Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 89: Không có đứa bé
Kỷ Hy Yên
16/01/2015
Thuộc Vũ Hiên cuối cùng từ phòng phẫu thuật đi ra, lấy khẩu trang xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Trà Thần đứng ngời cửa, rõ ràng là một thân nhếch nhác, nhưng trên mặt của hắn không nhìn thấy bất kỳ nhếch nhác cùng lo âu nào.
Kỷ Trà Thần thấy hắn ra ngoài, cũng không nóng nảy tiến lên mở miệng, ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói mà uy, khí thế cứng rắn, môi mỏng bạc tình mím chặt, mang theo lạnh lùng. Giống như là nói cho hắn biết, nếu như Dương Lưu Vân xảy ra chuyện gì, bệnh viện của hắn cũng không bảo vệ nổi.
"Tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, cậu đi xem cô ấy chút đi, sau đó tới phòng làm việc của tôi nói chuyện." Thuộc Vũ Hiên thấp giọng, nói xong, cúi đầu, cau mày tự hỏi nên mở miệng thế nào với Kỷ thiếu gia đây.
Không nói, thật có lỗi với Dương Lưu Vân, hơn nữa ả sớm muộn sẽ biết; nếu nói. . . . . . Bệnh việnc của hắn khó mà duy trì được.
Thượng Đế, một Ninh Tự Thủy vừa đi, tại sao lại tới một Dương Lưu Vân? Hơn nữa tại sao mỗi lần xui xẻo lại là hắn? Thật là chọn lầm bạn tốt! Vô ý! !
Phòng bệnh cao cấp.
Dương Lưu Vân an tĩnh nằm ở trên giường, cánh tay được truyền nước biển, vẻ mặt rất yếu ớt, lông mi bất động, bởi vì mới tiêm thuốc mê, cho nên lâu sau mới có thể tỉnh lại.
Bất tỉnh cũng tốt, đau đớn như vậy ả làm sao nhận được?
Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng nâng tay ả lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Ánh mắt nhìn ả, mở miệng lâm bẩm: "Đứa ngốc, về sau không cho làm như vậy."
Dương gia chỉ còn một mình ả, cha mẹ ả vì cha mẹ hắn mà chết, ả hai lần vì hắn mà bị đe dọa tới tính mạng, Kỉ gia thiếu bọn họ, thế nào vẫn không rõ.
Vẻ mặt nặng nề của Thuộc Vũ Hiên khiến hắn bất ổn, nhưng mặc kệ Dương Lưu Vân đã xảy ra chuyện gì, hắn đều nghĩ ra biện pháp bảo vệ ả, lo cho ả chu toàn.
Vì bị mất máu nhiều, căn dặn y tá chăm sóc thật tốt. Xoay người hướng phòng làm việc của Thuộc Vũ Hiên bước tới. . . . . .
Thuộc Vũ Hiên khổ não nhìn bệnh án, đối diện với Kỷ Trà Thần ngồi đó đã nửa tiếng rồi, hắn vẫn không cách nào mở miệng. Kỷ Trà Thần trầm mặc hơn hắn càng nguy hiểm, không mở miệng chủ động hỏi, vẫn chỉ dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm hắn. Nếu như hắn chủ động hỏi, có lẽ sẽ dễ mở miệng hơn.
"Kỷ thiếu gia, chuyện này tôi không dám nói cho cô ấy biết, tôi cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải chịu đựng, không nên tức giận. Ngàn vạn đừng tức giận!" Cậu tức giận, bệnh viện của tôi coi như xong rồi.
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng nhìn lên, bàn tay đặt trước hai chân, vẻ mặt trầm xuống, mím môi nói: "Cậu đang nói nhảm sao."
Ý ngầm: Nếu cậu không nói, bệnh viện này nát bét.
Thuộc Vũ Hiên lau mồ hôi, nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói chần chờ: "Cậu cũng biết tử cung của phụ nữ rất yếu, nhưng viên đạn kia tổn thương tới tử cung của cô ấy, dù y thuật của tôi có cao hơn nữa, cũng không còn biện pháp." (Tự thuê ng bắn mình bh vô sinh con nhé!)
