Chương 95
lanD1999
11/01/2019
Điểm hẹn của Tần Ngạo và người phụ nữ tự xưng Miss.Jenny là một công
xưởng đã bỏ hoang, không gian bên trong hơi u ám, ánh sáng lọt heo hắt
từ những ô thủng trên mái hay vài ba lỗ hổng ở tường không đủ để xua đi
cảm giác lạnh sống lưng cho người bước vào đây.
Lúc Tần Ngạo đến nơi, người phụ nữ đã chờ sẵn ở đó. Người đến một thân một mình, người chờ cũng chỉ có như vậy, nhưng bà ta không quay người đối diện với Tần Ngạo, để y bình tĩnh quan sát bóng lưng từ phía sau.
Tất nhiên với ánh mắt sắc bén như diều hâu của Tần Ngạo, y rất nhanh chủ động mở lời.
"Có phải chúng ta đã từng gặp qua?"
Y nghe thấy tiếng người phụ nữ cười lanh lảnh, bà cũng không đáp lời Tần Ngạo mà trực tiếp xoay người.
"La Cao Ngọc?"
Tần Ngạo nhíu đôi lông mày kiên nghị, nhìn La Cao Ngọc chăm chú.
Miss. Jenny chính là La Cao Ngọc.
Người La gia hiện tại nếu không một thân tù tội, thì cũng hóa điên hóa dở, không nhắc chỉ sợ chẳng còn ai nhớ đến một La Cao Ngọc vẫn đang đường đường chính chính đứng ở đây.
"Ba cậu dậy cậu gọi thẳng tên người lớn thế sao?"
Giọng nói thoát ra từ tốn, âm điệu vừa phải, nhưng mỗi một chữ đều giống như mũi băng còn phả hơi lạnh ngắt, trực rơi xuống đầu người đối diện.
"Ồ, vậy tôi nên gọi là La phu nhân, hay La tiểu thư?"
Ở độ tứ tuần* hiện tại La Cao Ngọc đã đi qua cái thời còn thiếu nữ, làm một tiểu thư La gia kiêu ngạo lạnh lùng. Nhưng cũng ở tuổi này, bà chưa từng kết hôn, hai chữ "phu nhân" cũng không thể áp đặt tùy tiện.
Kể cũng lạ, xét về tính cách, La Thư Nhu giống với tính cách của La Cao Ngọc hơn. Nhưng từ khi Tần Ngạo còn trẻ, đã biết La Cao Ngọc dường như cũng không hề cho La Thư Nhu vào mắt. Ngược lại đối với La Thư Anh, còn có một chút bao dung.
Tần Ngạo vô thức nhìn La Cao Ngọc một người. Đây là người phụ nữ mà ba y- Tần Trung dù có đánh đổi bất cứ thứ gì trên đời cũng không thể có được. Con người thật buồn cười, thứ muốn mà không thể đạt được thì nhất sẽ ôm ảo vọng ấy mãi mãi, bất kể có qua bao mùa xuân hạ thu đông.
Đây là người phụ nữ mà vì có sự xuất hiện của bà, bất kể bao nhiêu giai nhân trên đời cũng không có cách nào chiếm được trái tim của người đàn ông ấy.
Đời trước nối tiếp đời sau, giống như chính La Thư Anh bây giờ. Vì có La Thư Anh, phụ nữ trên đời trong mắt y, trong mắt Trình Vương hay La Cao Dự, tất cả đều là thứ bỏ.
Phụ nữ La gia, luận về nhan sắc cũng chưa hẳn đến độ tuyệt thế giai nhân, chúng sinh điên đảo. Luận về tài đức, vẫn còn đứng sau vô số mĩ nữ trên đời. Chẳng phải cũng chỉ là con người bình thường, chảy một dòng máu, đập một trái tim đấy sao?
Nhưng, Tần Ngạo phải thừa nhận loại khí chất đang tỏa ra trên người La Cao Ngọc đây, không phải ai muốn có là có.
