Hôn Nhân Sắp Đặt Cũng Không Tệ
Chương 14: Không ai thấu
Lazy~~~y
08/01/2025
Lưu Ninh định nói thì một âm thanh quen thuộc vang lên '' Chào mọi người hôm nay em ghé qua thăm nên mang chút đồ uống tới cho anh chị ạ '' là giọng của Lưu Yên.
Mọi người trong văn phòng đều tập trung vào em ấy không còn để ý tới cô nữa.
'' Em đến là vui rồi còn mua nước cho mọi người nữa chứ, em chu đáo quá ''
'' Lâu lâu em mới qua không mang gì thì ngại lắm '' cô cười.
'' Em càng ngày càng xinh ra đấy chẳng như chị em đã không có vẻ ngoài mà bên trong cũng vứt, lấy một người như tàn tật Bắc Hàn quả xứng đôi '' cô ta lườm Lưu Ninh.
Lưu Yên nhẹ nhàng nói '' Kìa chị...sao lại nói thế ''
'' Chẳng thế sao những điều tốt đẹp nhất đương nhiên phải thuộc về em rồi, Bắc Hàn mà không bị què chẳng phải không đến lượt cô ta sao '' cô ta cười khoái chí.
Lưu Ninh không quan tâm đến những lời nói vẩn vơ của họ yên lặng mà làm việc của mình.
Lưu Yên tiến gần đến bàn làm việc của cô '' Chị...em mang cho chị cà phê nóng đây đây '' , '' Á '' cô vấp chân làm cốc cà phê đổ lên người Lưu Ninh.
Cả văn phòng thấy vậy chạy lại đỡ Lưu Yên dậy.
Cà phê nóng thấm qua lớp áo của Lưu Ninh cô vẫn thản nhiên đưa ánh mắt nhìn trò vui của Lưu Yên bày ra.
Lưu Yên hoảng loạn quỳ xuống '' Chị...chị em xin lỗi em không cố ý...chị có sao không...xin chị tha lỗi cho em ''
Mọi người xôn xao '' Lưu Yên em cần gì phải làm đến mức ấy mau đứng lên đi ''
Họ quay sang nhìn cô với ánh mắt cay độc '' Có mỗi tí cà phê cô còn không tha được cho em gái của mình sao, đúng là máu lạnh ''
Lưu Ninh thở dài cô thậm chí còn không phàn nàn cũng chưa hề lên tiếng vậy mà cũng bị nghi oan.
Lưu Yên mắt ngấn lệ '' Là em có lỗi xin chị bỏ qua cho ''
'' Em không cần xin lỗi cô ta mau đi nghỉ đi '' mọi người dẫn Lưu Yên về phòng chờ.
Da Lưu Ninh bắt đầu vảm thấy rát vì cà phê cô đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Trên hành lang cô vẫn còn nghe thấy những tiếng bàn tán rõ ràng, cô đã quen với chúng đã rất quen nhưng vẫn không thể nào ngăn lòng không tổn thương.
'' Cô...cô sao vậy '' tiếng nói ấm áp vang lên.
Lưu Ninh chợt nhận ra trước mắt mình là hình bóng cô nghĩ đến, là Bắc Hàn.
Anh tiến nhanh tới với chiếc xe khuân mặt vẫn bình thản nhưng giọng nói chứa đựng sự lo lắng.
'' Áo cô ướt rồi...'' anh vội cởi chiếc áo vest của mình ra đưa cho cô '' Choàng vào đã rồi nói tiếp ''
Lưu Ninh nhận lấy chiếc áo của Bắc Hàn mỉm cười '' Cảm ơn anh ''
'' Đã xảy ra chuyện gì sao '' anh hỏi.
Lưu Ninh nhìn vào ánh mắt anh '' Không...chỉ là tôi vừa lỡ tay đổ cà phê vào người ''
Bắc Hàn trò chuyện với bao người trước đấy sớm đã nhận ra Lưu Ninh đang nói dối nhưng sau khi thấy ánh mắt đượm buồn của cô anh không còn ý định muốn vạch trần điều ấy.
Anh nói với người đi theo mình '' Mang một cái áo mới cho cô ấy ''
Người đó gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Lưu Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng '' Cảm ơn anh rất nhiều '' cô cúi đầu.
'' Dù gì chúng ta cũng đâu phải quan hệ bình thường...giúp đỡ nhau cũng là lẽ thường...'' anh nói.
'' Phu nhân áo của cô đây '' Người của anh đưa cô.
'' Cảm ơn anh, vậy tôi xin phép '' cô rời đi.
Bắc Hàn dõi theo bóng lưng của Lưu Ninh lạnh giọng nói với người của mình '' Lúc nãy tôi thấy Lưu Yên được mọi người dẫn ra trông cô ta có vẻ buồn tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì ''
Bước ra khỏi phòng vệ sinh Lưu Ninh đi ngang qua phòng đón khách vip nghe tiếng khóc nức nở của Lưu Yên.
