Chương 26
lanD1999
22/07/2018
"Vẫn không thân thiện như vậy nhỉ?"
Vũ Lam Ân bước lại gần Tần Ngạo đang hút thuốc ở ban công, cô đi đến cạnh y quay người tựa lưng vào thành lan can được làm bằng gỗ quý, hai tay khoanh trước ngực.
Hôm nay là sinh nhật của Tần Trung, là bữa tiệc lớn của Tần gia. Người già vốn dĩ không cần phức tạp như vậy, nhưng với vị trí đứng đầu Tần gia, bữa tiệc này mang ý nghĩa thương mại nhiều hơn chúc mừng.
Năm Tần Ngạo 18 tuổi, Tần Trung và Thương Tố Tố ly hôn, cũng là lúc Tần Ngạo ở bên ngoài dần dần tự lập. Hiện tại ngoài kế thừa hơn nửa sản nghiệp Tần gia, y còn có không ít những công ty tự mở và nắm trong tay chuỗi nhà hàng khách sạn hàng đầu.
Giống như Tần Ngạo yêu sâu đậm La Thư Nhu, mẹ y Thương Tố Tố cũng từng yêu sâu đậm một người con trai, lầm lỡ mang thai Vũ Lam Ân, vì quá sợ hãi nên sau khi lén lút sinh cô ra đã vứt bỏ bên đường, bỏ mặc sống chết.
Duyên phận quả thật khéo trêu đùa, một năm sau khi Thương Tố Tố ly hôn cùng Tần Trung, bà tình cờ biết được con gái mình còn sống. Vũ Lam Ân khi ấy là con nuôi của một thương gia giàu có Vũ Kiến Bắc, cũng chính là mối tình đầu của Thương Tố Tố năm xưa.
Vòng đi vòng lại, một nhà ba người có thể đoàn tụ. Vũ Lam Ân bề ngoài lạnh nhạt, bản tính nóng nảy nhưng thực chất tâm địa đơn giản, đến những thứ như hận thù vì bị mẹ bỏ rơi kia cũng chẳng một chút nảy sinh trong cô.
Thiên Trường Khanh đã từng bất mãn, hắn hỏi cô vì sao Thương Tố Tố năm xưa nhẫn tâm bỏ rơi Vũ Lam Ân mà cô không hề hận bà ấy, lại có thể vui mừng khi nhận mẹ như vậy. Vũ Lam Ân đáp cụt ngủn: "Vì lười"
Người hỏi nghe xong thì mặt mày chuyển xanh chuyển trắng, trên đời lại có thể có người quá lười để hận người khác, chắc cũng chỉ có Vũ Lam Ân.
Tần Trung và Thương Tố Tố tuy đã ly hôn, nhưng quan hệ hai người vẫn rất tốt. Cũng như bao cuộc hôn nhân mang tính chất liên doanh khác, bọn họ từ đầu đến cuối không hề có tình, nhưng vẫn có nghĩa. Thương Tố Tố lại sinh cho Tần Trung một cậu con trai tài giỏi như Tần Ngạo, Tần Trung quả thật còn có chút cảm kích bà.
"Phiền phức."
Tần Ngạo dụi tắt điếu thuốc, y biết Vũ Lam Ân không thích mùi thuốc. Tuy Tần Ngạo chưa bao giờ nói ra, nhưng Vũ Lam Ân thường hay để tâm đến những hành động nhỏ như này mà biết được Tần Ngạo rất quý trọng người chị gái như cô.
Tần Ngạo thâm trầm lạnh lẽo, tàn nhẫn độc ác, ở Tần gia chưa bao giờ nể mặt ai. Đến ba đứa con của Tần Trung với mẹ hai Nhan Ly là Tần Phúc, Tần Minh và Tần Nhiên Nhã tuy trong lòng oán giận nhưng chưa bao giờ dám bày tỏ ra mặt với y. Bọn chúng đều sợ Tần Ngạo hơn cả sợ chính ba mẹ mình.
"Không đưa cô tiểu bạch thỏ xinh đẹp của mày về sao?"
Vũ Lam Ân cố ý cao giọng, La Thư Anh dù gì cũng là con dâu được Tần gia mang lễ cưới hỏi đàng hoàng, dù Tần Ngạo kiên quyết phủ nhận điều đó thì một con bé tình nhân cũng không có cửa so sánh. Vũ Lam Ân trong lòng kêu gào đắc ý: La Thư Anh, chị đây sẽ đòi công đạo cho em.
"Xảo Vấn đang có thai, không thích hợp những nơi ồn ào."
Vũ Lam Ân sắc mặt tối đen, lại có chút không tin vào tai mình.
"Có thai?"
"Đã được hơn 3 tuần rồi."
Vũ Lam Ân muốn bạt tai Tần Ngạo một cái, nhưng cô kìm chế cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, gương mặt không lộ ra cảm xúc, chỉ kênh kiệu một nụ cười.
"Thế sao mày không buông Tiểu Anh đi. Tình nhân tốt đẹp cũng có rồi, con cũng đã có. Sao không tha cho con bé?"
Tần Ngạo chống hai tay vào thành lan can, hắn nhìn xuống khuôn viên đang được thắp sáng bởi vô số những bóng đèn màu sắc bên dưới, bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị bày biện rất tỉ mỉ, tháp ly cao 9 tầng bốc một làn khói, rượu từ chai sâm banh trong tay Tần Trung chảy xuống một đường đỏ sẫm. Từ những vị lão gia, phu nhân đến cậu ấm cô chiêu của họ đều mang trên người toàn đồ hiệu bậc nhất, trang sức lấp lánh toàn thân.
Cảnh tượng này làm Tần Ngạo nhớ về năm hắn 12 tuổi, tại tiệc sinh nhật của La Thư Nhu. Khi pháo hoa bắn sáng rực cả một khoảng trời, hắn phát hiện em gái La Thư Nhu là La Thư Anh đang làm một hành động ngây ngốc.
"Em ở trên đó làm gì?"
"Càng trên cao thì có thể càng gần những bông hoa trên bầu trời."
Tần Ngạo nhìn La Thư Anh giờ đã trên đỉnh ngọn cây, dù pháo hoa đã tắt hết nhưng cô chưa chịu xuống.
"Xuống thôi, nếu mà ngã sẽ nguy hiểm."
Tần Ngạo không hiểu vì sao y lại đặc biệt quan tâm đến La Thư Anh có nguy hiểm hay không, chỉ là có cảm giác không thể bỏ mặc cô nhóc này. Có lẽ vì La Thư Anh là em gái mà La Thư Nhu yêu quý nhất, có lẽ chỉ vậy thôi.
"Không...không xuống được."
La Thư Anh mếu máo muốn khóc, cô bé sợ hãi nhìn từ cây cao xuống mặt đất, một khoảng cách theo cô là cao như mấy tầng nhà. Tần Ngạo nhíu đôi lông mày, có thể lên lại không thể xuống, đúng là một đứa ngốc.
"Nhảy xuống, anh sẽ đỡ."
Tần Ngạo sửng sốt vì mình mỉm cười khi nhìn La Thư Anh, lại càng sửng sốt khi y nói với cô câu ấy. Nhưng lời nói ra không thể rút lại, y dang tay chuẩn bị tư thế sẽ đỡ cô.
"A...ngã mất...ngã mất thôi huhu...nếu chết hãy cho con lên thiên đường."
Tần Ngạo búng trán La Thư Anh một cái thật kêu, cô bé mới từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm đè lên Tần Ngạo.
"Cô bé ngốc..."
Tần Ngạo cong khóe môi, muốn đưa tay cốc đầu La Thư Anh, nhưng tay y dừng lại giữa không trung. Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này khiến lòng y nảy sinh mâu thuẫn.
Lại có lẽ vì La Thư Anh là em gái sinh đôi của La Thư Nhu ư? Lần đầu phát hiện, cuộc đời y cũng có lúc phải đặt nhiều sự "có lẽ" như vậy. Tần Ngạo nhấc La Thư Anh đứng dậy.
"Không sao nữa rồi."
"Cảm ơn anh"
Mấy giây không kìm được, La Thư Anh mím mím môi rồi quyết định bổ sung.
"Anh thật sự không nhớ..."
"Anh Tần Ngạo!"
La Thư Nhu ở phía sau chạy lại, vừa nhìn thấy cô Tần Ngạo đã mỉm cười.
"Em tìm anh nãy giờ, mọi người đang chơi trò chơi bên kia, chúng ta mau qua."
"Ừ"
Tần Ngạo lại lần nữa bị La Thư Nhu nắm tay kéo đi trước mắt La Thư Anh.
"À, cả em nữa nhé Tiểu Anh. Mau qua bên kia thôi."
"Vâng."
Nụ cười của La Thư Anh khi ấy có điều gì đó ẩn lấp mà đến tận giờ y vẫn không hiểu được. Tần Ngạo đưa mắt nhìn ra xa hơn, có một cậu nhóc vừa đỡ một cô nhóc đứng lên. Cô bé ấy mặc chiếc váy cúc họa mi rất đẹp, y như bộ váy của La Thư Anh đêm ấy.
Khi La Thư Anh nhảy từ trên cây xuống dưới, chiếc lắc chân của cô rung nhẹ, tạo thành những âm thanh rung động lòng người.
"Anh thật sự không nhớ...."
Tần Ngạo đã quên mất điều gì rồi? Đêm ấy La Thư Anh định nói gì với y? Tần Ngạo quay sang Vũ Lam Ân, gương mặt cô kiên nghị lạnh nhạt, y nói với cô.
"Đúng là tình nhân tốt đẹp đã có, con cũng đã có. Nhưng La Thư Anh, em sẽ không buông."
Vũ Lam Ân bước lại gần Tần Ngạo đang hút thuốc ở ban công, cô đi đến cạnh y quay người tựa lưng vào thành lan can được làm bằng gỗ quý, hai tay khoanh trước ngực.
Hôm nay là sinh nhật của Tần Trung, là bữa tiệc lớn của Tần gia. Người già vốn dĩ không cần phức tạp như vậy, nhưng với vị trí đứng đầu Tần gia, bữa tiệc này mang ý nghĩa thương mại nhiều hơn chúc mừng.
Năm Tần Ngạo 18 tuổi, Tần Trung và Thương Tố Tố ly hôn, cũng là lúc Tần Ngạo ở bên ngoài dần dần tự lập. Hiện tại ngoài kế thừa hơn nửa sản nghiệp Tần gia, y còn có không ít những công ty tự mở và nắm trong tay chuỗi nhà hàng khách sạn hàng đầu.
Giống như Tần Ngạo yêu sâu đậm La Thư Nhu, mẹ y Thương Tố Tố cũng từng yêu sâu đậm một người con trai, lầm lỡ mang thai Vũ Lam Ân, vì quá sợ hãi nên sau khi lén lút sinh cô ra đã vứt bỏ bên đường, bỏ mặc sống chết.
Duyên phận quả thật khéo trêu đùa, một năm sau khi Thương Tố Tố ly hôn cùng Tần Trung, bà tình cờ biết được con gái mình còn sống. Vũ Lam Ân khi ấy là con nuôi của một thương gia giàu có Vũ Kiến Bắc, cũng chính là mối tình đầu của Thương Tố Tố năm xưa.
Vòng đi vòng lại, một nhà ba người có thể đoàn tụ. Vũ Lam Ân bề ngoài lạnh nhạt, bản tính nóng nảy nhưng thực chất tâm địa đơn giản, đến những thứ như hận thù vì bị mẹ bỏ rơi kia cũng chẳng một chút nảy sinh trong cô.
Thiên Trường Khanh đã từng bất mãn, hắn hỏi cô vì sao Thương Tố Tố năm xưa nhẫn tâm bỏ rơi Vũ Lam Ân mà cô không hề hận bà ấy, lại có thể vui mừng khi nhận mẹ như vậy. Vũ Lam Ân đáp cụt ngủn: "Vì lười"
Người hỏi nghe xong thì mặt mày chuyển xanh chuyển trắng, trên đời lại có thể có người quá lười để hận người khác, chắc cũng chỉ có Vũ Lam Ân.
Tần Trung và Thương Tố Tố tuy đã ly hôn, nhưng quan hệ hai người vẫn rất tốt. Cũng như bao cuộc hôn nhân mang tính chất liên doanh khác, bọn họ từ đầu đến cuối không hề có tình, nhưng vẫn có nghĩa. Thương Tố Tố lại sinh cho Tần Trung một cậu con trai tài giỏi như Tần Ngạo, Tần Trung quả thật còn có chút cảm kích bà.
"Phiền phức."
Tần Ngạo dụi tắt điếu thuốc, y biết Vũ Lam Ân không thích mùi thuốc. Tuy Tần Ngạo chưa bao giờ nói ra, nhưng Vũ Lam Ân thường hay để tâm đến những hành động nhỏ như này mà biết được Tần Ngạo rất quý trọng người chị gái như cô.
Tần Ngạo thâm trầm lạnh lẽo, tàn nhẫn độc ác, ở Tần gia chưa bao giờ nể mặt ai. Đến ba đứa con của Tần Trung với mẹ hai Nhan Ly là Tần Phúc, Tần Minh và Tần Nhiên Nhã tuy trong lòng oán giận nhưng chưa bao giờ dám bày tỏ ra mặt với y. Bọn chúng đều sợ Tần Ngạo hơn cả sợ chính ba mẹ mình.
"Không đưa cô tiểu bạch thỏ xinh đẹp của mày về sao?"
Vũ Lam Ân cố ý cao giọng, La Thư Anh dù gì cũng là con dâu được Tần gia mang lễ cưới hỏi đàng hoàng, dù Tần Ngạo kiên quyết phủ nhận điều đó thì một con bé tình nhân cũng không có cửa so sánh. Vũ Lam Ân trong lòng kêu gào đắc ý: La Thư Anh, chị đây sẽ đòi công đạo cho em.
"Xảo Vấn đang có thai, không thích hợp những nơi ồn ào."
Vũ Lam Ân sắc mặt tối đen, lại có chút không tin vào tai mình.
"Có thai?"
"Đã được hơn 3 tuần rồi."
Vũ Lam Ân muốn bạt tai Tần Ngạo một cái, nhưng cô kìm chế cuộn chặt hai tay thành nắm đấm, gương mặt không lộ ra cảm xúc, chỉ kênh kiệu một nụ cười.
"Thế sao mày không buông Tiểu Anh đi. Tình nhân tốt đẹp cũng có rồi, con cũng đã có. Sao không tha cho con bé?"
Tần Ngạo chống hai tay vào thành lan can, hắn nhìn xuống khuôn viên đang được thắp sáng bởi vô số những bóng đèn màu sắc bên dưới, bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị bày biện rất tỉ mỉ, tháp ly cao 9 tầng bốc một làn khói, rượu từ chai sâm banh trong tay Tần Trung chảy xuống một đường đỏ sẫm. Từ những vị lão gia, phu nhân đến cậu ấm cô chiêu của họ đều mang trên người toàn đồ hiệu bậc nhất, trang sức lấp lánh toàn thân.
Cảnh tượng này làm Tần Ngạo nhớ về năm hắn 12 tuổi, tại tiệc sinh nhật của La Thư Nhu. Khi pháo hoa bắn sáng rực cả một khoảng trời, hắn phát hiện em gái La Thư Nhu là La Thư Anh đang làm một hành động ngây ngốc.
