Chương 3
Hoa Tổng
03/01/2023
Tôi không biết buổi sáng của mọi người sẽ là như thế nào, nhưng buổi sáng của tôi thường bắt đầu vào lúc 5 giờ sáng.
Người đeo tạp dề, đứng ở dưới bếp động tác thành thục nấu từng bữa ăn sáng, ngay cả một tiếng động nhẹ cũng không để phát ra.
Công việc này diễn ra hằng ngày, cứ như thế mà lặp đi lặp lại. Trong cái nhà này có lẽ ai cũng xem đó là bổn phận hiển nhiên mà một đứa con dâu như tôi phải làm.
Và ngay cả mẹ và anh đều coi tôi như một người giúp việc, có thể đảm nhiệm một lúc rất nhiều công việc trong nhà, từ a-z mỗi một việc làm tốt đến mức họ dần ỷ lại hết vào tôi. Trong mắt họ, tôi là một phần không thể thiếu của cái nhà này, như mà tôi đối với họ vẫn là không quan trọng.
Đúng 6 giờ 30 phút, mẹ chồng tôi ở trên lầu mới đi xuống. Người ngồi vào bàn ăn đầu tiên cũng chính là bà, tôi nhanh chóng đem bánh mỳ và sữa nóng bày ra trước mặt mẹ.
-Mời mẹ ăn sáng!
Bà ngẩn đầu lên lầu, như đợi cái gì đó.
-Lên lâu gọi thằng Minh dậy đi!
-Anh ấy lớn rồi, đâu cứ hỡi một chút là gọi hả mẹ?
Hình như trong mắt mẹ, chồng tôi cứ như đứa con nít thì phải.
-Thằng Minh có lớn cỡ nào thì cũng là con của mẹ, con không có con làm sao hiểu được cảm giác của mẹ chứ?
Tôi im lặng, lời của mẹ đủ để xé rách lòng tôi rồi. Tôi định lên lầu gọi anh, thì ở trên anh cũng đi xuống.
Bộ dạng mệt mỏi, ngồi xuống ghế.
Mẹ liền lo lắng, tay sờ lên trán anh.
-Sao vậy Minh, mệt lắm hả con? Con xem sắc mặt của con kìa, có phải là ngủ không đủ giấc không?
Nghe mẹ nói với anh, mà giống như chuyện anh ngủ không đủ giấc cũng là đang ám chỉ do tôi vậy, chuyện lúc tối tôi đảm bảo mẹ vẫn còn cay nghiến ở trong lòng.
Anh uống chút sữa.
-Mẹ! Tối nay có lẽ con sẽ về muộn, công ty gần đây được mấy cái hợp đồng lớn…
-Ừ! Mẹ biết rồi, về muộn thì cứ sang phòng khác mà ngủ. Con vào với con Mai nó lại làm ầm lên, con lại mất ngủ cho mà xem!!!
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, liền nhìn sang anh.
-Nếu tối nay anh còn về muộn nữa, thì cứ ở bên ngoài luôn đi đừng về nhà nữa!
Mẹ chồng tôi, ánh mắt hầm hực.
-Mai! Con ăn nói với chồng kiểu đó à? Riết rồi không biết phép tắc!
-Mẹ! Một tháng có 30 ngày anh ấy mỗi lần đi sớm về muộn đều diện lí do có việc ở công ty, hoặc là gặp khách hàng. Mẹ không thấy vô lí sao? Anh ấy ở bên ngoài đi với ở với ai mẹ làm sao biết được.
Anh im lặng, nhấp một ngụm sữa xem ra nuốt cũng khó trôi. Mẹ ở bên cạnh liền cằn nhằn tôi ra mặt.
-Mẹ tin thằng Minh không nói dối!
Tôi cảm thấy thật tức cười.
-Mẹ tin anh ấy, vì anh ấy là con trai của mẹ. Còn con thì không tin! Ngay cả thời gian của anh ấy con cũng không thể kiểm soát được, mẹ có biết con khó chịu đến cỡ nào không? Nếu như anh ấy ở bên ngoài lén phén ngoại tình ở bên ngoài nuôi vợ bé, mẹ có thay anh ấy chịu trách nhiệm không?
Bà nghe tôi nói, liền đứng lên trợn mắt.
-Cho dù thằng Minh có thật sự ở bên ngoài có vợ bé, thì cũng là do con thôi! Con có giỏi thì sinh một đứa con cho nó đi.
Tôi thật sự cứng họng trước lời phản bác từ mẹ, anh đứng lên ánh mắt nhìn về phía tôi đầy phiền não.
Sau đó, anh kéo tay mẹ.
-Mẹ! Do vợ con ở nhà, tâm lí cứ hay căng thẳng… Mẹ đừng chấp nhất cô ấy.
Tôi cười khinh, trước sự giả tạo của anh.
-Em vì cái gì mà tâm lí căng thẳng, anh còn không biết hay sao? Đều do anh ban cho đó!
Môi anh cứng đờ.
-Mai! Ở trước mặt mẹ, em đừng nên như vậy, vợ chồng có gì thì vào phòng nói chứ?
-Không cần vào phòng, vì cho dù ở trong phòng hay ở ngoài này thì em đều luôn là người sai mà.
Mẹ lớn tiếng.
-Nhà chúng ta vô phúc mới rước phải đứa con dâu hỗn láo như nó, ngày trước mẹ còn tưởng nó là gái quê đoan trang hiểu chuyện nên mới cưới về cho con. Là mẹ nhìn lầm nó rồi!
Tôi cười nhạt.
-Mẹ sai rồi, người nhìn lầm phải là con mới đúng. Là con ngày đó quá cam chịu nên mới chấp nhận số phận gả cho anh ấy, con đúng là hối hận không còn kịp mà!!!
-Con!!!
Mẹ chồng tôi, tức giận mắt đăm đăm nhìn tôi. Tôi cũng chẳng để tâm liền bỏ ra ngoài, bà ở bên trong tức giận đến tái xanh cả mặt.
Anh đỡ lấy mẹ.
-Mẹ! Bình tĩnh…
-Sáng mắt con chưa, con ra sức yêu thương nó để bây giờ nó leo lên đầu mẹ ngồi!
Anh trầm mặc.
-Tính Mai trước giờ bộc trực là thế, mẹ còn không hiểu sao? Cô ấy nghĩ gì nói đó không sợ người khác buồn phiền, qua một thời gian lại hết ấy mà.
Bà hầm hực không nguôi.
-Nó làm mẹ tức chết, dâu con gì mà riết rồi không xem mẹ chồng ra gì! Sớm biết như thế ngày trước mẹ đã không nghe lời xúi giục của bà may đó cưới nó về cho con, nó đã không sinh được con rồi còn hung hăng thiếu hiểu chuyện nữa!!
Người đeo tạp dề, đứng ở dưới bếp động tác thành thục nấu từng bữa ăn sáng, ngay cả một tiếng động nhẹ cũng không để phát ra.
Công việc này diễn ra hằng ngày, cứ như thế mà lặp đi lặp lại. Trong cái nhà này có lẽ ai cũng xem đó là bổn phận hiển nhiên mà một đứa con dâu như tôi phải làm.
Và ngay cả mẹ và anh đều coi tôi như một người giúp việc, có thể đảm nhiệm một lúc rất nhiều công việc trong nhà, từ a-z mỗi một việc làm tốt đến mức họ dần ỷ lại hết vào tôi. Trong mắt họ, tôi là một phần không thể thiếu của cái nhà này, như mà tôi đối với họ vẫn là không quan trọng.
Đúng 6 giờ 30 phút, mẹ chồng tôi ở trên lầu mới đi xuống. Người ngồi vào bàn ăn đầu tiên cũng chính là bà, tôi nhanh chóng đem bánh mỳ và sữa nóng bày ra trước mặt mẹ.
-Mời mẹ ăn sáng!
Bà ngẩn đầu lên lầu, như đợi cái gì đó.
-Lên lâu gọi thằng Minh dậy đi!
-Anh ấy lớn rồi, đâu cứ hỡi một chút là gọi hả mẹ?
Hình như trong mắt mẹ, chồng tôi cứ như đứa con nít thì phải.
-Thằng Minh có lớn cỡ nào thì cũng là con của mẹ, con không có con làm sao hiểu được cảm giác của mẹ chứ?
Tôi im lặng, lời của mẹ đủ để xé rách lòng tôi rồi. Tôi định lên lầu gọi anh, thì ở trên anh cũng đi xuống.
Bộ dạng mệt mỏi, ngồi xuống ghế.
Mẹ liền lo lắng, tay sờ lên trán anh.
-Sao vậy Minh, mệt lắm hả con? Con xem sắc mặt của con kìa, có phải là ngủ không đủ giấc không?
Nghe mẹ nói với anh, mà giống như chuyện anh ngủ không đủ giấc cũng là đang ám chỉ do tôi vậy, chuyện lúc tối tôi đảm bảo mẹ vẫn còn cay nghiến ở trong lòng.
Anh uống chút sữa.
-Mẹ! Tối nay có lẽ con sẽ về muộn, công ty gần đây được mấy cái hợp đồng lớn…
-Ừ! Mẹ biết rồi, về muộn thì cứ sang phòng khác mà ngủ. Con vào với con Mai nó lại làm ầm lên, con lại mất ngủ cho mà xem!!!
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, liền nhìn sang anh.
-Nếu tối nay anh còn về muộn nữa, thì cứ ở bên ngoài luôn đi đừng về nhà nữa!
Mẹ chồng tôi, ánh mắt hầm hực.
-Mai! Con ăn nói với chồng kiểu đó à? Riết rồi không biết phép tắc!
-Mẹ! Một tháng có 30 ngày anh ấy mỗi lần đi sớm về muộn đều diện lí do có việc ở công ty, hoặc là gặp khách hàng. Mẹ không thấy vô lí sao? Anh ấy ở bên ngoài đi với ở với ai mẹ làm sao biết được.
Anh im lặng, nhấp một ngụm sữa xem ra nuốt cũng khó trôi. Mẹ ở bên cạnh liền cằn nhằn tôi ra mặt.
-Mẹ tin thằng Minh không nói dối!
Tôi cảm thấy thật tức cười.
-Mẹ tin anh ấy, vì anh ấy là con trai của mẹ. Còn con thì không tin! Ngay cả thời gian của anh ấy con cũng không thể kiểm soát được, mẹ có biết con khó chịu đến cỡ nào không? Nếu như anh ấy ở bên ngoài lén phén ngoại tình ở bên ngoài nuôi vợ bé, mẹ có thay anh ấy chịu trách nhiệm không?
Bà nghe tôi nói, liền đứng lên trợn mắt.
-Cho dù thằng Minh có thật sự ở bên ngoài có vợ bé, thì cũng là do con thôi! Con có giỏi thì sinh một đứa con cho nó đi.
Tôi thật sự cứng họng trước lời phản bác từ mẹ, anh đứng lên ánh mắt nhìn về phía tôi đầy phiền não.
Sau đó, anh kéo tay mẹ.
-Mẹ! Do vợ con ở nhà, tâm lí cứ hay căng thẳng… Mẹ đừng chấp nhất cô ấy.
Tôi cười khinh, trước sự giả tạo của anh.
-Em vì cái gì mà tâm lí căng thẳng, anh còn không biết hay sao? Đều do anh ban cho đó!
Môi anh cứng đờ.
-Mai! Ở trước mặt mẹ, em đừng nên như vậy, vợ chồng có gì thì vào phòng nói chứ?
-Không cần vào phòng, vì cho dù ở trong phòng hay ở ngoài này thì em đều luôn là người sai mà.
Mẹ lớn tiếng.
-Nhà chúng ta vô phúc mới rước phải đứa con dâu hỗn láo như nó, ngày trước mẹ còn tưởng nó là gái quê đoan trang hiểu chuyện nên mới cưới về cho con. Là mẹ nhìn lầm nó rồi!
Tôi cười nhạt.
-Mẹ sai rồi, người nhìn lầm phải là con mới đúng. Là con ngày đó quá cam chịu nên mới chấp nhận số phận gả cho anh ấy, con đúng là hối hận không còn kịp mà!!!
-Con!!!
Mẹ chồng tôi, tức giận mắt đăm đăm nhìn tôi. Tôi cũng chẳng để tâm liền bỏ ra ngoài, bà ở bên trong tức giận đến tái xanh cả mặt.
Anh đỡ lấy mẹ.
-Mẹ! Bình tĩnh…
-Sáng mắt con chưa, con ra sức yêu thương nó để bây giờ nó leo lên đầu mẹ ngồi!
Anh trầm mặc.
-Tính Mai trước giờ bộc trực là thế, mẹ còn không hiểu sao? Cô ấy nghĩ gì nói đó không sợ người khác buồn phiền, qua một thời gian lại hết ấy mà.
Bà hầm hực không nguôi.
-Nó làm mẹ tức chết, dâu con gì mà riết rồi không xem mẹ chồng ra gì! Sớm biết như thế ngày trước mẹ đã không nghe lời xúi giục của bà may đó cưới nó về cho con, nó đã không sinh được con rồi còn hung hăng thiếu hiểu chuyện nữa!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.