Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 363: Có lầm hay không
Thiền Tâm Nguyệt
30/12/2020
Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên oán hận tặng cho Cố Thừa Diệu một ánh mắt lạnh như băng.
Thật đáng ghét, nếu không phải anh không chịu tránh, cần gì mang theo một vết thương rõ rệt như vậy cho người ta nhìn?
Cô biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng đang khó chịu.
Người này, đã làm sai, không nhận lỗi, không nói chuyện rõ ràng với cô.
Chỉ biết túm lấy cô làm làm làm.
Xước mặt cũng đáng đời.
,
Trong lòng nghĩ như vậy, vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm.
Muốn giải thích cũng không biết phải giải thich thế nào. Vì sao vừa rồi cô không xử lý vết thương cho anh một chút chứ?
Cố Thừa Diệu nhìn không thuận mắt, đưa tay ra kéo cô ra sau lưng mình, trừng mắt với Cố Tĩnh Đình với vẻ chẳng để tâm.
“Nhìn gì thế?” Cố Thừa Diệu quay đầu đi, không cho mọi người nhìn thấy mặt mình: “Bị mèo cào một cái, chị hô to gọi nhỏ làm gì?”
Giọng nói của anh thản nhiên, rõ ràng chính là muốn ra sức che giấu chuyện này.
Chỉ là ——
,
Mèo?
Đó là móng vuốt mèo? Rõ ràng là móng tay người.
Cố Tĩnh Đình nhìn em trai, lại nhìn Diêu Hữu Thiên. Cuối cùng vỗ vai Diêu Hữu Thiên.
“Đúng là một con mèo to đấy.”
Cô cố ý kéo dài âm cuối, mặc dù không nói rõ ý tứ tromg lại, nhưng đủ để khiến những người khác có mặt ở đó đều lộ ra nụ cười sáng tỏ.
,
Ầm, lần này mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Gần như sắp nhỏ ra máu.
“Chị, chị có thôi đi không?” Cố Thừa Diệu không nhìn nổi: “Rảnh rỗi thế? Không về nước Mỹ chăm chồng con sao? Không phải cháu gái vẫn còn nhỏ sao? Chị chạy qua chạy lại như thế thật sự ổn sao?”
“Chậc chậc, chị nói thằng nhóc nhà em có lương tâm không vậy?” Cố Tĩnh Đình chỉ thiếu nước không học Tôn Ngộ Không véo tai Cố Thừa Diệu: “Nói thế nào chị cũng là vì chuyện của em, mới chạy về đấy. Em đang có thái độ gì vậy?”
“Chính là thái độ đó đấy.” Chèn ép anh thì thôi bỏ qua, chèn ép vợ anh thì tuyệt đối không được: “Không nhìn được thì chị đừng nhìn. Quay về nước Mỹ, bảo đảm chị không nhìn thấy.”
“Thằng nhóc thối.” Cố Tĩnh Đình cãi nhau với anh: “Chị nói cho em biết, chị vẫn sẽ chưa về, chị muốn ở lại đây, ngày ngày qua lại trước mặt em. Em không phục, thì tới đánh chị đi.”
,
“Chị ——” Lúc Cố Thừa Diệu muốn nói gì đó, Cố Dịch Phàm đã xông qua, ôm lấy Cố Thừa Diệu: “Có mèo sao? Ở đây có mèo sao? Là mèo gì vậy? Có màu gì? To hay nhỏ?”
Lúc ở nước Anh, có một người hàng xóm nuôi một con mèo. Cực kỳ đáng yêu.
Cố Dịch Phàm rất thích, có điều bé không chỉ là tim mạch không tốt, chức năng của phổi cũng không tính là mạnh. Mẫn cảm với da lông của động vật.
Vậy nên đều chỉ có thể nhìn, không thể sờ chó con mèo con.
Có điều điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng yêu thích của bé.
“. . . . . .” Diêu Hữu Thiên cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua.
Nhất là lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kiều Tâm Uyển, cô càng hận không có được một cái lỗ để có thể chui vào.
,
“Phàm Phàm thích mèo sao?” Cố Thừa Diệu ngồi xổm xuống, mặc dù có lúc không thích tiểu quỷ này chiếm lấy thời gian của Diêu Hữu Thiên.
Có điều trải qua giáo dục "lạnh nhạt" của Cố Học Võ. Trong lòng anh vẫn rất muốn làm một người ba tốt: “Vậy lần sau ba cho con nuôi một con có được không?”
“Không được.” Cố Dịch Phàm lắc đầu: “Cháu không thể nuôi động vật nhỏ.”
Lúc bé nói chuyện, trong giọng nói có chút mất mát không dễ phát giác.
“Phàm Phàm dị ứng với lông da của động vật.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên thản nhiên, nhưng mang theo chút đau lòng.
Nhất thời sắc mặt của mọi người trong phòng đều có chút nặng nề.
Vẻ ngượng ngụng vì bị trêu ghẹo vừa rồi của Diêu Hữu Thiên, cũng vì lời nói trẻ thơ của Cố Dịch Phàm mà tiêu tan.
,
“Không sao. Ba sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho Phàm Phàm, chờ Phàm Phàm hết dị ứng, là có thể nuôi động vật nhỏ rồi.”
Mặc dù anh không biết có phải có thể làm vậy không, nhưng không ngại cho con trai một lời hứa, để con trai vui vẻ một chút.
“Thật sao?” Quả nhiên ánh mắt của Cố Dịch Phàm đã samgs lên.
“Đương nhiên là thật.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Con hãy tin ba.”
“Cảm ơn chú.” Cố Dịch Phàm chủ động đưa tay ôm lấy Cố Thừa Diệu.
Trên trán Cố Thừa Diệu nổi lên ba vạch đen.
Quà cảm ơn không tệ, có điều, có thể gọi là ba được không?
,
Cố Tĩnh Đình nhíu mày, nhìn Cố Thừa Diệu một cái: “Xì, con trai cũng không chịu gọi em là ba. Ha ha, Thừa Diệu, chị thấy em vẫn phải nỗ lực đấy.”
Sắc mặt Cố Thừa Diệu không tốt lắm, anh tự nhận mình rất nỗ lực lấy lòng Cố Dịch Phàm, có điều bé luôn không cảm kích.
Điều này ít nhiều gì cũng khiến anh có chút buồn bực.
Thật là, gọi tiếng ba sẽ mất đi miếng thịt sao? Có sao? Đến nỗi vậy sao?
“Qua ăn cơm cả đi.” Tâm trạng của Kiều Tâm Uyển là tốt nhất.
,
Ngoài cha con Đường Diệc Thâm, đương nhiên, còn có công chúa nhỏ mới sinh năm ngoái của nhà họ Đường. Những người khác của nhà họ Cố đề đã tề tựu đông đủ.
“Hai ngày nữa chính là Trung thu rồi. Ngày mai bà nội sẽ trở về. Mẹ với ba con quyết định sẽ ăn mừng long trọng một chút.”
Sau bữa ăn tối. Kiều Tâm Uyển nói ra dự định của mình.
“Buổi tối Tết Trung thu, chúng ta cùng đến resort của Thanh Hiên. Còn có thể tắm suối nước nóng. Các con thấy thế nào?”
Vừa tắm suối nước nóng, vừa ngắm trăng.
“Con không có ý kiến.” Hiện gì Cố Thừa Diệu không quan tâm điều gì, chỉ cần ở cùng với vợ con của mình, ở đâu cũng vậy.
“Con cũng không có ý kiến.” Cố Tĩnh Đình đang nghĩ Đường Diệc Thâm lại thật sự không đuổi theo? Đáng ghét, xem dáng vẻ phải cho anh ngủ ngoài sofa một thời gian rồi.
,
Diêu Hữu Thiên không nói gì, cô nhớ lại Trung thu năm năm trước.
Khi đó mình vừa mới phát hiện Cố Thừa Diệu chính là ân nhân cứu mạng của mình. Sau đó quyết định muốn sống hạnh phúc bên anh.
