Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 352: Không dám bảo đảm
Thiền Tâm Nguyệt
14/12/2020
Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, dường như là đang suy tư, lại dường như là đang suy nghĩ lời của Kiều Tâm Uyển.
Thật ra cô không hề muốn đi, chỉ là cảm thấy hiện giờ Cố Thừa Diệu cố chấp như thế, khiến cô có chút bất lực.
Kiều Tâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, cô con dâu và đứa cháu trai này, khó khăn lắm mới quay về.
Nếu như lại vì sự hồ đồ của Cố Thừa Diệu mà tức giận rời đi, vậy nhà họ Cố đã tổn thất lớn rồi.
“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến một chuyện khác: “Mấy ngày này, con muốn đưa Phàm Phàm đến chỗ Triệu Bách Xuyên.”
Sợ Kiều Tâm Uyển không đồng ý, Diêu Hữu Thiên nói ra ý kiến của mình: “Bộ dạng hiện giờ của Thừa Diệu, nhìn thấy ai cũng không nhận ra, không dễ dàng gì Phàm Phàm mới thân thiết với anh ấy hơn một chút, nếu như lại bị anh ấy dọa sợ, chỉ sợ không tốt cho Phàm Phàm.”
,
Mặc dù có thể đưa Phàm Phàm ra xa khỏi Cố Thừa Diệu, nhưng ngộ nhỡ chạm mặt thì sao?
Cố Thừa Diệu đã dám động tay với Cố Tĩnh Đình. Nếu như cô còn tiếp tục nói Phàm Phàm là con trai của anh, anh không chịu nhận. Đến lúc đó quan hệ trở nên xấu đi, muốn phục hồi nữa sẽ khó.
Mặc dù trong lòng Kiều Tâm Uyển không nỡ, cũng biết như vậy là tốt nhất.
Lại nhìn Diêu Hữu Thiên, ánh mắt có thêm mấy phần tán thưởng. Cô con dâu này, làm việc cẩn thận, chặt chẽ.
Ngoài miệng trách Thừa Diệu, trong lòng vẫn không nỡ. Sợ tương lai Phàm Phàm ác cảm với anh.
“Mẹ không có ý kiến.” Kiều Tâm Uyển xua tay: “Bộ dạng hiện giờ của Thừa Diệu, quả thực không tiện để Phàm Phàm tiếp xúc với nó. Con đưa con qua đó, mẹ bảo bảo mẫu đi theo, dù sao ban ngày Phàm Phàm cũng phải đi học, cũng chỉ có buổi tối phải chăm sóc một chút, sẽ không làm phiền bạn con quá nhiều.”
“Vâng.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, không phải là cô muốn làm phiền Triệu Bách Xuyên, mà là không tìm được người khác có thể khiến cho cô và Cố Dịch Phàm đồng thời tín nhiệm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào lúc tan học buổi chiều, Diêu Hữu Thiên đã đưa Cố Dịch Phàm đến chỗ Triệu Bách Xuyên.
Bộ phim mới của Triệu Bách Xuyên mấy ngày nay quay không nhiều lắm, cũng thật sự có thời gian.
“Phàm Phàm.” Ôm Cố Dịch Phàm lên, Triệu Bách Xuyên cười rất thân thiết.
“Chú.” Giọng nói non nớt của Cố Dịch Phàm mang theo mấy phần thân thiết: “Mẹ nói mẹ và ba phải đi công tác, bảo con ở cùng chú mấy ngày này.”
Trước đó Diêu Hữu Thiên đã gọi điện thoại cho Triệu Bách Xuyên giải thích đơn giản tình huống một chút.
Triệu Bách Xuyên vẫn chưa hỏi cặn kẽ, xoa trán Cố Dịch Phàm, anh đặt bé xuống: “Tuần trước chú nhìn thấy một bộ xếp hình Transformers mới, bây giờ ở trong phòng, Phàm Phàm có muốn đi chơi ngay không?”
,
“Vâng. Cảm ơn chú.” Cố Dịch Phàm hôn lên mặt Triệu Bách Xuyên một cái, nhanh chóng chạy về phía phòng anh.
Bé đã từng ở đây, rất quen thuộc.
Cố Dịch Phàm vừa vào phòng, nụ cười trên mặt Triệu Bách Xuyên đã biến mất không thấy nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Dịch Phàm lại bị thôi miên?”
“Em cũng không biết.” Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã sắp phát điên: “Ngày hôm đó anh ấy ra ngoài, nói là phải đi công tác, em cũng không đặt trong lòng. Sau đó ba ngày anh ấy không về nhà. Về sau cho người đi tìm, nói là ở nơi anh ấy ở ban đầu. Em đã đi tìm, anh ấy, anh ấy ở cùng với một người phụ nữ khác. Cô anh ấy đã không nhận ra em nữa.”
,
“Một người phụ nữ khác? Em quen không?”
“Có. Bạn gái trước đây của Cố Thừa Diệu, tên là Bạch Yên Nhiên.”
Triệu Bách Xuyên cau mày, cái tên này, anh thấy rất xa lạ, cũng chưa từng nghe qua.
“Bây giờ phải làm thế nào?”
“Tìm được người thôi miên Cố Thừa Diệu, để anh ấy khôi phục bình thường.” Diêu Hữu Thiên nói tới đây, vẻ mặt có mấy phần ngại ngùng: “Bách Xuyên, mấy ngày này làm phiền anh rồi, em sợ Cố Thừa Diệu không chịu nhận Phàm Phàm, Phàm Phàm vốn dĩ mẫn cảm. Đành phải để anh chăm sóc mấy ngày rồi.”
,
“Không sao.” Triệu Bách Xuyên khoát tay, anh vốn rất thích Phàm Phàm: “Có điều, Cố Thừa Diệu kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, có thể tìm được bác sĩ tâm lý khác không? Anh biết có vài bác sĩ tâm lý cũng không tệ.”
“Để xem tiếp đi.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên hiêu rõ, có lẽ chuyện không đơn giản như vậy: “Ba Thừa Diệu cũng đang tìm người, bây giờ anh ấy không chịu phối hợp. Không biết vì sao, thái độ của anh ấy với ba mẹ anh ấy cực kỳ không tốt.”
“Tại sao?” Triệu Bách Xuyên không hiểu lắm.
“Có thể là vì quan hệ vẫn luôn không thân thiết lắm.” Thật ra Diêu Hữu Thiên cũng biết, quan hệ giữa Cố Thừa Diệu và ba mẹ anh vẫn luôn không tính là thân, cho nên khi Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển xuất hiện, mới kháng cự như vậy.
,
“Vất vả cho em rồi.” Triệu Bách Xuyên thật sự đau lòng cho Diêu Hữu Thiên. Người phụ nữ tốt biết bao.
Cho rằng đã khổ tận cam lai, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
“Em không sao.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lời của Kiều Tâm Uyển, cô quả thực không thể buông tay như vậy: “Em đi về trước, Phàm Phàm hai ngày này làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Triệu Bách Xuyên vẫy tay: “Chờ Cố Thừa Diệu ổn rồi, em hãy qua đón con.”
“Vâng.” Lúc này Diêu Hữu Thiên hi vọng, Cố Thừa Diệu có thể khôi phục bình thường nhanh một chút.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cho dù Cố Thừa Diệu có bằng lòng hay không, bây giờ ngay cả cửa anh cũng không được ra, lại một lần nữa bị "chăm sóc" vào phòng anh.
Anh bực bội vô cùng, trong đầu chỉ toàn là nghĩ đến Bạch Yên Nhiên. Bạch Yên Nhiên Bạch Yên Nhiên.
Ngoài Bạch Yên Nhiên, những thứ khác anh đều không quan tâm.
Bây giờ Yên Nhiên thế nào rồi?
Cô ấy nhìn thấy mình bị bắt đi, có căng thẳng hay không? Có sợ hãi hay không? Cô ấy có đi báo cảnh sát hay không?
,
Toàn là hình ảnh Bạch Yên Nhiên hiện lên trong đầu anh, ngay cả có người đi vào phòng cũng không biết.
“Này.” Cố Tĩnh Đình cũng xem như lăn lộn giang hồ đã lâu, chuyện kỳ lạ cô cũng từng nghe không út.
Có điều thôi miên. Cô vẫn là lần đầu tiên nghe thấy đấy.
Thấy Cố Thừa Diệu không để ý đến mình, Cố Tĩnh Đình trực tiếp ném cho anh một tờ giấy: "Qua đây, xem thử cái này.”
Đây là cái gì? Cố Thừa Diệu nhận lấy, là một tờ báo cáo giám định người thân qua DNA. Phía trên hiển thị mức độ khả năng giữa anh và Cố Học Võ có quan hệ cho con đạt 99,99%. Và cả khả năng là mẹ con với Kiều Tâm Uyển cũng là 99.99%.
,
“Sau đó thì sao?” Cố Thừa Diệu đặt hai tờ giấy đó xuống: “Cô muốn nói gì?”
“Còn muốn nói gì nữa?” Cố Tĩnh Đình đột nhiên phát hiện em trai nhà mình sao lại ngốc như vậy: “Em là con của ba mẹ chị, đương nhiên chính là em trai của chị. Em cảm thấy em còn muốn chạy sao?”
