Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 342: Thứ nợ tôi vĩnh viễn không trả hết
Thiền Tâm Nguyệt
17/11/2020
Editor: Xám
Vào bốn năm sau Bạch Yên Nhiên lại xuất hiện một lần nữa. Hơn nữa còn dùng cách thức như thế.
Nghi ngờ trong lòng anh, bắt đầu trở thành thật. Vì thế anh cố ý gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ Thượng, lại mời người đặc biệt đi điều tra.
Đáp án nhận được là bác sĩ Thượng hoàn toàn không chữa trị cho Bạch Yên Nhiên. Sau khi rời khỏi Bắc Đô hai người đã cắt đứt liên hệ.
Nhưng Bạch Yên Nhiên lại thật sự đi học đại học, thậm chí vào Thân Nguyên, đều là thật.
Lúc đó anh vẫn chỉ là nghi ngờ, không chắc chắn. Mãi đến khi anh nhìn thấy chiếc khuyên tai đó.
Cuối cùng anh đã khăng định đáp án trong lòng mình.
,
Một người bốn năm không xuất hiện, đột nhiên xuất hiện, lại mang theo món quà của năm năm trước?
Nếu nói Bạch Yên Nhiên không có mục đích gì, anh thật sự không tìm được lý do gì để giải thích cho cô ta.
Bạch Yên Nhiên. Đã thay đổi.
Cô ta đã sớm không còn là cô gái nhỏ trả nợ cá cược thay cha, luôn không ngừng nỗ lực tiến lên phía trước năm xưa nữa.
“Yên Nhiên, còn muốn anh nói tiếp không?”
Cố Thừa Diệu nhạy bén giống như đã hóa thân thành Sherlock Holmes, ánh mắt của anh quét lên người cô ta giống như tia X. Đang chờ chính cô ta nói thật. ,
Bạch Yên Nhiên nhắm mắt lại. Lúc này tất cả mọi ngôn ngữ đều trở nên cực kỳ bất lực.
Cô ta có thể phủ nhận, có thể phản bác, nhưng cô ta lại không nói ra được một chữ nào.
Cho dù là bốn năm trước, hay là năm năm trước.
Mục tiêu của cô ta, quả thực chưa bao giờ là ở bên cạnh Cố Thừa Diệu.
Cô ta không cho phép, thù hận cô ta gánh trên lưng càng không cho phép.
“Vì sao?”
,
“Anh thì sao? Vì sao anh làm vậy?” Bạch Yên Nhiên không hiểu: “Nếu như anh đã biết hết, vì sao anh phải gặp tôi? Vì sao anh phải đến? Vì sao? Anh không trả thù tôi?”
“Bởi vì, anh không muốn nợ em.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, cũng rất bình tĩnh: “Năm năm trước, anh đã hứa sẽ cưới em, nhưng lại thất tín. Đó là lỗi củ anh. Em muốn trả thù anh, khiến anh đau khổ. Anh hiểu được. Vậy nên, nếu như bốn năm trước em ra tay với Diêu Hữu Thiên, thậm chí khiến anh hiểu lầm cô ấy. Đó xem như là anh trả nợ cho em.”
“Lần này, vì sao anh phải giúp em, cũng là vì, chuyện ba mẹ anh làm với em. Anh không muốn. Cũng không mong nợ em cho dù chỉ là một chút.”
Vẻ mặt của Cố Thừa Diệu rất chân thành, điều anh nói chính là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng anh lúc này: “Nợ tình, trả tình.”
“Thế nhưng, anh không thể mang hôn nhân của mình ra để bồi thường.”
,
Vậy nên, anh sẽ dốc hết khả năng, trả lại tất cả cho Bạch Yên Nhiên.
Thanh toán hết với cô ta.
Bạch Yên Nhiên đứng đờ tại đó không thể cử động.
Không gian không lớn, lại không có máy điều hòa, hai người ở đây, thật ra có chút nóng bức.
Trên trán cô ta đã sớm rỉ ra một lớp mồ hôi.
,
Trong lòng hiện ra rất nhiều suy nghĩ, bắt đầu từ ngày cô ta quyết định báo thù, bắt đầu từ ngày cô ta quyết định tiếp cận Cố Thừa Diệu.
Cô ta chỉ có một suy nghĩ, chính là báo thù.
Cô ta tự nhận không yêu Cố Thừa Diệu, nếu không sẽ không máu lạnh như thế.
Rõ ràng cô ta có thể thay đổi thành một khởi điểm cao hơn, cũng có thể dùng thân phận tương xứng hơn để ở bên Cố Thừa Diệu, nhưng cô ta không muốn.
Cô ta cố tình muốn dùng hình tượng gái rót rượu ở quán bar để ở bên cạnh anh.
,
Không chỉ vì muốn làm nhục Cố Thừa Diệu, mà còn muốn làm nhục người nhà họ Cố.
Cô ta không yêu Cố Thừa Diệu, cho nên mới cố ý tiêu xài hoang phí tiền bạc của anh, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với ba mẹ của anh.
Chính là muốn khiến Cố Thừa Diệu trở mặt với ba mẹ.
Cô ta mới chưa bao giờ làm chuyện lấy lòng người nhà họ Cố.
Cô ta đã thành công.
Kiều Tâm Uyển gần như là chán ghét cô ta, mà Cố Thừa Diệu cũng có một dạo vì cô ta mà mà có rạn nứt với ba mẹ.
,
Thậm chí cô ta cho rằng, mình và Cố Thừa Diệu nhất định sẽ kế hôn.
Đến lúc đó ngày ngày cô ta xuất hiện trước mặt hai vợ chồng nhà họ Cố, không phải bọn họ chán ghét mình sao?
Vậy ngày nào cô ta cũng phải xuất hiện, khiến cho bọn họ chán ghét muốn chết.
Kế hoạch cô ta hoàn toàn không thể chê được. Gần như sắp thành công, nhưng vì một việc ngoài ý muốn, đã làm tăng lên biến số lớn nhất cuộc báo thù này.
Cô ta xem mình là thợ săn, Cố Thừa Diệu là con mồi của cô ta.
Cô ta thờ ơ lạnh nhạt nhìn Cố Thừa Diệu năm đó giống như một thằng nhóc non trẻ rơi vào trong lưới tình của cô ta.
,
Cô ta cho rằng mình đứng ở bên ngoài, cho rằng mình có lý trí.
Nhưng vào lúc thật sự nghe thấy Cố Thừa Diệu nói ra câu này, cô ta lại phát hiện, cô ta đã lầm.
Cô ta đã yêu Cố Thừa Diệu từ lâu. Cho dù mục đích ban đầu của cô ta là gì.
Cô ta đều đã yêu Cố Thừa Diệu.
Cho nên mới không cam lòng như vậy, cho nên mới kích động như vậy, hi vọng có thể tiếp tục có quan hệ với anh.
“Thanh toán hết?” Nhịp tim của Bạch Yên Nhiên đập rất nhanh và mạnh, vành mắt cũng đỏ hồng. Cô ta đột nhiên bật cười.
,
“Cố Thừa Diệu, anh nói với tôi, anh muốn thanh toán hết với tôi?”
“Phải.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Cho dù quá khứ như thế nào, bây giờ anh đều không nợ anh nữa.”
Đời này người duy nhất có thể khiến anh mắc nợ, chỉ có Diêu Hữu Thiên.
Anh chỉ muốn bù đắp cho Diêu Hữu Thiên.
“Cố Thừa Diệu, anh hoàn toàn chẳng biết gì hết.”
,
Bạch Yên Nhiên cắn môi thật chặt, cô ta rất muốn hét lên, rất muốn gào khóc. Nhưng cô ta không làm được.
Cô ta tỉnh ngộ quá muộn, quá muộn.
Muộn đến mức những sai lầm kia, đã không có cách quay đầu.
Huống hồ, thù của cô ta, hận của cô ta, đã quyết định cho dù nếu cô ta đã yêu Cố Thừa Diệu, cũng không cho phép mình ở bên Cố Thừa Diệu.
Bạch Yên Nhiên hít thật sâu: “Cố Thừa Diệu, anh nói thanh toán hết là thanh toán hết? Vậy tình yêu của tôi với anh thì sao? Tình cảm của tôi với anh thì sao? Anh cho rằng, có thể thanh toán hết như vậy sao?”
Không chờ Cố Thừa Diệu đáp lại, cô ta lại thêm một câu: “Tôi sẽ không bỏ qua như vậy.”
,
Lúc Bạch Yên Nhiên nói chuyện, đã gõ cửa phòng.
Cửa phòng bị người mở ra, cô ta đứng ở đó. Trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cố Thừa Diệu, thứ nhà họ Cố các người nợ tôi, cả đời này anh cũng không thể trả hết được. Trước khi tôi chưa nghĩ ra nên làm thế nào, anh cứ ở đây đi.”
“Anh đừng nghĩ đến việc chạy trốn, anh chạy không thoát đâu.”
Cửa rất nhanh lại đóng lại. Cố Thừa Diệu ngồi bất động ở đó.
Mặc nghệ Bạch Yên Nhiên muốn gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
,
Có điều, bị vây trong căn phòng nhỏ này, anh vẫn có chút phiền não.
Khiến anh suy nghĩ.
Không biết bây giờ Diêu Hữu Thiên đang làm gì. Anh thật sự rất nhờ cô.
Chờ đến lúc anh ra ngoài rồi nói hết với cô, hi vọng cô sẽ không tức giận.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khi Diêu Hữu Thiên tỉnh lại, Cố Thừa Diệu đã rời đi.
Cô cũng không để ý, mặc dù là chủ nhật, nhưng bạn bè của Cố Thừa Diệu thì đông. Thật sự bắt anh lúc nào cũng ở bên mình, cũng không thể được.
Chỉ là trong lòng, vẫn có chút không thoải mái.
Có điều nhìn thấy gương mặt tươi cười xán lạn của con trai, sự không thoải mái của cô lại biến mất không ít.
Chào hỏi Kiều Tâm Uyển, lúc này mới đưa con trai ra ngoài.
Nhà của nhà họ Cố, khung cảnh xung quanh cực kỳ đẹp.
Dắt bàn tay nhỏ của Cố Dịch Phàm ra ngoài cửa, nhà họ Cố đã phân cho Diêu Hữu Thiên một tài xế, có điều bây giờ bản thân cô biết lái xe.
Tài xế cũng không có tác gì.
Dừng xe ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại Kiều thị, Diêu Hữu Thiên dắt tay con trai cùng xuống xe.
Diêu Hữu Thiên mặc một chiếc váy dài màu kem. Bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu đen ôm sát người.
Trong vẻ nhàn nhã lại mang theo mấy phần tao nhã.
,
Mà Cố Dịch Phàm mặc quần đen áo sơ-mi trắng, nhìn ra dáng mười phần một chú bé đẹp trai.
Hai mẹ con vừa xuất hiện ở cửa trung tâm thương mại, đã thu hút vô số ánh mắt.
“Mẹ, có người đang nhìn chúng ta.” Số lần Cố Thừa Diệu ra ngoài vẫn còn quá ít. Bất ngờ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, bé có chút không quen.
Thật ra ngày hôm qua ở công viên trò chơi cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm một nhà ba người bọn họ. Có điều lúc đó tâm trạng muốn vui chơi của Cố Dịch Phàm đã áp đảo tất cả, mới không để ý.
Nhưng bây giờ ánh mắt trực tiếp như vậy, lại khiến cậu bé có chút không quen.
,
“Bởi vì Phàm Phàm lớn lên rất đẹp trai đó mà.” Diêu Hữu Thiên vẫn rất tự hào vì đứa con này: “Cho nên mọi người mới thích ngắm con đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Dịch Phàm, không nhịn được đã hơi ửng hồng.
Diêu Hữu Thiên bật cười, thoải mái dắt tay Cố Dịch Phàm đi lên phía trước.
“Phàm Phàm muốn mua gì không?” Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn đi mua quà cho mấy vị trưởng bối Uông Tú Nga, Kiều Tâm Uyển.
Nói cho cùng khoảng thời gian họ, sự chăm sóc của bọn họ với Phàm Phàm cô đều nhìn thấy.
Mặc dù trưởng bối của nhà họ Cố chẳng thiếu thứ gì. Nhưng quà không quý giá, chỉ mang tấm lòng của cô.
,
“Không có ạ.” Cố Dịch Phàm rất nghe lời mà lắc đầu: “Con đã có rất nhiều đồ chơi rồi.”
“Phàm Phàm thật là ngoan.” Có thể là vì liên quan đến chuyện lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình của cô khá kham khổ, mà Triệu Bách Xuyên cũng không phải con cháu nhà giàu.
Quan điểm của bọn họ trên phương diện giáo dục con cái đều thật sự tương đồng đến đáng kinh ngạc, đều sẽ không đồng ý cho Cố Dịch Phàm quá nhiều về mặt vật chất.
Cố Thừa Diệu thì ngược lại, sau khi quay về chỉ cần có cơ hội, luôn mua đồ chơi về nhà họ Cố giống như chuyển nhà. Điều này khiến Diêu Hữu Thiên rất không chịu nổi.
“Nếu như Phàm Phàm không muốn gì, chúng ta sẽ không đi xem đồ chơi nữa, chugns ta đi chọn quà cho bà nội và bà cố nội có được không?”
“Vâng ạ.” Cố Dịch Phàm rất vui, nhiệm vụ này. Bé rất thích.
,
Nói đến trung tâm thương mại Kiều thị, thì không thể không nói một chút đến một trưởng bối khác của nhà họ Cố, Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình là nhà thiết kế trang sức, mặc dù mấy năm nay ít khi có tác phẩm, nhưng một khi ra tay thì nhất định là vật phẩm thượng hạng.
Mà thiết kế của bà, cũng chỉ dành cho một gia đình khác có liên quan đến nhà họ Cố, nhà họ Tống, nhà họ Tống có công ty trang sức của riêng mình.
Tống Thần Vân năm xưa thì không cần phải nói nữa, có đồ gì tốt thì đương nhiên trước hết sẽ chia cho những người anh em từ thuở nhỏ của mình.
Bây giờ người làm chủ nhà họ Tống là Tống Lãng, cũng chính là con trai của Tống Thần Vân.
Tầm nhìn và sự dứt khoát của anh cũng rất tốt, bây giờ trang sức của nhà họ Tống đã mở chi nhánh khắp toàn quốc.
,
Diêu Hữu Thiên dắt tay Tiểu Phàm Phàm đi vào cửa hàng trang sức.
Tiểu Phàm Phàm lần đầu tiên đến nơi thế này, nhất thời có chút hưng phấn, sau khi đi vào đã hất tay Diêu Hữu Thiên ra chạy lên phía trước.
Vào lúc Diêu Hữu Thiên đang định vươn tay kéo bé quay lại, cơ thể nhỏ bé của bé đã va vào một người khác.
Vào bốn năm sau Bạch Yên Nhiên lại xuất hiện một lần nữa. Hơn nữa còn dùng cách thức như thế.
Nghi ngờ trong lòng anh, bắt đầu trở thành thật. Vì thế anh cố ý gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ Thượng, lại mời người đặc biệt đi điều tra.
Đáp án nhận được là bác sĩ Thượng hoàn toàn không chữa trị cho Bạch Yên Nhiên. Sau khi rời khỏi Bắc Đô hai người đã cắt đứt liên hệ.
Nhưng Bạch Yên Nhiên lại thật sự đi học đại học, thậm chí vào Thân Nguyên, đều là thật.
Lúc đó anh vẫn chỉ là nghi ngờ, không chắc chắn. Mãi đến khi anh nhìn thấy chiếc khuyên tai đó.
Cuối cùng anh đã khăng định đáp án trong lòng mình.
,
Một người bốn năm không xuất hiện, đột nhiên xuất hiện, lại mang theo món quà của năm năm trước?
Nếu nói Bạch Yên Nhiên không có mục đích gì, anh thật sự không tìm được lý do gì để giải thích cho cô ta.
Bạch Yên Nhiên. Đã thay đổi.
Cô ta đã sớm không còn là cô gái nhỏ trả nợ cá cược thay cha, luôn không ngừng nỗ lực tiến lên phía trước năm xưa nữa.
“Yên Nhiên, còn muốn anh nói tiếp không?”
Cố Thừa Diệu nhạy bén giống như đã hóa thân thành Sherlock Holmes, ánh mắt của anh quét lên người cô ta giống như tia X. Đang chờ chính cô ta nói thật. ,
Bạch Yên Nhiên nhắm mắt lại. Lúc này tất cả mọi ngôn ngữ đều trở nên cực kỳ bất lực.
Cô ta có thể phủ nhận, có thể phản bác, nhưng cô ta lại không nói ra được một chữ nào.
Cho dù là bốn năm trước, hay là năm năm trước.
Mục tiêu của cô ta, quả thực chưa bao giờ là ở bên cạnh Cố Thừa Diệu.
Cô ta không cho phép, thù hận cô ta gánh trên lưng càng không cho phép.
