Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi
Chương 2: Đêm tân hôn
Chuột Mèo
01/03/2024
Quan sát căn phòng một lượt, không thấy bóng dáng của hắn đâu cô mới thở phào một hơi. Mệt mỗi cả ngày cho đám cưới, cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nghĩ là làm, đi lại phía cái vali của mình tìm một bộ đồ thoải mái để mặc cô cất bước tiến về phía nhà vệ sinh để tắm rửa. Vừa bước vào cô khá ngạc nhiên khi đồ dùng cần thiết cho nữ đã được sắp xếp đầy đủ trong nhà vệ sinh.
Sau khi mở đủ nước ấm vào bồn tắm, cô cởi bỏ bộ váy rườm rà và bước vào bên trong để ngâm mình cho thư giãn. Sau mười lăm phút ngâm mình trong bồn cô cảm thấy bản thân bây giờ tràn đầy năng lượng.
Vừa bước ra khỏi bồn và mặc đồ thì phía ngoài cửa phòng đã có tiếng gõ cửa vang lên.
- Thiếu phu nhân mời cô xuống nhà dùng bữa tối ạ.! Tiếng của quản gia vang lên.
Uyển Nhi nghe thấy tiếng gọi thì vọng từ trong phòng vệ sinh ra và trả lời.
- Vâng bác con biết rồi con xuống ngay đây ạ.
Thở dài một hơi cô nhanh cất bước ra khỏi phòng để xuống dưới nhà dùng bữa.
______________
Phía bên Mộ Dung Phong, từ khi hắn hoàn thành nghi thức hôn lễ xong phóng xe dời đi, hiện tại hắn đang có mặt tại một quán bar có tiếng của thánh phố.
Tại một căn phòng VIP của quán, hắn cùng người bạn chí cốt của mình là Âu Dương Minh Dực đang uống rượu.
Ngồi trầm ngâm nhìn ông bạn của mình, vừa làm tân lang xong liền bỏ con gái người ta lại hôn lễ một mình mà đến đây uống rượu. Âu Dương Minh Dực vừa lắc lư ly rượu trong tay, vừa lên tiếng hỏi thăm với giọng điệu cợt nhả.
- Lão Phong à, cậu cũng quá phũ phàng rồi đấy chứ. Vừa kết hôn với người ta xong liền bỏ mặc như vậy, cậu không sợ cô gái kia tủi thân lắm sao?.
Đang nhâm nhi ly rượu trong tay thừng bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh đang đánh về phía mình mà cảm thấy rét run. Vội quay lại nhìn ông bạn mình thì...
Mộ Dung Phong hắn, ánh mắt sắc lẹm đang quét về phía Âu Dương Minh Dực. Vừa quét ánh mắt vừa nhả ra một câu.
- Cô ta xứng đáng nhận được.
Cả hai đang ngồi nhâm nhi thì bỗng điện thoại của hắn để trên bàn vang lên. Hắn nhìn vào màn hình là dãy số quen thuộc thì làm lơ. Tiếng chuông vang một hồi liền tắt, nhưng chưa được ba giây tiếng chông lại vang lên khiến hắn khá bất mãn mà phải bắt máy.
- Alo..mẹ..có chuyện gì thế?.
- Mày còn hỏi câu đấy hả, ngày cưới của mình mà vừa kết thúc nghi thức lên bỏ đi mất dạng để mặc cô dâu của mình tại lễ cưới như vậy? Mày đang ở đâu về ngay cho mẹ!.
Vừa mở máy nhận điện thoại thì đầu dây bên khi đã xả một tràng khiến hắn phải đưa chiếc điện thoại ra xa tai để tránh tiếng hét lớn từ mẹ hắn. Đúng người vừa lớn tiếng hắn chính là bà Mộ Dung mẹ ruột của hắn.
- Mẹ à...con không muốn về gặp cô ta đâu!.
Hắn áp điện thoại vào tai mà nói tiếp.
- Không nhiều lời... Mày đang đâu về ngay đây cho mẹ, đừng làm mẹ bực thêm nữa.
Tút..tút..tút. Nói xong bà liền tắt máy không để cho hắn phản bác thêm câu nào. Còn hắn sau khi nghe mẹ mình giảng cho một trận thì gương mặt càng đen hơn.
Chiếc điện thoại trên tay bị ném văng ra góc tường của căn phòng. Uống cạn ly rượu trong tay hắn đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn liền cầm theo áo khoác phía sau mà bỏ đi mất.