Có điều về sau đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô lại nghĩ, nếu như không phải biết được Cố Thừa Diệu từng cứu mình một mạng, nếu như không phải vì tấm lưng của Cố Thừa Diệu khiến cô kinh động trong khoảnh khắc, vậy cô nhất định sẽ không cúi người, chủ động lấy lòng.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy có chút may mắn.
May mà mình không do dự bước lên một bước như vậy.
,
Nếu không cô và Cố Thừa Diệu của ngày hôm nay sẽ như thế nào? Cô thật sự không biết.
“Sao vậy? Em không thích?” Cố Thừa Diệu cảm nhận được sự im lặng của cô, cho rằng cô không thích: “Vậy em muốn đi đâu? Mọi người phối hợp với em.”
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Không, không phải không thích.”
Hình như cô đã quên nói với Cố Thừa Diệu. Mình đã trả nợ anh một lần?
Ừm. Có nên nói cho anh biết hay không?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Cố Thừa Diệu vào phòng đọc sách, phát hiện Diêu Hữu Thiên đang nghịch điện thoại.
Cô chơi rất chăm chú, ngay cả anh đi vào cũng không nhìn thấy.
Mi tâm cau lại với chút không vui, từ lúc ăn cơm vừa nãy, cô vẫn luôn thất thần.
Lúc không thất thần, thì lại đi chơi với con trai.
Trong lòng cô, lẽ nào không nên xếp địa vị của mình thứ nhất sao?
,
Không thể không nói Cố Thừa Diệu thật sự cảm giác về bản thân mình quá tốt. Ở trong lòng Diêu Hữu Thiên, con trai tuyệt đối xếp thứ nhất.
Không cố ý làm nhẹ bước chân, lặng lẽ đi đến phía sau Diêu Hữu Thiên.
Phát hiện cô đang lướt Microblogging?
Đây là một sở thích mới của Diêu Hữu Thiên sau khi về Bắc Đô.
Chủ yếu là vì Diêu Phàm.
,
Chị em tốt của Diêu Hữu Thiên, và cả mấy anh trai, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Tiểu Phàm Phàm.
Cô bèn đăng ký một Microblogging. Tên là Bảo bối của tôi tên là Phàm Phàm.
Người theo dõi cô ngoài người nhà họ Diêu ra, còn có đám bạn thân của cô. Đương nhiên, còn có một vài đồng nghiệp ở nước anh.
Ngày ngày Diêu Hữu Thiên đều sẽ mở Microblogging, đăng ảnh của Tiểu Phàm Phàm.
Mấy ngày nay vì chuyện của Cố Thừa Diệu, đều không cập nhật.
Vậy nên hôm nay đã có người không vui.
,
“Tại sao không cập nhật? Đã ba ngày anh không nhìn thấy hình đẹp của Phàm Phàm rồi.” —— Người lạnh lùng này chính là Abbott. Đây là Diêu Hữu Gia.
Anh rảnh rỗi không có việc gì thì lại lướt Microblogging. Ngoài thông báo trạng thái của mình. Ví dụ như lúc nào thì tiến hành buổi trình diễn thời trang, lúc nào thì có hoạt động gì ở đâu. Thì chính là theo dõi Microblogging của Diêu Hữu Thiên.
“Cùng câu hỏi.” Người bình luận là Diêu Hữu Thế. Tên Microblogging của anh rất ngang ngược, gọi là Khắp nơi trên những nước có đảo cắm cờ đỏ.
Ngay cả anh ba cũng bớt thời giờ đang một dòng "Chuẩn bị trước phẫu thuật, chờ Microblogging".
Tên Microblogging của anh ba lại ổn hơn nhiều —— Từ nhỏ lập chí làm Hoa Đà.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy Microblogging của mấy anh trai nói chuyện với nhau, có chút dở khóc dở cười.
Chọn ra hai tấm hình chụp Cố Dịch Phàm đang chăm chú chơi xếp hình ngày hôm nay, đăng lên.
“Đàn ông chăm chú là đẹp trai nhất.”
,
Hình vừa đăng lên, lập tức đã có người bình luận.
“Lại bán moe rồi. Bán moe qua mạng thật đáng xấu hổ. Có bản lĩnh, cậu đẹp trai đến trước mặt cô mà bán moe đi!" Đây là Lý Khả Nghi. Kèm theo mấy động tác ngoắc tay.
“Mình phải sửa mại một chút, tạm thời bây giờ nhà cậu không thể gọi là đàn ông, tối đa chỉ có thể gọi là cậu bé, cùng lắm cũng chỉ có thể là thiếu niên.” Doanh Diễm Kiều lại gửi một biểu cảm nham hiểm.
“Thiếu niên mình cũng yêu, Phàm Phàm dì yêu con, ngày mai dì mua kẹo cho con ăn. Mau đến với dì đi.” Mạc Dư Tiệp gửi một chuỗi dài trái tim qua.
Diêu Hữu Thiên cười. Vừa mới định trả lời, điện thoại bị người ta cướp khỏi lòng bàn tay.
,
“Á.” Cô sợ hết hồn. Quay mặt sang đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng ở sau lưng: “Anh vào lúc nào vậy?”
Không phải anh bàn bạc chuyện Trung thu với Kiều Tâm Uyển và Cố Tĩnh Đình sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?
“Anh đã vào hơn nửa ngày rồi.” Cố Thừa Diệu giơ điện thoại, lướt màn hình mấy cái. Càng lướt mặt càng đen.
Lướt đến trạng cuối cùng, mặt đã đen đến mắc giống hệt đáy nồi: “Vợ, em có lầm không?”
“Cái gì?”
Diêu Hữu Thiên lập tức không phản ứng kịp.
“Anh nói, em có lầm hay không?” Cố Thừa Diệu huơ điện thoại, tùy tiện ném lên bàn, trên mặt là vẻ bất mãn rõ ràng: “Tại sao Microblogging của em toàn bộ đều là con trai, một dòng liên qua đến anh cũng không có vậy?”
Diêu Hữu Thiên oán hận tặng cho Cố Thừa Diệu một ánh mắt lạnh như băng.
Thật đáng ghét, nếu không phải anh không chịu tránh, cần gì mang theo một vết thương rõ rệt như vậy cho người ta nhìn?
Cô biết mình đang giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng đang khó chịu.
Người này, đã làm sai, không nhận lỗi, không nói chuyện rõ ràng với cô.
Chỉ biết túm lấy cô làm làm làm.
Xước mặt cũng đáng đời.
,
Trong lòng nghĩ như vậy, vẻ xấu hổ trên mặt càng đậm.
Muốn giải thích cũng không biết phải giải thich thế nào. Vì sao vừa rồi cô không xử lý vết thương cho anh một chút chứ?
Cố Thừa Diệu nhìn không thuận mắt, đưa tay ra kéo cô ra sau lưng mình, trừng mắt với Cố Tĩnh Đình với vẻ chẳng để tâm.
“Nhìn gì thế?” Cố Thừa Diệu quay đầu đi, không cho mọi người nhìn thấy mặt mình: “Bị mèo cào một cái, chị hô to gọi nhỏ làm gì?”
Giọng nói của anh thản nhiên, rõ ràng chính là muốn ra sức che giấu chuyện này.
Chỉ là ——
,
Mèo?
Đó là móng vuốt mèo? Rõ ràng là móng tay người.
Cố Tĩnh Đình nhìn em trai, lại nhìn Diêu Hữu Thiên. Cuối cùng vỗ vai Diêu Hữu Thiên.
“Đúng là một con mèo to đấy.”
Cô cố ý kéo dài âm cuối, mặc dù không nói rõ ý tứ tromg lại, nhưng đủ để khiến những người khác có mặt ở đó đều lộ ra nụ cười sáng tỏ.
,
Ầm, lần này mặt Diêu Hữu Thiên đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn. Gần như sắp nhỏ ra máu.
“Chị, chị có thôi đi không?” Cố Thừa Diệu không nhìn nổi: “Rảnh rỗi thế? Không về nước Mỹ chăm chồng con sao? Không phải cháu gái vẫn còn nhỏ sao? Chị chạy qua chạy lại như thế thật sự ổn sao?”