Kỷ Trà Thần không chỉ trầm mặt xuống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén, bén nhọn như đao, dừng lại trên người hắn (TVH). Trong lúc vô hình tạo thành một loại cảm giác bị áp bức, làm cho thần kinh của Thuộc Vũ Hiên vô cùng căng thẳng.
"Lưu Vân. . . . . . Về sau, không thể nào có đứa nhỏ." Thuộc Vũ Hiên nói xong câu đó, lập tức đứng lên, lui về phía sau ba bước.
Một giây kế tiếp, quả đấm của Kỷ Trà Thần hung hăng nện trên bàn, bước lên túm lấy y phục của hắn (TVH), xách lên, hung hăng, nặn từng chữ một ra: "Cậu lặp lại lần nữa."
Thuộc Vũ Hiên hai chân run lên, nhìn lên bàn làm việc của mình nứt ra, khóc không ra nước mắt. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần , nhắm mắt nói: "Tôi biết rõ chuyện này đối với cậu rất khó tiếp nhận, nhưng chúng tôi đã tận lực. Chỗ đạn bắn bị thương dù sao cũng là tử cung, không phải những chỗ khác. . . . . ."
Kỷ Trà Thần buông lỏng tay, hung hăng vứt y đạp mạnh vào góc tường (Bh sẽ gọi TVH là y chõ đỡ mất công), ngăn y không cho nói thêm nữa.
Không thể có đứa bé! ! ! !
Cái kết quả này, quả thật là muốn mạng người.
Vân Nhi còn nhỏ như vậy, nếu ả biết sau này sẽ không làm mẹ được nữa, sẽ đau lòng biết bao?
Như vậy, Dương gia chẳng phải là tuyệt hậu rồi.
Hai tay nắm chặt toàn gân xanh, tiếng khớp xương va đập vào nhau tập trong một chỗ phát ra tiếng vang. Dung nhan lạnh lùng kia đã không thể dùng hai từ “Kinh khủng” để hình dung nữa rồi. nếu như không phải vì hắn, Vân Nhi làm sao sẽ mất đi cơ hội làm mẹ?
Hắn đã không có năng lực có đứa bé, tại sao chuyện tàn nhẫn như vậy có thể xảy ra trên người Vân Nhi? ! (Min: aiz ta chỉ có thể nói một câu ác giả ác báo!)
Thuộc Vũ Hiên bị đụng vào vách tường, các đốt xương sống đều muốn nứt ra, nhưng không dám lên tiếng. Y rõ ràng Kỷ thiếu gia đang đau lòng, chính hắn không thể có đứa nhỏ, hôm nay còn liên lụy Dương Lưu Vân không thể có đứa nhỏ, làm sao có thể không tự trách, trong lòng làm sao có thể không khó chịu?
Hai người không nói chuyện, ánh mắt chuyển tới người đứng bên ngoài cửa Đường Diệc Nghiêu, trong mắt hắn toàn đau lòng cùng day dứt.(Lũ ngu đi chết đi yah~)
Lưu Vân về sau không thể có con! ! ! !
Đường Diệc Nghiêu thật là muốn gầm lên, tại sao đối với cô ấy tàn nhẫn như vậy? Có đau khổ gì hãy để hắn chịu đựng là được, tại sao nhất định phải là Lưu Vân? Cô ấy thiện lương đáng yêu làm sao (ta phi), tại sao muốn tước đoạt tư cách làm mẹ của cô ấy?
"Kết quả." Môi mỏng của Kỷ Trà Thần nhếch lên, lạnh lùng vẻ mặt, nhìn Thuộc Vũ Hiên cảnh cáo một cái.
"Người đã chết, không tìm được đồng đảng. Chỉ là phát hiện hai cuộc điện thoại rất kì quái." Đường Diệc Nghiêu khắc chế bi thống trong lòng, đi lên trước, đem điện thoại giao cho Kỷ Trà Thần.
