Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!
Chương 207: NGOẠI TRUYỆN: TÌNH CẢM NĂM ẤY SÂU NẶNG BAO NHIÊU, ĐÃ VUỘT MẤT RỒI (1)
Kỷ Hy Yên
27/06/2016
Mười giờ sáng, chuyến bay số 1 bay từ Lhasa hạ cánh đúng giờ. Không ít người chắn ở cửa ra
vào, người người trong tay cầm tấm bảng, có đoàn du lịch, có bạn bè đến
đón, trong mắt mỗi người đều tràn đầy vui mừng và mong đợi.
Mà giờ phút này từ cửa lớn sân bay, một bộ áo khoác màu vàng nhạt đi tới, tóc được cột lên, lộ ra mặt trái xoan xinh đẹp, một đôi mắt như sóng nước mênh mông, sáng lấp lánh, dịu dàng và hạnh phúc trong ánh mắt không xen lẫn vào nhau. Cô đẩy xe lăn đi ra từ trong đoàn người.
Thỉnh thoảng có người nhìn vào với ánh mắt tò mò, khen ngợi có, kinh ngạc có, cũng có nhiều ánh nhìn thương tiếc, sao cô gái tốt đẹp như vậy, tinh khiết, dịu dàng như Tự Thủy lại ở cùng một chỗ với ngồi trên xe lăn, đáng tiếc. . . . . .
Mà người đàn ông cũng không thèm để ý tới ánh mắt người khác, đôi mắt ưng sâu thẳm vẫn trước sau như một, vẻ mặt điềm tĩnh, đối với những ánh nhìn bên ngoài đó như sớm đã thành thói quen. Thỉnh thoảng sẽ cùng cô gái nói gì đó, chỉ có lúc đó trong mắt anh ta mới có thể lộ ra dịu dàng và quyến luyến, giữa hàng lông mày cũng giống như mỉm cười.
Cách người xem năm bước thì dừng lại, cô xoay người đứng bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Không ngờ có nhiều người như vậy."
"Phần lớn là đi du lịch về, còn có -- xem em biểu diễn đấy." Giọng anh trầm thấp nồng đậm ý cười.
Cô cúi đầu nhìn ánh mắt anh cười cười, cả hai đều hiểu ý lẫn nhau, không cần nhiều lời.
Cảnh tượng bắt đầu trở nên ngày càng đông, lúc sau hành khách đều đi ra, trong đoàn người có bóng người màu lam lặng lẽ đi tới trước mặt họ, tháo kính mát xuống, hai cánh tay thon dài, cười vô cùng xinh đẹp: "Đã lâu không gặp."
Cô cũng giang hai tay ôm người vừa tới một cái, cười nói: "Thật sự đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô nói trở về thì trở về."
"Chơi đùa mệt rồi thì dừng lại nghỉ ngơi." Cô không để ý trả lời, ánh mắt ngừng lại trên người đàn ông ngồi xe lăn, nhíu mày: "Mặt mũi tôi như vậy, sao có thể để Kỷ thiếu tự mình đến sân bay nghênh đón, tôi được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo nha."
Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên một nụ cười, giơ tay ra cùng bắt tay với cô, nhở giọng chậm rãi nói: "Lúc trước nếu không phải cô, hôm nay tôi cũng không ngồi ở chỗ này. Hoan nghênh cô tới nơi này làm khách."
Hạ Tình và Ninh Tự Thuỷ liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Kỷ Trà Thần cười một tiếng, không nói.
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi." Ninh Tự Thuỷ đẩy Kỷ Trà Thần và Hạ Tình vừa đi, vừa trò chuyện gì đó.
Hai năm rồi.
Hạ Tình hoàn toàn thay đổi, một đầu tóc dài màu đỏ rượu lúc đầu hôm nay biến thành tóc xõa ngắn ngủn, thân thể càng thêm gầy gò so với hai năm trước, có thể tưởng tượng dường như hai năm qua cô chưa từng sống tốt hơn. Trong hàng lông mày dày kia là vẻ uể oải không che đi được, dù miệng cô luôn nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt không giấu được .
Hạ Tình vào biệt thự, chỉ nói ngồi máy bay quá mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi. Ninh Tự Thuỷ đặc biệt dặn người làm mang đồ ăn đưa vào phòng, để cô ăn một chút trong lúc nghỉ ngơi.
Kỷ Trà Thần ngồi trong thư phòng xử lý chuyện của mình, Ninh Tự Thuỷ ở một bên đọc sách, không gian yên tĩnh và tốt đẹp.
Trong hai năm qua, mặc dù cơ thể Kỷ Trà Thần vẫn bị liệt như cũ, nhưng vì Ninh Tự Thuỷ vẫn kiên trì, sau một lẫn phẫu thuật anh đã cử động được, ngày thường tập luyện cùng bồi dưỡng sức khoẻ để anh có chuyển biến tốt; bác sĩ nói chỉ cần thường ngày hơi chú ý một chút, Kỷ Trà Thần sẽ sống lâu như người bình thường.
Mà Kỷ Trà Thần cũng không còn rỗi rãnh, mặc dù bản thân không có cách nào đi lại tự nhiên, nhưng vẫn còn Đường Diệc Nghiêu toàn tâm toàn ý làm việc cho anh. Một tay anh sáng lập công ty, trên danh nghĩa Đường Diệc Nghiêu làm chủ, trên thực tế tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do anh quyết định. Ở bên ngoài nhìn vào, Kỷ Trà Thần đã chết trong vụ tai nạn xe kia, thật ra thì không ai biết anh chẳng qua bị liệt mà thôi, vì không có giới truyền thông nào nắm được bất kỳ tin tức gì về anh.
Ninh Tự Thuỷ chợt để tay xuống, nhẹ giọng thở dài một cái.
Anh mắt Kỷ Trà Thần lập tức từ trên màn hình dời đi, dịu dàng nhìn gương mặt cô hỏi: "Sao vậy?"
Ninh Tự Thuỷ đối với ánh mắt quan tâm của anh cười nhạt, để sách xuống, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh anh, cùng anh nắm chặt mười ngón tay, mím môi nói: "Cảm thấy Hạ Tình lần này trở về có chút gì đó không giống với lúc trước, cô ấy lại có thể không tiếc cắt bỏ mái tóc dài của mình, hơn nữa gầy đi rất nhiều."
Ánh mắt Kỷ Trà Thần dịu dàng bao quanh cô, việc này quan tâm quá sẽ sinh ra càn rỡ. "Không có việc gì đâu, đừng có đoán mò. Du ngoạn khắp nơi, chắc chắn sẽ gầy đi rồi."
Ninh Tự Thuỷ gật đầu: "Hy vọng là em nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều. . . . . . So với cô ấy, em đã mập lên rất nhiều." Giọng nói có phần nhỏ xuống, hai năm qua mình vì chăm sóc Kỷ Trà Thần, cũng muốn cùng anh điều dưỡng thân thể, thậm chí ăn còn nhiều hơn so với anh. Ăn ít một chút, Kỷ Trà Thần sẽ mất hứng. Kết quả hại cô tăng thêm vài kg, trọng lượng cũng vượt qua 90 rồi.
