Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 296: Em dám giả vờ thử xem
Thiền Tâm Nguyệt
11/09/2020
Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên không phải là người mà tập đoàn AOS phái tới sao?
Tại sao lại có quan hệ với Cố Thừa Diệu?
Bây giờ có một màn như vậy, rốt cuộc là Cố thị cố ý tung hỏa mù ra, hay là việc thu mua của AOS là giả, chỉ để lót đường cho Cố thị?
,
Hoa Chính Khang là người đa mưu túc trí, trong lòng hiện lên rất nhiều suy đoán, nhưng không để lộ trên mặt chút nào.
Trên mặt Diêu Hữu Thiên không hiện, nhưng trong lòng lại trào lên sóng to gió lớn.
Cố Thừa Diệu, rốt cuộc anh đang làm gì?
Tại sao anh biết mình muốn thu mua Phú Hoa?
,
Ánh mắt hơi mang theo nghi hoặc, không thể khống chế mà quét qua khuôn mặt Cố Thừa Diệu.
Nhưng Cố Thừa Diệu không để ý đến ánh mắt của cô một chút nào, cười với cô, rồi dẫn Tiểu Mã rời đi.
Để lại người vẫn còn đứng trong phòng làm việc đưa mắt nhìn nhau.
Từ đầu đến cuối Jessie đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lời Cố Thừa Diệu nói với Diêu Hữu Thiên, anh cũng đã nghe được. Nhưng mà, nghe không hiểu lắm.
Câu cuối cùng, càng không hiểu. Bà xã là gì? Là nhân tình sao?
,
“Vivian?” Jessie nhìn Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở đó, nhỏ giọng mở miệng: “Chúng ta ——“
Hiện tại là tình huống loạn lạc gì thế?
Diêu Hữu Thiên lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt tinh anh của Hoa Chính Khang, hơi khom người: “Thật xin lỗi, để chủ tịch Hoa chê cười rồi.”
“Không sao.” Hoa Chính Khang khoát tay: “Có điều, tổng giám đốc Cố và cô Diêu ——“
“Một sự hiểu lầm thôi.” Diêu Hữu Thiên ung dung đối đáp: “Chủ tịch Hoa, chúng ta tiếp tục chứ?”
Hiểu lầm? Ông ta thấy không giống như là hiểu làm.
Có điều Hoa Chính Khang cũng là lão hồ ly chốn thương trường, người ta không muốn nói, ông ta cũng hỏi. Thản nhiên ngồi xuống. Lại bắt đầu bàn chuyện làm ăn với Diêu Hữu Thiên.
,
Diêu Hữu Thiên lấy tài liệu đã chuẩn bị xong trước đó ra. Giọng nói thanh lệ nhất quán, đã khôi phục sự bình tĩnh lúc đầu.
Chỉ cần Cố Thừa Diệu không làm ảnh hưởng đến cô, cô có thể phát huy rất tốt.
“Kết luận lại, tôi cảm thấy điều kiện AOS đề xuất, và cả những sự trợ giúp có thể cung cấp phía sau, đối với Phú Hoa mà nói, đều là thích hợp nhất.”
Diêu Hữu Thiên rất tự tin mà tổng kết: “Chủ tịch Hoa, AOS đã suy tính tất cả những vấn đề Phú Hoa có thể phải đối mặt. Trước mắt mà nói, những điều kiện này có lợi nhất cho cả ông và Phú Hoa. Ông cũng sẽ không hi vọng hơn một vạn công nhân viên của Phú Hoa cứ thất nghiệp như vậy chứ?”
Hoa Chính Khang im lặng. Sau khi nghe Diêu Hữu Thiên nói xong cuối cùng đã có phản ứng: “Ừm. Phương án không tệ, kế hoạch cũng rất phù hợp.”
,
Còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành chuyên gia thẩm định cấp cao của một tập đoàn lớn, năng lực cũng không thể xem thường: “Có điều, hình như điều kiện Cố thị đề xuất, tốt hơn một chút.”
