Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 141: Tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về
Giáp Đồng
01/08/2015
"Cha, cha tỉnh tỉnh, con là Phục Linh, con trở về gặp mọi người."
Trong phòng, Phục Linh còn đang lôi kéo tay Mạnh Thiệu Đình khóc, người nằm trên giường cũng vẫn không có một chút động tĩnh như cũ, vẻ mặt Phục Linh từ từ bắt đầu hoảng loạn.
Tại sao bất động? Tại sao lắc lâu như vậy kêu lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có?
Nhưng hô hấp vẫn còn, nghĩ đến điểm này, Phục Linh thoáng thở ra một hơi, trong lòng sợ hãi, vội vàng xoay người kéo cánh tay Đồng Trác Khiêm nói: "Giúp em."
"Được."
"Dẫn cha em đi."
"Đi? Chạy đi đâu?" Tiếng gầm gừ thật to đột nhiên truyền đến, cửa phòng độc lập xa hoa bị người đẩy ra từ bên ngoài, Đồng Hoa Triệu mặc áo khoác màu đen đi vào, dẫn theo người đầu mũ Tước Sĩ nước Anh, cả người làm cho người ta nhìn mà sợ, nhìn thấy Đồng Hoa Triệu đi vào, Đồng Trác Khiêm chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, môi mỏng khẽ mở: "Đây là ông làm?"
"Người làm con trai đang chất vấn người làm cha này sao?"
Đồng Trác Khiêm cười lạnh một tiếng: "Cha? Năm năm trước ông vọng tưởng giết chết vợ tôi và đứa nhỏ trong bụng, sau đó, giam lỏng mẹ của tôi năm năm, cho đến hiện tại, mẹ của tôi cũng chưa từng ra khỏi ngôi biệt thự kia, ông vì một ít đồ vật mà vứt đi nhiều đồ như vậy, thậm chí vợ thậm chí con trai hoặc là nhiều hơn, ông có tư cách gì nói là cha của tôi?"
Đối mặt với từng chữ chất vấn châu ngọc của Đồng Trác Khiêm, Đồng Hoa Triệu đột nhiên có chút nói không ra lời.
Ông ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nhưng mà chỉ đúng là vì người phụ nữ gọi là Lang Phàm đó.
Bao lâu không có gặp bà? Ấn tượng lúc mới gặp gỡ bà là dáng vẻ trong khí khái hào hùng không mất dịu dàng, sau đó hình ảnh vừa chuyển, là ánh mắt hận ý ngập trời của bà.
Lòng của Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, tay của ông giơ lên, có chút run rẩy chỉ vào Đồng Trác Khiêm nói: "Mày cút khỏi chỗ này ngay lập tức cho tao!"
"Tôi tự nhiên sẽ đi, trước đó tôi sẽ dẫn Phục Linh còn có cha của cô ấy đi."
"Vọng tưởng!" Đồng Hoa Triệu lớn tiếng quát lớn, ngón tay chỉ hướng Mạnh Phục Linh: "Cô, hôm nay cũng phải ở lại chỗ này, người tới, mang ra ngoài."
Bước chân sau lưng truyền đến một tiếng, hai người áo đen dẫn Mẫn Văn Quân mặc quần áo màu trắng ra ngoài.
Dáng vẻ của bà hình như không thật sự tỉnh táo, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong phòng, nước mắt lập tức khống chế không được mà chảy ra.
Bà nói: "Con gái, rốt cuộc mẹ cũng mơ thấy con."
Phục Linh đột nhiên khóc lên, âm thanh yếu ớt từ từ càng lúc càng lớn trong phòng, sau đó cô há hốc miệng, lại không kêu được một chữ.
"Mẹ ——"
Một tiếng kia, giống như mê sảng trong mơ, Mẫn Văn Quân khóc càng thêm lớn tiếng, vẻ mặt lập tức lại kinh hoảng lần nữa: "Phục Linh, con đi nhanh, đi nhanh, Đồng Hoa Triệu muốn giết con, đi nhanh, đi nhanh."
Nhìn bộ dạng kia của mẹ, ở bên trong lòng của Phục Linh càng đau đớn, nhìn mẹ không bằng ung dung hoa quý như lúc trước nữa, mà lúc này bà giống như một bà lão thần chí không rõ, nhìn làm cho đáy lòng người ta sinh sóng gợn.
"Rốt cuộc ông đã làm gì mẹ tôi?"