Cách màng mỏng, ngón tay trắng noãn của Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng gõ mấy cái, ánh mắt rơi vào nhật kí trò chuyện thì vô cùng lạnh lẽo. Ngón tay dùng sức gần như bóp vỡ điện thoại di động, mắt phượng nheo lại những tia sáng lãnh lẽo.
"Số điện thoại tôi điều tra, không có tín hiệu, không thể nào tra được." Đường Diệc Nghiêu mở miệng bổ sung.
"Bùm" điện thoại di động bị Kỷ Trà Thần hung hăng ném trên mặt đất, vỡ làm bảy mảnh. Môi mỏng phẫn hận, nhả ra ba chữ: "Ninh —— Tự —— Thủy!"
Trong lòng Thuộc Vũ Hiên hơi hồi hộp, theo bản năng nói: "Có thể chỉ là một hiểu lầm hay không?"
Hai người đàn ông này ánh mắt lạnh lẽo giống nhau rơi trên người y, làm cho Thuộc Vũ Hiên không biết phải làm sao, lập tức biết mình đã nói sai. Cho dù y nói đúng, lấy cảm xúc phẫn nộ của hai người kia, cũng không nghe nổi.
"Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại, yêu cầu gặp Kỷ tiên sinh." Tiếng y ta vang lên, phá vỡ thế cục khẩn trương của ba người, không khí ngột ngạt.
Kỷ Trà Thần bước tới cửa, chợt dừng bước, quay đầu nhìn hai người ra lệnh: "Chuyện này không thể cho Vân Nhi biết."
Thuộc Vũ Hiên che miệng của mình, bảo đảm sẽ không nói cho Dương Lưu Vân.
Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu ẩm đạm, chần chờ hồi lâu nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Lưu Vân biết sẽ chỉ thêm đau lòng, có thể lừa gạt một ngày sẽ tốt một ngày.
Dọc theo đường đi hai người người đàn ông đều không lên tiếng, Đường Diệc Nghiêu cũng im lặng đi phía sau hắn, hôm nay biết chuyện này là Ninh Tự Thủy làm, Kỷ thiếu gia sẽ làm như thế nào? Mà hắn muốn đối với Lưu Vân ra sao?
Kỷ Trà Thần thấy hắn ra ngoài, cũng không nóng nảy tiến lên mở miệng, ánh mắt chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói mà uy, khí thế cứng rắn, môi mỏng bạc tình mím chặt, mang theo lạnh lùng. Giống như là nói cho hắn biết, nếu như Dương Lưu Vân xảy ra chuyện gì, bệnh viện của hắn cũng không bảo vệ nổi.
"Tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, cậu đi xem cô ấy chút đi, sau đó tới phòng làm việc của tôi nói chuyện." Thuộc Vũ Hiên thấp giọng, nói xong, cúi đầu, cau mày tự hỏi nên mở miệng thế nào với Kỷ thiếu gia đây.
Không nói, thật có lỗi với Dương Lưu Vân, hơn nữa ả sớm muộn sẽ biết; nếu nói. . . . . . Bệnh việnc của hắn khó mà duy trì được.
Thượng Đế, một Ninh Tự Thủy vừa đi, tại sao lại tới một Dương Lưu Vân? Hơn nữa tại sao mỗi lần xui xẻo lại là hắn? Thật là chọn lầm bạn tốt! Vô ý! !
Phòng bệnh cao cấp.
Dương Lưu Vân an tĩnh nằm ở trên giường, cánh tay được truyền nước biển, vẻ mặt rất yếu ớt, lông mi bất động, bởi vì mới tiêm thuốc mê, cho nên lâu sau mới có thể tỉnh lại.
Bất tỉnh cũng tốt, đau đớn như vậy ả làm sao nhận được?
Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng nâng tay ả lên, nhẹ nhàng hôn xuống. Ánh mắt nhìn ả, mở miệng lâm bẩm: "Đứa ngốc, về sau không cho làm như vậy."
