhưng Tương Duyệt mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng vẫn không tự giác cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn bởi vì được khen mà muốn làm được tốt hơn.
Nam nhân bỗng nhiên dừng động tác, Tương Duyệt nao nao, vừa định mở miệng đặt câu hỏi, liền cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, bị ôm lên, trong một tích tắc, cậu từ đang ghé vào trên sô pha biến thành tư thế quay lưng ngồi ở trên người đối phương. Tương duyệt có chút không biết làm sao, dù gì đây cũng là lần đầu tiên dùng tư thế này, huống hồ vật cứng chôn trong dũng đạo tựa hồ trượt vào tương đối sâu, cậu kiềm nén rên rỉ, hoàn toàn không biết nên đặt chân đặt tay ở đâu.
Hoắc Trọng Cẩm đến gần bên tai cậu, thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút…”
Dưới giọng khuyến khích dụ dỗ của đối phương, Tương Duyệt cố gắng thả lỏng thân thể, ngả về phía sau tựa vào lồng ngực Hoắc Trọng Cẩm, mà Hoắc Trọng Cẩm ở phía sau ôm cậu, liên tiếp hạ xuống những nụ hôn bên vành tai hoặc bên gáy. Một lát sau, chờ cho Tương Duyệt bắt đầu quen với tư thế như vậy, Hoắc Trọng Cẩm liền thấp giọng muốn cậu thử tự mình động, thậm chí còn cẩn thận giảng giải nên làm như thế nào.
_Này…như vậy sao? – Tương Duyệt một bên động thử, một bên có chút vô thố hỏi.
Hoắc Trọng Cẩm gật gật đầu, thở ra một hơi dài, phảng phất như đang ẩn nhẫn cái gì.
Tương Duyệt một lát sau cuối cùng mới ý thức được đối phương đang kiềm nén khoái cảm, trong một khoảnh khắc, lòng cậu chợt ùa lên một cảm giác thành tựu khó tả, không khỏi thật cẩn thận chống đỡ thân mình, tiếp tục đong đưa phần eo, phun ra nuốt vào tính khí đối phương. Hoắc Trọng Cẩm cả người càng lúc càng buộc chặt, Tương Duyệt lại giống như đang đùa dai, thường thường cố ý buộc chặt dũng đạo, hoặc là đẩy nhanh tiết tấu, mặc dù chính cậu cũng cảm thấy khó nhịn, nhưng so với thưởng thức khoái cảm việc Hoắc Trọng Cẩm mất khống chế vẫn làm cho cậu cảm thấy hứng thú hơn.
Không biết qua bao lâu, hơi thở của Tương Duyệt bắt đầu trở nên gấp gáp hỗn loạn, cảm giác nửa người dưới phảng phất như sắp hòa tan khiến cho cậu hoàn toàn quên mất kiềm nén rên rỉ, tính khí nam nhân cũng bị gắt gao hàm trụ, dũng đạo không chịu khống chế co rút. Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng có động tác, vươn tay kiềm chế eo Tương Duyệt, vẫn giữ nguyên tư thế, vội vàng mà không chút áp lực nào hướng lên trên đỉnh nhập.
Tương Duyệt nhịn không được phát ra tiếng khóc, trong hoàn cảnh phía trước hoàn toàn không được an ủi, liền bởi vì bị trừu sáp thô lỗ mà đột ngột bắn ra vài cỗ bạch trọc, cậu mờ mịt nhìn về phía trước, cảm giác trước mắt một mảnh mơ hồ, cả người đều không ngừng run rẩy. Còn Hoắc Trọng Cẩm sau nhiều lần trừu đưa, cuối cùng cũng dừng động tác, căng thẳng thân hình ghé sát vào người cậu, tựa hồ cũng khe khẽ run rẩy.
Không biết qua bao lâu, bên trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng thở dốc lẫn nhau, chỗ giao hợp của hai người phảng phất như đang tràn ra chất lỏng nóng rực mà ẩm ướt, Tương Duyệt sau một lúc sửng sốt mới hiểu được đó là cái gì, xấu hổ gần như không nói lên lời. Mặc dù cậu biết đó là gì, nhưng lại chưa bao giờ trải qua loại tình cảnh này, cảm thấy xấu hổ cũng là chuyện đương nhiên.
_Anh… – Tương Duyệt có điểm khó tin – bắn vào trong…
Vừa mới nói được một nửa, cậu ý thức được nói hết ra thì quá xấu hổ, chung quy là không nói được đến hết câu.
_Ừ – Hoắc Trọng Cẩm nhẹ giọng nói, ngắn gọn trả lời, không biết tại sao, thanh âm kia như là mang theo một tia thỏa mãn cùng mệt mỏi khó mà diễn tả.
Tương Duyệt sau khi nhận thấy điểm này, liền không nói tiếp nữa. Cậu cũng không minh bạch chính mình đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là đối phương cảm thấy thỏa mãn, nhưng cậu cư nhiên lại ẩn ẩn sinh ra một tia cảm giác “như vậy cũng tốt”, cũng không biết đến tột cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì. Cậu nghĩ muốn tiếp tục suy xét vấn đề này, nhưng khi khoái cảm cường liệt qua đi, uể oải cùng mỏi mệt trong vài phút liền nhanh chóng kéo đến, hơn nữa cậu bị Hoắc Trọng Cẩm ôm lấy, rúc vào trong lồng ngực ấm áp, cảm giác buồn ngủ phát ra càng lúc càng dày đặc.
…… Cho dù có vấn đề gì, ngày mai tiếp tục nghĩ cũng được. Tương Duyệt nghĩ như vậy, sau đó vô thức nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ chìm vào trong mộng đẹp.
Không chỉ là vì ở cùng một chỗ với Hoắc Trọng Cẩm, mà còn bởi vì chuyện mình trượt chân lúc trước. Mặc dù biết đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng cậu cũng không muốn lộ ra nhiều bộ dáng mất mặt trước mặt đối phương. Ngược lại với vẻ quẫn bách của cậu, Hoắc Trọng Cẩm có vẻ bình thản ung dung, sau khi đi chung quanh trong nhà xem có dị trạng gì khác không, cuối cùng cư nhiên dừng lại lấy một chai rượu tây từ trong tủ rượu ra, sau đó tiếp tục đi tìm ly rượu, hiển nhiên tính toán một mình nhấm nháp một phen.
Đại khái là do lúc chạng vạng vừa mới ngủ xong, hiện tại Tương Duyệt hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, càng không xong là di động cũng hết pin, chuyện gì cũng không thể làm, đang nghĩ xem có nên tìm chuyện gì làm để giết thời gian không, cậu liền thình lình hắt xì một cái.
_Cậu bị cảm? – Hoắc Trọng Cẩm nhíu mày.
Tương Duyệt vội vàng lắc đầu, lúc này mới nhớ tới mình vừa mới tắm xong đã vội ra khỏi phòng tắm, hiện giờ tóc vẫn còn ướt, máy sấy lại không thể dùng, lúc cậu đang định đi tìm khăn mặt lau khô tóc, Hoắc Trọng Cẩm đã đứng dậy trước một bước, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo cậu về chỗ cũ ngồi, một lát sau, Hoắc Trọng Cẩm cầm khăn mặt sạch sẽ quay lại, đưa cho cậu.
_Tôi có thể tự đi lấy khăn mặt. – Tương Duyệt nhịn không được nói.
_Chỉ cần cậu có thể cam đoan sẽ không tiếp tục trượt chân hay té ngã tôi cũng không cần phải làm như vậy. – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí vững vàng.
Tương Duyệt nhất thời ngây ngẩn cả người, há há miệng, thật sự không biết nên bác bỏ thế nào, cuối cùng chỉ có thể hậm hực cầm lấy khăn mặt, lau khô tóc mình. Bởi vì phòng khách tương đối lớn, ánh sáng lại chỉ đủ sáng ở một khu vực cố định, Tương Duyệt ngồi trên sô pha, nhìn bộ dáng đối phương không chút để ý nào ngồi uống rượu, cư nhiên có chút thất thần.
Nếu xem nhẹ cách nói chuyện không chút lưu tình và nụ cười ngẫu nhiên mang theo đùa cợt, thái độ của Hoắc Trọng Cẩm đối với cậu kỳ thật coi như không sai, ít nhất là chỉ vừa mới nghe thấy cậu kêu sợ hãi, đối phương đã nhanh chóng đi đến phòng cậu xem xét, ngay cả hiện tại cũng chủ động đem khăn mặt đến cho cậu, tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bấy nhiêu đó cũng đã có thể nhìn ra thái độ của đối phương.
_Cậu đang nhìn cái gì? – đối phương bỗng nhiên mở miệng.
Tương Duyệt hồi phục tinh thần, vội vàng nói: “Không có gì”. Cậu không thể nói chính mình hiện đang cân nhắc sự tình với Hoắc Trọng Cẩm, cho nên ánh mắt cũng không tự giác nhìn qua, mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, loại ngôn ngữ ái muội này nên tận lực tránh vẫn là tốt nhất.
_Tủ lạnh không chạy nữa, cậu có cái gì để ở trong đó thì lấy ra ăn luôn đi. – Hoắc Trọng Cẩm nói tới đây, lại thản nhiên bồi thêm một câu – Không biết sẽ cúp điện tới khi nào.
Tương Duyệt ngẩn ra, nghĩ đến lúc trước mình có mua kem để trong tủ lạnh, tuy rằng tan ra rồi sau này đông lại cũng không phải không được, thế nhưng đến khi đó mới ăn vị chắc chắn sẽ khác, lại nói cũng có khả năng sẽ biến chất; Cậu cầm lấy đèn pin, bước vào phòng bếp, tìm hộp kem của mình mở ra xem xét, hơi tan ra một chút, bất quá hẳn là còn có thể ăn.
Cậu cầm thìa, một lần nữa trở lại phòng khách. Hoắc Trọng Cẩm vẫn ngồi trên sô pha, tương đối thả lỏng tựa lưng vào ghế dựa, Tương Duyệt nhìn anh, không biết tại sao, bỗng nhiên lại nhớ đến lúc chạng vạng hôm nay ở trên xe nhìn thấy khuôn mặt xa lạ lúc đang ngủ.
Hiện tại Hoắc Trọng Cẩm và cậu, trên người đều chỉ mặc áo choàng tắm, đại khái là vừa mới tắm xong…Nghĩ đến chuyện này, Tương Duyệt bỗng nhiên có chút đứng ngồi không yên. Trên người cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm mà Hoắc Trọng Cẩm đưa cho, dưới cái áo choàng tắm rộng rãi cái gì cũng không mặc, cậu đối với loại cảm giác xa lạ này khá là không quen, nhưng tại thời điểm này mà lên lầu thay quần áo thì lại có chút kỳ quái.
Tương Duyệt thấp thỏm ăn kem, không tự giác thay đổi tư thế, giống như ngồi thế nào cũng không thích hợp. Hoắc Trọng Cẩm rất nhanh liền phát hiện ra dị trạng của cậu, mở miệng hỏi: “Cậu lại làm sao?”
_Không có gì…- Tương Duyệt hàm hồ nói.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, đại khái chỉ có một mình cậu cảm thấy hai người ở chung một chỗ không được tự nhiên, Hoắc Trọng Cẩm thần thái trấn định, thả lỏng, không biết là đã uống đến chén rượu thứ mấy, nhưng nhìn vào thần thái của đối phương hình như hoàn toàn không có chút men say nào. Tại vì thất thần, Tương Duyệt không cẩn thận làm nghiêng thìa, một miếng kem rơi xuống trên tay, cậu cúi đầu liếm luôn vệt kem ấy, sau đó mới lấy giấy ăn lau đi sạch sẽ.