'' Cô ta diễn sâu thật, tối nay chắc lại phải chịu trận rồi. Thật phiền phức '' Lưu Ninh nghĩ thầm.
Bắc Hàn bàn bạc vài chuyện với bố của Lưu Ninh xong cũng không vội rời đi mà ở nán lại muốn tìm hiểu sự tình.
Người đàn ông nói '' Tôi vừa nghe ngóng được, chuyện là Lưu Yên lâu ngày mới đến đây thăm mọi người nên mua cà phê và nước uống tới mời nhân viên trong văn phòng, thấy phu nhân không để ý nên cô ta tận tay mang cà phê đến bàn cho phu nhân nhưng lại trượt chân ngã làm đổ cốc cà phê vào người phu nhân. Mọi người nói dù cô ta đã quỳ xuống xin lỗi phu nhân cũng không tha thứ đến mức Lưu Yên phải bật khóc và được mọi người đỡ về phòng nghỉ ''
Bắc Hàn nhếch mép '' Vấp chân ngã và bật khóc sao.....trò cũ rích này..vậy mà mọi người vẫn hùa theo cô ta xem ra trong công ty Lưu Ninh phải chịu yếu thế rồi ''
Lưu Ninh tan làm, trong lòng cô cảm thấy nặng trĩu dù đã biết trước phía trước đang có gì đợi mình nhưng dường như điều đó không làm nguôi đi cơn sợ hãi của cô.
Từ trước đến nay cô luôn cố gắng chiều lòng bố mẹ, dù họ vẫn luôn dùng những lời nói nặng nề với cô nhưng ít ra họ cũng không dùng bạo lực.
'' Vậy mà.....cuối cùng lại thành ra thế này '' cô thở dài.
Đúng như cô dự đoán........
'' Chát '' tiếng chát vang lên đầy ai oán.
'' Mày...mày dạo này mày lên mặt quá rồi, dám làm ra chuyện bỉ ổi như thế với em gái '' bố cô nói lớn.
Mẹ cô thấy vậy cũng không nguôi ngoai '' Con bé chỉ là đổ cốc cà phê vào người mày thôi mà còn bắt nó quỳ đến đỏ gối như vậy....mày có phải chị nữa không '' bà vừa quát vừa cầm chặt tay cô.
Lưu Ninh lên tiếng '' Con không bắt em ấy quỳ.....là em ấy tự muốn...''
Bố cô càng thêm phẫn nộ '' Còn cãi à..... đầu gối con bé thâm tím thế kia còn không phải vì quỳ xuống xin lỗi mày sao. Hôm nay tao không đánh mày nhừ đòn thì không được..'' Ông vớ lấy một cái roi đánh cô tới tấp.
Mọi người trong văn phòng đều tập trung vào em ấy không còn để ý tới cô nữa.
'' Em đến là vui rồi còn mua nước cho mọi người nữa chứ, em chu đáo quá ''
'' Lâu lâu em mới qua không mang gì thì ngại lắm '' cô cười.
'' Em càng ngày càng xinh ra đấy chẳng như chị em đã không có vẻ ngoài mà bên trong cũng vứt, lấy một người như tàn tật Bắc Hàn quả xứng đôi '' cô ta lườm Lưu Ninh.
Lưu Yên nhẹ nhàng nói '' Kìa chị...sao lại nói thế ''
'' Chẳng thế sao những điều tốt đẹp nhất đương nhiên phải thuộc về em rồi, Bắc Hàn mà không bị què chẳng phải không đến lượt cô ta sao '' cô ta cười khoái chí.
Lưu Ninh không quan tâm đến những lời nói vẩn vơ của họ yên lặng mà làm việc của mình.
Lưu Yên tiến gần đến bàn làm việc của cô '' Chị...em mang cho chị cà phê nóng đây đây '' , '' Á '' cô vấp chân làm cốc cà phê đổ lên người Lưu Ninh.
Cả văn phòng thấy vậy chạy lại đỡ Lưu Yên dậy.
Cà phê nóng thấm qua lớp áo của Lưu Ninh cô vẫn thản nhiên đưa ánh mắt nhìn trò vui của Lưu Yên bày ra.
Lưu Yên hoảng loạn quỳ xuống '' Chị...chị em xin lỗi em không cố ý...chị có sao không...xin chị tha lỗi cho em ''
Mọi người xôn xao '' Lưu Yên em cần gì phải làm đến mức ấy mau đứng lên đi ''
Họ quay sang nhìn cô với ánh mắt cay độc '' Có mỗi tí cà phê cô còn không tha được cho em gái của mình sao, đúng là máu lạnh ''
Lưu Ninh thở dài cô thậm chí còn không phàn nàn cũng chưa hề lên tiếng vậy mà cũng bị nghi oan.
Lưu Yên mắt ngấn lệ '' Là em có lỗi xin chị bỏ qua cho ''
'' Em không cần xin lỗi cô ta mau đi nghỉ đi '' mọi người dẫn Lưu Yên về phòng chờ.
Da Lưu Ninh bắt đầu vảm thấy rát vì cà phê cô đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Trên hành lang cô vẫn còn nghe thấy những tiếng bàn tán rõ ràng, cô đã quen với chúng đã rất quen nhưng vẫn không thể nào ngăn lòng không tổn thương.
'' Cô...cô sao vậy '' tiếng nói ấm áp vang lên.
Lưu Ninh chợt nhận ra trước mắt mình là hình bóng cô nghĩ đến, là Bắc Hàn.
Anh tiến nhanh tới với chiếc xe khuân mặt vẫn bình thản nhưng giọng nói chứa đựng sự lo lắng.
'' Áo cô ướt rồi...'' anh vội cởi chiếc áo vest của mình ra đưa cho cô '' Choàng vào đã rồi nói tiếp ''
Lưu Ninh nhận lấy chiếc áo của Bắc Hàn mỉm cười '' Cảm ơn anh ''
'' Đã xảy ra chuyện gì sao '' anh hỏi.
Lưu Ninh nhìn vào ánh mắt anh '' Không...chỉ là tôi vừa lỡ tay đổ cà phê vào người ''
Bắc Hàn trò chuyện với bao người trước đấy sớm đã nhận ra Lưu Ninh đang nói dối nhưng sau khi thấy ánh mắt đượm buồn của cô anh không còn ý định muốn vạch trần điều ấy.
Anh nói với người đi theo mình '' Mang một cái áo mới cho cô ấy ''
Người đó gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Lưu Ninh cảm thấy có chút ngượng ngùng '' Cảm ơn anh rất nhiều '' cô cúi đầu.
'' Dù gì chúng ta cũng đâu phải quan hệ bình thường...giúp đỡ nhau cũng là lẽ thường...'' anh nói.
'' Phu nhân áo của cô đây '' Người của anh đưa cô.
'' Cảm ơn anh, vậy tôi xin phép '' cô rời đi.
Bắc Hàn dõi theo bóng lưng của Lưu Ninh lạnh giọng nói với người của mình '' Lúc nãy tôi thấy Lưu Yên được mọi người dẫn ra trông cô ta có vẻ buồn tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì ''
Bước ra khỏi phòng vệ sinh Lưu Ninh đi ngang qua phòng đón khách vip nghe tiếng khóc nức nở của Lưu Yên.
'' Cô ta diễn sâu thật, tối nay chắc lại phải chịu trận rồi. Thật phiền phức '' Lưu Ninh nghĩ thầm.
Bắc Hàn bàn bạc vài chuyện với bố của Lưu Ninh xong cũng không vội rời đi mà ở nán lại muốn tìm hiểu sự tình.
Người đàn ông nói '' Tôi vừa nghe ngóng được, chuyện là Lưu Yên lâu ngày mới đến đây thăm mọi người nên mua cà phê và nước uống tới mời nhân viên trong văn phòng, thấy phu nhân không để ý nên cô ta tận tay mang cà phê đến bàn cho phu nhân nhưng lại trượt chân ngã làm đổ cốc cà phê vào người phu nhân. Mọi người nói dù cô ta đã quỳ xuống xin lỗi phu nhân cũng không tha thứ đến mức Lưu Yên phải bật khóc và được mọi người đỡ về phòng nghỉ ''
Bắc Hàn nhếch mép '' Vấp chân ngã và bật khóc sao.....trò cũ rích này..vậy mà mọi người vẫn hùa theo cô ta xem ra trong công ty Lưu Ninh phải chịu yếu thế rồi ''
Lưu Ninh tan làm, trong lòng cô cảm thấy nặng trĩu dù đã biết trước phía trước đang có gì đợi mình nhưng dường như điều đó không làm nguôi đi cơn sợ hãi của cô.
Từ trước đến nay cô luôn cố gắng chiều lòng bố mẹ, dù họ vẫn luôn dùng những lời nói nặng nề với cô nhưng ít ra họ cũng không dùng bạo lực.
'' Vậy mà.....cuối cùng lại thành ra thế này '' cô thở dài.
Đúng như cô dự đoán........
'' Chát '' tiếng chát vang lên đầy ai oán.
'' Mày...mày dạo này mày lên mặt quá rồi, dám làm ra chuyện bỉ ổi như thế với em gái '' bố cô nói lớn.
Mẹ cô thấy vậy cũng không nguôi ngoai '' Con bé chỉ là đổ cốc cà phê vào người mày thôi mà còn bắt nó quỳ đến đỏ gối như vậy....mày có phải chị nữa không '' bà vừa quát vừa cầm chặt tay cô.
Lưu Ninh lên tiếng '' Con không bắt em ấy quỳ.....là em ấy tự muốn...''
Bố cô càng thêm phẫn nộ '' Còn cãi à..... đầu gối con bé thâm tím thế kia còn không phải vì quỳ xuống xin lỗi mày sao. Hôm nay tao không đánh mày nhừ đòn thì không được..'' Ông vớ lấy một cái roi đánh cô tới tấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.