Âu Dương Minh Dực đang uống dở ly rượu thì bị sặc mà hỏi với theo hắn.
- Này cậu đi đâu vậy,không uống nữa sao. Này...?.
_____________
Rời quán bar hắn phóng xe chạy thẳng về nhà, vừa vào đến cửa nhà bèn đi thẳng lên phòng mặc tiếng hỏi han từ phía quản gia. Đi thật nhanh về phía phòng tân hôn hắn đẩy mạnh cửa bước vào.
Gương mặt hắn đã đen nay càng thêm xám xịt vì cái con người đang nằm trên giường kia. Hắn thì bị mẹ của mình quát cho không kịp nói lại còn cô thì lại nằm ngủ ngon lành trên giường của hắn.
Gân xanh nổi đấy trán, hắn cởi bỏ chiếc áo người ra vứt bừa về phía sofa bên cạnh, tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ mà đi thẳng lại phía giường.
Hất tung chiếc chăn trên người cô hắn gằn giọng rít lên.
- Là cô đã gọi mách lẻo với mẹ tôi?.
Đang trong giấc ngủ ngon lành tự nhiên bị vật gì đè lên người, cô chớp chớp mắt từ từ mở ra thì đập ngay vào mặt cô là gương mặt đen kịt của Mộ Dung Phong đang phóng đại trước mặt khiến cô hét toáng lên đẩy hắn ra mà nói.
- Anh..anh..anh,bị điên à? Tôi đang ngủ thì tự nhiên xông vào phòng tôi như vậy?. Não anh có bệnh à?.
- Nói. Có phải cô mách lẻo với mẹ tôi không?. Hắn trừng mắt đưa tay bóp lấy cằm nhỏ của cô mà gắn từng chữ.
- Nói gì cơ, não anh úng nước à!.
Cô ngơ ngác nhìn hắn mà hỏi lại, cũng không quên đưa tay lên để gạt tay hắn ra khỏi cằm mình.
- Anh buông tay ra đi.. Anh đang khiến tôi đau đấy.
Đáp lại câu trả lời của cô, hắn càng bóp chặt cằm cô hơn và ghì cô xuống giường khiếp cho cô khó chịu mà vùng vẫy.
...****************...
Giờ mới ra tiếp mong mọi người bỏ qa nha
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Nghĩ là làm, đi lại phía cái vali của mình tìm một bộ đồ thoải mái để mặc cô cất bước tiến về phía nhà vệ sinh để tắm rửa. Vừa bước vào cô khá ngạc nhiên khi đồ dùng cần thiết cho nữ đã được sắp xếp đầy đủ trong nhà vệ sinh.
Sau khi mở đủ nước ấm vào bồn tắm, cô cởi bỏ bộ váy rườm rà và bước vào bên trong để ngâm mình cho thư giãn. Sau mười lăm phút ngâm mình trong bồn cô cảm thấy bản thân bây giờ tràn đầy năng lượng.
Vừa bước ra khỏi bồn và mặc đồ thì phía ngoài cửa phòng đã có tiếng gõ cửa vang lên.
- Thiếu phu nhân mời cô xuống nhà dùng bữa tối ạ.! Tiếng của quản gia vang lên.
Uyển Nhi nghe thấy tiếng gọi thì vọng từ trong phòng vệ sinh ra và trả lời.
- Vâng bác con biết rồi con xuống ngay đây ạ.
Thở dài một hơi cô nhanh cất bước ra khỏi phòng để xuống dưới nhà dùng bữa.
______________
Phía bên Mộ Dung Phong, từ khi hắn hoàn thành nghi thức hôn lễ xong phóng xe dời đi, hiện tại hắn đang có mặt tại một quán bar có tiếng của thánh phố.
Tại một căn phòng VIP của quán, hắn cùng người bạn chí cốt của mình là Âu Dương Minh Dực đang uống rượu.
Ngồi trầm ngâm nhìn ông bạn của mình, vừa làm tân lang xong liền bỏ con gái người ta lại hôn lễ một mình mà đến đây uống rượu. Âu Dương Minh Dực vừa lắc lư ly rượu trong tay, vừa lên tiếng hỏi thăm với giọng điệu cợt nhả.
- Lão Phong à, cậu cũng quá phũ phàng rồi đấy chứ. Vừa kết hôn với người ta xong liền bỏ mặc như vậy, cậu không sợ cô gái kia tủi thân lắm sao?.
