Chương 43: Hôn gả (1)
Đam Nhĩ Man Hoa
26/07/2018
Trong phòng khách sạn, nhạc nền đã biến thành tình ca lãng mạn.
Có lẽ là hiện nay không khí thuận lợi, sòng bạ quả thực quá mức xa hoa, tình cảnh như thế rõ ràng làm cho Hạ Nhã sinh ra một loại hoảng hốt cuộc sống đặc biệt không chân thực, đôi mắt ướt át, cô lấy tay che mắt, đột nhiên nhịn không được nghĩ, nếu bắt không được hạnh phúc trước mắt, nên làm thế nào cho phải?
Vì vậy đôi mày thanh tú Hạ Nhã nhíu nhẹ, khẽ nói: “Thầy Thương….. Đời này em rốt cuộc không thể gặp được người đối với em tốt hơn anh, nếu không có anh, em phải làm sao đây?"
Thương Ngao Liệt cũng không nghĩ tới trong miệng cô đột nhiên lại chạy ra một câu như vậy, anh đưa tay đặt trên môi cô, làm hành động trấn an.
Lời khen ngợi Hạ Nhã chuẩn bị còn chưa kịp nói nên lời, đối phương đã không thể chờ đợi được ôm lấy cô.
Thương Ngao Liệt nhẹ nhàng đặt cô vợ nhỏ trên giường, tháo gỡ đôi tai mèo trên đầu. Hạ Nhã quay lưng lại bò vài bước trên giường, từ bóng lưng nhìn thật đúng là giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
"Cái đuôi. . . . . . Ngắn như vậy?" Thương Ngao Liệt đưa tay níu lại cái đuôi nhỏ xù lông của cô. Hạ Nhã bị ép xoay người lại, giơ hai tay ôm lấy eo của anh. Cô sờ đường cong thắt lưng rắn chắc của anh, vuốt ve qua lại, động tác tràn ngập tính khiêu khích. “Vì mèo còn chưa lớn nên đuôi ngắn không được sao?”
Thương Ngao Liệt nghe xong khóe môi hơi giương lên, một tay nâng đùi phải của bà xã nhỏ lên, buộc cô phải bày ra tư thế làm cho người ta xấu hổ.
"Mới vừa rồi anh rốt cuộc đi gặp người nào vậy?” Tuy nói lúc trước không có làm khó dễ, nhưng mà trong lòng Hạ Nhã vẫn nhớ kỹ.”
Thương Ngao Liệt cởi nội y sexy trên người cô, "Một người bạn."
Hạ Nhã lại hỏi, ". . . . . . Nam hay nữ?"
Thương Ngao Liệt không chút nghĩ ngợi trả lời cô: “Nam” Tiếp đó lại hỏi cô: "Hỏi xong?"
Hạ Nhã ngượng ngùng cười một tiếng, đứng dậy chủ động ôm cổ anh. . . . . .
Ôn hương nhuyễn ngọc có thể đụng tay đến, chỉ có vòng tay ôm ấp yêu thương của cô có thể làm cho Thương Ngao Liệt quên hết mọi thứ, địa vị, lý tưởng, học thuật kham khổ…… Cái gì cũng có thể không cần quan tâm, chỉ có thanh âm thở dốc cùng tiếng va chạm quanh quẩn trong phòng.
Giấu trong cơ thể anh chính là sức mạnh tràn ngập, kiên trì lần lượt tiến vào cô. . . . . .
Giờ phút này, tình yêu không liên quan đến giới tính, không liên quan đến tín ngưỡng, không liên quan đến tuổi tác, chỉ có —— anh yêu em.
Rốt cuộc, mọi âm thanh đều im lặng, hai người tinh bì lực tẫn, mười ngón đan xen, ngủ thật say. . . . .
Ở thế giới giải trí thưởng thức các loại ca múa, biểu diễn xiếc thú, vẹt bắt chước, chuyến du lịch tuần trăng mật dài nửa tháng chấm dứt. Hạ Nhã lưu luyến không rời thu dọn hành lý cùng Thương Ngao Liệt rời khỏi Las Vegas.
Đáng nhắc tới chính là, người khác đi khỏi sòng bài, hơn phân nửa chính là bị thua, hai người thì ngược lại vận số tốt, không chỉ không bị thua sạch còn thắng một số tiền lớn. Thế cho nên Hạ Nhã thân là phụ nữ, thiên tính thích mua sắm đặc biệt triệt để bộc phát, cô trắng trợn chọn mua các loại nhãn hiệu, làm cho Thương Ngao Liệt rất lo lắng trong nhà thật sự không có chỗ ngồi lại toàn là để quần áo giầy dép trang sức của cô vợ nhỏ. . . . . .
Mỗi lần nghĩ đến phụ nữ sẽ vĩnh viễn đều mua không hết đồ, giáo sư Thương chuyên nghiên cứu học thuật sẽ tâm tư nặng nề thở dài.
Lần trăng mật này, mặc dù đối với Hạ Nhã mà nói là vô cùng ngắn ngủi, cũng may sau khi hai người trở về thành phố Tây Linh, cuộc sống hôn nhân càng trở nên hài hòa ngọt ngào.
Mà Thương Ngao Liệt bên này quả thực như lúc trước anh nói, vừa đến trường học liền bận rộn, chỉ muốn có được thuật phân thân. Anh phải viết luận văn báo cáo, đồng thời còn gánh vác nhiều hạng mục y học, quốc gia khoa học tự nhiên truyền đạt lệnh xuống hạng mục nghiên cứu khoa học quan trọng, cũng liên quan đến xưởng thuốc Hạ thị tiến hành nghiên cứu thuốc mới. . . . . .
Kể từ khi Hạ Nhã biết được anh còn đang làm việc ở sở nghiên cứu bí mật, liền bắt đầu lo lắng cho người đàn ông của cô có thể bị áp lực quá lớn hay không. Cô hiền lành chủ động thay giáo sư Thương chia sẻ tất cả việc trong nhà, cam tâm tình nguyện làm cô vợ nhỏ đứng sau anh.
Thương Ngao Liệt đều thấy rõ. Lúc trước anh đã đồng ý Hạ Nhã từ nay về sau sẽ tận khả năng để cô ở lại bên cạnh mình, cho dù là có chút lấy việc công làm việc tư cũng được, có thể mang theo vị “học trò” này, anh đều làm hết sức.
Chỉ là, hai người cùng tới lui ở trường học lại đưa tới không ít lời bàn tán, phó hiệu trưởng đại học y khoa đặc biệt vì chuyện này tìm tới Thương Ngao Liệt nói chuyện.
Phó hiệu trưởng lời nói thấm thía nói với giáo sư Thương: “Tiếp qua mấy tháng là đến đợt bình chọn giáo sư rồi, tôi cùng hiệu trưởng, còn có các giáo sư khác đều cho rằng thành tích nghiên cứu của cậu đã đạt tới tiêu chuẩn ưu tú nhất trong lĩnh vực trên thế giới. Thậm chí có giáo sư còn khen ngợi cậu, nói bất luận chỗ nghiên cứu trường đại học nào, có thể có một vị giáo sư cao cấp như vậy đều là may mắn.
Thương Ngao Liệt tao nhã lịch sự bày tỏ, "Cám ơn."
Phó hiệu trưởng còn nói: “Cậu tuy là xuất sắc nhưng lại còn trẻ, các chuyên gia bình thẩm đều cho rằng nên đặc biệt thăng chức cậu thành giáo sư…. Nhưng hiện nay trường học đều đang truyền cậu cùng học trò của mình có hành vi không kiểm soát. Cậu từ nước ngoài trở về, khả năng không biết tình hình trong nước, loại vấn đề tác phong này rất dễ dàng ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. . . . . ."
Không đợi được Thương Ngao Liệt trả lời, phó hiệu trưởng có chút nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, nghe nói cậu đã kết hôn rồi?”
Thương Ngao Liệt cũng không phủ nhận.
Phó hiệu trưởng thích thú hỏi: “Vợ giáo sư Thương có thể thông cảm cậu bận rộn công việc như vậy sao?”
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhã, tâm tình Thương Ngao Liệt mới tốt lên chút ít. “Cô ấy rất tốt!”
Nhìn thấy giáo sư Thương ngày thường đều không biểu lộ buồn vui trên mặt, lại hiện ra vẻ hạnh phúc trong tình yêu, trong lòng phó hiệu trưởng coi như là yên tâm không ít.
"Được rồi, hơi chú ý một chút ảnh hưởng, những lời đồn đãi này không quá vài ngày cũng liền biến mất.
Dù sao, trên đầu phó hiệu trưởng còn có đề mục cần dựa vào kỹ thuật của Thương Ngao Liệt, ông cũng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác lẫn nhau này.
Buổi chiều, thành viên tổ đề mục của phó hiệu trưởng đều muốn tập hợp tại phòng thí nghiệm, Hạ Nhã làm học trò của giáo sư Thương cũng có dự họp. Lúc trước anh còn đặc biệt dặn dò cô, thí nghiệm này đối với luận văn tốt nghiệp của cô có giá trị tham khảo.
Hạ Nhã đầu tiên là trò chuyện cùng mấy vị thạc sĩ khác bên cạnh, thẳng đến khi phó hiệu trưởng mang Thương Ngao Liệt cùng các lão sư khác đi tới, mọi người quy cũ đứng dậy, nghe người hướng dẫn phân phối nhiệm vụ.
Bọn họ mặc xong trang phục trử trùng chuyên môn, mang khẩu trang, tiến vào phòng vô khuẩn nghiên cứu thuốc để làm thí nghiệm.
Hơn một giờ sau, Thương Ngao Liệt đi tới, tháo xuống khẩu trang liền xoay người phê bình Hạ Nhã, “Trước kia không có giáo sư dạy em sao?”
Lục tục, cả quá trình thí nghiệm từng lỗi nhỏ đều bị anh nhìn ở trong mắt. Anh không để ý lời giải thích, trí nhớ cũng là siêu cường, một trận răn dạy cùng chỉ trích đổ ập xuống đầu Hạ Nhã.
Hạ Nhã bị Thương Ngao Liệt một phen chẹn họng. Ngày bình thường nếu anh giáo huấn cô như vậy, có lẽ cô hoàn toàn đồng ý chủ động thừa nhận sai lầm, nhưng hôm nay có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, tính tình cô lại cứng đầu cậy mạnh, lại sĩ diện. Từ nhỏ đến giờ đều chưa chịu qua trách cứ của giáo viên, càng đừng nói đến người đàn ông trước mặt này là chồng của cô.
Hạ Nhã muốn tức giận với Thương Ngao Liệt, rồi lại ngại anh là thầy hướng dẫn của mình, không tiện mở miệng, cuối cùng mấy lần tâm tư khó định, cũng chỉ có thể tự mình nhịn xuống. Cô càng nghĩ càng giận, không nói một lời liền chạy ra ngoài.
Có bạn học nam nhìn thấy tình hình này, ấp úng nói: “Giáo, giáo sư Thương, em em…… đi đuổi theo Hạ Nhã gọi trở về.”
Bên cạnh mấy vị cũng đều tán thành, có lão giáo sư còn chỉ ra, nghiêm khắc dạy học tuy nói là đúng, nhưng Hạ Nhã là con gái, thái độ quá mức kịch liệt của giáo sư Thương sẽ dọa học sinh.
Thương Ngao Liệt lại gọi bạn học nam muốn đi an ủi kêu Hạ Nhã trở về lại. Khuôn mặt anh tràn đầy sương lạnh, lạnh lùng nói một câu với học sinh nam kia: “Không cần phải để ý đến em ấy.”
Nếu Thương Ngao Liệt làm cô tức giận, người đàn ông này khẳng định cũng không có quả ngon để ăn. Hạ Nhã bắt đầu đơn phương thi hành chiến tranh lạnh, cô thủy chung bị nghẹn một cụt tức trong lòng, đồng thời trong đầu cũng toát ra không ít suy nghĩ.
Nói ví dụ người đàn ông này của cô, tuổi còn trẻ đã tài giỏi như vậy, nhưng lòng dạ lại rất sâu, tính tình giống như trưởng bối. Thời gian trước còn cùng cô vành tai tóc mai chạm nhau, đảo mắt liền có thể bày cho cô sắc mặt nghiêm nghị, một bộ dạng cứng rắn.
Có phải anh cho rằng cô đời này liền bị anh bắt chẹt, cho nên muốn như thế nào liền như thế đấy?
Thương Ngao Liệt gọi điện thoại tới toàn bộ đều bị Hạ Nhã từ chối nhận, cuối cùng cô đơn giản tắt máy, nhìn xem anh còn có thể làm sao bày ra dáng vẻ giáo sư giáo huấn cô.
Chỉ là trước khi tắt máy, Hạ Nhã cố ý tìm Quan San San, biết được thai nhi trong bụng đối phương có chút vấn đề, cô liền lập tức hỏa tốc chạy tới bệnh viện.
Vừa vặn, ở cửa bệnh viện đụng phải Cố Bách Dã vẻ mặt vội vã. Hai người đã lâu không gặp, Hạ Nhã chú ý thấy hắn hình như có chút gầy đi, đôi mắt không còn sáng lấp lánh ngó bên nọ nhìn bên kia, ngược lại tâm tư ước chừng rất nặng nề.
Cô vốn là bởi vì chuyện Thương Ngao Liệt nên tâm tình có chút muốn giận chó đánh mèo lên người anh họ này của anh. Hôm nay nhìn thấy bộ dáng gầy gò này của hắn, cũng không nhẫn tâm nói lời ác độc.
"Sao anh lại tới đây? Là San San gọi cho anh?”
Cố Bách Dã cũng cười cười, “Cô ấy mà chịu? Là mẹ của cô ấy nói cho tôi biết.”
Hạ Nhã ăn không nhỏ cả kinh, “What? Mẹ Quan thấy anh còn không cầm chổi đánh đứt chân anh sao?”
Sở dĩ nói như vậy, là Hạ Nhã kết luận mẹ Quan tuy ngoài miệng chua ngoa nhưng trong lòng là đậu hũ. Tuy nói bà thường xuyên lải nhải nói Quan San San, nhưng trong lòng vẫn rất thương cho đứa con gái này. Liền nói ví dụ chuyện Quan San San chưa kết hôn mà có con, mẹ Quan cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Cố Bách Dã nghe xong cũng còn nghĩ chút mà sợ, “Làm sao cô biết? Lần đầu tiên tôi gặp bác ấy, quả thực là bị bác ấy dùng chổi đuổi ra.”
Hạ Nhã cũng cười, “Sau đó thì sao? Anh mặt dày mày dạn như vậy, rốt cuộc muốn như thế nào?”
Vấn đề này hình như cũng là điều Cố Bách Dã muốn biết.
Đàn ông như hắn vậy, sớm nên rõ ràng bản thân muốn cái gì, nhưng lúc này thật sự là tìm không ra cửa, một tia ý thức nghĩ muốn cùng Quan San San, để cho cô đánh cũng tốt, mắng cũng được, hắn chính là không đi.
Sau lại gặp được mẹ Quan, đối phương bắt được hắn chính là đánh một trận, thẳng đến khi bản thân hắn vẫn không bỏ ý định đến nhìn Quan San San, mẹ Quan mới mềm lòng, mới nói chuyện cùng hắn một hồi.
Về phần cuối cùng nói ra kết quả gì, lại hình như cũng không có kết quả gì.
Chỉ là thái độ của mẹ Quan đối với Cố Bách Dã cũng đã có chuyển biến. Lần này Quan San San bị động thai khí, bà mới có thể gọi điện thoại cho vị Cố thiếu gia sắp làm cha này.