Tương Duyệt buông hộp kem rỗng tuếch, lúc này mới chú ý tới, Hoắc Trọng Cẩm đang nhìn cậu, loại ánh mắt này không hề bình thường, ẩn ẩn mang theo một tia khó hiểu.
_Sao thế? – Tương Duyệt cẩn thận hỏi, bắt đầu hoài nghi có phải trên mặt mình dính kem hay không.
_Cậu cố ý hay là không cẩn thận? – đối phương đột ngột hỏi.
Tương Duyệt hoàn toàn không rõ câu này là ý gì, cũng không hiểu đối phương đến tột cùng là muốn nói gì, lúc đang muốn hỏi rõ ràng, đối phương đã bỏ xuống một câu “Kể cả…”, đồng thời thoáng khó chịu rời ánh mắt đi, không hề nhìn cậu. Đột nhiên đưa ra một vấn đề mạc danh kỳ diệu, sau đó lại thản nhiên thu hồi nghi vấn, Tương Duyệt không khỏi có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên xong lại cảm thấy không thoải mái.
_Anh muốn nói gì cứ việc nói thẳng đi. – Cậu không khỏi đề cao âm lượng lên một chút.
Câu nói bỏ dở của đối phương, quả thực giống như đang muốn nói “Kể cả nói cậu cũng không hiểu”, cái loại ngữ khí này khiến cho Tương Duyệt sâu sắc cảm nhận rằng chính mình đang bị miệt thị, mặc dù biết đối phương không nghĩ như thế, nhưng cảm giác không thoải mái vẫn cứ càng ngày càng tăng.
Hoắc Trọng Cẩm một lần nữa nhìn về phía cậu, trầm mặc một lúc lâu rồi mới tiếp tục nói: “Hay là cậu đã quên sự tình chúng ta đã làm một đêm kia.”
Tương Duyệt ngạc nhiên, không kịp tự hỏi liền mở miệng: “Không hề, loại chuyện đó tôi làm sao có thể quên được!”
_Nếu đã như vậy, cậu cũng đừng ở trước mặt tôi làm ra cái loại hành động này – đối phương có chút không kiên nhẫn.
_Cái gì? – Tương Duyệt không phản ứng kịp.
_Cậu vừa rồi ở trước mặt tôi liếm tay, đó không phải là đang ám chỉ hay sao? – Hoắc Trọng Cẩm thấp giọng nói.
Tương Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía tay mình, nhớ tới hành động cúi đầu liếm kem vừa rồi, cùng cái mà đối phương gọi là ám chỉ, nhất thời liền hiểu được. Cậu quẫn bách mặt đỏ tai hồng, nghĩ muốn thanh minh, nhưng lại luống cuống không nói được gì, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt khiếp sợ trừng đối phương.
_Anh đến cùng là đang nghĩ gì? – Tương Duyệt không tin nổi, thiếu chút nữa cắn phải lưỡi – tôi không có ám chỉ anh!
Ánh mắt Hoắc Trọng Cẩm trầm xuống, không rõ mang theo cái gì, giọng điệu lại giống như không có chuyện gì nói: “Nếu không phải thì tốt rồi.”
Mặc dù nói thế, nhưng đối phương thoạt nhìn vẫn không thoải mái giống như hiểu lầm đã được gỡ bỏ. Thần sắc Tương Duyệt càng ngày càng cứng ngắc, lời nói của Hoắc Trọng Cẩm khiến cho cậu trở nên vô cùng lúng túng, lại bắt đầu cảm thấy vô thố. Mỗi khi cậu cho rằng đối phương lạnh nhạt, Hoắc Trọng Cẩm lại nói ra những lời loại này khiến cho cậu không biết nên đáp lại ra sao. Mặc dù thường xuyên bị đùa cợt nhưng cậu cũng không thể mặc kệ đối phương hoàn toàn không để ý đến, vì vậy cậu đến giờ vẫn không rõ Hoắc Trọng Cẩm đối với mình đến tột cùng là như thế nào.
Nghĩ đến đây, Tương Duyệt nhìn về phía đối phương, Hoắc Trọng Cẩm tựa lưng vào ghế sô pha, ánh mắt không giống bình thường cho lắm. Trong lòng Tương Duyệt có chút nghi hoặc, cậu liền cầm lấy chai rượu vang nhìn thử, bên trong còn không đến một nửa, tốc độ uống rượu của đối phương hình như hơi quá nhanh, cậu không chắc chắn lắm liền cẩn thận hỏi: “Anh…say?”
_Không có – Hoắc Trọng Cẩm ngắn gọn đáp, tùy tiện buông ly rượu xuống, nhưng trong ánh mắt rõ ràng nhiều ra một tia mông lung mờ mịt, vẻ mặt cũng không khắc chế lạnh nhạt như bình thường, ngược lại có thêm một chút lơi lỏng tản mát. Mặc dù đối phương phủ nhận, nhưng không biết tại sao, bằng trực giác Tương Duyệt có thể khẳng định anh ta quả thật đã say.
_Đừng uống nữa – Cậu nhịn không được nói. Nếu chỉ là nhấm nháp mấy chén thì thôi, nhưng đối phương rõ ràng là tính toán đem toàn bộ chai rượu uống hết. Tương Duyệt không khỏi có chút lo lắng.
