Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 38: Bữa ăn tại can-tin
Chuột Mèo
01/03/2024
Sau khi cả hai đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trợ lí Vương tiến lại phía bàn rót hai ly trà mà cung kính đưa về phía hiệu trưởng và hắn. Khi đã xong anh lui về phía sau hắn đứng thẳng. Lúc này hắn lên tiếng.
- Thầy ơi, trường mình có phải có một học sinh năm hai tên Cung Uyển Nhi cũng đang theo học ở đây phải không thầy?.
Thầy hiệu trưởng sau khi nghe hắn hỏi thì nở một nụ cười hiền từ, vừa nhìn về phía hắn vừa đưa tay đặt ly trà xuống bàn nói:
- Ừm đúng, trò ấy rất giỏi. Cũng theo học ngành kinh doanh giống con. Đứa trẻ này dường như rất có thiên phú, học lực không kém con là bao. Trong trường này nó cũng được xem như nhân tài của khoa đấy. Trên năm ba cũng có một trò nam tên Bạch Trung Khải trò này cũng rất giỏi, cũng là một nhân tài của trường. Mà con có quen với trò Cung Uyển Nhi kia sao?.
- À vâng. Cô ấy là vợ con mới cưới được gần nữa năm. Do thời gian này bận việc quá con không để tâm nhiều đến cô ấy. Cho đến tận hôm nay, khi nghe trợ lí nói cô ấy cũng học tại trường thì con mới biết ạ.
Hắn nhẹ nhàng trả lời lại thầy. Cứ thế cả hai cùng ngồi ôn lại kỷ niệm năm xưa. Trôi qua gần gai tiếng đồng hồ, ngước nhìn đồng hồ trên tay thấy giờ đã muộn. Hắn ân cần mời ông xuống khu can-tin trường dùng bữa trưa.
Tại khu VIP của can-tin trên tầng hai, hắn và hiệu trưởng đang ngồi trong căn phòng có cửa sổ kính sát đất coa thể quan sát ra ben ngoài mà dùng bữa. Đang vui vẻ nói chuyện thì hắn vô bắt gặp thân ảnh nhỏ bé của cô dưới lầu một khu can-tin. Đi cùng cô là Anh Thư, cả hai ngồi tại bàn cạnh cửa sổ. Ở góc độ này, phía trên phòng ăn của hắn có thể thấy toàn bộ cử chỉ của cô. Đưa ánh mắt nhìn thoáng qua, hắn lại tập trung vào bữa trưa của mình.
Phía dưới chỗ cô, cả hai đang ngồi ăn uống nói cười vui vẻ thì phía xa xa Bạch Trung Khải trên tay là khay đồ ăn đang bước tới ngỏ ý muốn ngồi cùng hai cô, anh lên tiếng vừa có phần trọc ghẹo nói.
- Hai vị tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tác hạ ngồi ăn cùng không?.
Cả hai nghe thấy anh nói mà ôm bụng cười. Anh luôn vậy, luôn ấm áp và nụ cười tỏa nắng xuất hiện trước cả hai cô. Anh luôn trêu chọc khiến hai cô cười không ngớt. Khi nghe anh nói vậy cả hai cũng hùa theo anh.
- Xin mời các hạ ngồi.
Cả ba cùng nói cười vui vẻ, nhưng lại không biết rằng. Phía trên phòng ăn VIP một ánh mắt chết người đang nhìn về phía cả ba. Hắn trên tay đang cầm đôi đũa ion, dưới sự tức giận của bản thân mà bẻ cong đôi đũa trong tay từ lúc nào không hay.
Cô thật giỏi, suốt hai tháng hắn không về nhà, lại thêm khắp các mặt báo đều đưa tin anh có nhân tình, cô không một cuộc gọi điện, không hề quan tâm cũng không hề tức giận. Vẫn có thể tươi cười được với người đàn ông khác. Có phải cô không để hắn vào mắt hay không.
Thầy hiệu trưởng thấy ánh mắt hắn đang nhìn về phía cô thì thản nhiên lên tiếng.
- Ba học trò đấy hay đi cùng nhau lắm, chàng trai kia chính là trò Bạch Trung Khải mà thầy từng nó với em. Còn cô bé còn lại kia là bạn thân của trò Uyển Nhi tên Trần Anh Thư.
Hắn nghe hiệu trưởng nó xong mà như muốn giết người, dời ánh mắt khỏi bàn của cô, hắn cố kéo lại chút bình tỉnh mà nhìn thầy hiệu trưởng rồi nói một cậu.
- Vâng thầy.
Nói ra thì nghe nhẹ nhàng như trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn lao xuống đấy gặp cô để chất vấn. Tại sao cô có khó chịu khi ở cùng hắn nhưng lại cười nói vui vẻ như vậy trước người đàn ông khác cơ chứ.
- Thầy ơi, trường mình có phải có một học sinh năm hai tên Cung Uyển Nhi cũng đang theo học ở đây phải không thầy?.
Thầy hiệu trưởng sau khi nghe hắn hỏi thì nở một nụ cười hiền từ, vừa nhìn về phía hắn vừa đưa tay đặt ly trà xuống bàn nói:
- Ừm đúng, trò ấy rất giỏi. Cũng theo học ngành kinh doanh giống con. Đứa trẻ này dường như rất có thiên phú, học lực không kém con là bao. Trong trường này nó cũng được xem như nhân tài của khoa đấy. Trên năm ba cũng có một trò nam tên Bạch Trung Khải trò này cũng rất giỏi, cũng là một nhân tài của trường. Mà con có quen với trò Cung Uyển Nhi kia sao?.
- À vâng. Cô ấy là vợ con mới cưới được gần nữa năm. Do thời gian này bận việc quá con không để tâm nhiều đến cô ấy. Cho đến tận hôm nay, khi nghe trợ lí nói cô ấy cũng học tại trường thì con mới biết ạ.
Hắn nhẹ nhàng trả lời lại thầy. Cứ thế cả hai cùng ngồi ôn lại kỷ niệm năm xưa. Trôi qua gần gai tiếng đồng hồ, ngước nhìn đồng hồ trên tay thấy giờ đã muộn. Hắn ân cần mời ông xuống khu can-tin trường dùng bữa trưa.
Tại khu VIP của can-tin trên tầng hai, hắn và hiệu trưởng đang ngồi trong căn phòng có cửa sổ kính sát đất coa thể quan sát ra ben ngoài mà dùng bữa. Đang vui vẻ nói chuyện thì hắn vô bắt gặp thân ảnh nhỏ bé của cô dưới lầu một khu can-tin. Đi cùng cô là Anh Thư, cả hai ngồi tại bàn cạnh cửa sổ. Ở góc độ này, phía trên phòng ăn của hắn có thể thấy toàn bộ cử chỉ của cô. Đưa ánh mắt nhìn thoáng qua, hắn lại tập trung vào bữa trưa của mình.
Phía dưới chỗ cô, cả hai đang ngồi ăn uống nói cười vui vẻ thì phía xa xa Bạch Trung Khải trên tay là khay đồ ăn đang bước tới ngỏ ý muốn ngồi cùng hai cô, anh lên tiếng vừa có phần trọc ghẹo nói.
- Hai vị tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tác hạ ngồi ăn cùng không?.
Cả hai nghe thấy anh nói mà ôm bụng cười. Anh luôn vậy, luôn ấm áp và nụ cười tỏa nắng xuất hiện trước cả hai cô. Anh luôn trêu chọc khiến hai cô cười không ngớt. Khi nghe anh nói vậy cả hai cũng hùa theo anh.
- Xin mời các hạ ngồi.
Cả ba cùng nói cười vui vẻ, nhưng lại không biết rằng. Phía trên phòng ăn VIP một ánh mắt chết người đang nhìn về phía cả ba. Hắn trên tay đang cầm đôi đũa ion, dưới sự tức giận của bản thân mà bẻ cong đôi đũa trong tay từ lúc nào không hay.
Cô thật giỏi, suốt hai tháng hắn không về nhà, lại thêm khắp các mặt báo đều đưa tin anh có nhân tình, cô không một cuộc gọi điện, không hề quan tâm cũng không hề tức giận. Vẫn có thể tươi cười được với người đàn ông khác. Có phải cô không để hắn vào mắt hay không.
Thầy hiệu trưởng thấy ánh mắt hắn đang nhìn về phía cô thì thản nhiên lên tiếng.
- Ba học trò đấy hay đi cùng nhau lắm, chàng trai kia chính là trò Bạch Trung Khải mà thầy từng nó với em. Còn cô bé còn lại kia là bạn thân của trò Uyển Nhi tên Trần Anh Thư.
Hắn nghe hiệu trưởng nó xong mà như muốn giết người, dời ánh mắt khỏi bàn của cô, hắn cố kéo lại chút bình tỉnh mà nhìn thầy hiệu trưởng rồi nói một cậu.
- Vâng thầy.
Nói ra thì nghe nhẹ nhàng như trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn lao xuống đấy gặp cô để chất vấn. Tại sao cô có khó chịu khi ở cùng hắn nhưng lại cười nói vui vẻ như vậy trước người đàn ông khác cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.