Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 117: Rốt cuộc cũng lấy được vi khuẩn
Giáp Đồng
09/01/2015
Có chút gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, gần tới mùa đông lạnh lẽo, không khí như muốn cắn nuốt con người.
Đồng Trác Khiêm chợt cảm thấy hơi lạnh, là do đang kinh hãi hay là cái gì, anh cũng không biết.
Anh chỉ biết, trong giây phút cô hộc máu ra, tim của anh dường như cũng ngừng lại, không thể chuyển động.
Anh đưa đôi tay, tiếp xúc với làn da lạnh lẽo của Phục Linh, anh cảm thấy hình như mình đang vuốt một khối băng, từ từ đống kết thân thể anh.
Bỗng dưng, Đồng Trác Khiêm xoay người, cặp mắt đỏ thẵm nhìn Bùi Uyên, “Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Bùi Uyên không chút hoang mang tránh né chướng ngại vật là Đồng Trác Khiêm, đi đến đầu giường của fe kiểm tra tình hình cô.
Không có gì là không đúng.
Nhưng thân thể cô lại trở nên lạnh lẽo, trong miệng vẫn khạc ra dòng máu đen thẫm.
Dáng vẻ như vậy đúng thật là trúng kịch độc.
Anh gầm lên giận dữ làm kinh động đến Đồng phu nhân đang nghỉ ngơi ở lầu dưới, lập tức chạy lên lầu gõ cửa.
“Trác Khiêm, chuyện gì xảy ra thế?”
Cả người Đồng Trác Khiêm run lên.
“Không có việc gì…”
“Con mở cửa ra, mẹ vào nhìn một chút.”
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, Bùi Uyên đang kiểm tra thân thể của Phục Linh, không được quấy rầy.”
Tiếng gõ cửa tạm dừng lại, Đồng phu nhân thở dài: “Vậy con tiếp tục đi, đúng lúc dì Vương tìm mẹ chơi mạt chược, mẹ đi một lát.”
“Được, cẩn thận một chút, gọi nhiều người đi theo.”
Đồng phu nhân không trả lời, đôi dép bông nhẹ nhàng bước đi không chút tiếng động nào.
Lúc lâu sau, Đồng Trác Khiêm cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Làm sao anh có thể để cho mẹ nhìn thấy tình trạng của Phục Linh bây giờ.
Toàn thân lạnh lẽo, sắc môi trắng bệch, miệng sùi bọt mép và máu đen, y như một người đã chết.
Anh sợ hãi đi đến ôm lấy cô, sau đó muốn đi ra ngoài nhưng một đôi tay đã giữ lại anh, “Đồng gia, đây là phản ứng bình thường, anh đừng sợ, một lát nữa sẽ tốt thôi.”
“Chờ con mẹ anh, cút ngay!” Anh nổi giận gầm lên, Đồng Trác Khiêm ôm Phục Linh đi tiếp.
“Đồng gia, nếu anh đột ngột mang cô ấy thì chỉ hại cô ấy thôi.”
Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, đôi mắt đỏ thẫm như một con thú dữ, “Vậy anh nói ông đây biết, phải làm sao hả? Phải làm sao để cô ấy có thể bình thường trở lại, hả?”
Này *** là một vấn đề lớn!
Bùi Uyên im lặng, chuyện này khiến đầu óc anh ta rất đau, anh ta phải làm thế nào để anh có thể hiểu được đây chính là biểu hiện của thuốc giải đây?
Đoán chắc người này sẽ không tin, rõ ràng là một người đàn ông thông minh như vậy, nhưng chỉ vì người phụ nữ trước mắt mà không thể khống chế được.
Tình yêu quả thật là thứ thần kỳ nhất trên thế giới này.
“Đồng gia, Bùi Uyên tôi lấy đầu ra bảo đảm với anh, anh để Mạnh tiểu thư xuống, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì hết, vi khuẩn trong cơ thể cô ấy tôi đã nghiên cứu lâu rồi, mặc dù hôm nay mới là lần giải độc thực tế đầu tiên nhưng chắc chắn không sao hết, anh yên tâm, vừa rồi cô ấy phun máu đen chỉ là bình thường thôi, đó là phác tác của thuốc, đang giúp cô ấy tống hết độc ra ngoài mà thôi.”
Đồng Trác Khiêm híp mắt lại, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, giống như con chim ưng đang đi tìm mồi.
“Nếu như hôm nay cô ấy không thể tốt hơn, tôi sẽ cho anh đi theo cô ấy.”
Toàn thân Bùi Uyên chấn động, anh ta tuyệt đối sẽ không ngu cho là Đồng Trác Khiêm đang nói đùa, người đàn ông này chính trực, dũng cảm, nhưng rất âm trầm, tàn nhẫn.
Ngay sau đó, anh ta cười cười: “Vậy thì anh đi với cô ấy đi, tôi không có phúc phận đó.”
Đồng Trác Khiêm không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng để Phục Linh xuống.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, miệng Đồng Trác Khiêm vẫn nhả ra toàn là máu đen, nhìn thấy mà ghê rợn, Đồng Trác Khiêm cũng càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Bỗng dưng, vẻ mặt Bùi Uyên tràn đầy vui mừng, sau đó trong ánh mắt giết người của Đồng Trác Khiêm, tay Bùi Uyên chạm vào trán Phục Linh.
“Cơ thể cô ấy bắt đầu ấm lại rồi!”
Đồng Trác Khiêm cũng bị lời nói này kéo thần trí lại, lập tức sờ lên gò má Phục Linh.
Bàn tay anh bao lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cảm nhận rõ ràng hơi lạnh trong người cô đã tản đi, sau đó anh dùng một tay khác lau khóe miệng cô đã ít máu đi.
“Đồng Trác Khiêm, em phải thật khỏe cho ông đây.” Còn có em bé trong bụng nữa, đáy lòng anh nói thêm một câu.
Bùi Uyên nhìn anh kỳ quái, sau đó chăm chú vào biến hóa của Phục Linh, sắc mặt vui mừng ngày càng nhiều, cuối cùng anh ta vui mừng vỗ mạnh, tiếng vang rất lớn.
“Tốt lắm!”
Giống như một cú đánh vào đầu Đồng Trác Khiêm, anh ôm lấy thân thể Phục Linh, cảm nhận hơi ấm từ cô và hơi thở đều đặn của cô.
Trái tim như từ vách đá rơi xuống dất, bình tĩnh một cách lạ thường.
Cũng may, cũng may… cũng may cái gì, Đồng Trác Khiêm cũng không nói ra được, trong giây phút đó, trái tim anh cũng giống như cô bắt đầu khôi phục lại, sau một thời gian dài vi khuẩn ở trong cơ thể cô, rốt cuộc sau câu nói tốt lắm của Bùi Uyên đã từ từ biến mất, tất cả đã bình thường.
Có hơi thở yếu ớt vang lên, Đồng Trác Khiêm cúi đầu nhìn người trong ngực từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt cô mang theo tầng sương mù bao phủ đầy mê người, cũng như là một vũng đầm sâu, thấy rõ nhưng vẫn muốn bước vào.
Môi cô vẫn còn trắng bệch, giống như là vừa mới khỏi bệnh, nhìn mọi chuyện trước mắt, Phục Linh không hiểu vì sao.
"Đây là thế nào.... sau khi nói xong, cô giật mình tại sao giọng nói mình khàn khàn như vậy, sau đó cô nhìn Đồng Trác Khiêm hung ác nói: "Anh không phải tranh thủ lúc em ngủ cướp chăn chứ, tất cả là do anh làm em bị cảm?"
âm thanh này đã thể hiện được tinh thần, sức lực mạnh mẽ.
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm mừng rỡ như điên, sau đó hôn xuống đôi môi trắng bệch, cuồng bạo như một trận bão quét qua, muốn đoạt lấy tất cả ngọt ngào của cô.
Phục Linh hơi kinh ngạc, cô không hiểu tại sao đang tức giận mà Đồng Trác Khiêm lại vui vẻ như thế?
Nụ hôn của anh quá bá đạo, quá kịch liệt, làm cô không có thời gian lấy hơi, vất vả lắm mới ngừng lại một chút, không ngờ người kia lại vô sỉ chặn lại lần nữa.
Phục Linh muốn tránh ra nhưng sức lực không đủ, đầu óc choáng váng lại muốn té xỉu.
Đồng Trác Khiêm kinh hãi, lập tức ôm lấy cô, chuẩn bị kêu Bùi Uyên, quay đầu lại phát hiện từ giây phút bọn họ hôn nhau Bùi Uyên đã chạy đi lánh người rồi.
Mà trong lúc anh cuống quít thì đột nhiên anh phát hiện, gương mặt của người "té xỉu" hình như hơi giật giật.
Bỗng dưng anh cười tà một cái, đôi tay sờ đến nơi mềm mại của cô.
"Hôn mê xong, tỉnh dậy lại cản trở ông đây làm việc..." nói xong lưc trên tay càng dùng sức hơn.
Cơ thể Phục Linh run rẩy, cuối cùng cũng không ngăn được Đồng Trác Khiêm đành phải đầu hàng nhận thua.
"Được rồi gia, em thật sự rất mệt, anh để cho em nghỉ ngơi chút đi."
Đồng Trác Khiêm buồn cười buông cô ra, vốn là không có ý định giày vò cô mà, chính cô muốn làm chuyện xấu, anh chỉ trừng phạt nhỏ thôi.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh đi xem mẹ một chút."
"Nhanh đi đi." Phục Linh hận anh không thể đi nhanh lên.
nói thật, cô rất mệt mỏi đấy.
rõ ràng không làm gì hết mà lại thấy mệt, tay chân đều không còn sức lực nào, cả người như bị xe cán qua, hơn nữa còn có....
cô nâng đôi tây lên thở ra một hơi, một mùi khó chịu xông vào mũi cô, khiến cô nhíu mày.
"**, có phải miệng Đồng Trác Khiêm có bệnh, lây cho mình rồi hay không?"
Nghĩ lại, không thể nào, vừa rồi thân mật như vậy, mà không có ghét bỏ? Dù sao Phục Linh rất ghét cái mùi này, lập tức mang dép vào đi vào nhà vệ sinh súc miệng.
Đồng phu nhân cũng không có đi chơi mạt chược với ai, chỉ dẫn theo vệ sĩ đi mua đồ ăn xong dạo một vòng rồi về.
Đúng lúc gặp được Bùi Uyên đang đi ra, lập tức kéo vị chuyên gia nổi danh y học này lại, "Giáo sư Bùi, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu, hôm nay tôi xuống bếp nấu ăn, cậu ăn xong rồi hãy đi."
Bùi Uyên đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, muốn lập tức rời đi.
Mà Đồng phu nhân cũng không có cái loại ngưỡng mộ gì, chỉ muốn giữ Bùi Uyên lại ăn cơm, sau đó thăm dò vài tin tức trong miệng Bùi Uyên.
Con trai bà không để cho bà biết sức khỏe của Phúc Linh, vậy thì bà phải tự thân vận động thôi?
"Bác gái nói đùa rồi, cháu và Đồng Trác Khiêm chỉ là bạn bè, không có gì để ngưỡng mộ hết, bác xem cháu là vãn bối là được rồi."
Đồng phu nhân cười tươi, sau đó kéo Bùi Uyên vào nhà, đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
"Được rồi, tiểu Bùi này, cậu ngồi đây chơi, bác đi nấu cơm, cậu ăn xong cũng đừng đi vội, người trẻ tuổi phải chú ý sức khỏe."
nói chưa hết lời thì người đã ở trong phòng bếp, cửa phòng bếp cũng được đóng lại.
Kết cục như vậy khiến gương mặt Bùi Uyên giật giật mãnh liệt.
Lần này, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Mày nghĩ đi, người ta kêu mày ở lại ăn cơm, mà mày không nói tiếng nào đã bỏ đi thì còn là người ra ngoài làm chuyện lớn sao?
Mày nghĩ không đi, lớ lát nữa trên bàn cơm Đồng phu nhân hỏi này hỏi kia thì sao, trả lời thế nào mới vẹn toàn đôi bên? Cái vấn đề này còn hao tâm tổn trí hơn giải một bài toán.
Thôi, Bùi Uyên lắc đầu một cái, chấp nhận ngồi xuống sofa trong phòng khách nhà họ Đồng.
Mà Đòng gia, vừa chạy xuống thì nhìn thấy dáng vẻ hả hê của Bùi Uyên, giống như là đang ở nhà mình, nhấp miếng rượu, xem tiết mục giải trí trên TV.
"Giáo sư Bùi thật biết hưởng thụ nha."
Vừa cầm hột đậu phộng cho vào miệng, Bùi Uyên híp mắt nhìn Đồng Trác Khiêm nói: "Đây coi như phí chẩn đoán của anh."
Những lời này vẫn có lý, anh ta khổ cực vì Đồng Trác Khiêm, cũng chỉ vì sự khiêu chiến của mình trong y học mà thôi.
Đồng Trác Khiêm cảm thấy như vậy cũng được, anh đi tới tủ rượu lấy một chai rượu đỏ đưa cho Bùi Uyên, nói: "Rượu vang năm 97, đưa cho anh."
Trong giây phút Bùi Uyên nhìn thấy chai rượu, ánh mắt như phát sáng
Đồng Trác Khiêm chợt cảm thấy hơi lạnh, là do đang kinh hãi hay là cái gì, anh cũng không biết.
Anh chỉ biết, trong giây phút cô hộc máu ra, tim của anh dường như cũng ngừng lại, không thể chuyển động.
Anh đưa đôi tay, tiếp xúc với làn da lạnh lẽo của Phục Linh, anh cảm thấy hình như mình đang vuốt một khối băng, từ từ đống kết thân thể anh.
Bỗng dưng, Đồng Trác Khiêm xoay người, cặp mắt đỏ thẵm nhìn Bùi Uyên, “Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Bùi Uyên không chút hoang mang tránh né chướng ngại vật là Đồng Trác Khiêm, đi đến đầu giường của fe kiểm tra tình hình cô.
Không có gì là không đúng.
Nhưng thân thể cô lại trở nên lạnh lẽo, trong miệng vẫn khạc ra dòng máu đen thẫm.
Dáng vẻ như vậy đúng thật là trúng kịch độc.
Anh gầm lên giận dữ làm kinh động đến Đồng phu nhân đang nghỉ ngơi ở lầu dưới, lập tức chạy lên lầu gõ cửa.
“Trác Khiêm, chuyện gì xảy ra thế?”
Cả người Đồng Trác Khiêm run lên.
“Không có việc gì…”
“Con mở cửa ra, mẹ vào nhìn một chút.”
“Mẹ, mẹ đi nghỉ ngơi đi, Bùi Uyên đang kiểm tra thân thể của Phục Linh, không được quấy rầy.”
Tiếng gõ cửa tạm dừng lại, Đồng phu nhân thở dài: “Vậy con tiếp tục đi, đúng lúc dì Vương tìm mẹ chơi mạt chược, mẹ đi một lát.”
“Được, cẩn thận một chút, gọi nhiều người đi theo.”
Đồng phu nhân không trả lời, đôi dép bông nhẹ nhàng bước đi không chút tiếng động nào.
Lúc lâu sau, Đồng Trác Khiêm cũng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.
