Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 261: Mùi nước hoa trên người anh
Thiền Tâm Nguyệt
05/08/2020
Editor: Xám
Bạch Yên Nhiên?
Cố Thừa Diệu khẽ nheo mắt lại, nhìn Luna, ánh mắt không rõ ý tứ.
Cái tên này, hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện trong đầu anh,
Gần đây tất cả cảm xúc của anh, đều đi theo Diêu Hữu Thiên. Nhất là sau khi anh phát hiện mình yêu Diêu Hữu Thiên, hình như chưa nghĩ tới Bạch Yên Nhiên một lần nào.
Mím môi, vẻ mặt có chút thản nhiên: “Cô ấy tốt là tốt rồi. Về phần tôi có liên lạc với cô ấy hay không, điều này không quan trọng.”
“Nhưng mà, nhưng mà bây giờ cô ấy đã chuyển biến tốt rồi, nếu như anh liên lạc với cô ấy, sẽ khiến bệnh của cô ấy càng tốt nhanh hơn. Anh ——“
“Cô ấy có bác sĩ chuyên nghiệp, tôi cũng không giúp được gì.”
,
Bạch Yên Nhiên, thật ra Cố Thừa Diệu không thể quên được.
Không thể quên nỗi đau khổ, đáng thương của cô, đều do ba mẹ mình tạo thành.
Nhưng mà, tình người không nên trả bằng tình yêu. . . . . . Nợ, cũng không nên dùng hôn nhân để trả.
Không thể cho người ta, thì đừng cho người ta hy vọng nữa.
Sắc mặt hơi nặng nề, Cố Thừa Diệu đi lướt qua Luna, đi thẳng về phòng
Luna nhìn bóng lưng của anh, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên chút ý tứ không rõ, ánh mắt nhìn về phía tay áo mặc dù đã sấy khô, nhưng rõ ràng đã dính vết của Cố Thừa Diệu, ánh mắt cô ta đột nhiên lóe lên.
Sao cô ta nhớ vừa nãy, hình như Cố Thừa Diệu có đeo đồng hồ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trở lại phòng, vẻ mặt Cố Thừa Diệu đã khôi phục bình thường.
Diêu Hữu Quốc cũng xem như là người khôn khéo, đã trò chuyện với Trương Tuyên rất sôi nổi rồi.
Mấy máy khóe miệng, Cố Thừa Diệu vỗ vai Diêu Hữu Quốc: “Em về nhà trước. Hai người từ từ nói chuyện.”
“Được.”
“Cậu ba đã muốn đi ra?” Trương Tuyên có chút kinh ngạc, nhưng không có bất mãn, phất phất tay: “Nhìn dáng vẻ, nhất định là cậu ba mới cưới, cho nên tình cảm mới tốt như vậy.”
Cố Thừa Diệu cười cười, không nói gì, cầm chìa khóa xe lên muốn rời đi.
Lúc này Luna đi vào, anh cũng không chào hỏi, đi thẳng.
,
“Cậu ba đã đi rồi ạ?” Luna cẩn thận nhìn Trương Tuyên, vẻ mặt dường như có chút khó hiểu.
“Chạy về nhà với vợ rồi.” Trương Tuyên cười cười, ra hiệu cho công chúa rót rượu cho Diêu Hữu Quốc: “Nếu cậu ba không rảnh, vậy chúng ta tự chơi.”
Luna không mở miệng nữa, ngồi xuống ghế sofa, lại phát hiện có đồ vật gì đó bộp một tiếng.
Đứng dậy liếc mắt nhìn, điện thoại của Cố Thừa Diệu lại rơi ở đây.
Cô ta cầm lên: “Điện thoại của cậu ba rơi ở đây rồi, em đi đưa cho anh ấy nhé, bây giờ chắc hẳn vẫn chưa xuống lầu.”
“Đi đi.” Trương Tuyên cũng không để tâm, vẫy vẫy tay bảo cô ta mau đi, lại nhìn về phía Diêu Hữu Quốc: “Tôi đã lâu không đến thành phố Y, cũng không biết bên này có gì để chơi, ngày mai ký xong hợp đồng, nếu tổng giám đốc Diêu có thời gian, chi bằng giới thiệu một chút.”
,
“Khách sáo rồi.” Diêu Hữu Quốc cười nhạt: “Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi cũng không tệ, nơi đó do tập đoàn Chính Phát của chúng tôi xây dựng cùng Cố thị.”
“Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi?” Trương Tuyên gật đầu: “Tôi từng nghe qua. Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay*. Cái tên này, đặt rất hay. Nhã.”
*câu gốc: Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì.
“Tổng giám đốc Trương thật đúng là một người tao nhã.” Lần này Diêu Hữu Quốc thật sự có chút kinh ngạc.
“Người tao nhã thì chưa nói tới, chỉ là yêu thích chút chút. Nếu tôi không phải doanh nhân, nói không chừng đã trở thành nhà văn rồi ——“
“. . . . . .”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đều không phát hiện Luna bên ngoài cửa, cầm điện thoại của Cố Thừa Diệu đang rung mấy cái.
Cô ta không vội đuổi theo trả cho Cố Thừa Diệu, nhưng đi đến khúc cua đã nhận cuộc điện thoại kia ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu lên xe, lại đi được một đoạn đường, mới phát hiện đã quên mang điện thoại di động.
Lúc xe dừng ở cửa club đang định lên lầu, đúng lúc Luna đi xuống, trên người cô ta còn mặc áo váy mỏng manh. Áo khoác đã cởi ra từ lâu, đứng ở giữa trời gió lạnh run lẩy bẩy.
“Cậu ba.” Luna đưa điện thoại trên tay ra: “Điện, điện thoại của anh ——“
“Cám ơn.” Cố Thừa Diệu nhận lấy điện thoại bỏ vào trong túi áo khoác, liếc nhìn cơ thể gầy yếu của Luna: “Tại sao cô không mặc một cái áo khoác rồi ra ngoài?”
,
“Chuyện đó, tổng giám đốc Trương sợ anh vội, bảo tôi mau chóng xuống đưa cho anh, tôi, tôi nhất thời quên mất.” Lúc Luna nói, hắt xì một cái.
Cố Thừa Diệu nhăn mi tâm lại, nhìn lên lầu: “Mau quay lại đi.”
“Không không cần.” Luna lắc đầu, lại hắt xì: “Tôi, tôi hơi khó chịu, sẽ về nhà.”
Cố Thừa Diệu suy nghĩ một chút, mở cửa xe ra: “Cô ở đâu? Tôi tiễn cô vậy.”
“Không cần đâu? Có phiền quá không?”
“Không sao.” Cố Thừa Diệu ra hiệu cho cô ta lên xe. Luna vừa lên xe, anh đã chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao: “Cô ở đâu?”
“Đường Bạch Sa.” Luna cắn môi: “Khách sạn Quân Hào.”
,
Cố Thừa Diệu gật đầu tỏ ý biết rõ, khởi động xe.
Luna nghiêng mặt sang nhìn Cố Thừa Diệu, cô ta không biết nói gì nên nói nhảm: “Cậu ba. Thật ra Yên Nhiên rất nhớ anh.”
Bây giờ điều Cố Thừa Diệu không muốn nghe nhất, chính là tên của Bạch Yên Nhiên.
Hàm căng ra, anh không trả lời.
“Cậu ba.” Luna không còn bị gió lạnh thổi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, giọng nói cũng to hơn mấy phần: “Yên Nhiên rất đáng thương.”
,
Sắc mặt Cố Thừa Diệu càng khó coi hơn. Luna cắn môi, dường như là bất mãn: “Tôi biết cậu ba đã kết hôn rồi. Nhưng tôi lại không nhìn nổi. Anh, tại sao có thể quên Yên Nhiên? Cô ấy yêu anh như vậy, đã chịu nhiều đau khổ vì anh như vậy. Cô ấy ——“
Thấy sắc mặt Cố Thừa Diệu càng lúc càng u ám, Luna ngậm miệng: “Thôi. Tôi không nói nữa. Người giống như chúng tôi, cuối cùng là ——“
Câu kế tiếp không cần phải nói nữa. Mi tâm Cố Thừa Diệu cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Quân Hào, gần như Luna vừa xuống xe, Cố Thừa Diệu đã đạp chân ga rời đi.
Luna kéo túi xách trên tay, bên trong chứa chiếc đồng hồ vừa rồi cô ta cố ý vào toilet nam lấy ra, nhìn bóng hình đi xa kia, trong đôi mắt trang điểm đậm, hiện lên chút tính toán ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng Cố Thừa Diệu có chút tâm phiền ý loạn, muốn về nhà, nhưng nghĩ đến sắc mặt lúc này của mình.
Bỏ đi, quan hệ của anh và Cố Thừa Diệu không dễ dàng gì mới dịu đi một chút. Lái xe trên quố lộ, lòng vòng năm sáu vòng, tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng hoàn toàn ném ba chữ Bạch Yên Nhiên kia ra sau đầu, lúc này mới lái xe trở về nhà.
Mà lúc này, đã là gần mười giờ tối.
Lên lầu, trong không khí mơ hồ có mùi thức ăn di động, mùi hương đó rất nhạt, có điều Cố Thừa Diệu lại ngửi được.
,
Ánh mắt nhìn về phía bàn ăn, năm món ăn một món canh. Một món cũng chưa động, bày trên bàn.
Trái tim anh, đột nhiên sinh ra mấy phần áy náy .
Trước đây rất lâu anh từng nói, phải tuân thủ quy định, không về nhà ăn cơm thì phải liên lạc về nhà.
Có điều hôm nay chỉ nghĩ phải giới thiệu Diêu Hữu Quốc cho Trương Tuyên, đã quên mất chuyện này.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Bước nhanh về phía phòng, Diêu Hữu Thiên đã ngủ rồi.
Trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, có thể thấy khuôn mặt đang ngủ của cô, mặc dù nhắm mắt lại, mi tâm lại mơ hồ hơi nhíu.
,
Nhìn ra được, cô ngủ không yên lắm.
Nghĩ đến ngay cả cơm tối cô cũng chưa ăn, không hiểu sao Cố Thừa Diệu cũng có chút khó chịu.
Mình không về, lẽ nào cô không biết gọi điện thoại sao?
Hay là, cô không vui khi liên lạc với mình?
Trong lòng khẽ thở dài một cái, Cố Thừa Diệu ngồi bất động bên giường.
,
Nhìn gương mặt đang ngủ của Diêu Hữu Thiên, cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Ngón tay cô vì đặt trong chăn, ấm áp, mềm mại.
Cảm nhận được sự làm phiền của anh, cô quay người đi, lại tiếp tục ngủ.
Mệt như vậy sao? Như vậy mà cũng không tỉnh?
Cố Thừa Diệu nghiêng người xuống, lại hôn lên môi cô một cái.
Diêu Hữu Thiên lại khẽ cau mày, một lần nữa quay người đi.
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, có kích động muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng lại đến phòng tắm mà không nói một lời.
,
Bóng dáng Cố Thừa Diệu vừa vào phòng tắm, Diêu Hữu Thiên ngủ bất động trên giường đã mở mắt ra. Nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Mới vừa rồi chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, cô đã nhạy cảm phát hiện, trên người Cố Thừa Diệu, có mùi nước hoa ——
Mùi hương đó, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Mi tâm Diêu Hữu Thiên cau lại càng chặt hơn, lật người, ép mình đi ngủ.
Càng muốn ngủ, lại càng không ngủ được.
Cô nghe thấy âm thanh Cố Thừa Diệu tắm rửa xong rời đi, lại nghe thấy anh quay lại một lần nữa.
,
Cô nhắm chặt mắt, cơ thể căng cứng vô cùng.
Muốn bảo mình ngủ, bên eo đột nhiên có thêm một bàn tay to. Cô bị anh kéo vào trong lòng.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không dám động đậy. Cô vẫn chưa quên, ngày hôm qua bọn họ từng điên cuồng như thế nào.
Sáng sớm nay thức dậy, cơ thể cô vẫn mệt mỏi.
May mắn, Cố Thừa Diệu không tiếp tục đụng vào cô nữa, anh chỉ ôm cô vào lòng, cúi đầu, ấn xuống trán cô một nụ hôn, sau đó ôm cô, ngủ thật say.
Mà Diêu Hữu Thiên cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại có một đêm ngủ ngon đến bất ngờ ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, tất cả báo chí, truyền thông, tin tức, đều đăng tin của tập đoàn Chính Phát.
Công trường có thể tiếp tục thi công, mà thân nhân người chết cũng sẽ không quay lại truy cứu nữa.
Chuyện này, xem như đã giải quyết rồi.
Sáng sớm Diêu Hữu Quốc đi đến công ty, cho người tiết lộ hợp đồng sắp hợp đồng với Trương Tuyên ra ngoài.
Còn có vài phóng viên ở bên ngoài tập đoàn Chính Phát, muốn để ý đến tình hình sau đó.
,
Một chuyện khác, vào lúc này lại tung ra ngoài. Hoàn toàn ép tin tức của Chính Phát xuống.
Bạch Yên Nhiên?