Đang nhâm nhi ly rượu trong tay thừng bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh đang đánh về phía mình mà cảm thấy rét run. Vội quay lại nhìn ông bạn mình thì...
Mộ Dung Phong hắn, ánh mắt sắc lẹm đang quét về phía Âu Dương Minh Dực. Vừa quét ánh mắt vừa nhả ra một câu.
- Cô ta xứng đáng nhận được.
Cả hai đang ngồi nhâm nhi thì bỗng điện thoại của hắn để trên bàn vang lên. Hắn nhìn vào màn hình là dãy số quen thuộc thì làm lơ. Tiếng chuông vang một hồi liền tắt, nhưng chưa được ba giây tiếng chông lại vang lên khiến hắn khá bất mãn mà phải bắt máy.
- Alo..mẹ..có chuyện gì thế?.
- Mày còn hỏi câu đấy hả, ngày cưới của mình mà vừa kết thúc nghi thức lên bỏ đi mất dạng để mặc cô dâu của mình tại lễ cưới như vậy? Mày đang ở đâu về ngay cho mẹ!.
Vừa mở máy nhận điện thoại thì đầu dây bên khi đã xả một tràng khiến hắn phải đưa chiếc điện thoại ra xa tai để tránh tiếng hét lớn từ mẹ hắn. Đúng người vừa lớn tiếng hắn chính là bà Mộ Dung mẹ ruột của hắn.
- Mẹ à...con không muốn về gặp cô ta đâu!.
Hắn áp điện thoại vào tai mà nói tiếp.
- Không nhiều lời... Mày đang đâu về ngay đây cho mẹ, đừng làm mẹ bực thêm nữa.
Tút..tút..tút. Nói xong bà liền tắt máy không để cho hắn phản bác thêm câu nào. Còn hắn sau khi nghe mẹ mình giảng cho một trận thì gương mặt càng đen hơn.
Chiếc điện thoại trên tay bị ném văng ra góc tường của căn phòng. Uống cạn ly rượu trong tay hắn đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn liền cầm theo áo khoác phía sau mà bỏ đi mất.
Âu Dương Minh Dực đang uống dở ly rượu thì bị sặc mà hỏi với theo hắn.
- Này cậu đi đâu vậy,không uống nữa sao. Này...?.
_____________
Rời quán bar hắn phóng xe chạy thẳng về nhà, vừa vào đến cửa nhà bèn đi thẳng lên phòng mặc tiếng hỏi han từ phía quản gia. Đi thật nhanh về phía phòng tân hôn hắn đẩy mạnh cửa bước vào.
Gương mặt hắn đã đen nay càng thêm xám xịt vì cái con người đang nằm trên giường kia. Hắn thì bị mẹ của mình quát cho không kịp nói lại còn cô thì lại nằm ngủ ngon lành trên giường của hắn.
Gân xanh nổi đấy trán, hắn cởi bỏ chiếc áo người ra vứt bừa về phía sofa bên cạnh, tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ mà đi thẳng lại phía giường.
Hất tung chiếc chăn trên người cô hắn gằn giọng rít lên.
- Là cô đã gọi mách lẻo với mẹ tôi?.
Đang trong giấc ngủ ngon lành tự nhiên bị vật gì đè lên người, cô chớp chớp mắt từ từ mở ra thì đập ngay vào mặt cô là gương mặt đen kịt của Mộ Dung Phong đang phóng đại trước mặt khiến cô hét toáng lên đẩy hắn ra mà nói.
- Anh..anh..anh,bị điên à? Tôi đang ngủ thì tự nhiên xông vào phòng tôi như vậy?. Não anh có bệnh à?.
- Nói. Có phải cô mách lẻo với mẹ tôi không?. Hắn trừng mắt đưa tay bóp lấy cằm nhỏ của cô mà gắn từng chữ.
- Nói gì cơ, não anh úng nước à!.
Cô ngơ ngác nhìn hắn mà hỏi lại, cũng không quên đưa tay lên để gạt tay hắn ra khỏi cằm mình.
- Anh buông tay ra đi.. Anh đang khiến tôi đau đấy.
Đáp lại câu trả lời của cô, hắn càng bóp chặt cằm cô hơn và ghì cô xuống giường khiếp cho cô khó chịu mà vùng vẫy.
...****************...
Giờ mới ra tiếp mong mọi người bỏ qa nha
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.