Làm sao anh có thể để cho mẹ nhìn thấy tình trạng của Phục Linh bây giờ.
Toàn thân lạnh lẽo, sắc môi trắng bệch, miệng sùi bọt mép và máu đen, y như một người đã chết.
Anh sợ hãi đi đến ôm lấy cô, sau đó muốn đi ra ngoài nhưng một đôi tay đã giữ lại anh, “Đồng gia, đây là phản ứng bình thường, anh đừng sợ, một lát nữa sẽ tốt thôi.”
“Chờ con mẹ anh, cút ngay!” Anh nổi giận gầm lên, Đồng Trác Khiêm ôm Phục Linh đi tiếp.
“Đồng gia, nếu anh đột ngột mang cô ấy thì chỉ hại cô ấy thôi.”
Đồng Trác Khiêm quay đầu lại, đôi mắt đỏ thẫm như một con thú dữ, “Vậy anh nói ông đây biết, phải làm sao hả? Phải làm sao để cô ấy có thể bình thường trở lại, hả?”
Này *** là một vấn đề lớn!
Bùi Uyên im lặng, chuyện này khiến đầu óc anh ta rất đau, anh ta phải làm thế nào để anh có thể hiểu được đây chính là biểu hiện của thuốc giải đây?
Đoán chắc người này sẽ không tin, rõ ràng là một người đàn ông thông minh như vậy, nhưng chỉ vì người phụ nữ trước mắt mà không thể khống chế được.
Tình yêu quả thật là thứ thần kỳ nhất trên thế giới này.
“Đồng gia, Bùi Uyên tôi lấy đầu ra bảo đảm với anh, anh để Mạnh tiểu thư xuống, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì hết, vi khuẩn trong cơ thể cô ấy tôi đã nghiên cứu lâu rồi, mặc dù hôm nay mới là lần giải độc thực tế đầu tiên nhưng chắc chắn không sao hết, anh yên tâm, vừa rồi cô ấy phun máu đen chỉ là bình thường thôi, đó là phác tác của thuốc, đang giúp cô ấy tống hết độc ra ngoài mà thôi.”
Đồng Trác Khiêm híp mắt lại, ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, giống như con chim ưng đang đi tìm mồi.
“Nếu như hôm nay cô ấy không thể tốt hơn, tôi sẽ cho anh đi theo cô ấy.”
Toàn thân Bùi Uyên chấn động, anh ta tuyệt đối sẽ không ngu cho là Đồng Trác Khiêm đang nói đùa, người đàn ông này chính trực, dũng cảm, nhưng rất âm trầm, tàn nhẫn.
Ngay sau đó, anh ta cười cười: “Vậy thì anh đi với cô ấy đi, tôi không có phúc phận đó.”
Đồng Trác Khiêm không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng để Phục Linh xuống.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, miệng Đồng Trác Khiêm vẫn nhả ra toàn là máu đen, nhìn thấy mà ghê rợn, Đồng Trác Khiêm cũng càng ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Bỗng dưng, vẻ mặt Bùi Uyên tràn đầy vui mừng, sau đó trong ánh mắt giết người của Đồng Trác Khiêm, tay Bùi Uyên chạm vào trán Phục Linh.
“Cơ thể cô ấy bắt đầu ấm lại rồi!”
Đồng Trác Khiêm cũng bị lời nói này kéo thần trí lại, lập tức sờ lên gò má Phục Linh.
Bàn tay anh bao lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cảm nhận rõ ràng hơi lạnh trong người cô đã tản đi, sau đó anh dùng một tay khác lau khóe miệng cô đã ít máu đi.
“Đồng Trác Khiêm, em phải thật khỏe cho ông đây.” Còn có em bé trong bụng nữa, đáy lòng anh nói thêm một câu.
Bùi Uyên nhìn anh kỳ quái, sau đó chăm chú vào biến hóa của Phục Linh, sắc mặt vui mừng ngày càng nhiều, cuối cùng anh ta vui mừng vỗ mạnh, tiếng vang rất lớn.