Cố Thừa Diệu khẽ nheo mắt lại, nhìn Luna, ánh mắt không rõ ý tứ.
Cái tên này, hình như đã rất lâu rồi không xuất hiện trong đầu anh,
Gần đây tất cả cảm xúc của anh, đều đi theo Diêu Hữu Thiên. Nhất là sau khi anh phát hiện mình yêu Diêu Hữu Thiên, hình như chưa nghĩ tới Bạch Yên Nhiên một lần nào.
Mím môi, vẻ mặt có chút thản nhiên: “Cô ấy tốt là tốt rồi. Về phần tôi có liên lạc với cô ấy hay không, điều này không quan trọng.”
“Nhưng mà, nhưng mà bây giờ cô ấy đã chuyển biến tốt rồi, nếu như anh liên lạc với cô ấy, sẽ khiến bệnh của cô ấy càng tốt nhanh hơn. Anh ——“
“Cô ấy có bác sĩ chuyên nghiệp, tôi cũng không giúp được gì.”
,
Bạch Yên Nhiên, thật ra Cố Thừa Diệu không thể quên được.
Không thể quên nỗi đau khổ, đáng thương của cô, đều do ba mẹ mình tạo thành.
Nhưng mà, tình người không nên trả bằng tình yêu. . . . . . Nợ, cũng không nên dùng hôn nhân để trả.
Không thể cho người ta, thì đừng cho người ta hy vọng nữa.
Sắc mặt hơi nặng nề, Cố Thừa Diệu đi lướt qua Luna, đi thẳng về phòng
Luna nhìn bóng lưng của anh, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên chút ý tứ không rõ, ánh mắt nhìn về phía tay áo mặc dù đã sấy khô, nhưng rõ ràng đã dính vết của Cố Thừa Diệu, ánh mắt cô ta đột nhiên lóe lên.
Sao cô ta nhớ vừa nãy, hình như Cố Thừa Diệu có đeo đồng hồ?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trở lại phòng, vẻ mặt Cố Thừa Diệu đã khôi phục bình thường.
Diêu Hữu Quốc cũng xem như là người khôn khéo, đã trò chuyện với Trương Tuyên rất sôi nổi rồi.
Mấy máy khóe miệng, Cố Thừa Diệu vỗ vai Diêu Hữu Quốc: “Em về nhà trước. Hai người từ từ nói chuyện.”
“Được.”
“Cậu ba đã muốn đi ra?” Trương Tuyên có chút kinh ngạc, nhưng không có bất mãn, phất phất tay: “Nhìn dáng vẻ, nhất định là cậu ba mới cưới, cho nên tình cảm mới tốt như vậy.”
Cố Thừa Diệu cười cười, không nói gì, cầm chìa khóa xe lên muốn rời đi.
Lúc này Luna đi vào, anh cũng không chào hỏi, đi thẳng.
,
“Cậu ba đã đi rồi ạ?” Luna cẩn thận nhìn Trương Tuyên, vẻ mặt dường như có chút khó hiểu.
“Chạy về nhà với vợ rồi.” Trương Tuyên cười cười, ra hiệu cho công chúa rót rượu cho Diêu Hữu Quốc: “Nếu cậu ba không rảnh, vậy chúng ta tự chơi.”
Luna không mở miệng nữa, ngồi xuống ghế sofa, lại phát hiện có đồ vật gì đó bộp một tiếng.
Đứng dậy liếc mắt nhìn, điện thoại của Cố Thừa Diệu lại rơi ở đây.
Cô ta cầm lên: “Điện thoại của cậu ba rơi ở đây rồi, em đi đưa cho anh ấy nhé, bây giờ chắc hẳn vẫn chưa xuống lầu.”
“Đi đi.” Trương Tuyên cũng không để tâm, vẫy vẫy tay bảo cô ta mau đi, lại nhìn về phía Diêu Hữu Quốc: “Tôi đã lâu không đến thành phố Y, cũng không biết bên này có gì để chơi, ngày mai ký xong hợp đồng, nếu tổng giám đốc Diêu có thời gian, chi bằng giới thiệu một chút.”
,
“Khách sáo rồi.” Diêu Hữu Quốc cười nhạt: “Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi cũng không tệ, nơi đó do tập đoàn Chính Phát của chúng tôi xây dựng cùng Cố thị.”
“Khu nghỉ dưỡng Vân Khởi?” Trương Tuyên gật đầu: “Tôi từng nghe qua. Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay*. Cái tên này, đặt rất hay. Nhã.”
*câu gốc: Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì.
“Tổng giám đốc Trương thật đúng là một người tao nhã.” Lần này Diêu Hữu Quốc thật sự có chút kinh ngạc.
“Người tao nhã thì chưa nói tới, chỉ là yêu thích chút chút. Nếu tôi không phải doanh nhân, nói không chừng đã trở thành nhà văn rồi ——“
“. . . . . .”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ, đều không phát hiện Luna bên ngoài cửa, cầm điện thoại của Cố Thừa Diệu đang rung mấy cái.
Cô ta không vội đuổi theo trả cho Cố Thừa Diệu, nhưng đi đến khúc cua đã nhận cuộc điện thoại kia ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu lên xe, lại đi được một đoạn đường, mới phát hiện đã quên mang điện thoại di động.
Lúc xe dừng ở cửa club đang định lên lầu, đúng lúc Luna đi xuống, trên người cô ta còn mặc áo váy mỏng manh. Áo khoác đã cởi ra từ lâu, đứng ở giữa trời gió lạnh run lẩy bẩy.
“Cậu ba.” Luna đưa điện thoại trên tay ra: “Điện, điện thoại của anh ——“
“Cám ơn.” Cố Thừa Diệu nhận lấy điện thoại bỏ vào trong túi áo khoác, liếc nhìn cơ thể gầy yếu của Luna: “Tại sao cô không mặc một cái áo khoác rồi ra ngoài?”
,
“Chuyện đó, tổng giám đốc Trương sợ anh vội, bảo tôi mau chóng xuống đưa cho anh, tôi, tôi nhất thời quên mất.” Lúc Luna nói, hắt xì một cái.
Cố Thừa Diệu nhăn mi tâm lại, nhìn lên lầu: “Mau quay lại đi.”
“Không không cần.” Luna lắc đầu, lại hắt xì: “Tôi, tôi hơi khó chịu, sẽ về nhà.”
Cố Thừa Diệu suy nghĩ một chút, mở cửa xe ra: “Cô ở đâu? Tôi tiễn cô vậy.”
“Không cần đâu? Có phiền quá không?”
“Không sao.” Cố Thừa Diệu ra hiệu cho cô ta lên xe. Luna vừa lên xe, anh đã chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao: “Cô ở đâu?”
“Đường Bạch Sa.” Luna cắn môi: “Khách sạn Quân Hào.”
,
Cố Thừa Diệu gật đầu tỏ ý biết rõ, khởi động xe.
Luna nghiêng mặt sang nhìn Cố Thừa Diệu, cô ta không biết nói gì nên nói nhảm: “Cậu ba. Thật ra Yên Nhiên rất nhớ anh.”
Bây giờ điều Cố Thừa Diệu không muốn nghe nhất, chính là tên của Bạch Yên Nhiên.
Hàm căng ra, anh không trả lời.
“Cậu ba.” Luna không còn bị gió lạnh thổi, cảm giác dễ chịu hơn nhiều, giọng nói cũng to hơn mấy phần: “Yên Nhiên rất đáng thương.”
,
Sắc mặt Cố Thừa Diệu càng khó coi hơn. Luna cắn môi, dường như là bất mãn: “Tôi biết cậu ba đã kết hôn rồi. Nhưng tôi lại không nhìn nổi. Anh, tại sao có thể quên Yên Nhiên? Cô ấy yêu anh như vậy, đã chịu nhiều đau khổ vì anh như vậy. Cô ấy ——“
Thấy sắc mặt Cố Thừa Diệu càng lúc càng u ám, Luna ngậm miệng: “Thôi. Tôi không nói nữa. Người giống như chúng tôi, cuối cùng là ——“
Câu kế tiếp không cần phải nói nữa. Mi tâm Cố Thừa Diệu cau chặt đến mức có thể kẹp chết một con muỗi.
Xe dừng lại trước cửa khách sạn Quân Hào, gần như Luna vừa xuống xe, Cố Thừa Diệu đã đạp chân ga rời đi.
Luna kéo túi xách trên tay, bên trong chứa chiếc đồng hồ vừa rồi cô ta cố ý vào toilet nam lấy ra, nhìn bóng hình đi xa kia, trong đôi mắt trang điểm đậm, hiện lên chút tính toán ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng Cố Thừa Diệu có chút tâm phiền ý loạn, muốn về nhà, nhưng nghĩ đến sắc mặt lúc này của mình.