Hạ Nhã cùng Cố Bách Dã cùng đi đến trước phòng bệnh. Cửa không đóng, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một hồi tiếng cười thanh thúy. Cố thiếu gia nghĩ thầm đã lâu đều chưa từng nghe thấy San San cười qua như vậy, nhất thời cảm thấy không biết là tư vị gì.
Mơ hồ, lại truyền tới giọng nói đàn ông, Hạ Nhã liếc một cái lại vô ý thức trốn sang bên cạnh, bản thân cũng không biết là đang trốn tránh cọng lông gì.
Cố Bách Dã cũng đứng nguyên tại chỗ, thần sắc trên mặt hiển nhiên đã khó nhìn hơn rất nhiều. Hắn cắn rắn vừa muốn xông vào, rồi lại ngoài ý muốn trở nên tỉnh táo.
Là bởi vì nguyên nhân, hình ảnh kia nhìn vào người ngoài căn bản không thể chen chân vào sao?
Quan San San nằm tựa vào trên giường, vẻ mặt phá lệ hưng phấn, cô lôi kéo tay vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự đặt trên bụng mình cảm giác máy thai. Hai người mừng rỡ vạn phần, trong không khí tràn ngập ấm áp.
Hạ Nhã nhất thời cũng không biết phải nói cái gì cho phải, cô nhướng mí mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên liền giật mình
Hắn. . . . . . Hắn là muốn khóc sao?
Cuối cùng, Cố Bách Dã cũng không tiến vào, cũng không nói lời nào. Hạ Nhã cùng hắn ngồi trên chiếc ghế dài ở bệnh viện, cô nhăn nhó nửa ngày, mới mở miệng lên tiếng: “Tôi có vài câu trong lòng muốn nói, anh tùy tiện nghe kỹ.”
Cô nghĩ nghĩ, làm rõ suy nghĩ nói: “Đầu tiên, tôi cảm thấy San San không có khả năng đang mang thai con của anh lại mập mờ không rõ cùng người đàn ông khác. Tiếp theo….loại ngăn cách ở giữa hai người, hẳn là trước kia anh tạo thành, anh hẳn là nên suy nghĩ lại.”
Cố Bách Dã cũng không phủ nhận, trái lại nặng nề nói: “Tôi hiểu."
Hắn sờ sờ túi âu phục, phát hiện trên người mình không có mang theo thuốc lá, lúc này mới nhớ tới lần trước Quan San San nói với hắn, hắn cũng đã cai thói quen này.
Cố Bách Dã cười khổ mà nói: “Con người nếu sống quá thực tế, kỳ thật…. cũng rất phiền lòng.”
Hạ Nhã cảm thấy lời này của Cố Bách Dã nói rất đúng, không khỏi liên tưởng đến người đàn ông nào đó. Được rồi, tuy nói còn đang tức giận vì hành vi không nhân tính của vị giáo sư nào đó, nhưng anh quả thật cũng có ưu điểm để cô khen ngợi.
"Trước kia. . . . . . Tôi cũng cảm thấy cùng Thương Ngao Liệt kết hôn là một chuyện rất đáng sợ. Nói như thế nào đây, ngay cả căn bản cũng không quen biết lẫn nhau, còn muốn làm vợ chồng, chuyện này đặt ở đâu đều cảm thấy không thực tế, rất không thực tế.”
Cô gãi gãi mặt, “Tôi cũng từng cảm thấy đoạn hôn nhân này không kéo dài được lâu, chính là ai có thể nghĩ tới…… Hiện tại cũng rất tốt.”
Cố Bách Dã gật đầu, “Đúng, rất nhiều chuyện đều không thể chắc chắn, cô cho rằng sẽ như thế nào, trên thực tế tình huống cũng không hẳn vậy.”
"Đúng nha, Cố đại thiếu gia, anh luôn cho rằng bản thân không đảm nhiệm nổi nhân vật người chồng này, không chừng sau khi kết hôn, anh liền thay đổi tâm tính, từ từ hồi tâm rồi sao. Huống chi anh bây giờ đều sắp trở thành ba người ta.”
Cố Bách Dã cũng cười cười, trong lòng tự nhủ còn là lần đầu tiên cùng cô gái nhỏ này hòa thuận nói chuyện. Trước kia hai người bọn họ chỉ cần chạm mặt nhau liền tránh không được đấu võ mồm không chịu thua kém.
Sau một lát, hắn nhớ lại cái gì, liền nói với Hạ Nhã, “Thương Ngao Liệt trên phương diện đặc thù mà nói, đối với cô còn rất quen, không nghĩ cô lại nghĩ lạ lẫm như vậy. Tôi đã từng nói với cậu ấy một câu, tôi nói tình yêu của cậu ấy, nếu so với tất cả những chuyện tôi đã làm để tán gái những năm này, còn muốn lãng mạn hơn, cô biết tại sao không?”
Hạ Nhã lắc đầu một cái, lập tức cũng không biết cớ gì, thấp thỏm siết chặt đốt ngón tay.
Cô nghe Cố Bách Dã nói, “Thương Ngao Lệt một mực cùng chạy đua với thời gian, cho nên mới phải liều mạng gây dựng sự nghiệp. Cậu ta muốn trong thời gian ngắn nhất bò lên đỉnh cao lĩnh vực nghiên cứu, kể cả toàn bộ nghiên cứu của cậu ta, nói cho cùng, cũng là vì cô.”
Nhưng anh….. rõ ràng không biết cô mà? Sao lại nói cố gắng cả đời này của anh, đều là vì cô?”
Có lẽ là hiện nay không khí thuận lợi, sòng bạ quả thực quá mức xa hoa, tình cảnh như thế rõ ràng làm cho Hạ Nhã sinh ra một loại hoảng hốt cuộc sống đặc biệt không chân thực, đôi mắt ướt át, cô lấy tay che mắt, đột nhiên nhịn không được nghĩ, nếu bắt không được hạnh phúc trước mắt, nên làm thế nào cho phải?
Vì vậy đôi mày thanh tú Hạ Nhã nhíu nhẹ, khẽ nói: “Thầy Thương….. Đời này em rốt cuộc không thể gặp được người đối với em tốt hơn anh, nếu không có anh, em phải làm sao đây?"
Thương Ngao Liệt cũng không nghĩ tới trong miệng cô đột nhiên lại chạy ra một câu như vậy, anh đưa tay đặt trên môi cô, làm hành động trấn an.
Lời khen ngợi Hạ Nhã chuẩn bị còn chưa kịp nói nên lời, đối phương đã không thể chờ đợi được ôm lấy cô.
Thương Ngao Liệt nhẹ nhàng đặt cô vợ nhỏ trên giường, tháo gỡ đôi tai mèo trên đầu. Hạ Nhã quay lưng lại bò vài bước trên giường, từ bóng lưng nhìn thật đúng là giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
"Cái đuôi. . . . . . Ngắn như vậy?" Thương Ngao Liệt đưa tay níu lại cái đuôi nhỏ xù lông của cô. Hạ Nhã bị ép xoay người lại, giơ hai tay ôm lấy eo của anh. Cô sờ đường cong thắt lưng rắn chắc của anh, vuốt ve qua lại, động tác tràn ngập tính khiêu khích. “Vì mèo còn chưa lớn nên đuôi ngắn không được sao?”
Thương Ngao Liệt nghe xong khóe môi hơi giương lên, một tay nâng đùi phải của bà xã nhỏ lên, buộc cô phải bày ra tư thế làm cho người ta xấu hổ.
"Mới vừa rồi anh rốt cuộc đi gặp người nào vậy?” Tuy nói lúc trước không có làm khó dễ, nhưng mà trong lòng Hạ Nhã vẫn nhớ kỹ.”
Thương Ngao Liệt cởi nội y sexy trên người cô, "Một người bạn."
Hạ Nhã lại hỏi, ". . . . . . Nam hay nữ?"
Thương Ngao Liệt không chút nghĩ ngợi trả lời cô: “Nam” Tiếp đó lại hỏi cô: "Hỏi xong?"
Hạ Nhã ngượng ngùng cười một tiếng, đứng dậy chủ động ôm cổ anh. . . . . .
Ôn hương nhuyễn ngọc có thể đụng tay đến, chỉ có vòng tay ôm ấp yêu thương của cô có thể làm cho Thương Ngao Liệt quên hết mọi thứ, địa vị, lý tưởng, học thuật kham khổ…… Cái gì cũng có thể không cần quan tâm, chỉ có thanh âm thở dốc cùng tiếng va chạm quanh quẩn trong phòng.
Giấu trong cơ thể anh chính là sức mạnh tràn ngập, kiên trì lần lượt tiến vào cô. . . . . .
Giờ phút này, tình yêu không liên quan đến giới tính, không liên quan đến tín ngưỡng, không liên quan đến tuổi tác, chỉ có —— anh yêu em.
Rốt cuộc, mọi âm thanh đều im lặng, hai người tinh bì lực tẫn, mười ngón đan xen, ngủ thật say. . . . .
Ở thế giới giải trí thưởng thức các loại ca múa, biểu diễn xiếc thú, vẹt bắt chước, chuyến du lịch tuần trăng mật dài nửa tháng chấm dứt. Hạ Nhã lưu luyến không rời thu dọn hành lý cùng Thương Ngao Liệt rời khỏi Las Vegas.
Đáng nhắc tới chính là, người khác đi khỏi sòng bài, hơn phân nửa chính là bị thua, hai người thì ngược lại vận số tốt, không chỉ không bị thua sạch còn thắng một số tiền lớn. Thế cho nên Hạ Nhã thân là phụ nữ, thiên tính thích mua sắm đặc biệt triệt để bộc phát, cô trắng trợn chọn mua các loại nhãn hiệu, làm cho Thương Ngao Liệt rất lo lắng trong nhà thật sự không có chỗ ngồi lại toàn là để quần áo giầy dép trang sức của cô vợ nhỏ. . . . . .
Mỗi lần nghĩ đến phụ nữ sẽ vĩnh viễn đều mua không hết đồ, giáo sư Thương chuyên nghiên cứu học thuật sẽ tâm tư nặng nề thở dài.
Lần trăng mật này, mặc dù đối với Hạ Nhã mà nói là vô cùng ngắn ngủi, cũng may sau khi hai người trở về thành phố Tây Linh, cuộc sống hôn nhân càng trở nên hài hòa ngọt ngào.
Mà Thương Ngao Liệt bên này quả thực như lúc trước anh nói, vừa đến trường học liền bận rộn, chỉ muốn có được thuật phân thân. Anh phải viết luận văn báo cáo, đồng thời còn gánh vác nhiều hạng mục y học, quốc gia khoa học tự nhiên truyền đạt lệnh xuống hạng mục nghiên cứu khoa học quan trọng, cũng liên quan đến xưởng thuốc Hạ thị tiến hành nghiên cứu thuốc mới. . . . . .
Kể từ khi Hạ Nhã biết được anh còn đang làm việc ở sở nghiên cứu bí mật, liền bắt đầu lo lắng cho người đàn ông của cô có thể bị áp lực quá lớn hay không. Cô hiền lành chủ động thay giáo sư Thương chia sẻ tất cả việc trong nhà, cam tâm tình nguyện làm cô vợ nhỏ đứng sau anh.
Thương Ngao Liệt đều thấy rõ. Lúc trước anh đã đồng ý Hạ Nhã từ nay về sau sẽ tận khả năng để cô ở lại bên cạnh mình, cho dù là có chút lấy việc công làm việc tư cũng được, có thể mang theo vị “học trò” này, anh đều làm hết sức.
Chỉ là, hai người cùng tới lui ở trường học lại đưa tới không ít lời bàn tán, phó hiệu trưởng đại học y khoa đặc biệt vì chuyện này tìm tới Thương Ngao Liệt nói chuyện.
Phó hiệu trưởng lời nói thấm thía nói với giáo sư Thương: “Tiếp qua mấy tháng là đến đợt bình chọn giáo sư rồi, tôi cùng hiệu trưởng, còn có các giáo sư khác đều cho rằng thành tích nghiên cứu của cậu đã đạt tới tiêu chuẩn ưu tú nhất trong lĩnh vực trên thế giới. Thậm chí có giáo sư còn khen ngợi cậu, nói bất luận chỗ nghiên cứu trường đại học nào, có thể có một vị giáo sư cao cấp như vậy đều là may mắn.
Thương Ngao Liệt tao nhã lịch sự bày tỏ, "Cám ơn."
Phó hiệu trưởng còn nói: “Cậu tuy là xuất sắc nhưng lại còn trẻ, các chuyên gia bình thẩm đều cho rằng nên đặc biệt thăng chức cậu thành giáo sư…. Nhưng hiện nay trường học đều đang truyền cậu cùng học trò của mình có hành vi không kiểm soát. Cậu từ nước ngoài trở về, khả năng không biết tình hình trong nước, loại vấn đề tác phong này rất dễ dàng ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. . . . . ."
Không đợi được Thương Ngao Liệt trả lời, phó hiệu trưởng có chút nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, nghe nói cậu đã kết hôn rồi?”
Thương Ngao Liệt cũng không phủ nhận.
Phó hiệu trưởng thích thú hỏi: “Vợ giáo sư Thương có thể thông cảm cậu bận rộn công việc như vậy sao?”
Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhã, tâm tình Thương Ngao Liệt mới tốt lên chút ít. “Cô ấy rất tốt!”
Nhìn thấy giáo sư Thương ngày thường đều không biểu lộ buồn vui trên mặt, lại hiện ra vẻ hạnh phúc trong tình yêu, trong lòng phó hiệu trưởng coi như là yên tâm không ít.
"Được rồi, hơi chú ý một chút ảnh hưởng, những lời đồn đãi này không quá vài ngày cũng liền biến mất.
Dù sao, trên đầu phó hiệu trưởng còn có đề mục cần dựa vào kỹ thuật của Thương Ngao Liệt, ông cũng không muốn vì những chuyện nhỏ nhặt này mà ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác lẫn nhau này.
Buổi chiều, thành viên tổ đề mục của phó hiệu trưởng đều muốn tập hợp tại phòng thí nghiệm, Hạ Nhã làm học trò của giáo sư Thương cũng có dự họp. Lúc trước anh còn đặc biệt dặn dò cô, thí nghiệm này đối với luận văn tốt nghiệp của cô có giá trị tham khảo.
Hạ Nhã đầu tiên là trò chuyện cùng mấy vị thạc sĩ khác bên cạnh, thẳng đến khi phó hiệu trưởng mang Thương Ngao Liệt cùng các lão sư khác đi tới, mọi người quy cũ đứng dậy, nghe người hướng dẫn phân phối nhiệm vụ.
Bọn họ mặc xong trang phục trử trùng chuyên môn, mang khẩu trang, tiến vào phòng vô khuẩn nghiên cứu thuốc để làm thí nghiệm.
Hơn một giờ sau, Thương Ngao Liệt đi tới, tháo xuống khẩu trang liền xoay người phê bình Hạ Nhã, “Trước kia không có giáo sư dạy em sao?”
Lục tục, cả quá trình thí nghiệm từng lỗi nhỏ đều bị anh nhìn ở trong mắt. Anh không để ý lời giải thích, trí nhớ cũng là siêu cường, một trận răn dạy cùng chỉ trích đổ ập xuống đầu Hạ Nhã.
Hạ Nhã bị Thương Ngao Liệt một phen chẹn họng. Ngày bình thường nếu anh giáo huấn cô như vậy, có lẽ cô hoàn toàn đồng ý chủ động thừa nhận sai lầm, nhưng hôm nay có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, tính tình cô lại cứng đầu cậy mạnh, lại sĩ diện. Từ nhỏ đến giờ đều chưa chịu qua trách cứ của giáo viên, càng đừng nói đến người đàn ông trước mặt này là chồng của cô.