“Tốt lắm!”
Giống như một cú đánh vào đầu Đồng Trác Khiêm, anh ôm lấy thân thể Phục Linh, cảm nhận hơi ấm từ cô và hơi thở đều đặn của cô.
Trái tim như từ vách đá rơi xuống dất, bình tĩnh một cách lạ thường.
Cũng may, cũng may… cũng may cái gì, Đồng Trác Khiêm cũng không nói ra được, trong giây phút đó, trái tim anh cũng giống như cô bắt đầu khôi phục lại, sau một thời gian dài vi khuẩn ở trong cơ thể cô, rốt cuộc sau câu nói tốt lắm của Bùi Uyên đã từ từ biến mất, tất cả đã bình thường.
Có hơi thở yếu ớt vang lên, Đồng Trác Khiêm cúi đầu nhìn người trong ngực từ từ tỉnh lại.
Ánh mắt cô mang theo tầng sương mù bao phủ đầy mê người, cũng như là một vũng đầm sâu, thấy rõ nhưng vẫn muốn bước vào.
Môi cô vẫn còn trắng bệch, giống như là vừa mới khỏi bệnh, nhìn mọi chuyện trước mắt, Phục Linh không hiểu vì sao.
"Đây là thế nào.... sau khi nói xong, cô giật mình tại sao giọng nói mình khàn khàn như vậy, sau đó cô nhìn Đồng Trác Khiêm hung ác nói: "Anh không phải tranh thủ lúc em ngủ cướp chăn chứ, tất cả là do anh làm em bị cảm?"
âm thanh này đã thể hiện được tinh thần, sức lực mạnh mẽ.
Ánh mắt Đồng Trác Khiêm mừng rỡ như điên, sau đó hôn xuống đôi môi trắng bệch, cuồng bạo như một trận bão quét qua, muốn đoạt lấy tất cả ngọt ngào của cô.
Phục Linh hơi kinh ngạc, cô không hiểu tại sao đang tức giận mà Đồng Trác Khiêm lại vui vẻ như thế?
Nụ hôn của anh quá bá đạo, quá kịch liệt, làm cô không có thời gian lấy hơi, vất vả lắm mới ngừng lại một chút, không ngờ người kia lại vô sỉ chặn lại lần nữa.
Phục Linh muốn tránh ra nhưng sức lực không đủ, đầu óc choáng váng lại muốn té xỉu.
Đồng Trác Khiêm kinh hãi, lập tức ôm lấy cô, chuẩn bị kêu Bùi Uyên, quay đầu lại phát hiện từ giây phút bọn họ hôn nhau Bùi Uyên đã chạy đi lánh người rồi.
Mà trong lúc anh cuống quít thì đột nhiên anh phát hiện, gương mặt của người "té xỉu" hình như hơi giật giật.
Bỗng dưng anh cười tà một cái, đôi tay sờ đến nơi mềm mại của cô.
"Hôn mê xong, tỉnh dậy lại cản trở ông đây làm việc..." nói xong lưc trên tay càng dùng sức hơn.
Cơ thể Phục Linh run rẩy, cuối cùng cũng không ngăn được Đồng Trác Khiêm đành phải đầu hàng nhận thua.
"Được rồi gia, em thật sự rất mệt, anh để cho em nghỉ ngơi chút đi."
Đồng Trác Khiêm buồn cười buông cô ra, vốn là không có ý định giày vò cô mà, chính cô muốn làm chuyện xấu, anh chỉ trừng phạt nhỏ thôi.
"Được rồi, em nghỉ ngơi đi, anh đi xem mẹ một chút."
"Nhanh đi đi." Phục Linh hận anh không thể đi nhanh lên.
nói thật, cô rất mệt mỏi đấy.
rõ ràng không làm gì hết mà lại thấy mệt, tay chân đều không còn sức lực nào, cả người như bị xe cán qua, hơn nữa còn có....
cô nâng đôi tây lên thở ra một hơi, một mùi khó chịu xông vào mũi cô, khiến cô nhíu mày.
"**, có phải miệng Đồng Trác Khiêm có bệnh, lây cho mình rồi hay không?"
Nghĩ lại, không thể nào, vừa rồi thân mật như vậy, mà không có ghét bỏ? Dù sao Phục Linh rất ghét cái mùi này, lập tức mang dép vào đi vào nhà vệ sinh súc miệng.
Đồng phu nhân cũng không có đi chơi mạt chược với ai, chỉ dẫn theo vệ sĩ đi mua đồ ăn xong dạo một vòng rồi về.
Đúng lúc gặp được Bùi Uyên đang đi ra, lập tức kéo vị chuyên gia nổi danh y học này lại, "Giáo sư Bùi, tôi ngưỡng mộ cậu đã lâu, hôm nay tôi xuống bếp nấu ăn, cậu ăn xong rồi hãy đi."
Bùi Uyên đổ mồ hôi ròng ròng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, muốn lập tức rời đi.
Mà Đồng phu nhân cũng không có cái loại ngưỡng mộ gì, chỉ muốn giữ Bùi Uyên lại ăn cơm, sau đó thăm dò vài tin tức trong miệng Bùi Uyên.
Con trai bà không để cho bà biết sức khỏe của Phúc Linh, vậy thì bà phải tự thân vận động thôi?
"Bác gái nói đùa rồi, cháu và Đồng Trác Khiêm chỉ là bạn bè, không có gì để ngưỡng mộ hết, bác xem cháu là vãn bối là được rồi."
Đồng phu nhân cười tươi, sau đó kéo Bùi Uyên vào nhà, đóng cửa lại, nhanh chóng đi vào phòng bếp.
"Được rồi, tiểu Bùi này, cậu ngồi đây chơi, bác đi nấu cơm, cậu ăn xong cũng đừng đi vội, người trẻ tuổi phải chú ý sức khỏe."
nói chưa hết lời thì người đã ở trong phòng bếp, cửa phòng bếp cũng được đóng lại.
Kết cục như vậy khiến gương mặt Bùi Uyên giật giật mãnh liệt.
Lần này, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.
Mày nghĩ đi, người ta kêu mày ở lại ăn cơm, mà mày không nói tiếng nào đã bỏ đi thì còn là người ra ngoài làm chuyện lớn sao?
Mày nghĩ không đi, lớ lát nữa trên bàn cơm Đồng phu nhân hỏi này hỏi kia thì sao, trả lời thế nào mới vẹn toàn đôi bên? Cái vấn đề này còn hao tâm tổn trí hơn giải một bài toán.
Thôi, Bùi Uyên lắc đầu một cái, chấp nhận ngồi xuống sofa trong phòng khách nhà họ Đồng.
Mà Đòng gia, vừa chạy xuống thì nhìn thấy dáng vẻ hả hê của Bùi Uyên, giống như là đang ở nhà mình, nhấp miếng rượu, xem tiết mục giải trí trên TV.
"Giáo sư Bùi thật biết hưởng thụ nha."
Vừa cầm hột đậu phộng cho vào miệng, Bùi Uyên híp mắt nhìn Đồng Trác Khiêm nói: "Đây coi như phí chẩn đoán của anh."
Những lời này vẫn có lý, anh ta khổ cực vì Đồng Trác Khiêm, cũng chỉ vì sự khiêu chiến của mình trong y học mà thôi.
Đồng Trác Khiêm cảm thấy như vậy cũng được, anh đi tới tủ rượu lấy một chai rượu đỏ đưa cho Bùi Uyên, nói: "Rượu vang năm 97, đưa cho anh."
Trong giây phút Bùi Uyên nhìn thấy chai rượu, ánh mắt như phát sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.