Hôn Nhân Trói Buộc: Không Biết Đã Yêu

Chương 1: Là Kết Thúc Hay Là Khởi Đầu?

Thỏ

20/06/2021

"Bốp."

Vết tay đỏ rực từ khi nào đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ. Lục Nhan run rẩy nhìn về người trước mặt, đôi mắt ngấn lệ:

- Mẹ... con,... con xin lỗi...

Nghe được câu xin lỗi của cô, người được gọi là "mẹ" kia liền thẳng tay tát cô thêm một cái, bà ta gằn giọng:

- Xin lỗi? Xin lỗi thì được gì? Mày đền được chậu sứ này hay sao? Đồ không cha không mẹ ngu dốt!

Nói xong, bà ta xoay người bỏ đi, để mặc cô gái nhỏ chật vật ôm mình nén tiếng khóc. Lát sau, vô đứng dậy, lững thững bước từng bước trở lại căn phòng trên gác mái. Khi đi qua một căn phòng có cái cửa màu trắng xinh đẹp, bước chân của cô chợt ngưng lại.

Từng dòng kí ức như nước cuồn cuộn chảy vào bên trong đầu của cô. Hình ảnh cô bé bảy tuổi nhìn căn nhà mới, một người phụ nữ xinh đẹp lại gần ôm lấy cô bé, bà ân cần nói:

- Con yêu, đây sẽ là căn nhà ngập tràn hạnh phúc của chúng ta.

Đứa trẻ kia nghe xong, nụ cười trên môi cô bé lại càng thêm tươi tắn. Cô nắm tay người phụ nữ chạy đến kéo tay người đàn ông ở phía xa, phấn khích:

- Con thích lắm! Con yêu căn nhà này, yêu căn phòng màu trắng xinh xắn và yêu cả cha mẹ!

Lục Nhan thở dài nhắm mắt lại, dòng kí ức cũng theo đó tan biến. Cô xoay người trở về phòng.

Vừa về đến phòng, cô đã theo thói quen bước đến bên một cái kệ gỗ, chầm chậm lấy từ bên trong ra một hộp cứu thương.

Thiếu nữ ngồi xuống bên chân giường, điềm tĩnh lấy ra một miếng bông thấm cồn, xoa nhẹ lên vết thương rỉ máu do mảnh sứ vỡ đâm phải. Cô lau mãi, lau mãi cho đến khi vết thương đã gần như khô đi vệt máu và phần da thịt trở nên đỏ ửng mới dừng lại. Lục Nhan nhìn vào góc tối của căn phòng, trên gương mặt xinh đẹp bỗng dưng kéo lên một nụ cười:

- Cứ ở nơi đây để chịu cái cuộc sống này, nếu có thể chết... cũng thật muốn chết.

Nhưng cô không cho phép bản thân chùn bước sớm như vậy, cô không muốn căn nhà mà cha mẹ cô để lại trở thành nơi vui đùa của kẻ rắn rết. Lục Nhan hít một hơi thật sâu rồi cất hộp cứu thương lại vào tủ, mở cửa bước khỏi phòng.

Cô đi qua dãy hành lang vắng rồi dừng bước trước cánh cửa gỗ lim đắt tiền, cô từ từ mở cửa bước vào bên trong, bước vào phòng của Châu Tần.

Châu Tần chính là một chàng trai ba mươi tuổi cao to cường tráng mà mẹ kế nhặt về làm tình nhân. Hắn ta bản tính vốn là một tên cuồng dâm nên mới đồng ý làm tình nhân của một ả đàn bà bốn mươi ba tuổi.



Vừa thấy cô, hắn liền dở thói biến thái, từng bước tiến đến đặt bàn tay của mình lên vùng cong mẩy đẫy đà kia. Âm giọng của hắn mềm mại ngọt ngào nhưng cũng không kém phần câu nhân:

- Tiểu Nhan Nhan, hôm nay con thật xinh đẹp.

Lục Nhan nghe xong liền muốn nôn, cô kéo lên một nụ cười yêu mị. Ngón tay thon dài trắng nõn chọt chọt lên khuôn ngực của nam nhân, vẽ vòng tròn. Miệng nhỏ ngọt ngào cất giọng nỉ non:

- Chúng ta làm vậy, không thấy có lỗi với mẹ sao?

Nam nhân kia nghe vậy liền bật cười. Một điệu cười thật giòn, thật lớn.

Hắn ta đưa bàn tay to lớn của mình lên xoa gò má nhỏ của thiếu nữ, cất giọng biến thái:

- Em còn có tư cách để nói điều này sao ?

Tư cách? Quả là vậy. Cô chính là không có tư cách để hỏi việc này. Càng không có tư cách để đối diện với chính bản thân.

Nén lại cảm giác chua xót, Lục Nhan đưa ánh mắt mị hoặc nhìn vào người nam nhân kia, toan đưa tay lên chạm vào bờ môi lạnh liền bị một tiếng thét chói tai ngăn cản:

- Con tiện nhân kia, mày nghĩ mày đang làm gì vậy hả !

Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ mặc trên mình bộ áo choàng lông quý giá bước vào. Bà đỏ mắt nhìn chằm chằm vào hai người một nam một nữ đang quấn quít ôm chặt lấy nhau.

Không gian lúc ấy tựa như ngừng lại. Lục Nhan cũng không rõ cảm xúc của bản thân vài thời khắc này ra sao, giống như có một chút cảm giác hồi hộp, lại có chút thoả mãn và cả xấu hổ.

Lục phu nhân cùng các gia nhân tiến vào bên trong. Bà rất nhanh túm lấy tóc của Lục Nhan, giật thật mạnh kéo cô ra bên sảnh ngoài rồi trực tiếp đẩy cô ra cửa.

- Cái loại khốn kiếp! Tao nuôi mày để mày đi cướp đàn ông của tao à? Cút đi !

Cánh cửa biệt thự Lục Gia đóng lại, kết thúc những tháng ngày đau khổ của Lục Nhan.

Đứng trước biệt thự Lục Gia, Lục Nhan nhìn vào căn nhà hồi lâu, sau mới quay người bỏ đi. Cũng vào lúc ấy, bờ môi có phần khô ráp và tái đi vì đau của cô khẽ cong lên một nụ cười.

Đuổi thì đuổi, bà đuổi ta đi ta càng vui.



Trong cái gió cuối thu lạnh buốt, một thân ảnh nữ nhân mặc trên mình bộ váy đen mỏng, chân trần mềm mại bị đá sỏi đâm vào đến rỉ máu.

Lục Nhan cứ đi mãi, đi mãi. Thú thật, cô đã tính đủ, tính đi tính lại rốt cuộc vẫn tính thiếu. Cô bây giờ chính là vẫn chưa biết nên đi đâu.

Cô ghé vào một con hẻm nhỏ, nghĩ sẽ ngủ lại ở đây đêm nay rồi mai sẽ suy nghĩ nên tiếp tục đi dâu.

Vừa bước vào con hẻm, Lục Nhan đã mệt mỏi dựa người vào bức tường gạch. Đôi tai nhỏ nhanh nhạy nghe thấy xung quanh vang lên tiếng xe cùng tiếng chân dồn dập.

- Mau ! Ở đây !

Một đám người cao lớn mặc một thân đồ đen hung tợn bước đến. Sự sợ hãi trong lòng tăng cao, Lục Nhan xoay người, lấy hết tất cả sức lực cuối cùng mà chạy trốn nhưng rất nhanh đã bị bọn người kia bắt lại.

Chúng hung bạo chuốc thuốc cô rồi ném cô lên xe. Chiếc xe đen sang trọng mang theo vận mệnh của Lục Nhan cứ thế rẽ vào một con đường tối.

Rất lâu sau, khi ý thức mơ hồ quay trở lại, cô chỉ thấy thân thể mình nóng ran, thiêu đốt khó chịu.

Cả cơ thể nhỏ bị ném lên giường lớn, mệt mỏi đến không thể nhúc nhích nổi.

"Cạch."

Cửa phòng lại lần nữa mở ra. Tuy chỉ thấy được một hình ảnh mờ ảo, cô cũng có thể dễ dàng đoán ra đối phương là một người đàn ông cao ráo.

Hắn ta vừa thấy cô nằm trên giường với bộ dạng mặt mũi đỏ ửng liền trao cho cô một ánh mắt khinh bỉ. Hắn kia tháo cà vạt ra treo lên giá đỡ rồi nhìn thẳng vào Lục Nhan, âm thanh lạnh nhạt gai góc cứ vậy mà vang lên:

- Con đàn bà ghê tởm.

Vào thời khắc ấy, bao nhiêu những căm tức tủi hờn của cô cứ vậy mà tuôn trào. Tiếng nấc nghẹn không ngừng phát ra.

Lục Nhan biết rõ bản thân chính là một con người ghê tởm, có thể không phải ghê tởm ở tâm hồn, cũng có thể không phải ở thể xác. Mà là do quá khứ của cô quá ghê tởm. Hoặc chính cô cũng không rõ lí do tại sao lại cảm thấy chán ghét bản thân mình đến thế.

Quan Thượng Thần Phong hôm nay sau khi tham dự bữa tiệc cổ đông của tập đoàn về không may bị người ta chuốc thuốc, biệt thự riêng của hắn lại có nhiều hầu nữ, cuối cùng mới đành phải trở về khách sạn, nào ngờ lại thấy được một nữ nhân mặt mày đỏ bừng, quần áo xộc xệch nằm chờ sẵn. Hắn vừa thấy dáng vẻ khóc lóc yếu đuối của cô liền trở nên cáu giận. Hắn hung bạo bóp chặt lấy phần cổ trắng nõn của cô, không chút nương tay mà ném cô xuống đất.

- Tốt nhất là cút ra ngoài rồi gọi nhân viên khách sạn lên đây. Giường này cô nằm rồi, tôi không thể sử dụng được nữa. Nó chứa đầy mùi hương phụ nữ rẻ tiền

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Nhân Trói Buộc: Không Biết Đã Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook