Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 85: Giúp ông đây bớt bận rộn đi
Giáp Đồng
19/10/2014
Bình minh dần tan đi, sắc trời bắt đầu u ám, ánh trăng tỏa sáng như một viên dạ minh châu, soi sáng cả một vùng.
Nhưng lại không chiếu sáng mắt Phục Linh.
Mắt bị bịt kín bằng vải đen, hơi thở Trường An bên cạnh, có chút sợ hãi.
Có người dột nhiên đến gần cô, tay chạm vào đầu cô, Phục Linh liền lạnh lùng quát một tiếng. Vừa có cảm giác người đó chuẩn bị đá cô cô liền lui người về phía sa, lại đạp một cái vô ích. Cái tay đầy vết chai đánh vào đầu khiến cô nhói đau.
“Đàng hoàng một chút đi!”
“Tin tôi đi! Sẽ có một ngày tôi sẽ đem đại di mụ ném về phía mặt anh.”
Đó là một tên tóc vàng, toàn thân đày cơ bắp, tuy Phục Linh không nhìn thấy nhưng nghe giọng thì chắc chắn đó là một người nước ngoài, đảm bảo là hắn chẳng biết đại di mụ là cái quái gì cả rồi.
Hai tay hắn lại chạm vào đầu cô, tim Phục Linh đột nhiên đập nhanh, giải băng bịt mắt được tháo ra, ánh sáng chói một cách đột ngột khiến cô không thể mở mắt được.
Đây là một căn phòng có hơi đáng sợ, bốn phía không có ai cả, vắng lạnh như nhà của quỷ,thế nhưng ở nơi này đèn lại sáng choang, mỗi cái cột bằng đồng cũng phải cao gần mười thước đứng vững vàng, mà điều khiến người ta chú ý là cái ghế ngồi theo kiểu “cường hào”.
Mặc dù cách mời mấy thước nhưng Phục Linh vẫn cảm nhận được mùi nhà giàu mới nổi phát ra, không chỉ bĩu môi, có chút không vả lại, thấp giọng nói một câu tên nhà quê.
Tai của người kia cực thính, nghe Mạnh tiểu thư nói nhỏ, nhẹ giọng nở nụ cười, không khí kì lạ bỗng nhiên tăng lên, rõ ràng là giống gió xuân khiến người ta vui vẻ lại mang theo một làn khí lạnh khiến người ta rét run.
Giống như rơi vào vực sâu Địa ngục vậy.Suy nghĩ của Phục Linh bị người ta biết được, cô nhìn quanh một lượt mới chú ý Trường An không có ở đây, cô bình tĩnh hít một hơi, nhìn Ai Lý Khắc Tư hỏi: “Khắc Tử, Trường An đâu rồi?”
“Cô ta không chết được đâu, điều kiện là cô phải hợp tác với tôi.”
Hợp tác?
Hợp tác cái em gái anh a, không cần nói cũng biết đó là âm mưu!
“Sau khi hợp tác với anh, anh sẽ thả tôi ra chứ?”
Ai Lí Khắc Tư còn chưa nói chuyện, người đang ngồi trên cái ghế của chủ nhân kia đột ngột nói, gương mặt tuấn tú âm trầm đột nhiên nhìn vào bóng Phục Linh, khiến cô có cảm giác như rớt vào hầm băng vậy.
“Đương nhiên là có thể.”
Phục Linh vui mừng, mặc dù cô cũng không tin người này lắm, thôi thì tự lừa gạt chính mình, điều chỉnh tâm trạng cho tốt cũng được.
Người đó cũng không ngại nói tiếp: “Điều kiện tiên quyết là cô còn có cái mạng để về.”
Trong nháy mắt, sắc mặt phục Linh trở nên trắng bệch, cố gắng ép mình tỉnh táo, sua đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông kia: “Vị tiên sinh này, anh bị não tàn hả?”
Khóe môi người đàn ông lộ ra vẻ vui vẻ, như rất hài lòng với lời nói của Phục Linh, bị người ta mắng mà còn vui vẻ như thế, cái anh chàng não tàn này này có thể nói là người ưu đẳng trong lịch sử loài người. Có điều, anh ta là người nước ngoài chắc không hiểu nghĩa của từ não tàn rồi.
Như đoán được suy nghĩ của Phục Linh, người đàn ông bước xuống, “Xin cho phép tôi tự giới thiệu một chút.”
“Kẻ hèn này họ Sở tên Viêm là người Trung Quốc, Mạnh tiểu thư, cái từ não tàn kia, tôi hiểu.”
Mà Mạnh tiểu thư lại ngây ngốc, không nghe câu châm chọc của Sở Viêm, chỉ nghe được hai chữ “Sở Viêm”.
Một hồi lâu sau, mặt cô từ từ cứng ngắt, giật giật khóe môi, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu.
“Mẹ kiếp!”
Sở Viêm? Là tên tùm ma túy tung hoành khắp Đông Âu? Là tên biến thái có isở thích giết người Sở Viêm? Cái tên thích đùa giỡn phụ nữ, có thể nói một đời phong lưu Sở Viêm?
Ai yêu tôi đi..
Mà lúc này lại đụng phải họng súng nữa.
Phục Linh thu mình lại, bộ dạng như chú thỏ nhỏ nhìn Sở Viêm: “Anh đừng có làm bậy với tôi, tôi là phụ nữ có thai, không tin anh có thể hỏi Khắc Tử.”
Ánh mắt Sở Viêm có chút nguy hiểm ,nheo mắt lại: “Mạnh tiểu thư thân mến, những lời khó nghe của cô tôi đều hiểu cả.”
Nếu không hiểu, **bà đây cũng lười giải thích.
Thôi quên đi!
Hít một hơi thật sâu lần nữa, hai tay Phục Linh chống lên eo, trừng mắt nhìn Sở Viêm cùng Ai Lý Khắc Tư.
“Mấy người vì sao lại bắt tôi?”
Sở Viêm suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn Phục Linh nói: “Chẳng lẽ cô không biết, virus G6 của tập đoàn tôi nghiên cứu ra bị kẻ nào đó trộm mất, cũng chính là loại virus tiêm vào người cô. Hôm nay tôi chỉ muốn mượn cơ thể cô đến để nghiên cứ thôi, không có chuyện gì khác.”
Một hơi xông lên đan điền.
Cho anh mượn cơ thể tôi dùng một chút? Nói mượn là mượn thế thôi sao?
Chẳng lẽ anh coi tôi là gái điếm, chơi xong còn nói: “Tôi không có tiền, chẳng qua là cho cô mượn cơ thể dùng một chút, không sao cả.”
Hừm, cái tên này thật không biết xấu hổ, Phục Linh nhịn không được mà nói thầm.
“Vậy Mạnh tiểu thư thân mến của tôi ơi, cô đồng ý cho mượn chứ?”
“Rầm!”
Lúc Phục Linh đang dùng sức đẩy trên sàn nhà, bàn tay dày của Đồng gia cùng lúc vỗ trên bàn, sau đó phát ra một âm thanh mãnh liệt.
Tiểu Đao từ trước đến nay đều lạnh lùng cứng rắn cũng thở nhẹ ra một hơi.
Lạc Sâm mặt đen sì từ trực thăng bước ra, còn chưa kịp nói gì liền bị Đồng gia thét cho một trận.
“** đại gia nhà ngươi!” dứt lời, liềm đấm một đấm.
Lạc Sâm phản ứng cực nhanh, thân thủ cũng thuộc loại nhất đẳng, trong nháy mắt tránh được quả đấm của Đồng Trác Khiêm, xoay người bắt đầu phản kích.
Bên quét, bên đánh, xuất chưởng, ra quyền hai người đều cực kì nhanh chóng. Quyền phong bén nhọn xuyên qua không khí chính là di chuyển, chiêu vung lên như gió, giống như hàng ngàn cây kim xẹt qua mặt bạn, trong nháy mắt máu chảy máu liền chảy.Một vòng sát vào lồng ngực, hai người bình tĩnh đứng yên tại chỗ, sắc mặt xanh mét khó coi.
“Địa đạo cái khỉ gì? Người bị bắt đi rồi bây giờ mới biết? Ông đây đến Moscow, chuyện nên làm đầu tiên là cho nổ cái biệt thự Hồng Phong này mới đúng!”
Lạc Sâm hừ lạnh hai tiếng: “Đồng gia, coi như đó là thử thách thôi.”