Đồng Hoa Triệu không trả lời cô, mà nói: "Tôi rất muốn cho cô ở lại chăm sóc mẹ của mình."
"Nói nhảm!" Một âm thanh không hề vụn vặt âm từ ngoài cửa sổ truyền đến, âm thanh đinh đinh đương đương lập tức truyền vào trong lỗ tai mọi người, chị cả cường hào chuẩn bị giá lâm, toàn thân cao thấp treo đầy đồ trang sức hoàng kim, Hoa Chân nhìn cảnh tượng trước mắt, tức giận trong bụng cũng lăn lộn ngập trời.
"Chăm sóc em gái ông ấy, ngược lại hiện tại tôi thật sự rất muốn chăm sóc thủ hạ của ông một chút, nhìn không hiểu chuyện, tay lão già cũng gãi đỏ ——"
Mà cũng chính trong nháy mắt Hoa Chân dứt lời kia, bóng dáng màu vàng chỉ một thoáng hóa thành một vệt sáng thoáng qua rồi biến mất cắm vào bảo vệ áp giải bên cạnh Mẫn Văn Quân ở một bên của Đồng Hoa Triệu.
Rắc rắc.
Có tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, Đồng Hoa Triệu vẫn còn ở giữa ngây ngẩn, hai người người áo đen áp giải bên cạnh Mẫn Văn Quân đã tứ chi quỷ dị nằm ở trên đất, mà Mẫn Văn Quân thần thái điên cuồng đã hôn mê ở trong lồng ngực Hoa Chân.
"Mẹ ——" Phục Linh bị sợ đến mức thét một tiếng kinh hãi.
"Gào cái rắm, người còn không có chết, cho bà đây lấy chút khí thế ra ngoài, đừng làm cho lão già này cho người coi thường nữa!" Hoa Chân gầm lên một tiếng, Phục Linh lập tức an tâm thu chân về, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng Đồng Hoa Triệu: "Rốt cuộc ông tiêm cho cha tôi thứ gì?"
"Cô là Hoa Chân sao?" Đồng Hoa Triệu nhẹ nhàng nói, làm như tán thưởng nhìn Hoa Chân, tiếp theo sau đó nói: "Không hỗ đã từng là người phụ nữ của Long Thanh Tường, quả nhiên có chút can đảm khí phách!"
Thân thể Hoa Chân đột nhiên run lên, sau đó cô đột nhiên nở nụ cười, cổ tay giật giật có chút chua xót, đồ trang sức hoàng kim chế tạo mạnh mẽ vang leng keng ở trên người.
"Ông biết hắn? Chỉ là ông có biết hắn và tôi không liên hệ nhau hay không, đến lúc đó ông nói câu tôi đã từng là người phụ nữ của hắn có thể sẽ có chút hiểu lầm, ngay cả tay hắn cũng chưa sờ qua, tại sao có thể gọi người phụ nữ? Nếu như vậy, vậy tôi đây cách mắt nhìn một người đàn ông thật lâu, không chừng sẽ mang thai."
"Không biết liêm sỉ!" Đồng Hoa Triệu nói, sau đó giật giật cổ tay: "Ta không muốn nói nhảm quá nhiều ở chỗ này với các người, các người cho là chỉ bằng ba người các người là có thể mang theo hai người nửa chết nửa sống này rời đi sao? Ta nói cho các người biết, đây là vọng tưởng!"
"Dạ!" Phục Linh rất là đồng ý ý kiến của ông ta: "Chỗ này là địa bàn của ông, ông có thể sắp xếp vô số người ở dưới, nhưng bây giờ ông có thể bảo đảm an toàn của mình sao?"
Đây là đang uy hiếp trắng trợn, Hoa Chân đứng ở bên người ông ta chính là uy hiếp lớn nhất.
Ông ta có một vạn lý do có thể tin tưởng, trước khi ngững người kia đến, Hoa Chân có năng lực giết chết ông ta.
Nhưng ——
Đồng Hoa Triệu cười lạnh nói: "Mạnh Phục Linh, cô cũng đừng quên trên tay ta còn có cái gì, giá cao cô không kham nổi đâu!"
Tranh Tranh!
Nghĩ đến khả năng đó, cả người Phục Linh đột nhiên run lên.
Sau lưng đột nhiên có hơi thở đàn ông ấm áp đánh tới, ôm lấy hông của cô, cho cô một điểm an toàn yên tâm thoải mái, sau đó anh nói.
"Ngay cả cháu của mình ông cũng muốn lợi dụng sao?"
Đồng Hoa Triệu chấn động, ngay tiếp theo Phục Linh cũng chấn động.
Anh biết! Thì ra cái gì anh cũng biết! Nhưng hiện tại cô không có tinh lực gì đuổi theo hỏi mấy thứ này, bây giờ cô chỉ muốn lập tức giải quyết chuyện trước mắt đi, sau đó đi tìm người có thể trị hết bệnh của cha mẹ cô.
Không có gì quan trọng hơn bây giờ, giống như theo lời Đồng Trác Khiêm, cho dù Đồng Hoa Triệu độc ác thế nào, cũng sẽ không ác độc đến mức động thủ với một đứa bé, huống hồ là đứa bé kia.
"Hai người kia, ta cho phép mang người đi, nhưng nửa tháng sau hai người các người đơn độc tới nhà họ Đồng một chuyến." Dứt lời, không có ở cho ba người cơ hội nói chuyện rồi rời đi.
Một phòng yên tĩnh.
"Anh rất vui vẻ." Hồi lâu, Đồng Trác Khiêm đột nhiên thản nhiên nói, hình như cho tới bây giờ trong giọng nói cũng không thỏa mãn: "Anh từng thấy đứa bé kia ở Italy, khéo léo đáng yêu hiểu lễ phép, dáng dấp rất giống anh, sau đó anh cho người đi thăm dò tin tức của nó, sau đó ——"
"Sau khi lấy được tin tức kia, anh cảm thấy được đời anh cứ như vậy cũng đủ rồi, dù hiện tại anh mất đi tất cả quyền thế và tiền bạc đang có thì anh cũng cảm thấy đáng, chỉ cần biết rằng đứa bé kia còn sống tốt như vậy là đủ rồi."
Phục Linh phát hiện, cô chưa từng thích khóc như hôm nay vậy, giống như muốn khóc đủ cho chuyện đau lòng của cả đời này, muốn khóc lên tất cả uất ức trong lòng cũng.
Sau đó cô khóc mệt, ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi ở trong lồng ngực của Đồng Trác Khiêm, khóe miệng mỉm cười, giống như một đứa mơ mộng đẹp.
"Anh mang theo bọn họ trở về trước, Lạc Lịch tới Trung Quốc, tôi đến sân bay đón anh ấy."
Đồng Trác Khiêm lại nhíu mày nhìn Hoa Chân: "Một đấng mày râu như anh ta còn có thể không tìm được đường sao?"
Hoa Chân có chút bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó xoay người rời đi, trời mới biết nếu như cô không đi đón anh ta, sẽ bị người đàn ông dài dòng đó nháo thành cái dạng gì nữa, vẫn nên đi một chuyến để tránh tai họa thôi.
Xe từ từ rời đi trong ánh mắt Đồng Hoa Triệu ở trên ban công khách sạn, nhìn bóng bọn họ rời đi, Đồng Hoa Triệu thở ra một hơi thật sâu.
"Đã nhiều năm như vậy, bà cũng nên trở về tới gặp ta rồi, mang đứa bé kia đến biệt thự, bồi phu nhân một chút thôi."
"Vâng."
——
Provence, nước Italy.
Đây là một đất nước thuộc về màu tím của cỏ Lavender, hoa hướng dương và cỏ Lavender khắp núi đồi giống như xinh đẹp nhưng vô cùng đối lập, chiếm cứ một đầu của mình, một bên màu vàng xinh đẹp, một bên màu tím ưu nhã.
Giống như một cảnh cánh hoa bay đầy trời trong mơ.
Đây là một trấn nhỏ gần biên giới thành phố Provence nhất, ở trên trấn sát biên giới nhất, trồng trọt một vùng lớn hoa hướng dương và cỏ Lavender, ở giữa có một con đường nhỏ yên tĩnh, mỗi ngày người của trấn này đều sẽ có người nhìn thấy một người phụ nữ Phương Đông ra ngoài từ con đường này, sau đó đến hoàng hôn lại đi vào.
Ở trong đó, có chỗ ở của người phụ nữ kia, một căn nhà lớn, trang nhã cao quý, núp ở trong biển hoa.
Hoàng hôn mặt trời lặn, người phụ nữ mặc sườn xám tản ra hơi thở đặc biệt của người phụ nữ Phương Đông đi vào chỗ ở của bà.
