Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 346
Thiền Tâm Nguyệt
29/11/2020
Editor: Xám
Dù thế nào Bạch Yên Nhiên cũng không ngờ. Kiều Tâm Uyển lại đi một nước không theo kế hoạch như vậy, vào lúc cô ta vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với người nhà họ Cố như thế nào, cô ta đã bị đối phó trước một bước.
Khi cô ta bị người áp giải đến phòng đấu giá. cô ta thật sự hận.
Hận đến hủy thiên diệt địa.
Nỗi hận đó khiến mâu thuẫn biến mất. Cô ta hoàn toàn không nên yêu Cố Thừa Diệu nữa.
Cô ta đã sống ở địa ngục, vậy thì phải kéo hết người nhà họ Cố vào địa ngục.
Chỉ là cô ta không ngờ. Cố Thừa Diệu nhanh như vậy đã thay lòng.
,
Cô ta và anh ở bên nhau, tình cảm hơn một năm, nhưng không địch nổi cuộc hôn nhân giữa Diêu Hữu Thiên và anh.
Cô ta không biết lúc đó mình có tâm trạng gì.
Cảm giác giống như đã đánh đổ bình ngũ vị, vị nào cũng có.
Hối hận không?
Cô ta không biết, thật sự không biết.
Ngày ngày đêm đêm cô ta bị ác mộng hành hạ. Mỗi ngày mỗi tối, chỉ cần nhắm mắt lại, thì chính là thi thể của ba mẹ anh chị.
Cô ta đã từng thử thôi miên mình liên tục, quên đi tất cả mọi thứ.
,
Nhưng cô ta không thể quên được.
Những máu, những hình ảnh kia, đè nặng trong lòng cô ta.
Người được Trì Hướng Đông kéo vào trong lòng, giọng nói của hắn rất khẽ: “Hãy tha cho chính mình đi. Em không đấu lại được Cố Học Võ, em cũng không thể đối phó được với người nhà họ Cố. Nếu như là vậy, em cần gì phải ——“
Kiên trì nữa.
Màn đêm, đã hoàn toàn cắn nuốt bầu trời.
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô ta khẽ lắc đầu: “Em không có cách nào buông tha cho mình, có lúc em rất hận, hận mình vì sao lúc đó muốn rời đi, nếu như không đi, em đã có thể chết ở đó cùng với người nhà rồi, sẽ không đau khổ nhiều như sau này.”
,
Người đã chết đã rời đi, nhưng sẽ không hiểu được người còn sống đau khổ đến mức nào.
“Em định làm thế nào?”
Bạch Yên Nhiên nhắm hai mắt lại, quay người dựa vào Trì Hướng Đông.
“Em nhớ, khi em vừa mới đến bên cạnh anh, em ngày ngày gặp ác mộng, anh nói với em, anh có thể khiến em quên đi tất cả. Đúng không?”
“Đúng.” Bây giờ Trì Hướng Đông cũng vẫn nói như vậy: “Nếu như em bằng lòng, anh có thể mời bác sĩ William đến Trung Quốc. Ông ấy có thể giúp được em.”
Bạch Yên Nhiên gật đầu: “Mời ông ấy đến đi. Bây giờ em rất cần ông ấy.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu đoán mình đã bị giam ở đây khoảng chừng một buổi tối.
Ngày mai đi, nhiều nhất là ngày mai, người trong nhà sẽ phát hiện không thấy anh nữa. Sau đó tìm anh.
Có ba và chị gái ở đây, anh tin rằng mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quan trọng hơn là anh biết rõ, Bạch Yên Nhiên không muốn mạng của anh.
Không gian nhỏ hẹp, khiến Cố Thừa Diệu có thời gian bình tĩnh lại suy nghĩ một vài vấn đề.
,
Bạch Yên Nhiên nói món nợ của nhà họ Cố với cô ta, vĩnh viễn không trả hết.
Tại sao cô ta lại nói như vậy?
Anh có cảm giác, tuyệt đối không phải là vì những chuyện cô ta gặp phải sau này.
Mà phải là chuyện từ trước đó.
Rốt cuộc là chuyện gì, lúc này Cố Thừa Diệu không có tâm trạng để nghĩ.
Vấn đề bây giờ là, anh phải làm gì để rời khỏi đây?
,
Anh vừa mới tìm được vợ, lại có cả con trai.
Cho dù Bạch Yên Nhiên không muốn mạng của anh, nhưng nếu như cô ta thật sự giam mình ở đây một khoảng thời gian, đừng nói một năm nửa năm. Chỉ là nhốt anh mười ngày nửa tháng, anh cũng không chịu nổi.
Nếu như cuộc sống chưa từng thưởng thức qua, thì sẽ không lĩnh hội được sự đau khổ của mất đi.
Anh đã nếm trải một lần, không muốn chịu đựng lần thứ hai nữa.
Cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cửa phòng bị người mở ra. Người đi vào, lại là Bạch Yên Nhiên.
,
Đồ vật trên người Cố Thừa Diệu đều bị người ta tịch thu, anh không biết về thời gian.
Chỉ có thể dựa vào cảm giác. Có điều nhìn thấy Bạch Yên Nhiên, anh khẳng định mình đã bị cô ta nhốt hơn một buổi tối.
Trên tay Bạch Yên Nhiên bưng một chiếc khay, phía trên đặt một chút đồ gì đó.
“Ăn sáng đi.”
Đặt đồ xuống chiếc bàn nhỏ ở trong phòng, mặt cô ta không biểu cảm, hoàn toàn không nhìn ra một chút dao động cảm xúc nào.
,
Cố Thừa Diệu không vội đứng dậy, một đêm không ngủ, nhìn tinh thần của anh lại không tệ.
Ánh mắt rơi lên người Bạch Yên Nhiên, tâm trạng của anh thật ra có chút phức tạp: “Yên Nhiên, thu tay lại đi.”
Cho dù cô ta muốn làm gì, anh đều không có hứng thú phụng bồi nữa.
“Anh ăn gì trước đi.” Mở nắp sữa tươi ra, cắm ống hút đặt lên tay Cố Thừa Diệu: “Chờ anh ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Chúng ta nói chuyện trước.” Lúc này Cố Thừa Diệu cũng không có khẩu vị: “Yên Nhiên, em không thể nhốt anh cả đời chứ?”
“Tại sao lại không thể?” Bạch Yên Nhiên nghiêng mặt, trong mắt đẹp hiện lên mấy phần đùa giỡn: “Cố Thừa Diệu, em đã từng nói. Thứ anh nợ em, thứ nhà các người nợ em, cả đời này cũng không trả hết. Anh cho rằng, em sẽ bỏ qua cho anh như vậy?”
,
Cuộc nói chuyện tiến hành đến đây, lại trở nên không còn ý nghĩa nữa.
Cố Thừa Diệu không muốn nói thêm.
Anh cũng không khách sáo với Bạch Yên Nhiên. Cầm bữa sáng trên bàn lên bắt đầu ăn.
Bạch Yên Nhiên hít sâu một hơi. Đặt sữa trên tay trở lại bàn: “Thừa Diệu, nói cho em biết, có phải chúng ta không quay lại được?”
“Phải.”
“Anh thật sự không thể ở bên em nữa?”
,
“Phải.” Nếu như không có Diêu Hữu Thiên, có lẽ còn có thể.
Nhưng chuyện trên thế giới này không có nếu như, cũng không có có lẽ.
Trái tim Bạch Yên Nhiên lại một lần nữa bắt đầu run rẩy.
Cô ta đột nhiên cười, nụ cười đó, mang theo phức tạp nói không thành lời: “Nếu như là vậy, vậy anh cứ tiếp tục ở lại đây đi. Lúc nào nghĩ rõ ràng rồi, bằng lòng ở bên em. Đến lúc đó, em sẽ thả anh ra.”
,
Cố Thừa Diệu tức giận rồi, nhưng lại cười.
“Yên Nhiên, em cảm thấy có thể như vậy sao?”
“Không gì là không thể.” Bạch Yên Nhiên hít sâu một hơi: “Thừa Diệu, anh cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Em cho anh thời gian hai ngày.”
“Không cần hai ngày.” Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nể mặt cô ta: “Bạch Yên Nhiên, anh rất không muốn nói những lời này. Nhưng anh hi vọng em hiểu rõ, cho dù là hai ngày, hai tháng, hay là hai năm, thậm chí là hai mươi năm, hai đời. Anh đều sẽ không, cũng không thể ở bên em nữa.”
Nếu như ý thức của anh có thể quên đi Diêu Hữu Thiên, thì đã quên từ lâu rồi, cần gì còn đến bây giờ?
,
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệnh, nhưng không thấy tức giận, khẽ gật đầu.
“Được. Em hiểu rồi.”
“Nếu như anh cố chấp như vậy, vậy em cũng chỉ có thể chúc anh may mắn.” Bạch Yên Nhiên cắn môi. Đã quyết đánh đến cùng: “Hai ngày sau, nếu như anh không thay đổi suy nghĩ, em nhất định sẽ thả anh đi.”
“Anh chờ.”
Lúc này Cố Thừa Diệu cũng không gấp gáp.
Anh không biết Bạch Yên Nhiên sẽ dùng cách thức thế nào để khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Có điều cho dù là loại nào, anh đều sẽ không thay đổi nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên dém chăn cho Cố Dịch Phàm xong. Muốn quay về phòng của mình.
Trái tim đột nhiên truyền đến một cơn buồn bực rất khó chịu.
Bước chân của cô dừng lại, đột nhiên không thể cử động ở đó/
Diêu Hữu Thiên co người lại, trào đến từng cơn khó chịu.
Cô không biết mình quay về phòng thế nào.
,
Nằm lên giường, cô nhớ đến Cố Thừa Diệu. Vừa mới định gọi điện thoại cho anh.
Lại nhớ ra hôm nay anh để lại tin tức, nói là có chuyện đã đi công tác, qua hai ngày nữa mới có thể quay về.
Cố Thừa Diệu. Anh mau về nhanh một chút đi.
Cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn rồi gửi đi, nếu như Cố Thừa Diệu đang ngồi trên máy bay, lát nữa xuống máy bay là có thể xem được rồi.
Vừa gửi tin đi, cảm xúc khó chịu của cô lập tức tốt hơn rất nhiều.
Ừm, chờ Cố Thừa Diệu quay về thôi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ba ngày sau.
Sau khi Diêu Hữu Thiên đưa Cố Dịch Phàm đến nhà trẻ, đi thẳng đến văn phòng của Cố thị.
Cố Thừa Diệu nói hai ngày sau sẽ quay về, nhưng bây giờ đã là ba ngày rồi, chằng nhìn thấy bóng người lấy một cái.
Rốt cuộc đã đi đâu rồi? Tại sao cũng không nói một tiếng nào?
Gọi điện thoại cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Cảm xúc rất buồn bực kia của Diêu Hữu Thiên lại tới.
Đè nén đến mức cô gần như sắp kêu lên.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Cố thị.
Cố Thừa Kỳ nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Thừa Diệu đi công tác rồi? Tại sao anh không biết? Gần đây không có chuyện gì cần cậu ấy đi công tác cả?”
Không phải nói là công ty không nhiều việc, mà là Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân đều thông cảm choctd vừa mới tìm được vợ con về. Biết anh tất nhiên sẽ không bằng lòng tách ra một ngày nào.
Cho nên đã chủ động nhận lấy phụ trách một số chuyện.
Cố Thừa Diệu hiện giờ nhẹ nhõm rất nhiều, ít việc hơn bọn họ nhiều.
“Cái gì?” Lần này, đến lượt Diêu Hữu Thiên trắng bệch cả mặt: “Anh nói cái gì? Cố Thừa Diệu không đi công tác?”
,
Làm sao có thể? Cô lấy điện thoại ra cho Cố Thừa Kỳ xem: “Nhưng rõ ràng anh nói với em anh ấy đã đi công tác. Em thấy anh ấy mãi không về, cho nên mới đến hỏi một chút, anh ấy đã đi công tác ở đâu.”
Từ sau khi cô quay về, Cố Thừa Diệu chưa từng không liện lạc với mình vài ngày như thế.
Cô cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Cố Thừa Kỳ đứng bật dậy. Ánh mắt dừng trên điện thoại của Diêu Hữu Thiên, anh kêu lên một tiếng.
“Không tốt.”
Cố Thừa Diệu sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên lập tức trở nên trắng bệch.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ,
Mấy tiếng sau, Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ đã nhận được tin, đều chạy về nhà họ Cố.
Cố Học Võ xem tin nhắn kia, lại nhìn dáng vẻ đầy căng thẳng sốt ruột của con dâu: “Lần cuối cùng Thừa Diệu liên lạc với con, chính là tin nhắn này?”
“Vâng.” Diêu Hữu Thiên đã nóng ruột muốn chết rồi: “Sau đó không hề có tin tức nữa.”
Cố Họ Võ gật đầu: “Con chờ một chút.”