“Không cần phải thử ông đây, chỗ này đã bị san bằng thế này rồi, Đồng Trác Khiêm tôi đây cũng chẳng muốn ở đây lãng phí thêm thuốc nỗ nữa.”Từ thuốc nổ vừa được nói ra, nùi thuốc súng càng thêm nồng đậm.
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, tiếp theo nên bàn chuyện chính thì hơn.
“Tiểu Đao!”
“Vâng!” người đàn ông lạnh lùng cứng rắn từ trong hàng ngũ bước ra.
Đồng Trác Khiêm nhìn lên trời, nhíu mày lại, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Liên lạc với Tề Phàm, nói với cậu ta dồn toàn sức đấu với La gia, cho dù là giá cao đến đâu đi chăng nữa.”
“Vâng!”
“Lạc Sâm, giúp tôi một chút.”
Lạc Sâm cười một tiếng, chỉ thoáng thôi mà sông núi cũng biến sắc, ngón tay đặt trên môi, nhẹ nhàng nói: “Người phụ nữ của tôi ở Moscow này cũng có người dám bắt cóc...”
Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt yêu nghiệt đã không còn, vẻ lạnh lẽo đầy lửa từ mắt của anh ta bốc ra mang theo nội tâm thấu đáo cùng nhiệt độ nóng rực tạo thành ngọn lửa cháy hừng hực dưới vòng xoáy nước kì dị. Dường như muốn nuốt chửng tất cả.
Cuộc chiến với trùm ma túy Đông Âu dường như mới bắt đầu.
Phục Linh.......
Con mẹ nó, cô phải an toàn cho tôi
-----------
Sắc trời dần dần tối.
Lúc ở trên đường, Trường An bị một nhát dao đâm vào tay, lại còn bị đánh cho ngất xỉu.
Mà bây giờ cô đã tỉnh, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nơi gáy còn hơi đau. Tính tình cô từ trước đến nay vẫn trầm tĩnh, nhờ vậy mà ở nơi này lúc đầu có hơi sợ hãi nhưng cô cũng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Lúc bình tĩnh lại, cô liền lo lắng cho Phục Linh, cô thì không sao cả, mà Phục Linh trong người đang mang Virus lại còn có thai nữa, thật không thể để cho người ta yên tâm được mà.
“Có ai không? Có ai không?” Trường An kêu lớn.
Rầm một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị đạp tung, một tên đàn ông da đen xông vào, quát Trường An “Câm miệng!”
Giọng nói lạnh lẽo cũng cơ bắp như muốn nổ tung của gã kia làm Trường An hơi sợ, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, trước kia nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn cái gì mới thật sự đáng sợ đây?
“Người phụ nữ đi cùng tôi đâu?”
“Trên đảo này chỉ có cô là phụ nữ, làm gì còn những người phụ nữ khác ? đàng hoàng một chút đi, cô mà xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không giúp được đâu.”
Trong nháy mắt, Trường An thấy trong mắt những người phía sau nổi nên ánh mắt dâm tà.Trí nhớ của cô như tua lại, cô có chút kiềm chế không nói nên lời, cô im lặng, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Cô và phục Linh cùng bị bắt, nhưng không cùng giam giư với nhay vậy rốt cục cô ấy ở đâu chứ?
Tiếng đóng của lại rầm một tiếng, căn phòng trống vắng chỉ còn lại mình cô, bỗng dưng cô có chút hoang mang, bất lực nhìn về phía cửa sổ không bị đóng.
Lạc Sâm, tôi có thể đặt hi vọng vào anh không? Anh sẽ đến cứu tôi chứ?
Gió trên biển rất mạnh, từng đợt sóng cuồn cuộn. Du thuyền cập bờ trên đảo, người đàn ông mặt áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi khiêu gợi. Một người dàn ông như vậy, thoạt nhìn dịu dàng như ngọc, giống như một loại Chi Lan ngọc thụ, làm say đắm vô só phụ nữ trên thế gian này.
Hắn ta từng bước từng bước xuống cầu thang, phảng phất giống như hoa Bộ Sinh Liên*, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, cũng không dứt khoát.
* Mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ, gọi là bộ sinh liên
Thuộc hạ của hắn đứng trước mặt: “Thiếu gia!”
“Ừm!” giữa gió trời lạnh, chỉ nghe giọng hắn toàn âm mũi, chắc là bị ốm.
“Phu nhân hôm trước có gội điện đến hỏi thăm người.”
Bỗng dưng, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia lạnh lẽo, giống như không muốn nghe thấy danh xưng này, hắn sải bước đi về phía trước nói: “Tôi hi vọng lần sau ở trước mặt tôi đừng gọi cô ta là phu nhân nữa.” Dứt lời, người đã đi xa.
Mà người làm lớn tuổi chẳng qua chỉ thở dài một cái.
“Thiếu gia!” người làm gọi hắn lần nữa.
“Bác Phúc, bác nói đi.”
“Vị tiểu thư đó đang nghỉ ngơi ở tầng hai.”
Đột nhiên cả người đàn ông chấn động, vẻ mặt ngày càng nguội lạnh, mà ánh mắt thâm trầm lại che dấu một tia vui vẻ không tên, hắn đột nhiên có hơi nhát gan đi lên tầng hai gặp cô gái kia.Cả ba nghìn sủng ái hắn đều trao cho cô mà hết lần này đến lần khác tự tay hắn lại đẩy cô vào chỗ chết.
Mà lúc hắn nhận ra mình đã yêu cô, lúc trước hắn chỉ là một kẻ lạnh lùng với
các cô gái, rốt cục cũng có người cười lạnh với hắn một lần để cho hắn cảm giác được cả thế giới của hắn đã bắt đầu chao đảo.
“Sở Viêm, anh đưa cho tôi một lễ vật còn đối với tôi đó là cơn ác mộng.”
Đêm nay, Trường An cách hắn một căn phòng, cả đêm không ngủ được.
Đêm nay, trong giấc mơ của hắn, xuất hiện cảnh Trường An và hắn từ lúc gặp nhau đến lúc trở thành tri kỉ. Một giấc mộng tốt đẹp lại bị trời sáng làm cho thức giấc.
Khi tỉnh lại, hắn trút bỏ đi vẻ nhút nhát của ngày hôm qua, thay quần áo, ánh mắt lạnh lùng giống như chim ưng đang săn mồi trên bầu trời cao.
Cạch một tiếng, hắn mở cửa, trong buổi bình minh sáng sớm, hắn bước vào
phòng Trường An.......
Nhưng lại không chiếu sáng mắt Phục Linh.
Mắt bị bịt kín bằng vải đen, hơi thở Trường An bên cạnh, có chút sợ hãi.
Có người dột nhiên đến gần cô, tay chạm vào đầu cô, Phục Linh liền lạnh lùng quát một tiếng. Vừa có cảm giác người đó chuẩn bị đá cô cô liền lui người về phía sa, lại đạp một cái vô ích. Cái tay đầy vết chai đánh vào đầu khiến cô nhói đau.
“Đàng hoàng một chút đi!”
“Tin tôi đi! Sẽ có một ngày tôi sẽ đem đại di mụ ném về phía mặt anh.”
Đó là một tên tóc vàng, toàn thân đày cơ bắp, tuy Phục Linh không nhìn thấy nhưng nghe giọng thì chắc chắn đó là một người nước ngoài, đảm bảo là hắn chẳng biết đại di mụ là cái quái gì cả rồi.
Hai tay hắn lại chạm vào đầu cô, tim Phục Linh đột nhiên đập nhanh, giải băng bịt mắt được tháo ra, ánh sáng chói một cách đột ngột khiến cô không thể mở mắt được.
Đây là một căn phòng có hơi đáng sợ, bốn phía không có ai cả, vắng lạnh như nhà của quỷ,thế nhưng ở nơi này đèn lại sáng choang, mỗi cái cột bằng đồng cũng phải cao gần mười thước đứng vững vàng, mà điều khiến người ta chú ý là cái ghế ngồi theo kiểu “cường hào”.
Mặc dù cách mời mấy thước nhưng Phục Linh vẫn cảm nhận được mùi nhà giàu mới nổi phát ra, không chỉ bĩu môi, có chút không vả lại, thấp giọng nói một câu tên nhà quê.
Tai của người kia cực thính, nghe Mạnh tiểu thư nói nhỏ, nhẹ giọng nở nụ cười, không khí kì lạ bỗng nhiên tăng lên, rõ ràng là giống gió xuân khiến người ta vui vẻ lại mang theo một làn khí lạnh khiến người ta rét run.
