Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 313: Tiểu quỷ này lại gọi ông là chú

Thiền Tâm Nguyệt

02/10/2020

Editor: Xám

Tại cửa lớn của Phú Hoa.

“Đã lâu không gặp.” Đối với người anh cả này của Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên vẫn rất tôn trọng: “Xem ra, Cố thị đã có quyết định rồi?”

“Em hi vọng có kết quả thế nào đây?” Vẻ mặt Cố Thừa Kỳ không thay đổi: “Anh nghĩ, chắc hẳn em không quên, em là con dâu của nhà họ Cố.”

“Bây giờ em chỉ là đại diện của AOS.” Diêu Hữu Thiên phân biệt rõ ràng. Không nao núng chút nào: “Mọi người sử dụng bản lĩnh của mình thôi.”

Cố Thừa Kỳ gật đầu, không phản bác lời của Diêu Hữu Thiên, chỉ là trong mắt có vẻ không tán thành: “Nếu như em chỉ xem mình là đại diện của AOS, anh nghĩ Thừa Diệu sẽ rất đau lòng.”

,

Nghe thấy anh nhắc đến Cố Thừa Diệu, cuối cùng sắc mặt Diêu Hữu Thiên đã hơi giãn ra.

“Thiên Thiên, chuyện trên thương trường, trước tiên có thể bỏ qua không nói tới. Nhưng mà, những chuyện trước mắt, là do anh làm, cũng là anh bảo Tiểu Mã ra quyết định. Không có liên quan đến Thừa Diệu. Nếu như cuối cùng AOS không thể thành công thu mua Phú Hoa, anh hi vọng em đừng trách Thừa Diệu.”

Hôm nay anh mới nghe Cố Thừa Diệu nói những chuyện đó.

Đứng ở góc độ của Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu đúng là rất đáng ghét. Cũng rất quá đáng.

Nhưng cho dù Cố Thừa Diệu đã làm gì, sự đau khổ bốn năm nay của cậu ấy, cũng đã trả đủ rồi.

,

Diêu Hữu Thiên tức giận, anh thu mua Phú Hoa rồi tặng lại cho cô cũng được.

Nhưng anh thật sự không hi vọng. Diêu Hữu Thiên bởi vì chút chuyện này mà đi giận chó đánh mèo.

Bởi vì nỗi khổ mất đi tình yêu, anh thật sự quá hiểu rồi.

Những gì Cố Thừa Diệu trải qua bốn năm nay, anh cảm tưởng như mình cũng trải qua.

Chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, anh cũng hi vọng cậu em họ này có thể hạnh phúc.

Diêu Hữu Thiên im lặng, suy nghĩ một chút, đột nhiên cười: “Anh thật sự rất tự tin. Chỉ là, tại sao anh cho rằng AOS không thể thành công ? Vẫn chưa đi đến cuối cùng đâu.”

,

Cố Thừa Kỳ cũng cười, ánh mắt rơi lên người Jessie đứng phía sau Diêu Hữu Thiên, lại dời từ cặp tài liệu trên tay cậu ta trở lại khuôn mặt Diêu Hữu Thiên.

“Sở dĩ anh cho rằng như vậy là vì, sáng sớm hôm nay Cố thị đã thông qua hội nghị của Hội đồng quản trị, mà mới vừa rồi, đã quyết định đầu tư cho Cố thị mười tỉ. Nắm trong tay 70% của Phú Hoa.”

“Phú Hoa vẫn có thể tự chủ kinh doanh, nhưng Cố thị điều động đội kinh doanh của mình, giúp Phú Hoa vượt qua khó khăn trước mắt. Đương nhiên, Cố thị sẽ không thay đổi danh hiệu của Phú Hoa. Chỉ là người nắm quyền quyết định, từ nhà họ Hoa, biến thành nhà họ Cố.”

Nụ cười trên mặt Diêu Hữu Thiên cứng đờ ở đó, bởi vì điều kiện mà Cố Thừa Kỳ đề xuất giống với điều kiện cô nghĩ ra.

