Hôn Nhân Sắp Đặt Cũng Không Tệ
Chương 2: Thời gian sau
Lazy~~~y
08/01/2025
8 năm cứ thế trôi qua thật nhanh nhưng đối với người trong cuộc mà nói là cả một thời gian dài đằng đẵng.
Trong tám năm ấy Lưu Ninh đã trải qua rất nhiều những thăng trầm khác nhau, bố mẹ cô luôn chỉ quan tâm đến người em gái cao ráo, xinh đẹp còn cô chỉ là sự tồn tại vô hình trong căn nhà ấy.
Cô tốt nghiệp một đại học khá có tiếng nhưng bố cô bắt cô về làm cho công ty của ông ấy. Ngày nào cũng chỉ là chuỗi ngày lặp đi lặp lại, bố cô luôn không bằng lòng với bất kì những gì cô làm, luôn là cô phải chịu những cơn tức giận của ông về công việc.
'' Làm ăn thế này còn ra thể thống gì nữa đúng là vô dụng, mày học hành thế à '' ông vứt tập công việc cô mất cả đêm để làm vào mặt cô, những tờ giấy kín chứ cứ thể rơi lả tả xuống nền đất.
Theo thói quen cô những lúc này cô đều cúi đầu '' Con xin lỗi...'' rồi quỳ gối gom lại tập tài liệu.
Lúc đầu cô còn thấy tủi thân, đau lòng vì công sức của mình bỏ ra nhưng không được ông công nhận dần dần cô cũng đã quen với việc bị ông trút giận như vậy.
'' Xin lỗi là xong sao, đến một việc nhỏ như vậy còn làm không được nuôi mày tốn cơm. Ước gì mày được bằng một nửa em mày thì tốt quá '' ông quẳng cho cô một câu rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.
'' Một nửa ư, mỗi con người là một cá thể riêng biệt so sánh luôn là sự khập khiễng..'' cô thở dài bước ra ngoài.
Gần như tối hôm nào cô cũng phải tăng ca đến tối muộn, ai nói làm con gái nhà danh giá là sẽ sung sướng chứ đối với cô chẳng khác gì một người bình thường.
Cô bước từng bước mệt mỏi trên đường về nhà, nơi ấy thường được ca ngợi là ấm áp nhất nhưng cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Bước vào nhà, cô thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện cùng em gái vui vẻ, nội dung của tèo chuyện của hai người có vẻ là về buổi tiệc trà chiều nay.
Lưu Ninh bước vào lên tiếng '' Con chào mẹ ''
Mẹ cô mặt không vui vì bị cô ngắt mất cuộc trò chuyện khó chịu nói '' Về rồi à....nghe nói hôm nay con lại phạm lỗi. Người đâu mà làm cái gì hư cái đấy thế..chẳng như được như em con đã xấu xí lại còn vô dụng ''
Cô chỉ đáp nhẹ '' Vâng...''
Em gái cô là Lưu Yên lên tiếng '' Mẹ đừng nói thế, chị con cũng có điểm mạnh mà ''
'' Nó thì có gì chứ '' mẹ cô nói.
Không nán lại thêm nữa cô bước nhanh vào bếp tránh những lời soi mói của mẹ.
'' Cô về rồi tiểu thư, hôm nay cô vất vả rồi để tôi hâm nóng lại đồ ăn cho cô ''
'' Cảm ơn cô '' Lưu Ninh ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh căn bếp.
Lúc trước cả gia đình cô đều quay quần quanh mâm cơm tuy những cuộc nói chuyện chỉ có ba người họ nhưng cô vẫn thấy rất vui vì được ngồi ăn với gia đình. Đến bây giờ hầu hết lần đều là cô ngồi ăn một mình một phần vì tăng ca một phần có lẽ họ cũng không muốn nhìn thấy cô.
Bình minh lên, những ánh nắng của sức sống chiếu vào căn phòng nhỏ của Lưu Ninh, khẽ xà xuống làn my khiến cô tỉnh giấc.
'' Một ngày mới lại bắt đầu '' cô tự nhủ.
Mới sáng sớm cô đã thấy mẹ và em gái xúng xính váy áo đi dự tiệc cùng các phu nhân khác, đáng lẽ người phải đi là đại tiểu thư của nơi này nhưng vì vẻ ngoài này mà mẹ cô không dám đưa cô đi nữa trừ những bữa tiệc lớn.
'' Dù gì mình cũng không thích những nơi ồn ào '' cô nghĩ.
Trên đường đi làm Lưu Ninh ghé qua công viên quen thuộc của mình ngồi nghỉ một lát. Cô thường đến nơi này để thư giãn, gió nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc cô khẽ động.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận từng đợt gió lướt qua, bỗng có tiếng nói vang lên
'' Không biết cháu có thấy chiếc ví nào ở gần đây không '' trước mắt cô là một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên nhưng lại trẻ đẹp và thần thái có cảm giác rất sang trọng dù cô ấy chỉ mặc chiếc áo bình thường khiến Lưu Ninh có chút ấn tượng.