“Chậc chậc, chị nói thằng nhóc nhà em có lương tâm không vậy?” Cố Tĩnh Đình chỉ thiếu nước không học Tôn Ngộ Không véo tai Cố Thừa Diệu: “Nói thế nào chị cũng là vì chuyện của em, mới chạy về đấy. Em đang có thái độ gì vậy?”
“Chính là thái độ đó đấy.” Chèn ép anh thì thôi bỏ qua, chèn ép vợ anh thì tuyệt đối không được: “Không nhìn được thì chị đừng nhìn. Quay về nước Mỹ, bảo đảm chị không nhìn thấy.”
“Thằng nhóc thối.” Cố Tĩnh Đình cãi nhau với anh: “Chị nói cho em biết, chị vẫn sẽ chưa về, chị muốn ở lại đây, ngày ngày qua lại trước mặt em. Em không phục, thì tới đánh chị đi.”
,
“Chị ——” Lúc Cố Thừa Diệu muốn nói gì đó, Cố Dịch Phàm đã xông qua, ôm lấy Cố Thừa Diệu: “Có mèo sao? Ở đây có mèo sao? Là mèo gì vậy? Có màu gì? To hay nhỏ?”
Lúc ở nước Anh, có một người hàng xóm nuôi một con mèo. Cực kỳ đáng yêu.
Cố Dịch Phàm rất thích, có điều bé không chỉ là tim mạch không tốt, chức năng của phổi cũng không tính là mạnh. Mẫn cảm với da lông của động vật.
Vậy nên đều chỉ có thể nhìn, không thể sờ chó con mèo con.
Có điều điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng yêu thích của bé.
“. . . . . .” Diêu Hữu Thiên cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay qua.
Nhất là lúc đối diện với ánh mắt cười như không cười của Kiều Tâm Uyển, cô càng hận không có được một cái lỗ để có thể chui vào.
,
“Phàm Phàm thích mèo sao?” Cố Thừa Diệu ngồi xổm xuống, mặc dù có lúc không thích tiểu quỷ này chiếm lấy thời gian của Diêu Hữu Thiên.
Có điều trải qua giáo dục "lạnh nhạt" của Cố Học Võ. Trong lòng anh vẫn rất muốn làm một người ba tốt: “Vậy lần sau ba cho con nuôi một con có được không?”
“Không được.” Cố Dịch Phàm lắc đầu: “Cháu không thể nuôi động vật nhỏ.”
Lúc bé nói chuyện, trong giọng nói có chút mất mát không dễ phát giác.
“Phàm Phàm dị ứng với lông da của động vật.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên thản nhiên, nhưng mang theo chút đau lòng.
Nhất thời sắc mặt của mọi người trong phòng đều có chút nặng nề.
Vẻ ngượng ngụng vì bị trêu ghẹo vừa rồi của Diêu Hữu Thiên, cũng vì lời nói trẻ thơ của Cố Dịch Phàm mà tiêu tan.
,
“Không sao. Ba sẽ tìm bác sĩ chữa bệnh cho Phàm Phàm, chờ Phàm Phàm hết dị ứng, là có thể nuôi động vật nhỏ rồi.”
Mặc dù anh không biết có phải có thể làm vậy không, nhưng không ngại cho con trai một lời hứa, để con trai vui vẻ một chút.
“Thật sao?” Quả nhiên ánh mắt của Cố Dịch Phàm đã samgs lên.
“Đương nhiên là thật.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Con hãy tin ba.”
“Cảm ơn chú.” Cố Dịch Phàm chủ động đưa tay ôm lấy Cố Thừa Diệu.
Trên trán Cố Thừa Diệu nổi lên ba vạch đen.
Quà cảm ơn không tệ, có điều, có thể gọi là ba được không?
,
Cố Tĩnh Đình nhíu mày, nhìn Cố Thừa Diệu một cái: “Xì, con trai cũng không chịu gọi em là ba. Ha ha, Thừa Diệu, chị thấy em vẫn phải nỗ lực đấy.”