"Có mập sao? Anh xem một chút. . . . . ." Khóe miệng Kỷ Trà Thần chứa đầy nồng đậm nhu mì, ngón tay ở ngay eo cô lộn xộn, hơi nóng cách lớp quần áo thấm vào từng chút một.
Ninh Tự Thuỷ vội vàng nắm lấy tay anh, tức giận trừng mắt liếc anh: "Đừng đùa, ban ngày, đứng đắn một chút!"
Kỷ Trà Thần cười cười không quan trọng, kề vào khóe môi cô chạm một cái, giọng khàn khàn khẽ nói: "Ban ngày thì liên quan gì, cũng có thể làm như nhau cả thôi. . . . . ." Trong giọng nói có vài phần làm nũng.
"Kỷ Trà Thần!" Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ cố nghiêm túc một lúc, nhưng trong mắt không thể che giấu được niềm hạnh phúc ngọt ngào.
"Được, không đùa với em nữa." Kỷ Trà Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, mặc dù buổi tối cô khá lớn mật chủ động, nhưng ban ngày vẫn không buông thả, về điểm này hai năm qua ngược lại vẫn không thay đổi. Bàn tay nắm chặt bờ vai cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy cưng chìu: "Anh muốn cảnh cáo em, không được học theo Tiểu Ngư Nhi, giảm cân! Anh không muốn ôm một đống xương ngủ."
"Biết rồi. Em và cô ấy đâu giống nhau, cô ấy muốn. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ định nói đột nhiên im bặt, áy náy nhìn anh. Giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể có một mình Tịch Nhược, còn bị người khác đoạt đi, bây giờ một năm chỉ có thể có một nữa thời gian gặp mặt. . . . . . !
Kỷ Trà Thần biết cô đang nghĩ gì, ngón tay giữ chặt ngón tay dài nhọn của cô, không để ý nói: "Chúng ta có Tịch Nhược đã đủ rồi, cho tới giờ anh không nghĩ tới còn có thể có một đứa con. Chỉ là uất ức cho em rồi."
"Đừng nói như vậy, em cũng không muốn thôi." Kỷ Trà Thần thật lòng thích con nít, nhìn anh đối với Tịch Nhược cũng biết. Hiện tại mỗi lần trước khi ngủ đều nhìn Tịch Nhược một lần mới an tâm đi ngủ, nếu như một ngày không nhìn thấy, cả đêm anh cũng không yên tâm. Lúc đi dạo phố thấy cái gì trước tiên cũng nghĩ tới Tịch Nhược. Bây giờ anh đối với con gái tình cảm rất tốt, Tịch Nhược cũng không dính lấy mẹ.
"Nếu không hỏi Hạ Tình một chút xem có tìm được loại thuốc nào hay không . . . . ."
Ninh Tự Thuỷ vội đưa tay che miệng anh, toàn bộ trong ánh mắt đều là cảm động, lắc đầu: "Em biết anh sợ có một ngày mình qua đời trước em, Tịch Nhược lại ở bên cạnh Trạc Mặc không có ai tới chăm sóc cho em, em ở một mình cô đơn lạnh lẽo; nên vẫn muốn có một đứa bé nữa. Không nên, em thật sự không cần anh thương tổn tới thân thể mình để lại cho em cái gì. Như anh nói, có Tịch Nhược đã đủ lắm rồi. Em đồng ý với anh, cho dù cuối cùng anh đi trước em, em nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, sống thật tốt."
Kỷ Trà Thần cầm tay cô để lên môi hôn, thở một hơi sâu: "Anh cũng đồng ý với em, ngộ nhỡ em qua đời trước anh, anh cũng sẽ sống thật tốt! Tuyệt đối sẽ không đi theo em, anh biết kiếp sau em hứa đi theo anh ta rồi, đời này để anh hảo hảo yêu em, kiếp sau em đi yêu anh ta thật tốt."
So sánh mình với người đàn ông khác thật làm cho người ta bội phục. Vì Tự Thủy trả giá mọi thứ, dù cuối cùng đổi cả mạng sống cũng không oán không hối, chỉ sợ rằng mình không cách nào làm được điều này. Nên, cả thời gian còn lại này anh sẽ dùng hết sức mình để yêu cô, mang sự sống mấy đời của thời gian còn lại đặt ở kiếp này. Kiếp sau, anh nguyện ý buông tay, để cô hảo hảo đi yêu người đàn ông kia, để cô dùng tình yêu đi trả lại cho người đàn ông kia.
Nước mắt chứa đầy trong vành mắt, ánh mắt xúc động lẳng lặng nhìn anh, ngàn vạn lời nói cũng không nói được lời nào. Chỉ nghiêng người dựa vào trong người to lớn cao ngạo của anh, cảm nhận lồng ngực to lớn của anh mang cho mình sự ấm áp. Nhẹ giọng thì thầm: "Cảm ơn!"
Cảm ơn anh buông tay, cám ơn kiếp sau tác thành cho Ninh Tự Thuỷ và Liên Phượng Vũ!
Mặc dù không ai biết có kiếp sau hay không, nhưng đã từng hứa hẹn, nếu thật sự có kiếp sau, cô nhất định giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa hảo hảo yêu Liên Phượng Vũ. Giữ đúng ước hẹn của bọn họ:
Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh.
Khoé miệng Kỷ Trà Thần nhếch lên nụ cười cưng chìu, ngón tay vuốt ve da thịt trắng nõn như mỡ đông của cô, tất cả đều là tràn đầy quyến luyến, đời này cũng không chán ghét, cả đời cũng không đủ.
***** H.a.l.o.n.a' D.&đ+'l?q%đ ******
Hạ Tình mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng mờ nhạt, một ngày ồn ào rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, xung quanh mình hoàn toàn yên lặng, ánh sáng màu cam chiếu vào trên lá cây, giống như từng cơn sóng nối tiếp nhau. Cổ họng hơi ngứa, che miệng lại ho nhẹ vài tiếng, vén chăn lên đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, đứng lặng im sau cửa sổ nhìn Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần như đang tán gẫu ở phía trước.
Ngón tay trắng nõn sạch sẽ của Kỷ Trà Thần lột từng trái vải, không để lại một miếng vỏ nào đưa vào trong miệng Ninh Tự Thuỷ.
Ninh Tự Thuỷ ngẩng mặt thấy cô, làm một động tác vẫy tay với cô. Hạ Tình gật đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười, lập tức xoay người thay quần áo xuống lầu. Lúc này thấy bọn họ hạnh phúc mà trong lòng vui mừng, nhưng nỗi buồn vô cớ cũng không biến mất.
Tình yêu như thế, cả đời mình cũng không thể có được!
Vị trí bên trái ngực như bị co rút, đau đớn, như ẩn như hiện; chỗ đó trống rỗng. . . . . Khoảng thời gian cắt đi mái tóc dài, cô đã tự nói với mình, quên đi, quên người bạc tình kia đi, vĩnh viễn không có tình cảm với người đàn ông đó nữa. Anh ta là bươm buớm trong bụi hoa, tuyệt đối không có khả năng trông chừng một đóa hoa nở, một đóa hoa khô héo tàn lụi.
Tình yêu, thường không có nguyên nhân, không có lý do gì, yêu chính là yêu, dù biết rõ đối phương là một người chỉ làm cho mình đau lòng. Nhưng lúc đầu lại yêu không oán không hối, hôm nay ngẫm lại, thấy mình ngu xuẩn và điên khùng biết bao.
