Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 128: Cung Uyển Như bỏ trốn
Chuột Mèo
15/04/2024
- Trợ lý Vương, cậu cho người tới đây là sao?
Bà thấy anh cùng đâm người khoảng ba bốn tên vệ sĩ đi theo phía sau thì khá bất ngờ mà hỏi han.
- Tôi phụng mệnh của boss tới để bắt giữ Cung Uyển Như lại. Không biết cô ta có trong nhà không?
- Có chuyện gì sao? Hôm nay cô ta đã ra ngoài từ sớm, tới giờ vẫn chưa về. Để tôi vào gọi điện xem sao.
Bà quản gia vội vã tiến vào trong nhà đi đến bên chiếc điện thoại bàn rồi nhấc lên ấn dãy số.
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng “tút…tút”.
Bà khẽ nhíu mày, rồi lại ấn lại dãy số kia.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Ba cuộc.
Cuối cùng là câu nói quen thuộc của tiếp viên tổng đài vang lên.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ngoài vùng phủ sóng. Xin quý khách vui lòng gọi lai sau”
Quản gia sau khi gọi không được liền đi ra phía trợ lý Vương để báo lại.
- Tôi gọi không được. Ban đầu còn có chuông điện thoại, nhưng sau đó là tiếng của tổng đài viên thông báo rồi. Có khi mào cô ta bỏ trốn rồi không?
- Để tôi báo lại cho boss, rồi ngay lập tức truy tìm cô ta.
Trợ lí Vương liền lập tức lấy điện thoại ra báo cáo cho hắn.
Bên này, quản gia vì khá tò mò chuyện của Cung Uyển Như nên đã mạnh dạn hỏi trợ lí Vương.
- Mà cô ta làm sao vậy? Tại sao thiếu gia lại cho bắt cô ta lại.
- Chuyện này…
Trợ lí Vương, ban đầu khá ấm úp nhưng lúc sau vẫn nói nguyên nhân cho bà.
- Vù cô ta đã lừa ông chủ. Lại giám dắt mũi ngài ấy. Còn nữa là giám tạo tình huống giả để giết cô Uyển Nhi và con của ngài ấy.
- Chuyện khủng khiếp gì vậy.
Quản gia nghe được thì tá hỏa. Bà không ngờ, con người Cung Uyển Như cô ta lại độc ác đến múc đó. Ban đầu, khi cô ta qua lại với thiếu gia. Ngay cả ông bà chủ cũng không ưa gì cô ta rồi chứ đừng nói đến quản gia như bà.
Trước mặt thiếu gia thì ra vẻ hiền dịu nết na, e thẹn mà ngại ngùng. Nhưng sau lưng lại là dáng vẻ khinh thường cao ngạo luôn ra vẻ ta đây là chủ nhân khiến không ít người làm vị đánh đập khi cô ta không vừa ý. Thật không ngờ cô ta lại có thể độc ác tới mức hại cả cô Uyển Nhi và con của cô ấy như vậy.
Phía bên này. Hắn đnag chuẩn bị đồ để ra viện thì nhận được điện thoại.
- Bắt được cô ta rồi sao?
- Dạ thưa, khi chúng tôi tới nơi cô ta đã không còn ở nhà của ngài nữa rồi ạ. Có vẻ như cô ta đã đoán trước được sự việc bại lộ nên đã bỏ trốn rồi.
Hắn nghe trợ lý báo cáo thì giận đen mặt. Thật không ngờ, cô ta lại sảo trá như vậy.
- Hãy tìm bằng được cô ta về đây cho tôi. Chuyện không dễ dàng như vậy cho cô ta đâu. Những thứ cô ta nợ tôi tôi phải đòi lại tất cả.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, giọng nói ầm như rét lạnh.
- Vâng. Tôi sẽ cho người mọi tỏa mọi hướng ngay lập tức ạ. Sẽ tìm ra cô ta nhận nhất cho ngài.
Sau khi tắt máy, trợ lí Vương nhanh chóng cho người phong tỏa mọi nơi từ sân bay đến đường thủy. Anh không muốn bất kì một con cá nào lọt lưới.
Hắn bên này, khi cuộc gọi kết thúc liền đáp mạnh chiếc điện thoại xuống nền nhà không thương tiếc. Miệng thầm chửi thề.
- Mẹ! Con đàn bà khốn kiếp. Muốn dắt mũi tôi rồi trốn sao. Không dễ đâu. Nợ của cô đối với tôi còn chưa được trả thì cô trốn đâu cho thoát.