Bà đi tới trước tủ rượu, lấy ra một chai rượu đỏ xem ra cất kỹ thật lâu, sau đó mở ra, mùi rượu lập tức tràn ngập bốn phía ở trong phòng, sau đó, nghe được giọng nói trong trẻo dịu dàng của bà.
"Chỗ này của tôi thật lâu không có tới khách, hôm nay khách tới, chai rượu đỏ này có thể mở nắp rồi."
"Bà cần phải trở về rồi." Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ sau rèm cửa sổ, trầm thấp khàn khàn.
"Nhà của tôi ở chỗ này, về chỗ nào?" Người phụ nữ cười tươi rồi nói, không vì lời nói của người đàn ông mà thay đổi ý định, bà cầm hai ly rượu, sau đó ngã xuống trên ghế salon, tự nhiên cầm rượu nhấp một hớp: "Rượu ở chỗ này, uống hay không uống, tùy ý ông."
"Bà cứ cố chấp như vậy sao?" Người đàn ông vẫn còn nói chuyện.
Người phụ nữ nhẹ nhàng linh hoạt nhắm hai mắt lại, một đôi chân thon dài đặt trên ghế sa lon, bắt đầu giả vờ ngủ say.
Người đàn ông sau rèm cửa sổ hình như đang ẩn nhẫn gì đó, qua hồi lâu, hình như cũng chờ đến khi người phụ nữ sắp ngủ thiếp đi, ông ta mới nói: "Qua nhiều năm như vậy, không phải bà vẫn luôn tìm kiếm con gái của mình sao?"
Oành ——
Tiếng ly rượu đỏ rơi xuống đất vô cùng thanh thúy, giá thành ly thủy tinh này không rẻ cứ như vậy rơi thành mảnh vụn trên mặt đất, ánh mắt của người phụ nữ đột nhiên mở ra, thật sự giống như bị kích thích.
"Nói tiếp!"
Người đàn ông cũng không nói chuyện nữa, hình như nhảy xuống cửa sổ rời đi, chỉ để lại một lời nói trầm thấp nghẹn ngào.
"Lang Phàm, tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về!"
Trong phòng, Phục Linh còn đang lôi kéo tay Mạnh Thiệu Đình khóc, người nằm trên giường cũng vẫn không có một chút động tĩnh như cũ, vẻ mặt Phục Linh từ từ bắt đầu hoảng loạn.
Tại sao bất động? Tại sao lắc lâu như vậy kêu lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có?
Nhưng hô hấp vẫn còn, nghĩ đến điểm này, Phục Linh thoáng thở ra một hơi, trong lòng sợ hãi, vội vàng xoay người kéo cánh tay Đồng Trác Khiêm nói: "Giúp em."
"Được."
"Dẫn cha em đi."
"Đi? Chạy đi đâu?" Tiếng gầm gừ thật to đột nhiên truyền đến, cửa phòng độc lập xa hoa bị người đẩy ra từ bên ngoài, Đồng Hoa Triệu mặc áo khoác màu đen đi vào, dẫn theo người đầu mũ Tước Sĩ nước Anh, cả người làm cho người ta nhìn mà sợ, nhìn thấy Đồng Hoa Triệu đi vào, Đồng Trác Khiêm chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, môi mỏng khẽ mở: "Đây là ông làm?"
"Người làm con trai đang chất vấn người làm cha này sao?"
Đồng Trác Khiêm cười lạnh một tiếng: "Cha? Năm năm trước ông vọng tưởng giết chết vợ tôi và đứa nhỏ trong bụng, sau đó, giam lỏng mẹ của tôi năm năm, cho đến hiện tại, mẹ của tôi cũng chưa từng ra khỏi ngôi biệt thự kia, ông vì một ít đồ vật mà vứt đi nhiều đồ như vậy, thậm chí vợ thậm chí con trai hoặc là nhiều hơn, ông có tư cách gì nói là cha của tôi?"
Đối mặt với từng chữ chất vấn châu ngọc của Đồng Trác Khiêm, Đồng Hoa Triệu đột nhiên có chút nói không ra lời.
Ông ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nhưng mà chỉ đúng là vì người phụ nữ gọi là Lang Phàm đó.
Bao lâu không có gặp bà? Ấn tượng lúc mới gặp gỡ bà là dáng vẻ trong khí khái hào hùng không mất dịu dàng, sau đó hình ảnh vừa chuyển, là ánh mắt hận ý ngập trời của bà.
Lòng của Đồng Hoa Triệu đột nhiên run lên, tay của ông giơ lên, có chút run rẩy chỉ vào Đồng Trác Khiêm nói: "Mày cút khỏi chỗ này ngay lập tức cho tao!"
"Tôi tự nhiên sẽ đi, trước đó tôi sẽ dẫn Phục Linh còn có cha của cô ấy đi."
"Vọng tưởng!" Đồng Hoa Triệu lớn tiếng quát lớn, ngón tay chỉ hướng Mạnh Phục Linh: "Cô, hôm nay cũng phải ở lại chỗ này, người tới, mang ra ngoài."
Bước chân sau lưng truyền đến một tiếng, hai người áo đen dẫn Mẫn Văn Quân mặc quần áo màu trắng ra ngoài.
Dáng vẻ của bà hình như không thật sự tỉnh táo, khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trong phòng, nước mắt lập tức khống chế không được mà chảy ra.
Bà nói: "Con gái, rốt cuộc mẹ cũng mơ thấy con."
Phục Linh đột nhiên khóc lên, âm thanh yếu ớt từ từ càng lúc càng lớn trong phòng, sau đó cô há hốc miệng, lại không kêu được một chữ.
"Mẹ ——"
Một tiếng kia, giống như mê sảng trong mơ, Mẫn Văn Quân khóc càng thêm lớn tiếng, vẻ mặt lập tức lại kinh hoảng lần nữa: "Phục Linh, con đi nhanh, đi nhanh, Đồng Hoa Triệu muốn giết con, đi nhanh, đi nhanh."
Nhìn bộ dạng kia của mẹ, ở bên trong lòng của Phục Linh càng đau đớn, nhìn mẹ không bằng ung dung hoa quý như lúc trước nữa, mà lúc này bà giống như một bà lão thần chí không rõ, nhìn làm cho đáy lòng người ta sinh sóng gợn.
"Rốt cuộc ông đã làm gì mẹ tôi?"
Đồng Hoa Triệu không trả lời cô, mà nói: "Tôi rất muốn cho cô ở lại chăm sóc mẹ của mình."
"Nói nhảm!" Một âm thanh không hề vụn vặt âm từ ngoài cửa sổ truyền đến, âm thanh đinh đinh đương đương lập tức truyền vào trong lỗ tai mọi người, chị cả cường hào chuẩn bị giá lâm, toàn thân cao thấp treo đầy đồ trang sức hoàng kim, Hoa Chân nhìn cảnh tượng trước mắt, tức giận trong bụng cũng lăn lộn ngập trời.
"Chăm sóc em gái ông ấy, ngược lại hiện tại tôi thật sự rất muốn chăm sóc thủ hạ của ông một chút, nhìn không hiểu chuyện, tay lão già cũng gãi đỏ ——"
Mà cũng chính trong nháy mắt Hoa Chân dứt lời kia, bóng dáng màu vàng chỉ một thoáng hóa thành một vệt sáng thoáng qua rồi biến mất cắm vào bảo vệ áp giải bên cạnh Mẫn Văn Quân ở một bên của Đồng Hoa Triệu.
Rắc rắc.
Có tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, Đồng Hoa Triệu vẫn còn ở giữa ngây ngẩn, hai người người áo đen áp giải bên cạnh Mẫn Văn Quân đã tứ chi quỷ dị nằm ở trên đất, mà Mẫn Văn Quân thần thái điên cuồng đã hôn mê ở trong lồng ngực Hoa Chân.
"Mẹ ——" Phục Linh bị sợ đến mức thét một tiếng kinh hãi.
"Gào cái rắm, người còn không có chết, cho bà đây lấy chút khí thế ra ngoài, đừng làm cho lão già này cho người coi thường nữa!" Hoa Chân gầm lên một tiếng, Phục Linh lập tức an tâm thu chân về, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng Đồng Hoa Triệu: "Rốt cuộc ông tiêm cho cha tôi thứ gì?"
"Cô là Hoa Chân sao?" Đồng Hoa Triệu nhẹ nhàng nói, làm như tán thưởng nhìn Hoa Chân, tiếp theo sau đó nói: "Không hỗ đã từng là người phụ nữ của Long Thanh Tường, quả nhiên có chút can đảm khí phách!"