Giống như rơi vào vực sâu Địa ngục vậy.Suy nghĩ của Phục Linh bị người ta biết được, cô nhìn quanh một lượt mới chú ý Trường An không có ở đây, cô bình tĩnh hít một hơi, nhìn Ai Lý Khắc Tư hỏi: “Khắc Tử, Trường An đâu rồi?”
“Cô ta không chết được đâu, điều kiện là cô phải hợp tác với tôi.”
Hợp tác?
Hợp tác cái em gái anh a, không cần nói cũng biết đó là âm mưu!
“Sau khi hợp tác với anh, anh sẽ thả tôi ra chứ?”
Ai Lí Khắc Tư còn chưa nói chuyện, người đang ngồi trên cái ghế của chủ nhân kia đột ngột nói, gương mặt tuấn tú âm trầm đột nhiên nhìn vào bóng Phục Linh, khiến cô có cảm giác như rớt vào hầm băng vậy.
“Đương nhiên là có thể.”
Phục Linh vui mừng, mặc dù cô cũng không tin người này lắm, thôi thì tự lừa gạt chính mình, điều chỉnh tâm trạng cho tốt cũng được.
Người đó cũng không ngại nói tiếp: “Điều kiện tiên quyết là cô còn có cái mạng để về.”
Trong nháy mắt, sắc mặt phục Linh trở nên trắng bệch, cố gắng ép mình tỉnh táo, sua đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông kia: “Vị tiên sinh này, anh bị não tàn hả?”
Khóe môi người đàn ông lộ ra vẻ vui vẻ, như rất hài lòng với lời nói của Phục Linh, bị người ta mắng mà còn vui vẻ như thế, cái anh chàng não tàn này này có thể nói là người ưu đẳng trong lịch sử loài người. Có điều, anh ta là người nước ngoài chắc không hiểu nghĩa của từ não tàn rồi.
Như đoán được suy nghĩ của Phục Linh, người đàn ông bước xuống, “Xin cho phép tôi tự giới thiệu một chút.”
“Kẻ hèn này họ Sở tên Viêm là người Trung Quốc, Mạnh tiểu thư, cái từ não tàn kia, tôi hiểu.”
Mà Mạnh tiểu thư lại ngây ngốc, không nghe câu châm chọc của Sở Viêm, chỉ nghe được hai chữ “Sở Viêm”.
Một hồi lâu sau, mặt cô từ từ cứng ngắt, giật giật khóe môi, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu.
“Mẹ kiếp!”
Sở Viêm? Là tên tùm ma túy tung hoành khắp Đông Âu? Là tên biến thái có isở thích giết người Sở Viêm? Cái tên thích đùa giỡn phụ nữ, có thể nói một đời phong lưu Sở Viêm?
Ai yêu tôi đi..
Mà lúc này lại đụng phải họng súng nữa.
Phục Linh thu mình lại, bộ dạng như chú thỏ nhỏ nhìn Sở Viêm: “Anh đừng có làm bậy với tôi, tôi là phụ nữ có thai, không tin anh có thể hỏi Khắc Tử.”
Ánh mắt Sở Viêm có chút nguy hiểm ,nheo mắt lại: “Mạnh tiểu thư thân mến, những lời khó nghe của cô tôi đều hiểu cả.”
Nếu không hiểu, **bà đây cũng lười giải thích.
Thôi quên đi!
Hít một hơi thật sâu lần nữa, hai tay Phục Linh chống lên eo, trừng mắt nhìn Sở Viêm cùng Ai Lý Khắc Tư.
“Mấy người vì sao lại bắt tôi?”
Sở Viêm suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn Phục Linh nói: “Chẳng lẽ cô không biết, virus G6 của tập đoàn tôi nghiên cứu ra bị kẻ nào đó trộm mất, cũng chính là loại virus tiêm vào người cô. Hôm nay tôi chỉ muốn mượn cơ thể cô đến để nghiên cứ thôi, không có chuyện gì khác.”
Một hơi xông lên đan điền.
Cho anh mượn cơ thể tôi dùng một chút? Nói mượn là mượn thế thôi sao?
Chẳng lẽ anh coi tôi là gái điếm, chơi xong còn nói: “Tôi không có tiền, chẳng qua là cho cô mượn cơ thể dùng một chút, không sao cả.”
