Chương 2
Khánh Vi
27/10/2022
Thằng Quân phóng như bay trên con xe đạp điện ra chỗ hẹn, khi nhận được tin nhắn của Yến. Vừa thấy nó hắn đã vội hỏi:
– Mày gọi tao ra sớm vậy?
Yến 2 tay đang chéo, bấu vào nhau chặt cứng. Ấp úng hỏi hắn:
– Quân à, hay là.. hay là… tao bỏ thôi.
Thằng Quân nhảy dừng dựng lên:
– Bỏ là bỏ thế nào được chứ, mày không thương nó à?
– Thương nó thì ai thương tao, tương lai trước mắt tao mới bắt đầu, nhờ con tinh trùng của mày mà nó sắp chấm dứt rồi đó.
Thằng Quân cũng suy nghĩ, do nó muốn bỏ chứ không phải hắn, bỏ thì cũng tốt thôi. Ít ra câu nói đó cũng do Yến nói ra nên hắn cũng không biết thành kẻ hèn:
– Vậy được… để tao gom tiền rồi đưa mày đi bỏ.
Nghe xong câu đó nó cũng nhẹ lòng, dù sao cũng có câu trả lời cho cái sự lưỡng lự mấy hôm nay của nó.
Ba ngày sau, thằng Quân chở con Yến đến 1 nơi làm dịch vụ tư nhân trong hẻm nhỏ. Con hẻm cũ kỹ, phía trên khu chung cư cũ đó là nơi thằng Quân sẽ dẫn nó đến. Ở đây ai cũng bịt khẩu trang kín mặt, không ai nhận ra ai, đa phần đều cỡ tuổi bọn nó. Nó thấy có người từ trong đó đi ra, dáng đi siêu vẹo, chắc là đau lắm.
Rồi cũng đến lượt nó được người ta gọi vào. Thằng Quân vỗ vỗ vào tay nó trấn an:
– Không sao, có tao ở ngoài này.
Con Yến đi vào trong, căn phòng nhỏ tối, mùi tanh xộc lên khiến nó buồn nôn. Dao kéo vứt lung tung, máu dính xuống sàn cáu bẩn, thậm chí cái giường y tế chuyên dụng nó nằm cũng mốc xì, chắp vá. Sát góc tường là những bao đen gì đó.
“Vị bác sĩ” đeo khẩu trang là 1 nữ tầm hơn 40 tuổi, giọng nói chát chúa:
– Lần đầu hả?
Nó rụt rè:
– Dạ.
– Nằm sát lên, giang chân ra. Tôi làm nhanh thôi.
Con Yến ngước nhìn lên trần nhà, cái quạt trần như sắp rơi xuống, tạo ra tiếng cạch cạch. Nó còn nghe rõ tiếng dao kéo lẻng xẻng bên dưới, bao nhiêu hình ảnh của những đứa trẻ bị phá, mà nó xem trước đó, chúng cứ hiện lên rõ mồn một. Không suy nghĩ thêm nữa, nó vội vàng ngồi dậy vùng chạy khỏi căn phòng, thằng Quân chạy theo gọi nó từ phía sau:
– Yến, yến, mày sao thế?
– Tao không bỏ nữa, tao sợ.. thà tội tao chứ tao không để tội nó, tưởng tượng con tao nó tan nát tao không kìm lòng được.
Thằng Quân ôm lấy nó vỗ vỗ vai, giống những lần nó buồn vậy:
– Tao có nói mày bỏ đâu, tao cưới mà.
Con Yến cứ úp mặt vào ngực thằng Quân mà khóc ngon khóc lành.
Đến tối lại, con Yến quyết định sẽ nói cho mẹ nó biết chuyện động trời này. Nhìn thấy con gái cứ lấp ló, mẹ nó hỏi:
– Yến, sao vậy con, sao cứ lấp ló hoài vậy?
Con Yến chạy lại quỳ rụp xuống chân mẹ nó, mẹ nó hoang mang không hiểu chuyện gì. Vội vàng đỡ nó dậy:
– Gì vậy con, đứng lên nào…
– Mẹ ơi, con sai rồi, con xin lỗi mẹ.
– Đứng lên hãy nói nào con.
Nó vẫn lắc đầu không chịu đứng lên, nó cảm thấy tội lỗi này quá lớn rồi:
– Không mẹ ạ, tội của con rất lớn.
– Có tội gì thì đứng lên mà nói.
– Con.. con… có bầu rồi mẹ ạ.
Nó nhắm mắt, để sẵn sàng nhận những trận đòn giáng xuống. Nhưng không, mẹ nó vẫn đỡ nó dậy, dịu dàng hỏi chuyện:
– Con có bầu với ai, nói mẹ nghe nào.
– Thằng Quân mẹ ạ..
– Hai đứa yêu nhau từ bao giờ mà làm chuyện ấy hả?
– Không yêu mẹ ạ, chỉ là tai nạn thôi..
Mẹ nó thở dài, lót dép ngồi xuống chỗ nó:
– Đúng là con dại thì cái phải mang mà.
– Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi mẹ nhiều lắm, đã hủy đi sự kỳ vọng của mẹ vào con.
Mẹ con Yến lại nhìn vào không trung vô định, giọng mẹ nó vẫn đều đều:
– Ngày xưa đó, cũng cái tuổi của con. Mẹ đã lỡ dại có bầu trước, cả nhà mẹ, bố mẹ của mẹ đã từ mặt mẹ, vì xấu hổ với làng xóm. Họ nói rằng mẹ bôi tro trác trấu vào mặt họ. Mẹ với bố con bỏ nhà đi, vì bên nội con cũng không chấp nhận mẹ, họ nói mẹ dễ dãi nên chắc gì là con của bố con. Bố mẹ lúc đó, gom được vài đồng lên thành phố sinh sống. Thời gian đó, vất vả cực khổ lắm con à. Bố con đi làm phụ hồ cho họ, mẹ thì đi rửa chén thuê, ăn uống cực khổ ki cóp từng đồng. Sau sinh con thiếu thốn đủ thứ, mẹ ở viện phải xin cơm từ thiện ăn. Nhiều năm sau nữa bố mẹ vẫn xin cơm từ thiện ăn, chủ yếu để dành tiền nuôi con. Rồi mẹ cũng có ít vốn mở gánh bún riêu, mới bán nó ít khách, sau đông lần. Bố con cũng nghỉ đi phụ hồ ở nhà phụ mẹ. Từ buôn bán đó nên bố mẹ mới có nhà như hôm nay, mới có tiền lo cho 2 đứa. Nhưng bố con mệnh yểu nên…
Nước mắt con Yến chảy theo mẹ nó nãy giờ, đẫm hết gương mặt bầu bĩnh. Hèn gì mà chưa bao giờ nó được về nội hay về ngoại.
Mẹ nó nắm tay nó xoa xoa:
– Nên bây giờ con dại thì mẹ chịu, mẹ không muốn đẩy con vào con đường cực khổ như mẹ. Mẹ không chịu được.
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, mẹ tha lỗi cho con mẹ ơi..
– Rồi thằng Quân nó nói thế nào?
– Nó nói con là nói cho mẹ biết rồi nó nói bố mẹ nó qua thưa chuyện với nhà mình.
– Thôi kệ, nó có trách nhiệm là được con ạ.
Con Yến mới dựa vào vai mẹ nó, đối với nó bây giờ chỉ có hai chữ ‘’ lấy chồng ‘’, chứ còn chưa đủ chững chạc để suy nghĩ đến chuyện sống với nhà chồng sẽ thế nào. Rồi cái chuyện mẹ chồng con dâu, rồi cái bà chị chồng nữa, nói chung đủ thứ chuyện.
[…]
Rất nhanh sau đó, nhà thằng Quân sang thăm nhà con Yến mang theo cặp trà rượu. Mẹ nó cũng làm cơm đãi khách tử tế. Nhà con Yến và nhà thằng Quân khá thân, vì bọn nó chơi với nhau từ bé. Sau một hồi bàn bạc thì cũng quyết định làm 1 cái đám cưới ra hồn, chứ không để nó chịu uất ức. Mẹ con Yến cũng mừng lắm, hi vọng nó có cuộc hôn nhân tốt đẹp, cuộc sống viên mãn đến già.
Vì sợ cái bụng càng lúc càng to nên quyết định nữa tháng nữa sẽ làm đám cưới. Cái quan trọng là bọn nó mời đám cưới lũ bạn thân thế nào đây. Nó cầm tấm thiệp cưới lật tới lật lui, bĩu môi:
– Ê, Quân mời bọn nó thế nào đây. Tự dưng bọn mình có yêu éo đâu mà cưới, nực cười.
Thằng Quân vừa hí hoáy viết thiệp vừa trả lời nó:
– Thì mình khai sự thật cho bọn nó biết, thế là xong.
Con Yến cầm cái thiệp đập chát vào đầu thằng Quân:
– Khai này, mất mặt tao lắm nhá.
– Ơ hay , chứ mày muốn thế nào?
– Tao không biết, mày tự nghĩ cách đi.
Con Yến bỏ xuống bếp mở tủ lạnh, nhà thằng này sướng thật, món ngon gì cũng có, cherry, táo, bom, lựu, toàn món nó thích. Mà cũng lạ, người ta bảo có bầu là nghén sấp mặt ra, mà nó thì không biết nghén là gì, chỉ biết ăn và ngủ thôi.
Thằng Quân vừa nghĩ ra ý gì đó nên réo con Yến:
– Yến, yến lên tao nói cái này.
Con Yến lết lên phòng khách, rinh theo hộp cherry trên tay, hất hàm về phía thằng Quân hỏi:
– Gì ?
– Hay là mình bảo bọn nó là mình yêu nhau lâu rồi, mà không muốn công khai.
Con Yến phun phẹt cái hột cherry về phía thằng Quân, mắt sáng rực:
– Có lý, trông mày đần đần mà lâu lâu lại thông minh phết.
– Mày dơ thế con kia, cho tao quả.
Con Yến mới đưa cho Thằng Quân cho quả cherry đỏ, hắn nhanh chóng cho vào mồm ăn, rồi lại tiếp tục viết:
– Nhưng mà 2 đứa mình nhớ diễn cho sâu nhá.
– Ok, ok.
Con Yến lại ngoan ngoãn lên ghế sopha gác chân xem tivi, còn thằng Quân vẫn miệt mài với công việc.
[…] Vẫn là quán trà sữa quen thuộc, vẫn là cặp đôi luôn đến trễ. Thằng Dương hút rồn rột ly trà sữa thứ 2, thấy 2 đứa nó đẩy cửa đi vào, miệng vẫn ngậm ống hút, tay chỉ chỏ:
– Tới rồi, tới rồi tụi bay…
Con Yến với thằng Quân ngồi vào bàn, con Thảo mắt vẫn dán vào facebook nhưng cố hướng mắt lên tụi nó chỉ trích:
– Sao lần nào hẹn tụi bay cũng là cặp đến trễ vậy hả. Mà đột nhiên hẹn tụi tao ra đây có chuyện gì không?
Con Yến thản nhiên như không có chuyện động trời gì xảy ra:
– Mời cưới.
Cả đám ngưng mọi hoạt động hướng mắt đưa miệng về phía nó, đồng thanh:
– Cưới? Cưới ai? Ai cưới?
– Tụi tao chứ ai.
Con Trang ngây ngô lắm, vì mãi vẫn không tin vào những gì mình nghe được:
– Tụi bay cùng cưới hả? Cùng ngày hả? Vậy tụi tao biết đi đám cưới ai?
Thằng Quân sau khi một hơi quất sạch ly trà sữa mới lên tiếng trình bày câu chuyện:
– Đám cưới tao với con Yến, 2 đứa tao lấy nhau.
Cả lũ lại được phen sửng sốt lần hai:
– Cưới nhau á? Giỡn hay đùa?
– Tụi bay làm gì mà ngạc nhiên ghê vậy?
– Ê, sao lại cưới nhau, 2 đứa mày có yêu nhau đâu?
Nó liền cong môi phân trần:
– Yêu chứ sao không yêu, do giấu tụi mày thôi, bọn tao yêu lâu rồi.
Con Trang khó hiểu và vẫn không thể chấp nhận được chuyện đó:
– Mà sao cưới sớm vậy Yến?
– Bà thằng Quân yếu nên phải cưới sớm đó mà.
– Gớm, lại vụ đấy, xưa bố tao cũng cưới mẹ tao, cũng kiểu ông tao yếu đấy. Đến giờ ông tao vẫn sống, ông tao bất tử luôn rồi.
– Bố con điên.
Con Yến đưa ra lý do hợp lý nên bọn bạn không tra vấn thêm, chỉ trách tụi nó sao không công khai tình yêu mà thôi.
Nhà con Yến hôm nay cũng vậy, ngày trọng đại nhưng cũng có ba mẹ con nó. Nó vẫn thấy bình thường, không hề buồn bã gì hết, đối với nó cái tuổi 18 , cái tuổi ăn chơi chưa đã, cái tuổi học hành chưa xong, cái tuổi giúp mẹ được việc nhà thì nay nó lại đi lấy chồng. 18 tuổi nó khoác lên mình bộ váy cô dâu, thật sự mọi thứ từ váy cho đến make up không hợp với gương mặt non nớt của nó chút nào.
Mẹ con Yến nắm tay nó, cười cười như sắp khóc, chắc mẹ nó sợ chỉ cần bà rơi nước mắt thì kiểu gì nó cũng bỏ cưới luôn. Mẹ con Yến dặn dò:
– Qua nhà người ta ở, bớt cái tính ngang bướng lại nghe con. Người lớn dạy gì mình phải nghe mà áp dụng, đừng làm buồn lòng họ nghe con.
– Dạ, con nhớ rồi mẹ.
– Nếu lỡ… nếu lỡ… sau này 2 đứa xảy ra cãi vã. Đừng nghĩ quẫn, về đây với mẹ, mẹ luôn luôn giang tay đón con về nghe không.
Con Yến ôm lấy mẹ nó nước mắt lưng tròng, mẹ nó an ủi:
– Nín đi con, ngày vui, không được khóc, nhòe hết phấn son bây giờ.
Đúng giờ nhà trai cũng đến, thằng Quân nay cũng bảnh lắm. Hắn mang bộ vest xanh, tay cầm hoa hồng, hắn đi theo đoàn nhà trai qua nhà con Yến. Nó được nhà trai rước về bên đó, đám cưới tại tư gia nam. Không to, nhưng rất đủ lễ, nhà thằng Quân và bà con hắn cũng cho chúng nó nhiều quà. Tại trong dòng họ nhà hắn ít con trai làm gì, nên hắn cũng thuộc loại được cưng lắm. Con Yến với thằng Quân chơi thân từ bé,nên nhà thằng Quân với nó cũng lạ gì.
Bữa cơm đầu tiên của con Yến ở nhà chồng rất vui vẻ, mẹ thằng Quân, à không, nay phải gọi là mẹ chồng rồi. Bà gắp đồ ăn cho nó:
– Yến, ăn nhiều vào con, ăn cái đùi này.
– Dạ, con cảm ơn cô.
– Con bé này, cô gì nữa, phải gọi mẹ chứ.
– Dạ mẹ.
Thằng Quân ganh tỵ:
– Gớm, mấy bữa cái đùi gà của ai, giờ lại vào chén người dưng.
– Ê Quân, mày đừng buồn tao ăn xong sẽ cho mày cái xương.
– Mày ăn luôn đi cho nó khỏi lạc.
Nhà thằng Quân ai cũng cười, bố nó cũng dặn dò:
– Này, 2 đứa là vợ chồng nên xưng tên thôi, không gọi mày tao nữa nhá.
– Dạ.
– Vậy chuyện học hành của con thì sao Yến?
– Dạ con sẽ bảo lưu ạ, sinh xong con sẽ học tiếp.
– Um, vậy cũng được.
– Dạ.
Cả gia đình lại tiếp tục ăn uống ngon lành, con Yến cũng ăn nhà thằng Quân suốt, nên việc này cũng như chuyển nhà ăn cơm thôi.
Đêm đầu tiên, 2 đứa bạn thân nằm chung giường, nhưng cái cảm giác không giống xưa nữa. Cảm giác bây giờ nó cứ ngại ngại làm sao,khó tả lắm. Con Yến hỏi:
– Ê Quân, sao tao thấy tao bị mất tự nhiên sao á, không giống xưa mày ạ.
– Tao cũng thế.
– Hay mình cứ coi nhau như xưa đi, tao với mày là 2 con đàn bà nhặt được đứa trẻ con về nuôi.
– Ê Yến.
– Gì?
– Mày ăn cái éo gì mà khôn thế, sao không coi như 2 thằng đàn ông.
– Tao đẹp chứ tao đâu có khùng.
Thằng Quân như muốn nói điều gì đó, lưỡng lự một lúc cũng lên tiếng:
– Yến nè, số tiền vàng cưới tao tính cũng tầm hơn 60 triệu. Hay là tao mua cái xe máy nha, chứ vô đại học rồi cứ đi xe điện mãi, cũng ngại.
– Được thôi, cái xe cũng tầm 20 triệu, tao vẫn còn dư.
Thằng Quân mừng hớn hở:
– Cảm ơn mày nhé. Tao sẽ cố gắng vừa đi học vừa làm xe thồ công nghệ, kiếm thêm tiền nuôi mẹ con mày.
Con Yến nghe xong mà mát lòng rười rượi:
– Được đó, tiếc dùm con nào hụt thằng chồng như mày. Mà buồn dùm thằng nào mất con vợ vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền như tao.
– Yến, mày có bầu mày nghén không?
– Không, tao bình thường.
– Vậy mà tao nghe mày nói tao mắc ói quá.
Nó đánh chát vào vai thằng Quân nhiều cái:
– Mất nết hả mày.
Bọn nó lại cười nắc nẻ như đôi bạn thân lúc xưa.
[…]
Thói quen của bà Hạnh là dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà, quan điểm của bà là ăn nhà vẫn tốt hơn. Bà nghe tiếng lục đục trong bếp, hay là cái Hiền dậy sớm, hay là chuột, nhưng có lẽ ăn trộm thì sao. Bà vơ ngay cái chổi đi từ từ vào, thì ra là con Yến đang ở đấy, bà hỏi:
– Yến, con làm gì vậy?
– Mẹ dậy rồi à, con đang nấu bữa sáng.
– Sao con nấu được?
– Con gọi thằng Quân… à, Quân chở con đi chợ sớm ấy mà, xong hắn lại ngủ rồi. Mẹ ngồi đi, con luộc nui nữa là xong.
– Ôi, giỏi thế.
– Dạ tại ở nhà con dậy sớm quen rồi, phụ mẹ con nấu bún á mà. Với Quân nó nói nhà mình hay nấu ăn sáng, nên con dậy nấu.
– Ôi thế là tôi khỏe thân già này rồi, mà lần sau cứ để mẹ nấu, khi nào bận con hãy nấu.
– Dạ. Con cảm ơn mẹ.
Tầm hơn 30 phút sau ai cũng ngồi vào bàn, chị Hiền lên tiếng:
– Ui ngon thế, sáng nay mẹ nấu soup nui à.
Mẹ chồng nó lên tiếng:
– Con Yến nó nấu đó, gớm, có 2 đứa con mà chả được tích sự gì. Thằng con trai thì thôi đi, đứa con gái lại cũng không được nhờ.
Hiền nhăn mặt nũng nịu.
– Mẹ….
– Thôi ăn đi rồi còn đi làm nào.
– Dạ,chúng con mời bố mẹ, mời chị.
Có con Yến, nhà thằng Quân lại có thêm kẻ tấu hài.
– Mày gọi tao ra sớm vậy?
Yến 2 tay đang chéo, bấu vào nhau chặt cứng. Ấp úng hỏi hắn:
– Quân à, hay là.. hay là… tao bỏ thôi.
Thằng Quân nhảy dừng dựng lên:
– Bỏ là bỏ thế nào được chứ, mày không thương nó à?
– Thương nó thì ai thương tao, tương lai trước mắt tao mới bắt đầu, nhờ con tinh trùng của mày mà nó sắp chấm dứt rồi đó.
Thằng Quân cũng suy nghĩ, do nó muốn bỏ chứ không phải hắn, bỏ thì cũng tốt thôi. Ít ra câu nói đó cũng do Yến nói ra nên hắn cũng không biết thành kẻ hèn:
– Vậy được… để tao gom tiền rồi đưa mày đi bỏ.
Nghe xong câu đó nó cũng nhẹ lòng, dù sao cũng có câu trả lời cho cái sự lưỡng lự mấy hôm nay của nó.
Ba ngày sau, thằng Quân chở con Yến đến 1 nơi làm dịch vụ tư nhân trong hẻm nhỏ. Con hẻm cũ kỹ, phía trên khu chung cư cũ đó là nơi thằng Quân sẽ dẫn nó đến. Ở đây ai cũng bịt khẩu trang kín mặt, không ai nhận ra ai, đa phần đều cỡ tuổi bọn nó. Nó thấy có người từ trong đó đi ra, dáng đi siêu vẹo, chắc là đau lắm.
Rồi cũng đến lượt nó được người ta gọi vào. Thằng Quân vỗ vỗ vào tay nó trấn an:
– Không sao, có tao ở ngoài này.
Con Yến đi vào trong, căn phòng nhỏ tối, mùi tanh xộc lên khiến nó buồn nôn. Dao kéo vứt lung tung, máu dính xuống sàn cáu bẩn, thậm chí cái giường y tế chuyên dụng nó nằm cũng mốc xì, chắp vá. Sát góc tường là những bao đen gì đó.
“Vị bác sĩ” đeo khẩu trang là 1 nữ tầm hơn 40 tuổi, giọng nói chát chúa:
– Lần đầu hả?
Nó rụt rè:
– Dạ.
– Nằm sát lên, giang chân ra. Tôi làm nhanh thôi.
Con Yến ngước nhìn lên trần nhà, cái quạt trần như sắp rơi xuống, tạo ra tiếng cạch cạch. Nó còn nghe rõ tiếng dao kéo lẻng xẻng bên dưới, bao nhiêu hình ảnh của những đứa trẻ bị phá, mà nó xem trước đó, chúng cứ hiện lên rõ mồn một. Không suy nghĩ thêm nữa, nó vội vàng ngồi dậy vùng chạy khỏi căn phòng, thằng Quân chạy theo gọi nó từ phía sau:
– Yến, yến, mày sao thế?
– Tao không bỏ nữa, tao sợ.. thà tội tao chứ tao không để tội nó, tưởng tượng con tao nó tan nát tao không kìm lòng được.
Thằng Quân ôm lấy nó vỗ vỗ vai, giống những lần nó buồn vậy:
– Tao có nói mày bỏ đâu, tao cưới mà.
Con Yến cứ úp mặt vào ngực thằng Quân mà khóc ngon khóc lành.
Đến tối lại, con Yến quyết định sẽ nói cho mẹ nó biết chuyện động trời này. Nhìn thấy con gái cứ lấp ló, mẹ nó hỏi:
– Yến, sao vậy con, sao cứ lấp ló hoài vậy?
Con Yến chạy lại quỳ rụp xuống chân mẹ nó, mẹ nó hoang mang không hiểu chuyện gì. Vội vàng đỡ nó dậy:
– Gì vậy con, đứng lên nào…
– Mẹ ơi, con sai rồi, con xin lỗi mẹ.
– Đứng lên hãy nói nào con.
Nó vẫn lắc đầu không chịu đứng lên, nó cảm thấy tội lỗi này quá lớn rồi:
– Không mẹ ạ, tội của con rất lớn.
– Có tội gì thì đứng lên mà nói.
– Con.. con… có bầu rồi mẹ ạ.
Nó nhắm mắt, để sẵn sàng nhận những trận đòn giáng xuống. Nhưng không, mẹ nó vẫn đỡ nó dậy, dịu dàng hỏi chuyện:
– Con có bầu với ai, nói mẹ nghe nào.
– Thằng Quân mẹ ạ..
– Hai đứa yêu nhau từ bao giờ mà làm chuyện ấy hả?
– Không yêu mẹ ạ, chỉ là tai nạn thôi..
Mẹ nó thở dài, lót dép ngồi xuống chỗ nó:
– Đúng là con dại thì cái phải mang mà.
– Mẹ ơi, con xin lỗi, xin lỗi mẹ nhiều lắm, đã hủy đi sự kỳ vọng của mẹ vào con.
Mẹ con Yến lại nhìn vào không trung vô định, giọng mẹ nó vẫn đều đều:
– Ngày xưa đó, cũng cái tuổi của con. Mẹ đã lỡ dại có bầu trước, cả nhà mẹ, bố mẹ của mẹ đã từ mặt mẹ, vì xấu hổ với làng xóm. Họ nói rằng mẹ bôi tro trác trấu vào mặt họ. Mẹ với bố con bỏ nhà đi, vì bên nội con cũng không chấp nhận mẹ, họ nói mẹ dễ dãi nên chắc gì là con của bố con. Bố mẹ lúc đó, gom được vài đồng lên thành phố sinh sống. Thời gian đó, vất vả cực khổ lắm con à. Bố con đi làm phụ hồ cho họ, mẹ thì đi rửa chén thuê, ăn uống cực khổ ki cóp từng đồng. Sau sinh con thiếu thốn đủ thứ, mẹ ở viện phải xin cơm từ thiện ăn. Nhiều năm sau nữa bố mẹ vẫn xin cơm từ thiện ăn, chủ yếu để dành tiền nuôi con. Rồi mẹ cũng có ít vốn mở gánh bún riêu, mới bán nó ít khách, sau đông lần. Bố con cũng nghỉ đi phụ hồ ở nhà phụ mẹ. Từ buôn bán đó nên bố mẹ mới có nhà như hôm nay, mới có tiền lo cho 2 đứa. Nhưng bố con mệnh yểu nên…
Nước mắt con Yến chảy theo mẹ nó nãy giờ, đẫm hết gương mặt bầu bĩnh. Hèn gì mà chưa bao giờ nó được về nội hay về ngoại.
Mẹ nó nắm tay nó xoa xoa:
– Nên bây giờ con dại thì mẹ chịu, mẹ không muốn đẩy con vào con đường cực khổ như mẹ. Mẹ không chịu được.
– Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, mẹ tha lỗi cho con mẹ ơi..
– Rồi thằng Quân nó nói thế nào?
– Nó nói con là nói cho mẹ biết rồi nó nói bố mẹ nó qua thưa chuyện với nhà mình.
– Thôi kệ, nó có trách nhiệm là được con ạ.
Con Yến mới dựa vào vai mẹ nó, đối với nó bây giờ chỉ có hai chữ ‘’ lấy chồng ‘’, chứ còn chưa đủ chững chạc để suy nghĩ đến chuyện sống với nhà chồng sẽ thế nào. Rồi cái chuyện mẹ chồng con dâu, rồi cái bà chị chồng nữa, nói chung đủ thứ chuyện.
[…]
Rất nhanh sau đó, nhà thằng Quân sang thăm nhà con Yến mang theo cặp trà rượu. Mẹ nó cũng làm cơm đãi khách tử tế. Nhà con Yến và nhà thằng Quân khá thân, vì bọn nó chơi với nhau từ bé. Sau một hồi bàn bạc thì cũng quyết định làm 1 cái đám cưới ra hồn, chứ không để nó chịu uất ức. Mẹ con Yến cũng mừng lắm, hi vọng nó có cuộc hôn nhân tốt đẹp, cuộc sống viên mãn đến già.
Vì sợ cái bụng càng lúc càng to nên quyết định nữa tháng nữa sẽ làm đám cưới. Cái quan trọng là bọn nó mời đám cưới lũ bạn thân thế nào đây. Nó cầm tấm thiệp cưới lật tới lật lui, bĩu môi:
– Ê, Quân mời bọn nó thế nào đây. Tự dưng bọn mình có yêu éo đâu mà cưới, nực cười.
Thằng Quân vừa hí hoáy viết thiệp vừa trả lời nó:
– Thì mình khai sự thật cho bọn nó biết, thế là xong.
Con Yến cầm cái thiệp đập chát vào đầu thằng Quân:
– Khai này, mất mặt tao lắm nhá.
– Ơ hay , chứ mày muốn thế nào?
– Tao không biết, mày tự nghĩ cách đi.
Con Yến bỏ xuống bếp mở tủ lạnh, nhà thằng này sướng thật, món ngon gì cũng có, cherry, táo, bom, lựu, toàn món nó thích. Mà cũng lạ, người ta bảo có bầu là nghén sấp mặt ra, mà nó thì không biết nghén là gì, chỉ biết ăn và ngủ thôi.
Thằng Quân vừa nghĩ ra ý gì đó nên réo con Yến:
– Yến, yến lên tao nói cái này.
Con Yến lết lên phòng khách, rinh theo hộp cherry trên tay, hất hàm về phía thằng Quân hỏi:
– Gì ?
– Hay là mình bảo bọn nó là mình yêu nhau lâu rồi, mà không muốn công khai.
Con Yến phun phẹt cái hột cherry về phía thằng Quân, mắt sáng rực:
– Có lý, trông mày đần đần mà lâu lâu lại thông minh phết.
– Mày dơ thế con kia, cho tao quả.
Con Yến mới đưa cho Thằng Quân cho quả cherry đỏ, hắn nhanh chóng cho vào mồm ăn, rồi lại tiếp tục viết:
– Nhưng mà 2 đứa mình nhớ diễn cho sâu nhá.
– Ok, ok.
Con Yến lại ngoan ngoãn lên ghế sopha gác chân xem tivi, còn thằng Quân vẫn miệt mài với công việc.
[…] Vẫn là quán trà sữa quen thuộc, vẫn là cặp đôi luôn đến trễ. Thằng Dương hút rồn rột ly trà sữa thứ 2, thấy 2 đứa nó đẩy cửa đi vào, miệng vẫn ngậm ống hút, tay chỉ chỏ:
– Tới rồi, tới rồi tụi bay…
Con Yến với thằng Quân ngồi vào bàn, con Thảo mắt vẫn dán vào facebook nhưng cố hướng mắt lên tụi nó chỉ trích:
– Sao lần nào hẹn tụi bay cũng là cặp đến trễ vậy hả. Mà đột nhiên hẹn tụi tao ra đây có chuyện gì không?
Con Yến thản nhiên như không có chuyện động trời gì xảy ra:
– Mời cưới.
Cả đám ngưng mọi hoạt động hướng mắt đưa miệng về phía nó, đồng thanh:
– Cưới? Cưới ai? Ai cưới?
– Tụi tao chứ ai.
Con Trang ngây ngô lắm, vì mãi vẫn không tin vào những gì mình nghe được:
– Tụi bay cùng cưới hả? Cùng ngày hả? Vậy tụi tao biết đi đám cưới ai?
Thằng Quân sau khi một hơi quất sạch ly trà sữa mới lên tiếng trình bày câu chuyện:
– Đám cưới tao với con Yến, 2 đứa tao lấy nhau.
Cả lũ lại được phen sửng sốt lần hai:
– Cưới nhau á? Giỡn hay đùa?
– Tụi bay làm gì mà ngạc nhiên ghê vậy?
– Ê, sao lại cưới nhau, 2 đứa mày có yêu nhau đâu?
Nó liền cong môi phân trần:
– Yêu chứ sao không yêu, do giấu tụi mày thôi, bọn tao yêu lâu rồi.
Con Trang khó hiểu và vẫn không thể chấp nhận được chuyện đó:
– Mà sao cưới sớm vậy Yến?
– Bà thằng Quân yếu nên phải cưới sớm đó mà.
– Gớm, lại vụ đấy, xưa bố tao cũng cưới mẹ tao, cũng kiểu ông tao yếu đấy. Đến giờ ông tao vẫn sống, ông tao bất tử luôn rồi.
– Bố con điên.
Con Yến đưa ra lý do hợp lý nên bọn bạn không tra vấn thêm, chỉ trách tụi nó sao không công khai tình yêu mà thôi.
Nhà con Yến hôm nay cũng vậy, ngày trọng đại nhưng cũng có ba mẹ con nó. Nó vẫn thấy bình thường, không hề buồn bã gì hết, đối với nó cái tuổi 18 , cái tuổi ăn chơi chưa đã, cái tuổi học hành chưa xong, cái tuổi giúp mẹ được việc nhà thì nay nó lại đi lấy chồng. 18 tuổi nó khoác lên mình bộ váy cô dâu, thật sự mọi thứ từ váy cho đến make up không hợp với gương mặt non nớt của nó chút nào.
Mẹ con Yến nắm tay nó, cười cười như sắp khóc, chắc mẹ nó sợ chỉ cần bà rơi nước mắt thì kiểu gì nó cũng bỏ cưới luôn. Mẹ con Yến dặn dò:
– Qua nhà người ta ở, bớt cái tính ngang bướng lại nghe con. Người lớn dạy gì mình phải nghe mà áp dụng, đừng làm buồn lòng họ nghe con.
– Dạ, con nhớ rồi mẹ.
– Nếu lỡ… nếu lỡ… sau này 2 đứa xảy ra cãi vã. Đừng nghĩ quẫn, về đây với mẹ, mẹ luôn luôn giang tay đón con về nghe không.
Con Yến ôm lấy mẹ nó nước mắt lưng tròng, mẹ nó an ủi:
– Nín đi con, ngày vui, không được khóc, nhòe hết phấn son bây giờ.
Đúng giờ nhà trai cũng đến, thằng Quân nay cũng bảnh lắm. Hắn mang bộ vest xanh, tay cầm hoa hồng, hắn đi theo đoàn nhà trai qua nhà con Yến. Nó được nhà trai rước về bên đó, đám cưới tại tư gia nam. Không to, nhưng rất đủ lễ, nhà thằng Quân và bà con hắn cũng cho chúng nó nhiều quà. Tại trong dòng họ nhà hắn ít con trai làm gì, nên hắn cũng thuộc loại được cưng lắm. Con Yến với thằng Quân chơi thân từ bé,nên nhà thằng Quân với nó cũng lạ gì.
Bữa cơm đầu tiên của con Yến ở nhà chồng rất vui vẻ, mẹ thằng Quân, à không, nay phải gọi là mẹ chồng rồi. Bà gắp đồ ăn cho nó:
– Yến, ăn nhiều vào con, ăn cái đùi này.
– Dạ, con cảm ơn cô.
– Con bé này, cô gì nữa, phải gọi mẹ chứ.
– Dạ mẹ.
Thằng Quân ganh tỵ:
– Gớm, mấy bữa cái đùi gà của ai, giờ lại vào chén người dưng.
– Ê Quân, mày đừng buồn tao ăn xong sẽ cho mày cái xương.
– Mày ăn luôn đi cho nó khỏi lạc.
Nhà thằng Quân ai cũng cười, bố nó cũng dặn dò:
– Này, 2 đứa là vợ chồng nên xưng tên thôi, không gọi mày tao nữa nhá.
– Dạ.
– Vậy chuyện học hành của con thì sao Yến?
– Dạ con sẽ bảo lưu ạ, sinh xong con sẽ học tiếp.
– Um, vậy cũng được.
– Dạ.
Cả gia đình lại tiếp tục ăn uống ngon lành, con Yến cũng ăn nhà thằng Quân suốt, nên việc này cũng như chuyển nhà ăn cơm thôi.
Đêm đầu tiên, 2 đứa bạn thân nằm chung giường, nhưng cái cảm giác không giống xưa nữa. Cảm giác bây giờ nó cứ ngại ngại làm sao,khó tả lắm. Con Yến hỏi:
– Ê Quân, sao tao thấy tao bị mất tự nhiên sao á, không giống xưa mày ạ.
– Tao cũng thế.
– Hay mình cứ coi nhau như xưa đi, tao với mày là 2 con đàn bà nhặt được đứa trẻ con về nuôi.
– Ê Yến.
– Gì?
– Mày ăn cái éo gì mà khôn thế, sao không coi như 2 thằng đàn ông.
– Tao đẹp chứ tao đâu có khùng.
Thằng Quân như muốn nói điều gì đó, lưỡng lự một lúc cũng lên tiếng:
– Yến nè, số tiền vàng cưới tao tính cũng tầm hơn 60 triệu. Hay là tao mua cái xe máy nha, chứ vô đại học rồi cứ đi xe điện mãi, cũng ngại.
– Được thôi, cái xe cũng tầm 20 triệu, tao vẫn còn dư.
Thằng Quân mừng hớn hở:
– Cảm ơn mày nhé. Tao sẽ cố gắng vừa đi học vừa làm xe thồ công nghệ, kiếm thêm tiền nuôi mẹ con mày.
Con Yến nghe xong mà mát lòng rười rượi:
– Được đó, tiếc dùm con nào hụt thằng chồng như mày. Mà buồn dùm thằng nào mất con vợ vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền như tao.
– Yến, mày có bầu mày nghén không?
– Không, tao bình thường.
– Vậy mà tao nghe mày nói tao mắc ói quá.
Nó đánh chát vào vai thằng Quân nhiều cái:
– Mất nết hả mày.
Bọn nó lại cười nắc nẻ như đôi bạn thân lúc xưa.
[…]
Thói quen của bà Hạnh là dậy sớm làm đồ ăn cho cả nhà, quan điểm của bà là ăn nhà vẫn tốt hơn. Bà nghe tiếng lục đục trong bếp, hay là cái Hiền dậy sớm, hay là chuột, nhưng có lẽ ăn trộm thì sao. Bà vơ ngay cái chổi đi từ từ vào, thì ra là con Yến đang ở đấy, bà hỏi:
– Yến, con làm gì vậy?
– Mẹ dậy rồi à, con đang nấu bữa sáng.
– Sao con nấu được?
– Con gọi thằng Quân… à, Quân chở con đi chợ sớm ấy mà, xong hắn lại ngủ rồi. Mẹ ngồi đi, con luộc nui nữa là xong.
– Ôi, giỏi thế.
– Dạ tại ở nhà con dậy sớm quen rồi, phụ mẹ con nấu bún á mà. Với Quân nó nói nhà mình hay nấu ăn sáng, nên con dậy nấu.
– Ôi thế là tôi khỏe thân già này rồi, mà lần sau cứ để mẹ nấu, khi nào bận con hãy nấu.
– Dạ. Con cảm ơn mẹ.
Tầm hơn 30 phút sau ai cũng ngồi vào bàn, chị Hiền lên tiếng:
– Ui ngon thế, sáng nay mẹ nấu soup nui à.
Mẹ chồng nó lên tiếng:
– Con Yến nó nấu đó, gớm, có 2 đứa con mà chả được tích sự gì. Thằng con trai thì thôi đi, đứa con gái lại cũng không được nhờ.
Hiền nhăn mặt nũng nịu.
– Mẹ….
– Thôi ăn đi rồi còn đi làm nào.
– Dạ,chúng con mời bố mẹ, mời chị.
Có con Yến, nhà thằng Quân lại có thêm kẻ tấu hài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.