Để AOS nắm giữ 60% cổ phần, đã là kết quả cô liều mạng nỗ lực hòa giải. Nhưng Cố thị lại đàm phán được 70%?

Hơn nữa quan trọng hơn là, bọn họ đã đi trước mình một bước ——

,

“Nếu như anh không đoán sai, điều kiện em đưa ra cũng không khác lắm phải không. Có điều, em biết em thua ở đâu chưa?”

“Thua ở đâu?” Diêu Hữu Thiên cố gắng bắt mình khôi phục sắc mặt bình tĩnh, cho dù là thua, cô cũng phải thua thật đẹp.

“Em thua vì AOS là công ty của nước Anh.” Cố Thừa Kỳ cảm thấy thật ra điều này rất dễ hiểu: “Hoa Chính Khang là người Trung Quốc, Phú Hoa bán cho Cố thị, Phú Hoa vẫn là công ty của người Trung Quốc. Nếu như bán cho AOS, Phú Hoa, sẽ phải biến thành công ty của người nước ngoài.”

Bởi vì có tiền đề này ở đây, cho nên anh mới có thể biến Phú Hoa thành của Cố thị dễ như trở bàn tay.

,

“Cho nên, nói t góc độ này, em không hề thua.”

Trên thực tế, thủ đoạn, phong cách làm việc của Diêu Hữu Thiên đều khiến anh rất tán thưởng, không chỉu là bốn năm trước, mà còn cả bốn năm sau.

Sắc mặt Diêu Hữu Thiên cực kỳ bình tĩnh, mắt hạnh vắng lặng, không nhìn ra được cảm xúc lúc này của cô.

Cố thị đầu tư. Phú Hoa trở thành công ty con của Cố thị.

Mà cô, thua rồi. Không hoàn thành được dự án thu mua lần này.

Cô vốn cho rằng chuyện phải kéo dài mấy ngày mới có thể quyết định được, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã quyết định xong rồi.

,

“Đi gặp Thừa Diệu đi.” Cố Thừa Kỳ nhận được điện thoại của Hoa Chính Khang rồi mới tới. Vốn dĩ người đến hôm nay nên là Cố Thừa Diệu. Nhưng anh không muốn đến.

“Vốn dĩ dự án này do cậu ấy phụ trách, thế nhưng cậu ấy lại ném lại cho anh vào thời khắc mấu chốt." Cố Thừa Kỳ ít nhiều gì cũng biết được suy nghĩ của em trai: “Anh nghĩ, chắc hẳn em biết điều này có nghĩa là gì.”

Diêu Hữu Thiên im lặng, Cố Thừa Kỳ thở dài: “Thiên Thiên, dù sao em cũng gọi anh một tiếng anh cả. Anh có thể nói vài câu ý kiến của anh không?”

“Trong lòng em có sự tức giận với Thừa Diệu, em không vui, em có thể ở lại bên cạnh Thừa Diệu, giày vò cậu ấy thế nào cũng được. Cho mọi người một khoảng thời gian, có lẽ có một ngày, thời gian sẽ xoa dịu vết thương trong quá khứ.”

“Nhưng, xin em đừng nghĩ đến trốn tránh. Thừa Diệu đã không còn Thừa Diệu của bốn năm trước. Nếu như em thật sự từng yêu cậu ấy, hãy cho cậu ấy một cơ hội.”

“Bởi vì bốn năm nay, cậu ấy cũng sống không dễ chịu gì.”

,

Lời nói đến thế, Cố Thừa Kỳ cũng không có ý định nói thêm nữa.

Lướt qua Diêu Hữu Thiên rồi rời đi.



Jessie vẫn luôn không mở miệng nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “Vi¬vian, vừa rồi người đàn ông kia nói, Phú Hoa đã bị bọn họ thu mua rồi? Làm sao có thể?”

“Jessie.” Diêu Hữu Thiên thở thật dài: “Đặt hai vé máy bay quay về nước Anh đi. Tôi sẽ tự mình giải thích với Taryn.”

“Vi¬vian?”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Ánh mắt Diêu Hữu Thiên phức tạp, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra.

Cho dù sắp trở về nước Anh, cô cũng muốn đoàn tụ với người nhà, chị em thật đủ đầy một lần.

,

“Đặt vé máy bay vào ngày kia đi.” Hai ngày kể từ hôm nay, để cô ở bên ba mẹ trọn vẹn một chút. Chuyện phía sau, để sau rồi nói tiếp.

Về phần Cố Thừa diệu ——

Nghĩ đến anh, trái tim Diêu Hữu Thiên đột nhiên trở nên không chắc chắn.

“Chúng ta đã lãng phí một lần bốn năm, em còn muốn tiếp tục lãng phí bốn năm thêm nhiều lần nữa sao?”

Lời hôm đó của Cố Thừa Diệu hiện lên bên tai, cô đột nhiên không chắc chắn như vậy nữa.

.

Cô, thật sự muốn quay về nước Anh sao?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sân bay quốc tế Bắc Đô.

Triệu Bách Xuyên dắt tay Diêu Phàm, hai người cùng đi xách hành lý.

Bắc Đô lúc này là mùa hè, bản thân Triệu Bách Xuyên cũng chẳng có bao nhiêu đồ, hành lý đều là của Diêu Phàm .

Bé gần như mang đi hết tất cả những gì bình thường bé dùng đến. Quần áo để mặc cũng mang theo, ước chừng nhiều đến ba vali lớn.

“Phàm Phàm, lát nữa chúng ta sẽ đến nhà chú trước.”

Trước khi đến, đã gọi điện thoại thu dọn phòng ốc sạch sẽ. Bây giờ chắc là có thể vào ở ngay được rồi

,

Sức khỏe của Diêu Phàm không tốt, anh không muốn để bé ở trong khách sạn, người đến người đi không được tiện lắm..

“Vâng.” Diêu Phàm ngủ cả đường. Tinh thần rất tốt, rất ngoan ngoãn gật đầu, trên tay còn cầm quả bóng da nhỏ mà lúc bé đi tham quan nhà trẻ vào hai ngày trước, thầy giáo đã cho: “Chúng ta không đi tìm mẹ sao ạ?”

“Tìm chứ.” Triệu Bách Xuyên ngồi xổm xuống, vuốt ve tóc Diêu Phàm: “Chúng ta đi cất hành lý trước, rồi đi tìm mẹ.”

“Vâng.” Diêu Phàm nghĩ đến việc có thể gặp được mẹ, vẫn rất vui mừng.

Triệu Bách Xuyên lấy xe đẩy cất hết hành lý xong.

“Xong rồi, Phàm Phàm, chúng ta đi thôi.”

,

Quay người, phát hiện lại không thấy Diêu Phàm đâu. Mặt Triệu Bách Xuyên lập tức xanh mét.

“Phàm Phàm ——“

Trong lòng quýnh lên, ngay cả hành lý cũng không đoái hoài tới, Triệu Bách Xuyên bắt đầu tìm trên sân bay: “Phàm Ơhàm?”

Bước chân anh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.

Trong lòng dâng cảm giác căng thẳng khó nói thành lời.

Sức khỏe Phàm Phàm vừa không tốt, lại vừa mới vừa tới Bắc Đô, tại sao anh có thể không cẩn thận như vậy?

,

Nếu như Phàm Phàm có chuyện gì, anh thật sự không dám nghĩ nữa.

Túm lấy tay một nhân viên, ánh mắt của anh tràn đầy hốt hoảng: “Xin chào, xin hỏi anh có nhìn thấy một đứa bé không? Hơn ba tuổi một chút, cao chừng này, mặt mũi rất đáng yêu?”

“Thật xin lỗi, tôi không thấy.”

“Không thấy con của tôi nữa, có thể làm phiền các anh giúp tôi tìm một lượt không?”

