Hôn Nhân Tội Lỗi: Sưởi Ấm Con Tim Đầy Vết Cắt
Chương 14: Không Để Lại Mối Liên Kết Nào
Xíu Mại Trứng Muối
07/11/2023
Sau khi tiễn Thành Luân rời khỏi nhà, Viên Hân mới trở vào lại bếp. Nhìn hai tô phở đang đặt trên bồn rửa tay mà chỉ thở dài. Sau đó, cô lấy trong người ra vỉ thuốc tránh thai khẩn cấp rồi rơi vào sự phân vân.
Viên Hân đã từng mong chờ vào việc bản thân sẽ mang thai đứa con của Thành Luân. Cô nghĩ nếu có nó thì mối quan hệ của họ sẽ được gắn kết và cải thiện hơn. Và rồi thứ cô nhận được chính là bức hình Đan Vy gửi cho cô kết quả khám nghiệm của cô ta.
“Cô không làm được thì để tôi.”
Một câu ngắn gọn khiến Viên Hân rơi vào cơn suy sụp. Cô biết ý Đan Vy nói là gì. Cô không thể cho Thành Luân một đứa con thì cô ta sẽ làm điều đó. Nhà họ Dương cao quý, dù có yêu thương cô đến đâu cũng không thể bỏ rơi cốt nhục của gia tộc ở bên ngoài.
Với đống suy nghĩ tiêu cực ấy đã khiến Viên Hân sụt ký thảm hại, cuối cùng còn dẫn đến một chuyện còn kinh khủng hơn. Cô bị hư thai.
Đúng vậy, cô thật sự đã có thai nhưng tâm trạng không ổn đã khiến cho nó bị hư trong vòng hai tháng đầu. Khi ấy Thành Luân lại không ở bên cạnh. Anh đang lo cho chuyến công tác ở bên ngoài mà chẳng hay biết điều gì. Hay anh đang ở bên cạnh Đan Vy và chăm sóc cô ta thì cô cũng chẳng còn phân định rõ.
Hiện tại, Viên Hân cứ tưởng nó mới xảy ra ngày hôm qua. Sờ vào chiếc bụng của mình, cô nghĩ bản thân không nên có thêm mối liên kết gì với Thành Luân, tránh cho sau này khó mà rời đi yên ổn. Vì thế, cô kiên quyết bỏ viên thuốc vào miệng, chặn đứt quá trình hình thành của một sinh linh. Dù vậy, nước mắt đã thấm đẫm cả khuôn mặt từ bao giờ.
Thành Luân ngược lại chẳng hay biết gì về việc vợ mình vừa làm. Anh tủm tỉm đi lên công ty với trạng thái nạp đầy năng lượng. Xuyên suốt buổi làm việc kể cả khi họp, anh đột nhiên trở nên dễ chịu hơn khá nhiều, thậm chí còn ôn tồn giải thích cặn kẽ. Mọi người âm thầm nhìn nhau rồi tự hỏi vị chủ tịch ngày thường sẽ trực tiếp trả báo cáo với ánh mắt giận dữ đang ở đâu rồi.
Minh Thành và Tuấn Triết biết rõ Thành Luân bị cái gì. Tuy nhiên nếu ngày nào cũng như thế này thì có khả năng họ sẽ phải mời pháp sư về trục vong.
Thành Luân gấp tài liệu lại, phát hiện đã hơi lố giờ ăn trưa nên định bụng sẽ nhờ Minh Thành mua giùm mình một phần cơm hộp. Tuy nhiên không biết vì sao anh lại bấm tới số máy của Viên Hân.
Ở nhà, cô vừa mới nấu vài món cho bữa trưa. Nghe thấy tiếng điện thoại nên cô vặn nhỏ lửa và đi tới bên bàn.
“Chồng yêu?”
Nhìn biệt hiệu lạ lùng trên điện thoại khiến cô nhất thời cảnh giác. Cô nhớ rõ cô chẳng lưu tên ai như thế cả. Chợt nghĩ về những tin tức thông báo các cuộc điện thoại lừa gạt với quy mô lớn nên cô thẳng thừng bấm tắt.
Nào ngờ còn chưa kịp quay lưng đi thì điện thoại lần nữa vang lên tiếng chuông. Viên Hân suy nghĩ một lát thì nhất máy để xem thử bên kia sẽ nói gì.
“Em đang bận sao?”
Giọng nói quen thuộc của Thành Luân vang lên bên tai khiến Viên Hân hốt hoảng.
“Anh… Anh…”
“Ừ anh đây.”
Cô nhớ rõ bản thân đã lưu anh thành ‘Cậu Chủ’ chứ nào phải là ‘Chồng Yêu’. Với trí thông minh của mình thì cô đoán khả năng cao rằng chỉ có người ở đầu dây bên kia có thể đổi biệt hiệu mà thôi. Cố trấn tĩnh bản thân, cô dò hỏi:
“Anh cần gì sao ạ?”
“À không, anh muốn hỏi thử trưa nay em ăn gì thôi.”
Thành Luân xoay xoay cây bút, trong đầu đang kiếm cớ với vợ của mình. Nghe thấy cô trả lời, anh mới thở dài một hơi thật lớn.
“Nay anh bị thư ký bỏ đói rồi. Hiện tại vẫn chưa ăn gì.”
Viên Hân chớp mắt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Vậy để em gọi cho Minh Thành. Anh chờ chút nhé.”
“Ừ.” Thành Luân ừ trong vô thức sau đó cảm thấy có gì đó sai sai nên lên tiếng: “Khoan…”
Tuy nhiên bên kia đã cúp máy nhanh chóng. Anh chán nản dựa vào ghế, sau đó lại nhắn tin vào hội bạn thân.
Thành Luân: /Nếu mình nói đói bụng mà vợ lại nhờ người khác thì có ý gì?/
Tuấn Triết: /Khả năng rất cao là cô vợ nhỏ chán cậu rồi./
Thành Luân: /Cút!/
Minh Thành: /Ngài có làm gì khiến phu nhân giận không?/
Tuấn Triết: /Với cái kẻ EQ thấp như cậu ta thì cậu ta chả biết đâu./
Thành Luân: /Hay do đêm qua tôi không kiềm chế nên em ấy mệt nhỉ?/
Tuấn Triết: /Là giờ cậu đang âm thầm khoe sức lựa của cậu với chúng tôi đó à?/
Minh Thành: /Phu nhân đang gọi cho tôi./
Thành Luân: /Cậu phải nói là cậu bận nhé. Nhờ em ấy đưa đồ ăn trưa lên cho tôi. Làm mọi cách để cô ấy không thể từ chối được. Hiểu chưa?/
Minh Thành nhìn dòng tin nhắn dài loằng ngoằng của chủ tịch thì không biết phải phản ứng như thế nào. Vì sao chuyện nhà của chủ tịch cũng rơi xuống đầu cậu thế?
Minh Thành hít một hơi thật sâu, sau đó bắt máy: “Tôi nghe thưa phu nhân. Chủ tịch đã xỉu vì đói rồi ạ. Hiện tại chỉ có đồ ăn của phu nhân mới có thể đánh thức ngài ấy. Phu nhân mau nhanh lên nhé nếu không sẽ không kịp.”
Nhanh chóng cúp máy, Minh Thành quay sang nhìn Tuấn Triết đang giơ ngón cái về phía mình thì chán chẳng buồn nói.
Viên Hân đã từng mong chờ vào việc bản thân sẽ mang thai đứa con của Thành Luân. Cô nghĩ nếu có nó thì mối quan hệ của họ sẽ được gắn kết và cải thiện hơn. Và rồi thứ cô nhận được chính là bức hình Đan Vy gửi cho cô kết quả khám nghiệm của cô ta.
“Cô không làm được thì để tôi.”
Một câu ngắn gọn khiến Viên Hân rơi vào cơn suy sụp. Cô biết ý Đan Vy nói là gì. Cô không thể cho Thành Luân một đứa con thì cô ta sẽ làm điều đó. Nhà họ Dương cao quý, dù có yêu thương cô đến đâu cũng không thể bỏ rơi cốt nhục của gia tộc ở bên ngoài.
Với đống suy nghĩ tiêu cực ấy đã khiến Viên Hân sụt ký thảm hại, cuối cùng còn dẫn đến một chuyện còn kinh khủng hơn. Cô bị hư thai.
Đúng vậy, cô thật sự đã có thai nhưng tâm trạng không ổn đã khiến cho nó bị hư trong vòng hai tháng đầu. Khi ấy Thành Luân lại không ở bên cạnh. Anh đang lo cho chuyến công tác ở bên ngoài mà chẳng hay biết điều gì. Hay anh đang ở bên cạnh Đan Vy và chăm sóc cô ta thì cô cũng chẳng còn phân định rõ.
Hiện tại, Viên Hân cứ tưởng nó mới xảy ra ngày hôm qua. Sờ vào chiếc bụng của mình, cô nghĩ bản thân không nên có thêm mối liên kết gì với Thành Luân, tránh cho sau này khó mà rời đi yên ổn. Vì thế, cô kiên quyết bỏ viên thuốc vào miệng, chặn đứt quá trình hình thành của một sinh linh. Dù vậy, nước mắt đã thấm đẫm cả khuôn mặt từ bao giờ.
Thành Luân ngược lại chẳng hay biết gì về việc vợ mình vừa làm. Anh tủm tỉm đi lên công ty với trạng thái nạp đầy năng lượng. Xuyên suốt buổi làm việc kể cả khi họp, anh đột nhiên trở nên dễ chịu hơn khá nhiều, thậm chí còn ôn tồn giải thích cặn kẽ. Mọi người âm thầm nhìn nhau rồi tự hỏi vị chủ tịch ngày thường sẽ trực tiếp trả báo cáo với ánh mắt giận dữ đang ở đâu rồi.
Minh Thành và Tuấn Triết biết rõ Thành Luân bị cái gì. Tuy nhiên nếu ngày nào cũng như thế này thì có khả năng họ sẽ phải mời pháp sư về trục vong.
Thành Luân gấp tài liệu lại, phát hiện đã hơi lố giờ ăn trưa nên định bụng sẽ nhờ Minh Thành mua giùm mình một phần cơm hộp. Tuy nhiên không biết vì sao anh lại bấm tới số máy của Viên Hân.
Ở nhà, cô vừa mới nấu vài món cho bữa trưa. Nghe thấy tiếng điện thoại nên cô vặn nhỏ lửa và đi tới bên bàn.
“Chồng yêu?”
Nhìn biệt hiệu lạ lùng trên điện thoại khiến cô nhất thời cảnh giác. Cô nhớ rõ cô chẳng lưu tên ai như thế cả. Chợt nghĩ về những tin tức thông báo các cuộc điện thoại lừa gạt với quy mô lớn nên cô thẳng thừng bấm tắt.
Nào ngờ còn chưa kịp quay lưng đi thì điện thoại lần nữa vang lên tiếng chuông. Viên Hân suy nghĩ một lát thì nhất máy để xem thử bên kia sẽ nói gì.
“Em đang bận sao?”
Giọng nói quen thuộc của Thành Luân vang lên bên tai khiến Viên Hân hốt hoảng.
“Anh… Anh…”
“Ừ anh đây.”
Cô nhớ rõ bản thân đã lưu anh thành ‘Cậu Chủ’ chứ nào phải là ‘Chồng Yêu’. Với trí thông minh của mình thì cô đoán khả năng cao rằng chỉ có người ở đầu dây bên kia có thể đổi biệt hiệu mà thôi. Cố trấn tĩnh bản thân, cô dò hỏi:
“Anh cần gì sao ạ?”
“À không, anh muốn hỏi thử trưa nay em ăn gì thôi.”
Thành Luân xoay xoay cây bút, trong đầu đang kiếm cớ với vợ của mình. Nghe thấy cô trả lời, anh mới thở dài một hơi thật lớn.
“Nay anh bị thư ký bỏ đói rồi. Hiện tại vẫn chưa ăn gì.”
Viên Hân chớp mắt, sau đó nhanh chóng trả lời: “Vậy để em gọi cho Minh Thành. Anh chờ chút nhé.”
“Ừ.” Thành Luân ừ trong vô thức sau đó cảm thấy có gì đó sai sai nên lên tiếng: “Khoan…”
Tuy nhiên bên kia đã cúp máy nhanh chóng. Anh chán nản dựa vào ghế, sau đó lại nhắn tin vào hội bạn thân.
Thành Luân: /Nếu mình nói đói bụng mà vợ lại nhờ người khác thì có ý gì?/
Tuấn Triết: /Khả năng rất cao là cô vợ nhỏ chán cậu rồi./
Thành Luân: /Cút!/
Minh Thành: /Ngài có làm gì khiến phu nhân giận không?/
Tuấn Triết: /Với cái kẻ EQ thấp như cậu ta thì cậu ta chả biết đâu./
Thành Luân: /Hay do đêm qua tôi không kiềm chế nên em ấy mệt nhỉ?/
Tuấn Triết: /Là giờ cậu đang âm thầm khoe sức lựa của cậu với chúng tôi đó à?/
Minh Thành: /Phu nhân đang gọi cho tôi./
Thành Luân: /Cậu phải nói là cậu bận nhé. Nhờ em ấy đưa đồ ăn trưa lên cho tôi. Làm mọi cách để cô ấy không thể từ chối được. Hiểu chưa?/
Minh Thành nhìn dòng tin nhắn dài loằng ngoằng của chủ tịch thì không biết phải phản ứng như thế nào. Vì sao chuyện nhà của chủ tịch cũng rơi xuống đầu cậu thế?
Minh Thành hít một hơi thật sâu, sau đó bắt máy: “Tôi nghe thưa phu nhân. Chủ tịch đã xỉu vì đói rồi ạ. Hiện tại chỉ có đồ ăn của phu nhân mới có thể đánh thức ngài ấy. Phu nhân mau nhanh lên nhé nếu không sẽ không kịp.”
Nhanh chóng cúp máy, Minh Thành quay sang nhìn Tuấn Triết đang giơ ngón cái về phía mình thì chán chẳng buồn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.