“Được. Tôi biết rồi.” Cố Thừa Diệu gật đầu, hình như đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực: “Tôi biết, tôi là em của cô, cũng là con của hai người phía trên này.”
,
Anh đứng dậy: “Tôi thừa nhận rồi, các người có thể thả tôi đi chưa?”
Cố Tĩnh Đình hoàn toàn không ngờ Cố Thừa Diệu lại có phản ứng này: “Em, em vẫn muốn đi?”
,
“Đúng vậy. Các người nói là người thân của tôi, vậy thạm thời cứ xem là vậy đi.” Cố Thừa Diệu vỗ tôi, trên thực tế hôm nay anh đã xem “chứng cứ” bọn họ đưa cho cả một ngày rồi.
Có hình từ nhỏ đến lớn của anh, có giấy chứng nhận kết hôn của anh và một người phụ nữ.
Thậm chí anh còn có một đứa con trai.
Được rồi, tạm thời xem như những thứ đó đều là thật đi.
Nhưng anh không có một chút ấn tượng nào.
Anh cũng từng nghĩ còn có một khả năng, đó chính là, lời đối phương nói là thật. Bọn họ thật sự là ba mẹ của anh.
,
Thế nhưng, chắc hẳn anh còn có một người anh em, sinh đôi, hôm nay những người đó tự xưng là Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân - anh em của anh không phải sao?
Anh còn có một người anh em sinh đôi, vậy người anh em đó đâu, có thể không ở đây, hoặc là đã chết rồi.
Cho dù là loại nào, bọn họ đã đến tìm mình, "Cố Thừa Diệu" lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện. Muốn nhận anh về.
“Tôi biết các người là người thân của tôi, tôi cũng tin, có điều, tôi có thể tiếp nhận các người, không có nghĩa tôi phải sống ở đây. Bây giờ, mời các người tránh ra, tôi phải đi tìm Yên Nhiên.”
Anh đã rời đi cả một ngày, cũng không biết Yên Nhiên thế nào rồi.
,
“Cố Thừa Diệu, em biết chúng ta là người thân của em, nhưng em vẫn kiên trì muốn đi tìm Bạch Yên Nhiên?” Lần này Cố Tĩnh Đình giận đến mức muốn giết người.
“Vậy thì có vấn đề gì sao?” Cố Thừa Diệu không hiểu lắm: “Cô ấy là vợ của tôi, các người là người thân của tôi? Điều này có xung đột sao?”
“Đương nhiên là có xung đột.” Lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình phát hiện ra em trai của mình ngốc nghếch như vậy: “Em đã có vợ rồi, vợ em là Diêu Hữu Thiên. Tại sao có thể tiếp tục đi tìm người phụ nữ khác?”
,
“Dừng đi.” Cố Thừa Diệu không muốn thừa nhận chuyện này: “Tôi không quen biết cô ta. Tôi cũng không thừa nhận cô ta là vợ của tôi.”
Nghĩ đến cảm giác quái dị lại khó hiểu mà người phụ nữ đó mang đến cho anh.
Anh chỉ hi vọng cách xa người phụ nữ đó càng xa càng tốt.
Chứ đừng nói tới có bất kỳ dính líu gì đến cô nữa!
,
“Vợ của tôi chỉ có một người, đó chính là Bạch Yên Nhiên.”
Khai thông thất bại. Lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình phát hiện, trong cuộc sống thật sự có một số chuyện cô đành phải bó tay: “Cố Thừa Diệu, em đã nhìn thấy nhiều chứng cứ, nhiều hình ảnh như vậy, vì sao em lại không thể tin, em chính là con trai của ba mẹ?”
,
“Tôi không tin à?” Cố Thừa Diệu nói ra quan điểm của mình: “Tôi tin tôi là con của các người, tôi cũng tin tôi còn có một người anh em song bào thai, người anh em kia đã chết, vậy nên các người tìm đến tôi. Là vậy phải không?”
Cố Tĩnh Đình trừng to mắt, từ trước đến giờ cô đều không biết. Thì ra Cố Thừa Diệu không chỉ là ngốc, còn có trí tưởng tượng như vậy, tình tiết quá đà như thế anh cũng nghĩ ra được.
Dáng vẻ nghẹn họng nhìn trân trối của cô, đã chứng thực suy đoán của Cố Thừa Diệu.
,
Anh đưa tay nhún vai: “so what? Tôi nói đúng rồi? Bây giờ các người có thể thả tôi đi không?”
“Tôi có thể tiếp nhận tôi có ba mẹ, thế nhưng, tôi không thể tiếp nhận một người phụ nữ khác.”
“Cố Thừa Diệu.” Cố Tĩnh Đình tức giận rồi. Đưa tay cầm giấy giám định người thân trên bàn lên, đập thật mạnh xuống đầu Cố Thừa Diệu một cái: “Thằng ngốc này, em ở lại đây cho chị, mãi đến khi em nghĩ thông mới thôi.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Rốt cuộc là thế nào?” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ cúp điện thoại, biểu cảm có chút căng thẳng: “Vậy có tìm được bác sĩ tâm lý chết tiệt kia không?”
“Không có ghi chép chuyến bay.” Cằm Cố Học Võ căng chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Trước mắt cũng không biết, ông ta đã đi đâu. Người của chúng ta vẫn đang tìm.”
“Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, ông không biết tên bác sĩ gì đó ở đâu, con trai mất tích ông cũng không biết, con trai bị người thôi miên ông cũng không biết, ông nói xem, con trai cần một người ba như ông làm gì?”
Kiều Tâm Uyển nóng nảy: “Chẳng trách con trai không chịu nhận ông.”
Cố Học Võ nhìn bà, vẻ mặt thản nhiên, hình như ý tứ đó là, con trai không nhận tôi, lẽ nào đã nhận bà?
,
Trong lòng Kiều Tâm Uyển phiền muộn. Quay về vị trí của mình ngồi xuống, cả người sinh ra buồn bực.
Mi tâm Cố Học Võ nhíu lại một cái không dễ phát giác, đi đến ngồi xuống bên bà. Cầm tay bà: “Thừa Diệu đã về rồi, có tôi ở đây, nó không chạy nổi, về việc khôi phục trí nhớ, cũng là chuyện sớm muộn.”
“Ông nói thật dễ dàng.” Kiều Tâm Uyển hất tay ông ta: “Thừa Diệu không bình phục, Thiên Thiên sẽ phiền muộn, Phàm Phàm lại bị nó đưa đi rồi. Nếu như Thiên Thiên tức giận, đưa Phàm Phàm về nước Anh, ông đi đâu đền cho tôi một đứa cháu đây?”
Nghĩ đến Phàm Phàm ngoan ngoãn đáng yêu, lòng Kiều Tâm Uyển đều tan chảy.
,
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm, còn có việc ngày ngày dính lấy Kiều Tâm Uyển, sắc mặt Cố Học Võ lại u ám thêm mấy phần.
“Tiểu quỷ đó không ở nhà cũng tốt, tránh cho ngày ngày quấn lấy bà.”
Kiều Tâm Uyển trừng Cố Học Võ, chỉ thiếu nước chưa bốc ra lửa: “Cố Học Võ, ông ông ông, ông có cần mặt mũi không? Ngay cả cháu trai ông cũng ghen tuông?”
“Ai nói tôi ghen?” Trên mặt Cố Học Võ vẫn không có biểu cảm gì: “Bà bớt lo lắng đi một chút, nhiều nhất ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm ra người tên William đó.”
“Được, ông nói ba ngày thì ba ngày, ba ngày không tìm được, Cố Học Võ, ông ra ngủ ở sofa cho tôi. Ngủ một năm.”
Mặt Cố Học Võ càng đen hơn, trên trán hiện lên ba vạch đen.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bởi vì sự "uy hiếp" của Cố Thừa Diệu, Cố Học Võ đã tìm một bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất Bắc Đô, để ông khám cho Cố Thừa Diệu.
Bác sĩ họ Hứa, sau khi tiến hành kiểm tra kỹ càng cho Cố Thừa Diệu, đi ra khỏi phòng, lắc đầu: “Thứ lỗi cho tôi không đủ sức, sư phụ thôi miên bệnh nhân rất lợi hại, tôi không có cách giải trừ.”
“Vậy có thể cưỡng chế đánh thức ký ức của thằng bé không?” Điều Kiều Tâm Uyển quan tâm là đây.
“Có thể.” Bác sĩ Hứa gật đầu: “Nhưng có nguy hiểm.”
“Nguy hiểm như thế nào?” Diêu Hữu Thiên muốn khiến Cố Thừa Diệu khôi phục bình thường, nhưng không có nghĩa là hi vọng anh có chuyện.
,
“Thôi miên mà sư phụ William làm cho bệnh nhân, là khiến cậu ấy cho rằng là một cô nhi, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện. Quả thực tôi có thể cưỡng chế đánh thức ký ức của cậu ấy, có điều cứ như vậy, ký ức bị người khác thôi miên của cậu ấy đan xen với ký ức của bản thân cậu ấy, rất dễ khiến bệnh nhân sinh ra ký ức hỗn loạn. Sẽ dẫn đến kết quả gì, tôi cũng không thể bảo đảm.”
Diêu Hữu Thiên mím chặt môi, dường như là đang suy tư, lại dường như là đang suy nghĩ lời của Kiều Tâm Uyển.
Thật ra cô không hề muốn đi, chỉ là cảm thấy hiện giờ Cố Thừa Diệu cố chấp như thế, khiến cô có chút bất lực.
Kiều Tâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, cô con dâu và đứa cháu trai này, khó khăn lắm mới quay về.
Nếu như lại vì sự hồ đồ của Cố Thừa Diệu mà tức giận rời đi, vậy nhà họ Cố đã tổn thất lớn rồi.
“Mẹ.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến một chuyện khác: “Mấy ngày này, con muốn đưa Phàm Phàm đến chỗ Triệu Bách Xuyên.”
Sợ Kiều Tâm Uyển không đồng ý, Diêu Hữu Thiên nói ra ý kiến của mình: “Bộ dạng hiện giờ của Thừa Diệu, nhìn thấy ai cũng không nhận ra, không dễ dàng gì Phàm Phàm mới thân thiết với anh ấy hơn một chút, nếu như lại bị anh ấy dọa sợ, chỉ sợ không tốt cho Phàm Phàm.”
,
Mặc dù có thể đưa Phàm Phàm ra xa khỏi Cố Thừa Diệu, nhưng ngộ nhỡ chạm mặt thì sao?
Cố Thừa Diệu đã dám động tay với Cố Tĩnh Đình. Nếu như cô còn tiếp tục nói Phàm Phàm là con trai của anh, anh không chịu nhận. Đến lúc đó quan hệ trở nên xấu đi, muốn phục hồi nữa sẽ khó.
Mặc dù trong lòng Kiều Tâm Uyển không nỡ, cũng biết như vậy là tốt nhất.
Lại nhìn Diêu Hữu Thiên, ánh mắt có thêm mấy phần tán thưởng. Cô con dâu này, làm việc cẩn thận, chặt chẽ.
Ngoài miệng trách Thừa Diệu, trong lòng vẫn không nỡ. Sợ tương lai Phàm Phàm ác cảm với anh.
“Mẹ không có ý kiến.” Kiều Tâm Uyển xua tay: “Bộ dạng hiện giờ của Thừa Diệu, quả thực không tiện để Phàm Phàm tiếp xúc với nó. Con đưa con qua đó, mẹ bảo bảo mẫu đi theo, dù sao ban ngày Phàm Phàm cũng phải đi học, cũng chỉ có buổi tối phải chăm sóc một chút, sẽ không làm phiền bạn con quá nhiều.”
“Vâng.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, không phải là cô muốn làm phiền Triệu Bách Xuyên, mà là không tìm được người khác có thể khiến cho cô và Cố Dịch Phàm đồng thời tín nhiệm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Vào lúc tan học buổi chiều, Diêu Hữu Thiên đã đưa Cố Dịch Phàm đến chỗ Triệu Bách Xuyên.
Bộ phim mới của Triệu Bách Xuyên mấy ngày nay quay không nhiều lắm, cũng thật sự có thời gian.
“Phàm Phàm.” Ôm Cố Dịch Phàm lên, Triệu Bách Xuyên cười rất thân thiết.
“Chú.” Giọng nói non nớt của Cố Dịch Phàm mang theo mấy phần thân thiết: “Mẹ nói mẹ và ba phải đi công tác, bảo con ở cùng chú mấy ngày này.”
Trước đó Diêu Hữu Thiên đã gọi điện thoại cho Triệu Bách Xuyên giải thích đơn giản tình huống một chút.
Triệu Bách Xuyên vẫn chưa hỏi cặn kẽ, xoa trán Cố Dịch Phàm, anh đặt bé xuống: “Tuần trước chú nhìn thấy một bộ xếp hình Transformers mới, bây giờ ở trong phòng, Phàm Phàm có muốn đi chơi ngay không?”
,
“Vâng. Cảm ơn chú.” Cố Dịch Phàm hôn lên mặt Triệu Bách Xuyên một cái, nhanh chóng chạy về phía phòng anh.
Bé đã từng ở đây, rất quen thuộc.
Cố Dịch Phàm vừa vào phòng, nụ cười trên mặt Triệu Bách Xuyên đã biến mất không thấy nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Dịch Phàm lại bị thôi miên?”
“Em cũng không biết.” Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã sắp phát điên: “Ngày hôm đó anh ấy ra ngoài, nói là phải đi công tác, em cũng không đặt trong lòng. Sau đó ba ngày anh ấy không về nhà. Về sau cho người đi tìm, nói là ở nơi anh ấy ở ban đầu. Em đã đi tìm, anh ấy, anh ấy ở cùng với một người phụ nữ khác. Cô anh ấy đã không nhận ra em nữa.”
,
“Một người phụ nữ khác? Em quen không?”
“Có. Bạn gái trước đây của Cố Thừa Diệu, tên là Bạch Yên Nhiên.”
Triệu Bách Xuyên cau mày, cái tên này, anh thấy rất xa lạ, cũng chưa từng nghe qua.
“Bây giờ phải làm thế nào?”
“Tìm được người thôi miên Cố Thừa Diệu, để anh ấy khôi phục bình thường.” Diêu Hữu Thiên nói tới đây, vẻ mặt có mấy phần ngại ngùng: “Bách Xuyên, mấy ngày này làm phiền anh rồi, em sợ Cố Thừa Diệu không chịu nhận Phàm Phàm, Phàm Phàm vốn dĩ mẫn cảm. Đành phải để anh chăm sóc mấy ngày rồi.”
,
“Không sao.” Triệu Bách Xuyên khoát tay, anh vốn rất thích Phàm Phàm: “Có điều, Cố Thừa Diệu kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, có thể tìm được bác sĩ tâm lý khác không? Anh biết có vài bác sĩ tâm lý cũng không tệ.”
“Để xem tiếp đi.” Trong lòng Diêu Hữu Thiên hiêu rõ, có lẽ chuyện không đơn giản như vậy: “Ba Thừa Diệu cũng đang tìm người, bây giờ anh ấy không chịu phối hợp. Không biết vì sao, thái độ của anh ấy với ba mẹ anh ấy cực kỳ không tốt.”
“Tại sao?” Triệu Bách Xuyên không hiểu lắm.
“Có thể là vì quan hệ vẫn luôn không thân thiết lắm.” Thật ra Diêu Hữu Thiên cũng biết, quan hệ giữa Cố Thừa Diệu và ba mẹ anh vẫn luôn không tính là thân, cho nên khi Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển xuất hiện, mới kháng cự như vậy.
,
“Vất vả cho em rồi.” Triệu Bách Xuyên thật sự đau lòng cho Diêu Hữu Thiên. Người phụ nữ tốt biết bao.
Cho rằng đã khổ tận cam lai, nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
“Em không sao.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến lời của Kiều Tâm Uyển, cô quả thực không thể buông tay như vậy: “Em đi về trước, Phàm Phàm hai ngày này làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Triệu Bách Xuyên vẫy tay: “Chờ Cố Thừa Diệu ổn rồi, em hãy qua đón con.”
“Vâng.” Lúc này Diêu Hữu Thiên hi vọng, Cố Thừa Diệu có thể khôi phục bình thường nhanh một chút.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cho dù Cố Thừa Diệu có bằng lòng hay không, bây giờ ngay cả cửa anh cũng không được ra, lại một lần nữa bị "chăm sóc" vào phòng anh.
Anh bực bội vô cùng, trong đầu chỉ toàn là nghĩ đến Bạch Yên Nhiên. Bạch Yên Nhiên Bạch Yên Nhiên.
Ngoài Bạch Yên Nhiên, những thứ khác anh đều không quan tâm.
Bây giờ Yên Nhiên thế nào rồi?
Cô ấy nhìn thấy mình bị bắt đi, có căng thẳng hay không? Có sợ hãi hay không? Cô ấy có đi báo cảnh sát hay không?
,
Toàn là hình ảnh Bạch Yên Nhiên hiện lên trong đầu anh, ngay cả có người đi vào phòng cũng không biết.
“Này.” Cố Tĩnh Đình cũng xem như lăn lộn giang hồ đã lâu, chuyện kỳ lạ cô cũng từng nghe không út.
Có điều thôi miên. Cô vẫn là lần đầu tiên nghe thấy đấy.
Thấy Cố Thừa Diệu không để ý đến mình, Cố Tĩnh Đình trực tiếp ném cho anh một tờ giấy: "Qua đây, xem thử cái này.”
Đây là cái gì? Cố Thừa Diệu nhận lấy, là một tờ báo cáo giám định người thân qua DNA. Phía trên hiển thị mức độ khả năng giữa anh và Cố Học Võ có quan hệ cho con đạt 99,99%. Và cả khả năng là mẹ con với Kiều Tâm Uyển cũng là 99.99%.
,
“Sau đó thì sao?” Cố Thừa Diệu đặt hai tờ giấy đó xuống: “Cô muốn nói gì?”
“Còn muốn nói gì nữa?” Cố Tĩnh Đình đột nhiên phát hiện em trai nhà mình sao lại ngốc như vậy: “Em là con của ba mẹ chị, đương nhiên chính là em trai của chị. Em cảm thấy em còn muốn chạy sao?”
“Được. Tôi biết rồi.” Cố Thừa Diệu gật đầu, hình như đã hoàn toàn chấp nhận hiện thực: “Tôi biết, tôi là em của cô, cũng là con của hai người phía trên này.”
,
Anh đứng dậy: “Tôi thừa nhận rồi, các người có thể thả tôi đi chưa?”
Cố Tĩnh Đình hoàn toàn không ngờ Cố Thừa Diệu lại có phản ứng này: “Em, em vẫn muốn đi?”
,
“Đúng vậy. Các người nói là người thân của tôi, vậy thạm thời cứ xem là vậy đi.” Cố Thừa Diệu vỗ tôi, trên thực tế hôm nay anh đã xem “chứng cứ” bọn họ đưa cho cả một ngày rồi.
Có hình từ nhỏ đến lớn của anh, có giấy chứng nhận kết hôn của anh và một người phụ nữ.
Thậm chí anh còn có một đứa con trai.
Được rồi, tạm thời xem như những thứ đó đều là thật đi.
Nhưng anh không có một chút ấn tượng nào.
Anh cũng từng nghĩ còn có một khả năng, đó chính là, lời đối phương nói là thật. Bọn họ thật sự là ba mẹ của anh.
,
Thế nhưng, chắc hẳn anh còn có một người anh em, sinh đôi, hôm nay những người đó tự xưng là Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân - anh em của anh không phải sao?
Anh còn có một người anh em sinh đôi, vậy người anh em đó đâu, có thể không ở đây, hoặc là đã chết rồi.
Cho dù là loại nào, bọn họ đã đến tìm mình, "Cố Thừa Diệu" lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện. Muốn nhận anh về.
“Tôi biết các người là người thân của tôi, tôi cũng tin, có điều, tôi có thể tiếp nhận các người, không có nghĩa tôi phải sống ở đây. Bây giờ, mời các người tránh ra, tôi phải đi tìm Yên Nhiên.”
Anh đã rời đi cả một ngày, cũng không biết Yên Nhiên thế nào rồi.
,
“Cố Thừa Diệu, em biết chúng ta là người thân của em, nhưng em vẫn kiên trì muốn đi tìm Bạch Yên Nhiên?” Lần này Cố Tĩnh Đình giận đến mức muốn giết người.
“Vậy thì có vấn đề gì sao?” Cố Thừa Diệu không hiểu lắm: “Cô ấy là vợ của tôi, các người là người thân của tôi? Điều này có xung đột sao?”
“Đương nhiên là có xung đột.” Lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình phát hiện ra em trai của mình ngốc nghếch như vậy: “Em đã có vợ rồi, vợ em là Diêu Hữu Thiên. Tại sao có thể tiếp tục đi tìm người phụ nữ khác?”
,
“Dừng đi.” Cố Thừa Diệu không muốn thừa nhận chuyện này: “Tôi không quen biết cô ta. Tôi cũng không thừa nhận cô ta là vợ của tôi.”
Nghĩ đến cảm giác quái dị lại khó hiểu mà người phụ nữ đó mang đến cho anh.
Anh chỉ hi vọng cách xa người phụ nữ đó càng xa càng tốt.
Chứ đừng nói tới có bất kỳ dính líu gì đến cô nữa!
,
“Vợ của tôi chỉ có một người, đó chính là Bạch Yên Nhiên.”
Khai thông thất bại. Lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình phát hiện, trong cuộc sống thật sự có một số chuyện cô đành phải bó tay: “Cố Thừa Diệu, em đã nhìn thấy nhiều chứng cứ, nhiều hình ảnh như vậy, vì sao em lại không thể tin, em chính là con trai của ba mẹ?”
,
“Tôi không tin à?” Cố Thừa Diệu nói ra quan điểm của mình: “Tôi tin tôi là con của các người, tôi cũng tin tôi còn có một người anh em song bào thai, người anh em kia đã chết, vậy nên các người tìm đến tôi. Là vậy phải không?”
Cố Tĩnh Đình trừng to mắt, từ trước đến giờ cô đều không biết. Thì ra Cố Thừa Diệu không chỉ là ngốc, còn có trí tưởng tượng như vậy, tình tiết quá đà như thế anh cũng nghĩ ra được.
Dáng vẻ nghẹn họng nhìn trân trối của cô, đã chứng thực suy đoán của Cố Thừa Diệu.
,
Anh đưa tay nhún vai: “so what? Tôi nói đúng rồi? Bây giờ các người có thể thả tôi đi không?”
“Tôi có thể tiếp nhận tôi có ba mẹ, thế nhưng, tôi không thể tiếp nhận một người phụ nữ khác.”
“Cố Thừa Diệu.” Cố Tĩnh Đình tức giận rồi. Đưa tay cầm giấy giám định người thân trên bàn lên, đập thật mạnh xuống đầu Cố Thừa Diệu một cái: “Thằng ngốc này, em ở lại đây cho chị, mãi đến khi em nghĩ thông mới thôi.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Rốt cuộc là thế nào?” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ cúp điện thoại, biểu cảm có chút căng thẳng: “Vậy có tìm được bác sĩ tâm lý chết tiệt kia không?”
“Không có ghi chép chuyến bay.” Cằm Cố Học Võ căng chặt, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Trước mắt cũng không biết, ông ta đã đi đâu. Người của chúng ta vẫn đang tìm.”
“Tìm lâu như vậy cũng không tìm được, ông không biết tên bác sĩ gì đó ở đâu, con trai mất tích ông cũng không biết, con trai bị người thôi miên ông cũng không biết, ông nói xem, con trai cần một người ba như ông làm gì?”
Kiều Tâm Uyển nóng nảy: “Chẳng trách con trai không chịu nhận ông.”
Cố Học Võ nhìn bà, vẻ mặt thản nhiên, hình như ý tứ đó là, con trai không nhận tôi, lẽ nào đã nhận bà?
,
Trong lòng Kiều Tâm Uyển phiền muộn. Quay về vị trí của mình ngồi xuống, cả người sinh ra buồn bực.
Mi tâm Cố Học Võ nhíu lại một cái không dễ phát giác, đi đến ngồi xuống bên bà. Cầm tay bà: “Thừa Diệu đã về rồi, có tôi ở đây, nó không chạy nổi, về việc khôi phục trí nhớ, cũng là chuyện sớm muộn.”
“Ông nói thật dễ dàng.” Kiều Tâm Uyển hất tay ông ta: “Thừa Diệu không bình phục, Thiên Thiên sẽ phiền muộn, Phàm Phàm lại bị nó đưa đi rồi. Nếu như Thiên Thiên tức giận, đưa Phàm Phàm về nước Anh, ông đi đâu đền cho tôi một đứa cháu đây?”
Nghĩ đến Phàm Phàm ngoan ngoãn đáng yêu, lòng Kiều Tâm Uyển đều tan chảy.
,
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm, còn có việc ngày ngày dính lấy Kiều Tâm Uyển, sắc mặt Cố Học Võ lại u ám thêm mấy phần.
“Tiểu quỷ đó không ở nhà cũng tốt, tránh cho ngày ngày quấn lấy bà.”
Kiều Tâm Uyển trừng Cố Học Võ, chỉ thiếu nước chưa bốc ra lửa: “Cố Học Võ, ông ông ông, ông có cần mặt mũi không? Ngay cả cháu trai ông cũng ghen tuông?”
“Ai nói tôi ghen?” Trên mặt Cố Học Võ vẫn không có biểu cảm gì: “Bà bớt lo lắng đi một chút, nhiều nhất ba ngày, tôi nhất định sẽ tìm ra người tên William đó.”
“Được, ông nói ba ngày thì ba ngày, ba ngày không tìm được, Cố Học Võ, ông ra ngủ ở sofa cho tôi. Ngủ một năm.”
Mặt Cố Học Võ càng đen hơn, trên trán hiện lên ba vạch đen.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bởi vì sự "uy hiếp" của Cố Thừa Diệu, Cố Học Võ đã tìm một bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất Bắc Đô, để ông khám cho Cố Thừa Diệu.
Bác sĩ họ Hứa, sau khi tiến hành kiểm tra kỹ càng cho Cố Thừa Diệu, đi ra khỏi phòng, lắc đầu: “Thứ lỗi cho tôi không đủ sức, sư phụ thôi miên bệnh nhân rất lợi hại, tôi không có cách giải trừ.”
“Vậy có thể cưỡng chế đánh thức ký ức của thằng bé không?” Điều Kiều Tâm Uyển quan tâm là đây.
“Có thể.” Bác sĩ Hứa gật đầu: “Nhưng có nguy hiểm.”
“Nguy hiểm như thế nào?” Diêu Hữu Thiên muốn khiến Cố Thừa Diệu khôi phục bình thường, nhưng không có nghĩa là hi vọng anh có chuyện.
,
“Thôi miên mà sư phụ William làm cho bệnh nhân, là khiến cậu ấy cho rằng là một cô nhi, từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện. Quả thực tôi có thể cưỡng chế đánh thức ký ức của cậu ấy, có điều cứ như vậy, ký ức bị người khác thôi miên của cậu ấy đan xen với ký ức của bản thân cậu ấy, rất dễ khiến bệnh nhân sinh ra ký ức hỗn loạn. Sẽ dẫn đến kết quả gì, tôi cũng không thể bảo đảm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.