Lại nói tiếp, Hoắc Trọng Cẩm cùng những người đàn ông mà cậu biết đều không giống nhau, mặc kệ là cách ăn nói thẳng thắn lợi hại hay là động tác uống rượu, thậm chí đã biết rõ trong nhà có trẻ vị thành niên đang tá túc mà vẫn ngang nhiên đem người về nhà qua đêm, những việc này đều khiến cậu cảm thấy kinh ngạc, cơ hồ có cảm giác được mở rộng tầm mắt. Đàn ông mà Tương Duyệt quen biết vốn không nhiều, có thể khẳng định Hoắc Trọng Cẩm chính là người đặc biệt nhất, hơn nữa bọn họ còn từng phát sinh quan hệ.
Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn mặc kệ lời khuyên của cậu, thản nhiên cầm lấy chai rượu, rót xuống ly thủy tinh rỗng tuếch, Tương Duyệt không kịp suy nghĩ, theo bản năng đứng dậy vươn tay đoạt lấy chai rượu trong tay đối phương. Hoắc Trọng Cẩm đương nhiên sẽ không để cậu thực hiện được, không cẩn thận một lúc, chai rượu rơi xuống trên thảm, cốc thủy tinh bị đánh đổ, rượu vang màu đỏ sậm đổ lên người Tương Duyệt, vương vãi trên sô pha, trên thảm.
_Cậu đang làm cái gì? – Hoắc Trọng Cẩm lạnh lùng nói.
Tương Duyệt một trận tâm hoảng ý loạn, có cảm giác chính mình vừa mới gây họa, vội vàng đứng thẳng người, áy náy thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ đền bù cho anh — hả?!”
Mới nói được một nửa, Tương Duyệt liền bị hành động của đối phương dọa cho hoảng sợ.
Hoắc Trọng Cẩm vẫn ngồi trên sô pha, lại đột ngột giữ chặt vạt áo choàng tắm của cậu xả xuống, trong nháy mắt đó, miệng lưỡi của nam nhân liền bắt đầu liếm láp xương quai xanh của cậu. Tương Duyệt bối rối muốn đẩy đối phương ra, nhưng Hoắc Trọng Cẩm khí lực thật sự quá lớn, huống hồ ngoại trừ liếm láp ra, đối phương cái gì cũng chưa làm…… Cậu nghĩ đến đây, liền hiểu được, vừa rồi rượu vang có đổ một chút lên người mình, đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến cho Hoắc Trọng Cẩm giữ chặt cậu.
Rượu vang trên người Tương Duyệt từng chút một đều bị liếm láp sạch sẽ, làn da vốn cảm thấy lạnh lẽo do rượu đổ vào dần dần bị miệng lưỡi hun nóng, Tương Duyệt bị hai tay đối phương kiềm chế không thể động đậy, trên mặt nóng đến mức khó tin. Mặc dù biết đối phương có lẽ đã say nên mới làm ra cử chỉ vượt quá mức bình thường như vậy, nhưng Tương Duyệt chung quy vẫn còn tỉnh táo, đương nhiên không có khả năng không có cảm giác.
_Đợi chút, anh buông tay ra đã. – cậu không nén được bối rối kêu lên.
Đối phương hoàn toàn không có ý định dừng lại, miệng lưỡi xuôi theo vạt áo choàng tắm xâm nhập vào bên trong, khi đầu nhũ trước ngực bị ngậm, Tương Duyệt cuối cùng không thốt nên lời. Đầu lưỡi Hoắc Trọng Cẩm vô cùng linh hoạt, tựa hồ đã nắm rõ phương thức lấy lòng Tương Duyệt, trước dùng đầu lưỡi liếm láp, sau đó dùng miệng khẽ cắn, Tương Duyệt cảm thấy mỗi nơi bị đụng chạm trên người mình đều nóng như thiêu đốt. Cậu vốn đang đẩy tay Hoắc Trọng Cẩm ra, bất tri bất giác lại biến thành nắm chặt bả vai kiên cố của đối phương.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng cảm thấy mĩ mãn buông cậu ra, lồng ngực bên trái bị liếm cắn một trận, trở nên thoáng sưng, Tương Duyệt từ hoảng hốt cùng bối rối cũng hồi phục tinh thần, sau đó liền phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã ngồi lên đùi đối phương.
Tư thế này thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ, cậu ngẩng đầu, đang định nói gì đó, liền thấy Hoắc Trọng Cẩm đang nghiêm túc nhìn thẳng mình, loại ánh mắt này rất khó dùng từ ngữ để miêu tả, rõ ràng chỉ là một ánh mắt mông lung, nhưng lại giống như đang mang theo độ ấm chân thật vậy. Vạt áo rộng mở thong thả trượt ra sau làm lộ lồng ngực cùng bả vai, Tương Duyệt vô nguyên do cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Dù có trì độn như thế nào, cậu cũng hiểu rõ đối phương đang muốn làm chuyện gì. Mặc dù Hoặc Trọng Cẩm đối với cậu biểu hiện vẫn khinh thường như cũ, thậm chí còn thường xuyên đùa cợt cậu, thế nhưng cái loại ánh mắt nóng rực này, hơn nữa vật để dưới bắp đùi mình còn cứng như vậy, tất cả đều không phải là giả.
Đến cùng có nên đáp ứng hay không?
Hoắc Trọng Cẩm sớm đã buông tay, không hề kiềm chế thân hình cậu, nếu Tương Duyệt không muốn mà nói, đại khái có thể ngay lập tức rời khỏi chỗ này, nhưng mà dưới tình huống có thể lựa chọn cậu lại không lập tức rời đi, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy do dự.
Bây giờ nhớ lại, chuyện cùng Hoắc Trọng Cẩm lên giường cũng không thể coi là hỏng bét, ngoại trừ chính bản thân cậu bởi vì thất tình mà cảm xúc suy sụp uể oải ra, lúc ấy Hoắc Trọng Cẩm so với tưởng tượng còn ôn nhu hơn, chính là từ lúc đó, Tương Duyệt mới bắt dầu cảm thấy có lẽ Hoắc Trọng Cẩm cũng không chán ghét mình như trong tưởng tượng.
Đối phương hơi hơi động một chút, Tương Duyệt nháy mắt liền từ trong suy nghĩ linh tinh tỉnh táo lại.
Hoắc Trọng Cẩm vẫn nhìn cậu như cũ, tựa hồ đang chờ cậu đưa ra quyết định, rõ ràng đối phương cái gì cũng chưa nói, thậm chí còn không có bất cứ ám chỉ nào, thế nhưng Tương Duyệt ngay cả một lời cự tuyệt cũng không thể nói ra. Sự thật là, cậu không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt. Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, lần trước là xuất phát từ việc cậu cam chịu, mà lần này lại do Hoắc Trọng Cẩm say rượu mà ra, mặc kệ nói thế nào, Hoắc Trọng Cẩm lúc ấy đã giúp cậu, về tình về lý, cậu tựa hồ còn thiếu đối phương một lần.
Mặc dù lý do này hơi vô lý, nhưng đối với Tương Duyệt hiện tại, thế là đã đủ.
Với cậu mà nói, cùng Hoắc Trọng Cẩm lên giường cũng không phải là chuyện đáng ghét gì, chuyện đó kỳ thật khiến cho người ta hưởng thụ, tựa như chính cậu đã từng nói qua, cậu chưa bao giờ vì khi đó cam chịu cùng xúc động mà cảm thấy hối hận. Hơn nữa nếu chọn Hoắc Trọng Cảm làm đối tượng lên giường, hình như cũng không có chỗ nào để soi mói.
Cho dù ban đầu Tương Duyệt không có đem đối phương coi như đối tượng để đầu tư tình cảm hay làm bạn tình, nhưng đến hiện tại, suy nghĩ của cậu bất tri bất giác đã có sự thay đổi. Hoắc Trọng Cẩm khi lên giường cùng bộ dáng lãnh đạm thường ngày hoàn toàn bất đồng, cho dù anh ta khi thì nhẹ nhàng an ủi, khi thì lại đùa cợt thậm chí còn mang theo ý cười mỉa mai, nhưng tất cả đều dần dần mang theo một loại mị lực hấp dẫn khó mà diễn tả.
Tương Duyệt cuối cùng ý thức được trái tim mình hình như đập hơi nhanh, không biết là vì chờ mong hay phấn khởi, có lẽ là cả hai. Nghĩ đến đây, cậu cuối cùng nhịn không được vươn tay chạm vào đối phương; Mặc dù thần sắc trên mặt vẫn như thường, nhưng bộ dáng lười biếng này của Hoắc Trọng Cẩm thật sự cũng gặp không nhiều, mà nhiệt độ cơ thể đối phương so với cậu tưởng tượng còn muốn cao hơn, cho dù chỉ là tựa vào nhau, vẫn có thể cảm nhận được độ ấm nóng rực.
Tương Duyệt nín thở, không biết vì nguyên do nào mà cậu đột nhiên cảm thấy khẩn trương.
Hoắc Trọng Cẩm đại khái là say thật, cánh tay ôm cậu nhìn như vững vàng, động tác lại vô cùng thong thả. Tương Duyệt thử đưa tay chạm vào khuôn mặt đối phương vài cái, Hoắc Trọng Cảm cũng không giống như vài người khác mặt hồng tai đỏ, khuôn mặt kia cùng dĩ vãng vẫn y như vậy, chỉ là nhiều thêm vài phần biếng nhác.
Tương Duyệt bỗng nhiên có chút vô thố.
Nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm không cho cậu có cơ hội ngẩn người, trong nháy mắt liền đẩy ra vạt áo choàng tắm hờ hững trên người cậu, dưới lớp áo choàng cái gì cũng chưa mặc, Tương Duyệt trắng trợn ngồi trên đầu gối đối phương, miễn cưỡng duy trì trấn định, Hoắc Trọng Cẩm cúi đầu hôn lên thân thể cậu. Đầu lưỡi nam nhân mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Tương Duyệt nhịn không được run rẩy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Bởi vì khẩn trương, cho nên cậu căn bản không biết nên làm như thế nào, hai tay không biết làm sao mà khoác lên vai đối phương, Hoắc Trọng Cẩm đem áo choàng tắm đang mở rộng kéo ra, bàn tay vuốt ve lên xuống sau lưng Tương Duyệt, động tác vuốt ve ôn nhu ngoài ý muốn, có cảm giác giống như đang vỗ về chơi đùa thú cưng, Tương Duyệt không biết tại sao mình lại liên tưởng như vậy, nhưng nói thật loại cảm giác này kỳ thật cũng không xấu.
Rất nhanh, cậu liền có một chút phản ứng, nam nhân vươn tay cầm tính khí đã bán cương, lập tức nhích người lại hôn cậu. Khoang miệng Hoắc Trọng Cẩm tràn ngập mùi rượu nho, Tương Duyệt ngây ngốc đáp lại, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi đối phương, cậu bối rối vội vàng ngậm lấy đầu lưỡi anh nhẹ nhàng liếm láp, xem như biểu đạt áy náy, mà Hoắc Trọng Cẩm lại không hề nói ra bất cứ lời đùa cợt nào, ngược lại không lên tiếng buông lỏng cậu ra.
_Thế nào… sao thế? – Tương Duyệt thật cẩn thận hỏi, cho rằng chính mình đã làm sai cái gì.
Hoắc Trọng Cẩm nhìn cậu, trên mặt lộ ra một loại biểu cảm phức tạp khó nói, lời ra khỏi miệng lại khiến người ta nghẹn họng trân trối, “Cậu so với tôi tưởng tượng còn tùy tiện hơn.”
_Cái gì, cái gì?! – Tương Duyệt sửng sốt.
_ Nguyên lai ai đều có thể sao? – Hoắc Trọng Cẩm biểu đạt trực tiếp.
Tương Duyệt ngây ngốc vài giây tự hỏi mới hiểu được ý tứ đối phương, nhất thời có chút tức giận, “Làm sao có thể!” cậu dừng một chút, vắt hết óc suy nghĩ một lát sau mới lại tiếp tục mở miệng: “Đó còn không phải tại vì anh chủ…chủ động trước, lại nói, anh có lập trường gì để nói tôi?” Tương Duyệt nói xong, mang theo một chút tâm tính trả thù, dùng đùi cọ cọ vật cứng rắn đang để dưới thân cậu.
_Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền muốn cùng cậu lên giường, chuyện ấy cậu đã biết – Hoắc Trọng Cẩm nói dị thường thản nhiên.
Không biết tại sao, những lời này lại khiến Tương Duyệt một trận mặt đỏ tai hồng.
_Đừng nói nữa. – Cậu mềm giọng xuống, có điểm như đang cầu xin tha thứ.
_Vậy thì sao? Chỉ cần người khác chủ động cậu đều sẽ đáp ứng sao? – Hoắc Trọng Cẩm bám riết không tha truy vấn.
_Nếu thật như vậy, tôi làm sao có thể cho đến giờ mới chỉ làm với anh! – Tương Duyệt cuối cùng không thể nhịn được nữa, vô thức đề cao âm lượng.
Hai người đồng thời yên lặng xuống, Tương Duyệt cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa muốn nói gì đó, môi liền bị đối phương thình lình chặn lại. Ánh mắt Hoắc Trọng Cẩm giống như vẫn còn điều gì đó không thể giải thích, cậu vốn muốn hỏi đối phương là sao thế này, nhưng sự tình kế tiếp không cho cậu nhiều thời gian để đặt câu hỏi.
Chiếc áo choàng tắm lả lướt cuối cùng cũng bị xả hết xuống dưới, Tương Duyệt bị bắt ghé vào trên sô pha, Hoắc Trọng Cẩm đứng ở phía sau. Cậu có chút khẩn trương, theo bản năng đem mặt vùi vào trong cánh tay, thẳng đến khi cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng nào đó chen vào giữa hai chân mới kinh ngạc quay đầu nhìn. Hoắc Trong Cẩm thong thả trừu đưa, ngẫu nhiên lại hạ xuống lưng cậu vài nụ hôn. Mặc dù không phải là âu yếm thực sự, thế nhưng vừa nghĩ đến tính khí đối phương đang để ở giữa hai chân mình, dựa vào ma sát qua lại mà đạt được khoái cảm, Tương Duyệt liền không khỏi cả người nóng lên.
Không biết tại sao, ma sát nguyên bản vốn thô ráp dần dần trở nên thông thuận, Tương Duyệt một lát sau mới hiểu, đó là bởi vì phía trước tính khí của Hoắc Trọng Cẩm tràn ra thể dịch. Giữa hai chân có cảm giác nóng cháy, cửa huyệt từng bị tiến vào ngẫu nhiên cũng bị đỉnh lộng, nhưng mà Hoắc Trọng Cẩm lúc này lại có chút đùa dai, cọ xát như có như không xung quanh mật huyệt, mỗi khi Tương Duyệt cho rằng đối phương sẽ ngay lập tức cắm vào, nháy mắt sau đó đối phương lại làm như không có chuyện gì bỏ qua cậu, loại giày vò này khiến cho cậu nhịn không được mà run rẩy.
Hoắc Trọng Cẩm bỗng nhiên giữ chặt eo cậu, bảo cậu thay đổi tư thế, Tương Duyệt bị bắt quỳ gối xuống sô pha, duy trì tư thế nằm sấp mà nâng nửa người dưới lên. Khi cậu đang mờ mịt, khó hiểu, bỗng nhiên liền cảm nhận được một vật mềm mại ẩm ướt trượt dọc theo sống lưng mình không ngừng liếm láp, thậm chí càng ngày càng đi xuống, cậu đột nhiên hiểu ra đối phương đang muốn làm gì, vừa khẽ cựa quậy, Hoắc Trọng Cẩm đã gắt gao đè lại.
_Không…Khoan đã! Ưm… – Tương Duyệt nhịn không được giãy dụa, nhưng lại bị áp chế đến không thể động đậy, hốc mắt dần dần phiếm đỏ, không nói ra được là xấu hổ hay sung sướng, loại cảm giác này đối với cậu mà nói vẫn tương đối xa lạ khiến cho cậu không biết nên làm gì.
Hoắc Trọng Cẩm hoàn toàn không để ý đến việc cả người cậu cứng ngắc cùng kháng cự, đầu lưỡi chạm tới địa phương từng bị tiến vào kia, sau đó không chút do dự bắt đầu liếm láp lên, bởi vì vừa tắm rửa xong, chỗ đó tương đối thanh sạch, chỉ có một tia sữa tắm thản nhiên, nhưng mà như vậy đối với Tương Duyệt chung quy vẫn là quá mức, Hoắc Trọng Cẩm chỉ hơi liếm láp một chút, sau một lúc cậu rõ ràng bắt đầu run rẩy, hạ thân chỉ trong một thời gian cực ngắn liền trở nên cứng rắn, phía trước không tự giác tràn ra một tia thể dịch.
Cậu xấu hổ đến mức cơ hồ không nói lên lời, chỉ có thể đứt quãng rên rỉ vài tiếng từ trong cổ họng như là “không cần” hoặc “dừng lại”… bao hàm ngữ điệu cầu xin, nhưng Hoắc Trọng Cẩm phảng phất như không nghe thấy, thậm chí có ý đồ đem đầu lưỡi tham nhập càng sâu, Tương Duyệt bối rỗi quẫn bách rất nhiều, lại bắt đầu giãy dụa, một lần này cuối cùng thành công.
Sau khi thành công tránh thoát khỏi ràng buộc của nam nhân, Tương Duyệt lui vào góc sô pha, thoáng đề phòng nhìn đối phương.
_… Không vui sao? – Hoắc Trọng Cẩm mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt dị thường.
Tương Duyệt mặt đỏ lên, co quắp xấu hổ một chữ cũng không nói ra được. Cậu bỗng chú ý tới tầm mắt của Hoắc Trọng Cẩm đang tập trung nhìn vào nơi nào đó, theo ánh mắt đối phương nhìn xuống, tính khí chính mình không biết tại sao lại trở nên ướt sũng, phảng phất như đối với hành động của Hoắc Trọng Cẩm lúc trước tương đối hưởng thụ. Tương Duyệt ý thức được điểm này, càng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
_Không…không cần như vậy. – Tương Duyệt có chút gian nan mở miệng – Tôi không quen…
Hoắc Trọng Cẩm vẻ mặt như thường: “Trừ chỗ đó không thể liếm ra, còn chỗ nào khác không?”
Tương Duyệt có cảm giác mặt mình đều sắp bốc cháy, bối rối lắc lắc đầu, thầm nghĩ mau chóng chấm dứt đề tài này. May mắn Hoắc Trọng Cẩm cũng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ là thuận thế từ phía sau áp lên; Lồng ngực đối phương kề sát sau lưng Tương Duyệt, một bàn tay theo phần eo của cậu vuốt ve đi xuống, khi vuốt xuống hạ bộ, cậu thiếu chút nữa là quên cả hô hấp.
Hoắc Trọng Cẩm hiển nhiên tương đối thuần thục, bộ lộng khi có khi không, bất quá mới chỉ một lát, Tương Duyệt suýt chút nữa đã bắn ra, trong một phút chỉ mành treo chuông, đối phương buông lỏng tay, Tương Duyệt thở ra một hơi không rõ là chính mình cảm thấy thất vọng hay nhẹ nhõm, nhưng mà khi nhận ra tay của đối phương vòng ra phía sau, ngón tay có ý đồ tham nhập, cậu vẫn bất tri bất giác căng thẳng thân mình.
Bởi vì đã từng có kinh nghiệm, Tương Duyệt biết rõ chính mình hẳn là nên thả lỏng. Động tác của Hoắc Trọng Cẩm cực kỳ ôn nhu, trong nháy mắt Tương Duyệt có chút hoài nghi đối phương đến tột cùng có phải là say hay không, nhưng khi nghĩ đến hơi rượu trong khoang miệng đối phương, cậu lại phủ quyết ý tưởng này.
Dũng đạo căng chật bị ngón tay của đối phương vỗ về chơi đùa khuếch trương, dần dần trở nên thả lỏng, có thể dung nạp thêm một ngón tay, cuối cùng khi Hoắc Trọng Cẩm từ phía sau tiến vào, Tương Duyệt đã cả người vô lực ghé vào trên sô pha, thậm chí ngay cả rên rỉ cũng không phát ra được.
Cả người nóng lên, địa phương bị tiến vào truyền đến một trận đau đớn, nhưng vẫn có thể chịu đựng được, Tương Duyệt gắng hết sức thả lỏng thân thể, mà Hoắc Trọng Cẩm ở phía sau cậu, cả người buộc chặt, đợi đến khi hoàn toàn tiến vào, Tương Duyệt mới nghe được đối phương cúi xuống, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Cậu bé ngoan”
Trong nháy mắt cậu cảm thấy bên tai nóng lên, đem mặt chôn trong cánh tay, có một cảm xúc khó tả nào đó khiến cho cậu không nói lên lời. Mà Hoắc Trọng Cẩm tựa hồ cũng không cần cậu đáp lại, anh hôn lên gáy cậu một lát, rất nhanh liền bắt đầu nhợt nhạt trừu đưa, như là đang thăm dò gì đó. Vài giây sau Tương Duyệt cuối cùng cũng minh bạch đối phương đang tìm kiếm cái gì, vật nóng bỏng chôn trong cơ thể cậu thình lình ma sát đến địa phương nào đó cực kỳ mẫn cảm, Tương Duyệt không kìm lòng được uốn cong thân hình, khẽ rên một tiếng.
Lúc trước động tác của Hoắc Trọng Cẩm có lẽ còn có vài phần thu liễm, nhưng từ khi đó liền bắt đầu trở nên không hề cố kỵ. Tương Duyệt vốn tưởng rằng chuyện này cũng giống như lần trước vậy, không có quá nhiều khác biệt, nhưng chung quy cậu đã sai. Động tác đỉnh nhập của Hoắc Trọng Cẩm bắt đầu trở nên sâu nặng, khiến cho Tương Duyệt khó mà chịu đựng nổi, tiếng thở dốc cùng thanh âm rên rỉ đều không thể khống chế, đối phương thậm chí còn cầm tay cậu đi xuống tìm kiếm, ý bảo cậu vuốt ve bộ vị đang giao hợp lẫn nhau.
Tương Duyệt xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, mặc dù nơm nớp lo sợ, nhưng vẫn kiên trì làm theo, mà thái độ thuận theo của cậu tựa hồ khiến cho đối phương càng thêm phấn khởi, khí quan chôn sâu trong cơ thể càng ngày càng trở nên cứng rắn.
Vì cậu nghe lời ngoan ngoãn làm theo, Hoắc Trọng Cẩm ghé vào tai cậu mà nói “Ngoan lắm” …như là đang khen ngợi một đứa trẻ, những lời này rõ ràng cùng tình cảnh hiện tại cực kỳ tương phản, nhưng Tương Duyệt mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng vẫn không tự giác cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn bởi vì được khen mà muốn làm được tốt hơn.