"Nếm thử một chút đi, là trái cây trong vườn chúng tôi đấy." Ninh Tự Thuỷ lột một trái vải đưa cho cô.
Hạ Tình cắn một miếng trong miệng, lập tức xuất hiện vị ngọt ngào, loại ngọt này như có thể xua đi đắng chát trong lòng cô, không ngừng lan toả. Cười nói với họ như không có chuyện gì xảy ra: "Quả nhiên rất ngọt! Có lẽ sẽ không ai nghĩ tới một người thần kì trên thương trường, giờ phút này lại trở thành một nông dân nhỉ."
Kỷ Trà Thần nhún vai không hề gì, anh vốn không nói nhiều, cũng không quan tâm Hạ Tình lấy mình ra làm trò tiêu khiển. Trong tay còn đang lột quả vải cho Ninh Tự Thuỷ, ngón tay anh bao giờ cũng khéo léo như thế, ngay cả trái vải cũng nhìn đẹp hơn so với người khác.
Ninh Tự Thuỷ nhếch môi cười nói: "Anh ấy đâu phải nông dân! Ngoài vung tiền xuống mua vườn trái cây nhìn qua mấy lần, thời gian khác làm thế nào anh cũng không chịu đi. Hơn nữa càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, công ty còn chưa tính, có Đường Diệc Nghiêu, vừa quán bar, KTV, công nghiệp điện tử, cái gì anh ấy cũng làm, làm được ba tháng thì chán giao cho Đường Diệc Nghiêu chỉnh đốn, quả thật giống với đứa bé, thích làm gì cũng trong ba phút. Hai năm qua tội nghiệp cho Đường Diệc Nghiêu đi theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Hạ Tình không nhịn được cười lớn, cử chỉ câu người trong mắt phượng, môi mỏng nhếch lên: "Có lẽ Đường Diệc Nghiêu hận anh ta lắm nhỉ!"
"Không có, ba tháng trước anh ấy ở bên kia Nam Phi đấu thầu một mảnh đất sau giao lại cho Đường Diệc Nghiêu. Suốt ba tháng rồi tôi không gặp Đường Diệc Nghiêu, nghe người ta nói anh ấy hiện tại một ngày không ngủ tới năm tiếng, nên đâu có thời gian hận anh ấy." Ninh Tự Thuỷ hờn dỗi giải thích trừng mắt liếc anh một cái, không biết có phải Kỷ Trà Thần cố ý trừng phạt Đường Diệc Nghiêu trước đây không trung thành với anh hay không.
Kỷ Trà Thần nghe hai người họ trêu chọc, vô tội hếch chân mày lên: "Chỉ có thể trách Si Mị chết ở nước Mĩ không trở về, nếu không Diệc Nghiêu sẽ không vất vả như vậy."
Si Mị --
Cái tên này vừa xuất hiện, khóe miệng Hạ Tình thôi cười.
Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, như quở trách trừng mắt liếc anh một cái. Quay đầu lại nói nhỏ với Hạ Tình: "Hai năm trước, cô đi rồi, thì ra Si Mị bay đi Mỹ đến chỗ cô ở. Anh ấy nói, có một số việc cần phải hỏi cho rõ ràng. Anh ấy còn nói, có lẽ anh ấy không hiểu tình yêu là gì, nhưng lại không có cách nào để mất cô như vậy, anh ấy sẽ ở bên đó chờ cô. Cô mệt mỏi sẽ trở về, trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy hiểu đối với mình cô quan trọng đến mức nào."
Hạ Tình hiếp đôi mắt, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tuyệt đẹp không biểu cảm, mở miệng nói như cơn sóng dữ không kinh sợ: "Tôi đã không còn thương anh ấy, cũng sẽ không trở về đó nữa. Anh ấy muốn ở nơi đó đợi bao lâu là chuyện của anh ấy, chẳng liên quan gì đến tôi!"
Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, mấp máy môi lại không biết nên nói gì, còn có thể nói gì nữa. Lúc đầu là Si Mị không chịu quý trọng cô ấy, không chịu đón nhận tình cảm của cô, hôm nay Hạ Tình nói không yêu cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Đôi mắt thâm trầm Kỷ Trà Thần hiện lên một chút phức tạp, mấp máy môi mỏng: "Anh ta. . . . . . Nuôi một con mèo gọi là Thanh Thanh."
Thanh Thanh -- Tình Tình.
Hạ Tình ngẩng đầu, cười một tiếng với anh, ánh mắt yêu mị loé sáng: "Thế thì sao? Có quan hệ gì tới tôi?"
Chỗ trái tim bên ngực trái đã không còn đau nữa lại kêu gào!
Kỷ Trà Thần nhìn thẳng vào mắt cô, hai người cũng không mở miệng, bầu không khí đã bắt đầu trở nên cứng nhắc và áp lực. Ninh Tự Thuỷ thấy thế, lập tức phá vỡ sự yên lặng, cười yếu ớt: "Thật có lỗi, tôi đói rồi. Chúng ta có thể dùng bữa tối chứ?"
"Tôi cũng đói. . . . . . Hặc hặc, trở về tâm tình đã tốt, khẩu vị cũng tốt hơn." Hạ Tình đứng lên, trong tay còn cầm hai trái vải, không nhịn được nói với cô: Tự Thủy, vị này không tệ nha, là cô thích ăn, nên anh ấy mới mua cả vườn trái cây này ư!"
Sắc mặt mờ nhạt của Ninh Tự Thuỷ như đỏ hơn, môi ẩn chứa nụ cười, thủy chung không nói. Phải hay không phải cũng không sao, chỉ cần bây giờ hạnh phúc là được.
Tuy Hạ Tình nói khẩu vị tốt, lại ăn không nhiều, thậm chí ăn nhiều không bằng Kỷ Trà Thần. Sau đó vội vàng trở về phòng, không muốn trò chuyện nhiều. Ninh Tự Thuỷ thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cũng không ép cô ở lại. Hơn nữa mình cũng nên cùng Kỷ Trà Thần nói chuyện này một chút, dù Si Mị là anh em tốt của anh, nhưng phải quan tâm đến cảm nhận của Hạ Tình một chút.
Hạ Tình ở chơi chừng mấy ngày, mỗi ngày đều trở về rất khuya. Trên mặt lúc nào cũng không giấu được mệt mỏi và kiệt sức, vừa về liền vào phòng, thậm chí có lúc cũng không ăn tối. Ninh Tự Thuỷ đành phải tự mình bưng đồ ăn lên, điều này làm Kỷ Trà Thần không vui. Dù sao cũng là vợ mình, anh rất không nỡ.
Ninh Tự Thuỷ đặt thức ăn ở đầu giường, ngồi bên giường kéo kéo Hạ Tình nằm bất động trên giường nói: "Dậy ăn một chút gì đi, rồi đi tắm nước nóng nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Tình chợt mở mắt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười rộ lên: "Ninh Tự Thủy, trời sanh cô là một người mẹ hiền lương, cô lấy được Kỷ Trà Thần thật là vận may tám đời nha."
"Còn cố tình trêu chọc tôi, xem ra không có việc gì." Khóe miệng Ninh Tự Thuỷ lộ ra nụ cười an tâm.
Khóe miệng Hạ Tình nở nụ cười: "Chẳng lẽ cô không muốn hỏi tôi một chút sao, gần đây đi đâu làm gì hả ? Ngày nào cũng về trễ như vậy? Cô không cảm thấy tôi ở đây rất phiền sao? Ánh mắt kia của Kỷ Trà Thần hận không thể giết chết tôi!"
"Cô đừng nói khoa trương như thế, để anh ấy tự mình nổi giận đi cô không cần để ý. Cô thích làm gì thì làm, đó là quyền tự do của cô. Với tư cách bạn bè, lúc cần thiết cho cô nương nhờ. Cô muốn nói đã nói, không muốn tôi sẽ không ép cô. Tôi đối với cô không chỉ vì cô cứu Tịch Nhược và Kỷ Trà Thần, mà thật lòng xem cô như bạn bè. Cô ngoài mặt nhìn giống như không để ý, thực tế trong lòng lại tinh tế tỉ mỉ và mẫn cảm, rất dễ bị tổn thương."
Hạ Tình ngồi dậy, hai chân cuộn tròn, cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt cô, sau đó tiếng cười cũng thoải mái hơn. "Thật ra cô mới phải là cái người làm cho người khác đau lòng. Trong lòng rõ ràng biết mọi chuyện, nhưng không nói. Cô thông minh lại giấu, cũng giả ngu. Hiểu cái gì nên cần, cái gì không cần. Giữ vững nguyên tắc của mình, cũng không muốn để người khác thương tổn vô ích."
Ninh Tự Thuỷ nghe ra ý tứ trong lời nói cô, không quan trọng cười cười: "Những chuyện đó cũng qua rồi. Hiện tại tôi chỉ nghĩ chăm sóc tốt cho anh ấy hết thời gian còn lại, dù ngày mai có ra sao, hoặc sau này còn bao nhiêu ngày, hai người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ, thật không dễ dàng. Nên cần phải quý trọng thời gian."
Hạ Tình gật đầu, trút bỏ ý cười từ trong đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú hỏi: "Nếu như không có tương lai? Sau này không có tình yêu, cô cũng bằng lòng phải không?"
Ninh Tự Thuỷ sững sờ, nghe theo cười một tiếng: "Chuyện như vậy ai biết được! Tương lai còn chưa tới, ai có thể xác định tình yêu có thể đến hay không? Chỉ có nếm trải mới hiểu, tình yêu không phải chỉ dựa vào mình tưởng tượng."
Hạ Tình gật đầu như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy. . . . . . Nếu như ngày mai là ngày tận thế, cô muốn làm gì nhất?"
"Ôm anh ấy, nhìn anh ấy, mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt của anh."
"Nếu như ngày mai là ngày tận thế, tôi hy vọng mình có thể chết trước ngày tận thế. Ha ha. . . . . . Như vậy tôi cũng không cần qua ngày tận thế."
Ninh Tự Thuỷ bất đắc dĩ cười cười: "Nhanh ăn một chút gì đi, rồi nghỉ ngơi sớm."
Lúc xoay người đi tới cửa thì chợt nghe Hạ Tình nói truyền tới từ phía sau: "Tự Thủy, cám ơn cô."
Ninh Tự Thuỷ cúi đầu, miệng nhếch lên cười lạnh lùng, chỉ lặng lẽ rời khỏi, để thời gian và không gian lại cho một mình cô. Hạ Tình quay về phía thức ăn phong phú, không muốn ăn chút nào. Cả người cuộn lại thành một cụm dựa vào giường, ánh mắt hướng tới ngoài cửa sổ, hoàn toàn đen như mực, không có gió không có trăng, không có gì cả. . . . . .
Sáng sớm, Hạ Tình ít khi dậy sớm, xuống lầu: "Buổi sáng tốt lành." Cúi đầu xoa cái cổ đau nhức của mình, không mảy may để ý tới phòng khách còn có thêm một người so với ngày thường. Không nghe thấy trả lời, cô ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người --
Si Mị đứng bên ghế sa lon, ánh mắt kích động phức tạp nhìn mình. Hai năm không gặp, không có bất kỳ liên lạc, hai năm qua người cả ngày lẫn đêm đều xuất hiện trong giấc mơ đột nhiên đứng trước mặt mình. Vẻ ngoài của anh không thay đổi, mãi mãi không thấy già, mái tóc luôn màu đỏ, tà mị xinh đẹp, đôi đồng tử đặc biệt mê người, nhất là giờ đây đôi mắt đó lại nhìn mình.
Hạ Tình kịp phản ứng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, chủ động chào hỏi: "Hi, đã lâu không gặp."
Hai năm, gặp lại lần nữa chỉ có một tiếng; "Hi, đã lâu không gặp!"
Anh mắt Si Mị kích động chợt loé sáng, vẻ mặt rõ ràng mệt mỏi như vậy rồi lại vô cùng hưng phấn và vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tình đã xoay người đi tới phòng ăn, oán trách nói: "Thật đói, đói quá đi. . . . . . Nhanh ăn điểm tâm một chút."
Ánh mắt Si Mị phút chốc mất đi ánh sáng, sững sờ nhìn bóng lưng cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Giờ phút này, bọn họ lại có thể biến thành người xa lạ rồi.
Hạ Tình ngồi xuống tự ăn điểm tâm, biết rõ ánh mắt anh luôn ở trên người mình vẫn thờ ơ như cũ. Tất cả như chưa từng xảy ra, giống như bọn họ thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường!
Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, bộ dạng cũng không biết làm sao. Bọn họ đi đến bước đường ngày hôm nay, trừ khi chính họ nguyện ý, người khác cũng đã giúp rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là bảo Si Mị trở về.
Để cho bọn họ, có cơ hội yêu nhau một lần nữa!
Hạ Tình ăn sáng xong, xoay người đi lên lầu. Si Mị liếc mắt một cái cũng không nhìn, Ninh Tự Thuỷ cho anh một cái nháy mắt, ý bảo anh chủ động đuổi theo.
Trở về cũng đã trở về rồi, sẽ không để ý nữa chủ động một chút đi.
Si Mị cảm ơn cái liếc mắt của cô, quay người đi lên lầu.
Kỷ Trà Thần hừ mũi một tiếng: "Thấy sắc quên nghĩa."
Ninh Tự Thuỷ không nhịn được cười rộ lên, nhéo mũi anh hỏi "Anh là đang nói anh ta, hay đang nói chính anh vậy?"
Kỷ Trà Thần cầm tay cô, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu không chúng ta đi du lịch mấy ngày nữa, nhiều người rất ồn ào."
Ninh Tự Thuỷ cười gật đầu, ngoài mặt Kỷ Trà Thần nói hai người bọn họ quấy rầy thế giới riêng của họ, thực tế là muốn để thời gian và không gian lại cho hai người Hạ Tình và Si Mị .
Cho dù người này trong nóng ngoài lạnh. Đối với người anh em tốt, dù trên mặt đối phương viết tôi nên hận anh, anh ấy cũng sẽ chọn tin tưởng.
Mà giờ phút này từ cửa lớn sân bay, một bộ áo khoác màu vàng nhạt đi tới, tóc được cột lên, lộ ra mặt trái xoan xinh đẹp, một đôi mắt như sóng nước mênh mông, sáng lấp lánh, dịu dàng và hạnh phúc trong ánh mắt không xen lẫn vào nhau. Cô đẩy xe lăn đi ra từ trong đoàn người.
Thỉnh thoảng có người nhìn vào với ánh mắt tò mò, khen ngợi có, kinh ngạc có, cũng có nhiều ánh nhìn thương tiếc, sao cô gái tốt đẹp như vậy, tinh khiết, dịu dàng như Tự Thủy lại ở cùng một chỗ với ngồi trên xe lăn, đáng tiếc. . . . . .
Mà người đàn ông cũng không thèm để ý tới ánh mắt người khác, đôi mắt ưng sâu thẳm vẫn trước sau như một, vẻ mặt điềm tĩnh, đối với những ánh nhìn bên ngoài đó như sớm đã thành thói quen. Thỉnh thoảng sẽ cùng cô gái nói gì đó, chỉ có lúc đó trong mắt anh ta mới có thể lộ ra dịu dàng và quyến luyến, giữa hàng lông mày cũng giống như mỉm cười.
Cách người xem năm bước thì dừng lại, cô xoay người đứng bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Không ngờ có nhiều người như vậy."
"Phần lớn là đi du lịch về, còn có -- xem em biểu diễn đấy." Giọng anh trầm thấp nồng đậm ý cười.
Cô cúi đầu nhìn ánh mắt anh cười cười, cả hai đều hiểu ý lẫn nhau, không cần nhiều lời.
Cảnh tượng bắt đầu trở nên ngày càng đông, lúc sau hành khách đều đi ra, trong đoàn người có bóng người màu lam lặng lẽ đi tới trước mặt họ, tháo kính mát xuống, hai cánh tay thon dài, cười vô cùng xinh đẹp: "Đã lâu không gặp."
Cô cũng giang hai tay ôm người vừa tới một cái, cười nói: "Thật sự đã lâu không gặp, không nghĩ tới cô nói trở về thì trở về."
"Chơi đùa mệt rồi thì dừng lại nghỉ ngơi." Cô không để ý trả lời, ánh mắt ngừng lại trên người đàn ông ngồi xe lăn, nhíu mày: "Mặt mũi tôi như vậy, sao có thể để Kỷ thiếu tự mình đến sân bay nghênh đón, tôi được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo nha."
Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên một nụ cười, giơ tay ra cùng bắt tay với cô, nhở giọng chậm rãi nói: "Lúc trước nếu không phải cô, hôm nay tôi cũng không ngồi ở chỗ này. Hoan nghênh cô tới nơi này làm khách."
Hạ Tình và Ninh Tự Thuỷ liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Kỷ Trà Thần cười một tiếng, không nói.
"Được rồi, chúng ta đi về trước đi." Ninh Tự Thuỷ đẩy Kỷ Trà Thần và Hạ Tình vừa đi, vừa trò chuyện gì đó.
Hai năm rồi.
Hạ Tình hoàn toàn thay đổi, một đầu tóc dài màu đỏ rượu lúc đầu hôm nay biến thành tóc xõa ngắn ngủn, thân thể càng thêm gầy gò so với hai năm trước, có thể tưởng tượng dường như hai năm qua cô chưa từng sống tốt hơn. Trong hàng lông mày dày kia là vẻ uể oải không che đi được, dù miệng cô luôn nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt không giấu được .
Hạ Tình vào biệt thự, chỉ nói ngồi máy bay quá mệt mỏi liền trở về phòng nghỉ ngơi. Ninh Tự Thuỷ đặc biệt dặn người làm mang đồ ăn đưa vào phòng, để cô ăn một chút trong lúc nghỉ ngơi.
Kỷ Trà Thần ngồi trong thư phòng xử lý chuyện của mình, Ninh Tự Thuỷ ở một bên đọc sách, không gian yên tĩnh và tốt đẹp.
Trong hai năm qua, mặc dù cơ thể Kỷ Trà Thần vẫn bị liệt như cũ, nhưng vì Ninh Tự Thuỷ vẫn kiên trì, sau một lẫn phẫu thuật anh đã cử động được, ngày thường tập luyện cùng bồi dưỡng sức khoẻ để anh có chuyển biến tốt; bác sĩ nói chỉ cần thường ngày hơi chú ý một chút, Kỷ Trà Thần sẽ sống lâu như người bình thường.
Mà Kỷ Trà Thần cũng không còn rỗi rãnh, mặc dù bản thân không có cách nào đi lại tự nhiên, nhưng vẫn còn Đường Diệc Nghiêu toàn tâm toàn ý làm việc cho anh. Một tay anh sáng lập công ty, trên danh nghĩa Đường Diệc Nghiêu làm chủ, trên thực tế tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do anh quyết định. Ở bên ngoài nhìn vào, Kỷ Trà Thần đã chết trong vụ tai nạn xe kia, thật ra thì không ai biết anh chẳng qua bị liệt mà thôi, vì không có giới truyền thông nào nắm được bất kỳ tin tức gì về anh.
Ninh Tự Thuỷ chợt để tay xuống, nhẹ giọng thở dài một cái.
Anh mắt Kỷ Trà Thần lập tức từ trên màn hình dời đi, dịu dàng nhìn gương mặt cô hỏi: "Sao vậy?"
Ninh Tự Thuỷ đối với ánh mắt quan tâm của anh cười nhạt, để sách xuống, đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh anh, cùng anh nắm chặt mười ngón tay, mím môi nói: "Cảm thấy Hạ Tình lần này trở về có chút gì đó không giống với lúc trước, cô ấy lại có thể không tiếc cắt bỏ mái tóc dài của mình, hơn nữa gầy đi rất nhiều."
Ánh mắt Kỷ Trà Thần dịu dàng bao quanh cô, việc này quan tâm quá sẽ sinh ra càn rỡ. "Không có việc gì đâu, đừng có đoán mò. Du ngoạn khắp nơi, chắc chắn sẽ gầy đi rồi."
Ninh Tự Thuỷ gật đầu: "Hy vọng là em nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều. . . . . . So với cô ấy, em đã mập lên rất nhiều." Giọng nói có phần nhỏ xuống, hai năm qua mình vì chăm sóc Kỷ Trà Thần, cũng muốn cùng anh điều dưỡng thân thể, thậm chí ăn còn nhiều hơn so với anh. Ăn ít một chút, Kỷ Trà Thần sẽ mất hứng. Kết quả hại cô tăng thêm vài kg, trọng lượng cũng vượt qua 90 rồi.
"Có mập sao? Anh xem một chút. . . . . ." Khóe miệng Kỷ Trà Thần chứa đầy nồng đậm nhu mì, ngón tay ở ngay eo cô lộn xộn, hơi nóng cách lớp quần áo thấm vào từng chút một.
Ninh Tự Thuỷ vội vàng nắm lấy tay anh, tức giận trừng mắt liếc anh: "Đừng đùa, ban ngày, đứng đắn một chút!"
Kỷ Trà Thần cười cười không quan trọng, kề vào khóe môi cô chạm một cái, giọng khàn khàn khẽ nói: "Ban ngày thì liên quan gì, cũng có thể làm như nhau cả thôi. . . . . ." Trong giọng nói có vài phần làm nũng.