Hừm, cái tên này thật không biết xấu hổ, Phục Linh nhịn không được mà nói thầm.
“Vậy Mạnh tiểu thư thân mến của tôi ơi, cô đồng ý cho mượn chứ?”
“Rầm!”
Lúc Phục Linh đang dùng sức đẩy trên sàn nhà, bàn tay dày của Đồng gia cùng lúc vỗ trên bàn, sau đó phát ra một âm thanh mãnh liệt.
Tiểu Đao từ trước đến nay đều lạnh lùng cứng rắn cũng thở nhẹ ra một hơi.
Lạc Sâm mặt đen sì từ trực thăng bước ra, còn chưa kịp nói gì liền bị Đồng gia thét cho một trận.
“** đại gia nhà ngươi!” dứt lời, liềm đấm một đấm.
Lạc Sâm phản ứng cực nhanh, thân thủ cũng thuộc loại nhất đẳng, trong nháy mắt tránh được quả đấm của Đồng Trác Khiêm, xoay người bắt đầu phản kích.
Bên quét, bên đánh, xuất chưởng, ra quyền hai người đều cực kì nhanh chóng. Quyền phong bén nhọn xuyên qua không khí chính là di chuyển, chiêu vung lên như gió, giống như hàng ngàn cây kim xẹt qua mặt bạn, trong nháy mắt máu chảy máu liền chảy.Một vòng sát vào lồng ngực, hai người bình tĩnh đứng yên tại chỗ, sắc mặt xanh mét khó coi.
“Địa đạo cái khỉ gì? Người bị bắt đi rồi bây giờ mới biết? Ông đây đến Moscow, chuyện nên làm đầu tiên là cho nổ cái biệt thự Hồng Phong này mới đúng!”
Lạc Sâm hừ lạnh hai tiếng: “Đồng gia, coi như đó là thử thách thôi.”
“Không cần phải thử ông đây, chỗ này đã bị san bằng thế này rồi, Đồng Trác Khiêm tôi đây cũng chẳng muốn ở đây lãng phí thêm thuốc nỗ nữa.”Từ thuốc nổ vừa được nói ra, nùi thuốc súng càng thêm nồng đậm.
Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, tiếp theo nên bàn chuyện chính thì hơn.
“Tiểu Đao!”
“Vâng!” người đàn ông lạnh lùng cứng rắn từ trong hàng ngũ bước ra.
Đồng Trác Khiêm nhìn lên trời, nhíu mày lại, chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “Liên lạc với Tề Phàm, nói với cậu ta dồn toàn sức đấu với La gia, cho dù là giá cao đến đâu đi chăng nữa.”
“Vâng!”
“Lạc Sâm, giúp tôi một chút.”
Lạc Sâm cười một tiếng, chỉ thoáng thôi mà sông núi cũng biến sắc, ngón tay đặt trên môi, nhẹ nhàng nói: “Người phụ nữ của tôi ở Moscow này cũng có người dám bắt cóc...”
Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt yêu nghiệt đã không còn, vẻ lạnh lẽo đầy lửa từ mắt của anh ta bốc ra mang theo nội tâm thấu đáo cùng nhiệt độ nóng rực tạo thành ngọn lửa cháy hừng hực dưới vòng xoáy nước kì dị. Dường như muốn nuốt chửng tất cả.
Cuộc chiến với trùm ma túy Đông Âu dường như mới bắt đầu.
Phục Linh.......
Con mẹ nó, cô phải an toàn cho tôi
-----------
Sắc trời dần dần tối.
Lúc ở trên đường, Trường An bị một nhát dao đâm vào tay, lại còn bị đánh cho ngất xỉu.
Mà bây giờ cô đã tỉnh, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, nơi gáy còn hơi đau. Tính tình cô từ trước đến nay vẫn trầm tĩnh, nhờ vậy mà ở nơi này lúc đầu có hơi sợ hãi nhưng cô cũng đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Lúc bình tĩnh lại, cô liền lo lắng cho Phục Linh, cô thì không sao cả, mà Phục Linh trong người đang mang Virus lại còn có thai nữa, thật không thể để cho người ta yên tâm được mà.
“Có ai không? Có ai không?” Trường An kêu lớn.
Rầm một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị đạp tung, một tên đàn ông da đen xông vào, quát Trường An “Câm miệng!”