Nam nhân bỗng nhiên dừng động tác, Tương Duyệt nao nao, vừa định mở miệng đặt câu hỏi, liền cảm thấy thân thể của mình nhẹ bẫng, bị ôm lên, trong một tích tắc, cậu từ đang ghé vào trên sô pha biến thành tư thế quay lưng ngồi ở trên người đối phương. Tương duyệt có chút không biết làm sao, dù gì đây cũng là lần đầu tiên dùng tư thế này, huống hồ vật cứng chôn trong dũng đạo tựa hồ trượt vào tương đối sâu, cậu kiềm nén rên rỉ, hoàn toàn không biết nên đặt chân đặt tay ở đâu.
Hoắc Trọng Cẩm đến gần bên tai cậu, thấp giọng nói: “Thả lỏng một chút…”
Dưới giọng khuyến khích dụ dỗ của đối phương, Tương Duyệt cố gắng thả lỏng thân thể, ngả về phía sau tựa vào lồng ngực Hoắc Trọng Cẩm, mà Hoắc Trọng Cẩm ở phía sau ôm cậu, liên tiếp hạ xuống những nụ hôn bên vành tai hoặc bên gáy. Một lát sau, chờ cho Tương Duyệt bắt đầu quen với tư thế như vậy, Hoắc Trọng Cẩm liền thấp giọng muốn cậu thử tự mình động, thậm chí còn cẩn thận giảng giải nên làm như thế nào.
_Này…như vậy sao? – Tương Duyệt một bên động thử, một bên có chút vô thố hỏi.
Hoắc Trọng Cẩm gật gật đầu, thở ra một hơi dài, phảng phất như đang ẩn nhẫn cái gì.
Tương Duyệt một lát sau cuối cùng mới ý thức được đối phương đang kiềm nén khoái cảm, trong một khoảnh khắc, lòng cậu chợt ùa lên một cảm giác thành tựu khó tả, không khỏi thật cẩn thận chống đỡ thân mình, tiếp tục đong đưa phần eo, phun ra nuốt vào tính khí đối phương. Hoắc Trọng Cẩm cả người càng lúc càng buộc chặt, Tương Duyệt lại giống như đang đùa dai, thường thường cố ý buộc chặt dũng đạo, hoặc là đẩy nhanh tiết tấu, mặc dù chính cậu cũng cảm thấy khó nhịn, nhưng so với thưởng thức khoái cảm việc Hoắc Trọng Cẩm mất khống chế vẫn làm cho cậu cảm thấy hứng thú hơn.
Không biết qua bao lâu, hơi thở của Tương Duyệt bắt đầu trở nên gấp gáp hỗn loạn, cảm giác nửa người dưới phảng phất như sắp hòa tan khiến cho cậu hoàn toàn quên mất kiềm nén rên rỉ, tính khí nam nhân cũng bị gắt gao hàm trụ, dũng đạo không chịu khống chế co rút. Hoắc Trọng Cẩm cuối cùng cũng có động tác, vươn tay kiềm chế eo Tương Duyệt, vẫn giữ nguyên tư thế, vội vàng mà không chút áp lực nào hướng lên trên đỉnh nhập.
Tương Duyệt nhịn không được phát ra tiếng khóc, trong hoàn cảnh phía trước hoàn toàn không được an ủi, liền bởi vì bị trừu sáp thô lỗ mà đột ngột bắn ra vài cỗ bạch trọc, cậu mờ mịt nhìn về phía trước, cảm giác trước mắt một mảnh mơ hồ, cả người đều không ngừng run rẩy. Còn Hoắc Trọng Cẩm sau nhiều lần trừu đưa, cuối cùng cũng dừng động tác, căng thẳng thân hình ghé sát vào người cậu, tựa hồ cũng khe khẽ run rẩy.
Không biết qua bao lâu, bên trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng thở dốc lẫn nhau, chỗ giao hợp của hai người phảng phất như đang tràn ra chất lỏng nóng rực mà ẩm ướt, Tương Duyệt sau một lúc sửng sốt mới hiểu được đó là cái gì, xấu hổ gần như không nói lên lời. Mặc dù cậu biết đó là gì, nhưng lại chưa bao giờ trải qua loại tình cảnh này, cảm thấy xấu hổ cũng là chuyện đương nhiên.
_Anh… – Tương Duyệt có điểm khó tin – bắn vào trong…
Vừa mới nói được một nửa, cậu ý thức được nói hết ra thì quá xấu hổ, chung quy là không nói được đến hết câu.
_Ừ – Hoắc Trọng Cẩm nhẹ giọng nói, ngắn gọn trả lời, không biết tại sao, thanh âm kia như là mang theo một tia thỏa mãn cùng mệt mỏi khó mà diễn tả.
Tương Duyệt sau khi nhận thấy điểm này, liền không nói tiếp nữa. Cậu cũng không minh bạch chính mình đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng là đối phương cảm thấy thỏa mãn, nhưng cậu cư nhiên lại ẩn ẩn sinh ra một tia cảm giác “như vậy cũng tốt”, cũng không biết đến tột cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì. Cậu nghĩ muốn tiếp tục suy xét vấn đề này, nhưng khi khoái cảm cường liệt qua đi, uể oải cùng mỏi mệt trong vài phút liền nhanh chóng kéo đến, hơn nữa cậu bị Hoắc Trọng Cẩm ôm lấy, rúc vào trong lồng ngực ấm áp, cảm giác buồn ngủ phát ra càng lúc càng dày đặc.
…… Cho dù có vấn đề gì, ngày mai tiếp tục nghĩ cũng được. Tương Duyệt nghĩ như vậy, sau đó vô thức nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ chìm vào trong mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.