Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 242: Chương 210-2
Thiền Tâm Nguyệt
30/06/2020
Cô thậm chí hồi tưởng lại mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng lại không có một chút ấn tượng nào.
Trước khi cô ngất đi, hoàn toàn không nhận thấy có người đến gần sau lưng.
Vậy nên cô không hề biết ai là người khiến mình hôn mê.
Và cả những tấm hình lần trước. Là ai theo dõi mình, rồi lại chụp những hình kia, sau đó gửi nó cho Cố Thừa Diệu?
Mục đích của đối phương là gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn khiến Cố Thừa Diệu nghi ngờ mình, sau đó ly hôn với cô sao?
,
Đôi mắt vốn còn ngập nước của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng.
Đầu óc của cô hoạt động rất nhanh, có một ý nghĩ không thể, vào lúc này trào lên trong lòng.
Bạch Yên Nhiên ——
Là cô ta sao? Người mà lúc nào cũng muốn cô ly hôn với Cố Thừa Diệu, hình như cũng chỉ còn cô ta.
Nếu như cô ly hôn với Cố Thừa Diệu, người được hưởng lợi nhiều nhất, chính là cô ta.
Nhưng ——
Diêu Hữu Thiên lắc đầu.
,
Mặc dù có khả năng này, nhưng nó rất thấp.
Trước tiên không nói chưa chắc Bạch Yên Nhiên đang ở thành phố Y, cho dù là ở đây. Từ đâu mà cô ta biết được quá khứ của mình và Chiến Li?
Cứ xem như cô ta tùy tiện chọn một người đàn ông. Sau đó trùng hợp chọn trúng Chiến Li.
Nhưng chỉ bằng một mình cô ta, sao có thể bày ra một tình thế như vậy?
Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chuyện gì đó cô chưa nghĩ tới.
Nội tâm thật sự không muốn nghi ngờ Chiến Li.
,
Nhưng dựa vào sự cố chấp của anh với mình mấy năm nay, từ trước đến giờ anh là một người muốn thì sẽ làm được.
Cô không thể lấy anh, hai người không thể ở bên nhau, khó bảo đảm Chiến Li sẽ không đi đến cực đoan.
Thời gian trôi qua bảy năm, cô không còn là thiếu nữ ngây thơ ngu ngốc năm đó nữa. Lòng người có thể biến đổi thế nào, cô thật sự không biết.
Lạc Li trước đây mặc dù con người không xấu, nhưng lại có chút hận đời. Mà anh hiện giờ là con riêng của nhà họ Chiến ——
,
Diêu Hữu Thiên thật sự không muốn dùng lòng dạ tiểu nhân như vậy để suy đoán tâm tư của Chiến Li, nhưng bình thường người càng không có khả năng, hiềm nghi cũng càng lớn.
Nhắm mắt lại lắc đầu, Diêu Hữu Thiên không muốn nghi ngờ Lạc Li.
Anh sẽ không làm ra chuyện như vậy, sẽ không đâu.
Cô muốn tìm ra hung thủ thật sự hãm hại cô.
Diêu Hữu Thiên tỉnh táo lại, xuống giường. Bắt đầu dọn dẹp phòng.
Điện thoại di động của Cố Thừa Diệu bị đập đến mức vỡ thành mảnh nhỏ. Nhặt điện thoại của anh lên, lấy thẻ sim ra, bây giờ thì tốt rồi, cô cũng không biết phải đi đâu tìm Cố Thừa Diệu.
,
Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi sao?
Hay là giống như trước đây, anh tìm một quán bar rồi uống rượu?
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cảm thấy chóp mũi hơi chưa xót, kẻ đáng chết kia. Đã tính kế tất cả mọi người.
Lạc Li, cô, và cả Cố Thừa Diệu.
Vừa nghĩ đến bóng dáng rời đi cô đơn của Cố Thừa Diệu, trái tim cô đã đau đớn.
Nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng, rồi lại tắm rửa một lượt, gột sạch mùi hương ban đầu trên người.
Diêu Hữu Thiên tắm rất dùng sức, chỉ thiếu nước không cọ rớt một lớp da.
,
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Cố Thừa Diệu sẽ biết chứ? Cô không muốn, trên người mình dính dù chỉ một ít mùi hương của người đàn ông khác.
Cho dù người đàn ông khác, là "Lạc Li" cô từng thích nhất.
Chiến Li như thế nào, không có liên quan đến cô, cô đã từng yêu Lạc Li, bây giờ, cô chỉ muốn yên bình ở bên Cố Thừa Diệu.
Bởi vì cô yêu anh, yêu người đàn ông mà cho dù là lúc nào, cũng mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Tắm xong, trời đã sáng hẳn.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn căn phòng đã khôi phục lại sự sạch sẽ. Bây giờ, cô muốn đi tìm Cố Thừa Diệu.
Cho dù là anh tin hay không, cô đều muốn nói cho anh biết, trước kia như thế nào, đều đã là quá khứ. Người cô yêu hiện giờ, là anh. Cũng chỉ có anh.
Đến phòng bếp tùy tiện làm bữa sáng.
Ngày hôm qua đã giày vò cả một buổi tối, chạy tới chạy lui, vẫn chưa ăn gì.
Hiện giờ cô thật sự rất đói bụng.
Đặt trứng gà đã rán và sandwich đã làm xong lên bàn ăn, lại hâm nóng một cốc sữa tươi cho mình.
Vào lúc đang định ngồi xuống ăn, Cố Thừa Diệu đã trở lại.
,
Cố Thừa Diệu vừa vào cửa, đã thấy Diêu Hữu Thiên đứng ở trước bàn ăn.
Trên eo cô quấn một chiếc tạp dề màu hồng, trên tay bưng một cốc sữa tươi.
Sandwich trên bàn ăn tỏa ra hương sắc mê người, mùi thơm đó mơ hồ lan tỏa trong không khí.
Dường như anh đã quay trở về trước đây, một buổi tối nọ, bọn họ tận tình hoan ái ở trên giường, sau đó ngày hôm sau tỉnh dậy, anh và cô giống như một đôi vợ chồng trẻ bình thường.
Cùng ăn sáng, cùng đi làm.
Nắm đấm siết chặt, Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, quay mặt đi, không nhìn người phụ nữ kia nữa.
,
Trên thế giới này, sự phản bội tổn thương nhất nặng nề nhất, chính là đến từ những người thân thiết nhất yêu thương nhất.
Mà anh, đã trải qua hai lần.
Một lần là đến từ cha mẹ, một lần đến từ chính Diêu Hữu Thiên.
Thật sự đã đủ rồi. Anh thề, sẽ không còn có lần thứ ba.
Hít sâu, Cố Thừa Diệu đi thẳng vào trong phòng.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra. Cô vừa mới đang suy nghĩ, phải đi tìm Cố Thừa Diệu như thế nào, không ngờ anh đã quay về rồi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, rất tỉnh táo, hình như cũng không hề uống rượu ——
,
Vậy hơn nửa đêm, anh đã đi đâu?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đặt sữa tươi trên tay xuống, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đi theo vào phòng.
Cố Thừa Diệu đang thu dọn hành lý, Diêu Hữu Thiên cả kinh, không chút nghĩ ngợi tiến lên nắm tay anh: “Thừa Diệu, anh muốn đi đâu?”
Tay bị người ta hất ra, Cố Thừa Diệu không thèm để ý đến cô, tiếp tục thu dọn hành lý.
Hôm qua Diêu Hữu Thiên đã khóc rồi, hôm nay tuyệt đối sẽ không khóc nữa.
Hít sâu, cô bắt mình tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
“Thừa Diệu, chúng ta nói chuyện tử tế một lần có được không?”
,
Cố Thừa Diệu tiện tay bỏ mấy bộ quần áo vào trong vali hành lý. Quay người đối mặt với Diêu Hữu Thiên.
“Tôi sẽ cho luật sư gửi đơn ly hôn cho cô. Ngoài chuyện này ra, tôi và cô không còn gì để nói.”
