Hôn Nhân Tàn Khốc: Tổng Tài Lãnh Khốc Cầu Xin Buông Tha
Chương 29: Hồng nhan hoạ thuỷ
Nguyễn Hà My
25/06/2019
Tin tức tai nạn giao thông của tổng giám đốc Hàn Thị như một quả bom
mang sức công phá nặng nề cho tài chính nhà Hàn cũng như giới doanh
nghiệp, trái lại nó lại là sự thu hút cho đám phóng viên ngày ngày trầu
chực để bới móc từng chút thông tin.
Chiếc xe tải đâm vào oto của Hàn Duật cũng đã biến mất không rõ tăm tích, cảnh sát vào cuộc cũng không thể tìm kiếm bởi đây vốn là đường núi rất ít camera quan sát, hơn nữa nơi xảy ra tai nạn lại đúng là nơi không có một chiếc camera nào cộng thêm đây vốn là đường lên nhà họ Lăng. Điều này ít nhiều đã khiến dư luận nổi lên một làn sóng phán đoán cho rằng liệu cái chết của Hàn Duật có phải chủ mưu đến từ nhà Lăng hay không.
Tin tức này chỉ trong hai ngày đã thành tiêu điểm để người người trò chuyện xôn xao, ai ai cũng tò mò hiếu kì muốn biết nguyên nhân và sự việc. Thế nhưng hai bên nhà họ Lăng và họ Hàn đều không mở bất kì một cuộc họp báo hay đưa ra một lời nói nào cả. Giống như chỉ muốn để chuyện này chìm xuống thật sâu, thật sâu.
Tuy là thế nhưng vốn người tính thì không bằng trời tính. Không biết từ đâu mà đám phóng viên chó săn đánh hơi được việc trên chiếc xe của Hàn Duật hôm gặp nạn ấy đang chở Tô Nhược - con dâu cũ của nhà họ Hàn và là dâu trưởng nhà họ Lăng. Giống như một ngòi lửa châm phát là tất cả bùng cháy. Dư luận đã đẩy Tô Nhược lên đầu ngọn sóng, coi cô là hồng nhan hoạ thuỷ, gián tiếp gây ra cái chết của Hàn Duật. Thậm chí, còn nhiều người cho rằng Lăng Dĩ Khâm vì ghen tuông đã thuê người lái xe đâm chết Hàn Duật.
•••••
"Bộp"
Lăng Hoại đập tay thật mạnh xuống bàn, gương mặt tức giận của ông đã đỏ phừng phực, khắp người toả ra sự áp lực kinh người và đôi mắt thì như mũi tên muốn đâm chết đối phương
- " Mẹ kiếp! Đường đường là tổng giám đốc Lăng Thị, con còn sắp lên chức chủ tịch mà lại rước một đống phiền phức vào người như thế! Còn cả con bé Tô Nhược kia, mới gả vào nhà chồng chưa nổi một tháng và gây ra cái việc động trời này, một lũ đáng chết!"
Cả Tô Nhược và Lăng Dĩ Khâm đều không dám ngẩng đầu lên đáp lại lời của Lăng Hoại. Tô Nhược thì đã cắn môi đến bật máu vì sợ hãi và hoảng loạn, cô liên tục cuộn chặt bàn tay bé nhỏ lại để móng tay đâm vào da thịt. Lúc này, Lăng Dĩ Khâm lại đưa bàn tay to lớn của anh tới, gỡ từng ngón của cô ra và đan bàn tay của anh vào, truyền từng hơi ấm áp.
- " Con sẽ xử lí chuyện này, ba đừng lo lắng."
Lăng Hoại không nói câu gì nhưng hiển nhiên ông đã bình tĩnh hơn, đáy mắt thấp thoáng vẻ chấp nhận. Ông thở hắt, phất tay ý bảo hai người ra ngoài.
Cánh cửa phòng ngủ chính của Lăng Hoại đóng lại, Tô Nhược vẫn không nhịn thở ra một hơi thoải mái. sau đó liền len lén nhìn Lăng Dĩ Khâm vẫn đang vô cùng lãnh đạm
- " Ông xã, em thật sự biết lỗi rồi, anh đừng để bộ mặt đáng sợ có được không?"
Lăng Dĩ Khâm nhìn thẳng vào mắt cô, cúi người xuống rồi ngậm lấy đôi môi kia. Không có dịu dàng triền miên, không có xót thương mà mơn mớn, nụ hôn của anh như trừng phạt, như muốn cắn rách đôi môi của cô
- " Nhược Nhược, anh vô cùng thất vọng về em."