Sắc mặt Cố Thừa Diệu không tốt lắm, anh tự nhận mình rất nỗ lực lấy lòng Cố Dịch Phàm, có điều bé luôn không cảm kích.
Điều này ít nhiều gì cũng khiến anh có chút buồn bực.
Thật là, gọi tiếng ba sẽ mất đi miếng thịt sao? Có sao? Đến nỗi vậy sao?
“Qua ăn cơm cả đi.” Tâm trạng của Kiều Tâm Uyển là tốt nhất.
,
Ngoài cha con Đường Diệc Thâm, đương nhiên, còn có công chúa nhỏ mới sinh năm ngoái của nhà họ Đường. Những người khác của nhà họ Cố đề đã tề tựu đông đủ.
“Hai ngày nữa chính là Trung thu rồi. Ngày mai bà nội sẽ trở về. Mẹ với ba con quyết định sẽ ăn mừng long trọng một chút.”
Sau bữa ăn tối. Kiều Tâm Uyển nói ra dự định của mình.
“Buổi tối Tết Trung thu, chúng ta cùng đến resort của Thanh Hiên. Còn có thể tắm suối nước nóng. Các con thấy thế nào?”
Vừa tắm suối nước nóng, vừa ngắm trăng.
“Con không có ý kiến.” Hiện gì Cố Thừa Diệu không quan tâm điều gì, chỉ cần ở cùng với vợ con của mình, ở đâu cũng vậy.
“Con cũng không có ý kiến.” Cố Tĩnh Đình đang nghĩ Đường Diệc Thâm lại thật sự không đuổi theo? Đáng ghét, xem dáng vẻ phải cho anh ngủ ngoài sofa một thời gian rồi.
,
Diêu Hữu Thiên không nói gì, cô nhớ lại Trung thu năm năm trước.
Khi đó mình vừa mới phát hiện Cố Thừa Diệu chính là ân nhân cứu mạng của mình. Sau đó quyết định muốn sống hạnh phúc bên anh.
Có điều về sau đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô lại nghĩ, nếu như không phải biết được Cố Thừa Diệu từng cứu mình một mạng, nếu như không phải vì tấm lưng của Cố Thừa Diệu khiến cô kinh động trong khoảnh khắc, vậy cô nhất định sẽ không cúi người, chủ động lấy lòng.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy có chút may mắn.
May mà mình không do dự bước lên một bước như vậy.
,
Nếu không cô và Cố Thừa Diệu của ngày hôm nay sẽ như thế nào? Cô thật sự không biết.
“Sao vậy? Em không thích?” Cố Thừa Diệu cảm nhận được sự im lặng của cô, cho rằng cô không thích: “Vậy em muốn đi đâu? Mọi người phối hợp với em.”
Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Không, không phải không thích.”
Hình như cô đã quên nói với Cố Thừa Diệu. Mình đã trả nợ anh một lần?
Ừm. Có nên nói cho anh biết hay không?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc Cố Thừa Diệu vào phòng đọc sách, phát hiện Diêu Hữu Thiên đang nghịch điện thoại.
Cô chơi rất chăm chú, ngay cả anh đi vào cũng không nhìn thấy.
Mi tâm cau lại với chút không vui, từ lúc ăn cơm vừa nãy, cô vẫn luôn thất thần.
Lúc không thất thần, thì lại đi chơi với con trai.
Trong lòng cô, lẽ nào không nên xếp địa vị của mình thứ nhất sao?
,
Không thể không nói Cố Thừa Diệu thật sự cảm giác về bản thân mình quá tốt. Ở trong lòng Diêu Hữu Thiên, con trai tuyệt đối xếp thứ nhất.
Không cố ý làm nhẹ bước chân, lặng lẽ đi đến phía sau Diêu Hữu Thiên.
Phát hiện cô đang lướt Microblogging?
Đây là một sở thích mới của Diêu Hữu Thiên sau khi về Bắc Đô.
Chủ yếu là vì Diêu Phàm.
,
Chị em tốt của Diêu Hữu Thiên, và cả mấy anh trai, thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Tiểu Phàm Phàm.
