Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 179: Cuộc sống thực vật
Chuột Mèo
19/05/2024
Anh lúc này cũng mới phản ứng, ngay lập tức gọi cho xe cứu thương điều xe từ bệnh viện gần nhất.
- Phong… Anh không được nhắm mắt. Phải mở mắt ra, vì em và con hãy cố gắng lên anh.
Cô gào khóc trong tuyệt vọng mà gọi hắn. Nhìn số vết thương trên người hắn cô càng đau lòng hơn mà khóc lớn.
- Anh tỉnh lại đi. Anh tỉnh lại đi.
Hắn sau khi đã nhắm mắt lại một lần nữa mở mắt ra, giọng nói dường như đã yếu hơn.
- Em… đừng… khóc. Tất cả… Tất cả… Là tại… Anh. Vì… Không nhìn…rõ bộ mặt…của Cung Uyển Như…nên đã…vô tình…làm tổn thương…đến em…khiến em…hận anh…như…vậy. Khụ… Khụ. Bây giờ…cái giá…mà anh…đáng nhận…đã tới…xem như là…anh trả lại…em…những uất ức…khi xưa… Mong rằng…em và con…sẽ sống…tốt…nếu không…còn anh.
- Không, anh không được nói như vậy. Cố lên, xe sắp tới rồi. Anh đừng nhắm mắt. Nếu anh chết, cả đời này đừng mong em tha thứ.
- Được…anh…sẽ…không…nhắm…mắt.
Hắn vừa nói xong cũng là lúc xe cứu thương tới. Ngay lập tức đưa hắn lên cán và tới bệnh viện.
_________.
Trước cửa phòng cấp cứu, ông bà Mộ cùng cô lo lắng mà đi lại không ngừng trước cửa phòng. Mới vào được mười lăm hai mươi phút một y tá đã chạy vội ra.
- Xin hỏi người nhà bệnh nhân Mộ Dung Phong đâu.
- Là chúng tôi.
Cả ba cùng lên tiếng.
- Vì coa nhiều viết thương sâu, kèm thêm vết thương ở gần tim lớn khiến lượng máu cấp cho cuộc phẫu thuật không đủ. Yêu cầu người nhà ngay lập tức kiểm tra và cung cấp thêm máu cho phía bác sĩ tiếp tục phẫu thuật. Nếu không sẽ nguy kịch.
Y tá gấp gáp thông báo.
- Được chúng tôi đi ngay.
Ông bà Mộ lập tức đi kiểm tra, căn dặn cô ở lại trông hai đứa nhỏ và xem tình hình.
Rất nhanh, chưa đến mười phút, phía bên bệnh viện đã mang mâu tới phòng cấp cứu để tiếp tục cuộc phẫu thuật.
Nhìn thấy ông bà dìu nhau đi về phía này, cô lo lắng chạy lại hỏi.
- Ba mẹ, hai người có sao không ạ.
- Con yên tâm. Chúng ta không sao, cũng may cả hai ông bà già này cùng nhóm máu với nó nên rất nhanh đã có thể cấp máu rồi.
Bà Mộ nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vậy hai người nghỉ ngơi đi ạ. Vừa mất lượng máu lớn nên không tiện chờ ở đây. Hai người hãy tới phòng bệnh nghỉ ngơi lại sức đi ạ. Con sẽ ở đây canh chừng. Hai người yên tâm.
Cô nhìn hai ông bà rồi ân cần nói.
- Được rồi. Vậy vất vả cho con vậy. Hai ông bà già này sẽ đưa hai đứa nhỏ đi trước. Chúng ta sẽ qua phòng hồi sức nghỉ ngơi, bao giờ ca phẫu thuật xong thì hãy gọi cho chúng ta nhé.
- Vâng.
Nói xong hai ông bà cùng hai đứa nhỏ đi về phía phòng hồi sức VIP để nghỉ ngơi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
…
Năm tiếng.
…
Bảy tiếng.
…
Mười hai tiếng.
Mười hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Cô mệt mỏi đứng dậy từ phía hàng ghế chờ tiến về phía bác sĩ hỏi.
- Bác sĩ… Chồng tôi… Anh ấy…thế nào rồi.
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Tất cả đạn trên người đã được lấy ra. Tổng cộng có đến mười viên. Đặc biệt là viên bên ngực trái. May vị trí tim của bệnh nhân bị lệch đi một chút, nếu không đã khó cứu chữa. Bây giờ, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy về phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi. Và thêm một điều nữa, vì vết thương khá nặng, ảnh hưởng đến dây thần kinh nên bệnh nhân không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Vị bác sĩ căn dặn cô.
- Ý…ý người là…anh ấy sẽ sông cuộc sống của một người…thực vật sao.