Dứt lời, Lăng Dĩ Khâm cũng thế buông tay cô ra mà đi thẳng, bóng dáng cao lớn của anh mà đầy cô độc lẻ loi, hình bóng này khiến mắt Tô Nhược bỗng thấy đau xót đến đỏ hồng, cô đưa tay che miệng, tránh để thoát ra những tiếng nức nở thương tâm, nước mắt như đê vỡ lăn dài xuống
- " Em thật sự xin lỗi."
Chiếc xe tải đâm vào oto của Hàn Duật cũng đã biến mất không rõ tăm tích, cảnh sát vào cuộc cũng không thể tìm kiếm bởi đây vốn là đường núi rất ít camera quan sát, hơn nữa nơi xảy ra tai nạn lại đúng là nơi không có một chiếc camera nào cộng thêm đây vốn là đường lên nhà họ Lăng. Điều này ít nhiều đã khiến dư luận nổi lên một làn sóng phán đoán cho rằng liệu cái chết của Hàn Duật có phải chủ mưu đến từ nhà Lăng hay không.
Tin tức này chỉ trong hai ngày đã thành tiêu điểm để người người trò chuyện xôn xao, ai ai cũng tò mò hiếu kì muốn biết nguyên nhân và sự việc. Thế nhưng hai bên nhà họ Lăng và họ Hàn đều không mở bất kì một cuộc họp báo hay đưa ra một lời nói nào cả. Giống như chỉ muốn để chuyện này chìm xuống thật sâu, thật sâu.
Tuy là thế nhưng vốn người tính thì không bằng trời tính. Không biết từ đâu mà đám phóng viên chó săn đánh hơi được việc trên chiếc xe của Hàn Duật hôm gặp nạn ấy đang chở Tô Nhược - con dâu cũ của nhà họ Hàn và là dâu trưởng nhà họ Lăng. Giống như một ngòi lửa châm phát là tất cả bùng cháy. Dư luận đã đẩy Tô Nhược lên đầu ngọn sóng, coi cô là hồng nhan hoạ thuỷ, gián tiếp gây ra cái chết của Hàn Duật. Thậm chí, còn nhiều người cho rằng Lăng Dĩ Khâm vì ghen tuông đã thuê người lái xe đâm chết Hàn Duật.
•••••
"Bộp"
Lăng Hoại đập tay thật mạnh xuống bàn, gương mặt tức giận của ông đã đỏ phừng phực, khắp người toả ra sự áp lực kinh người và đôi mắt thì như mũi tên muốn đâm chết đối phương
- " Mẹ kiếp! Đường đường là tổng giám đốc Lăng Thị, con còn sắp lên chức chủ tịch mà lại rước một đống phiền phức vào người như thế! Còn cả con bé Tô Nhược kia, mới gả vào nhà chồng chưa nổi một tháng và gây ra cái việc động trời này, một lũ đáng chết!"
Cả Tô Nhược và Lăng Dĩ Khâm đều không dám ngẩng đầu lên đáp lại lời của Lăng Hoại. Tô Nhược thì đã cắn môi đến bật máu vì sợ hãi và hoảng loạn, cô liên tục cuộn chặt bàn tay bé nhỏ lại để móng tay đâm vào da thịt. Lúc này, Lăng Dĩ Khâm lại đưa bàn tay to lớn của anh tới, gỡ từng ngón của cô ra và đan bàn tay của anh vào, truyền từng hơi ấm áp.
- " Con sẽ xử lí chuyện này, ba đừng lo lắng."
Lăng Hoại không nói câu gì nhưng hiển nhiên ông đã bình tĩnh hơn, đáy mắt thấp thoáng vẻ chấp nhận. Ông thở hắt, phất tay ý bảo hai người ra ngoài.
Cánh cửa phòng ngủ chính của Lăng Hoại đóng lại, Tô Nhược vẫn không nhịn thở ra một hơi thoải mái. sau đó liền len lén nhìn Lăng Dĩ Khâm vẫn đang vô cùng lãnh đạm
- " Ông xã, em thật sự biết lỗi rồi, anh đừng để bộ mặt đáng sợ có được không?"
Lăng Dĩ Khâm nhìn thẳng vào mắt cô, cúi người xuống rồi ngậm lấy đôi môi kia. Không có dịu dàng triền miên, không có xót thương mà mơn mớn, nụ hôn của anh như trừng phạt, như muốn cắn rách đôi môi của cô
- " Nhược Nhược, anh vô cùng thất vọng về em."
Dứt lời, Lăng Dĩ Khâm cũng thế buông tay cô ra mà đi thẳng, bóng dáng cao lớn của anh mà đầy cô độc lẻ loi, hình bóng này khiến mắt Tô Nhược bỗng thấy đau xót đến đỏ hồng, cô đưa tay che miệng, tránh để thoát ra những tiếng nức nở thương tâm, nước mắt như đê vỡ lăn dài xuống
- " Em thật sự xin lỗi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.