Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người
Chương 26: Hắn bị ốm
Cô Tịch (Lạc Vĩ Mộc)
09/06/2019
Cô chạy xuống cầu thang, vừa đúng lúc Uông Hy Vấn xiêu vẹo bước vào nhà, dì Mai đang đỡ hắn. Hắn nhìn thấy cô thì né khỏi tay của dì Mai, gọi:
“Em, lại đây!”
Cô hơi ngẩn ra, sau đó cũng bước về phía hắn, hắn dựa vào tay cô, bước lên lầu, người hắn nồng nặc mùi rượu, còn bị ướt.
Cô đỡ hắn dần lên lầu, dì Mai mở cửa phòng, khó khăn lắm cả hai người mới đỡ hắn vào được phòng tắm.
Cô nhìn dì Mai, dì Mai cũng nhìn cô, Uông Hy Vấn say quá, phải làm sao để thay quần áo đây, quần áo đang ướt, để lâu hắn sẽ bị bệnh. Dì Mai ngẩn người một lát thì Uông Hy Vấn nói nhỏ:
“Dì ra ngoài đi, cô ấy giúp tôi là được rồi!”
Thế là dì Mai ra ngoài, ngay cả Hồng Thất cũng không kịp nói câu nào. Hắn tựa người lên bồn rửa tay, trông khá mệt mỏi, trên cánh tay còn bị thương, đúng là cô lúc nãy không để ý, vết thương này là do dao gây ra, máu chảy ướt cả cánh tay hắn.
Hắn nhăn mày giục cô:
“Còn đứng đó làm gì? Cởi áo giúp tôi, tay tôi bị thương rồi!”
Cô cũng chầm chậm làm theo. Cô vốn dĩ thấy rất sợ những vết cắt, nhìn vết thương của chính mình lần trước cô đã rất sợ rồi, vết thương của hắn sâu như vậy, còn thấy thịt bên trong, cô hơi run thật.
Cô tháo từng cúc áo một, cởi xong áo cô chỉ chú ý đến vết thương trên cánh tay của hắn.
Phần còn lại là hắn tự thay, cô chỉ chờ bên ngoài, chọn lấy một bộ quần áo thoải mái cho hắn, im lặng chờ đợi. Khi âm thanh nước chảy vang lên cũng đúng lúc cô khẽ hỏi:
“Sao anh lại bị thương?”
Hỏi xong cô lại thấy rất ngượng. Nhưng hắn cũng đáp:
“Có chút việc. Phiền em lấy bông băng sẵn, băng bó giúp tôi.”
Thời tiết khá lạnh, mà máy sưởi trong phòng hình như hoạt động không tốt nên Hồng Thất thấy khá lạnh. Sau khi chuẩn bị bông băng, cô chọn lại cho hắn một cái áo dày hơn một chút.
Hắn tắm xong, bước ra ngoài với chỉ một cái khăn tắm quấn ngang hông. Hồng Thất ngượng ngùng hơi cúi đầu, đưa quần áo cho hắn. Hắn nhìn qua cô rồi vào phòng thay quần áo.
Lúc trở ra, hắn chưa mặc áo, vết thương trên cánh tay bị chảy máu.
Hắn ngồi xuống giường, ra hiệu cho cô giúp hắn băng bó. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống sát trùng vết thương, chắc là đau lắm. Cô còn nhớ mỗi lần cô thay bông băng trong những lần trước, phải nói là đau đến chảy nước mắt. Cô nhẹ nhàng lau máu, sát trùng bằng cồn, bôi thuốc trị thương, mỗi lần hắn hơi nhăn mày là cô y như rằng sẽ giật mình thu tay lại, sợ làm đau hắn.
Băng ga rô xong vết thương Uông Hy Vấn mặc áo vào. Đúng lúc ấy dì Mai đem một ly nước chanh vào, hắn chỉ uống một ngụm rồi kéo Hồng Thất vào chăn ngủ.