“Có thể, có điều trước tiên mời anh theo chúng tôi đi đăng ký một chút, lát nữa chúng tôi sẽ giúp anh phát thanh một lượt.” Nhân viên suy nghĩ một chút: “Anh đừng nóng vội. Khắp nơi trong sân bay đều có camera. Chỉ cần điều tra cam¬era giám sát, là có thể biết được rồi.”

,

Đầu bên này Triệu Bách Xuyên đang vội đi tìm Diêu Phàm, đầu bên kia, cậu bé đang đuổi theo quả bóng da của mình.

Vừa nãy còn đang chơi bóng, có điều không cẩn thận quả bóng đã lăn ra xa, Diêu Phàm phải đi tìm. Quả bóng lại càng lăn càng xa.

Bé chỉ có thể chạy đuổi theo.

Mới đuổi được một đoạn, người không cẩn thận đã va vào người khác.

“Ui da.” Giọng nói non nớt đầy đau đớn, người ngã mạnh xuống mặt đất.

Diêu Phàm cảm thấy cái mông mình đã sắp nát rồi. Khóe mắt ướt nhòe, không nhịn được có chút muốn khóc..

,



Ngẩng đầu, phát hiện mình đã va vào người khác, mặt Diêu Phàm trắng bệch, muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ nhanh chóng bò dậy, khom người với người đó: “Thật xin lỗi. Chú à, cháu không cố ý va vào chú.”

Chú?

Cố Học Võ sờ sờ mặt mình, tuổi ông bây giờ, vẫn bị tiểu quỷ nhỏ như vậy gọi là chú?

Lúc ông không nói gì, cực kỳ nghiêm túc. Diêu Phàm va vào người khác, trong lòng rất sợ, sắc mặt càng trắng bệch hơn.

“Xin, xin lỗi.” Chú này thật là dọa người mà.

Cổ áo bị người ta người xách lên, giây tiếp theo, bé bị người đàn ông cao lớn trước mặt ôm vào lòng.

,

Khác hẳn với sự dịu dàng của Triệu Bách Xuyên, sự thân thiết của bác sĩ Putte. Cố Học Võ trước mắt, sắc bén, nghiêm túc, trên mặt không có một nụ cười.

Diêu Phàm càng lúc càng sợ, lệ đầy khóe mắt, gần như giây tiếp theo sắp khóc lên.

“Cháu, cháu ——” Chú này muốn làm gì? Tại sao muốn bắt mình?

Tay chân nhỏ bé nỗ lực muốn cử động một chút, làm thế nào cũng không nhúc nhích được.

Đối phương quá cao lớn, mà bé thì quá nhỏ.

Cố Học Võ nhìn đứa bé trước mặt.

,

Rõ ràng rất sợ, trong ánh mắt đều là sợ hãi, tuy nhiên bé không khóc.

Còn nữa, vừa nãy mình cũng có trách nhiệm, thế nhưng bé lại nói xin lỗi trước.

Ừm. Không biết là con cái nhà ai, ba mẹ giáo dục không tồi.

“Học Võ.” Lúc này Kiểu Tâm Uyển cũng đã đi ra, nhìn thấy trên tay Cố Học Võ ôm một đứa bé, trong mắt có vẻ cực kỳ kinh ngạc: “Học Võ, đứa bé này ở đâu ra vậy?”

“Không biết.” Cố Học Võ lạnh mặt: “Không cẩn thận va vào.”

“Trời ạ, dáng dấp thật là xinh đẹp.” Làn da này, đôi mắt này, thoạt nhìn giống như một người làm bằng thủy tin hvậy: “Cậu bạn nhỏ. Cháu tên là gì vậy?”

,

Diêu Phàm vừa mới bị Cố Học Võ dọa sợ, không nói được một cậu nào.

Kiều Tâm Uyển liếc nhìn ông bạn già nhà mình một ái, vươn tay ôm người Diêu Phàm vào trong lòng mình.