Giọng nói lạnh lẽo cũng cơ bắp như muốn nổ tung của gã kia làm Trường An hơi sợ, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, trước kia nhiều chuyện xảy ra như vậy, còn cái gì mới thật sự đáng sợ đây?
“Người phụ nữ đi cùng tôi đâu?”
“Trên đảo này chỉ có cô là phụ nữ, làm gì còn những người phụ nữ khác ? đàng hoàng một chút đi, cô mà xảy ra chuyện gì chúng tôi cũng không giúp được đâu.”
Trong nháy mắt, Trường An thấy trong mắt những người phía sau nổi nên ánh mắt dâm tà.Trí nhớ của cô như tua lại, cô có chút kiềm chế không nói nên lời, cô im lặng, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Cô và phục Linh cùng bị bắt, nhưng không cùng giam giư với nhay vậy rốt cục cô ấy ở đâu chứ?
Tiếng đóng của lại rầm một tiếng, căn phòng trống vắng chỉ còn lại mình cô, bỗng dưng cô có chút hoang mang, bất lực nhìn về phía cửa sổ không bị đóng.
Lạc Sâm, tôi có thể đặt hi vọng vào anh không? Anh sẽ đến cứu tôi chứ?
Gió trên biển rất mạnh, từng đợt sóng cuồn cuộn. Du thuyền cập bờ trên đảo, người đàn ông mặt áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng, cánh mũi cao thẳng cùng đôi môi khiêu gợi. Một người dàn ông như vậy, thoạt nhìn dịu dàng như ngọc, giống như một loại Chi Lan ngọc thụ, làm say đắm vô só phụ nữ trên thế gian này.
Hắn ta từng bước từng bước xuống cầu thang, phảng phất giống như hoa Bộ Sinh Liên*, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng, cũng không dứt khoát.
* Mỗi bước đi qua sen hồng nở rộ, gọi là bộ sinh liên
Thuộc hạ của hắn đứng trước mặt: “Thiếu gia!”
“Ừm!” giữa gió trời lạnh, chỉ nghe giọng hắn toàn âm mũi, chắc là bị ốm.
“Phu nhân hôm trước có gội điện đến hỏi thăm người.”
Bỗng dưng, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia lạnh lẽo, giống như không muốn nghe thấy danh xưng này, hắn sải bước đi về phía trước nói: “Tôi hi vọng lần sau ở trước mặt tôi đừng gọi cô ta là phu nhân nữa.” Dứt lời, người đã đi xa.
Mà người làm lớn tuổi chẳng qua chỉ thở dài một cái.
“Thiếu gia!” người làm gọi hắn lần nữa.
“Bác Phúc, bác nói đi.”
“Vị tiểu thư đó đang nghỉ ngơi ở tầng hai.”
Đột nhiên cả người đàn ông chấn động, vẻ mặt ngày càng nguội lạnh, mà ánh mắt thâm trầm lại che dấu một tia vui vẻ không tên, hắn đột nhiên có hơi nhát gan đi lên tầng hai gặp cô gái kia.Cả ba nghìn sủng ái hắn đều trao cho cô mà hết lần này đến lần khác tự tay hắn lại đẩy cô vào chỗ chết.
Mà lúc hắn nhận ra mình đã yêu cô, lúc trước hắn chỉ là một kẻ lạnh lùng với
các cô gái, rốt cục cũng có người cười lạnh với hắn một lần để cho hắn cảm giác được cả thế giới của hắn đã bắt đầu chao đảo.
“Sở Viêm, anh đưa cho tôi một lễ vật còn đối với tôi đó là cơn ác mộng.”
Đêm nay, Trường An cách hắn một căn phòng, cả đêm không ngủ được.
Đêm nay, trong giấc mơ của hắn, xuất hiện cảnh Trường An và hắn từ lúc gặp nhau đến lúc trở thành tri kỉ. Một giấc mộng tốt đẹp lại bị trời sáng làm cho thức giấc.
Khi tỉnh lại, hắn trút bỏ đi vẻ nhút nhát của ngày hôm qua, thay quần áo, ánh mắt lạnh lùng giống như chim ưng đang săn mồi trên bầu trời cao.
Cạch một tiếng, hắn mở cửa, trong buổi bình minh sáng sớm, hắn bước vào
phòng Trường An.......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.