Dù thế nào Bạch Yên Nhiên cũng không ngờ. Kiều Tâm Uyển lại đi một nước không theo kế hoạch như vậy, vào lúc cô ta vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với người nhà họ Cố như thế nào, cô ta đã bị đối phó trước một bước.
Khi cô ta bị người áp giải đến phòng đấu giá. cô ta thật sự hận.
Hận đến hủy thiên diệt địa.
Nỗi hận đó khiến mâu thuẫn biến mất. Cô ta hoàn toàn không nên yêu Cố Thừa Diệu nữa.
Cô ta đã sống ở địa ngục, vậy thì phải kéo hết người nhà họ Cố vào địa ngục.
Chỉ là cô ta không ngờ. Cố Thừa Diệu nhanh như vậy đã thay lòng.
,
Cô ta và anh ở bên nhau, tình cảm hơn một năm, nhưng không địch nổi cuộc hôn nhân giữa Diêu Hữu Thiên và anh.
Cô ta không biết lúc đó mình có tâm trạng gì.
Cảm giác giống như đã đánh đổ bình ngũ vị, vị nào cũng có.
Hối hận không?
Cô ta không biết, thật sự không biết.
Ngày ngày đêm đêm cô ta bị ác mộng hành hạ. Mỗi ngày mỗi tối, chỉ cần nhắm mắt lại, thì chính là thi thể của ba mẹ anh chị.
Cô ta đã từng thử thôi miên mình liên tục, quên đi tất cả mọi thứ.
,
Nhưng cô ta không thể quên được.
Những máu, những hình ảnh kia, đè nặng trong lòng cô ta.
Người được Trì Hướng Đông kéo vào trong lòng, giọng nói của hắn rất khẽ: “Hãy tha cho chính mình đi. Em không đấu lại được Cố Học Võ, em cũng không thể đối phó được với người nhà họ Cố. Nếu như là vậy, em cần gì phải ——“
Kiên trì nữa.
Màn đêm, đã hoàn toàn cắn nuốt bầu trời.
Bạch Yên Nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cô ta khẽ lắc đầu: “Em không có cách nào buông tha cho mình, có lúc em rất hận, hận mình vì sao lúc đó muốn rời đi, nếu như không đi, em đã có thể chết ở đó cùng với người nhà rồi, sẽ không đau khổ nhiều như sau này.”
,
Người đã chết đã rời đi, nhưng sẽ không hiểu được người còn sống đau khổ đến mức nào.
“Em định làm thế nào?”
Bạch Yên Nhiên nhắm hai mắt lại, quay người dựa vào Trì Hướng Đông.
“Em nhớ, khi em vừa mới đến bên cạnh anh, em ngày ngày gặp ác mộng, anh nói với em, anh có thể khiến em quên đi tất cả. Đúng không?”
“Đúng.” Bây giờ Trì Hướng Đông cũng vẫn nói như vậy: “Nếu như em bằng lòng, anh có thể mời bác sĩ William đến Trung Quốc. Ông ấy có thể giúp được em.”
Bạch Yên Nhiên gật đầu: “Mời ông ấy đến đi. Bây giờ em rất cần ông ấy.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu đoán mình đã bị giam ở đây khoảng chừng một buổi tối.
Ngày mai đi, nhiều nhất là ngày mai, người trong nhà sẽ phát hiện không thấy anh nữa. Sau đó tìm anh.
Có ba và chị gái ở đây, anh tin rằng mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quan trọng hơn là anh biết rõ, Bạch Yên Nhiên không muốn mạng của anh.
Không gian nhỏ hẹp, khiến Cố Thừa Diệu có thời gian bình tĩnh lại suy nghĩ một vài vấn đề.
,
Bạch Yên Nhiên nói món nợ của nhà họ Cố với cô ta, vĩnh viễn không trả hết.
Tại sao cô ta lại nói như vậy?
Anh có cảm giác, tuyệt đối không phải là vì những chuyện cô ta gặp phải sau này.
Mà phải là chuyện từ trước đó.
Rốt cuộc là chuyện gì, lúc này Cố Thừa Diệu không có tâm trạng để nghĩ.
Vấn đề bây giờ là, anh phải làm gì để rời khỏi đây?
,
Anh vừa mới tìm được vợ, lại có cả con trai.
Cho dù Bạch Yên Nhiên không muốn mạng của anh, nhưng nếu như cô ta thật sự giam mình ở đây một khoảng thời gian, đừng nói một năm nửa năm. Chỉ là nhốt anh mười ngày nửa tháng, anh cũng không chịu nổi.
Nếu như cuộc sống chưa từng thưởng thức qua, thì sẽ không lĩnh hội được sự đau khổ của mất đi.
Anh đã nếm trải một lần, không muốn chịu đựng lần thứ hai nữa.
Cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cửa phòng bị người mở ra. Người đi vào, lại là Bạch Yên Nhiên.
,
Đồ vật trên người Cố Thừa Diệu đều bị người ta tịch thu, anh không biết về thời gian.
Chỉ có thể dựa vào cảm giác. Có điều nhìn thấy Bạch Yên Nhiên, anh khẳng định mình đã bị cô ta nhốt hơn một buổi tối.
Trên tay Bạch Yên Nhiên bưng một chiếc khay, phía trên đặt một chút đồ gì đó.
“Ăn sáng đi.”
Đặt đồ xuống chiếc bàn nhỏ ở trong phòng, mặt cô ta không biểu cảm, hoàn toàn không nhìn ra một chút dao động cảm xúc nào.
,
Cố Thừa Diệu không vội đứng dậy, một đêm không ngủ, nhìn tinh thần của anh lại không tệ.
Ánh mắt rơi lên người Bạch Yên Nhiên, tâm trạng của anh thật ra có chút phức tạp: “Yên Nhiên, thu tay lại đi.”
Cho dù cô ta muốn làm gì, anh đều không có hứng thú phụng bồi nữa.
“Anh ăn gì trước đi.” Mở nắp sữa tươi ra, cắm ống hút đặt lên tay Cố Thừa Diệu: “Chờ anh ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Chúng ta nói chuyện trước.” Lúc này Cố Thừa Diệu cũng không có khẩu vị: “Yên Nhiên, em không thể nhốt anh cả đời chứ?”
“Tại sao lại không thể?” Bạch Yên Nhiên nghiêng mặt, trong mắt đẹp hiện lên mấy phần đùa giỡn: “Cố Thừa Diệu, em đã từng nói. Thứ anh nợ em, thứ nhà các người nợ em, cả đời này cũng không trả hết. Anh cho rằng, em sẽ bỏ qua cho anh như vậy?”
,
Cuộc nói chuyện tiến hành đến đây, lại trở nên không còn ý nghĩa nữa.
Cố Thừa Diệu không muốn nói thêm.
Anh cũng không khách sáo với Bạch Yên Nhiên. Cầm bữa sáng trên bàn lên bắt đầu ăn.
Bạch Yên Nhiên hít sâu một hơi. Đặt sữa trên tay trở lại bàn: “Thừa Diệu, nói cho em biết, có phải chúng ta không quay lại được?”
“Phải.”
“Anh thật sự không thể ở bên em nữa?”
,
“Phải.” Nếu như không có Diêu Hữu Thiên, có lẽ còn có thể.
Nhưng chuyện trên thế giới này không có nếu như, cũng không có có lẽ.
Trái tim Bạch Yên Nhiên lại một lần nữa bắt đầu run rẩy.
Cô ta đột nhiên cười, nụ cười đó, mang theo phức tạp nói không thành lời: “Nếu như là vậy, vậy anh cứ tiếp tục ở lại đây đi. Lúc nào nghĩ rõ ràng rồi, bằng lòng ở bên em. Đến lúc đó, em sẽ thả anh ra.”
,
Cố Thừa Diệu tức giận rồi, nhưng lại cười.
“Yên Nhiên, em cảm thấy có thể như vậy sao?”
“Không gì là không thể.” Bạch Yên Nhiên hít sâu một hơi: “Thừa Diệu, anh cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Em cho anh thời gian hai ngày.”
“Không cần hai ngày.” Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nể mặt cô ta: “Bạch Yên Nhiên, anh rất không muốn nói những lời này. Nhưng anh hi vọng em hiểu rõ, cho dù là hai ngày, hai tháng, hay là hai năm, thậm chí là hai mươi năm, hai đời. Anh đều sẽ không, cũng không thể ở bên em nữa.”
Nếu như ý thức của anh có thể quên đi Diêu Hữu Thiên, thì đã quên từ lâu rồi, cần gì còn đến bây giờ?
,
Sắc mặt Bạch Yên Nhiên trắng bệnh, nhưng không thấy tức giận, khẽ gật đầu.
“Được. Em hiểu rồi.”