Thân thể Hoa Chân đột nhiên run lên, sau đó cô đột nhiên nở nụ cười, cổ tay giật giật có chút chua xót, đồ trang sức hoàng kim chế tạo mạnh mẽ vang leng keng ở trên người.
"Ông biết hắn? Chỉ là ông có biết hắn và tôi không liên hệ nhau hay không, đến lúc đó ông nói câu tôi đã từng là người phụ nữ của hắn có thể sẽ có chút hiểu lầm, ngay cả tay hắn cũng chưa sờ qua, tại sao có thể gọi người phụ nữ? Nếu như vậy, vậy tôi đây cách mắt nhìn một người đàn ông thật lâu, không chừng sẽ mang thai."
"Không biết liêm sỉ!" Đồng Hoa Triệu nói, sau đó giật giật cổ tay: "Ta không muốn nói nhảm quá nhiều ở chỗ này với các người, các người cho là chỉ bằng ba người các người là có thể mang theo hai người nửa chết nửa sống này rời đi sao? Ta nói cho các người biết, đây là vọng tưởng!"
"Dạ!" Phục Linh rất là đồng ý ý kiến của ông ta: "Chỗ này là địa bàn của ông, ông có thể sắp xếp vô số người ở dưới, nhưng bây giờ ông có thể bảo đảm an toàn của mình sao?"
Đây là đang uy hiếp trắng trợn, Hoa Chân đứng ở bên người ông ta chính là uy hiếp lớn nhất.
Ông ta có một vạn lý do có thể tin tưởng, trước khi ngững người kia đến, Hoa Chân có năng lực giết chết ông ta.
Nhưng ——
Đồng Hoa Triệu cười lạnh nói: "Mạnh Phục Linh, cô cũng đừng quên trên tay ta còn có cái gì, giá cao cô không kham nổi đâu!"
Tranh Tranh!
Nghĩ đến khả năng đó, cả người Phục Linh đột nhiên run lên.
Sau lưng đột nhiên có hơi thở đàn ông ấm áp đánh tới, ôm lấy hông của cô, cho cô một điểm an toàn yên tâm thoải mái, sau đó anh nói.
"Ngay cả cháu của mình ông cũng muốn lợi dụng sao?"
Đồng Hoa Triệu chấn động, ngay tiếp theo Phục Linh cũng chấn động.
Anh biết! Thì ra cái gì anh cũng biết! Nhưng hiện tại cô không có tinh lực gì đuổi theo hỏi mấy thứ này, bây giờ cô chỉ muốn lập tức giải quyết chuyện trước mắt đi, sau đó đi tìm người có thể trị hết bệnh của cha mẹ cô.
Không có gì quan trọng hơn bây giờ, giống như theo lời Đồng Trác Khiêm, cho dù Đồng Hoa Triệu độc ác thế nào, cũng sẽ không ác độc đến mức động thủ với một đứa bé, huống hồ là đứa bé kia.
"Hai người kia, ta cho phép mang người đi, nhưng nửa tháng sau hai người các người đơn độc tới nhà họ Đồng một chuyến." Dứt lời, không có ở cho ba người cơ hội nói chuyện rồi rời đi.
Một phòng yên tĩnh.
"Anh rất vui vẻ." Hồi lâu, Đồng Trác Khiêm đột nhiên thản nhiên nói, hình như cho tới bây giờ trong giọng nói cũng không thỏa mãn: "Anh từng thấy đứa bé kia ở Italy, khéo léo đáng yêu hiểu lễ phép, dáng dấp rất giống anh, sau đó anh cho người đi thăm dò tin tức của nó, sau đó ——"
"Sau khi lấy được tin tức kia, anh cảm thấy được đời anh cứ như vậy cũng đủ rồi, dù hiện tại anh mất đi tất cả quyền thế và tiền bạc đang có thì anh cũng cảm thấy đáng, chỉ cần biết rằng đứa bé kia còn sống tốt như vậy là đủ rồi."
Phục Linh phát hiện, cô chưa từng thích khóc như hôm nay vậy, giống như muốn khóc đủ cho chuyện đau lòng của cả đời này, muốn khóc lên tất cả uất ức trong lòng cũng.
Sau đó cô khóc mệt, ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi ở trong lồng ngực của Đồng Trác Khiêm, khóe miệng mỉm cười, giống như một đứa mơ mộng đẹp.
