Hôn Nhân Tàn Khốc: Tổng Tài Lãnh Khốc Cầu Xin Buông Tha
Chương 14: Gặp mặt
Nguyễn Hà My
26/10/2018
Thật ra Tô Nhược đã vô số lần tưởng tượng đến viễn cảnh đi gặp mẹ chồng
tương lai, mặc dù không phải lần đầu tiên và cô đã cố gắng trấn áp bản
thân khỏi sự lo lắng nhưng bàn tay vẫn đổ mồ hôi và cô cắn cắn môi không ngừng, nói không hồi hộp chắc chắn là nói dối.
Lăng Dĩ Khâm ôm vai cô bước vào trong quán, đi đến bàn có cuối cùng ở phía tay trái. Mẹ của Lăng Dĩ Khâm làm cô có chút ngạc nhiên, so với mẹ của Hàn Duật thì bà không có khí chất quý tộc bằng nhưng nếu so sánh vẻ quý phái tao nhã toát lên từ bà thì lại có phần hơn.
- " Con chào mẹ "
Cả hai người đồng thời lên tiếng khiến bà Lăng ngẩng đầu lên nhìn. Bà không nói gì, cũng không nhìn cả hai quá lâu, chỉ gật đầu một cái tỏ ý đã đáp lại lời chào.
Tô Nhược ngồi cạnh Lăng Dĩ Khâm và đối diện bà. Khuôn mặt của bà Lăng có vẻ rất bình thản nhưng khí bức áp người của bà khiến cô có chút hít thở không thông. Cả ba người dùng bữa trong sự căng thẳng, im lặng.
Khi Lăng Dĩ Khâm vừa đặt một con tôm đã bóc vỏ để vào bát của cô thì bà Lăng lên tiếng
- " Cô đang làm nghề gì vậy Tô tiểu thư? "
- " Dạ cháu đang làm nhân viên văn phòng xuất nhập khẩu "
Câu trả lời của Tô Nhược có vẻ không làm phật ý của bà, nhưng có điều Tô Nhược thắc mắc, chẳng lẽ Lăng Dĩ Khâm không nói một chút gì về cô cho mẹ anh sao?
- " Vậy ba mẹ cô ở đâu? Gia đình có mấy người? "
Câu hỏi này làm tâm trạng Tô Nhược trùng xuống, đáy mắt cô thoáng nét u buồn, cô chậm rãi trả lời
- " Dạ, 1 năm trước ba mẹ cháu bị tai nan giao thông, giờ chỉ còn cháu sống một mình "
Quả thật một năm trước, khi Tô Nhược vẫn còn đang tìm mọi cách để lấy được tình yêu của Hàn Duật, gần như cô đã quên mất sự hiện diện của ba mẹ mình. Nói cô bất hiếu, cô thừa nhận, lúc đó lơ đãng quên mất hôm nay ba mẹ lên thăm cô không sai đi đón mà để họ ở nơi đất khách quê người xảy ra tai nạn đáng tiếc.
Những kí ức hiện lên một rõ trong tâm trí cô làm hốc mắt Tô Nhược nóng dần, nước mắt tự dưng rơi xuống.
Vừa nhìn thấy Tô Nhược rơi lệ, Lăng Dĩ Khâm liền đau lòng khôn xiết, anh mặc biểu cảm không vừa lòng của bà Lăng về đứa con dâu tương lai mà cúi xuống nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của cô, sau đó lại hôn lên trán cô một nụ hồn ôn nhu.