Lúc lại nói đến hai chữ ly hôn này, tim Cố Thừa Diệu vẫn đau như cũ.
Khi lại nhìn thấy khuôn mặt trước mặt, trái tim anh vẫn rung động mà không chịu khống chế.
Nếu như trên thế giới có một loại thuốc, ăn vào có thể khiến người ta quên hết thảy thương đau, vậy thì tốt rồi.
Lúc này, đối phương chỉ dùng khẩn cầu, mang theo mong mỏi đó nhìn anh, anh đã không chịu nổi.
,
Cố Thừa Diệu quay mặt đi, bắt mình không nhìn Diêu Hữu Thiên nữa.
Còn tiếp tục nhìn, anh sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không nhịn được mà bỏ qua tất cả, mặc kệ sự phản bội của cô, chỉ muốn ở bên cô.
Nhưng vì sao anh còn muốn giữ lấy người phụ nữ này?
Cô đã phản bội anh, ở chung với người đàn ông khác, hung hăng làm nhục anh.
Mà anh thậm chí ngay cả trừng phạt cô cũng không nỡ ——
Cố Thừa Diệu, mày đúng là một thằng hèn nhát.
,
Trong lòng khinh bỉ chính mình, sắc mặt cũng càng lúc càng u ám, quay mặt đi không nhìn Diêu Hữu Thiên nữa muốn tiếp tục thu dọn hành lý.
Diêu Hữu Thiên lại níu chặt tay của anh, không cho anh tiếp tục thu dọn nữa.
“Thừa Diệu. Em không muốn ly hôn. Em chỉ hy vọng chúng ta có thể nói chuyện tử tế một lần.”
“Giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói .”
Cố Thừa Diệu tiếp tục động tác trên tay, mà vẻ mặt anh không hề thay đổi. Không nhìn ra lúc này anh đang nghĩ gì.
,
“Nhưng em có chuyện muốn nói với anh.” Diêu Hữu Thiên chưa từng cuống quýt như vậy: “Thừa Diệu, em xin anh bình tĩnh lại một chút. Anh suy nghĩ tỉ mỉ một chút. Nếu như em thật sự muốn phản bội anh, vì sao em lại chọn ngày như ngày hôm qua? Vì sao phải chọn khu nghỉ dưỡng Vân Khởi? Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi do Cố thị và tập đoàn Chính Phát cùng xây dựng. Cho dù em muốn đi ngoại tình, em cũng sẽ tìm một chỗ khác. Huống hồ ngày hôm qua có nhiều khách khứa như vậy. Em không thể không biết xấu hổ đến mức đó chứ? Hơn nữa, anh cảm thấy em là người như vậy sao? Em chỉ hỏi anh, chung sống lâu như vậy rồi, ở trong lòng anh, em là loại người không biết nặng nhẹ như vậy sao?”
,
“Cô thừa nhận rồi?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, vào lúc nghe thấy lời của Diêu Hữu Thiên động tác trên tay ngừng lại một chút: “Cô muốn ngoại tình thì sẽ tìm chỗ khác? Hay là, ai mà biết được, không phải hôm qua hai người không kiềm chế được, cho nên mới chẳng kiêng nể gì, thậm chí quên mất cả chuyện chọn địa điểm chứ?”
“Em không có.” Diêu Hữu Thiên thật sự không biết còn phải nói thế nào, mới có thể khiến anh tin tưởng mình: “Chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là hạng người như vậy sao?”
“Không phải.” Cố Thừa Diệu khó khăn lắc đầu.
Anh thừa nhận, Diêu Hữu Thiên trong lòng anh, không phải là người như thế. Nếu không, anh sẽ không say đắm cô như vậy. Rối loạn vì cô như vậy.
(Hết chương 210)
*Lời editor: Mình vẫn chưa thi xong nên vẫn hẹn mọi người cuối tháng 6 up đều lại nhé.
Trước khi cô ngất đi, hoàn toàn không nhận thấy có người đến gần sau lưng.
Vậy nên cô không hề biết ai là người khiến mình hôn mê.
Và cả những tấm hình lần trước. Là ai theo dõi mình, rồi lại chụp những hình kia, sau đó gửi nó cho Cố Thừa Diệu?
Mục đích của đối phương là gì? Chẳng lẽ chỉ là muốn khiến Cố Thừa Diệu nghi ngờ mình, sau đó ly hôn với cô sao?
,
Đôi mắt vốn còn ngập nước của Diêu Hữu Thiên, đột nhiên bắt đầu từ từ trở nên rõ ràng.
Đầu óc của cô hoạt động rất nhanh, có một ý nghĩ không thể, vào lúc này trào lên trong lòng.
Bạch Yên Nhiên ——
Là cô ta sao? Người mà lúc nào cũng muốn cô ly hôn với Cố Thừa Diệu, hình như cũng chỉ còn cô ta.
Nếu như cô ly hôn với Cố Thừa Diệu, người được hưởng lợi nhiều nhất, chính là cô ta.
Nhưng ——
Diêu Hữu Thiên lắc đầu.
,
Mặc dù có khả năng này, nhưng nó rất thấp.
Trước tiên không nói chưa chắc Bạch Yên Nhiên đang ở thành phố Y, cho dù là ở đây. Từ đâu mà cô ta biết được quá khứ của mình và Chiến Li?
Cứ xem như cô ta tùy tiện chọn một người đàn ông. Sau đó trùng hợp chọn trúng Chiến Li.
Nhưng chỉ bằng một mình cô ta, sao có thể bày ra một tình thế như vậy?
Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chuyện gì đó cô chưa nghĩ tới.
Nội tâm thật sự không muốn nghi ngờ Chiến Li.
,
Nhưng dựa vào sự cố chấp của anh với mình mấy năm nay, từ trước đến giờ anh là một người muốn thì sẽ làm được.
Cô không thể lấy anh, hai người không thể ở bên nhau, khó bảo đảm Chiến Li sẽ không đi đến cực đoan.
Thời gian trôi qua bảy năm, cô không còn là thiếu nữ ngây thơ ngu ngốc năm đó nữa. Lòng người có thể biến đổi thế nào, cô thật sự không biết.
Lạc Li trước đây mặc dù con người không xấu, nhưng lại có chút hận đời. Mà anh hiện giờ là con riêng của nhà họ Chiến ——
,
Diêu Hữu Thiên thật sự không muốn dùng lòng dạ tiểu nhân như vậy để suy đoán tâm tư của Chiến Li, nhưng bình thường người càng không có khả năng, hiềm nghi cũng càng lớn.
Nhắm mắt lại lắc đầu, Diêu Hữu Thiên không muốn nghi ngờ Lạc Li.
Anh sẽ không làm ra chuyện như vậy, sẽ không đâu.
Cô muốn tìm ra hung thủ thật sự hãm hại cô.
Diêu Hữu Thiên tỉnh táo lại, xuống giường. Bắt đầu dọn dẹp phòng.
Điện thoại di động của Cố Thừa Diệu bị đập đến mức vỡ thành mảnh nhỏ. Nhặt điện thoại của anh lên, lấy thẻ sim ra, bây giờ thì tốt rồi, cô cũng không biết phải đi đâu tìm Cố Thừa Diệu.
,
Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi sao?
Hay là giống như trước đây, anh tìm một quán bar rồi uống rượu?
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, cảm thấy chóp mũi hơi chưa xót, kẻ đáng chết kia. Đã tính kế tất cả mọi người.
Lạc Li, cô, và cả Cố Thừa Diệu.
Vừa nghĩ đến bóng dáng rời đi cô đơn của Cố Thừa Diệu, trái tim cô đã đau đớn.
Nhanh chóng dọn dẹp xong căn phòng, rồi lại tắm rửa một lượt, gột sạch mùi hương ban đầu trên người.
Diêu Hữu Thiên tắm rất dùng sức, chỉ thiếu nước không cọ rớt một lớp da.
,
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Cố Thừa Diệu sẽ biết chứ? Cô không muốn, trên người mình dính dù chỉ một ít mùi hương của người đàn ông khác.
Cho dù người đàn ông khác, là "Lạc Li" cô từng thích nhất.
Chiến Li như thế nào, không có liên quan đến cô, cô đã từng yêu Lạc Li, bây giờ, cô chỉ muốn yên bình ở bên Cố Thừa Diệu.
Bởi vì cô yêu anh, yêu người đàn ông mà cho dù là lúc nào, cũng mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Tắm xong, trời đã sáng hẳn.
,
Diêu Hữu Thiên nhìn căn phòng đã khôi phục lại sự sạch sẽ. Bây giờ, cô muốn đi tìm Cố Thừa Diệu.
Cho dù là anh tin hay không, cô đều muốn nói cho anh biết, trước kia như thế nào, đều đã là quá khứ. Người cô yêu hiện giờ, là anh. Cũng chỉ có anh.
Đến phòng bếp tùy tiện làm bữa sáng.
Ngày hôm qua đã giày vò cả một buổi tối, chạy tới chạy lui, vẫn chưa ăn gì.
Hiện giờ cô thật sự rất đói bụng.
Đặt trứng gà đã rán và sandwich đã làm xong lên bàn ăn, lại hâm nóng một cốc sữa tươi cho mình.
Vào lúc đang định ngồi xuống ăn, Cố Thừa Diệu đã trở lại.
,
Cố Thừa Diệu vừa vào cửa, đã thấy Diêu Hữu Thiên đứng ở trước bàn ăn.
Trên eo cô quấn một chiếc tạp dề màu hồng, trên tay bưng một cốc sữa tươi.
Sandwich trên bàn ăn tỏa ra hương sắc mê người, mùi thơm đó mơ hồ lan tỏa trong không khí.
Dường như anh đã quay trở về trước đây, một buổi tối nọ, bọn họ tận tình hoan ái ở trên giường, sau đó ngày hôm sau tỉnh dậy, anh và cô giống như một đôi vợ chồng trẻ bình thường.
Cùng ăn sáng, cùng đi làm.
Nắm đấm siết chặt, Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, quay mặt đi, không nhìn người phụ nữ kia nữa.
,
Trên thế giới này, sự phản bội tổn thương nhất nặng nề nhất, chính là đến từ những người thân thiết nhất yêu thương nhất.
Mà anh, đã trải qua hai lần.
Một lần là đến từ cha mẹ, một lần đến từ chính Diêu Hữu Thiên.
Thật sự đã đủ rồi. Anh thề, sẽ không còn có lần thứ ba.
Hít sâu, Cố Thừa Diệu đi thẳng vào trong phòng.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra. Cô vừa mới đang suy nghĩ, phải đi tìm Cố Thừa Diệu như thế nào, không ngờ anh đã quay về rồi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, rất tỉnh táo, hình như cũng không hề uống rượu ——
,
Vậy hơn nửa đêm, anh đã đi đâu?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Đặt sữa tươi trên tay xuống, Diêu Hữu Thiên nhanh chóng đi theo vào phòng.
Cố Thừa Diệu đang thu dọn hành lý, Diêu Hữu Thiên cả kinh, không chút nghĩ ngợi tiến lên nắm tay anh: “Thừa Diệu, anh muốn đi đâu?”
Tay bị người ta hất ra, Cố Thừa Diệu không thèm để ý đến cô, tiếp tục thu dọn hành lý.
Hôm qua Diêu Hữu Thiên đã khóc rồi, hôm nay tuyệt đối sẽ không khóc nữa.
Hít sâu, cô bắt mình tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
“Thừa Diệu, chúng ta nói chuyện tử tế một lần có được không?”
,
Cố Thừa Diệu tiện tay bỏ mấy bộ quần áo vào trong vali hành lý. Quay người đối mặt với Diêu Hữu Thiên.
“Tôi sẽ cho luật sư gửi đơn ly hôn cho cô. Ngoài chuyện này ra, tôi và cô không còn gì để nói.”
Lúc lại nói đến hai chữ ly hôn này, tim Cố Thừa Diệu vẫn đau như cũ.
Khi lại nhìn thấy khuôn mặt trước mặt, trái tim anh vẫn rung động mà không chịu khống chế.
Nếu như trên thế giới có một loại thuốc, ăn vào có thể khiến người ta quên hết thảy thương đau, vậy thì tốt rồi.
Lúc này, đối phương chỉ dùng khẩn cầu, mang theo mong mỏi đó nhìn anh, anh đã không chịu nổi.
,
Cố Thừa Diệu quay mặt đi, bắt mình không nhìn Diêu Hữu Thiên nữa.
Còn tiếp tục nhìn, anh sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ không nhịn được mà bỏ qua tất cả, mặc kệ sự phản bội của cô, chỉ muốn ở bên cô.
Nhưng vì sao anh còn muốn giữ lấy người phụ nữ này?
Cô đã phản bội anh, ở chung với người đàn ông khác, hung hăng làm nhục anh.
Mà anh thậm chí ngay cả trừng phạt cô cũng không nỡ ——
Cố Thừa Diệu, mày đúng là một thằng hèn nhát.
,
Trong lòng khinh bỉ chính mình, sắc mặt cũng càng lúc càng u ám, quay mặt đi không nhìn Diêu Hữu Thiên nữa muốn tiếp tục thu dọn hành lý.
Diêu Hữu Thiên lại níu chặt tay của anh, không cho anh tiếp tục thu dọn nữa.
“Thừa Diệu. Em không muốn ly hôn. Em chỉ hy vọng chúng ta có thể nói chuyện tử tế một lần.”
“Giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói .”
Cố Thừa Diệu tiếp tục động tác trên tay, mà vẻ mặt anh không hề thay đổi. Không nhìn ra lúc này anh đang nghĩ gì.
,
“Nhưng em có chuyện muốn nói với anh.” Diêu Hữu Thiên chưa từng cuống quýt như vậy: “Thừa Diệu, em xin anh bình tĩnh lại một chút. Anh suy nghĩ tỉ mỉ một chút. Nếu như em thật sự muốn phản bội anh, vì sao em lại chọn ngày như ngày hôm qua? Vì sao phải chọn khu nghỉ dưỡng Vân Khởi? Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi do Cố thị và tập đoàn Chính Phát cùng xây dựng. Cho dù em muốn đi ngoại tình, em cũng sẽ tìm một chỗ khác. Huống hồ ngày hôm qua có nhiều khách khứa như vậy. Em không thể không biết xấu hổ đến mức đó chứ? Hơn nữa, anh cảm thấy em là người như vậy sao? Em chỉ hỏi anh, chung sống lâu như vậy rồi, ở trong lòng anh, em là loại người không biết nặng nhẹ như vậy sao?”
,
“Cô thừa nhận rồi?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, vào lúc nghe thấy lời của Diêu Hữu Thiên động tác trên tay ngừng lại một chút: “Cô muốn ngoại tình thì sẽ tìm chỗ khác? Hay là, ai mà biết được, không phải hôm qua hai người không kiềm chế được, cho nên mới chẳng kiêng nể gì, thậm chí quên mất cả chuyện chọn địa điểm chứ?”
“Em không có.” Diêu Hữu Thiên thật sự không biết còn phải nói thế nào, mới có thể khiến anh tin tưởng mình: “Chẳng lẽ trong lòng anh, em chính là hạng người như vậy sao?”
“Không phải.” Cố Thừa Diệu khó khăn lắc đầu.
Anh thừa nhận, Diêu Hữu Thiên trong lòng anh, không phải là người như thế. Nếu không, anh sẽ không say đắm cô như vậy. Rối loạn vì cô như vậy.
(Hết chương 210)
*Lời editor: Mình vẫn chưa thi xong nên vẫn hẹn mọi người cuối tháng 6 up đều lại nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.