“Nếu như anh cố chấp như vậy, vậy em cũng chỉ có thể chúc anh may mắn.” Bạch Yên Nhiên cắn môi. Đã quyết đánh đến cùng: “Hai ngày sau, nếu như anh không thay đổi suy nghĩ, em nhất định sẽ thả anh đi.”
“Anh chờ.”
Lúc này Cố Thừa Diệu cũng không gấp gáp.
Anh không biết Bạch Yên Nhiên sẽ dùng cách thức thế nào để khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Có điều cho dù là loại nào, anh đều sẽ không thay đổi nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên dém chăn cho Cố Dịch Phàm xong. Muốn quay về phòng của mình.
Trái tim đột nhiên truyền đến một cơn buồn bực rất khó chịu.
Bước chân của cô dừng lại, đột nhiên không thể cử động ở đó/
Diêu Hữu Thiên co người lại, trào đến từng cơn khó chịu.
Cô không biết mình quay về phòng thế nào.
,
Nằm lên giường, cô nhớ đến Cố Thừa Diệu. Vừa mới định gọi điện thoại cho anh.
Lại nhớ ra hôm nay anh để lại tin tức, nói là có chuyện đã đi công tác, qua hai ngày nữa mới có thể quay về.
Cố Thừa Diệu. Anh mau về nhanh một chút đi.
Cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn rồi gửi đi, nếu như Cố Thừa Diệu đang ngồi trên máy bay, lát nữa xuống máy bay là có thể xem được rồi.
Vừa gửi tin đi, cảm xúc khó chịu của cô lập tức tốt hơn rất nhiều.
Ừm, chờ Cố Thừa Diệu quay về thôi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ba ngày sau.
Sau khi Diêu Hữu Thiên đưa Cố Dịch Phàm đến nhà trẻ, đi thẳng đến văn phòng của Cố thị.
Cố Thừa Diệu nói hai ngày sau sẽ quay về, nhưng bây giờ đã là ba ngày rồi, chằng nhìn thấy bóng người lấy một cái.
Rốt cuộc đã đi đâu rồi? Tại sao cũng không nói một tiếng nào?
Gọi điện thoại cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Cảm xúc rất buồn bực kia của Diêu Hữu Thiên lại tới.
Đè nén đến mức cô gần như sắp kêu lên.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Cố thị.
Cố Thừa Kỳ nhìn Diêu Hữu Thiên bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Thừa Diệu đi công tác rồi? Tại sao anh không biết? Gần đây không có chuyện gì cần cậu ấy đi công tác cả?”
Không phải nói là công ty không nhiều việc, mà là Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân đều thông cảm choctd vừa mới tìm được vợ con về. Biết anh tất nhiên sẽ không bằng lòng tách ra một ngày nào.
Cho nên đã chủ động nhận lấy phụ trách một số chuyện.
Cố Thừa Diệu hiện giờ nhẹ nhõm rất nhiều, ít việc hơn bọn họ nhiều.
“Cái gì?” Lần này, đến lượt Diêu Hữu Thiên trắng bệch cả mặt: “Anh nói cái gì? Cố Thừa Diệu không đi công tác?”
,
Làm sao có thể? Cô lấy điện thoại ra cho Cố Thừa Kỳ xem: “Nhưng rõ ràng anh nói với em anh ấy đã đi công tác. Em thấy anh ấy mãi không về, cho nên mới đến hỏi một chút, anh ấy đã đi công tác ở đâu.”
Từ sau khi cô quay về, Cố Thừa Diệu chưa từng không liện lạc với mình vài ngày như thế.
Cô cứ cảm thấy là lạ ở đâu đó.
Cố Thừa Kỳ đứng bật dậy. Ánh mắt dừng trên điện thoại của Diêu Hữu Thiên, anh kêu lên một tiếng.
“Không tốt.”
Cố Thừa Diệu sẽ không xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên lập tức trở nên trắng bệch.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ,
Mấy tiếng sau, Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ đã nhận được tin, đều chạy về nhà họ Cố.
Cố Học Võ xem tin nhắn kia, lại nhìn dáng vẻ đầy căng thẳng sốt ruột của con dâu: “Lần cuối cùng Thừa Diệu liên lạc với con, chính là tin nhắn này?”
“Vâng.” Diêu Hữu Thiên đã nóng ruột muốn chết rồi: “Sau đó không hề có tin tức nữa.”
Cố Họ Võ gật đầu: “Con chờ một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.