Cô khó khăn tiêu hóa lời bác sĩ nói mà hỏi lại.
- Đúng thế.
- Phong… Anh không được nhắm mắt. Phải mở mắt ra, vì em và con hãy cố gắng lên anh.
Cô gào khóc trong tuyệt vọng mà gọi hắn. Nhìn số vết thương trên người hắn cô càng đau lòng hơn mà khóc lớn.
- Anh tỉnh lại đi. Anh tỉnh lại đi.
Hắn sau khi đã nhắm mắt lại một lần nữa mở mắt ra, giọng nói dường như đã yếu hơn.
- Em… đừng… khóc. Tất cả… Tất cả… Là tại… Anh. Vì… Không nhìn…rõ bộ mặt…của Cung Uyển Như…nên đã…vô tình…làm tổn thương…đến em…khiến em…hận anh…như…vậy. Khụ… Khụ. Bây giờ…cái giá…mà anh…đáng nhận…đã tới…xem như là…anh trả lại…em…những uất ức…khi xưa… Mong rằng…em và con…sẽ sống…tốt…nếu không…còn anh.
- Không, anh không được nói như vậy. Cố lên, xe sắp tới rồi. Anh đừng nhắm mắt. Nếu anh chết, cả đời này đừng mong em tha thứ.
- Được…anh…sẽ…không…nhắm…mắt.
Hắn vừa nói xong cũng là lúc xe cứu thương tới. Ngay lập tức đưa hắn lên cán và tới bệnh viện.
_________.
Trước cửa phòng cấp cứu, ông bà Mộ cùng cô lo lắng mà đi lại không ngừng trước cửa phòng. Mới vào được mười lăm hai mươi phút một y tá đã chạy vội ra.
- Xin hỏi người nhà bệnh nhân Mộ Dung Phong đâu.
- Là chúng tôi.
Cả ba cùng lên tiếng.
- Vì coa nhiều viết thương sâu, kèm thêm vết thương ở gần tim lớn khiến lượng máu cấp cho cuộc phẫu thuật không đủ. Yêu cầu người nhà ngay lập tức kiểm tra và cung cấp thêm máu cho phía bác sĩ tiếp tục phẫu thuật. Nếu không sẽ nguy kịch.
Y tá gấp gáp thông báo.
- Được chúng tôi đi ngay.
Ông bà Mộ lập tức đi kiểm tra, căn dặn cô ở lại trông hai đứa nhỏ và xem tình hình.
Rất nhanh, chưa đến mười phút, phía bên bệnh viện đã mang mâu tới phòng cấp cứu để tiếp tục cuộc phẫu thuật.
Nhìn thấy ông bà dìu nhau đi về phía này, cô lo lắng chạy lại hỏi.
- Ba mẹ, hai người có sao không ạ.
- Con yên tâm. Chúng ta không sao, cũng may cả hai ông bà già này cùng nhóm máu với nó nên rất nhanh đã có thể cấp máu rồi.
Bà Mộ nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vậy hai người nghỉ ngơi đi ạ. Vừa mất lượng máu lớn nên không tiện chờ ở đây. Hai người hãy tới phòng bệnh nghỉ ngơi lại sức đi ạ. Con sẽ ở đây canh chừng. Hai người yên tâm.
Cô nhìn hai ông bà rồi ân cần nói.
- Được rồi. Vậy vất vả cho con vậy. Hai ông bà già này sẽ đưa hai đứa nhỏ đi trước. Chúng ta sẽ qua phòng hồi sức nghỉ ngơi, bao giờ ca phẫu thuật xong thì hãy gọi cho chúng ta nhé.
- Vâng.
Nói xong hai ông bà cùng hai đứa nhỏ đi về phía phòng hồi sức VIP để nghỉ ngơi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
…
Năm tiếng.
…
Bảy tiếng.
…
Mười hai tiếng.
Mười hai tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Cô mệt mỏi đứng dậy từ phía hàng ghế chờ tiến về phía bác sĩ hỏi.
- Bác sĩ… Chồng tôi… Anh ấy…thế nào rồi.
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Tất cả đạn trên người đã được lấy ra. Tổng cộng có đến mười viên. Đặc biệt là viên bên ngực trái. May vị trí tim của bệnh nhân bị lệch đi một chút, nếu không đã khó cứu chữa. Bây giờ, chúng tôi sẽ chuyển cậu ấy về phòng hồi sức đặc biệt để theo dõi. Và thêm một điều nữa, vì vết thương khá nặng, ảnh hưởng đến dây thần kinh nên bệnh nhân không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Vị bác sĩ căn dặn cô.
- Ý…ý người là…anh ấy sẽ sông cuộc sống của một người…thực vật sao.
Cô khó khăn tiêu hóa lời bác sĩ nói mà hỏi lại.
- Đúng thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.