Dương gia chỉ còn một mình ả, cha mẹ ả vì cha mẹ hắn mà chết, ả hai lần vì hắn mà bị đe dọa tới tính mạng, Kỉ gia thiếu bọn họ, thế nào vẫn không rõ.
Vẻ mặt nặng nề của Thuộc Vũ Hiên khiến hắn bất ổn, nhưng mặc kệ Dương Lưu Vân đã xảy ra chuyện gì, hắn đều nghĩ ra biện pháp bảo vệ ả, lo cho ả chu toàn.
Vì bị mất máu nhiều, căn dặn y tá chăm sóc thật tốt. Xoay người hướng phòng làm việc của Thuộc Vũ Hiên bước tới. . . . . .
Thuộc Vũ Hiên khổ não nhìn bệnh án, đối diện với Kỷ Trà Thần ngồi đó đã nửa tiếng rồi, hắn vẫn không cách nào mở miệng. Kỷ Trà Thần trầm mặc hơn hắn càng nguy hiểm, không mở miệng chủ động hỏi, vẫn chỉ dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm hắn. Nếu như hắn chủ động hỏi, có lẽ sẽ dễ mở miệng hơn.
"Kỷ thiếu gia, chuyện này tôi không dám nói cho cô ấy biết, tôi cho cậu biết, nhưng cậu nhất định phải chịu đựng, không nên tức giận. Ngàn vạn đừng tức giận!" Cậu tức giận, bệnh viện của tôi coi như xong rồi.
Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng nhìn lên, bàn tay đặt trước hai chân, vẻ mặt trầm xuống, mím môi nói: "Cậu đang nói nhảm sao."
Ý ngầm: Nếu cậu không nói, bệnh viện này nát bét.
Thuộc Vũ Hiên lau mồ hôi, nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói chần chờ: "Cậu cũng biết tử cung của phụ nữ rất yếu, nhưng viên đạn kia tổn thương tới tử cung của cô ấy, dù y thuật của tôi có cao hơn nữa, cũng không còn biện pháp." (Tự thuê ng bắn mình bh vô sinh con nhé!)
Kỷ Trà Thần không chỉ trầm mặt xuống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén, bén nhọn như đao, dừng lại trên người hắn (TVH). Trong lúc vô hình tạo thành một loại cảm giác bị áp bức, làm cho thần kinh của Thuộc Vũ Hiên vô cùng căng thẳng.
"Lưu Vân. . . . . . Về sau, không thể nào có đứa nhỏ." Thuộc Vũ Hiên nói xong câu đó, lập tức đứng lên, lui về phía sau ba bước.
Một giây kế tiếp, quả đấm của Kỷ Trà Thần hung hăng nện trên bàn, bước lên túm lấy y phục của hắn (TVH), xách lên, hung hăng, nặn từng chữ một ra: "Cậu lặp lại lần nữa."
Thuộc Vũ Hiên hai chân run lên, nhìn lên bàn làm việc của mình nứt ra, khóc không ra nước mắt. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần , nhắm mắt nói: "Tôi biết rõ chuyện này đối với cậu rất khó tiếp nhận, nhưng chúng tôi đã tận lực. Chỗ đạn bắn bị thương dù sao cũng là tử cung, không phải những chỗ khác. . . . . ."
Kỷ Trà Thần buông lỏng tay, hung hăng vứt y đạp mạnh vào góc tường (Bh sẽ gọi TVH là y chõ đỡ mất công), ngăn y không cho nói thêm nữa.
Không thể có đứa bé! ! ! !
Cái kết quả này, quả thật là muốn mạng người.
Vân Nhi còn nhỏ như vậy, nếu ả biết sau này sẽ không làm mẹ được nữa, sẽ đau lòng biết bao?
Như vậy, Dương gia chẳng phải là tuyệt hậu rồi.
Hai tay nắm chặt toàn gân xanh, tiếng khớp xương va đập vào nhau tập trong một chỗ phát ra tiếng vang. Dung nhan lạnh lùng kia đã không thể dùng hai từ “Kinh khủng” để hình dung nữa rồi. nếu như không phải vì hắn, Vân Nhi làm sao sẽ mất đi cơ hội làm mẹ?
Hắn đã không có năng lực có đứa bé, tại sao chuyện tàn nhẫn như vậy có thể xảy ra trên người Vân Nhi? ! (Min: aiz ta chỉ có thể nói một câu ác giả ác báo!)
Thuộc Vũ Hiên bị đụng vào vách tường, các đốt xương sống đều muốn nứt ra, nhưng không dám lên tiếng. Y rõ ràng Kỷ thiếu gia đang đau lòng, chính hắn không thể có đứa nhỏ, hôm nay còn liên lụy Dương Lưu Vân không thể có đứa nhỏ, làm sao có thể không tự trách, trong lòng làm sao có thể không khó chịu?
Hai người không nói chuyện, ánh mắt chuyển tới người đứng bên ngoài cửa Đường Diệc Nghiêu, trong mắt hắn toàn đau lòng cùng day dứt.(Lũ ngu đi chết đi yah~)
Lưu Vân về sau không thể có con! ! ! !
Đường Diệc Nghiêu thật là muốn gầm lên, tại sao đối với cô ấy tàn nhẫn như vậy? Có đau khổ gì hãy để hắn chịu đựng là được, tại sao nhất định phải là Lưu Vân? Cô ấy thiện lương đáng yêu làm sao (ta phi), tại sao muốn tước đoạt tư cách làm mẹ của cô ấy?
"Kết quả." Môi mỏng của Kỷ Trà Thần nhếch lên, lạnh lùng vẻ mặt, nhìn Thuộc Vũ Hiên cảnh cáo một cái.
"Người đã chết, không tìm được đồng đảng. Chỉ là phát hiện hai cuộc điện thoại rất kì quái." Đường Diệc Nghiêu khắc chế bi thống trong lòng, đi lên trước, đem điện thoại giao cho Kỷ Trà Thần.
Cách màng mỏng, ngón tay trắng noãn của Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng gõ mấy cái, ánh mắt rơi vào nhật kí trò chuyện thì vô cùng lạnh lẽo. Ngón tay dùng sức gần như bóp vỡ điện thoại di động, mắt phượng nheo lại những tia sáng lãnh lẽo.
"Số điện thoại tôi điều tra, không có tín hiệu, không thể nào tra được." Đường Diệc Nghiêu mở miệng bổ sung.
"Bùm" điện thoại di động bị Kỷ Trà Thần hung hăng ném trên mặt đất, vỡ làm bảy mảnh. Môi mỏng phẫn hận, nhả ra ba chữ: "Ninh —— Tự —— Thủy!"
Trong lòng Thuộc Vũ Hiên hơi hồi hộp, theo bản năng nói: "Có thể chỉ là một hiểu lầm hay không?"
Hai người đàn ông này ánh mắt lạnh lẽo giống nhau rơi trên người y, làm cho Thuộc Vũ Hiên không biết phải làm sao, lập tức biết mình đã nói sai. Cho dù y nói đúng, lấy cảm xúc phẫn nộ của hai người kia, cũng không nghe nổi.
"Bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh lại, yêu cầu gặp Kỷ tiên sinh." Tiếng y ta vang lên, phá vỡ thế cục khẩn trương của ba người, không khí ngột ngạt.
Kỷ Trà Thần bước tới cửa, chợt dừng bước, quay đầu nhìn hai người ra lệnh: "Chuyện này không thể cho Vân Nhi biết."
Thuộc Vũ Hiên che miệng của mình, bảo đảm sẽ không nói cho Dương Lưu Vân.
Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu ẩm đạm, chần chờ hồi lâu nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Lưu Vân biết sẽ chỉ thêm đau lòng, có thể lừa gạt một ngày sẽ tốt một ngày.
Dọc theo đường đi hai người người đàn ông đều không lên tiếng, Đường Diệc Nghiêu cũng im lặng đi phía sau hắn, hôm nay biết chuyện này là Ninh Tự Thủy làm, Kỷ thiếu gia sẽ làm như thế nào? Mà hắn muốn đối với Lưu Vân ra sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.