Chương 29
Hoa Tổng
06/01/2023
Đêm đó, Trần Minh buồn bực trong lòng mà uống rất say. Trong cơn say anh không biết từ lúc nào đã tìm đến chung cư của tôi, tôi nghe thấy tiếng chuông liền mở cửa, thấy anh tôi liền kinh ngạc.
-Anh còn đến đây làm gì?
Mùi rượu nồng nạc từ người anh sộc lên mũi tôi.
Anh loạn choạng đi vào bên trong nhà.
-Thằng đó có ở đây không? Em đang ở cùng hắn… Có đúng không?
Tôi đẩy anh.
-Anh uống say rồi đến đây kiếm chuyện à? Anh về đi!!
Anh hất tay tôi, liền xong vào phòng ngủ.
-Em giấu thằng đó trong phòng chứ gì? Mẹ nó…
Tôi chạy vào trong phòng, kéo anh lại, quát lớn.
-Trần Minh! Anh càng lúc càng quá đáng, bộ dạng của anh bây giờ thật khiến người khác phát chán…
Vì say rượu mà hai mắt anh đỏ ngầu. Nghe tôi nói thế anh càng tức giận, hung hăng kéo lấy tay tôi ghì chặt.
-Em chán anh… Nên mới đòi li hôn sao? Em thích thằng đó rồi chứ gì?
-Tôi không có!!!!
Trần Minh đè tôi xuống giường lớn.
-Anh làm gì vậy? Buông em ra!!!
-Anh là chồng em, cho nên anh muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ ngay cả chuyện vợ chồng cần phải làm em cũng không biết hay sao?
Tôi mím môi. Ánh mắt nhìn anh càng câm phẫn.
-Anh khốn nạn. Anh để tâm đến cảm giác của em một chút có được không?
Trần Minh giống như một người xạ lạ, ánh mắt lạnh lùng đó như muốn xe nát tôi.
-Vậy còn em thì sao, lúc em đòi li hôn em có từng nghĩ đến cảm giác của anh không? Anh không biết buồn ư? Em chưa hỏi qua anh có đồng ý hay không liền nhanh chóng dọn ra ngoài, em tuyệt tình như thế sao?
Bị anh đè trên giường, hô hấp tôi có chút khó khăn.
-Em vì cái gì mà li hôn, anh nên biết rõ chứ? Em ở nhà của anh chịu bao nhiêu ấm ức anh có từng vì em mà ra mặt không? Hay là anh chỉ biết trốn tránh, em vì chuyện không sinh được con mà bị mẹ anh mắng, bị dòng họ nhà anh chì chiết anh có lên tiếng giúp em không? Năm năm trời em hi vọng bản thân sớm có thể mang thai, mà ngày đem cầu khấn, anh cũng chưa từng nóng lòng cố gắng cùng em. Bao nhiêu ấm ức đó thôi, cũng đủ khiến em không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa!!!
Trần Minh giữ chặt tay tôi trên đỉnh đầu, anh nheo mắt.
-Em nói nhiều như vậy cũng là muốn tìm một cái cớ để dễ dàng li hôn thôi, anh sẽ không để em được toại nguyện!!
Anh cúi xuống hôn lên môi tôi một cách ngang ngược, tôi cự người.
-Tránh ra!! Anh đừng quá đáng!!
-Chúng ta vẫn chưa li hôn, anh là chồng em… Hành động này, không hề quá đáng.
Anh định cúi xuống hôn tôi, thì tôi đã không kiềm nén được cảm xúc mà bậc khóc thành tiếng.
-Anh lúc nào cũng vậy. Chỉ cần anh muốn thì cảm giác của em anh cũng chẳng để tâm, hành động như vậy gọi là yêu em sao? Anh muốn bức em đến điên chứ gì?
Trần Minh vuốt ve gương mặt của tôi.
-Anh yêu em là thật, cho dù hạnh động của anh có như thế nào đi nữa thì anh vẫn rất yêu em!
Tôi mím môi, nước mắt lăn dài xuống.
-Tình yêu của anh khiến em quá mệt mỏi…
Anh buông tôi ra liền ngồi dậy. Đầu óc anh hiện tại là vô số sự hỗn loạn.
-Có lẽ chúng ta cần một khoảng thời gian để suy nghĩ thêm, chuyện li hôn sau này hả nói đi!
Tôi im lặng, nhìn anh rời đi. Lòng trống rỗng…
****
Vài ngày sau đó, tôi đã bắt đầu đi làm lại. Công việc ở quán cafe cũng không có gì thay đổi, Quỳnh thấy tôi đi làm lại dường như rất vui vẻ, cả ngày hôm đó công việc hai người liền chia nhau làm. Đến trưa còn cùng nhau ăn trưa, tôi và em ấy rất hòa hợp, cứ ngỡ như hai người bạn vậy.
Tôi nghe loáng thoáng được chuyện Minh Thùy đã được mẹ chồng tôi đón về nhà ở chung, mẹ chồng tôi đối với chuyện cô ta mang thai càng phấn khởi. Bà mong cháu nhiều năm như vậy, cho nên rất quan tâm đến Minh Thùy rồi, nhưng chỉ có tôi và Trần Minh biết rõ chuyện cô ta mang thai con của anh là không thể nào. Từ hôm mẹ chồng tôi biết được bà sắp có cháu, bà cũng chẳng còn quan tâm đứa con dâu như tôi ở bên ngoài sống thế nào, bà thậm chí còn không có lấy một cuộc gọi. Chuyện của tôi và anh, sau buổi tối hôm đó anh cũng im lặng cho đến anh không đến làm phiền tôi.
Anh thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về cuộc hôn nhân này, tôi thở dài, cũng tốt. Suy nghĩ thông suốt rồi, anh sẽ hiểu được lí do khiến chúng tôi phải li hôn thôi…
Đến tối, hết giờ làm việc tôi còn chưa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện gọi đến. Trần Minh bị tai nạn xe, đang ở trong bệnh viện, tôi cũng bị tin này làm cho chấn động, liền bắt xe chạy đến bệnh viện ngay.
Anh được bác sĩ thăm khám, sau 1 tiếng bác sĩ kết luận. Ngoài việc một chân bị nứt xương đùi ra, còn lại điều bệnh thường, tôi mới thở phào.
Tiến vào trong phòng, đã nhìn thấy anh nằm ở trên giường sắc mặt xanh xao khó coi. Một chân bị băng bó nặng nề.
-Anh lái xe kiểu gì mà để gây tai nạn vậy?
Anh yết ớt lên tiếng.
-Anh uống chút rượu, cho nên lái xe hơi nhanh. Lúc băng qua đường vì tránh một con chó, mà đâm vào góc cây!
Tôi nhìn anh, chỉ mới một tuần không gặp gương mặt anh trông thật tiều tụy.
-Để em gọi cho mẹ hay!
-Đừng gọi! Từ hôm Minh Thùy về nhà ở, anh đã cùng mẹ cãi nhau một trận, đến hôm nay anh cũng chưa về nhà. Anh vì muốn mẹ không biết, nên mới nhờ bệnh viện gọi cho em!
Tôi im lặng. Nhìn anh hôm nay thật có chút khác thường.
-Em ngồi đi, chúng tôi nói chuyện một chút!
Những ngày này, thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh mệt mỏi. Mỗi lân về đến nhà mẹ anh đều gây sức em với anh, bà liền tục hối thúc việc anh mau chóng li hôn với Ngọc Mai sau đó thì cưới Minh Thùy, mẹ anh ham cháu đến mức muốn nhanh chóng ép anh lấy cô ta. Anh dần dà sợ cảm giác phải về nhà, anh bị dồn vào đường cùng cũng không dám lên tiếng thừa nhận bản thân vô sinh với mẹ. Bây giờ anh mới hoàn toàn hiểu được cảm giác của Ngọc Mai trước đây là gì? Đúng là lấy một người để tâm sự cũng chẳng có.
-Anh còn đến đây làm gì?
Mùi rượu nồng nạc từ người anh sộc lên mũi tôi.
Anh loạn choạng đi vào bên trong nhà.
-Thằng đó có ở đây không? Em đang ở cùng hắn… Có đúng không?
Tôi đẩy anh.
-Anh uống say rồi đến đây kiếm chuyện à? Anh về đi!!
Anh hất tay tôi, liền xong vào phòng ngủ.
-Em giấu thằng đó trong phòng chứ gì? Mẹ nó…
Tôi chạy vào trong phòng, kéo anh lại, quát lớn.
-Trần Minh! Anh càng lúc càng quá đáng, bộ dạng của anh bây giờ thật khiến người khác phát chán…
Vì say rượu mà hai mắt anh đỏ ngầu. Nghe tôi nói thế anh càng tức giận, hung hăng kéo lấy tay tôi ghì chặt.
-Em chán anh… Nên mới đòi li hôn sao? Em thích thằng đó rồi chứ gì?
-Tôi không có!!!!
Trần Minh đè tôi xuống giường lớn.
-Anh làm gì vậy? Buông em ra!!!
-Anh là chồng em, cho nên anh muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ ngay cả chuyện vợ chồng cần phải làm em cũng không biết hay sao?
Tôi mím môi. Ánh mắt nhìn anh càng câm phẫn.
-Anh khốn nạn. Anh để tâm đến cảm giác của em một chút có được không?
Trần Minh giống như một người xạ lạ, ánh mắt lạnh lùng đó như muốn xe nát tôi.
-Vậy còn em thì sao, lúc em đòi li hôn em có từng nghĩ đến cảm giác của anh không? Anh không biết buồn ư? Em chưa hỏi qua anh có đồng ý hay không liền nhanh chóng dọn ra ngoài, em tuyệt tình như thế sao?
Bị anh đè trên giường, hô hấp tôi có chút khó khăn.
-Em vì cái gì mà li hôn, anh nên biết rõ chứ? Em ở nhà của anh chịu bao nhiêu ấm ức anh có từng vì em mà ra mặt không? Hay là anh chỉ biết trốn tránh, em vì chuyện không sinh được con mà bị mẹ anh mắng, bị dòng họ nhà anh chì chiết anh có lên tiếng giúp em không? Năm năm trời em hi vọng bản thân sớm có thể mang thai, mà ngày đem cầu khấn, anh cũng chưa từng nóng lòng cố gắng cùng em. Bao nhiêu ấm ức đó thôi, cũng đủ khiến em không còn muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa!!!
Trần Minh giữ chặt tay tôi trên đỉnh đầu, anh nheo mắt.
-Em nói nhiều như vậy cũng là muốn tìm một cái cớ để dễ dàng li hôn thôi, anh sẽ không để em được toại nguyện!!
Anh cúi xuống hôn lên môi tôi một cách ngang ngược, tôi cự người.
-Tránh ra!! Anh đừng quá đáng!!
-Chúng ta vẫn chưa li hôn, anh là chồng em… Hành động này, không hề quá đáng.
Anh định cúi xuống hôn tôi, thì tôi đã không kiềm nén được cảm xúc mà bậc khóc thành tiếng.
-Anh lúc nào cũng vậy. Chỉ cần anh muốn thì cảm giác của em anh cũng chẳng để tâm, hành động như vậy gọi là yêu em sao? Anh muốn bức em đến điên chứ gì?
Trần Minh vuốt ve gương mặt của tôi.
-Anh yêu em là thật, cho dù hạnh động của anh có như thế nào đi nữa thì anh vẫn rất yêu em!
Tôi mím môi, nước mắt lăn dài xuống.
-Tình yêu của anh khiến em quá mệt mỏi…
Anh buông tôi ra liền ngồi dậy. Đầu óc anh hiện tại là vô số sự hỗn loạn.
-Có lẽ chúng ta cần một khoảng thời gian để suy nghĩ thêm, chuyện li hôn sau này hả nói đi!
Tôi im lặng, nhìn anh rời đi. Lòng trống rỗng…
****
Vài ngày sau đó, tôi đã bắt đầu đi làm lại. Công việc ở quán cafe cũng không có gì thay đổi, Quỳnh thấy tôi đi làm lại dường như rất vui vẻ, cả ngày hôm đó công việc hai người liền chia nhau làm. Đến trưa còn cùng nhau ăn trưa, tôi và em ấy rất hòa hợp, cứ ngỡ như hai người bạn vậy.
Tôi nghe loáng thoáng được chuyện Minh Thùy đã được mẹ chồng tôi đón về nhà ở chung, mẹ chồng tôi đối với chuyện cô ta mang thai càng phấn khởi. Bà mong cháu nhiều năm như vậy, cho nên rất quan tâm đến Minh Thùy rồi, nhưng chỉ có tôi và Trần Minh biết rõ chuyện cô ta mang thai con của anh là không thể nào. Từ hôm mẹ chồng tôi biết được bà sắp có cháu, bà cũng chẳng còn quan tâm đứa con dâu như tôi ở bên ngoài sống thế nào, bà thậm chí còn không có lấy một cuộc gọi. Chuyện của tôi và anh, sau buổi tối hôm đó anh cũng im lặng cho đến anh không đến làm phiền tôi.
Anh thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về cuộc hôn nhân này, tôi thở dài, cũng tốt. Suy nghĩ thông suốt rồi, anh sẽ hiểu được lí do khiến chúng tôi phải li hôn thôi…
Đến tối, hết giờ làm việc tôi còn chưa về đến nhà đã nhận được cuộc gọi từ bệnh viện gọi đến. Trần Minh bị tai nạn xe, đang ở trong bệnh viện, tôi cũng bị tin này làm cho chấn động, liền bắt xe chạy đến bệnh viện ngay.
Anh được bác sĩ thăm khám, sau 1 tiếng bác sĩ kết luận. Ngoài việc một chân bị nứt xương đùi ra, còn lại điều bệnh thường, tôi mới thở phào.
Tiến vào trong phòng, đã nhìn thấy anh nằm ở trên giường sắc mặt xanh xao khó coi. Một chân bị băng bó nặng nề.
-Anh lái xe kiểu gì mà để gây tai nạn vậy?
Anh yết ớt lên tiếng.
-Anh uống chút rượu, cho nên lái xe hơi nhanh. Lúc băng qua đường vì tránh một con chó, mà đâm vào góc cây!
Tôi nhìn anh, chỉ mới một tuần không gặp gương mặt anh trông thật tiều tụy.
-Để em gọi cho mẹ hay!
-Đừng gọi! Từ hôm Minh Thùy về nhà ở, anh đã cùng mẹ cãi nhau một trận, đến hôm nay anh cũng chưa về nhà. Anh vì muốn mẹ không biết, nên mới nhờ bệnh viện gọi cho em!
Tôi im lặng. Nhìn anh hôm nay thật có chút khác thường.
-Em ngồi đi, chúng tôi nói chuyện một chút!
Những ngày này, thật sự có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh mệt mỏi. Mỗi lân về đến nhà mẹ anh đều gây sức em với anh, bà liền tục hối thúc việc anh mau chóng li hôn với Ngọc Mai sau đó thì cưới Minh Thùy, mẹ anh ham cháu đến mức muốn nhanh chóng ép anh lấy cô ta. Anh dần dà sợ cảm giác phải về nhà, anh bị dồn vào đường cùng cũng không dám lên tiếng thừa nhận bản thân vô sinh với mẹ. Bây giờ anh mới hoàn toàn hiểu được cảm giác của Ngọc Mai trước đây là gì? Đúng là lấy một người để tâm sự cũng chẳng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.