Dì Mai chỉ cười nhẹ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Hồng Thất bị quấn trong chăn cố tìm nơi có thể chui đầu ra, nói:
“Anh bỏ tôi ra!”
Nhưng trái lại với cô, hắm đã nhắm mắt yên bình mà ngủ.
Cô hơi ngẩn ra khi nhìn thấy dáng ngủ hiền hậu của hắn. Đã từng thấy rất nhiều lần, vì sao lần nào cô cũng như cô ngốc chìm đắm vào hắn.
Không sai! Cô đã nhớ lại tất cả.
Hôm đó là một chiều mưa, quán bar Thủy Tinh bị cảnh sát điều tra. Đội cứu hộ đã tìm ra nơi chôn xác của cô bé tội nghiệp năm xưa.
Hôm ấy Uông Hy Vấn đã đến Nga, hắn hoàn toàn không hay biết cô đã được cứu về nhà. Sau khi được Trịnh Thiên báo, hắn ngay lập tức tra định vị của cô, cho người chặn cô ngang trên đường lớn. Cô không về được.
Cha mẹ cô đến sân bay đón cô, không may gặp tai nạn xe thảm khốc mà mất mạng. Cô sau khi được báo tin dữ đã không thể kiềm chế.
Hôm xảy ra tai nạn Hồng Thất tự lấy xe của hắn lái đến thành phố, tay lái của cô yếu, hơn nữa đường chính có rất nhiều xe, cô vì né một chiếc xe hơi phía trước mà tông vào dải phân cách. Chiếc xe hôm đó đã nổ tung khi cô vừa được đưa ra khỏi xe, khói lửa, tiếng khóc đau đớn của cô, Tô Yến Thâm...khung cảnh rối loạn cứ xuất hiện trong đầu Hồng Thất.
Nếu như hôm đó Uông Hy Vấn không cho người cản cô, có lẽ cô sẽ về nhìn cha mẹ lần cuối được.
Cô chợt thay đổi sắc mặt, trừng mắt, cô chỉ muốn đoạt mạng hắn mà thôi.
Đột nhiên hắn mở mắt, đôi mắt xanh ấy như chứa đựng cả một đại dương rộng lớn. Cô tự hỏi, tại sao cha hắn lại cưỡng hiếp mẹ hắn. Người đàn ông đó, thật giống hắn bây giờ? Nhẫn tâm, vô tình...?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cô ngước nhìn hắn, lắc đầu:
“Không có!”
Hắn nhướn mày:
“Vậy sao?”
Cô im lặng, xoay người sang hướng khác, vùi đầu vào chăn ấm. Uông Hy Vấn khoác tay qua eo cô nắm chặt hai cổ tay cô, giống như sợ cô bỏ đi.
Cô thầm nghĩ, người đàn ông này thật bá đạo, đến ngủ cũng không cho người khác chút không gian để giãy giụa.
Nếu cô nhớ không lầm, hắn là chủ mưu đường dây mua bán heroin từ Trung Quốc sang Cam - pu – chia, nếu cô tìm được chứng cứ buộc tội hắn thì cô sẽ có thể khiến hắn vào tù. Cô càn tiếp cận với hắn hơn, làm cho hắn tin tưởng cô, cô sẽ cung cấp thông tin cho cảnh sát, chắc chắn hắn sẽ không thể thoát tội.
Tô Yến Thâm ở nhà cô chờ rất lâu, một buổi sáng tuyết rơi dày, cô nhắn tin cho anh:
“Chúng ta...tạm xa nhau một thời gian được không anh?”
Anh giật mình đứng phắt dậy, mở điện thoại gọi cho một thám tử mà ạn quen biết ở Nga:
“Jason, cậu điều tra giúp tôi một người!”
“Một tuần sau dã có ngay kết quả:
Hồng Thất, tên tiếng Nga là Eli.
Thư ký của Chủ tịch công ty bất động sản Uông Chấn: Uông Hy Vấn, tên tiếng Nga là Cadi Jayki...”
Vừa nghe qua cái tên này Tô Yến Thâm đã thấy rất quen.