Bỏ đi, quan hệ của anh và Cố Thừa Diệu không dễ dàng gì mới dịu đi một chút. Lái xe trên quố lộ, lòng vòng năm sáu vòng, tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng hoàn toàn ném ba chữ Bạch Yên Nhiên kia ra sau đầu, lúc này mới lái xe trở về nhà.
Mà lúc này, đã là gần mười giờ tối.
Lên lầu, trong không khí mơ hồ có mùi thức ăn di động, mùi hương đó rất nhạt, có điều Cố Thừa Diệu lại ngửi được.
,
Ánh mắt nhìn về phía bàn ăn, năm món ăn một món canh. Một món cũng chưa động, bày trên bàn.
Trái tim anh, đột nhiên sinh ra mấy phần áy náy .
Trước đây rất lâu anh từng nói, phải tuân thủ quy định, không về nhà ăn cơm thì phải liên lạc về nhà.
Có điều hôm nay chỉ nghĩ phải giới thiệu Diêu Hữu Quốc cho Trương Tuyên, đã quên mất chuyện này.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Bước nhanh về phía phòng, Diêu Hữu Thiên đã ngủ rồi.
Trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, có thể thấy khuôn mặt đang ngủ của cô, mặc dù nhắm mắt lại, mi tâm lại mơ hồ hơi nhíu.
,
Nhìn ra được, cô ngủ không yên lắm.
Nghĩ đến ngay cả cơm tối cô cũng chưa ăn, không hiểu sao Cố Thừa Diệu cũng có chút khó chịu.
Mình không về, lẽ nào cô không biết gọi điện thoại sao?
Hay là, cô không vui khi liên lạc với mình?
Trong lòng khẽ thở dài một cái, Cố Thừa Diệu ngồi bất động bên giường.
,
Nhìn gương mặt đang ngủ của Diêu Hữu Thiên, cuối cùng vẫn đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Ngón tay cô vì đặt trong chăn, ấm áp, mềm mại.
Cảm nhận được sự làm phiền của anh, cô quay người đi, lại tiếp tục ngủ.
Mệt như vậy sao? Như vậy mà cũng không tỉnh?
Cố Thừa Diệu nghiêng người xuống, lại hôn lên môi cô một cái.
Diêu Hữu Thiên lại khẽ cau mày, một lần nữa quay người đi.
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, có kích động muốn đánh thức cô, nhưng cuối cùng lại đến phòng tắm mà không nói một lời.
,
Bóng dáng Cố Thừa Diệu vừa vào phòng tắm, Diêu Hữu Thiên ngủ bất động trên giường đã mở mắt ra. Nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Mới vừa rồi chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, cô đã nhạy cảm phát hiện, trên người Cố Thừa Diệu, có mùi nước hoa ——
Mùi hương đó, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi.
Mi tâm Diêu Hữu Thiên cau lại càng chặt hơn, lật người, ép mình đi ngủ.
Càng muốn ngủ, lại càng không ngủ được.
Cô nghe thấy âm thanh Cố Thừa Diệu tắm rửa xong rời đi, lại nghe thấy anh quay lại một lần nữa.
,
Cô nhắm chặt mắt, cơ thể căng cứng vô cùng.
Muốn bảo mình ngủ, bên eo đột nhiên có thêm một bàn tay to. Cô bị anh kéo vào trong lòng.
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không dám động đậy. Cô vẫn chưa quên, ngày hôm qua bọn họ từng điên cuồng như thế nào.
Sáng sớm nay thức dậy, cơ thể cô vẫn mệt mỏi.
May mắn, Cố Thừa Diệu không tiếp tục đụng vào cô nữa, anh chỉ ôm cô vào lòng, cúi đầu, ấn xuống trán cô một nụ hôn, sau đó ôm cô, ngủ thật say.
Mà Diêu Hữu Thiên cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại có một đêm ngủ ngon đến bất ngờ ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, tất cả báo chí, truyền thông, tin tức, đều đăng tin của tập đoàn Chính Phát.
Công trường có thể tiếp tục thi công, mà thân nhân người chết cũng sẽ không quay lại truy cứu nữa.
Chuyện này, xem như đã giải quyết rồi.
Sáng sớm Diêu Hữu Quốc đi đến công ty, cho người tiết lộ hợp đồng sắp hợp đồng với Trương Tuyên ra ngoài.
Còn có vài phóng viên ở bên ngoài tập đoàn Chính Phát, muốn để ý đến tình hình sau đó.
,
Một chuyện khác, vào lúc này lại tung ra ngoài. Hoàn toàn ép tin tức của Chính Phát xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.