"Miss. Jenny, chúng ta nói chuyện chính được chưa?"
Tần Ngạo vừa lên tiếng vừa hướng mắt xuống bì hồ sơ màu xanh rêu trên tay La Cao Ngọc, thứ bà đang cầm chắc chắn là thứ hắn muốn có.
"Một nửa ở đây. Nửa còn lại đã được chính phủ Anh Quốc xếp vào loại thông tin tuyệt mật. Tôi sẽ chỉ cho cậu cách để xâm nhập vào cổng thông tin quốc gia. Với một điều kiện."
"Bà cứ nói."
Giọng nói của Tần Ngạo dứt khoát, như thể y sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào để có được món đồ trong tay La Cao Ngọc.
Thấy La Cao Ngọc vẫn im lặng, mắt nhìn chăm chú. Hai người bốn mắt chạm nhau, không ai né tránh đối phương. Nụ cười của Tần Ngạo hơi lạnh lùng, lại có chút châm chọc.
"Không phải là muốn cái mạng này của tôi đi?"
"Đôi mắt của cậu. Hãy trả bằng đôi mắt này của cậu."
Tần Ngạo nghĩ đến hàng trăm cách trả giá, cũng sẽ nghĩ không ra lý do La Cao Ngọc muốn lấy đôi mắt của y.
Y tạm thời không hề lên tiếng, sắc mặt ngưng đọng, tầm mắt rơi vào khoảng tối.
La Cao Ngọc cũng không có ý định thuyết phục dây dưa gì thêm. Tần Ngạo là người thông minh, y tự khắc hiểu được, hồ sơ tuyệt mật của một quốc gia, không phải muốn nhìn là nhìn. Dù trên đời có bao nhiêu người giúp y tìm ra một nửa hồ sơ về thân thế thật sự của La Cao Dự, thì để thấy được một nửa còn lại đang được bảo mật kia, chắc chắn chỉ mình La Cao Ngọc là có cách.
Nhìn đến vẻ bình thản và kiên nhẫn của La Cao Ngọc. Tần Ngạo rốt cuộc mở lời.
"Bà định làm gì với đôi mắt này?"
"Trưng bày chẳng hạn"
Rõ ràng là không phải vậy. Đối diện Tần Ngạo, nụ cười của La Cao Ngọc hơi kênh kiệu.
"Yên tâm, tôi vẫn còn để cho cậu nhìn trời thêm một thời gian nữa"
"Ồ"
Vậy mà Tần Ngạo đã nghĩ tới cảnh hắn bị một người phụ nữ móc lấy đôi mắt ngay tại công xưởng hoang tàn trống không này.
Không có Tần gia, cũng chẳng có La gia, chỉ còn hắn và một người phụ nữ trung niên ngang ngược, lạnh lùng, cũng đang che dấu nhiều bí mật của riêng mình.
"Vì người phụ nữ mình yêu trả một chút giá rẻ mạt này, thấy sợ rồi sao?"
Tần Ngạo sẽ không. La Cao Ngọc biết chắc như vậy. Trong ba người đàn ông xoay quanh La Thư Anh, không ai là kẻ sẽ sợ hãi nếu phải trả một cái giá nào đó vì cô gái ấy. Đôi mắt của La Cao Ngọc cũng xanh, nhưng đậm và yên tĩnh hơn đôi mắt của La Thư Anh. Giống như một mặt hồ bị đóng băng, và nếu như con người lạc vào đó nhất định sẽ chết cóng trước khi tìm thấy lối ra ở cái khoảng trỗng rỗng rợn người ấy. Ở nơi đáy mắt, thậm chí còn có chút gì đó u uất, tang thương.
Đối diện với ánh mắt của La Cao Ngọc, bàn tay to của Tần Ngạo vươn về phía trước.
"Thành giao."
Vật trao qua tay, giao ước xác lập. Đôi mắt của Tần Ngạo giờ còn ở trên mặt y, nhưng quyền sở hữu thì nằm trong tay La Cao Ngọc, bà thích lấy liền có thể tới lấy bất cứ lúc nào.
Nhìn Tần Ngạo rời đi, La Cao Ngọc một tay chạm lên chiếc nhẫn ngọc bích đeo ở ngón cái, những lời nói của bà bị không gian trống trải nuốt trọn.
"Trình Quốc, em làm thế này có đúng không?"
***
"Chủ tịch, Tần Ngạo đến Anh quốc rồi. Và còn.."
Diễn Quân nói được nửa câu thì dừng lại, Triệu Minh đang đứng sát cánh cửa dẫn ra ban công, nắng phản chiếu lên tóc anh một luồng sáng.
Tần Ngạo? Triệu Minh anh thật hối hận không đốt luôn con người này mà chỉ đốt dăm ba cái biệt thự Tần gia. Rốt cuộc để tên khốn đó dây dưa cùng phu nhân của anh đến tận bây giờ.
"Cứ nói tiếp đi."
"Một người nữa đang không ngừng thu thập thông tin của ngài. Dường như đang muốn tra ra những thông tin trước khi ngài vào La gia."
"Xác định được đối phương chứ?"
"Huỳnh Dược Phong - một nhân vật tầm cỡ. Rất dễ dàng, hắn hình như cố tình muốn để chúng ta biết"
Triệu Minh trầm ngâm một chút, sau đó điềm đạm nói tiếp.
"Trước tiên nhắn Tư Á đưa hai mẹ con Xảo Vấn đến gặp tôi."
"Chuyện này...thật ra Xảo Vấn có đưa con trai đến muốn gặp ngài, nhưng thiếu phu nhân không cho phép. Nên họ đã về rồi."
Triệu Minh đột nhiên hơi cười, đồng thời phát hiện tiếng bước chân bên ngoài ngày một gần, anh hạ giọng xuống thấp.
"Cứ bảo Tư Á thu xếp đi. Chuyện này tạm thời không cần cho Thư Anh biết."
"Tôi đã hiểu."
Lúc Tần Ngạo đến nơi, người phụ nữ đã chờ sẵn ở đó. Người đến một thân một mình, người chờ cũng chỉ có như vậy, nhưng bà ta không quay người đối diện với Tần Ngạo, để y bình tĩnh quan sát bóng lưng từ phía sau.
Tất nhiên với ánh mắt sắc bén như diều hâu của Tần Ngạo, y rất nhanh chủ động mở lời.
"Có phải chúng ta đã từng gặp qua?"
Y nghe thấy tiếng người phụ nữ cười lanh lảnh, bà cũng không đáp lời Tần Ngạo mà trực tiếp xoay người.
"La Cao Ngọc?"
Tần Ngạo nhíu đôi lông mày kiên nghị, nhìn La Cao Ngọc chăm chú.
Miss. Jenny chính là La Cao Ngọc.
Người La gia hiện tại nếu không một thân tù tội, thì cũng hóa điên hóa dở, không nhắc chỉ sợ chẳng còn ai nhớ đến một La Cao Ngọc vẫn đang đường đường chính chính đứng ở đây.
"Ba cậu dậy cậu gọi thẳng tên người lớn thế sao?"
Giọng nói thoát ra từ tốn, âm điệu vừa phải, nhưng mỗi một chữ đều giống như mũi băng còn phả hơi lạnh ngắt, trực rơi xuống đầu người đối diện.
"Ồ, vậy tôi nên gọi là La phu nhân, hay La tiểu thư?"
Ở độ tứ tuần* hiện tại La Cao Ngọc đã đi qua cái thời còn thiếu nữ, làm một tiểu thư La gia kiêu ngạo lạnh lùng. Nhưng cũng ở tuổi này, bà chưa từng kết hôn, hai chữ "phu nhân" cũng không thể áp đặt tùy tiện.
Kể cũng lạ, xét về tính cách, La Thư Nhu giống với tính cách của La Cao Ngọc hơn. Nhưng từ khi Tần Ngạo còn trẻ, đã biết La Cao Ngọc dường như cũng không hề cho La Thư Nhu vào mắt. Ngược lại đối với La Thư Anh, còn có một chút bao dung.
Tần Ngạo vô thức nhìn La Cao Ngọc một người. Đây là người phụ nữ mà ba y- Tần Trung dù có đánh đổi bất cứ thứ gì trên đời cũng không thể có được. Con người thật buồn cười, thứ muốn mà không thể đạt được thì nhất sẽ ôm ảo vọng ấy mãi mãi, bất kể có qua bao mùa xuân hạ thu đông.
Đây là người phụ nữ mà vì có sự xuất hiện của bà, bất kể bao nhiêu giai nhân trên đời cũng không có cách nào chiếm được trái tim của người đàn ông ấy.
Đời trước nối tiếp đời sau, giống như chính La Thư Anh bây giờ. Vì có La Thư Anh, phụ nữ trên đời trong mắt y, trong mắt Trình Vương hay La Cao Dự, tất cả đều là thứ bỏ.
Phụ nữ La gia, luận về nhan sắc cũng chưa hẳn đến độ tuyệt thế giai nhân, chúng sinh điên đảo. Luận về tài đức, vẫn còn đứng sau vô số mĩ nữ trên đời. Chẳng phải cũng chỉ là con người bình thường, chảy một dòng máu, đập một trái tim đấy sao?
Nhưng, Tần Ngạo phải thừa nhận loại khí chất đang tỏa ra trên người La Cao Ngọc đây, không phải ai muốn có là có.
"Miss. Jenny, chúng ta nói chuyện chính được chưa?"
Tần Ngạo vừa lên tiếng vừa hướng mắt xuống bì hồ sơ màu xanh rêu trên tay La Cao Ngọc, thứ bà đang cầm chắc chắn là thứ hắn muốn có.
"Một nửa ở đây. Nửa còn lại đã được chính phủ Anh Quốc xếp vào loại thông tin tuyệt mật. Tôi sẽ chỉ cho cậu cách để xâm nhập vào cổng thông tin quốc gia. Với một điều kiện."
"Bà cứ nói."
Giọng nói của Tần Ngạo dứt khoát, như thể y sẵn sàng trả bất cứ cái giá nào để có được món đồ trong tay La Cao Ngọc.
Thấy La Cao Ngọc vẫn im lặng, mắt nhìn chăm chú. Hai người bốn mắt chạm nhau, không ai né tránh đối phương. Nụ cười của Tần Ngạo hơi lạnh lùng, lại có chút châm chọc.
"Không phải là muốn cái mạng này của tôi đi?"
"Đôi mắt của cậu. Hãy trả bằng đôi mắt này của cậu."
Tần Ngạo nghĩ đến hàng trăm cách trả giá, cũng sẽ nghĩ không ra lý do La Cao Ngọc muốn lấy đôi mắt của y.
Y tạm thời không hề lên tiếng, sắc mặt ngưng đọng, tầm mắt rơi vào khoảng tối.
La Cao Ngọc cũng không có ý định thuyết phục dây dưa gì thêm. Tần Ngạo là người thông minh, y tự khắc hiểu được, hồ sơ tuyệt mật của một quốc gia, không phải muốn nhìn là nhìn. Dù trên đời có bao nhiêu người giúp y tìm ra một nửa hồ sơ về thân thế thật sự của La Cao Dự, thì để thấy được một nửa còn lại đang được bảo mật kia, chắc chắn chỉ mình La Cao Ngọc là có cách.
Nhìn đến vẻ bình thản và kiên nhẫn của La Cao Ngọc. Tần Ngạo rốt cuộc mở lời.
"Bà định làm gì với đôi mắt này?"
"Trưng bày chẳng hạn"
Rõ ràng là không phải vậy. Đối diện Tần Ngạo, nụ cười của La Cao Ngọc hơi kênh kiệu.
"Yên tâm, tôi vẫn còn để cho cậu nhìn trời thêm một thời gian nữa"
"Ồ"
Vậy mà Tần Ngạo đã nghĩ tới cảnh hắn bị một người phụ nữ móc lấy đôi mắt ngay tại công xưởng hoang tàn trống không này.
Không có Tần gia, cũng chẳng có La gia, chỉ còn hắn và một người phụ nữ trung niên ngang ngược, lạnh lùng, cũng đang che dấu nhiều bí mật của riêng mình.
"Vì người phụ nữ mình yêu trả một chút giá rẻ mạt này, thấy sợ rồi sao?"
Tần Ngạo sẽ không. La Cao Ngọc biết chắc như vậy. Trong ba người đàn ông xoay quanh La Thư Anh, không ai là kẻ sẽ sợ hãi nếu phải trả một cái giá nào đó vì cô gái ấy. Đôi mắt của La Cao Ngọc cũng xanh, nhưng đậm và yên tĩnh hơn đôi mắt của La Thư Anh. Giống như một mặt hồ bị đóng băng, và nếu như con người lạc vào đó nhất định sẽ chết cóng trước khi tìm thấy lối ra ở cái khoảng trỗng rỗng rợn người ấy. Ở nơi đáy mắt, thậm chí còn có chút gì đó u uất, tang thương.
Đối diện với ánh mắt của La Cao Ngọc, bàn tay to của Tần Ngạo vươn về phía trước.
"Thành giao."
Vật trao qua tay, giao ước xác lập. Đôi mắt của Tần Ngạo giờ còn ở trên mặt y, nhưng quyền sở hữu thì nằm trong tay La Cao Ngọc, bà thích lấy liền có thể tới lấy bất cứ lúc nào.
Nhìn Tần Ngạo rời đi, La Cao Ngọc một tay chạm lên chiếc nhẫn ngọc bích đeo ở ngón cái, những lời nói của bà bị không gian trống trải nuốt trọn.
"Trình Quốc, em làm thế này có đúng không?"
***
"Chủ tịch, Tần Ngạo đến Anh quốc rồi. Và còn.."
Diễn Quân nói được nửa câu thì dừng lại, Triệu Minh đang đứng sát cánh cửa dẫn ra ban công, nắng phản chiếu lên tóc anh một luồng sáng.
Tần Ngạo? Triệu Minh anh thật hối hận không đốt luôn con người này mà chỉ đốt dăm ba cái biệt thự Tần gia. Rốt cuộc để tên khốn đó dây dưa cùng phu nhân của anh đến tận bây giờ.
"Cứ nói tiếp đi."
"Một người nữa đang không ngừng thu thập thông tin của ngài. Dường như đang muốn tra ra những thông tin trước khi ngài vào La gia."
"Xác định được đối phương chứ?"
"Huỳnh Dược Phong - một nhân vật tầm cỡ. Rất dễ dàng, hắn hình như cố tình muốn để chúng ta biết"
Triệu Minh trầm ngâm một chút, sau đó điềm đạm nói tiếp.
"Trước tiên nhắn Tư Á đưa hai mẹ con Xảo Vấn đến gặp tôi."
"Chuyện này...thật ra Xảo Vấn có đưa con trai đến muốn gặp ngài, nhưng thiếu phu nhân không cho phép. Nên họ đã về rồi."
Triệu Minh đột nhiên hơi cười, đồng thời phát hiện tiếng bước chân bên ngoài ngày một gần, anh hạ giọng xuống thấp.
"Cứ bảo Tư Á thu xếp đi. Chuyện này tạm thời không cần cho Thư Anh biết."
"Tôi đã hiểu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.