Thám tử nói tiếp:
“...Một tháng trước Hồng Thất và Uông Hy Vấn đều có chuyến công tác ở Odessa. Đến hôm nay vẫn chưa quay về.
Hiện tại, cô ấy đang sống ở biệt thự của chủ tịch Uông!”
Tô Yến Thâm gật đầu.
Anh ngay lập tức đặt vé máy bay sang Odessa, anh nhất định sẽ đi tìm cô về lại.
Nửa đêm, Hồng Thất thức dậy vì chạm trúng một cơ thể nóng như lửa đốt. Cô quay về phía hắn mới lờ mờ thấy hắn nhíu mày, mồ hôi chảy trên trán.
Cô mở chăn ra, máy sưởi bị hỏng nên trong phòng lạnh vô cùng mà cô thì đang quấn hết cái chăn, mà hắn thì chỉ vỏn vẹn một cái áo và một cái quần mỏng. Cô đưa tay sờ trán hắn, không may rồi, hắn sốt thật.
Cô xuống giường, chạy xuống lầu gọi dì Mai. Biết Uông Hy Vấn bị sốt mà trong phòng không có máy sưởi dì ngay lập tức giục Hồng Thất đỡ hắn sang phòng máy sưởi không bị hỏng.
Cô vừa đỡ hắn vừa thầm mắng:
“Ăn gì mà nặng thế không biết!”
Gần phòng này nhất chỉ có phòng cô, cô không muốn phải đi xa nên quyết định đưa hắn vào căn phòng ấy.
Dì Mai nói hắn sốt cao quá, cần gọi bác sĩ gấp, còn dặn cô đừng đắp chăn quá dày cho hắn, tốt nhất là cởi bớt quần áo cho hắn ra, nếu không sẽ rất khó hạ sốt.
Cô nhúng khăn ấm đắp lên trán cho hắn.
Dì Mai gọi điện thoại cho bác sĩ nhưng bác sĩ đang có một ca cấp cứu ở bệnh viện nên sẽ đến muộn.
Dì Mai đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Hồng Thất.
Bỗng dì nói:
“Thật giống với ngài Uông năm đó.”
“Con...muốn biết về chuyện năm đó!”
“Em, lại đây!”
Cô hơi ngẩn ra, sau đó cũng bước về phía hắn, hắn dựa vào tay cô, bước lên lầu, người hắn nồng nặc mùi rượu, còn bị ướt.
Cô đỡ hắn dần lên lầu, dì Mai mở cửa phòng, khó khăn lắm cả hai người mới đỡ hắn vào được phòng tắm.
Cô nhìn dì Mai, dì Mai cũng nhìn cô, Uông Hy Vấn say quá, phải làm sao để thay quần áo đây, quần áo đang ướt, để lâu hắn sẽ bị bệnh. Dì Mai ngẩn người một lát thì Uông Hy Vấn nói nhỏ:
“Dì ra ngoài đi, cô ấy giúp tôi là được rồi!”
Thế là dì Mai ra ngoài, ngay cả Hồng Thất cũng không kịp nói câu nào. Hắn tựa người lên bồn rửa tay, trông khá mệt mỏi, trên cánh tay còn bị thương, đúng là cô lúc nãy không để ý, vết thương này là do dao gây ra, máu chảy ướt cả cánh tay hắn.
Hắn nhăn mày giục cô:
“Còn đứng đó làm gì? Cởi áo giúp tôi, tay tôi bị thương rồi!”
Cô cũng chầm chậm làm theo. Cô vốn dĩ thấy rất sợ những vết cắt, nhìn vết thương của chính mình lần trước cô đã rất sợ rồi, vết thương của hắn sâu như vậy, còn thấy thịt bên trong, cô hơi run thật.
Cô tháo từng cúc áo một, cởi xong áo cô chỉ chú ý đến vết thương trên cánh tay của hắn.