Lúc Hoa Chính Khang nói điều này, liên tục nhìn chăm chú khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên: “Hình như tổng giám đốc Cố và cô Diêu có chút quan hệ, chi bằng cô Diêu đi hỏi Cố thị một chút, điều kiện là gì?”
Diêu Hữu Thiên không ngờ Hoa Chính Khang sẽ nhắc đến Cố Thừa Diệu.
Ngay từ khi Cố Thừa Diệu nói ra mình muốn thu mua Phú Hoa, cô đã nên đoán được. Công ty muốn thu mua Phú Hoa, phải là Cố thị.
Nhưng Cố thị chưa từng làm việc về phương diện này, lẽ nào mấy năm nay đã thay đổi định hướng?
Chẳng trách anh lại xuất hiện ở Phú Hoa, vậy thì trước khi cô đến, bọn họ đã tiến hành đến bước nào rồi?
,
Bây giờ nhìn dáng vẻ của Hoa Chính Khang, rõ ràng là chưa quyết định.
Nghĩ đến đây, Diêu Hữu Thiên đầy bình tĩnh: “Chủ tịch Hoa nói đùa rồi, Cố thị là Cố thị, AOS là AOS. Chúng tôi là hai công ty. Tôi cũng không cần đi hỏi điều kiện của Cố thị nữa. Bởi vì tôi rất tự tin, điều kiện AOS chúng tôi đưa ra, chính là tốt nhất.”
Hoa Chính Khang cười ha ha, vỗ tay: “Cô Diêu thật là tự tin. Có điều. Tôi nghĩ tập đoàn của chúng tôi vẫn phải nghiên cứu thêm một chút.”
“Không sao.” Diêu Hữu Thiên đứng dậy, thu dọn hết tài liệu trên mặt bàn, sau đó đưa cho Jessie.
“Cảm ơn chủ tịch Hoa đã gặp mặt. Tôi sẽ yên lặng chờ đợi tin tức chủ tịch Hoa đưa ra.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đi ra khỏi văn phòng của Hoa Chính Khang, đi vào thang máy, Jessie vẫn luôn nhẫn nại không mở miệng cuối cùng không nhịn được nữa.
“Vivian. Bà xã là gì?”
“Jessie.” Diêu Hữu Thiên hơi nhức đầu, lúc này thật sự không phải là thời cơ tốt để giải thích chuyện này: “Jessie, chúng ta tạm thời không đề cập tới chuyện này được không?”
“OK.” Jessie gật đầu: “Vậy cần tôi nói với Taryn không?”
“Không cần.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Tôi sẽ giải quyết. OK?”
,
“Vừa rồi lão hồ ly kia nói điều kiện công ty khác đưa ra tốt hơn chúng ta, chúng ta nên làm gì?”
“Không làm gì cả.” Diêu Hữu Thiên mím môi, nghĩ tới tin tức mình nhận được: “Tôi có tự tin với phương án và đề xuất giải quyết vấn đề phía sau của chúng ta. Nếu như Phú Hoa không chịu bị thu mua, bây giờ bọn họ tìm ngân hàng vay vốn cũng không bổ sung nổi thâm hụt của bọn họ nữa. Bọn họ chỉ có thể đồng ý.”
“Được rồi.” Jessie gật đầu: “Vivian. Chị cảm thấy dự án này phải bao lâu mới có thể đàm phán xong?”
“Tôi không biết.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Chắc là sẽ không vượt quá nửa tháng.”
“Tại sao?”
“Thâm hụt của Phú Hoa quá lớn, trong vòng nửa tháng nếu như tiền vốn không thể đến nơi, việc kinh doanh của bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề. Không thể trả được tiền lương của hơn một vạn công nhân viên. Dây chuyền sản xuất cũng phải dừng lại. Đến lúc đó cổ phiếu hạ xuống, lòng người đại loạn. Ngay cả 13 tỷ cũng không đáng, huống hồ chúng ta đã bỏ ra 15 tỷ.”
,
Mà cô muốn nỗ lực hết sức, ép giá xuống khoảng 14 tỷ.
“Vậy nếu như đối phương cũng ra tay thì sao?” Jessie lại hỏi.