Hạ Nhã muốn tức giận với Thương Ngao Liệt, rồi lại ngại anh là thầy hướng dẫn của mình, không tiện mở miệng, cuối cùng mấy lần tâm tư khó định, cũng chỉ có thể tự mình nhịn xuống. Cô càng nghĩ càng giận, không nói một lời liền chạy ra ngoài.
Có bạn học nam nhìn thấy tình hình này, ấp úng nói: “Giáo, giáo sư Thương, em em…… đi đuổi theo Hạ Nhã gọi trở về.”
Bên cạnh mấy vị cũng đều tán thành, có lão giáo sư còn chỉ ra, nghiêm khắc dạy học tuy nói là đúng, nhưng Hạ Nhã là con gái, thái độ quá mức kịch liệt của giáo sư Thương sẽ dọa học sinh.
Thương Ngao Liệt lại gọi bạn học nam muốn đi an ủi kêu Hạ Nhã trở về lại. Khuôn mặt anh tràn đầy sương lạnh, lạnh lùng nói một câu với học sinh nam kia: “Không cần phải để ý đến em ấy.”
Nếu Thương Ngao Liệt làm cô tức giận, người đàn ông này khẳng định cũng không có quả ngon để ăn. Hạ Nhã bắt đầu đơn phương thi hành chiến tranh lạnh, cô thủy chung bị nghẹn một cụt tức trong lòng, đồng thời trong đầu cũng toát ra không ít suy nghĩ.
Nói ví dụ người đàn ông này của cô, tuổi còn trẻ đã tài giỏi như vậy, nhưng lòng dạ lại rất sâu, tính tình giống như trưởng bối. Thời gian trước còn cùng cô vành tai tóc mai chạm nhau, đảo mắt liền có thể bày cho cô sắc mặt nghiêm nghị, một bộ dạng cứng rắn.
Có phải anh cho rằng cô đời này liền bị anh bắt chẹt, cho nên muốn như thế nào liền như thế đấy?
Thương Ngao Liệt gọi điện thoại tới toàn bộ đều bị Hạ Nhã từ chối nhận, cuối cùng cô đơn giản tắt máy, nhìn xem anh còn có thể làm sao bày ra dáng vẻ giáo sư giáo huấn cô.
Chỉ là trước khi tắt máy, Hạ Nhã cố ý tìm Quan San San, biết được thai nhi trong bụng đối phương có chút vấn đề, cô liền lập tức hỏa tốc chạy tới bệnh viện.
Vừa vặn, ở cửa bệnh viện đụng phải Cố Bách Dã vẻ mặt vội vã. Hai người đã lâu không gặp, Hạ Nhã chú ý thấy hắn hình như có chút gầy đi, đôi mắt không còn sáng lấp lánh ngó bên nọ nhìn bên kia, ngược lại tâm tư ước chừng rất nặng nề.
Cô vốn là bởi vì chuyện Thương Ngao Liệt nên tâm tình có chút muốn giận chó đánh mèo lên người anh họ này của anh. Hôm nay nhìn thấy bộ dáng gầy gò này của hắn, cũng không nhẫn tâm nói lời ác độc.
"Sao anh lại tới đây? Là San San gọi cho anh?”
Cố Bách Dã cũng cười cười, “Cô ấy mà chịu? Là mẹ của cô ấy nói cho tôi biết.”
Hạ Nhã ăn không nhỏ cả kinh, “What? Mẹ Quan thấy anh còn không cầm chổi đánh đứt chân anh sao?”
Sở dĩ nói như vậy, là Hạ Nhã kết luận mẹ Quan tuy ngoài miệng chua ngoa nhưng trong lòng là đậu hũ. Tuy nói bà thường xuyên lải nhải nói Quan San San, nhưng trong lòng vẫn rất thương cho đứa con gái này. Liền nói ví dụ chuyện Quan San San chưa kết hôn mà có con, mẹ Quan cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Cố Bách Dã nghe xong cũng còn nghĩ chút mà sợ, “Làm sao cô biết? Lần đầu tiên tôi gặp bác ấy, quả thực là bị bác ấy dùng chổi đuổi ra.”
Hạ Nhã cũng cười, “Sau đó thì sao? Anh mặt dày mày dạn như vậy, rốt cuộc muốn như thế nào?”
Vấn đề này hình như cũng là điều Cố Bách Dã muốn biết.
Đàn ông như hắn vậy, sớm nên rõ ràng bản thân muốn cái gì, nhưng lúc này thật sự là tìm không ra cửa, một tia ý thức nghĩ muốn cùng Quan San San, để cho cô đánh cũng tốt, mắng cũng được, hắn chính là không đi.
Sau lại gặp được mẹ Quan, đối phương bắt được hắn chính là đánh một trận, thẳng đến khi bản thân hắn vẫn không bỏ ý định đến nhìn Quan San San, mẹ Quan mới mềm lòng, mới nói chuyện cùng hắn một hồi.
Về phần cuối cùng nói ra kết quả gì, lại hình như cũng không có kết quả gì.
Chỉ là thái độ của mẹ Quan đối với Cố Bách Dã cũng đã có chuyển biến. Lần này Quan San San bị động thai khí, bà mới có thể gọi điện thoại cho vị Cố thiếu gia sắp làm cha này.
Hạ Nhã cùng Cố Bách Dã cùng đi đến trước phòng bệnh. Cửa không đóng, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một hồi tiếng cười thanh thúy. Cố thiếu gia nghĩ thầm đã lâu đều chưa từng nghe thấy San San cười qua như vậy, nhất thời cảm thấy không biết là tư vị gì.