"Anh mang theo bọn họ trở về trước, Lạc Lịch tới Trung Quốc, tôi đến sân bay đón anh ấy."
Đồng Trác Khiêm lại nhíu mày nhìn Hoa Chân: "Một đấng mày râu như anh ta còn có thể không tìm được đường sao?"
Hoa Chân có chút bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó xoay người rời đi, trời mới biết nếu như cô không đi đón anh ta, sẽ bị người đàn ông dài dòng đó nháo thành cái dạng gì nữa, vẫn nên đi một chuyến để tránh tai họa thôi.
Xe từ từ rời đi trong ánh mắt Đồng Hoa Triệu ở trên ban công khách sạn, nhìn bóng bọn họ rời đi, Đồng Hoa Triệu thở ra một hơi thật sâu.
"Đã nhiều năm như vậy, bà cũng nên trở về tới gặp ta rồi, mang đứa bé kia đến biệt thự, bồi phu nhân một chút thôi."
"Vâng."
——
Provence, nước Italy.
Đây là một đất nước thuộc về màu tím của cỏ Lavender, hoa hướng dương và cỏ Lavender khắp núi đồi giống như xinh đẹp nhưng vô cùng đối lập, chiếm cứ một đầu của mình, một bên màu vàng xinh đẹp, một bên màu tím ưu nhã.
Giống như một cảnh cánh hoa bay đầy trời trong mơ.
Đây là một trấn nhỏ gần biên giới thành phố Provence nhất, ở trên trấn sát biên giới nhất, trồng trọt một vùng lớn hoa hướng dương và cỏ Lavender, ở giữa có một con đường nhỏ yên tĩnh, mỗi ngày người của trấn này đều sẽ có người nhìn thấy một người phụ nữ Phương Đông ra ngoài từ con đường này, sau đó đến hoàng hôn lại đi vào.
Ở trong đó, có chỗ ở của người phụ nữ kia, một căn nhà lớn, trang nhã cao quý, núp ở trong biển hoa.
Hoàng hôn mặt trời lặn, người phụ nữ mặc sườn xám tản ra hơi thở đặc biệt của người phụ nữ Phương Đông đi vào chỗ ở của bà.
Bà đi tới trước tủ rượu, lấy ra một chai rượu đỏ xem ra cất kỹ thật lâu, sau đó mở ra, mùi rượu lập tức tràn ngập bốn phía ở trong phòng, sau đó, nghe được giọng nói trong trẻo dịu dàng của bà.
"Chỗ này của tôi thật lâu không có tới khách, hôm nay khách tới, chai rượu đỏ này có thể mở nắp rồi."
"Bà cần phải trở về rồi." Giọng nói của người đàn ông truyền ra từ sau rèm cửa sổ, trầm thấp khàn khàn.
"Nhà của tôi ở chỗ này, về chỗ nào?" Người phụ nữ cười tươi rồi nói, không vì lời nói của người đàn ông mà thay đổi ý định, bà cầm hai ly rượu, sau đó ngã xuống trên ghế salon, tự nhiên cầm rượu nhấp một hớp: "Rượu ở chỗ này, uống hay không uống, tùy ý ông."
"Bà cứ cố chấp như vậy sao?" Người đàn ông vẫn còn nói chuyện.
Người phụ nữ nhẹ nhàng linh hoạt nhắm hai mắt lại, một đôi chân thon dài đặt trên ghế sa lon, bắt đầu giả vờ ngủ say.
Người đàn ông sau rèm cửa sổ hình như đang ẩn nhẫn gì đó, qua hồi lâu, hình như cũng chờ đến khi người phụ nữ sắp ngủ thiếp đi, ông ta mới nói: "Qua nhiều năm như vậy, không phải bà vẫn luôn tìm kiếm con gái của mình sao?"
Oành ——
Tiếng ly rượu đỏ rơi xuống đất vô cùng thanh thúy, giá thành ly thủy tinh này không rẻ cứ như vậy rơi thành mảnh vụn trên mặt đất, ánh mắt của người phụ nữ đột nhiên mở ra, thật sự giống như bị kích thích.
"Nói tiếp!"
Người đàn ông cũng không nói chuyện nữa, hình như nhảy xuống cửa sổ rời đi, chỉ để lại một lời nói trầm thấp nghẹn ngào.
"Lang Phàm, tôi ở thủ đô nghênh đón bà trở về!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.