"Kỷ Trà Thần!" Vẻ mặt Ninh Tự Thuỷ cố nghiêm túc một lúc, nhưng trong mắt không thể che giấu được niềm hạnh phúc ngọt ngào.
"Được, không đùa với em nữa." Kỷ Trà Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, mặc dù buổi tối cô khá lớn mật chủ động, nhưng ban ngày vẫn không buông thả, về điểm này hai năm qua ngược lại vẫn không thay đổi. Bàn tay nắm chặt bờ vai cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy cưng chìu: "Anh muốn cảnh cáo em, không được học theo Tiểu Ngư Nhi, giảm cân! Anh không muốn ôm một đống xương ngủ."
"Biết rồi. Em và cô ấy đâu giống nhau, cô ấy muốn. . . . . ." Ninh Tự Thuỷ định nói đột nhiên im bặt, áy náy nhìn anh. Giữa bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể có một mình Tịch Nhược, còn bị người khác đoạt đi, bây giờ một năm chỉ có thể có một nữa thời gian gặp mặt. . . . . . !
Kỷ Trà Thần biết cô đang nghĩ gì, ngón tay giữ chặt ngón tay dài nhọn của cô, không để ý nói: "Chúng ta có Tịch Nhược đã đủ rồi, cho tới giờ anh không nghĩ tới còn có thể có một đứa con. Chỉ là uất ức cho em rồi."
"Đừng nói như vậy, em cũng không muốn thôi." Kỷ Trà Thần thật lòng thích con nít, nhìn anh đối với Tịch Nhược cũng biết. Hiện tại mỗi lần trước khi ngủ đều nhìn Tịch Nhược một lần mới an tâm đi ngủ, nếu như một ngày không nhìn thấy, cả đêm anh cũng không yên tâm. Lúc đi dạo phố thấy cái gì trước tiên cũng nghĩ tới Tịch Nhược. Bây giờ anh đối với con gái tình cảm rất tốt, Tịch Nhược cũng không dính lấy mẹ.
"Nếu không hỏi Hạ Tình một chút xem có tìm được loại thuốc nào hay không . . . . ."
Ninh Tự Thuỷ vội đưa tay che miệng anh, toàn bộ trong ánh mắt đều là cảm động, lắc đầu: "Em biết anh sợ có một ngày mình qua đời trước em, Tịch Nhược lại ở bên cạnh Trạc Mặc không có ai tới chăm sóc cho em, em ở một mình cô đơn lạnh lẽo; nên vẫn muốn có một đứa bé nữa. Không nên, em thật sự không cần anh thương tổn tới thân thể mình để lại cho em cái gì. Như anh nói, có Tịch Nhược đã đủ lắm rồi. Em đồng ý với anh, cho dù cuối cùng anh đi trước em, em nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, sống thật tốt."
Kỷ Trà Thần cầm tay cô để lên môi hôn, thở một hơi sâu: "Anh cũng đồng ý với em, ngộ nhỡ em qua đời trước anh, anh cũng sẽ sống thật tốt! Tuyệt đối sẽ không đi theo em, anh biết kiếp sau em hứa đi theo anh ta rồi, đời này để anh hảo hảo yêu em, kiếp sau em đi yêu anh ta thật tốt."
So sánh mình với người đàn ông khác thật làm cho người ta bội phục. Vì Tự Thủy trả giá mọi thứ, dù cuối cùng đổi cả mạng sống cũng không oán không hối, chỉ sợ rằng mình không cách nào làm được điều này. Nên, cả thời gian còn lại này anh sẽ dùng hết sức mình để yêu cô, mang sự sống mấy đời của thời gian còn lại đặt ở kiếp này. Kiếp sau, anh nguyện ý buông tay, để cô hảo hảo đi yêu người đàn ông kia, để cô dùng tình yêu đi trả lại cho người đàn ông kia.
Nước mắt chứa đầy trong vành mắt, ánh mắt xúc động lẳng lặng nhìn anh, ngàn vạn lời nói cũng không nói được lời nào. Chỉ nghiêng người dựa vào trong người to lớn cao ngạo của anh, cảm nhận lồng ngực to lớn của anh mang cho mình sự ấm áp. Nhẹ giọng thì thầm: "Cảm ơn!"
Cảm ơn anh buông tay, cám ơn kiếp sau tác thành cho Ninh Tự Thuỷ và Liên Phượng Vũ!
Mặc dù không ai biết có kiếp sau hay không, nhưng đã từng hứa hẹn, nếu thật sự có kiếp sau, cô nhất định giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa hảo hảo yêu Liên Phượng Vũ. Giữ đúng ước hẹn của bọn họ:
Trăm năm về sau, hảo hảo yêu anh.
Khoé miệng Kỷ Trà Thần nhếch lên nụ cười cưng chìu, ngón tay vuốt ve da thịt trắng nõn như mỡ đông của cô, tất cả đều là tràn đầy quyến luyến, đời này cũng không chán ghét, cả đời cũng không đủ.
***** H.a.l.o.n.a' D.&đ+'l?q%đ ******
Hạ Tình mở mắt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh tượng mờ nhạt, một ngày ồn ào rốt cuộc cũng chịu yên tĩnh lại, xung quanh mình hoàn toàn yên lặng, ánh sáng màu cam chiếu vào trên lá cây, giống như từng cơn sóng nối tiếp nhau. Cổ họng hơi ngứa, che miệng lại ho nhẹ vài tiếng, vén chăn lên đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, đứng lặng im sau cửa sổ nhìn Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần như đang tán gẫu ở phía trước.
Ngón tay trắng nõn sạch sẽ của Kỷ Trà Thần lột từng trái vải, không để lại một miếng vỏ nào đưa vào trong miệng Ninh Tự Thuỷ.
Ninh Tự Thuỷ ngẩng mặt thấy cô, làm một động tác vẫy tay với cô. Hạ Tình gật đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười, lập tức xoay người thay quần áo xuống lầu. Lúc này thấy bọn họ hạnh phúc mà trong lòng vui mừng, nhưng nỗi buồn vô cớ cũng không biến mất.
Tình yêu như thế, cả đời mình cũng không thể có được!
Vị trí bên trái ngực như bị co rút, đau đớn, như ẩn như hiện; chỗ đó trống rỗng. . . . . Khoảng thời gian cắt đi mái tóc dài, cô đã tự nói với mình, quên đi, quên người bạc tình kia đi, vĩnh viễn không có tình cảm với người đàn ông đó nữa. Anh ta là bươm buớm trong bụi hoa, tuyệt đối không có khả năng trông chừng một đóa hoa nở, một đóa hoa khô héo tàn lụi.
Tình yêu, thường không có nguyên nhân, không có lý do gì, yêu chính là yêu, dù biết rõ đối phương là một người chỉ làm cho mình đau lòng. Nhưng lúc đầu lại yêu không oán không hối, hôm nay ngẫm lại, thấy mình ngu xuẩn và điên khùng biết bao.
"Nếm thử một chút đi, là trái cây trong vườn chúng tôi đấy." Ninh Tự Thuỷ lột một trái vải đưa cho cô.
Hạ Tình cắn một miếng trong miệng, lập tức xuất hiện vị ngọt ngào, loại ngọt này như có thể xua đi đắng chát trong lòng cô, không ngừng lan toả. Cười nói với họ như không có chuyện gì xảy ra: "Quả nhiên rất ngọt! Có lẽ sẽ không ai nghĩ tới một người thần kì trên thương trường, giờ phút này lại trở thành một nông dân nhỉ."
Kỷ Trà Thần nhún vai không hề gì, anh vốn không nói nhiều, cũng không quan tâm Hạ Tình lấy mình ra làm trò tiêu khiển. Trong tay còn đang lột quả vải cho Ninh Tự Thuỷ, ngón tay anh bao giờ cũng khéo léo như thế, ngay cả trái vải cũng nhìn đẹp hơn so với người khác.
Ninh Tự Thuỷ nhếch môi cười nói: "Anh ấy đâu phải nông dân! Ngoài vung tiền xuống mua vườn trái cây nhìn qua mấy lần, thời gian khác làm thế nào anh cũng không chịu đi. Hơn nữa càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, công ty còn chưa tính, có Đường Diệc Nghiêu, vừa quán bar, KTV, công nghiệp điện tử, cái gì anh ấy cũng làm, làm được ba tháng thì chán giao cho Đường Diệc Nghiêu chỉnh đốn, quả thật giống với đứa bé, thích làm gì cũng trong ba phút. Hai năm qua tội nghiệp cho Đường Diệc Nghiêu đi theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Hạ Tình không nhịn được cười lớn, cử chỉ câu người trong mắt phượng, môi mỏng nhếch lên: "Có lẽ Đường Diệc Nghiêu hận anh ta lắm nhỉ!"
"Không có, ba tháng trước anh ấy ở bên kia Nam Phi đấu thầu một mảnh đất sau giao lại cho Đường Diệc Nghiêu. Suốt ba tháng rồi tôi không gặp Đường Diệc Nghiêu, nghe người ta nói anh ấy hiện tại một ngày không ngủ tới năm tiếng, nên đâu có thời gian hận anh ấy." Ninh Tự Thuỷ hờn dỗi giải thích trừng mắt liếc anh một cái, không biết có phải Kỷ Trà Thần cố ý trừng phạt Đường Diệc Nghiêu trước đây không trung thành với anh hay không.
Kỷ Trà Thần nghe hai người họ trêu chọc, vô tội hếch chân mày lên: "Chỉ có thể trách Si Mị chết ở nước Mĩ không trở về, nếu không Diệc Nghiêu sẽ không vất vả như vậy."
Si Mị --
Cái tên này vừa xuất hiện, khóe miệng Hạ Tình thôi cười.
Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, như quở trách trừng mắt liếc anh một cái. Quay đầu lại nói nhỏ với Hạ Tình: "Hai năm trước, cô đi rồi, thì ra Si Mị bay đi Mỹ đến chỗ cô ở. Anh ấy nói, có một số việc cần phải hỏi cho rõ ràng. Anh ấy còn nói, có lẽ anh ấy không hiểu tình yêu là gì, nhưng lại không có cách nào để mất cô như vậy, anh ấy sẽ ở bên đó chờ cô. Cô mệt mỏi sẽ trở về, trở lại bên cạnh anh ấy, anh ấy hiểu đối với mình cô quan trọng đến mức nào."
Hạ Tình hiếp đôi mắt, dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tuyệt đẹp không biểu cảm, mở miệng nói như cơn sóng dữ không kinh sợ: "Tôi đã không còn thương anh ấy, cũng sẽ không trở về đó nữa. Anh ấy muốn ở nơi đó đợi bao lâu là chuyện của anh ấy, chẳng liên quan gì đến tôi!"
Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, mấp máy môi lại không biết nên nói gì, còn có thể nói gì nữa. Lúc đầu là Si Mị không chịu quý trọng cô ấy, không chịu đón nhận tình cảm của cô, hôm nay Hạ Tình nói không yêu cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Đôi mắt thâm trầm Kỷ Trà Thần hiện lên một chút phức tạp, mấp máy môi mỏng: "Anh ta. . . . . . Nuôi một con mèo gọi là Thanh Thanh."
Thanh Thanh -- Tình Tình.
Hạ Tình ngẩng đầu, cười một tiếng với anh, ánh mắt yêu mị loé sáng: "Thế thì sao? Có quan hệ gì tới tôi?"
Chỗ trái tim bên ngực trái đã không còn đau nữa lại kêu gào!
Kỷ Trà Thần nhìn thẳng vào mắt cô, hai người cũng không mở miệng, bầu không khí đã bắt đầu trở nên cứng nhắc và áp lực. Ninh Tự Thuỷ thấy thế, lập tức phá vỡ sự yên lặng, cười yếu ớt: "Thật có lỗi, tôi đói rồi. Chúng ta có thể dùng bữa tối chứ?"
"Tôi cũng đói. . . . . . Hặc hặc, trở về tâm tình đã tốt, khẩu vị cũng tốt hơn." Hạ Tình đứng lên, trong tay còn cầm hai trái vải, không nhịn được nói với cô: Tự Thủy, vị này không tệ nha, là cô thích ăn, nên anh ấy mới mua cả vườn trái cây này ư!"
Sắc mặt mờ nhạt của Ninh Tự Thuỷ như đỏ hơn, môi ẩn chứa nụ cười, thủy chung không nói. Phải hay không phải cũng không sao, chỉ cần bây giờ hạnh phúc là được.
Tuy Hạ Tình nói khẩu vị tốt, lại ăn không nhiều, thậm chí ăn nhiều không bằng Kỷ Trà Thần. Sau đó vội vàng trở về phòng, không muốn trò chuyện nhiều. Ninh Tự Thuỷ thấy sắc mặt cô không tốt lắm, cũng không ép cô ở lại. Hơn nữa mình cũng nên cùng Kỷ Trà Thần nói chuyện này một chút, dù Si Mị là anh em tốt của anh, nhưng phải quan tâm đến cảm nhận của Hạ Tình một chút.
Hạ Tình ở chơi chừng mấy ngày, mỗi ngày đều trở về rất khuya. Trên mặt lúc nào cũng không giấu được mệt mỏi và kiệt sức, vừa về liền vào phòng, thậm chí có lúc cũng không ăn tối. Ninh Tự Thuỷ đành phải tự mình bưng đồ ăn lên, điều này làm Kỷ Trà Thần không vui. Dù sao cũng là vợ mình, anh rất không nỡ.
Ninh Tự Thuỷ đặt thức ăn ở đầu giường, ngồi bên giường kéo kéo Hạ Tình nằm bất động trên giường nói: "Dậy ăn một chút gì đi, rồi đi tắm nước nóng nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Tình chợt mở mắt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười rộ lên: "Ninh Tự Thủy, trời sanh cô là một người mẹ hiền lương, cô lấy được Kỷ Trà Thần thật là vận may tám đời nha."
"Còn cố tình trêu chọc tôi, xem ra không có việc gì." Khóe miệng Ninh Tự Thuỷ lộ ra nụ cười an tâm.
Khóe miệng Hạ Tình nở nụ cười: "Chẳng lẽ cô không muốn hỏi tôi một chút sao, gần đây đi đâu làm gì hả ? Ngày nào cũng về trễ như vậy? Cô không cảm thấy tôi ở đây rất phiền sao? Ánh mắt kia của Kỷ Trà Thần hận không thể giết chết tôi!"
"Cô đừng nói khoa trương như thế, để anh ấy tự mình nổi giận đi cô không cần để ý. Cô thích làm gì thì làm, đó là quyền tự do của cô. Với tư cách bạn bè, lúc cần thiết cho cô nương nhờ. Cô muốn nói đã nói, không muốn tôi sẽ không ép cô. Tôi đối với cô không chỉ vì cô cứu Tịch Nhược và Kỷ Trà Thần, mà thật lòng xem cô như bạn bè. Cô ngoài mặt nhìn giống như không để ý, thực tế trong lòng lại tinh tế tỉ mỉ và mẫn cảm, rất dễ bị tổn thương."
Hạ Tình ngồi dậy, hai chân cuộn tròn, cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt cô, sau đó tiếng cười cũng thoải mái hơn. "Thật ra cô mới phải là cái người làm cho người khác đau lòng. Trong lòng rõ ràng biết mọi chuyện, nhưng không nói. Cô thông minh lại giấu, cũng giả ngu. Hiểu cái gì nên cần, cái gì không cần. Giữ vững nguyên tắc của mình, cũng không muốn để người khác thương tổn vô ích."
Ninh Tự Thuỷ nghe ra ý tứ trong lời nói cô, không quan trọng cười cười: "Những chuyện đó cũng qua rồi. Hiện tại tôi chỉ nghĩ chăm sóc tốt cho anh ấy hết thời gian còn lại, dù ngày mai có ra sao, hoặc sau này còn bao nhiêu ngày, hai người yêu nhau có thể ở cùng một chỗ, thật không dễ dàng. Nên cần phải quý trọng thời gian."
Hạ Tình gật đầu, trút bỏ ý cười từ trong đôi mắt, vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú hỏi: "Nếu như không có tương lai? Sau này không có tình yêu, cô cũng bằng lòng phải không?"
Ninh Tự Thuỷ sững sờ, nghe theo cười một tiếng: "Chuyện như vậy ai biết được! Tương lai còn chưa tới, ai có thể xác định tình yêu có thể đến hay không? Chỉ có nếm trải mới hiểu, tình yêu không phải chỉ dựa vào mình tưởng tượng."
Hạ Tình gật đầu như có điều suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy. . . . . . Nếu như ngày mai là ngày tận thế, cô muốn làm gì nhất?"
"Ôm anh ấy, nhìn anh ấy, mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt của anh."
"Nếu như ngày mai là ngày tận thế, tôi hy vọng mình có thể chết trước ngày tận thế. Ha ha. . . . . . Như vậy tôi cũng không cần qua ngày tận thế."
Ninh Tự Thuỷ bất đắc dĩ cười cười: "Nhanh ăn một chút gì đi, rồi nghỉ ngơi sớm."
Lúc xoay người đi tới cửa thì chợt nghe Hạ Tình nói truyền tới từ phía sau: "Tự Thủy, cám ơn cô."
Ninh Tự Thuỷ cúi đầu, miệng nhếch lên cười lạnh lùng, chỉ lặng lẽ rời khỏi, để thời gian và không gian lại cho một mình cô. Hạ Tình quay về phía thức ăn phong phú, không muốn ăn chút nào. Cả người cuộn lại thành một cụm dựa vào giường, ánh mắt hướng tới ngoài cửa sổ, hoàn toàn đen như mực, không có gió không có trăng, không có gì cả. . . . . .
Sáng sớm, Hạ Tình ít khi dậy sớm, xuống lầu: "Buổi sáng tốt lành." Cúi đầu xoa cái cổ đau nhức của mình, không mảy may để ý tới phòng khách còn có thêm một người so với ngày thường. Không nghe thấy trả lời, cô ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời ngây ngẩn cả người --
Si Mị đứng bên ghế sa lon, ánh mắt kích động phức tạp nhìn mình. Hai năm không gặp, không có bất kỳ liên lạc, hai năm qua người cả ngày lẫn đêm đều xuất hiện trong giấc mơ đột nhiên đứng trước mặt mình. Vẻ ngoài của anh không thay đổi, mãi mãi không thấy già, mái tóc luôn màu đỏ, tà mị xinh đẹp, đôi đồng tử đặc biệt mê người, nhất là giờ đây đôi mắt đó lại nhìn mình.
Hạ Tình kịp phản ứng, khóe miệng nhếch lên nụ cười, chủ động chào hỏi: "Hi, đã lâu không gặp."
Hai năm, gặp lại lần nữa chỉ có một tiếng; "Hi, đã lâu không gặp!"
Anh mắt Si Mị kích động chợt loé sáng, vẻ mặt rõ ràng mệt mỏi như vậy rồi lại vô cùng hưng phấn và vui vẻ, còn chưa kịp mở miệng, Hạ Tình đã xoay người đi tới phòng ăn, oán trách nói: "Thật đói, đói quá đi. . . . . . Nhanh ăn điểm tâm một chút."
Ánh mắt Si Mị phút chốc mất đi ánh sáng, sững sờ nhìn bóng lưng cô, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Giờ phút này, bọn họ lại có thể biến thành người xa lạ rồi.
Hạ Tình ngồi xuống tự ăn điểm tâm, biết rõ ánh mắt anh luôn ở trên người mình vẫn thờ ơ như cũ. Tất cả như chưa từng xảy ra, giống như bọn họ thật sự chỉ là quan hệ bạn bè bình thường!
Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần liếc mắt nhìn nhau, bộ dạng cũng không biết làm sao. Bọn họ đi đến bước đường ngày hôm nay, trừ khi chính họ nguyện ý, người khác cũng đã giúp rồi. Điều duy nhất cô có thể làm là bảo Si Mị trở về.
Để cho bọn họ, có cơ hội yêu nhau một lần nữa!
Hạ Tình ăn sáng xong, xoay người đi lên lầu. Si Mị liếc mắt một cái cũng không nhìn, Ninh Tự Thuỷ cho anh một cái nháy mắt, ý bảo anh chủ động đuổi theo.
Trở về cũng đã trở về rồi, sẽ không để ý nữa chủ động một chút đi.
Si Mị cảm ơn cái liếc mắt của cô, quay người đi lên lầu.
Kỷ Trà Thần hừ mũi một tiếng: "Thấy sắc quên nghĩa."
Ninh Tự Thuỷ không nhịn được cười rộ lên, nhéo mũi anh hỏi "Anh là đang nói anh ta, hay đang nói chính anh vậy?"
Kỷ Trà Thần cầm tay cô, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu không chúng ta đi du lịch mấy ngày nữa, nhiều người rất ồn ào."
Ninh Tự Thuỷ cười gật đầu, ngoài mặt Kỷ Trà Thần nói hai người bọn họ quấy rầy thế giới riêng của họ, thực tế là muốn để thời gian và không gian lại cho hai người Hạ Tình và Si Mị .
Cho dù người này trong nóng ngoài lạnh. Đối với người anh em tốt, dù trên mặt đối phương viết tôi nên hận anh, anh ấy cũng sẽ chọn tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.