Mơ hồ, lại truyền tới giọng nói đàn ông, Hạ Nhã liếc một cái lại vô ý thức trốn sang bên cạnh, bản thân cũng không biết là đang trốn tránh cọng lông gì.
Cố Bách Dã cũng đứng nguyên tại chỗ, thần sắc trên mặt hiển nhiên đã khó nhìn hơn rất nhiều. Hắn cắn rắn vừa muốn xông vào, rồi lại ngoài ý muốn trở nên tỉnh táo.
Là bởi vì nguyên nhân, hình ảnh kia nhìn vào người ngoài căn bản không thể chen chân vào sao?
Quan San San nằm tựa vào trên giường, vẻ mặt phá lệ hưng phấn, cô lôi kéo tay vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự đặt trên bụng mình cảm giác máy thai. Hai người mừng rỡ vạn phần, trong không khí tràn ngập ấm áp.
Hạ Nhã nhất thời cũng không biết phải nói cái gì cho phải, cô nhướng mí mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, đột nhiên liền giật mình
Hắn. . . . . . Hắn là muốn khóc sao?
Cuối cùng, Cố Bách Dã cũng không tiến vào, cũng không nói lời nào. Hạ Nhã cùng hắn ngồi trên chiếc ghế dài ở bệnh viện, cô nhăn nhó nửa ngày, mới mở miệng lên tiếng: “Tôi có vài câu trong lòng muốn nói, anh tùy tiện nghe kỹ.”
Cô nghĩ nghĩ, làm rõ suy nghĩ nói: “Đầu tiên, tôi cảm thấy San San không có khả năng đang mang thai con của anh lại mập mờ không rõ cùng người đàn ông khác. Tiếp theo….loại ngăn cách ở giữa hai người, hẳn là trước kia anh tạo thành, anh hẳn là nên suy nghĩ lại.”
Cố Bách Dã cũng không phủ nhận, trái lại nặng nề nói: “Tôi hiểu."
Hắn sờ sờ túi âu phục, phát hiện trên người mình không có mang theo thuốc lá, lúc này mới nhớ tới lần trước Quan San San nói với hắn, hắn cũng đã cai thói quen này.
Cố Bách Dã cười khổ mà nói: “Con người nếu sống quá thực tế, kỳ thật…. cũng rất phiền lòng.”
Hạ Nhã cảm thấy lời này của Cố Bách Dã nói rất đúng, không khỏi liên tưởng đến người đàn ông nào đó. Được rồi, tuy nói còn đang tức giận vì hành vi không nhân tính của vị giáo sư nào đó, nhưng anh quả thật cũng có ưu điểm để cô khen ngợi.
"Trước kia. . . . . . Tôi cũng cảm thấy cùng Thương Ngao Liệt kết hôn là một chuyện rất đáng sợ. Nói như thế nào đây, ngay cả căn bản cũng không quen biết lẫn nhau, còn muốn làm vợ chồng, chuyện này đặt ở đâu đều cảm thấy không thực tế, rất không thực tế.”
Cô gãi gãi mặt, “Tôi cũng từng cảm thấy đoạn hôn nhân này không kéo dài được lâu, chính là ai có thể nghĩ tới…… Hiện tại cũng rất tốt.”
Cố Bách Dã gật đầu, “Đúng, rất nhiều chuyện đều không thể chắc chắn, cô cho rằng sẽ như thế nào, trên thực tế tình huống cũng không hẳn vậy.”
"Đúng nha, Cố đại thiếu gia, anh luôn cho rằng bản thân không đảm nhiệm nổi nhân vật người chồng này, không chừng sau khi kết hôn, anh liền thay đổi tâm tính, từ từ hồi tâm rồi sao. Huống chi anh bây giờ đều sắp trở thành ba người ta.”
Cố Bách Dã cũng cười cười, trong lòng tự nhủ còn là lần đầu tiên cùng cô gái nhỏ này hòa thuận nói chuyện. Trước kia hai người bọn họ chỉ cần chạm mặt nhau liền tránh không được đấu võ mồm không chịu thua kém.
Sau một lát, hắn nhớ lại cái gì, liền nói với Hạ Nhã, “Thương Ngao Liệt trên phương diện đặc thù mà nói, đối với cô còn rất quen, không nghĩ cô lại nghĩ lạ lẫm như vậy. Tôi đã từng nói với cậu ấy một câu, tôi nói tình yêu của cậu ấy, nếu so với tất cả những chuyện tôi đã làm để tán gái những năm này, còn muốn lãng mạn hơn, cô biết tại sao không?”
Hạ Nhã lắc đầu một cái, lập tức cũng không biết cớ gì, thấp thỏm siết chặt đốt ngón tay.
Cô nghe Cố Bách Dã nói, “Thương Ngao Lệt một mực cùng chạy đua với thời gian, cho nên mới phải liều mạng gây dựng sự nghiệp. Cậu ta muốn trong thời gian ngắn nhất bò lên đỉnh cao lĩnh vực nghiên cứu, kể cả toàn bộ nghiên cứu của cậu ta, nói cho cùng, cũng là vì cô.”
Nhưng anh….. rõ ràng không biết cô mà? Sao lại nói cố gắng cả đời này của anh, đều là vì cô?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.