Diêu Hữu Thiên im lặng, Cố Thừa Diệu sẽ ra tay sao?
Nếu Cố thị muốn thu mua Phú Hoa, bọn họ sẽ đưa ra điều kiện gì?
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Taryn.” Sau đó rốt cuộc thế nào, có vài chi tiết trong đó, e rằng còn phải thay đổi thêm một chút.
Jessie gật đầu, lúc này thang máy đã đến tầng một.
Hai người cùng đi ra khỏi thang máy.
Ra khỏi cửa chính của tập đoàn Phú Hoa, Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy, Cố Thừa Diệu đang đứng tựa vào thân xe.
Ánh nắng buổi chiều, cực kỳ chói mắt, mặt đất vẫn tản ra khí nóng, hào quang màu vàng kia chiếu lên người Cố Thừa Diệu, nhuộm lên người anh một lớp vàng kim.
Cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, đuôi tóc rủ xuống của anh bị gió phất lên, khiến nhìn anh lại thêm mấy phần phóng đãng bất kham.
,
Có một thoáng chốc, cô cho rằng mình lại quay về bốn năm trước. Lúc hai người vừa mới gặp mặt.
Anh anh tuấn, phóng khoáng, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong phạm của một công tử quyền quý.
Anh có một gương mặt có thể làm điên đảo chúng sinh. Từ trước đến giờ Diêu Hữu Thiên đều biết điểm này.
Chỉ cần anh bằng lòng, là có thể quyến rũ được bất kỳ người phụ nữ nào.
Hít sâu, cô không nhìn Cố Thừa Diệu, cùng với Jessie, hai người xuống bậc thang của tầng một để đi ra chỗ đỗ xe bên ngoài của mình.
Có điều cô vừa mới đi được mấy bước, đã bị Cố Thừa Diệu chắn ở trước mặt cô.
,
Một tay Cố Thừa Diệu đút vào túi quần, tay còn lại kéo tay Diêu Hữu Thiên một cách tự nhiên.
“Bàn chuyện tốt chứ?”
Diêu Hữu Thiên cứng người cắn môi, muốn rút tay ra, nhưng phát hiện sức lực của anh rất mạnh.
Kéo tay cô rất chặt, cô hoàn toàn không vung ra được.
“Anh buông tay ——“
“Đi thôi. Chúng ta cùng đi ăn tối.”
,
Lúc Cố Thừa Diệu nói, rút cặp tài liệu trên tay cô ra. Ném lên tay Jessie bên cạnh: “Cậu tự về đi, hôm nay cô ấy phải ở cùng tôi.”
Dẫn Diêu Hữu Thiên đi đến bên xe của mình, không để ý đến Jessie ở phía sau đã nghẹn họng nhìn trân trối một chút nào.
“Cố Thừa Diệu, anh buông ra.”
Cố Thừa Diệu đột nhiên dừng bước, xoay người bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên: “Sao? Không giả vờ không quen anh nữa à?”
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên có chút lúng túng, căm hận quay mặt đi, không nhìn anh.
“Giận rồi à?” Cố Thừa Diệu cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo cô, khiến cô càng tựa sát vào mình hơn: “Để anh đoán thử xem. Nhất định lão hồ ly Hoa Chính Khang không đồng ý việc thu mua của bọn em. Ông ta cũng nhất định sẽ nói, Cố thị bọn anh cũng muốn thu mua Phú Hoa. Có phải ông ta còn bảo em đến hỏi anh, điều kiện của Cố thị?”
,
Anh nói liền một hơi xong, nhìn khuôn mặt mang theo sắc hồng của Diêu Hữu Thiên, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn lên mặt cô một cái: “Ăn cơm với anh. Em muốn biết cái gì anh cũng nói hết với em.”
“Cố Thừa Diệu.” Lần này, Diêu Hữu Thiên đã thật sự giận rồi. Dùng sức đẩy anh ra, người lùi về sau một bước dài.
“Anh cho rằng, anh đang làm gì?”
Từ trên xuống dưới của tập đoàn AOS đã nỗ lực bao lâu vì dự án thu mua này? Anh cho rằng, cô sẽ cần sự giúp đỡ của anh sao?
Hay là anh cho rằng, không có anh, cô sẽ không thể thành công?
“Ai muốn cùng ăn cơm với anh? Ai muốn biết điều kiện công ty các anh đề xuất? Anh cũng có phần quá tự cho mình là đúng rồi đấy?”
,
Cô đột nhiên tức giận, khiến Cố Thừa Diệu ngây ra một lát, lại có chút buồn cười.
Mấy năm không gặp, anh lại quên mất, cô là một người phụ nữ quật cường đến mức nào.
Trước giờ gặp chuyện sẽ không nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ. Lúc nào cũng thích tự mình giải quyết.
Mặc dù sự quật cường và độc lập này khiến người ta tán thưởng, có điều đổi thành anh, nhìn thế nào anh cũng thấy có chút không hợp.
Vươn cánh tay dài, một lần nữa ôm cô vào lòng mình.
Ôm chặt lấy cô, hít một hơi thật sâu.
,
Thơm quá. Mùi hương của cô, độ ấm của cô, tất cả của cô.
Đã được anh khắc thật sâu trong đầu, không dám quên một ngày nào.
“Thật xin lỗi.” Anh vỗ lưng cô, vô thức vỗ về cơn giận của cô: “Đừng giận nữa. Anh không hề có ý xem thường em.”
“Thiên Thiên, anh là chồng em. Cũng là người đàn ông của em. Cho dù em có muốn hay không, em đều có thể dựa vào anh. Anh nguyện ý để em dựa vào."
“Em muốn làm gì, thì cứ làm. Anh bảo đảm, anh sẽ không can thiệp. OK?”
“Vừa rồi là anh lỡ lời, anh sẽ không nói như vậy nữa. Xin em tha thứ cho anh.”
Hơi lùi ra một chút, trong mắt anh có vẻ dịu dàng hiện rõ, nghiêng mặt đi, vẻ mặt vô cùng ung dung thoải mái: “Bây giờ, em có thể đi ăn cơm tối cùng với anh không?”
Diêu Hữu Thiên không phải là người mà tập đoàn AOS phái tới sao?
Tại sao lại có quan hệ với Cố Thừa Diệu?
Bây giờ có một màn như vậy, rốt cuộc là Cố thị cố ý tung hỏa mù ra, hay là việc thu mua của AOS là giả, chỉ để lót đường cho Cố thị?
,
Hoa Chính Khang là người đa mưu túc trí, trong lòng hiện lên rất nhiều suy đoán, nhưng không để lộ trên mặt chút nào.
Trên mặt Diêu Hữu Thiên không hiện, nhưng trong lòng lại trào lên sóng to gió lớn.
Cố Thừa Diệu, rốt cuộc anh đang làm gì?
Tại sao anh biết mình muốn thu mua Phú Hoa?
,
Ánh mắt hơi mang theo nghi hoặc, không thể khống chế mà quét qua khuôn mặt Cố Thừa Diệu.
Nhưng Cố Thừa Diệu không để ý đến ánh mắt của cô một chút nào, cười với cô, rồi dẫn Tiểu Mã rời đi.
Để lại người vẫn còn đứng trong phòng làm việc đưa mắt nhìn nhau.
Từ đầu đến cuối Jessie đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lời Cố Thừa Diệu nói với Diêu Hữu Thiên, anh cũng đã nghe được. Nhưng mà, nghe không hiểu lắm.
Câu cuối cùng, càng không hiểu. Bà xã là gì? Là nhân tình sao?
,
“Vivian?” Jessie nhìn Diêu Hữu Thiên đứng bất động ở đó, nhỏ giọng mở miệng: “Chúng ta ——“
Hiện tại là tình huống loạn lạc gì thế?
Diêu Hữu Thiên lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt tinh anh của Hoa Chính Khang, hơi khom người: “Thật xin lỗi, để chủ tịch Hoa chê cười rồi.”
“Không sao.” Hoa Chính Khang khoát tay: “Có điều, tổng giám đốc Cố và cô Diêu ——“
“Một sự hiểu lầm thôi.” Diêu Hữu Thiên ung dung đối đáp: “Chủ tịch Hoa, chúng ta tiếp tục chứ?”
Hiểu lầm? Ông ta thấy không giống như là hiểu làm.
Có điều Hoa Chính Khang cũng là lão hồ ly chốn thương trường, người ta không muốn nói, ông ta cũng hỏi. Thản nhiên ngồi xuống. Lại bắt đầu bàn chuyện làm ăn với Diêu Hữu Thiên.
,
Diêu Hữu Thiên lấy tài liệu đã chuẩn bị xong trước đó ra. Giọng nói thanh lệ nhất quán, đã khôi phục sự bình tĩnh lúc đầu.
Chỉ cần Cố Thừa Diệu không làm ảnh hưởng đến cô, cô có thể phát huy rất tốt.
“Kết luận lại, tôi cảm thấy điều kiện AOS đề xuất, và cả những sự trợ giúp có thể cung cấp phía sau, đối với Phú Hoa mà nói, đều là thích hợp nhất.”
Diêu Hữu Thiên rất tự tin mà tổng kết: “Chủ tịch Hoa, AOS đã suy tính tất cả những vấn đề Phú Hoa có thể phải đối mặt. Trước mắt mà nói, những điều kiện này có lợi nhất cho cả ông và Phú Hoa. Ông cũng sẽ không hi vọng hơn một vạn công nhân viên của Phú Hoa cứ thất nghiệp như vậy chứ?”
Hoa Chính Khang im lặng. Sau khi nghe Diêu Hữu Thiên nói xong cuối cùng đã có phản ứng: “Ừm. Phương án không tệ, kế hoạch cũng rất phù hợp.”
,
Còn trẻ như vậy mà đã có thể trở thành chuyên gia thẩm định cấp cao của một tập đoàn lớn, năng lực cũng không thể xem thường: “Có điều, hình như điều kiện Cố thị đề xuất, tốt hơn một chút.”
Lúc Hoa Chính Khang nói điều này, liên tục nhìn chăm chú khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên: “Hình như tổng giám đốc Cố và cô Diêu có chút quan hệ, chi bằng cô Diêu đi hỏi Cố thị một chút, điều kiện là gì?”
Diêu Hữu Thiên không ngờ Hoa Chính Khang sẽ nhắc đến Cố Thừa Diệu.
Ngay từ khi Cố Thừa Diệu nói ra mình muốn thu mua Phú Hoa, cô đã nên đoán được. Công ty muốn thu mua Phú Hoa, phải là Cố thị.
Nhưng Cố thị chưa từng làm việc về phương diện này, lẽ nào mấy năm nay đã thay đổi định hướng?
Chẳng trách anh lại xuất hiện ở Phú Hoa, vậy thì trước khi cô đến, bọn họ đã tiến hành đến bước nào rồi?
,
Bây giờ nhìn dáng vẻ của Hoa Chính Khang, rõ ràng là chưa quyết định.
Nghĩ đến đây, Diêu Hữu Thiên đầy bình tĩnh: “Chủ tịch Hoa nói đùa rồi, Cố thị là Cố thị, AOS là AOS. Chúng tôi là hai công ty. Tôi cũng không cần đi hỏi điều kiện của Cố thị nữa. Bởi vì tôi rất tự tin, điều kiện AOS chúng tôi đưa ra, chính là tốt nhất.”
Hoa Chính Khang cười ha ha, vỗ tay: “Cô Diêu thật là tự tin. Có điều. Tôi nghĩ tập đoàn của chúng tôi vẫn phải nghiên cứu thêm một chút.”
“Không sao.” Diêu Hữu Thiên đứng dậy, thu dọn hết tài liệu trên mặt bàn, sau đó đưa cho Jessie.
“Cảm ơn chủ tịch Hoa đã gặp mặt. Tôi sẽ yên lặng chờ đợi tin tức chủ tịch Hoa đưa ra.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đi ra khỏi văn phòng của Hoa Chính Khang, đi vào thang máy, Jessie vẫn luôn nhẫn nại không mở miệng cuối cùng không nhịn được nữa.
“Vivian. Bà xã là gì?”
“Jessie.” Diêu Hữu Thiên hơi nhức đầu, lúc này thật sự không phải là thời cơ tốt để giải thích chuyện này: “Jessie, chúng ta tạm thời không đề cập tới chuyện này được không?”
“OK.” Jessie gật đầu: “Vậy cần tôi nói với Taryn không?”
“Không cần.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Tôi sẽ giải quyết. OK?”
,
“Vừa rồi lão hồ ly kia nói điều kiện công ty khác đưa ra tốt hơn chúng ta, chúng ta nên làm gì?”
“Không làm gì cả.” Diêu Hữu Thiên mím môi, nghĩ tới tin tức mình nhận được: “Tôi có tự tin với phương án và đề xuất giải quyết vấn đề phía sau của chúng ta. Nếu như Phú Hoa không chịu bị thu mua, bây giờ bọn họ tìm ngân hàng vay vốn cũng không bổ sung nổi thâm hụt của bọn họ nữa. Bọn họ chỉ có thể đồng ý.”
“Được rồi.” Jessie gật đầu: “Vivian. Chị cảm thấy dự án này phải bao lâu mới có thể đàm phán xong?”
“Tôi không biết.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Chắc là sẽ không vượt quá nửa tháng.”
“Tại sao?”
“Thâm hụt của Phú Hoa quá lớn, trong vòng nửa tháng nếu như tiền vốn không thể đến nơi, việc kinh doanh của bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề. Không thể trả được tiền lương của hơn một vạn công nhân viên. Dây chuyền sản xuất cũng phải dừng lại. Đến lúc đó cổ phiếu hạ xuống, lòng người đại loạn. Ngay cả 13 tỷ cũng không đáng, huống hồ chúng ta đã bỏ ra 15 tỷ.”
,
Mà cô muốn nỗ lực hết sức, ép giá xuống khoảng 14 tỷ.
“Vậy nếu như đối phương cũng ra tay thì sao?” Jessie lại hỏi.
Diêu Hữu Thiên im lặng, Cố Thừa Diệu sẽ ra tay sao?
Nếu Cố thị muốn thu mua Phú Hoa, bọn họ sẽ đưa ra điều kiện gì?
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho Taryn.” Sau đó rốt cuộc thế nào, có vài chi tiết trong đó, e rằng còn phải thay đổi thêm một chút.
Jessie gật đầu, lúc này thang máy đã đến tầng một.
Hai người cùng đi ra khỏi thang máy.
Ra khỏi cửa chính của tập đoàn Phú Hoa, Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy, Cố Thừa Diệu đang đứng tựa vào thân xe.
Ánh nắng buổi chiều, cực kỳ chói mắt, mặt đất vẫn tản ra khí nóng, hào quang màu vàng kia chiếu lên người Cố Thừa Diệu, nhuộm lên người anh một lớp vàng kim.
Cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua, đuôi tóc rủ xuống của anh bị gió phất lên, khiến nhìn anh lại thêm mấy phần phóng đãng bất kham.
,
Có một thoáng chốc, cô cho rằng mình lại quay về bốn năm trước. Lúc hai người vừa mới gặp mặt.
Anh anh tuấn, phóng khoáng, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong phạm của một công tử quyền quý.
Anh có một gương mặt có thể làm điên đảo chúng sinh. Từ trước đến giờ Diêu Hữu Thiên đều biết điểm này.
Chỉ cần anh bằng lòng, là có thể quyến rũ được bất kỳ người phụ nữ nào.
Hít sâu, cô không nhìn Cố Thừa Diệu, cùng với Jessie, hai người xuống bậc thang của tầng một để đi ra chỗ đỗ xe bên ngoài của mình.
Có điều cô vừa mới đi được mấy bước, đã bị Cố Thừa Diệu chắn ở trước mặt cô.
,
Một tay Cố Thừa Diệu đút vào túi quần, tay còn lại kéo tay Diêu Hữu Thiên một cách tự nhiên.
“Bàn chuyện tốt chứ?”
Diêu Hữu Thiên cứng người cắn môi, muốn rút tay ra, nhưng phát hiện sức lực của anh rất mạnh.
Kéo tay cô rất chặt, cô hoàn toàn không vung ra được.
“Anh buông tay ——“
“Đi thôi. Chúng ta cùng đi ăn tối.”
,
Lúc Cố Thừa Diệu nói, rút cặp tài liệu trên tay cô ra. Ném lên tay Jessie bên cạnh: “Cậu tự về đi, hôm nay cô ấy phải ở cùng tôi.”
Dẫn Diêu Hữu Thiên đi đến bên xe của mình, không để ý đến Jessie ở phía sau đã nghẹn họng nhìn trân trối một chút nào.
“Cố Thừa Diệu, anh buông ra.”
Cố Thừa Diệu đột nhiên dừng bước, xoay người bình tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên: “Sao? Không giả vờ không quen anh nữa à?”
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên có chút lúng túng, căm hận quay mặt đi, không nhìn anh.
“Giận rồi à?” Cố Thừa Diệu cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo cô, khiến cô càng tựa sát vào mình hơn: “Để anh đoán thử xem. Nhất định lão hồ ly Hoa Chính Khang không đồng ý việc thu mua của bọn em. Ông ta cũng nhất định sẽ nói, Cố thị bọn anh cũng muốn thu mua Phú Hoa. Có phải ông ta còn bảo em đến hỏi anh, điều kiện của Cố thị?”
,
Anh nói liền một hơi xong, nhìn khuôn mặt mang theo sắc hồng của Diêu Hữu Thiên, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn lên mặt cô một cái: “Ăn cơm với anh. Em muốn biết cái gì anh cũng nói hết với em.”
“Cố Thừa Diệu.” Lần này, Diêu Hữu Thiên đã thật sự giận rồi. Dùng sức đẩy anh ra, người lùi về sau một bước dài.
“Anh cho rằng, anh đang làm gì?”
Từ trên xuống dưới của tập đoàn AOS đã nỗ lực bao lâu vì dự án thu mua này? Anh cho rằng, cô sẽ cần sự giúp đỡ của anh sao?
Hay là anh cho rằng, không có anh, cô sẽ không thể thành công?
“Ai muốn cùng ăn cơm với anh? Ai muốn biết điều kiện công ty các anh đề xuất? Anh cũng có phần quá tự cho mình là đúng rồi đấy?”
,
Cô đột nhiên tức giận, khiến Cố Thừa Diệu ngây ra một lát, lại có chút buồn cười.
Mấy năm không gặp, anh lại quên mất, cô là một người phụ nữ quật cường đến mức nào.
Trước giờ gặp chuyện sẽ không nghĩ đến việc nhờ giúp đỡ. Lúc nào cũng thích tự mình giải quyết.
Mặc dù sự quật cường và độc lập này khiến người ta tán thưởng, có điều đổi thành anh, nhìn thế nào anh cũng thấy có chút không hợp.
Vươn cánh tay dài, một lần nữa ôm cô vào lòng mình.
Ôm chặt lấy cô, hít một hơi thật sâu.
,
Thơm quá. Mùi hương của cô, độ ấm của cô, tất cả của cô.
Đã được anh khắc thật sâu trong đầu, không dám quên một ngày nào.
“Thật xin lỗi.” Anh vỗ lưng cô, vô thức vỗ về cơn giận của cô: “Đừng giận nữa. Anh không hề có ý xem thường em.”
“Thiên Thiên, anh là chồng em. Cũng là người đàn ông của em. Cho dù em có muốn hay không, em đều có thể dựa vào anh. Anh nguyện ý để em dựa vào."
“Em muốn làm gì, thì cứ làm. Anh bảo đảm, anh sẽ không can thiệp. OK?”
“Vừa rồi là anh lỡ lời, anh sẽ không nói như vậy nữa. Xin em tha thứ cho anh.”
Hơi lùi ra một chút, trong mắt anh có vẻ dịu dàng hiện rõ, nghiêng mặt đi, vẻ mặt vô cùng ung dung thoải mái: “Bây giờ, em có thể đi ăn cơm tối cùng với anh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.