'' Cháu không thấy....cô bị mất ví ạ...'' Lưu Ninh vội lướt mắt xung quanh chỗ ngồi.
Người phụ nữ đáp '' Đúng vậy...cô đến hóng gió chút....vậy mà lại để quên nó ở đâu đó...tuy trong ví cũng không có gì quan trong nhưng cái ví là đồ con trai cô tặng nên...'' rồi thở dài.
Lưu Ninh đứng dậy nhẹ nhàng nói '' Đồ quý như vậy để mất thì không đáng...cô có nhớ mình ngồi ở đâu không cháu sẽ tìm giúp...''
Người phụ nữ có chút bối rối nói '' Không cần...không cần cháu chắc cũng phải đi làm chứ....cô tự tìm là được ''
Lưu Ninh mỉm cười '' Không sao ạ dù gì cũng chưa đến giờ làm....cháu cũng đang không có gì làm...''
Người phụ nữ vui vẻ '' Vậy cảm ơn cháu rất nhiều..''
Sau khi đi một vòng quanh công viên cuối cùng Lưu Ninh cũng đã tìm được chiếc ví bị rơi dưới gầm ghế ngồi cách đó khá xa.
'' Cảm ơn cháu rất nhiều, không có cháu chắc cô phải tìm lâu nữa mới thấy, cháu tên gì '' Người phụ nữ rối rít cảm ơn cô.
Lưu Ninh cũng vui vẻ '' Không có gì ạ....cháu là Lưu Ninh ạ ''
Người phụ nữ cầm tay cô '' Cô mà có đứa con gái như cháu thì tốt biết mấy....chúng ta có thể gặp lần tới không. ''
Lưu Ninh có chút bất ngờ '' Có đứa con gái như mình sao...lần đầu tiên được nghe ''
Sau một hồi nói chuyện cuối cùng cô cũng bị dụ đưa số điện thoại và kết thân với người ấy, lúc đến công ty cũng đã muộn nửa tiếng cô thầm nghĩ '' Sẽ lại bị mắng nữa cho coi '' rồi thở dài bước vào.
Tâm trạng hôm nay của cô tươi tắn hẳn là nhờ cuộc nói chuyện sáng nay với người phụ nữ ở công viên khiến cô cảm thấy có chút tự hào về bản thân.
Trong tám năm ấy Lưu Ninh đã trải qua rất nhiều những thăng trầm khác nhau, bố mẹ cô luôn chỉ quan tâm đến người em gái cao ráo, xinh đẹp còn cô chỉ là sự tồn tại vô hình trong căn nhà ấy.
Cô tốt nghiệp một đại học khá có tiếng nhưng bố cô bắt cô về làm cho công ty của ông ấy. Ngày nào cũng chỉ là chuỗi ngày lặp đi lặp lại, bố cô luôn không bằng lòng với bất kì những gì cô làm, luôn là cô phải chịu những cơn tức giận của ông về công việc.
'' Làm ăn thế này còn ra thể thống gì nữa đúng là vô dụng, mày học hành thế à '' ông vứt tập công việc cô mất cả đêm để làm vào mặt cô, những tờ giấy kín chứ cứ thể rơi lả tả xuống nền đất.
Theo thói quen cô những lúc này cô đều cúi đầu '' Con xin lỗi...'' rồi quỳ gối gom lại tập tài liệu.
Lúc đầu cô còn thấy tủi thân, đau lòng vì công sức của mình bỏ ra nhưng không được ông công nhận dần dần cô cũng đã quen với việc bị ông trút giận như vậy.
'' Xin lỗi là xong sao, đến một việc nhỏ như vậy còn làm không được nuôi mày tốn cơm. Ước gì mày được bằng một nửa em mày thì tốt quá '' ông quẳng cho cô một câu rồi ra hiệu cho cô ra ngoài.
'' Một nửa ư, mỗi con người là một cá thể riêng biệt so sánh luôn là sự khập khiễng..'' cô thở dài bước ra ngoài.
Gần như tối hôm nào cô cũng phải tăng ca đến tối muộn, ai nói làm con gái nhà danh giá là sẽ sung sướng chứ đối với cô chẳng khác gì một người bình thường.
Cô bước từng bước mệt mỏi trên đường về nhà, nơi ấy thường được ca ngợi là ấm áp nhất nhưng cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
Bước vào nhà, cô thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện cùng em gái vui vẻ, nội dung của tèo chuyện của hai người có vẻ là về buổi tiệc trà chiều nay.
