Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 328: Quà sinh nhật
Thiền Tâm Nguyệt
23/10/2020
Editor: Xám
Cố Thừa diệu đã nói không nên lời nữa.
Niềm vui bất ngờ này, thật quá lớn. Trong thoáng chốc anh không tài nào phản ứng.
Trên thực tế, sự trở về của Diêu Hữu Thiên đã là món quà lớn nhất với anh.
Nhưng anh chưa từng nghĩ còn có niềm vui bất ngờ lớn hơn.
Anh đưa tay muốn ôm Diêu Hữu Thiên, cô lại lùi về sau một bước: “Anh, anh mở quà trước đã.”
Nếu như anh ôm mình rồi, sẽ không thể mở những món quà này nữa.
“Chúng ta cùng mở.” Cố Thừa Diệu kéo tay cô, ngồi xuống ghế dựa, thuận tiện kéo cô lên đùi mình.
,
Hai người ngồi chung một chỗ, bắt đầu mở quà.
Món thứ nhất là phong thư, mở ra rồi, là một tờ đơn báo cáo kiểm tra mang thai.
Siêu âm màu 3D, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đứa trẻ.
Nhỏ bé, mắt nhắm rất chặt, nắm tay nhỏ nắm chặt đặt bên miệng. Ngày kiểm tra thai sản, chính là ngày hôm nay của ba năm trước.
“Đây là hình chụp lúc mang thai tám tháng.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nhẹ, dịu dàng vang bên tai anh: “Hôm đó vừa khéo đi kiểm tra. Kiểm tra xong đã nhìn thấy ngày tháng, là sinh nhật của anh. Em nghĩ nếu như anh nhìn thấy, không có vui hay không?”
,
Trên thực tế, lúc cô đi kiểm tra thai sản có Triệu Bách Xuyên đi cùng.
Lúc ấy không phải tâm trạng không chua xót. Người khác đều có chồng, mà người ở bên cạnh cô, lại là một người khác.
Thậm chí còn là bối cảnh phải xa quê hương. Nhưng trong lòng lại không hận Cố Thừa Diệu nổi.
Cô nhớ lúc cô cất cẩn thận tờ siêu âm B này, sự dịu dàng đong đầy mắt Triệu Bách Xuyên, cho rằng cô muốn giữ làm kỷ niệm, nhưng lại không biết thực ra cô muốn giữ một tờ cho Cố Thừa Diệu xem.
,
Có thể anh không ở bên cạnh mình, trong tận sâu trong lòng cô không muốn để anh bỏ lỡ một chút giai đoạn trưởng thành nào của con.
Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, đưa tay ra dùng sức ôm cô một cái: “Vui, anh rất vui.”
Anh không biết phải nói gì mới tốt.
Lúc đó, cô ấy chuẩn bị cho mình món quà này với tâm trạng thế nào?
Ngoài cảm động ra, anh còn đau lòng: “Thiên Thiên, anh ——“
Những gì anh đã bỏ lỡ, có phải vĩnh viễn cũng không có cách nào bù đắp không?
,
“Anh mau mở đi. Còn nữa đấy.” Diêu Hữu Thiên tựa mặt vào trước ngực anh, thật ra tâm trạng cũng cực kỳ dao động.
Vốn dĩ còn có chút không tình nguyện, nhưng lúc này đã buông xuống hết.
Cố Thừa Diệu mở chiếc hộp thứ nhất ra.
Đó là một dấu tay và dấu chân. Nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là tay và chân của trẻ con.
Dấu tay và dấu chân in trên mực đóng dấu, mà mực đóng dấu được dính trên một tấm thiệp hình trái tim.
Bên cạnh là nét chữ xinh đẹp của Diêu Hữu Thiên, chúc ba sinh nhật vui vẻ!
,
Hốc mắt Cố Thừa Diệu nóng lên, anh có phần không mở tiếp được nữa, ôm chặt Diêu Hữu Thiên, không thể nói ra được lời nào.
Dáng vẻ của anh, khiến mũi Diêu Hữu Thiên cũng hơi cay, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Anh ôm chặt như thế, dùng sức như thế, giống như muốn dịu cô vào trong người mình.
Cuối cùng vẫn là Diêu Hữu Thiên cảm thấy hơi ngột ngạt, vỗ lên lưng anh hai cái, tỏ ý anh buông mình ra.
Cố Thừa Diệu trì hoãn một lát, mới làm cho cảm xúc bình tĩnh lại.
Chớp chớp mắt, anh tiếp tục mở quà.
Món quà thứ ba, là một cuốn album.
Một cuốn rất lớn. Là hình chụp của Tiểu Phàm Phàm từ lúc sinh ra đến bây giờ.
,
Ngày trước chụp tương đối ít, bởi vì bận châm sóc của khỏe của Tiểu Phàm Phàm, thật ra Diêu Hữu Thiên thật sự không chú ý đến.
Vẫn là Triệu Bách Xuyên chụp hình nhiều hơn một chút, cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Phàm lúc đó, không khỏe lắm.
Cơ thể nhỏ bé, rõ ràng nhỏ hơn trẻ con bình thường rất nhiều, sắc mặt cũng trắng bệch.
Sau đó bắt đầu từ từ tốt lên nhiều. Tiếp đó càng đến sau này, ngũ quan của Phàm Phàm càng xinh đẹp đáng yêu.
Mà mấy tấm phía sau, nhìn ra được là mấy ngày nay đã bổ dung ra.
,
Tấn cuối cùng, là hình hôm qua Diêu Phàm tham dự bữa tiệc, anh và cô, cùng dắt tay Tiểu Phàm xuống lầu.
“Ngày hôm qua đã muốn cho anh, có điều rửa hình cần thời gian, buổi chiều em đi lấy hình về. Dán vào đây.”
Tay Diêu Hữu Thiên vuốt ve tấm hình kia.
“Sau này, hình chụp ở đây sẽ dán càng nhiều hơn. Là hình của nhà chúng ta.” Hơn nữa sẽ không còn là hai người Diêu Hữu Thiên và Phàm Phàm nữa, còn có anh.
Âm lượng của Cố Thừa Diệu không lớn, nhưng rất trịnh trọng.
Diêu Hữu Thiên nghe vậy, chỉ gật đầu thật mạnh: “Ừ.”
“Thiên Thiên ——” Cố Thừa Diệu gần như không khắc chế được sự vui sướng và kích động trong longfm ình.
,
Chính là người phụ nữ này, anh muốn ôm cô thật chặt, muốn giam cô trong lòng mình, cho dù yêu cô trăm ngàn lần, cũng không đủ.
“Còn có một món nữa." Vì món quà cuối cùng này, cô đã nỗ lực rất lâu, rất lâu.
“Đây là cái gì?” Cố Thừa Diệu mơ chiếc hộp cuối cùng, cũng là chiếc hộp nhỏ nhất.
Bên trong là một chiếc điện thoại di động. Anh có chút khó hiểu nhìn Diêu Hữu Thiên..
“Anh mở ra, xem video bên trong đi.”
Cố Thừa Diệu làm theo lời Diêu Hữu Thiên, mở ra.
,
Trên màn hình xuất hiện Tiểu phàm Phàm. Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh bé, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng.
“Phàm Phàm, ngày mai là sinh nhật ba, con nói một câu sinh nhật vui vẻ với ba có được không?”
Cái miệng nhỏ của Cố Dịch Phàm dẩu lên, hình như không tình nguyện lắm.
“Phàm Phàm giỏi nhất, chỉ cần nói một câu, một câu là được.”
“Con nói chúc chú sinh nhật vui vẻ không được sao?” Khuôn mặt nhỏ bé của Cố Dịch Phàm có chút khó hiểu.