"Em ở trên đó làm gì?"
"Càng trên cao thì có thể càng gần những bông hoa trên bầu trời."
Tần Ngạo nhìn La Thư Anh giờ đã trên đỉnh ngọn cây, dù pháo hoa đã tắt hết nhưng cô chưa chịu xuống.
"Xuống thôi, nếu mà ngã sẽ nguy hiểm."
Tần Ngạo không hiểu vì sao y lại đặc biệt quan tâm đến La Thư Anh có nguy hiểm hay không, chỉ là có cảm giác không thể bỏ mặc cô nhóc này. Có lẽ vì La Thư Anh là em gái mà La Thư Nhu yêu quý nhất, có lẽ chỉ vậy thôi.
"Không...không xuống được."
La Thư Anh mếu máo muốn khóc, cô bé sợ hãi nhìn từ cây cao xuống mặt đất, một khoảng cách theo cô là cao như mấy tầng nhà. Tần Ngạo nhíu đôi lông mày, có thể lên lại không thể xuống, đúng là một đứa ngốc.
"Nhảy xuống, anh sẽ đỡ."
Tần Ngạo sửng sốt vì mình mỉm cười khi nhìn La Thư Anh, lại càng sửng sốt khi y nói với cô câu ấy. Nhưng lời nói ra không thể rút lại, y dang tay chuẩn bị tư thế sẽ đỡ cô.
"A...ngã mất...ngã mất thôi huhu...nếu chết hãy cho con lên thiên đường."
Tần Ngạo búng trán La Thư Anh một cái thật kêu, cô bé mới từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm đè lên Tần Ngạo.
"Cô bé ngốc..."
Tần Ngạo cong khóe môi, muốn đưa tay cốc đầu La Thư Anh, nhưng tay y dừng lại giữa không trung. Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này khiến lòng y nảy sinh mâu thuẫn.
Lại có lẽ vì La Thư Anh là em gái sinh đôi của La Thư Nhu ư? Lần đầu phát hiện, cuộc đời y cũng có lúc phải đặt nhiều sự "có lẽ" như vậy. Tần Ngạo nhấc La Thư Anh đứng dậy.
"Không sao nữa rồi."
"Cảm ơn anh"
Mấy giây không kìm được, La Thư Anh mím mím môi rồi quyết định bổ sung.
"Anh thật sự không nhớ..."
"Anh Tần Ngạo!"
La Thư Nhu ở phía sau chạy lại, vừa nhìn thấy cô Tần Ngạo đã mỉm cười.
"Em tìm anh nãy giờ, mọi người đang chơi trò chơi bên kia, chúng ta mau qua."
"Ừ"
Tần Ngạo lại lần nữa bị La Thư Nhu nắm tay kéo đi trước mắt La Thư Anh.
"À, cả em nữa nhé Tiểu Anh. Mau qua bên kia thôi."
"Vâng."
Nụ cười của La Thư Anh khi ấy có điều gì đó ẩn lấp mà đến tận giờ y vẫn không hiểu được. Tần Ngạo đưa mắt nhìn ra xa hơn, có một cậu nhóc vừa đỡ một cô nhóc đứng lên. Cô bé ấy mặc chiếc váy cúc họa mi rất đẹp, y như bộ váy của La Thư Anh đêm ấy.
Khi La Thư Anh nhảy từ trên cây xuống dưới, chiếc lắc chân của cô rung nhẹ, tạo thành những âm thanh rung động lòng người.
"Anh thật sự không nhớ...."
Tần Ngạo đã quên mất điều gì rồi? Đêm ấy La Thư Anh định nói gì với y? Tần Ngạo quay sang Vũ Lam Ân, gương mặt cô kiên nghị lạnh nhạt, y nói với cô.
"Đúng là tình nhân tốt đẹp đã có, con cũng đã có. Nhưng La Thư Anh, em sẽ không buông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.