Lưu Ninh bước vào lên tiếng '' Con chào mẹ ''
Mẹ cô mặt không vui vì bị cô ngắt mất cuộc trò chuyện khó chịu nói '' Về rồi à....nghe nói hôm nay con lại phạm lỗi. Người đâu mà làm cái gì hư cái đấy thế..chẳng như được như em con đã xấu xí lại còn vô dụng ''
Cô chỉ đáp nhẹ '' Vâng...''
Em gái cô là Lưu Yên lên tiếng '' Mẹ đừng nói thế, chị con cũng có điểm mạnh mà ''
'' Nó thì có gì chứ '' mẹ cô nói.
Không nán lại thêm nữa cô bước nhanh vào bếp tránh những lời soi mói của mẹ.
'' Cô về rồi tiểu thư, hôm nay cô vất vả rồi để tôi hâm nóng lại đồ ăn cho cô ''
'' Cảm ơn cô '' Lưu Ninh ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn quanh căn bếp.
Lúc trước cả gia đình cô đều quay quần quanh mâm cơm tuy những cuộc nói chuyện chỉ có ba người họ nhưng cô vẫn thấy rất vui vì được ngồi ăn với gia đình. Đến bây giờ hầu hết lần đều là cô ngồi ăn một mình một phần vì tăng ca một phần có lẽ họ cũng không muốn nhìn thấy cô.
Bình minh lên, những ánh nắng của sức sống chiếu vào căn phòng nhỏ của Lưu Ninh, khẽ xà xuống làn my khiến cô tỉnh giấc.
'' Một ngày mới lại bắt đầu '' cô tự nhủ.
Mới sáng sớm cô đã thấy mẹ và em gái xúng xính váy áo đi dự tiệc cùng các phu nhân khác, đáng lẽ người phải đi là đại tiểu thư của nơi này nhưng vì vẻ ngoài này mà mẹ cô không dám đưa cô đi nữa trừ những bữa tiệc lớn.
'' Dù gì mình cũng không thích những nơi ồn ào '' cô nghĩ.
Trên đường đi làm Lưu Ninh ghé qua công viên quen thuộc của mình ngồi nghỉ một lát. Cô thường đến nơi này để thư giãn, gió nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc cô khẽ động.
Cô nhắm mắt lại cảm nhận từng đợt gió lướt qua, bỗng có tiếng nói vang lên
'' Không biết cháu có thấy chiếc ví nào ở gần đây không '' trước mắt cô là một người phụ nữ ở độ tuổi trung niên nhưng lại trẻ đẹp và thần thái có cảm giác rất sang trọng dù cô ấy chỉ mặc chiếc áo bình thường khiến Lưu Ninh có chút ấn tượng.
'' Cháu không thấy....cô bị mất ví ạ...'' Lưu Ninh vội lướt mắt xung quanh chỗ ngồi.
Người phụ nữ đáp '' Đúng vậy...cô đến hóng gió chút....vậy mà lại để quên nó ở đâu đó...tuy trong ví cũng không có gì quan trong nhưng cái ví là đồ con trai cô tặng nên...'' rồi thở dài.
Lưu Ninh đứng dậy nhẹ nhàng nói '' Đồ quý như vậy để mất thì không đáng...cô có nhớ mình ngồi ở đâu không cháu sẽ tìm giúp...''
Người phụ nữ có chút bối rối nói '' Không cần...không cần cháu chắc cũng phải đi làm chứ....cô tự tìm là được ''
Lưu Ninh mỉm cười '' Không sao ạ dù gì cũng chưa đến giờ làm....cháu cũng đang không có gì làm...''
Người phụ nữ vui vẻ '' Vậy cảm ơn cháu rất nhiều..''
Sau khi đi một vòng quanh công viên cuối cùng Lưu Ninh cũng đã tìm được chiếc ví bị rơi dưới gầm ghế ngồi cách đó khá xa.
'' Cảm ơn cháu rất nhiều, không có cháu chắc cô phải tìm lâu nữa mới thấy, cháu tên gì '' Người phụ nữ rối rít cảm ơn cô.
Lưu Ninh cũng vui vẻ '' Không có gì ạ....cháu là Lưu Ninh ạ ''
Người phụ nữ cầm tay cô '' Cô mà có đứa con gái như cháu thì tốt biết mấy....chúng ta có thể gặp lần tới không. ''
Lưu Ninh có chút bất ngờ '' Có đứa con gái như mình sao...lần đầu tiên được nghe ''
Sau một hồi nói chuyện cuối cùng cô cũng bị dụ đưa số điện thoại và kết thân với người ấy, lúc đến công ty cũng đã muộn nửa tiếng cô thầm nghĩ '' Sẽ lại bị mắng nữa cho coi '' rồi thở dài bước vào.
Tâm trạng hôm nay của cô tươi tắn hẳn là nhờ cuộc nói chuyện sáng nay với người phụ nữ ở công viên khiến cô cảm thấy có chút tự hào về bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.