“Con nói chúc ba sinh nhật vui vẻ, ba con sẽ vui hơn.” Diêu Hữu Thiên xoa đỉnh đầu bé: "Ngoan, mau nói đi."
,
“Chỉ nói một lần?” Cố Dịch Phầm vẫn có chút vướng mắc.
“Chỉ nói một lần.” Một lần thừ một lần, dù sao cũng tốt hơn không có.
Cố Dịch Phàm nhìn về phía điện thoại, ánh mắt rất thận trọng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Giọng nói non nớt, nét mặt ngây thơ.
Lần này, Cố Thừa Diệu thật sự không nhịn được, nước mắt của anh đột nhiên rơi xuống không hề báo trước.
Mấy ngày nay mặc dù anh không nói, nhưng thật ra trong lòng rất khao khát Cố Dịch Phàm gọi mình một tiếng ba.
Anh cho rằng Diêu Hữu Thiên không để ý, không ngờ cô biết, hơn nữa còn đặt trong lòng.
Đồng thời tặng cho anh bằng phương thức đặc biệt như vậy.
“Thiên Thiên. Thiên Thiên. Cảm ơn em, món quà nay quá tuyệt. Thật sự quá thuyệt.” Đặt điện thoại di động xuống, anh nâng mặt Diêu Hữu Thiên lên, không ngừng hôn lên mặt cô.
Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất, thân mật nhất, cũng là món quà khiến anh cảm động nhất mà anh nhận được khi sống được ba mươi năm.
“Anh yêu em.” Dụng tâm của cô, tình yêu của cô, anh đều đã cảm nhận được.
Anh đã chờ bốn năm, anh đột nhiên cảm thấy sự chờ đợi bốn năm nay hoàn toàn không tính là gì.
Chỉ cần cô quay về, cho dù là mười bốn năm, bốn mươi năm, anh cũng sẽ chờ cô.
Anh tin rằng trên thế giới này, không còn có người phụ nữ nào có thể hiểu anh, yêu anh như cô.
Cho dù là lúc chiến tranh lạnh, là lúc chia xa, vẫn nhớ đến anh như vậy.
,
“Thiên Thiên ——” Ôm cô, giống như ôm bảo bối quý giá nhất thế gian.
Cô là của anh.
Chỉ có thể là của anh.
“Cảm ơn em.” Cuối cùng nụ hôn của Cố Thừa Diệu đã hôn lên môi cô.
Hơi thở phóng túng, bao vây cô dày đặc.
Tay của anh, bắt đầu di chuyển trên người cô.
,
Diêu Hữu Thiên bị anh hôn đến mức dần dần mất hồn, nhưng vào lúc quan trọng nhất đã hồi thần lại.
Đẩy anh ra, đứng dậy khỏi lòng anh lùi ra sau hai ba bước: “Anh, anh vẫn chưa ăn bánh gato đâu.”
Đây chính là chiếc bánh cô chính tay làm.
“Anh muốn ăn em.” Tâm trạng của Cố Thừa Diệu chưa bao giờ vui vẻ giống như hôm nay.
Anh thật sự vui mừng đến mức sắp phát điên rồi. ,
“Ăn bánh gato trước.”
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, nhìn chiếc bánh gato không tính là lớn trên chiếc xe đẩy nhỏ, độ lên tiến lên hai bước, ôm ngang cô lên.
“Thừa Diệu.”
“Yên tâm, anh sẽ ăn hết.” Tấm lòng của cô, sao có thể lãng phí?
Cố Thừa Diệu ôm Diêu Hữu Thiên trở lại trong phòng đặt lên giường, quay người cầm lấy bánh gato.
Mà lúc này Diêu Hữu Thiên cũng mới biết, ăn mà anh nói, là chuyện nhưu thế nào.
,
Anh lại bôi bánh gato lên người cô, sau đó nuốt vào bụng từng chút một.
Nhiệt độ trong phòng, đã cao đến mức không thể cao hơn nữa.
Diêu Hữu Thiên hối hận rồi, cô không nên đi trêu chọc Cố Thừa Diệu như vậy.
Cô cảm thấy mình giống nhu một con cá đã thoát ly khỏi nước, không ngừng muốn hô hấp. Nhưng lại khó khăn đến thế.
,
Cơ thể trở nên không giống như là của mình nữa.
Theo từng động tác, từng cái hôn của Cố Thừa Diệu, bay lên. Cuối cùng hồn đã bay ra ngoài chín tầng mây.
Cùng lúc cơ thể giao hòa, trái tim cũng càng lúc càng gần.
Bóng đêm càng đậm, tình sâu vô hạn.
Một đêm kiều diễm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày ba mươi mốt tháng tám. Cố Dịch Phàm đã nhập học rồi.
Mười mấy ngày nay sống ở nhà họ Cố, khiến quan hệ giữa bé và Kiều Tâm Uyển đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Kiều Tâm Uyển đi đâu cũng dẫn theo bé. Lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của bé.
Dần dần Diêu Phàm đã quen với Kiều Tâm Uyển. Nếu như Diêu Hữu Thiên không ở đây, bé cũng bằng lòng để Kiều Tâm Uyển đưa đi.
Có điều quan hệ với Cố Thừa Diệu lại không tốt như vậy.
,
Thứ nhất là bóng ma tâm lý mà một quyền lần trước của Cố Thừa Diệu tạo ra cho bé vẫn còn, thứ hai là một người lớn như Cố Thừa Diệu, thì phải đi làm. Còn bận lấy lòng Diêu Hữu Thiên không cho Diêu Hữu Thiên chạy trốn nữa.
Thời gian dành cho Tiểu Phàm Phàm đã ít hơn rất nhiều.
Mà hôm nay là ngày Cố Dịch Phàm nhập học. Kiều Tâm Uyển dậy thật sớm, muốn đưa Cố Dịch Phàm đi học.
Diêu Hữu Thiên cũng dậy từ sớm, cùng với Cố Thừa Diệu, đưa Tiểu Phàm Phàm đi học.
Sức khẻo của Tiểu Phàm Phàm không tốt lắm, Kiều Tâm Uyển cũng đã nói qua với cô giáo rồi.
,
Những món nào có thể ăn, những món nào không thể ăn.
Liên tục nhắn nhủ chỗ cô giáo, nếu không phải Diêu Hữu Thiên không hi vọng có chăm sóc đặc biệt. Kiều Tâm Uyển nhất định thuê một bảo mẫu toàn thời gian cho Tiểu Phàm Phàm.
,
Diêu Hữu Thiên tin tưởng vào năng lực thích ứng của con người.
Tiềm năm của con người quả nhiên là vô hạn, trước đó vẫn luôn cảm thấy con trai quá hướng nội, lo lắng bé sẽ không chịu tiếp xúc với người khác.
Có điểu cuộc sống ở nhà họ Cố mấy ngày nay khiến cô phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều rồi. .
Năng lực thích ứng của Phàm Phàm rất tốt, mặc dù hướng nội, nhưng lại không hề tự đóng kín, có người nói chuyện với bé, bé sẽ không từ chối.
Cho dù là Cố Học Võ thường xuyên nghiêm mặt, nhìn rất nghiêm túc.
Ngày nào Tiểu Phàm Phàm nhìn thấy ông cung sẽ chào hỏi hỏi thăm ông. Mặc dù rất nhiều lúc đều chỉ có thể có được một tiếng đáp đơn âm tiết.
,
Tiểu Phàm Phàm đi học rồi, thời gian của Diêu Hữu Thiên đã trốn hơn một nửa.
Mà cô cũng đã chính thức đồng ý với Taryn, trở thành người phụ trách chi nhánh Trung Quốc của AOS.
Tất cả, đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Cố Thừa diệu đã nói không nên lời nữa.
Niềm vui bất ngờ này, thật quá lớn. Trong thoáng chốc anh không tài nào phản ứng.
Trên thực tế, sự trở về của Diêu Hữu Thiên đã là món quà lớn nhất với anh.
Nhưng anh chưa từng nghĩ còn có niềm vui bất ngờ lớn hơn.
Anh đưa tay muốn ôm Diêu Hữu Thiên, cô lại lùi về sau một bước: “Anh, anh mở quà trước đã.”
Nếu như anh ôm mình rồi, sẽ không thể mở những món quà này nữa.
“Chúng ta cùng mở.” Cố Thừa Diệu kéo tay cô, ngồi xuống ghế dựa, thuận tiện kéo cô lên đùi mình.
,
Hai người ngồi chung một chỗ, bắt đầu mở quà.
Món thứ nhất là phong thư, mở ra rồi, là một tờ đơn báo cáo kiểm tra mang thai.
Siêu âm màu 3D, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đứa trẻ.
Nhỏ bé, mắt nhắm rất chặt, nắm tay nhỏ nắm chặt đặt bên miệng. Ngày kiểm tra thai sản, chính là ngày hôm nay của ba năm trước.
“Đây là hình chụp lúc mang thai tám tháng.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nhẹ, dịu dàng vang bên tai anh: “Hôm đó vừa khéo đi kiểm tra. Kiểm tra xong đã nhìn thấy ngày tháng, là sinh nhật của anh. Em nghĩ nếu như anh nhìn thấy, không có vui hay không?”
,
Trên thực tế, lúc cô đi kiểm tra thai sản có Triệu Bách Xuyên đi cùng.
Lúc ấy không phải tâm trạng không chua xót. Người khác đều có chồng, mà người ở bên cạnh cô, lại là một người khác.
Thậm chí còn là bối cảnh phải xa quê hương. Nhưng trong lòng lại không hận Cố Thừa Diệu nổi.
Cô nhớ lúc cô cất cẩn thận tờ siêu âm B này, sự dịu dàng đong đầy mắt Triệu Bách Xuyên, cho rằng cô muốn giữ làm kỷ niệm, nhưng lại không biết thực ra cô muốn giữ một tờ cho Cố Thừa Diệu xem.
,
Có thể anh không ở bên cạnh mình, trong tận sâu trong lòng cô không muốn để anh bỏ lỡ một chút giai đoạn trưởng thành nào của con.
Cố Thừa Diệu nhắm mắt lại, đưa tay ra dùng sức ôm cô một cái: “Vui, anh rất vui.”
Anh không biết phải nói gì mới tốt.
Lúc đó, cô ấy chuẩn bị cho mình món quà này với tâm trạng thế nào?
Ngoài cảm động ra, anh còn đau lòng: “Thiên Thiên, anh ——“
Những gì anh đã bỏ lỡ, có phải vĩnh viễn cũng không có cách nào bù đắp không?
,
“Anh mau mở đi. Còn nữa đấy.” Diêu Hữu Thiên tựa mặt vào trước ngực anh, thật ra tâm trạng cũng cực kỳ dao động.
Vốn dĩ còn có chút không tình nguyện, nhưng lúc này đã buông xuống hết.
Cố Thừa Diệu mở chiếc hộp thứ nhất ra.
Đó là một dấu tay và dấu chân. Nho nhỏ, vừa nhìn đã biết là tay và chân của trẻ con.
Dấu tay và dấu chân in trên mực đóng dấu, mà mực đóng dấu được dính trên một tấm thiệp hình trái tim.
Bên cạnh là nét chữ xinh đẹp của Diêu Hữu Thiên, chúc ba sinh nhật vui vẻ!
,
Hốc mắt Cố Thừa Diệu nóng lên, anh có phần không mở tiếp được nữa, ôm chặt Diêu Hữu Thiên, không thể nói ra được lời nào.
Dáng vẻ của anh, khiến mũi Diêu Hữu Thiên cũng hơi cay, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy.
Anh ôm chặt như thế, dùng sức như thế, giống như muốn dịu cô vào trong người mình.
Cuối cùng vẫn là Diêu Hữu Thiên cảm thấy hơi ngột ngạt, vỗ lên lưng anh hai cái, tỏ ý anh buông mình ra.
Cố Thừa Diệu trì hoãn một lát, mới làm cho cảm xúc bình tĩnh lại.
Chớp chớp mắt, anh tiếp tục mở quà.
Món quà thứ ba, là một cuốn album.
Một cuốn rất lớn. Là hình chụp của Tiểu Phàm Phàm từ lúc sinh ra đến bây giờ.
,
Ngày trước chụp tương đối ít, bởi vì bận châm sóc của khỏe của Tiểu Phàm Phàm, thật ra Diêu Hữu Thiên thật sự không chú ý đến.
Vẫn là Triệu Bách Xuyên chụp hình nhiều hơn một chút, cũng có thể nhìn ra được, Tiêu Phàm lúc đó, không khỏe lắm.
Cơ thể nhỏ bé, rõ ràng nhỏ hơn trẻ con bình thường rất nhiều, sắc mặt cũng trắng bệch.
Sau đó bắt đầu từ từ tốt lên nhiều. Tiếp đó càng đến sau này, ngũ quan của Phàm Phàm càng xinh đẹp đáng yêu.
Mà mấy tấm phía sau, nhìn ra được là mấy ngày nay đã bổ dung ra.
,
Tấn cuối cùng, là hình hôm qua Diêu Phàm tham dự bữa tiệc, anh và cô, cùng dắt tay Tiểu Phàm xuống lầu.
“Ngày hôm qua đã muốn cho anh, có điều rửa hình cần thời gian, buổi chiều em đi lấy hình về. Dán vào đây.”
Tay Diêu Hữu Thiên vuốt ve tấm hình kia.
“Sau này, hình chụp ở đây sẽ dán càng nhiều hơn. Là hình của nhà chúng ta.” Hơn nữa sẽ không còn là hai người Diêu Hữu Thiên và Phàm Phàm nữa, còn có anh.
Âm lượng của Cố Thừa Diệu không lớn, nhưng rất trịnh trọng.
Diêu Hữu Thiên nghe vậy, chỉ gật đầu thật mạnh: “Ừ.”
“Thiên Thiên ——” Cố Thừa Diệu gần như không khắc chế được sự vui sướng và kích động trong longfm ình.
,
Chính là người phụ nữ này, anh muốn ôm cô thật chặt, muốn giam cô trong lòng mình, cho dù yêu cô trăm ngàn lần, cũng không đủ.
“Còn có một món nữa." Vì món quà cuối cùng này, cô đã nỗ lực rất lâu, rất lâu.
“Đây là cái gì?” Cố Thừa Diệu mơ chiếc hộp cuối cùng, cũng là chiếc hộp nhỏ nhất.
Bên trong là một chiếc điện thoại di động. Anh có chút khó hiểu nhìn Diêu Hữu Thiên..
“Anh mở ra, xem video bên trong đi.”
Cố Thừa Diệu làm theo lời Diêu Hữu Thiên, mở ra.
,
Trên màn hình xuất hiện Tiểu phàm Phàm. Diêu Hữu Thiên ngồi ở bên cạnh bé, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng.
“Phàm Phàm, ngày mai là sinh nhật ba, con nói một câu sinh nhật vui vẻ với ba có được không?”
Cái miệng nhỏ của Cố Dịch Phàm dẩu lên, hình như không tình nguyện lắm.
“Phàm Phàm giỏi nhất, chỉ cần nói một câu, một câu là được.”
“Con nói chúc chú sinh nhật vui vẻ không được sao?” Khuôn mặt nhỏ bé của Cố Dịch Phàm có chút khó hiểu.
“Con nói chúc ba sinh nhật vui vẻ, ba con sẽ vui hơn.” Diêu Hữu Thiên xoa đỉnh đầu bé: "Ngoan, mau nói đi."
,
“Chỉ nói một lần?” Cố Dịch Phầm vẫn có chút vướng mắc.
“Chỉ nói một lần.” Một lần thừ một lần, dù sao cũng tốt hơn không có.
Cố Dịch Phàm nhìn về phía điện thoại, ánh mắt rất thận trọng, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Giọng nói non nớt, nét mặt ngây thơ.
Lần này, Cố Thừa Diệu thật sự không nhịn được, nước mắt của anh đột nhiên rơi xuống không hề báo trước.
Mấy ngày nay mặc dù anh không nói, nhưng thật ra trong lòng rất khao khát Cố Dịch Phàm gọi mình một tiếng ba.
Anh cho rằng Diêu Hữu Thiên không để ý, không ngờ cô biết, hơn nữa còn đặt trong lòng.
Đồng thời tặng cho anh bằng phương thức đặc biệt như vậy.
“Thiên Thiên. Thiên Thiên. Cảm ơn em, món quà nay quá tuyệt. Thật sự quá thuyệt.” Đặt điện thoại di động xuống, anh nâng mặt Diêu Hữu Thiên lên, không ngừng hôn lên mặt cô.
Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất, thân mật nhất, cũng là món quà khiến anh cảm động nhất mà anh nhận được khi sống được ba mươi năm.
“Anh yêu em.” Dụng tâm của cô, tình yêu của cô, anh đều đã cảm nhận được.
Anh đã chờ bốn năm, anh đột nhiên cảm thấy sự chờ đợi bốn năm nay hoàn toàn không tính là gì.
Chỉ cần cô quay về, cho dù là mười bốn năm, bốn mươi năm, anh cũng sẽ chờ cô.
Anh tin rằng trên thế giới này, không còn có người phụ nữ nào có thể hiểu anh, yêu anh như cô.
Cho dù là lúc chiến tranh lạnh, là lúc chia xa, vẫn nhớ đến anh như vậy.
,
“Thiên Thiên ——” Ôm cô, giống như ôm bảo bối quý giá nhất thế gian.
Cô là của anh.
Chỉ có thể là của anh.
“Cảm ơn em.” Cuối cùng nụ hôn của Cố Thừa Diệu đã hôn lên môi cô.
Hơi thở phóng túng, bao vây cô dày đặc.
Tay của anh, bắt đầu di chuyển trên người cô.
,
Diêu Hữu Thiên bị anh hôn đến mức dần dần mất hồn, nhưng vào lúc quan trọng nhất đã hồi thần lại.
Đẩy anh ra, đứng dậy khỏi lòng anh lùi ra sau hai ba bước: “Anh, anh vẫn chưa ăn bánh gato đâu.”
Đây chính là chiếc bánh cô chính tay làm.
“Anh muốn ăn em.” Tâm trạng của Cố Thừa Diệu chưa bao giờ vui vẻ giống như hôm nay.
Anh thật sự vui mừng đến mức sắp phát điên rồi. ,
“Ăn bánh gato trước.”
Cố Thừa Diệu nheo mắt lại, nhìn chiếc bánh gato không tính là lớn trên chiếc xe đẩy nhỏ, độ lên tiến lên hai bước, ôm ngang cô lên.
“Thừa Diệu.”
“Yên tâm, anh sẽ ăn hết.” Tấm lòng của cô, sao có thể lãng phí?
Cố Thừa Diệu ôm Diêu Hữu Thiên trở lại trong phòng đặt lên giường, quay người cầm lấy bánh gato.
Mà lúc này Diêu Hữu Thiên cũng mới biết, ăn mà anh nói, là chuyện nhưu thế nào.
,
Anh lại bôi bánh gato lên người cô, sau đó nuốt vào bụng từng chút một.
Nhiệt độ trong phòng, đã cao đến mức không thể cao hơn nữa.
Diêu Hữu Thiên hối hận rồi, cô không nên đi trêu chọc Cố Thừa Diệu như vậy.
Cô cảm thấy mình giống nhu một con cá đã thoát ly khỏi nước, không ngừng muốn hô hấp. Nhưng lại khó khăn đến thế.
,
Cơ thể trở nên không giống như là của mình nữa.
Theo từng động tác, từng cái hôn của Cố Thừa Diệu, bay lên. Cuối cùng hồn đã bay ra ngoài chín tầng mây.
Cùng lúc cơ thể giao hòa, trái tim cũng càng lúc càng gần.
Bóng đêm càng đậm, tình sâu vô hạn.
Một đêm kiều diễm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày ba mươi mốt tháng tám. Cố Dịch Phàm đã nhập học rồi.
Mười mấy ngày nay sống ở nhà họ Cố, khiến quan hệ giữa bé và Kiều Tâm Uyển đã trở nên tốt hơn rất nhiều.
Kiều Tâm Uyển đi đâu cũng dẫn theo bé. Lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của bé.
Dần dần Diêu Phàm đã quen với Kiều Tâm Uyển. Nếu như Diêu Hữu Thiên không ở đây, bé cũng bằng lòng để Kiều Tâm Uyển đưa đi.
Có điều quan hệ với Cố Thừa Diệu lại không tốt như vậy.
,
Thứ nhất là bóng ma tâm lý mà một quyền lần trước của Cố Thừa Diệu tạo ra cho bé vẫn còn, thứ hai là một người lớn như Cố Thừa Diệu, thì phải đi làm. Còn bận lấy lòng Diêu Hữu Thiên không cho Diêu Hữu Thiên chạy trốn nữa.
Thời gian dành cho Tiểu Phàm Phàm đã ít hơn rất nhiều.
Mà hôm nay là ngày Cố Dịch Phàm nhập học. Kiều Tâm Uyển dậy thật sớm, muốn đưa Cố Dịch Phàm đi học.
Diêu Hữu Thiên cũng dậy từ sớm, cùng với Cố Thừa Diệu, đưa Tiểu Phàm Phàm đi học.
Sức khẻo của Tiểu Phàm Phàm không tốt lắm, Kiều Tâm Uyển cũng đã nói qua với cô giáo rồi.
,
Những món nào có thể ăn, những món nào không thể ăn.
Liên tục nhắn nhủ chỗ cô giáo, nếu không phải Diêu Hữu Thiên không hi vọng có chăm sóc đặc biệt. Kiều Tâm Uyển nhất định thuê một bảo mẫu toàn thời gian cho Tiểu Phàm Phàm.
,
Diêu Hữu Thiên tin tưởng vào năng lực thích ứng của con người.
Tiềm năm của con người quả nhiên là vô hạn, trước đó vẫn luôn cảm thấy con trai quá hướng nội, lo lắng bé sẽ không chịu tiếp xúc với người khác.
Có điểu cuộc sống ở nhà họ Cố mấy ngày nay khiến cô phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều rồi. .
Năng lực thích ứng của Phàm Phàm rất tốt, mặc dù hướng nội, nhưng lại không hề tự đóng kín, có người nói chuyện với bé, bé sẽ không từ chối.
Cho dù là Cố Học Võ thường xuyên nghiêm mặt, nhìn rất nghiêm túc.
Ngày nào Tiểu Phàm Phàm nhìn thấy ông cung sẽ chào hỏi hỏi thăm ông. Mặc dù rất nhiều lúc đều chỉ có thể có được một tiếng đáp đơn âm tiết.
,
Tiểu Phàm Phàm đi học rồi, thời gian của Diêu Hữu Thiên đã trốn hơn một nửa.
Mà cô cũng đã chính thức đồng ý với Taryn, trở thành người phụ trách chi nhánh Trung Quốc của AOS.
Tất cả, đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.