Cô bèn đăng ký một Microblogging. Tên là Bảo bối của tôi tên là Phàm Phàm.
Người theo dõi cô ngoài người nhà họ Diêu ra, còn có đám bạn thân của cô. Đương nhiên, còn có một vài đồng nghiệp ở nước anh.
Ngày ngày Diêu Hữu Thiên đều sẽ mở Microblogging, đăng ảnh của Tiểu Phàm Phàm.
Mấy ngày nay vì chuyện của Cố Thừa Diệu, đều không cập nhật.
Vậy nên hôm nay đã có người không vui.
,
“Tại sao không cập nhật? Đã ba ngày anh không nhìn thấy hình đẹp của Phàm Phàm rồi.” —— Người lạnh lùng này chính là Abbott. Đây là Diêu Hữu Gia.
Anh rảnh rỗi không có việc gì thì lại lướt Microblogging. Ngoài thông báo trạng thái của mình. Ví dụ như lúc nào thì tiến hành buổi trình diễn thời trang, lúc nào thì có hoạt động gì ở đâu. Thì chính là theo dõi Microblogging của Diêu Hữu Thiên.
“Cùng câu hỏi.” Người bình luận là Diêu Hữu Thế. Tên Microblogging của anh rất ngang ngược, gọi là Khắp nơi trên những nước có đảo cắm cờ đỏ.
Ngay cả anh ba cũng bớt thời giờ đang một dòng "Chuẩn bị trước phẫu thuật, chờ Microblogging".
Tên Microblogging của anh ba lại ổn hơn nhiều —— Từ nhỏ lập chí làm Hoa Đà.
Diêu Hữu Thiên nhìn thấy Microblogging của mấy anh trai nói chuyện với nhau, có chút dở khóc dở cười.
Chọn ra hai tấm hình chụp Cố Dịch Phàm đang chăm chú chơi xếp hình ngày hôm nay, đăng lên.
“Đàn ông chăm chú là đẹp trai nhất.”
,
Hình vừa đăng lên, lập tức đã có người bình luận.
“Lại bán moe rồi. Bán moe qua mạng thật đáng xấu hổ. Có bản lĩnh, cậu đẹp trai đến trước mặt cô mà bán moe đi!" Đây là Lý Khả Nghi. Kèm theo mấy động tác ngoắc tay.
“Mình phải sửa mại một chút, tạm thời bây giờ nhà cậu không thể gọi là đàn ông, tối đa chỉ có thể gọi là cậu bé, cùng lắm cũng chỉ có thể là thiếu niên.” Doanh Diễm Kiều lại gửi một biểu cảm nham hiểm.
“Thiếu niên mình cũng yêu, Phàm Phàm dì yêu con, ngày mai dì mua kẹo cho con ăn. Mau đến với dì đi.” Mạc Dư Tiệp gửi một chuỗi dài trái tim qua.
Diêu Hữu Thiên cười. Vừa mới định trả lời, điện thoại bị người ta cướp khỏi lòng bàn tay.
,
“Á.” Cô sợ hết hồn. Quay mặt sang đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu đứng ở sau lưng: “Anh vào lúc nào vậy?”
Không phải anh bàn bạc chuyện Trung thu với Kiều Tâm Uyển và Cố Tĩnh Đình sao? Nhanh như vậy đã xong rồi?
“Anh đã vào hơn nửa ngày rồi.” Cố Thừa Diệu giơ điện thoại, lướt màn hình mấy cái. Càng lướt mặt càng đen.
Lướt đến trạng cuối cùng, mặt đã đen đến mắc giống hệt đáy nồi: “Vợ, em có lầm không?”
“Cái gì?”
Diêu Hữu Thiên lập tức không phản ứng kịp.
“Anh nói, em có lầm hay không?” Cố Thừa Diệu huơ điện thoại, tùy tiện ném lên bàn, trên mặt là vẻ bất mãn rõ ràng: “Tại sao Microblogging của em toàn bộ đều là con trai, một dòng liên qua đến anh cũng không có vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.