“Ngoan, đừng sợ, đừng để ý đến cái ông đó, nói cho bà biết, cháu tên là gì?”

“Phàm Phàm.” Diêu Phàm không sợ Kiều Tâm Uyển, khịt mũi một cái. Giọng nói rất nhỏ: “Cháu tên là Phàm Phàm.”

“Phàm Phàm? Ba mẹ cháu đâu?”

“Cháu ——” Diêu Phàm nhìn khắp nơi một cái, phát hiện mình không thấy bóng dáng của Triệu Bách Xuyên: “Chú, chú của cháu dẫn cháu đi tìm mẹ, nhưng mà, bây giờ không thấy chú của cháu đâu nữa.”

,

Chú? Không phải ba sao?

Đứa bé này sẽ không phải là bị người ta lừa bán đi chứ?

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ một cái, có điều cái nhìn đó, Cố Học Võ biết chắc bà đang nghĩ gì.

“Vứt nó cho nhân viên kiểm tra an ninh của sân bay, chúng ta đi.” Tuần trước Kiều Tâm Uyển chê Bắc Đô quá nóng, mình vừa mới cùng bà đến nước Mỹ thăm vợ chồng Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm, cũng coi là nghỉ phép và nghỉ hè, lúc này vừa mới trở lại.

Tiểu Diêu Phàm nghe không hiểu nhân viên kiểm tra an ninh là gì, bé chỉ hiểu chữ vứt kia.

Bé đột nhiên òa khóc: “Đừng vứt bỏ cháu, đừng vứt bỏ cháu. Cháu sẽ ngoan ngoãn. Đừng vứt bỏ cháu.”

,

Mi tâm Cố Học Võ không nhịn được đã nhíu lại. Lần này Kiều Tâm Uyển tức giận trừng ông một cái, liên tục vỗ lưng Tiểu Diêu Phàm: “Ngoan. Phàm Phàm không khóc, chúng ta sẽ không vứt bỏ cháu.”

“Đừng, đừng vứt bỏ cháu.”

“Không vứt, không vứt.” Kiều Tâm Uyển cũng nói không ra được tại sao, nhìn thấy đứa bé này lại cảm thấy rất hợp ý. Loại cảm giác này đã rất nhiều năm không có rồi.

“Bà nội dẫn cháu về nhà có được không?”

Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Phàm Phàm, còn nhỏ hơn Hạo Triết một chút. Gọi bà là bà nội cũng không sai.

“Bà nội?” Đó là gì? Diêu Phàm không biết rõ.

“Ừ.” Kiều Tâm Uyển bị một tiếng gọi bà này làm cho mở cờ trong bụng. Cảm giác này thật sự là lần đầu tiên: “Đi, Phàm Phàm, bà nội dẫn cháu về nhà.”

,

Mi tâm Cố Học Võ nhăn càng chặt hơn: “Đừng làm loạn, lát nữa mẹ người ta sẽ tìm tới.”

“Ông không nghe nói sao? Người ta nói là chú đưa đi tìm mẹ, kết quả không thấy chú đâu. Nói không chừng đứa bé này gặp phải bọn buôn người rồi. Cho dù không phải, với năng lực của ông, tìm được ba mẹ cho đứa bé, chẳng phải cũng rất đơn giản?”

Cố Học Võ nheo mắt lại, ông không hề muốn xen vào việc của người khác: “Tâm Uyển ——“

“Coi như không tìm được cũng không sao. Tôi rất thích nó.” Cảm xúc này của Kiều Tâm Uyển đến quá khó hiểu, đến chính bà cũng cảm thấy kỳ quái: “Tôi nhìn thấy nó thì giống như nhìn thấy Tiểu Hạo Triết vậy. Hạo Triết ở nước Mĩ, tôi không thể ngày ngày nhìn thấy, bây giờ nhìn thấy Phàm Phàm đáng yêu như thế, chúng ta dẫn nó về thì tốt biết bao?”

Cứ coi như đang nuôi cháu trai là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook