Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 135: Bảo Khôi, Bảo Nhi
Chuột Mèo
20/04/2024
Một giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng đã mở
ra. Bạch Trung Khải đang không ngừng đi lại lúc này cũng chạy lại hỏi
thăm.
- Bác sĩ, mẹ con cô ấy bình an cả chứ.
Vị bác sĩ nhẹ tháo khẩu trang rồi cười hiền từ.
- Chúc mừng gia đình nhé. Một trai một gái. Mẹ vè bé sẽ được chuyển qua phòng hồi sức nên chút nữa ba có thể vào thăm rồi.
- Ba ư!
Anh nghe bác sĩ gọi mình là ba của bọn nhỏ thì lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng anh biết, tâm cô chưa thuộc về anh, nếu có là ba thì cũng chỉ là ba nuôi, ba đỡ đầu của tụi nhỏ mà thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng cảm ơn vị bác sĩ rồi tiến về phía phòng hồi sức của cô.
Vừa bước vào phòng, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ vì thuốc mê. Bên cạnh là hai cục bông nhỏ đang mở dôi mắt tròn xoe.
Thấy anh vào, hai đứa như cảm nhận được hơi ấm mà cất tiếng khóc “oe…oe”.
Lốc cốc tiến lại chỗ hai đứa bé đang khóc, anh bối rối không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, y tá cũng bước vào, trên tay là hai bình sữa nhìn anh mà tươi cười.
- Hai nhóc đói đấy. Lần đầu làm ba nên có chút bỡ ngỡ nghỉ.
Vừa nói xong nữ y tá cũng đưa cho anh một bình sữa và nói:
- Đây anh giúp tôi cho một đứa ăn nhé.
- À được.
Anh gượng cười nhận lấy bình sữa ấm từ tay nữ y tá rồi đút cho bé con ăn.
Nhìn hai nhóc ăn sữa ngon lành, lòng anh cũng ấm áp lạ thường. Bất giác trong đầu anh hiện lên hình anh một gia đình bốn người, có cô có anh và hai đứa trẻ bên nhau nô đùa hạnh phúc. Nhưng sự thật chớ trêu thay đây không phải con ruột anh, mà là của kẻ đã tổn thương cho cô kia.
Đúng lúc này đây, cô cũng tỉnh dậy sau cơn ngủ dài.
- Anh cho hai đứa ăn sao?
Cô nhìn anh rồi lại nhìn qua y tá hỏi han.
- Ừ. Hai đứa nó đói, mà em thì chưa tỉnh nên y tá mang sữa tới cho hai đứa. Em cảm thấy sao rồi.
Anh ân cần hỏi han cô.
- Em chỉ hơi đau vết mổ một chút thôi. Không sao hết.
Nữ y tá bên cạnh nhìn cô va anh rồi cười nói.
- Hai vợ chồng ngọt ngào quá. Vợ anh mới mổ xong vẫn chưa đi lại nhanh được cần nghỉ ngơi một hôm. Ngày mai tập ngồi dậy và đi lại nhẹ nhàng nhé.
Khen hai người xong, cô lại quay qua nhắc nhở anh.
- Vâng. Tôi sẽ chú ý. Với lại tôi không phải chồng cô ấy. Chỉ là anh họ thôi.
Cô hiểu nhầm rồi.
Anh vội lên tiếng giả thích với cô y tá.
- Ồ… Vậy là tôi nhầm rồi, xin lỗi hai vị nhé.
Cô y tá gượng cười xin lỗi.
- Không có gì đâu ạ.
Cả cô vài anh cùng lên tiếng.
- Vậy không còn gì nữa, tôi xin phép ra ngoài. Nếu có cần gì cứ gọi tôi.
Nói rồi nữ y tá bước ra khỏi phòng của cô.
Để lại trong đây còn mỗi anh và cô cùng hai thiên thần nhỏ.
Không khí dần trở nên có chút gượng gạo, anh phải lên tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh này.
- Uyển Nhi em đã nghĩ ra tên gì cho con chưa.
- Em sẽ đặt tên con trai là Bảo Khôi mong đứa bé có thể lớn lên khỏe mạnh, bảo vệ được người nó yêu thương, tên con gái là Bảo Nhi nó sẽ là báu vật của mẹ và anh trai nó.
- Một cái tên thật hay, thật ý nghĩa.
Nói xong anh quay qua hai đứa trẻ cười nói với chúng.
- Tiểu bảo bối, bây giờ ta sẽ gọi con là Tiểu Khôi và Tiểu Bảo Bảo nhé.
Hai đứa trẻ nghe thấy thì nắm lấy ngón tay anh mà nghịch ngợm.
- Bác sĩ, mẹ con cô ấy bình an cả chứ.
Vị bác sĩ nhẹ tháo khẩu trang rồi cười hiền từ.
- Chúc mừng gia đình nhé. Một trai một gái. Mẹ vè bé sẽ được chuyển qua phòng hồi sức nên chút nữa ba có thể vào thăm rồi.
- Ba ư!
Anh nghe bác sĩ gọi mình là ba của bọn nhỏ thì lòng vô cùng vui vẻ. Nhưng anh biết, tâm cô chưa thuộc về anh, nếu có là ba thì cũng chỉ là ba nuôi, ba đỡ đầu của tụi nhỏ mà thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng cảm ơn vị bác sĩ rồi tiến về phía phòng hồi sức của cô.
Vừa bước vào phòng, anh nhìn thấy cô vẫn còn đang ngủ vì thuốc mê. Bên cạnh là hai cục bông nhỏ đang mở dôi mắt tròn xoe.
Thấy anh vào, hai đứa như cảm nhận được hơi ấm mà cất tiếng khóc “oe…oe”.
Lốc cốc tiến lại chỗ hai đứa bé đang khóc, anh bối rối không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, y tá cũng bước vào, trên tay là hai bình sữa nhìn anh mà tươi cười.
- Hai nhóc đói đấy. Lần đầu làm ba nên có chút bỡ ngỡ nghỉ.
Vừa nói xong nữ y tá cũng đưa cho anh một bình sữa và nói:
- Đây anh giúp tôi cho một đứa ăn nhé.
- À được.
Anh gượng cười nhận lấy bình sữa ấm từ tay nữ y tá rồi đút cho bé con ăn.
Nhìn hai nhóc ăn sữa ngon lành, lòng anh cũng ấm áp lạ thường. Bất giác trong đầu anh hiện lên hình anh một gia đình bốn người, có cô có anh và hai đứa trẻ bên nhau nô đùa hạnh phúc. Nhưng sự thật chớ trêu thay đây không phải con ruột anh, mà là của kẻ đã tổn thương cho cô kia.
Đúng lúc này đây, cô cũng tỉnh dậy sau cơn ngủ dài.
- Anh cho hai đứa ăn sao?
Cô nhìn anh rồi lại nhìn qua y tá hỏi han.
- Ừ. Hai đứa nó đói, mà em thì chưa tỉnh nên y tá mang sữa tới cho hai đứa. Em cảm thấy sao rồi.
Anh ân cần hỏi han cô.
- Em chỉ hơi đau vết mổ một chút thôi. Không sao hết.
Nữ y tá bên cạnh nhìn cô va anh rồi cười nói.
- Hai vợ chồng ngọt ngào quá. Vợ anh mới mổ xong vẫn chưa đi lại nhanh được cần nghỉ ngơi một hôm. Ngày mai tập ngồi dậy và đi lại nhẹ nhàng nhé.
Khen hai người xong, cô lại quay qua nhắc nhở anh.
- Vâng. Tôi sẽ chú ý. Với lại tôi không phải chồng cô ấy. Chỉ là anh họ thôi.
Cô hiểu nhầm rồi.
Anh vội lên tiếng giả thích với cô y tá.
- Ồ… Vậy là tôi nhầm rồi, xin lỗi hai vị nhé.
Cô y tá gượng cười xin lỗi.
- Không có gì đâu ạ.
Cả cô vài anh cùng lên tiếng.
- Vậy không còn gì nữa, tôi xin phép ra ngoài. Nếu có cần gì cứ gọi tôi.
Nói rồi nữ y tá bước ra khỏi phòng của cô.
Để lại trong đây còn mỗi anh và cô cùng hai thiên thần nhỏ.
Không khí dần trở nên có chút gượng gạo, anh phải lên tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh này.
- Uyển Nhi em đã nghĩ ra tên gì cho con chưa.
- Em sẽ đặt tên con trai là Bảo Khôi mong đứa bé có thể lớn lên khỏe mạnh, bảo vệ được người nó yêu thương, tên con gái là Bảo Nhi nó sẽ là báu vật của mẹ và anh trai nó.
- Một cái tên thật hay, thật ý nghĩa.
Nói xong anh quay qua hai đứa trẻ cười nói với chúng.
- Tiểu bảo bối, bây giờ ta sẽ gọi con là Tiểu Khôi và Tiểu Bảo Bảo nhé.
Hai đứa trẻ nghe thấy thì nắm lấy ngón tay anh mà nghịch ngợm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.