Chương 6
Hoa Tổng
03/01/2023
Dì Châu mắng xong cũng không đợi tôi trả lời, đã nhanh chóng ngắt máy. Tôi ngồi thờ thẫn ngồi trên giường, lòng thật trống trải.
Tôi biết cha đã lớn tuổi rồi, người già cũng chỉ cầu mong con cái được hạnh phúc, cha mỗi lần gọi điện lên tuy miệng luôn hỏi tôi rốt cuộc có chịu ấm ức không? Nhưng trong lòng ông luôn hi vọng tôi nói là không có, chuyện hôm nay rõ ràng là mẹ chồng tôi đã gọi về mách với cha tôi.
Căn nhà này, càng lúc càng bức người thật mà. Một lời nói một hành động cũng phải cẩn trọng, cái gì tốt thì không nhìn thấy, cái gì xấu thì liền để ý ngay. Thật mệt mỏi!
Nghĩ đến cha vì buồn chuyện của tôi mà ngã bệnh, tôi lại không thể kìm nén được nước mắt.
Đến khuya, Trần Minh rốt cuộc cũng trở về nhà. Lúc anh đẩy cửa vào câu đầu tiên đã lớn tiếng hỏi tôi.
-Anh nghe mẹ nói, hôm nay em ra bên ngoài xin việc làm sao?
Tôi thẳng thắn đáp.
-Đúng vậy!!
Thái độ của anh dần chuyển sang bực tức.
-Em muốn để anh mất mặt sao? Anh là giám đốc của một công ty, lại để vợ mình ra bên ngoài đi làm thuê cho người khác à?
Tôi cười khinh.
-Em cảm thấy là con người thì lao động kiếm sống, có gì là sai có gì là mất mặt chứ? Anh biết mất mặt nhất chính là gì không, chính là ngày ngày ở nhà ăn bám ngửa tay xin tiền từ anh đó!!
Anh nheo mắt, tay nới lỏng cà vạt hung hăng ném xuống giường.
-Anh chưa từng nói em ăn bám…
Nụ cười trên môi tôi nhạt dần.
-Nhưng anh đã từng nghĩ như vậy mà, lúc cãi nhau câu trước câu sau liền nói em suốt ngày ở nhà thì biết cái gì chứ? Không phải sao?
Anh nhíu mày, ánh mắt cũng trầm tư nhìn tôi. Anh nắm tay tôi kéo vào lòng.
-Mai! Em để cho anh một chút thể diện đi, người ta biết được em ra ngoài đi làm sẽ nói anh như thế nào đây?
Tôi đẩy anh ra.
-Thể diện của anh thì quan trọng, còn thể diện của em thì không quan trọng sao? Trần Minh! Em đã chịu đựng năm năm qua rồi, anh còn muốn em phải chịu đựng đến khi nào nữa… Người khác nhìn vào đều nói em có phước phần nên mới lấy được anh, em giống như chuột sa hũ nếp vậy… Em trước đây cũng đã từng nghĩ một lòng một dạ ở nhà chăm lo cho gia đình, nhưng cuối cùng em đổi lại được cái gì? Là anh suốt ngày ở bên ngoài bận rộn, cả thời gian của anh em cũng không kiểm soát được? Xung quanh anh có bao nhiêu phụ nữ quay quanh, em ở nhà mỗi ngày đếm thời gian đợi anh trở về em rất căng thẳng…
Nói đến đây giọng tôi đã khàn đi vài phần.
Anh im lặng rất lâu.
-Anh chưa từng nghĩ vợ chồng chúng ta lại có ngày phải căng thẳng đến như vậy, em của trước kia đâu có giống như bây giờ!
Tôi cười, lòng cay đắng.
-Trước kia em quá hiểu chuyện, nên mới bị anh coi thường đó! Anh tự hỏi lại lương tâm của chính mình đi, là đã bao giờ anh thật sự vì em mà suy nghĩ chưa, có lần nào anh thử đặt chính mình vào hoàn cảnh của em, để hiểu được em rốt cuộc đã chịu bao nhiêu tổn thương hay chưa?
Anh im lặng sau đó đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại. Không gian trở về yên tĩnh, tôi mệt mỏi nằm lên giường, kéo chăn lại. Ánh mắt hướng về phía đồng hồ, nụ cười trên môi càng chua xót.
-Đã hơn 1 giờ sáng rồi. Nếu anh thật sự để tâm đến em, thì đã về sớm chứ không phải là mỗi ngày đều đến khuya mới trở về nhà. Năm năm qua em ở nhà đợi anh, đều hi vọng anh có thể về sớm với em, anh đâu có biết cảm giác chờ đợi nó mệt mỏi đến cỡ nào đâu?
****
Sáng ngày hôm sau. Anh cả đêm cũng không quay trở lại phòng ngủ.
Ở phòng khách.
-Sao rồi! Hôm qua con có khuyên nó ở nhà được không?
Mẹ chồng hối hả đi đến dò hỏi, anh trầm tư lắc đầu.
-Mẹ! Lần này Mai thật sự rất kiên quyết…
Bà nghe thế liền nhăn nhó ra mặt.
-Cả con mà cũng không nói được nó sao? Thế thì mẹ đành chịu vậy, dâu với con riết rồi chán!!
Tôi mở cửa phòng ra, thấy mẹ và anh đang đứng dưới cầu thang.
Tôi đi xuống.
-Mẹ à! Cha con già rồi, thật sự không thể chịu được thêm nhiều đả kích nữa đâu. Con đã là dâu của mẹ, sau này con có chỗ nào thật sự khiến mẹ không hài lòng mẹ cứ nói ở trước mặt con, đừng gọi về mách với nhà con được không mẹ?
Mẹ chồng có chút lắp bắp.
-Mẹ! Chỉ tùy ý nói thôi…
Tôi im lặng, một câu tùy ý của mẹ đã đủ khiến cha tôi phát bệnh. Nghe những lời dì Châu nói lúc nãy cũng đủ hiểu mẹ chồng tôi đã nói khó nghe đến cỡ nào.
-Mẹ à! Tết năm nay con sẽ về quê, ở đây mẹ và chồng con cứ ăn tết cùng nhau nhé.
-Cái gì? Năm nào nhà chúng ta đều cúng giỗ lớn, ông nội mất ngay đêm giao thừa cho nên từ đêm 30 đến mùng 3 tết ở nhà đều có khách, con lại bảo về quê sao? Rồi chuyện trong nhà ai lo?
Bà không hài lòng, liền gấp gáp trả lời.
-Con đã năm năm không về quê rồi, mẹ có nhà bộ con thì không có nhà sao? Con không biết nhớ nhà hả mẹ?
Nói xong, tôi bình thản đi lên phòng. Mẹ chồng liền quay sang kéo tay anh.
-Gần đây nó cứ bị làm sao ý! Mẹ nói một tiếng nó trả lời một tiếng, nó cứ làm trái ý của mẹ…
Trần Minh cau mày, vẻ mặt suy tư. Ngay cả anh cũng dần cảm thấy được tôi đã thay đổi, chỉ là không biết từ lúc nào lại thay đổi nhanh đến như vậy.
Tôi biết cha đã lớn tuổi rồi, người già cũng chỉ cầu mong con cái được hạnh phúc, cha mỗi lần gọi điện lên tuy miệng luôn hỏi tôi rốt cuộc có chịu ấm ức không? Nhưng trong lòng ông luôn hi vọng tôi nói là không có, chuyện hôm nay rõ ràng là mẹ chồng tôi đã gọi về mách với cha tôi.
Căn nhà này, càng lúc càng bức người thật mà. Một lời nói một hành động cũng phải cẩn trọng, cái gì tốt thì không nhìn thấy, cái gì xấu thì liền để ý ngay. Thật mệt mỏi!
Nghĩ đến cha vì buồn chuyện của tôi mà ngã bệnh, tôi lại không thể kìm nén được nước mắt.
Đến khuya, Trần Minh rốt cuộc cũng trở về nhà. Lúc anh đẩy cửa vào câu đầu tiên đã lớn tiếng hỏi tôi.
-Anh nghe mẹ nói, hôm nay em ra bên ngoài xin việc làm sao?
Tôi thẳng thắn đáp.
-Đúng vậy!!
Thái độ của anh dần chuyển sang bực tức.
-Em muốn để anh mất mặt sao? Anh là giám đốc của một công ty, lại để vợ mình ra bên ngoài đi làm thuê cho người khác à?
Tôi cười khinh.
-Em cảm thấy là con người thì lao động kiếm sống, có gì là sai có gì là mất mặt chứ? Anh biết mất mặt nhất chính là gì không, chính là ngày ngày ở nhà ăn bám ngửa tay xin tiền từ anh đó!!
Anh nheo mắt, tay nới lỏng cà vạt hung hăng ném xuống giường.
-Anh chưa từng nói em ăn bám…
Nụ cười trên môi tôi nhạt dần.
-Nhưng anh đã từng nghĩ như vậy mà, lúc cãi nhau câu trước câu sau liền nói em suốt ngày ở nhà thì biết cái gì chứ? Không phải sao?
Anh nhíu mày, ánh mắt cũng trầm tư nhìn tôi. Anh nắm tay tôi kéo vào lòng.
-Mai! Em để cho anh một chút thể diện đi, người ta biết được em ra ngoài đi làm sẽ nói anh như thế nào đây?
Tôi đẩy anh ra.
-Thể diện của anh thì quan trọng, còn thể diện của em thì không quan trọng sao? Trần Minh! Em đã chịu đựng năm năm qua rồi, anh còn muốn em phải chịu đựng đến khi nào nữa… Người khác nhìn vào đều nói em có phước phần nên mới lấy được anh, em giống như chuột sa hũ nếp vậy… Em trước đây cũng đã từng nghĩ một lòng một dạ ở nhà chăm lo cho gia đình, nhưng cuối cùng em đổi lại được cái gì? Là anh suốt ngày ở bên ngoài bận rộn, cả thời gian của anh em cũng không kiểm soát được? Xung quanh anh có bao nhiêu phụ nữ quay quanh, em ở nhà mỗi ngày đếm thời gian đợi anh trở về em rất căng thẳng…
Nói đến đây giọng tôi đã khàn đi vài phần.
Anh im lặng rất lâu.
-Anh chưa từng nghĩ vợ chồng chúng ta lại có ngày phải căng thẳng đến như vậy, em của trước kia đâu có giống như bây giờ!
Tôi cười, lòng cay đắng.
-Trước kia em quá hiểu chuyện, nên mới bị anh coi thường đó! Anh tự hỏi lại lương tâm của chính mình đi, là đã bao giờ anh thật sự vì em mà suy nghĩ chưa, có lần nào anh thử đặt chính mình vào hoàn cảnh của em, để hiểu được em rốt cuộc đã chịu bao nhiêu tổn thương hay chưa?
Anh im lặng sau đó đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại. Không gian trở về yên tĩnh, tôi mệt mỏi nằm lên giường, kéo chăn lại. Ánh mắt hướng về phía đồng hồ, nụ cười trên môi càng chua xót.
-Đã hơn 1 giờ sáng rồi. Nếu anh thật sự để tâm đến em, thì đã về sớm chứ không phải là mỗi ngày đều đến khuya mới trở về nhà. Năm năm qua em ở nhà đợi anh, đều hi vọng anh có thể về sớm với em, anh đâu có biết cảm giác chờ đợi nó mệt mỏi đến cỡ nào đâu?
****
Sáng ngày hôm sau. Anh cả đêm cũng không quay trở lại phòng ngủ.
Ở phòng khách.
-Sao rồi! Hôm qua con có khuyên nó ở nhà được không?
Mẹ chồng hối hả đi đến dò hỏi, anh trầm tư lắc đầu.
-Mẹ! Lần này Mai thật sự rất kiên quyết…
Bà nghe thế liền nhăn nhó ra mặt.
-Cả con mà cũng không nói được nó sao? Thế thì mẹ đành chịu vậy, dâu với con riết rồi chán!!
Tôi mở cửa phòng ra, thấy mẹ và anh đang đứng dưới cầu thang.
Tôi đi xuống.
-Mẹ à! Cha con già rồi, thật sự không thể chịu được thêm nhiều đả kích nữa đâu. Con đã là dâu của mẹ, sau này con có chỗ nào thật sự khiến mẹ không hài lòng mẹ cứ nói ở trước mặt con, đừng gọi về mách với nhà con được không mẹ?
Mẹ chồng có chút lắp bắp.
-Mẹ! Chỉ tùy ý nói thôi…
Tôi im lặng, một câu tùy ý của mẹ đã đủ khiến cha tôi phát bệnh. Nghe những lời dì Châu nói lúc nãy cũng đủ hiểu mẹ chồng tôi đã nói khó nghe đến cỡ nào.
-Mẹ à! Tết năm nay con sẽ về quê, ở đây mẹ và chồng con cứ ăn tết cùng nhau nhé.
-Cái gì? Năm nào nhà chúng ta đều cúng giỗ lớn, ông nội mất ngay đêm giao thừa cho nên từ đêm 30 đến mùng 3 tết ở nhà đều có khách, con lại bảo về quê sao? Rồi chuyện trong nhà ai lo?
Bà không hài lòng, liền gấp gáp trả lời.
-Con đã năm năm không về quê rồi, mẹ có nhà bộ con thì không có nhà sao? Con không biết nhớ nhà hả mẹ?
Nói xong, tôi bình thản đi lên phòng. Mẹ chồng liền quay sang kéo tay anh.
-Gần đây nó cứ bị làm sao ý! Mẹ nói một tiếng nó trả lời một tiếng, nó cứ làm trái ý của mẹ…
Trần Minh cau mày, vẻ mặt suy tư. Ngay cả anh cũng dần cảm thấy được tôi đã thay đổi, chỉ là không biết từ lúc nào lại thay đổi nhanh đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.