Đương nhiên là thấy tình cảnh mặn nồng của hai người làm bà không vui, bà Lăng đập mạnh tay xuống bàn, cao giọng nói
- " Không thể chấp nhận được đứa con dâu mồ côi cả cha lẫn mẹ thì sự dạy dỗ giáo dục sẽ như thế nào! Ta không đồng ý cuộc hôn nhân này! "
Có vẻ Lăng Dĩ Khâm đã biết trước điều này, anh vẫn thản nhiên ôm chặt lấy thân thể Tô Nhược dù cho cô có muốn thoát ra, rồi lặng băng nhìn thẳng vào đôi mắt Lăng Phu Nhân mà nói
- " Không sao, mẹ có thể không đến hôn lễ, không cần sính vật, quan trọng là mẹ đã biết mặt người con dâu tương lai của mình vậy là đủ rồi. "
Hết
Lăng Dĩ Khâm ôm vai cô bước vào trong quán, đi đến bàn có cuối cùng ở phía tay trái. Mẹ của Lăng Dĩ Khâm làm cô có chút ngạc nhiên, so với mẹ của Hàn Duật thì bà không có khí chất quý tộc bằng nhưng nếu so sánh vẻ quý phái tao nhã toát lên từ bà thì lại có phần hơn.
- " Con chào mẹ "
Cả hai người đồng thời lên tiếng khiến bà Lăng ngẩng đầu lên nhìn. Bà không nói gì, cũng không nhìn cả hai quá lâu, chỉ gật đầu một cái tỏ ý đã đáp lại lời chào.
Tô Nhược ngồi cạnh Lăng Dĩ Khâm và đối diện bà. Khuôn mặt của bà Lăng có vẻ rất bình thản nhưng khí bức áp người của bà khiến cô có chút hít thở không thông. Cả ba người dùng bữa trong sự căng thẳng, im lặng.
Khi Lăng Dĩ Khâm vừa đặt một con tôm đã bóc vỏ để vào bát của cô thì bà Lăng lên tiếng
- " Cô đang làm nghề gì vậy Tô tiểu thư? "
- " Dạ cháu đang làm nhân viên văn phòng xuất nhập khẩu "
Câu trả lời của Tô Nhược có vẻ không làm phật ý của bà, nhưng có điều Tô Nhược thắc mắc, chẳng lẽ Lăng Dĩ Khâm không nói một chút gì về cô cho mẹ anh sao?
- " Vậy ba mẹ cô ở đâu? Gia đình có mấy người? "
Câu hỏi này làm tâm trạng Tô Nhược trùng xuống, đáy mắt cô thoáng nét u buồn, cô chậm rãi trả lời
- " Dạ, 1 năm trước ba mẹ cháu bị tai nan giao thông, giờ chỉ còn cháu sống một mình "
Quả thật một năm trước, khi Tô Nhược vẫn còn đang tìm mọi cách để lấy được tình yêu của Hàn Duật, gần như cô đã quên mất sự hiện diện của ba mẹ mình. Nói cô bất hiếu, cô thừa nhận, lúc đó lơ đãng quên mất hôm nay ba mẹ lên thăm cô không sai đi đón mà để họ ở nơi đất khách quê người xảy ra tai nạn đáng tiếc.
Những kí ức hiện lên một rõ trong tâm trí cô làm hốc mắt Tô Nhược nóng dần, nước mắt tự dưng rơi xuống.
Vừa nhìn thấy Tô Nhược rơi lệ, Lăng Dĩ Khâm liền đau lòng khôn xiết, anh mặc biểu cảm không vừa lòng của bà Lăng về đứa con dâu tương lai mà cúi xuống nhẹ nhàng gạt đi những giọt nước mắt của cô, sau đó lại hôn lên trán cô một nụ hồn ôn nhu.
Đương nhiên là thấy tình cảnh mặn nồng của hai người làm bà không vui, bà Lăng đập mạnh tay xuống bàn, cao giọng nói
- " Không thể chấp nhận được đứa con dâu mồ côi cả cha lẫn mẹ thì sự dạy dỗ giáo dục sẽ như thế nào! Ta không đồng ý cuộc hôn nhân này! "
Có vẻ Lăng Dĩ Khâm đã biết trước điều này, anh vẫn thản nhiên ôm chặt lấy thân thể Tô Nhược dù cho cô có muốn thoát ra, rồi lặng băng nhìn thẳng vào đôi mắt Lăng Phu Nhân mà nói
- " Không sao, mẹ có thể không đến hôn lễ, không cần sính vật, quan trọng là mẹ đã biết mặt người con dâu tương lai của mình vậy là đủ rồi. "
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.