Hôn Nhân Trói Buộc: Không Biết Đã Yêu
Chương 6: Người Phụ Nữ Tâm Cơ
Thỏ
20/06/2021
Sáng hôm sau, Lục Nhan mệt mỏi trở
mình tỉnh giấc. Cô khẽ nhìn về phía đồng hồ được treo trên tường, trên
đó biểu thị sáu giờ mười hai phút.
Cô lấy tay che miệng ngáp một cái rồi bước chân rời khỏi giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi cũng đã là sáu giờ rưỡi. Lục Nhan lật đật chạy xuống dưới phòng bếp, cẩn thận đeo lên mình một chiếc tạp dề màu xám tro. Cô khẽ bật bếp đặt chảo lên, từng cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng. Tựa như, Lục Nhan sợ sơ ý một chút sẽ làm mọi người tỉnh dậy.
Cô đặt lên bếp một cái chảo đầy dầu. Tiếp đến, một quả trứng mà một miếng thịt đỏ hỏn đã xuất hiện bên trên lớp dầu nóng.
Mùi thơm cứ như vậy bay lên nghi ngút. Hương thơm lừng của đồ ăn vào buổi sáng tinh mơ khiến ai ngửi vào cũng cồn cào đói bụng.
Dì Ân đang ở phía sau vườn vừa ngửi thấy hương thơm ngào ngạt đã bước đến. Sau khi nhận định rõ người ở trong bếp là ai thì mới lật đật chạy vào ngăn cản.
- Thiếu phu nhân, cô không cần làm mấy công việc này, cứ để đó cho tôi và đầu bếp làm.
- Không sao đâu dì. Dì cứ để đó cho con. Dù sao bây giờ con cũng không có việc gì làm.
- Nhưng...
Chưa kịp để người phụ nữ nói hết câu, Lục Nhan đã lanh lợi đẩy bà ra khỏi cửa. Sau khi đóng cửa lại, cô còn nói vọng ra:
- Dì cứ ra ngoài ngồi nghỉ đợi con nhé !
Cứ như vậy trôi qua cũng đã được mười lăm phút, cánh cửa phòng bếp cuối cùng cũng bật mở, kéo theo là một hương thơm hấp dẫn của thức ăn.
Trong căn phòng tối đen ở tầng ba, một nam nhân đầy cuốn hút đang nghiêm túc làm việc. Sau đó, chỉ thấy hắn ta dừng tay lại, ánh mắt cứ vậy liếc nhìn về tấm cửa gỗ.
Quan Thượng Thần Phong xoay người đứng dậy, tùy ý cầm theo một cái áo khoác, xong xuôi liền trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Tiếng bước chân trên cầu thang gỗ ngày càng rõ hơn. Nam nhân nhàn nhạt tựa người vào bức tường phía sau, trầm mặc nhìn vào thân ảnh nhỏ đang bận rộn trong bếp.
Nhận được ánh mắt nóng rực của người kia, Lục Nhan từ từ quay đầu lại, cười tươi.
- Quan Thượng Thần Phong, anh dậy rồi sao ? Mau lại đây ngồi ăn sáng rồi hẵng đi làm.
Nghe được câu nói của cô, phần lông mày nghiêm nghị của hắn khẽ nhíu lại.
Nói thật, đối với hắn mấy chuyện này xảy ra quá đỗi mơ hồ. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ ăn nằm cùng một người phụ nữ yếu đuối như vậy. Cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn ở độ tuổi này. Càng chưa từng nghĩ người hắn kết hôn cùng, vậy mà không phải là cô ấy.
Nói trắng ra, người phụ nữ tâm cơ đang sống dưới danh nghĩa vợ của hắn, hắn chưa từng chấp thuận. Vì vậy, hắn cảm thấy, tên của hắn được phát ra từ miệng của cô nghe thật bẩn.
Hắn cứ đứng ở đó như vậy hồi lâu, mãi về sau mới tiếp tục bước đi về phía bàn ăn, ngồi xuống.
Lục Nhan ở trong bếp nhìn ra thấy hắn đã ngồi vào bàn, hoạt động của cô cũng vì vậy mà trở nên gấp rút hơn.
- Xong rồi.
Khẽ hô lên một tiếng nhỏ, Lục Nhan rất nhanh đã bê hết tất cả món ăn ra, bày lên bàn rất đẹp mắt. Xong xuôi, cô mới lấy ra một cái bát và một đôi đũa, đưa chúng cho Quan Thượng Thần Phong.
Cô vẫn như vậy, hồn nhiên vui vẻ ngắm nhìn thành quả của cả một buổi sáng mà không hề nhận ra gương mặt của người đối diện đã đen lại đến khó coi.
Hắn liếc ánh mắt sắc lạnh qua đống đồ ăn trên bàn, ghét bỏ tặc lưỡi một cái rồi đứng dậy bỏ đi thẳng.
- Anh không ăn sao?
Lục Nhan thấy một màn trước mắt liền khó hiểu hỏi lại.
Ngược lại với dáng vẻ của cô, Quan Thượng Thần Phong trước sau vẫn không dừng lại. Hắn vẫn bước đi thật đều, trước khi khuất bóng còn không quên để lại một câu:
- Đồ ăn cho chó, tôi ăn nổi?
Nghe xong, gương mặt vui vẻ của cô nhanh chóng xịu xuống. Cô bĩu môi đầy bất mãn, chỉ riêng có cái tay là không ngừng gắp thức ăn đầy bát.
Hừ.
Không ăn thì để cô ăn. Cái loại vô duyên!
No nê xong cũng đã là chuyện của nửa tiếng trước. Lục Nhan hiện tại đang nằm trên giường, hoàn toàn đem thả hồn chìm vào cơn mộng.
"Uỳnh."
Tiếng động lớn vang lên khiến cô giật mình mở mắt. Ngay tức khắc, hai mắt của cô mở to, bàn tay cũng dần run rẩy.
Nơi cô đang nằm, ấy vậy mà lại là căn phòng nơi gác mái của cô khi ở Lục Gia.
Khẽ nén lại cơn sợ hãi, cô từ từ bước xuống giường, tiến về phía cửa, chầm chậm xoay nắm mở cửa ra.
Dãy hành lang sâu hun hút cứ vậy hiện ra ngay trước mắt. Lục Nhan khô khốc nuốt vào một ngụm khí lạnh, đôi chân trần run rẩy tiến về phía trước.
- Bé con, con nghĩ con đang đi đâu vậy hả ?
Giọng nói quen thuộc vừa cất ra đã khiến Lục Nhan như chết lặng. Cô cả đời cũng không quên được nó. Cả đời cũng sẽ không quên nổi cái giọng đáng ghê tởm này.
Châu Tần đứng nép trong góc tối, hướng ánh nhìn đầy dục vọng về phía thiếu nữ mỏng manh, bờ môi cũng cong lên nụ cười đầy giễu cợt.
- Con định chạy khỏi ta sao? Định rời khỏi căn nhà này sao? Con không sợ ta buồn sao? Không sợ mẹ con sẽ buồn hay sao?
Hắn càng nói càng lớn, âm giọng cũng càng trở nên kì dị.
Lúc ấy, Lục Nhan thậm chí còn nhìn rõ đằng sau lưng hắn, hiện lên một con quỷ.
Châu Tần vừa kéo lên nụ cười méo mó vừa tiến đến gần, chộp lấy tóc của cô mà kéo thật mạnh, vừa kéo hắn ta vừa nói:
- Bé yêu, về nhà nào.
- Không!
Lục Nhan hét lên rồi bật người dậy. Cô vội vàng nhìn xung quanh, sau khi xác định được nơi mình nằm chính xác vẫn là trong phòng ngủ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiến xuống dưới lầu, nhìn vào căn nhà vắng người hồi lâu. Sau mới quyết định dùng lao động để vơi đi nỗi sợ.
Cô sắn tay áo lên cao ngang khuỷu tay, trên mình cũng thay lên một cái tạp dề màu xám. Nữ nhân cầm theo một chiếc khăn lau, từ từ lau hết cả căn biệt thự to lớn.
Lục Nhan làm việc đến quên thời gian, mãi cho đến khi căn nhà xuất hiện tiếng mở cửa và tiếng bước chân, cô mới dừng lại.
Dì Ân vừa mới đi mua đồ ăn về đã bị cảnh này làm cho ngơ ngác. Sau gần nửa phút đơ người, bà vội chạy đến đỡ cô dậy, nhắc nhở:
- Thiếu phu nhân, cô đang làm gì vậy? Chuyện này cứ để tôi làm là được rồi.
- Không sao đâu mà, con làm được.
Khẽ đáp lại một tiếng để trấn an tâm trạng thấp thỏm của người phụ nữ trung tuổi. Lục Nhan đang định tiếp tục công việc thì lại tiếp tục vang lên một tiếng mở cửa.
Dù Ân vừa thấy người kia đã bước đến chào hỏi:
- Thiếu gia, cậu về rồi.
Quan Thượng Thần Phong không đáp lại lời bà mà chỉ gật đầu một cái. Hắn ta bước vào trong nhà, ánh mắt lạnh buốt cứ vậy nhìn lướt qua người Lục Nhan.
- Cô ta đang làm gì thế?
Người phụ nữ nhìn theo ánh mắt của hắn ta liền bắt gặp thân ảnh dịu mắt của thiếu nữ, bà tươi cười đáp lại nam nhân:
- Thiếu phu nhân nói muốn quét dọn nhà một chút.
Nghe đến đây, khoé môi của nam nhân khẽ nhếch lên. Hắn ta xoay người, bước thẳng lên cầu thang, trước khi khuất bóng còn không quên để lại một câu nói:
- Vậy chiều theo ý cô ta. Để thiếu phu nhân xuống làm người hầu đi.
Lời vừa cất ra đã khiến cho Dì Ân chết đứng. Bà thở dài đầy mệt mỏi, sau lại đưa ánh mắt thương yêu nhìn vào Lục Nhan.
Đứa trẻ này, sao lại khổ như thế?
Cô lấy tay che miệng ngáp một cái rồi bước chân rời khỏi giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi cũng đã là sáu giờ rưỡi. Lục Nhan lật đật chạy xuống dưới phòng bếp, cẩn thận đeo lên mình một chiếc tạp dề màu xám tro. Cô khẽ bật bếp đặt chảo lên, từng cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng. Tựa như, Lục Nhan sợ sơ ý một chút sẽ làm mọi người tỉnh dậy.
Cô đặt lên bếp một cái chảo đầy dầu. Tiếp đến, một quả trứng mà một miếng thịt đỏ hỏn đã xuất hiện bên trên lớp dầu nóng.
Mùi thơm cứ như vậy bay lên nghi ngút. Hương thơm lừng của đồ ăn vào buổi sáng tinh mơ khiến ai ngửi vào cũng cồn cào đói bụng.
Dì Ân đang ở phía sau vườn vừa ngửi thấy hương thơm ngào ngạt đã bước đến. Sau khi nhận định rõ người ở trong bếp là ai thì mới lật đật chạy vào ngăn cản.
- Thiếu phu nhân, cô không cần làm mấy công việc này, cứ để đó cho tôi và đầu bếp làm.
- Không sao đâu dì. Dì cứ để đó cho con. Dù sao bây giờ con cũng không có việc gì làm.
- Nhưng...
Chưa kịp để người phụ nữ nói hết câu, Lục Nhan đã lanh lợi đẩy bà ra khỏi cửa. Sau khi đóng cửa lại, cô còn nói vọng ra:
- Dì cứ ra ngoài ngồi nghỉ đợi con nhé !
Cứ như vậy trôi qua cũng đã được mười lăm phút, cánh cửa phòng bếp cuối cùng cũng bật mở, kéo theo là một hương thơm hấp dẫn của thức ăn.
Trong căn phòng tối đen ở tầng ba, một nam nhân đầy cuốn hút đang nghiêm túc làm việc. Sau đó, chỉ thấy hắn ta dừng tay lại, ánh mắt cứ vậy liếc nhìn về tấm cửa gỗ.
Quan Thượng Thần Phong xoay người đứng dậy, tùy ý cầm theo một cái áo khoác, xong xuôi liền trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Tiếng bước chân trên cầu thang gỗ ngày càng rõ hơn. Nam nhân nhàn nhạt tựa người vào bức tường phía sau, trầm mặc nhìn vào thân ảnh nhỏ đang bận rộn trong bếp.
Nhận được ánh mắt nóng rực của người kia, Lục Nhan từ từ quay đầu lại, cười tươi.
- Quan Thượng Thần Phong, anh dậy rồi sao ? Mau lại đây ngồi ăn sáng rồi hẵng đi làm.
Nghe được câu nói của cô, phần lông mày nghiêm nghị của hắn khẽ nhíu lại.
Nói thật, đối với hắn mấy chuyện này xảy ra quá đỗi mơ hồ. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ ăn nằm cùng một người phụ nữ yếu đuối như vậy. Cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn ở độ tuổi này. Càng chưa từng nghĩ người hắn kết hôn cùng, vậy mà không phải là cô ấy.
Nói trắng ra, người phụ nữ tâm cơ đang sống dưới danh nghĩa vợ của hắn, hắn chưa từng chấp thuận. Vì vậy, hắn cảm thấy, tên của hắn được phát ra từ miệng của cô nghe thật bẩn.
Hắn cứ đứng ở đó như vậy hồi lâu, mãi về sau mới tiếp tục bước đi về phía bàn ăn, ngồi xuống.
Lục Nhan ở trong bếp nhìn ra thấy hắn đã ngồi vào bàn, hoạt động của cô cũng vì vậy mà trở nên gấp rút hơn.
- Xong rồi.
Khẽ hô lên một tiếng nhỏ, Lục Nhan rất nhanh đã bê hết tất cả món ăn ra, bày lên bàn rất đẹp mắt. Xong xuôi, cô mới lấy ra một cái bát và một đôi đũa, đưa chúng cho Quan Thượng Thần Phong.
Cô vẫn như vậy, hồn nhiên vui vẻ ngắm nhìn thành quả của cả một buổi sáng mà không hề nhận ra gương mặt của người đối diện đã đen lại đến khó coi.
Hắn liếc ánh mắt sắc lạnh qua đống đồ ăn trên bàn, ghét bỏ tặc lưỡi một cái rồi đứng dậy bỏ đi thẳng.
- Anh không ăn sao?
Lục Nhan thấy một màn trước mắt liền khó hiểu hỏi lại.
Ngược lại với dáng vẻ của cô, Quan Thượng Thần Phong trước sau vẫn không dừng lại. Hắn vẫn bước đi thật đều, trước khi khuất bóng còn không quên để lại một câu:
- Đồ ăn cho chó, tôi ăn nổi?
Nghe xong, gương mặt vui vẻ của cô nhanh chóng xịu xuống. Cô bĩu môi đầy bất mãn, chỉ riêng có cái tay là không ngừng gắp thức ăn đầy bát.
Hừ.
Không ăn thì để cô ăn. Cái loại vô duyên!
No nê xong cũng đã là chuyện của nửa tiếng trước. Lục Nhan hiện tại đang nằm trên giường, hoàn toàn đem thả hồn chìm vào cơn mộng.
"Uỳnh."
Tiếng động lớn vang lên khiến cô giật mình mở mắt. Ngay tức khắc, hai mắt của cô mở to, bàn tay cũng dần run rẩy.
Nơi cô đang nằm, ấy vậy mà lại là căn phòng nơi gác mái của cô khi ở Lục Gia.
Khẽ nén lại cơn sợ hãi, cô từ từ bước xuống giường, tiến về phía cửa, chầm chậm xoay nắm mở cửa ra.
Dãy hành lang sâu hun hút cứ vậy hiện ra ngay trước mắt. Lục Nhan khô khốc nuốt vào một ngụm khí lạnh, đôi chân trần run rẩy tiến về phía trước.
- Bé con, con nghĩ con đang đi đâu vậy hả ?
Giọng nói quen thuộc vừa cất ra đã khiến Lục Nhan như chết lặng. Cô cả đời cũng không quên được nó. Cả đời cũng sẽ không quên nổi cái giọng đáng ghê tởm này.
Châu Tần đứng nép trong góc tối, hướng ánh nhìn đầy dục vọng về phía thiếu nữ mỏng manh, bờ môi cũng cong lên nụ cười đầy giễu cợt.
- Con định chạy khỏi ta sao? Định rời khỏi căn nhà này sao? Con không sợ ta buồn sao? Không sợ mẹ con sẽ buồn hay sao?
Hắn càng nói càng lớn, âm giọng cũng càng trở nên kì dị.
Lúc ấy, Lục Nhan thậm chí còn nhìn rõ đằng sau lưng hắn, hiện lên một con quỷ.
Châu Tần vừa kéo lên nụ cười méo mó vừa tiến đến gần, chộp lấy tóc của cô mà kéo thật mạnh, vừa kéo hắn ta vừa nói:
- Bé yêu, về nhà nào.
- Không!
Lục Nhan hét lên rồi bật người dậy. Cô vội vàng nhìn xung quanh, sau khi xác định được nơi mình nằm chính xác vẫn là trong phòng ngủ thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiến xuống dưới lầu, nhìn vào căn nhà vắng người hồi lâu. Sau mới quyết định dùng lao động để vơi đi nỗi sợ.
Cô sắn tay áo lên cao ngang khuỷu tay, trên mình cũng thay lên một cái tạp dề màu xám. Nữ nhân cầm theo một chiếc khăn lau, từ từ lau hết cả căn biệt thự to lớn.
Lục Nhan làm việc đến quên thời gian, mãi cho đến khi căn nhà xuất hiện tiếng mở cửa và tiếng bước chân, cô mới dừng lại.
Dì Ân vừa mới đi mua đồ ăn về đã bị cảnh này làm cho ngơ ngác. Sau gần nửa phút đơ người, bà vội chạy đến đỡ cô dậy, nhắc nhở:
- Thiếu phu nhân, cô đang làm gì vậy? Chuyện này cứ để tôi làm là được rồi.
- Không sao đâu mà, con làm được.
Khẽ đáp lại một tiếng để trấn an tâm trạng thấp thỏm của người phụ nữ trung tuổi. Lục Nhan đang định tiếp tục công việc thì lại tiếp tục vang lên một tiếng mở cửa.
Dù Ân vừa thấy người kia đã bước đến chào hỏi:
- Thiếu gia, cậu về rồi.
Quan Thượng Thần Phong không đáp lại lời bà mà chỉ gật đầu một cái. Hắn ta bước vào trong nhà, ánh mắt lạnh buốt cứ vậy nhìn lướt qua người Lục Nhan.
- Cô ta đang làm gì thế?
Người phụ nữ nhìn theo ánh mắt của hắn ta liền bắt gặp thân ảnh dịu mắt của thiếu nữ, bà tươi cười đáp lại nam nhân:
- Thiếu phu nhân nói muốn quét dọn nhà một chút.
Nghe đến đây, khoé môi của nam nhân khẽ nhếch lên. Hắn ta xoay người, bước thẳng lên cầu thang, trước khi khuất bóng còn không quên để lại một câu nói:
- Vậy chiều theo ý cô ta. Để thiếu phu nhân xuống làm người hầu đi.
Lời vừa cất ra đã khiến cho Dì Ân chết đứng. Bà thở dài đầy mệt mỏi, sau lại đưa ánh mắt thương yêu nhìn vào Lục Nhan.
Đứa trẻ này, sao lại khổ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.