“Vì sao?”
,
“Anh thì sao? Vì sao anh làm vậy?” Bạch Yên Nhiên không hiểu: “Nếu như anh đã biết hết, vì sao anh phải gặp tôi? Vì sao anh phải đến? Vì sao? Anh không trả thù tôi?”
“Bởi vì, anh không muốn nợ em.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, cũng rất bình tĩnh: “Năm năm trước, anh đã hứa sẽ cưới em, nhưng lại thất tín. Đó là lỗi củ anh. Em muốn trả thù anh, khiến anh đau khổ. Anh hiểu được. Vậy nên, nếu như bốn năm trước em ra tay với Diêu Hữu Thiên, thậm chí khiến anh hiểu lầm cô ấy. Đó xem như là anh trả nợ cho em.”
“Lần này, vì sao anh phải giúp em, cũng là vì, chuyện ba mẹ anh làm với em. Anh không muốn. Cũng không mong nợ em cho dù chỉ là một chút.”
Vẻ mặt của Cố Thừa Diệu rất chân thành, điều anh nói chính là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng anh lúc này: “Nợ tình, trả tình.”
“Thế nhưng, anh không thể mang hôn nhân của mình ra để bồi thường.”
,
Vậy nên, anh sẽ dốc hết khả năng, trả lại tất cả cho Bạch Yên Nhiên.
Thanh toán hết với cô ta.
Bạch Yên Nhiên đứng đờ tại đó không thể cử động.
Không gian không lớn, lại không có máy điều hòa, hai người ở đây, thật ra có chút nóng bức.
Trên trán cô ta đã sớm rỉ ra một lớp mồ hôi.
,
Trong lòng hiện ra rất nhiều suy nghĩ, bắt đầu từ ngày cô ta quyết định báo thù, bắt đầu từ ngày cô ta quyết định tiếp cận Cố Thừa Diệu.
Cô ta chỉ có một suy nghĩ, chính là báo thù.
Cô ta tự nhận không yêu Cố Thừa Diệu, nếu không sẽ không máu lạnh như thế.
Rõ ràng cô ta có thể thay đổi thành một khởi điểm cao hơn, cũng có thể dùng thân phận tương xứng hơn để ở bên Cố Thừa Diệu, nhưng cô ta không muốn.
Cô ta cố tình muốn dùng hình tượng gái rót rượu ở quán bar để ở bên cạnh anh.
,
Không chỉ vì muốn làm nhục Cố Thừa Diệu, mà còn muốn làm nhục người nhà họ Cố.
Cô ta không yêu Cố Thừa Diệu, cho nên mới cố ý tiêu xài hoang phí tiền bạc của anh, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với ba mẹ của anh.
Chính là muốn khiến Cố Thừa Diệu trở mặt với ba mẹ.
Cô ta mới chưa bao giờ làm chuyện lấy lòng người nhà họ Cố.
Cô ta đã thành công.
Kiều Tâm Uyển gần như là chán ghét cô ta, mà Cố Thừa Diệu cũng có một dạo vì cô ta mà mà có rạn nứt với ba mẹ.
,
Thậm chí cô ta cho rằng, mình và Cố Thừa Diệu nhất định sẽ kế hôn.
Đến lúc đó ngày ngày cô ta xuất hiện trước mặt hai vợ chồng nhà họ Cố, không phải bọn họ chán ghét mình sao?
Vậy ngày nào cô ta cũng phải xuất hiện, khiến cho bọn họ chán ghét muốn chết.
Kế hoạch cô ta hoàn toàn không thể chê được. Gần như sắp thành công, nhưng vì một việc ngoài ý muốn, đã làm tăng lên biến số lớn nhất cuộc báo thù này.
Cô ta xem mình là thợ săn, Cố Thừa Diệu là con mồi của cô ta.
Cô ta thờ ơ lạnh nhạt nhìn Cố Thừa Diệu năm đó giống như một thằng nhóc non trẻ rơi vào trong lưới tình của cô ta.
,
Cô ta cho rằng mình đứng ở bên ngoài, cho rằng mình có lý trí.
Nhưng vào lúc thật sự nghe thấy Cố Thừa Diệu nói ra câu này, cô ta lại phát hiện, cô ta đã lầm.
Cô ta đã yêu Cố Thừa Diệu từ lâu. Cho dù mục đích ban đầu của cô ta là gì.
Cô ta đều đã yêu Cố Thừa Diệu.
Cho nên mới không cam lòng như vậy, cho nên mới kích động như vậy, hi vọng có thể tiếp tục có quan hệ với anh.
“Thanh toán hết?” Nhịp tim của Bạch Yên Nhiên đập rất nhanh và mạnh, vành mắt cũng đỏ hồng. Cô ta đột nhiên bật cười.
,
“Cố Thừa Diệu, anh nói với tôi, anh muốn thanh toán hết với tôi?”
“Phải.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Cho dù quá khứ như thế nào, bây giờ anh đều không nợ anh nữa.”
Đời này người duy nhất có thể khiến anh mắc nợ, chỉ có Diêu Hữu Thiên.
Anh chỉ muốn bù đắp cho Diêu Hữu Thiên.
“Cố Thừa Diệu, anh hoàn toàn chẳng biết gì hết.”
,
Bạch Yên Nhiên cắn môi thật chặt, cô ta rất muốn hét lên, rất muốn gào khóc. Nhưng cô ta không làm được.
Cô ta tỉnh ngộ quá muộn, quá muộn.
Muộn đến mức những sai lầm kia, đã không có cách quay đầu.
Huống hồ, thù của cô ta, hận của cô ta, đã quyết định cho dù nếu cô ta đã yêu Cố Thừa Diệu, cũng không cho phép mình ở bên Cố Thừa Diệu.
Bạch Yên Nhiên hít thật sâu: “Cố Thừa Diệu, anh nói thanh toán hết là thanh toán hết? Vậy tình yêu của tôi với anh thì sao? Tình cảm của tôi với anh thì sao? Anh cho rằng, có thể thanh toán hết như vậy sao?”
Không chờ Cố Thừa Diệu đáp lại, cô ta lại thêm một câu: “Tôi sẽ không bỏ qua như vậy.”
,
Lúc Bạch Yên Nhiên nói chuyện, đã gõ cửa phòng.
Cửa phòng bị người mở ra, cô ta đứng ở đó. Trên mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cố Thừa Diệu, thứ nhà họ Cố các người nợ tôi, cả đời này anh cũng không thể trả hết được. Trước khi tôi chưa nghĩ ra nên làm thế nào, anh cứ ở đây đi.”
“Anh đừng nghĩ đến việc chạy trốn, anh chạy không thoát đâu.”
Cửa rất nhanh lại đóng lại. Cố Thừa Diệu ngồi bất động ở đó.
Mặc nghệ Bạch Yên Nhiên muốn gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
,
Có điều, bị vây trong căn phòng nhỏ này, anh vẫn có chút phiền não.
Khiến anh suy nghĩ.
Không biết bây giờ Diêu Hữu Thiên đang làm gì. Anh thật sự rất nhờ cô.
Chờ đến lúc anh ra ngoài rồi nói hết với cô, hi vọng cô sẽ không tức giận.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khi Diêu Hữu Thiên tỉnh lại, Cố Thừa Diệu đã rời đi.
Cô cũng không để ý, mặc dù là chủ nhật, nhưng bạn bè của Cố Thừa Diệu thì đông. Thật sự bắt anh lúc nào cũng ở bên mình, cũng không thể được.
Chỉ là trong lòng, vẫn có chút không thoải mái.
Có điều nhìn thấy gương mặt tươi cười xán lạn của con trai, sự không thoải mái của cô lại biến mất không ít.
Chào hỏi Kiều Tâm Uyển, lúc này mới đưa con trai ra ngoài.
Nhà của nhà họ Cố, khung cảnh xung quanh cực kỳ đẹp.
Dắt bàn tay nhỏ của Cố Dịch Phàm ra ngoài cửa, nhà họ Cố đã phân cho Diêu Hữu Thiên một tài xế, có điều bây giờ bản thân cô biết lái xe.
Tài xế cũng không có tác gì.
Dừng xe ở bãi đỗ xe của trung tâm thương mại Kiều thị, Diêu Hữu Thiên dắt tay con trai cùng xuống xe.
Diêu Hữu Thiên mặc một chiếc váy dài màu kem. Bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu đen ôm sát người.
Trong vẻ nhàn nhã lại mang theo mấy phần tao nhã.
,
Mà Cố Dịch Phàm mặc quần đen áo sơ-mi trắng, nhìn ra dáng mười phần một chú bé đẹp trai.
Hai mẹ con vừa xuất hiện ở cửa trung tâm thương mại, đã thu hút vô số ánh mắt.
“Mẹ, có người đang nhìn chúng ta.” Số lần Cố Thừa Diệu ra ngoài vẫn còn quá ít. Bất ngờ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, bé có chút không quen.
Thật ra ngày hôm qua ở công viên trò chơi cũng có rất nhiều người nhìn chằm chằm một nhà ba người bọn họ. Có điều lúc đó tâm trạng muốn vui chơi của Cố Dịch Phàm đã áp đảo tất cả, mới không để ý.
Nhưng bây giờ ánh mắt trực tiếp như vậy, lại khiến cậu bé có chút không quen.
,
“Bởi vì Phàm Phàm lớn lên rất đẹp trai đó mà.” Diêu Hữu Thiên vẫn rất tự hào vì đứa con này: “Cho nên mọi người mới thích ngắm con đó.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Dịch Phàm, không nhịn được đã hơi ửng hồng.
Diêu Hữu Thiên bật cười, thoải mái dắt tay Cố Dịch Phàm đi lên phía trước.
“Phàm Phàm muốn mua gì không?” Thật ra Diêu Hữu Thiên muốn đi mua quà cho mấy vị trưởng bối Uông Tú Nga, Kiều Tâm Uyển.
Nói cho cùng khoảng thời gian họ, sự chăm sóc của bọn họ với Phàm Phàm cô đều nhìn thấy.
Mặc dù trưởng bối của nhà họ Cố chẳng thiếu thứ gì. Nhưng quà không quý giá, chỉ mang tấm lòng của cô.
,
“Không có ạ.” Cố Dịch Phàm rất nghe lời mà lắc đầu: “Con đã có rất nhiều đồ chơi rồi.”
“Phàm Phàm thật là ngoan.” Có thể là vì liên quan đến chuyện lúc nhỏ hoàn cảnh gia đình của cô khá kham khổ, mà Triệu Bách Xuyên cũng không phải con cháu nhà giàu.
Quan điểm của bọn họ trên phương diện giáo dục con cái đều thật sự tương đồng đến đáng kinh ngạc, đều sẽ không đồng ý cho Cố Dịch Phàm quá nhiều về mặt vật chất.
Cố Thừa Diệu thì ngược lại, sau khi quay về chỉ cần có cơ hội, luôn mua đồ chơi về nhà họ Cố giống như chuyển nhà. Điều này khiến Diêu Hữu Thiên rất không chịu nổi.
“Nếu như Phàm Phàm không muốn gì, chúng ta sẽ không đi xem đồ chơi nữa, chugns ta đi chọn quà cho bà nội và bà cố nội có được không?”
“Vâng ạ.” Cố Dịch Phàm rất vui, nhiệm vụ này. Bé rất thích.
,
Nói đến trung tâm thương mại Kiều thị, thì không thể không nói một chút đến một trưởng bối khác của nhà họ Cố, Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình là nhà thiết kế trang sức, mặc dù mấy năm nay ít khi có tác phẩm, nhưng một khi ra tay thì nhất định là vật phẩm thượng hạng.
Mà thiết kế của bà, cũng chỉ dành cho một gia đình khác có liên quan đến nhà họ Cố, nhà họ Tống, nhà họ Tống có công ty trang sức của riêng mình.
Tống Thần Vân năm xưa thì không cần phải nói nữa, có đồ gì tốt thì đương nhiên trước hết sẽ chia cho những người anh em từ thuở nhỏ của mình.
Bây giờ người làm chủ nhà họ Tống là Tống Lãng, cũng chính là con trai của Tống Thần Vân.
Tầm nhìn và sự dứt khoát của anh cũng rất tốt, bây giờ trang sức của nhà họ Tống đã mở chi nhánh khắp toàn quốc.
,
Diêu Hữu Thiên dắt tay Tiểu Phàm Phàm đi vào cửa hàng trang sức.
Tiểu Phàm Phàm lần đầu tiên đến nơi thế này, nhất thời có chút hưng phấn, sau khi đi vào đã hất tay Diêu Hữu Thiên ra chạy lên phía trước.
Vào lúc Diêu Hữu Thiên đang định vươn tay kéo bé quay lại, cơ thể nhỏ bé của bé đã va vào một người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.