Phần còn lại là hắn tự thay, cô chỉ chờ bên ngoài, chọn lấy một bộ quần áo thoải mái cho hắn, im lặng chờ đợi. Khi âm thanh nước chảy vang lên cũng đúng lúc cô khẽ hỏi:
“Sao anh lại bị thương?”
Hỏi xong cô lại thấy rất ngượng. Nhưng hắn cũng đáp:
“Có chút việc. Phiền em lấy bông băng sẵn, băng bó giúp tôi.”
Thời tiết khá lạnh, mà máy sưởi trong phòng hình như hoạt động không tốt nên Hồng Thất thấy khá lạnh. Sau khi chuẩn bị bông băng, cô chọn lại cho hắn một cái áo dày hơn một chút.
Hắn tắm xong, bước ra ngoài với chỉ một cái khăn tắm quấn ngang hông. Hồng Thất ngượng ngùng hơi cúi đầu, đưa quần áo cho hắn. Hắn nhìn qua cô rồi vào phòng thay quần áo.
Lúc trở ra, hắn chưa mặc áo, vết thương trên cánh tay bị chảy máu.
Hắn ngồi xuống giường, ra hiệu cho cô giúp hắn băng bó. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống sát trùng vết thương, chắc là đau lắm. Cô còn nhớ mỗi lần cô thay bông băng trong những lần trước, phải nói là đau đến chảy nước mắt. Cô nhẹ nhàng lau máu, sát trùng bằng cồn, bôi thuốc trị thương, mỗi lần hắn hơi nhăn mày là cô y như rằng sẽ giật mình thu tay lại, sợ làm đau hắn.
Băng ga rô xong vết thương Uông Hy Vấn mặc áo vào. Đúng lúc ấy dì Mai đem một ly nước chanh vào, hắn chỉ uống một ngụm rồi kéo Hồng Thất vào chăn ngủ.
Dì Mai chỉ cười nhẹ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Hồng Thất bị quấn trong chăn cố tìm nơi có thể chui đầu ra, nói:
“Anh bỏ tôi ra!”
Nhưng trái lại với cô, hắm đã nhắm mắt yên bình mà ngủ.
Cô hơi ngẩn ra khi nhìn thấy dáng ngủ hiền hậu của hắn. Đã từng thấy rất nhiều lần, vì sao lần nào cô cũng như cô ngốc chìm đắm vào hắn.
Không sai! Cô đã nhớ lại tất cả.
Hôm đó là một chiều mưa, quán bar Thủy Tinh bị cảnh sát điều tra. Đội cứu hộ đã tìm ra nơi chôn xác của cô bé tội nghiệp năm xưa.
Hôm ấy Uông Hy Vấn đã đến Nga, hắn hoàn toàn không hay biết cô đã được cứu về nhà. Sau khi được Trịnh Thiên báo, hắn ngay lập tức tra định vị của cô, cho người chặn cô ngang trên đường lớn. Cô không về được.
Cha mẹ cô đến sân bay đón cô, không may gặp tai nạn xe thảm khốc mà mất mạng. Cô sau khi được báo tin dữ đã không thể kiềm chế.
Hôm xảy ra tai nạn Hồng Thất tự lấy xe của hắn lái đến thành phố, tay lái của cô yếu, hơn nữa đường chính có rất nhiều xe, cô vì né một chiếc xe hơi phía trước mà tông vào dải phân cách. Chiếc xe hôm đó đã nổ tung khi cô vừa được đưa ra khỏi xe, khói lửa, tiếng khóc đau đớn của cô, Tô Yến Thâm...khung cảnh rối loạn cứ xuất hiện trong đầu Hồng Thất.
Nếu như hôm đó Uông Hy Vấn không cho người cản cô, có lẽ cô sẽ về nhìn cha mẹ lần cuối được.
Cô chợt thay đổi sắc mặt, trừng mắt, cô chỉ muốn đoạt mạng hắn mà thôi.
Đột nhiên hắn mở mắt, đôi mắt xanh ấy như chứa đựng cả một đại dương rộng lớn. Cô tự hỏi, tại sao cha hắn lại cưỡng hiếp mẹ hắn. Người đàn ông đó, thật giống hắn bây giờ? Nhẫn tâm, vô tình...?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Cô ngước nhìn hắn, lắc đầu:
“Không có!”
Hắn nhướn mày:
“Vậy sao?”
Cô im lặng, xoay người sang hướng khác, vùi đầu vào chăn ấm. Uông Hy Vấn khoác tay qua eo cô nắm chặt hai cổ tay cô, giống như sợ cô bỏ đi.
Cô thầm nghĩ, người đàn ông này thật bá đạo, đến ngủ cũng không cho người khác chút không gian để giãy giụa.
Nếu cô nhớ không lầm, hắn là chủ mưu đường dây mua bán heroin từ Trung Quốc sang Cam - pu – chia, nếu cô tìm được chứng cứ buộc tội hắn thì cô sẽ có thể khiến hắn vào tù. Cô càn tiếp cận với hắn hơn, làm cho hắn tin tưởng cô, cô sẽ cung cấp thông tin cho cảnh sát, chắc chắn hắn sẽ không thể thoát tội.
Tô Yến Thâm ở nhà cô chờ rất lâu, một buổi sáng tuyết rơi dày, cô nhắn tin cho anh:
“Chúng ta...tạm xa nhau một thời gian được không anh?”
Anh giật mình đứng phắt dậy, mở điện thoại gọi cho một thám tử mà ạn quen biết ở Nga:
“Jason, cậu điều tra giúp tôi một người!”
“Một tuần sau dã có ngay kết quả:
Hồng Thất, tên tiếng Nga là Eli.
Thư ký của Chủ tịch công ty bất động sản Uông Chấn: Uông Hy Vấn, tên tiếng Nga là Cadi Jayki...”
Vừa nghe qua cái tên này Tô Yến Thâm đã thấy rất quen.
Thám tử nói tiếp:
“...Một tháng trước Hồng Thất và Uông Hy Vấn đều có chuyến công tác ở Odessa. Đến hôm nay vẫn chưa quay về.
Hiện tại, cô ấy đang sống ở biệt thự của chủ tịch Uông!”
Tô Yến Thâm gật đầu.
Anh ngay lập tức đặt vé máy bay sang Odessa, anh nhất định sẽ đi tìm cô về lại.
Nửa đêm, Hồng Thất thức dậy vì chạm trúng một cơ thể nóng như lửa đốt. Cô quay về phía hắn mới lờ mờ thấy hắn nhíu mày, mồ hôi chảy trên trán.
Cô mở chăn ra, máy sưởi bị hỏng nên trong phòng lạnh vô cùng mà cô thì đang quấn hết cái chăn, mà hắn thì chỉ vỏn vẹn một cái áo và một cái quần mỏng. Cô đưa tay sờ trán hắn, không may rồi, hắn sốt thật.
Cô xuống giường, chạy xuống lầu gọi dì Mai. Biết Uông Hy Vấn bị sốt mà trong phòng không có máy sưởi dì ngay lập tức giục Hồng Thất đỡ hắn sang phòng máy sưởi không bị hỏng.
Cô vừa đỡ hắn vừa thầm mắng:
“Ăn gì mà nặng thế không biết!”
Gần phòng này nhất chỉ có phòng cô, cô không muốn phải đi xa nên quyết định đưa hắn vào căn phòng ấy.
Dì Mai nói hắn sốt cao quá, cần gọi bác sĩ gấp, còn dặn cô đừng đắp chăn quá dày cho hắn, tốt nhất là cởi bớt quần áo cho hắn ra, nếu không sẽ rất khó hạ sốt.
Cô nhúng khăn ấm đắp lên trán cho hắn.
Dì Mai gọi điện thoại cho bác sĩ nhưng bác sĩ đang có một ca cấp cứu ở bệnh viện nên sẽ đến muộn.
Dì Mai đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Hồng Thất.
Bỗng dì nói:
“Thật giống với ngài Uông năm đó.”
“Con...muốn biết về chuyện năm đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.