Hắn dường như phát điên. Lập tức bỏ lại đồ rồi rời đi khỏi phòng bệnh.
Bà thấy anh cùng đâm người khoảng ba bốn tên vệ sĩ đi theo phía sau thì khá bất ngờ mà hỏi han.
- Tôi phụng mệnh của boss tới để bắt giữ Cung Uyển Như lại. Không biết cô ta có trong nhà không?
- Có chuyện gì sao? Hôm nay cô ta đã ra ngoài từ sớm, tới giờ vẫn chưa về. Để tôi vào gọi điện xem sao.
Bà quản gia vội vã tiến vào trong nhà đi đến bên chiếc điện thoại bàn rồi nhấc lên ấn dãy số.
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng “tút…tút”.
Bà khẽ nhíu mày, rồi lại ấn lại dãy số kia.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Ba cuộc.
Cuối cùng là câu nói quen thuộc của tiếp viên tổng đài vang lên.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ngoài vùng phủ sóng. Xin quý khách vui lòng gọi lai sau”
Quản gia sau khi gọi không được liền đi ra phía trợ lý Vương để báo lại.
- Tôi gọi không được. Ban đầu còn có chuông điện thoại, nhưng sau đó là tiếng của tổng đài viên thông báo rồi. Có khi mào cô ta bỏ trốn rồi không?
- Để tôi báo lại cho boss, rồi ngay lập tức truy tìm cô ta.
Trợ lí Vương liền lập tức lấy điện thoại ra báo cáo cho hắn.
Bên này, quản gia vì khá tò mò chuyện của Cung Uyển Như nên đã mạnh dạn hỏi trợ lí Vương.
- Mà cô ta làm sao vậy? Tại sao thiếu gia lại cho bắt cô ta lại.
- Chuyện này…
Trợ lí Vương, ban đầu khá ấm úp nhưng lúc sau vẫn nói nguyên nhân cho bà.
- Vù cô ta đã lừa ông chủ. Lại giám dắt mũi ngài ấy. Còn nữa là giám tạo tình huống giả để giết cô Uyển Nhi và con của ngài ấy.
- Chuyện khủng khiếp gì vậy.
Quản gia nghe được thì tá hỏa. Bà không ngờ, con người Cung Uyển Như cô ta lại độc ác đến múc đó. Ban đầu, khi cô ta qua lại với thiếu gia. Ngay cả ông bà chủ cũng không ưa gì cô ta rồi chứ đừng nói đến quản gia như bà.
Trước mặt thiếu gia thì ra vẻ hiền dịu nết na, e thẹn mà ngại ngùng. Nhưng sau lưng lại là dáng vẻ khinh thường cao ngạo luôn ra vẻ ta đây là chủ nhân khiến không ít người làm vị đánh đập khi cô ta không vừa ý. Thật không ngờ cô ta lại có thể độc ác tới mức hại cả cô Uyển Nhi và con của cô ấy như vậy.
Phía bên này. Hắn đnag chuẩn bị đồ để ra viện thì nhận được điện thoại.
- Bắt được cô ta rồi sao?
- Dạ thưa, khi chúng tôi tới nơi cô ta đã không còn ở nhà của ngài nữa rồi ạ. Có vẻ như cô ta đã đoán trước được sự việc bại lộ nên đã bỏ trốn rồi.
Hắn nghe trợ lý báo cáo thì giận đen mặt. Thật không ngờ, cô ta lại sảo trá như vậy.
- Hãy tìm bằng được cô ta về đây cho tôi. Chuyện không dễ dàng như vậy cho cô ta đâu. Những thứ cô ta nợ tôi tôi phải đòi lại tất cả.
Hắn nắm chặt tay thành quyền, giọng nói ầm như rét lạnh.
- Vâng. Tôi sẽ cho người mọi tỏa mọi hướng ngay lập tức ạ. Sẽ tìm ra cô ta nhận nhất cho ngài.
Sau khi tắt máy, trợ lí Vương nhanh chóng cho người phong tỏa mọi nơi từ sân bay đến đường thủy. Anh không muốn bất kì một con cá nào lọt lưới.
Hắn bên này, khi cuộc gọi kết thúc liền đáp mạnh chiếc điện thoại xuống nền nhà không thương tiếc. Miệng thầm chửi thề.
- Mẹ! Con đàn bà khốn kiếp. Muốn dắt mũi tôi rồi trốn sao. Không dễ đâu. Nợ của cô đối với tôi còn chưa được trả thì cô trốn đâu cho thoát.
Hắn dường như phát điên. Lập tức bỏ lại đồ rồi rời đi khỏi phòng bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.