Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 16: Các người, không thích hợp
Thiền Tâm Nguyệt
19/09/2016
Mái tóc dài của Kiều Tâm Uyển kết ở phía sau ót thành một búi. Gương mặt
trang điểm tinh xảo, ánh mắt hiện ra vẻ khôn khéo, đây là người phụ nữ
có thói quen chém giết trên thương trường.
Dung mạo sắc bén kia đã làm cho cô gái nhỏ có vài phần khiếp sợ. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, Kiều Tâm Uyển không thích mình.
Kiều Tâm Uyển thấy dáng vẻ kia, mi tâm cau nhẹ.
“Bạch tiểu thư, xin tha thứ cho tôi vào thẳng vấn đề, tôi hi vọng cô rời xa con trai tôi, các người không thể ở chung một chỗ.”
Bạch Yên Nhiên cắn môi, hàm răng khảm sâu làm cho môi có một vòng dấu vết. Chớp chớp ánh mắt có vài phần uất ức.
“Con…con không thể.” Thật lâu, rốt cuộc cô giật giật môi, khạc ra mấy chữ.
“Không thể?” Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong ánh mắt thông minh hiện lên vẻ giễu cợt: “Là không thể? Hay là không muốn?”
“Bác gái.” Bạch Yên Nhiên lã chã chực khóc: “Con thật lòng yêu Thừa Diệu. Anh ấy cũng yêu con, chúng con yêu nhau. Xin…”
“Không nên gọi tôi là bác gái, tôi không nhận nổi?” Vẻ giễu cợt trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên càng rõ ràng: “Cô thương cái gì của nó? Tiền của nó? Hay là nó có thể cho cô lợi ích gì?”
“Không phải vậy. Bác gái, con không phải như vậy.” Không biết Bạch Yên Nhiên lấy dũng khí từ đâu tới. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Con yêu anh ấy, không liên quan đến tiền của anh ấy. Bác gái, con thật sự thương anh ấy.”
Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển lạnh đi mấy phần, không kiên nhẫn với Bạch Yên Nhiên nữa: “Bạch Yên Nhiên, 23 tuổi, đại học cũng chưa học xong. Mẹ qua đời từ nhỏ, đi theo cha lớn lên. Ba cô là ma cờ bạc. Gia sản đều thua sạch sẽ, bán cô cho khách sạn, hiện tại đang làm gái gọi ở Hoa Hoa.”
"Con không có." Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to trải rộng kinh hoàng: "Bác gái, bác không thể ô nhục con…con không phải là gái gọi. Con..con chỉ là, con…”
"Ô nhục? Chẳng lẽ cô không đi làm ở khách sạn?” Lời nói của Kiều Tâm Uyển như một đao đâm vào trong lòng Bạch Yên Nhiên: “Cho nên, Cố gia tuyệt đối không thể nào tiếp nhận một nàng dâu giống như cô.”
Bạch Yên Nhiên nói không ra lời, thân thể lảo đảo muốn ngã, trong mắt dâng lên màng nước, dường như sẽ lập tức khóc lên.
Kiều Tâm Uyển cũng không nói nhảm với cô nữa, từ trong túi móc ra chi phiếu mỏng, viết lên một con số, sau đó đẩy tới trước mặt Bạch Yên Nhiên.
Nhìn những con số kia, gương mặt không một chút huyết sắc của Bạch Yên Nhiên dâng lên một tầng màu đỏ, là vì tức giận, là xấu hổ? Hay là khuất nhục?
Kiều Tâm Uyển không có hứng thú muốn biết: “Mời tránh xa Thừa Diệu. Nếu như cô không nghe, tôi có thể sử dụng biện pháp khác. Số tiền kia, có thể giúp cô không lo nghĩ cơm áo nửa đời còn lại. Bạch tiểu thư là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn thế nào.”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Yên Nhiên, rốt cuộc trong lòng Kiều Tâm Uyển xẹt qua một chút không nỡ
Nhưng mà, chút không nỡ đó biến mất rất nhanh. So với hạnh phúc của con trai bà, thì ở trong mắt bà những khổ sở của người khác không tính khổ sở.
Bởi vì bà hiểu rất rõ con trai mình, mới mẻ nhất thời, tuyệt đối không có khả năng lâu dài với Bạch Yên Nhiên
Giải quyết dứt khoát là phương pháp tốt nhất
Nghĩ tới đây, bà đứng lên, đang vẻ ưu nhã tràn đầy khí thế quý phu nhân
“Bạch tiểu thư. Nếu như tôi làm cho cô có cảm giác không thoải mái, cũng chỉ có thể xin cô tha thứ cho. Dù sao, cô và Thừa Diệu, thật sự không thích hợp.”
Trong lúc nâng chân bước đi, bà hơi chần chừ, tăng thêm một câu:"Tự mình biết mình."
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, không thích hợp?
Cô cũng biết không thích hợp, nhưng người đàn ông kia là Cố Thừa Diệu. Khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, là người đàn ông có nội tâm dịu dàng nhất.
Là người cô thật sự yêu thích.
Cho nên cô biết rõ không thích hợp, lại cứ kiên trì muốn ở cùng nhau, nhưng bây giờ thì sao?
Tự mình biết mình, tự mình biết mình.
Cho nên? Cô sẽ phải nhận tấm chi phiếu này, rời xa người đàn ông mà cô yêu nhất sao?
Bạch Yên Nhiên nhìn bước chân Kiều Tâm Uyển rời đi, cuối cùng nước mắt không nhịn được nữa liền rơi xuống
Rơi vào tấm chi phiếu tràn ngập con số kia.
Run rẩy lấy ra điện thoại di động, nhấn dãy số đã sớm học thuộc lòng.
Dung mạo sắc bén kia đã làm cho cô gái nhỏ có vài phần khiếp sợ. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, Kiều Tâm Uyển không thích mình.
Kiều Tâm Uyển thấy dáng vẻ kia, mi tâm cau nhẹ.
“Bạch tiểu thư, xin tha thứ cho tôi vào thẳng vấn đề, tôi hi vọng cô rời xa con trai tôi, các người không thể ở chung một chỗ.”
Bạch Yên Nhiên cắn môi, hàm răng khảm sâu làm cho môi có một vòng dấu vết. Chớp chớp ánh mắt có vài phần uất ức.
“Con…con không thể.” Thật lâu, rốt cuộc cô giật giật môi, khạc ra mấy chữ.
“Không thể?” Kiều Tâm Uyển nhíu mày, trong ánh mắt thông minh hiện lên vẻ giễu cợt: “Là không thể? Hay là không muốn?”
“Bác gái.” Bạch Yên Nhiên lã chã chực khóc: “Con thật lòng yêu Thừa Diệu. Anh ấy cũng yêu con, chúng con yêu nhau. Xin…”
“Không nên gọi tôi là bác gái, tôi không nhận nổi?” Vẻ giễu cợt trong mắt Kiều Tâm Uyển hiện lên càng rõ ràng: “Cô thương cái gì của nó? Tiền của nó? Hay là nó có thể cho cô lợi ích gì?”
“Không phải vậy. Bác gái, con không phải như vậy.” Không biết Bạch Yên Nhiên lấy dũng khí từ đâu tới. Ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy kiên quyết: “Con yêu anh ấy, không liên quan đến tiền của anh ấy. Bác gái, con thật sự thương anh ấy.”
Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển lạnh đi mấy phần, không kiên nhẫn với Bạch Yên Nhiên nữa: “Bạch Yên Nhiên, 23 tuổi, đại học cũng chưa học xong. Mẹ qua đời từ nhỏ, đi theo cha lớn lên. Ba cô là ma cờ bạc. Gia sản đều thua sạch sẽ, bán cô cho khách sạn, hiện tại đang làm gái gọi ở Hoa Hoa.”
"Con không có." Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to trải rộng kinh hoàng: "Bác gái, bác không thể ô nhục con…con không phải là gái gọi. Con..con chỉ là, con…”
"Ô nhục? Chẳng lẽ cô không đi làm ở khách sạn?” Lời nói của Kiều Tâm Uyển như một đao đâm vào trong lòng Bạch Yên Nhiên: “Cho nên, Cố gia tuyệt đối không thể nào tiếp nhận một nàng dâu giống như cô.”
Bạch Yên Nhiên nói không ra lời, thân thể lảo đảo muốn ngã, trong mắt dâng lên màng nước, dường như sẽ lập tức khóc lên.
Kiều Tâm Uyển cũng không nói nhảm với cô nữa, từ trong túi móc ra chi phiếu mỏng, viết lên một con số, sau đó đẩy tới trước mặt Bạch Yên Nhiên.
Nhìn những con số kia, gương mặt không một chút huyết sắc của Bạch Yên Nhiên dâng lên một tầng màu đỏ, là vì tức giận, là xấu hổ? Hay là khuất nhục?
Kiều Tâm Uyển không có hứng thú muốn biết: “Mời tránh xa Thừa Diệu. Nếu như cô không nghe, tôi có thể sử dụng biện pháp khác. Số tiền kia, có thể giúp cô không lo nghĩ cơm áo nửa đời còn lại. Bạch tiểu thư là người thông minh, đương nhiên biết lựa chọn thế nào.”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch Yên Nhiên, rốt cuộc trong lòng Kiều Tâm Uyển xẹt qua một chút không nỡ
Nhưng mà, chút không nỡ đó biến mất rất nhanh. So với hạnh phúc của con trai bà, thì ở trong mắt bà những khổ sở của người khác không tính khổ sở.
Bởi vì bà hiểu rất rõ con trai mình, mới mẻ nhất thời, tuyệt đối không có khả năng lâu dài với Bạch Yên Nhiên
Giải quyết dứt khoát là phương pháp tốt nhất
Nghĩ tới đây, bà đứng lên, đang vẻ ưu nhã tràn đầy khí thế quý phu nhân
“Bạch tiểu thư. Nếu như tôi làm cho cô có cảm giác không thoải mái, cũng chỉ có thể xin cô tha thứ cho. Dù sao, cô và Thừa Diệu, thật sự không thích hợp.”
Trong lúc nâng chân bước đi, bà hơi chần chừ, tăng thêm một câu:"Tự mình biết mình."
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệch, không thích hợp?
Cô cũng biết không thích hợp, nhưng người đàn ông kia là Cố Thừa Diệu. Khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời, là người đàn ông có nội tâm dịu dàng nhất.
Là người cô thật sự yêu thích.
Cho nên cô biết rõ không thích hợp, lại cứ kiên trì muốn ở cùng nhau, nhưng bây giờ thì sao?
Tự mình biết mình, tự mình biết mình.
Cho nên? Cô sẽ phải nhận tấm chi phiếu này, rời xa người đàn ông mà cô yêu nhất sao?
Bạch Yên Nhiên nhìn bước chân Kiều Tâm Uyển rời đi, cuối cùng nước mắt không nhịn được nữa liền rơi xuống
Rơi vào tấm chi phiếu tràn ngập con số kia.
Run rẩy lấy ra điện thoại di động, nhấn dãy số đã sớm học thuộc lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.